Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc, dù sao sáng nay Hoắc Phong Liệt đã nói hôm nay bận, tới tối cũng chưa chắc đã có thể trở về, để y ngủ sớm chứ không cần đợi.
Mà sao bây giờ lại ở đây? Còn bày ra vẻ mặt kỳ quái này nữa.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không biết, Hoắc Phong Liệt là đột nhiên nghe tin Thái Hậu, thái phi giá lâm viện Thái Học, vốn hắn còn cho rằng ít nhất phải chờ tới Tết Vạn Thọ thì hai người mới có thể gặp nhau, lại không ngờ lại gặp được trước.
Rõ ràng biết hai người kia không thể nào có khả năng, hắn muốn nhịn, nhưng lại không thể nhịn nổi, không thể nhớ bản thân đã tới đây thế nào, chỉ biết phải nhanh chóng nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, bọn họ vẫn đã… gặp nhau.
Hoắc Phong Liệt đứng cách chỗ bọn họ hơn 10 mét, vừa tiến vào trong thì đã nhìn thấy hai người đang nhìn nhau không nói gì, thậm chí thái hậu còn cử chỉ có chút vượt quá chuẩn mực.
Bọn họ đã nhận nhau rồi sao?
Nghĩ tới khả năng này, Hoắc Phong Liệt liền cảm thấy đầu óc như nổ tung vậy.
Mà Dao Hoa cũng bởi vì Hoắc Phong Liệt xông vào mà có chút tỉnh rượu, cô cùng Liễu Chẩm Thanh thật ra còn cách nhau một cái bàn trà khá dài, có duỗi tay thì cũng có thể giải thích là đưa tay lấy ấm trà, trong mắt những người khác thì cũng không phải là hành động không đúng, nhưng Dao Hoa vẫn thấy xấu hổ, dù sao thì thiếu chút nữa thì đã vì quá mụ mị đầu óc mà nhìn người trước mắt thành Liễu Khê Đình.
Dao Hoa khôi phục dáng vẻ vốn có, “Làm sao vậy Chiến Uyên? Có chuyện gấp gì sao? Ai gia đang chiêu đãi phu nhân tương lai của ngươi đây.”
Lời Dao Hoa nói mang theo ý cười thân thiện, nhưng vào tai Hoắc Phong Liệt lại khiến hắn vô cùng hụt hẫng. Hắn chỉ có thể hành lễ trước để bản thân bình tĩnh lại.
Dáng vẻ bồn chồn không yên của Hoắc Phong Liệt đương nhiên đã lọt vào mắt Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh khó hiểu nhìn Hoắc Phong Liệt, hỏi: “Tới tìm ta sao?”
Hoắc Phong Liệt chậm chạp gật đầu, nhưng ngay khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau thì cuối cùng vẫn không thể đè nén được cảm giác hoảng loạn cùng bất an đang sục sôi trong lòng, không để ý tới những thứ khác, trực tiếp xông tới bắt lấy cánh tay Liễu Chẩm Thanh, trong mắt có ánh sáng đỏ, muốn kéo y đi.
Hành động nóng nảy thất lễ như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, Hoắc Phong Liệt thế này cực kỳ hiếm thấy, cho nên y không phản kháng.
Dao Hoa lại có chút kinh ngạc, đứng dậy đang định nói gì đó, nhưng bởi vì có chút men say, quên mất chỗ mình ngồi còn cách mặt đất một khoảng cho nên đã bị hụt chân, cả người ngã nhào về phía trước.
Mọi sự chú ý của Hoắc Phong Liệt đều đặt trên người Liễu Chẩm Thanh, hoàn toàn không để ý tới Thái hậu tôn quý ở bên kia.
Nhưng tầm mắt của Liễu Chẩm Thanh vẫn kịp nhìn thấy, vội vươn một cánh tay chắn cho Dao Hoa, Dao Hoa cũng thuận thế chống hay tay lên cánh tay của Liễu Chẩm Thanh, chặn nguy cơ bị ngã, lại vì thay đổi bất ngờ này mà khiến dây chuyền ngọc bội vẫn luôn được giấu trong vạt áo bị rơi ra ngoài.
Ngọc bội hình lá liễu quen thuộc, lập tức khiến tất cả ngây ngẩn cả người.
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn miếng ngọc bội kia, y thực sự không ngờ Dao Hoa vẫn còn giữ nó, xấu hổ không có chỗ dung thân.
Mà Hoắc Phong Liệt nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh giữ Dao Hoa, lại còn thấy được ngọc bội đeo trên cổ kia, toàn thân cứng lại, hắn như cảm nhận được cơn lạnh thấu xương chạy dọc cơ thể.
Liễu Chẩm Thanh chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoắc Phong Liệt kéo vào lòng, chặn ngang bế y lên có chút thô bạo, giây tiếp theo đã phi lên trời, đạp lên vô số cành đào, bay về một hướng khác.
Nhóm thủ vệ kinh hoảng nhìn, mãi đến khi Dao Hoa xua tay để họ đi xuống thì mới quay lại chỗ cũ, tiếp tục đứng canh.
Dao Hoa buồn cười ngồi xuống tiếp tục uống rượu, dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Phong Liệt khiến nàng như nhìn thấy cảnh tượng lúc trước khi Liễu Khê Đình đưa ngọc bội cho mình, hiện tại nhớ lại, hình như năm đó tên tiểu quỷ này cũng thực sự ghen, Dao Hoa nghĩ mà thấy thú vị, lại cất ngọc bội đi.
Mà lúc này, Hoắc Phong Liệt đã đưa theo Liễu Chẩm Thanh đáp xuống mặt đất, vào những lúc như thế này, Liễu Kiều đều tự động tránh đi xa.
Cho nên này nơi này chỉ còn hai người bọn họ.
Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt đặt trước thân cây, cây đào chỗ này có chút lạ, nhìn như là hai cái cây mọc đan nhau mà lớn vậy.
Nhất thời Liễu Chẩm Thanh cũng không nhận ra có gì khác lạ, chỉ là có chút mờ mịt nhìn Hoắc Phong Liệt trước mắt, lần đầu tiên y thấy hắn có dáng vẻ nóng nảy như vậy.
“Nhị Cẩu, đệ…”
Hoắc Phong Liệt trực tiếp đánh gãy lời y: “Huynh đã nhìn thấy miếng ngọc bội kia rồi.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngay sau đó lại có chút buồn cười, Hoắc Phong Liệt không phải lần đầu tiên nổi cơn ghen vì ngọc bội hình lá liễu, không ngờ đường đường là đại tướng quân mà lại lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tuông như vậy.
Nhưng mà đáng yêu quá đi.
Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng dựa vào thân cây hoa đào, tư thế tùy ý, nhưng kết hợp với bối cảnh rừng đào, y lại tỏa ra một loại khí độ phong lưu.
“Nhìn thấy rồi, nhưng không phải lúc ta tặng miếng ngọc bội đó thì đệ cũng ở bên cạnh sao?”
“Đến giờ cô ấy vẫn còn mang theo!” Ngữ khí của Hoắc Phong Liệt đột nhiên có chút mất khống chế.
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, chìm vào hồi ức.
Khi còn ở viện Thái học, ngoài Lê Tinh Nhược ra, Liễu Chẩm Thanh coi như là thân thiết với Dao Hoa nhất, tuy không phải quan hệ thường xuyên chơi cùng nhau nhưng cũng có thể coi là bạn bè.
Lại nói tiếp, lần đầu tiên ba người họ trở thành bạn chính là khi cả ba chung tay xử lý tên ác bá kia, mà nữ tử dù bị chèn ép vẫn cứng cỏi không chịu thua kia chính là Dao Hoa. Đại khái là từ sau lần đó, Dao Hoa đã cực kỳ để mắt tới Liễu Chẩm Thanh, thường xuyên tặng chút đồ ăn hoặc điểm tâm, cô đoan trang ưu nhã, là một nữ tử ưa tò mò mạo hiểm từ tận trong xương nhưng lại không thể không bị quy củ trói buộc bắt phải ngoan ngoãn. Đối mặt với một cô gái như vậy, Liễu Chẩm Thanh đã coi cô là em gái mà cùng chơi đùa.
Khi còn nhỏ, Dao Hoa còn gọi Liễu Chẩm Thanh là Khê Đình ca ca nữa.
Sau này có lẽ Lê Tinh Nhược đã nói cho Dao Hoa biết hôn sự giữa hai người họ không có tính thực chất nào, sớm muộn gì cũng sẽ từ hôn, cho nên Dao Hoa cũng không còn nhiều cố kỵ nữa, đã bày tỏ tình cảm với y vào đào hoa yến.
Lúc ấy Liễu Chẩm Thanh đã uống rất nhiều rượu, bị thổ lộ mà đầu óc đã tê rần, có chút lâng lâng, chỉ là khi cô nương kia hỏi y có thích nàng không, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh vẫn nói từ trước tới giờ y đều coi cô là muội muội.
Thấy cô nàng khóc nức nở, lại còn là người quen. Cho nên hết cách, y đành tặng ngọc bội tùy thân cho cô, nói vài lời hay để dỗ dành, khiến Dao Hoa nín khóc mỉm cười ngay lập tức, lúc quay về còn thấy Lê Tinh Nhược dắt theo hai huynh đệ Hoắc gia tới nhìn lén nữa.
Dao Hoa có chút ngượng ngùng, Lê Tinh nếu vội vàng tiến lên an ủi, còn Liễu Chẩm Thanh lại bắt đầu trêu chọc Nhị Cẩu đang lạnh mặt như băng.
Sắc mặt khi đó của hắn cũng không khác hiện tại lắm.
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh trước mặt, nhịn không được mà nghĩ, viện Thái học này lớn như vậy, rõ ràng là Liễu Chẩm Thanh tới đi cùng cặp song sinh, hiện giờ lại tìm tới chỗ Thái hậu, nghĩ thế này cũng khiến Hoắc Phong Liệt cảm thấy trào phúng.
Hắn như một tên trộm ti tiện, cướp đi món bảo vật vốn thuộc về người khác, bị phát hiện cũng cố sống cố chết không chịu trả về, lại lo lắng món bảo vật đó sẽ chạy đi, không chịu thuộc về hắn nữa.
“Thanh ca…” Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ, nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm nói: “Huynh đừng quên, huynh đã cầu hôn ta rồi, huynh nói huynh thích ta, muốn ở bên ta mãi mãi.”
Hắn như đang cố tình nhấn mạnh, cố tình nhắc nhở y vậy.
Cuối cùng phản ứng này cũng khiến Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, không phải chứ, ghen đến mức này luôn rồi.
“Nhị Cẩu, cô ấy là Thái Hậu đó!” Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Đệ suy nghĩ cái gì vậy? Lúc trước chúng ta cũng chưa từng ở bên nhau mà.”
“Không phải suýt nữa hai người đã thành đôi sao?” Hoắc Phong Liệt trực tiếp phản bác, ánh mắt chân thực khiến Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt cho rằng bản thân đã nhớ nhầm.
Nhưng Hoắc Phong Liệt nói vậy cũng là có lý do.
Khi đó sau khi hôn ước giữa y cùng Lê Tinh Nhược bị xóa bỏ, đã có không ít người tới hầu phủ của họ cầu thân, Liễu gia cùng Dao gia cũng coi như là thế giao, hai bên từng có ý để hai đứa nhỏ kết thân, khi đó gia gia còn từng hỏi ý y, nhưng đối với Liễu Chẩm Thanh, tự do yêu đương mới quan trọng, không thích ép duyên, lúc ấy cảm thấy nếu có duyên với Dao Hoa thì mới nhắc tới hôn sự.
Lúc ấy những người xung quanh đều thấy bọn họ rất có khả năng sẽ thành đôi, dù sao bọn họ khá thân quen, lại rất xứng đôi, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng vải mỏng* mà, chỉ là Liễu Chẩm Thanh có chút bất cần đời, thường xuyên chạy loạn khắp nơi, hai người không có nhiều cơ hội ở cạnh nhau lắm.
*男追女隔座山,女追男隔层纱: Nam truy nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng sa, ý chỉ nam theo đuổi nữ thì khó, nữ theo đuổi nam thì dễMãi đến khi phu nhân của Thái tử Cảnh Dương, cũng chính là mẹ đẻ của Nguyên Giác qua đời vì bệnh, lão hoàng đế muốn tìm Thái tử phi khác cho thái tử Cảnh Dương, sau một hồi thương nghị tham khảo ý kiến của hậu cung, đã chọn quý nữ chưa đính hôn có tư chất làm hoàng hậu nhất là Dao Hoa làm Thái tử phi tiếp theo.
Thánh chỉ đã ban, dù là ai thì cũng chỉ có thể nghe theo, Thái tử Cảnh Dương cũng hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của phần tình cảm mà Dao Hoa dành cho Liễu Chẩm Thanh, cực kỳ kính trọng vị thê tử mới cưới về, mà Dao Hoa cũng là tiểu thư khuê các quy củ, tuy đau lòng nhưng vẫn chấp nhận vận mệnh, cất tình yêu đi, thật lòng thật dạ làm một Thái tử phi tốt.
Mà với chuyện này, Liễu Chẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều, còn tới uống rượu mừng nữa.
Hiện tại nghĩ lại, nếu lúc trước Dao Hoa không gả cho Thái Tử điện hạ, dựa theo tình huống của hai người, nói không chừng bọn họ sẽ thực sự…
Liễu Chẩm Thanh nghĩ đến đây, ánh mắt có chút khác thường.
Hoắc Phong Liệt vẫn luôn khóa chặt tầm mắt trên mặt Liễu Chẩm Thanh, thấy thần sắc y khẽ thay đổi thì chợt như bị sét đánh.
Hắn vẫn luôn biết, năm đó nếu không phải Liễu Chẩm Thanh qua đời, dựa theo hứa hẹn của Nguyên Giác, thì hiện giờ người đứng cạnh Liễu Chẩm Thanh sẽ không phải là hắn, mà là Dao Hoa.
Kỳ thật Hoắc Phong Liệt vẫn luôn rất mâu thuẫn, hắn đã có được thì không muốn buông tay, nhưng vẫn luôn muốn người này được hạnh phúc, cho nên theo bản năng vẫn để lại đường lui cho Liễu Chẩm Thanh.
Hắn vẫn luôn lo lắng khi Liễu Chẩm Thanh trở về kinh thành, gặp được Dao Hoa thì sẽ hối hận. Cho nên mới lấy cớ chưa thành thân để không hoàn toàn chiếm hữu Liễu Chẩm Thanh, xem như là để lại ám chỉ cho phần lý trí còn lại cuối cùng của mình để bản thân có thể buông tay.
Hắn không ngờ hai người lại gặp mặt sớm như vậy, hắn sợ mất đi, rồi lại không muốn ngăn hai người gặp lại, sợ Liễu Chẩm Thanh muốn gặp lại Dao Hoa mà bản thân lại ngăn cản sẽ khiến Liễu Chẩm Thanh đau khổ, hắn không thể làm vậy được.
Nhưng hắn vẫn dã đánh giá bản thân quá cao, khi nghe được tin hai người sắp gặp nhau, hắn liền thấy hối hận, hiện tại người đứng trước mặt Liễu Chẩm Thanh chính là hắn! Không phải bọn họ đã đính hôn sao? Tối hôm qua Liễu Chẩm Thanh còn nằm trong ngực hắn, nhận những nụ hôn cùng sự đụng chạm của hắn mà.
Hắn không nên cảm thấy bản thân có thể buông tay vì sự hạnh phúc của Liễu Chẩm Thanh, dù sao cũng là Liễu Chẩm Thanh trêu chọc hắn trước, có hắn hứa hẹn trước, huynh ấy phải giữ lời. Đáng ra hắn phải chiếm hữu Liễu Chẩm Thanh từ sớm, khiến Liễu Chẩm Thanh không còn tâm tư gặp lại Dao Hoa mới đúng.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt đã hoàn toàn thay đổi, hắn như mất đi khống chế, cúi đầu hôn.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa, trừng lớn hai mắt, cảm thụ được lực đạo mạnh mẽ mà có chút không khỏe phải nhíu mày, nhưng Hoắc Phong Liệt ghen tuông xúc động như vậy vẫn khiến Liễu Chẩm Thanh hưởng thụ.
Liễu Chẩm Thanh còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cảm thấy là thấy một phương thức khác làm loạn mà thôi, trong lòng còn có chút hưng phấn, hơi hơi kích động.
Nhưng sau đó, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên bị xoay người lại, bị ấn lên thân cây không chút dịu dàng nào, ngay sau đó Liễu Chẩm Thanh cũng phải trợn tròn mắt choáng váng.
Bình thường Liễu Chẩm Thanh to lớn tùy ý, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn có chút sợ, đặc biệt là bây giờ Hoắc Phong Liệt hung ác thế này lại có chút xa lạ.
“Nhị… Nhị Cẩu, không mang thuốc mỡ đâu đấy, đệ… đệ làm sao vậy? Cứ thế mà tới, có phải có chút không tốt lắm không?”
Tuy Liễu Chẩm Thanh đã mở miệng nói, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn không ngừng lại, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể thuận theo, tuy rằng cảm thấy không giống lần đầu tiên mà y mong muốn lắm, hơn nữa rõ ràng thái độ của Hoắc Phong Liệt không thích hợp, nhưng đau thì đau, người sau lưng đã như vậy rồi, y cũng không làm giá nữa.
Để giảm bớt nỗi bất an trong lòng, Liễu Chẩm Thanh duỗi tay ấn bên cái tay đang ôm mình của Hoắc Phong Liệt, vừa lúc là hai bàn tay chạm nhau đều đeo nhẫn, tiếng động kỳ lạ khi hai chiếc nhẫn đụng vào nhau lập tức rọi vào trí óc đang bị vây khốn của Hoắc Phong Liệt một tia sáng nhỏ.
Ngay lúc mấu chốt, Hoắc Phong Liệt vẫn mạnh mẽ áp chế được núi lửa chực phun trào, đổi ý.
Hai cây đào đang quấn chặt lấy nhau kia rung lắc, cánh hoa rơi lả tả theo gió.
Rừng hoa đào hẻo lánh có một góc không ngừng truyền ra tiếng vang kỳ lạ.
Mãi một lúc lâu sau, Liễu Chẩm Thanh xụi lơ được Hoắc Phong Liệt ôm vào ngực, dựa lên thân cây nghỉ ngơi.
Mặt Liễu Chẩm Thanh đỏ bừng, nhìn Hoắc Phong Liệt một cách kỳ lạ, không ngờ sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, hại y chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu mà cuối cùng chỉ có đôi chân phải chịu tội, tuy rằng vẫn rất… khụ khụ, thỏa mãn, coi như là chuẩn bị trước một chút đi vậy.
Nhưng đây là đang làm gì vậy? Chờ đợi cái gì vậy nhỉ? Có chết đâu mà chỉ còn một bước cuối cũng không chịu làm hả, hay là lần này là do sợ y bị thương? Vậy thì cũng có thể làm chút công tác chuẩn bị mà!
Nhìn Liễu Chẩm Thanh trong lòng ngực còn hơi run rẩy ngước mắt bất mãn nhìn hắn, Hoắc Phong Liệt sau khi phát tiết đã dần dần thanh tỉnh trở lại lập tức bị cảm giác áy náy bao trùm.
Vừa rồi suýt nữa hắn đã cưỡng bức Thanh ca, sao hắn có thể làm ra loại chuyện này chứ? Sau đó cũng không tốt, có cảm giác đã bắt nạt huynh ấy.
“Thanh ca, xin lỗi, ta…”
Liễu Chẩm Thanh nghe ngữ khí của Hoắc Phong Liệt, biết hắn đã khôi phục, nhiệt khí trên mặt còn chưa tản hết, trong mắt đầy hơi nước chưa khô, tuy trong lòng có đủ loại bất mãn nhưng vẫn kiềm chế tính tình hỏi: “Làm sao vậy? Ta cùng Thái Hậu gặp mặt, đệ lại ghen như vậy, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, không phải ta đã nói với đệ rồi sao, ngọc bội ta đã từng đưa cho rất nhiều người, nhưng nhẫn cưới chỉ đưa cho một mình đệ mà thôi.”
Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh không tức giận, trong lòng càng thêm đau khổ, như thể đã mất hết sức lực, rũ đầu, không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh bắt lấy ngón tay Hoắc Phong Liệt chậm rãi vuốt ve, sờ đến nhẫn cưới thì nói: “Chúng ta cũng đã đính hôn rồi, hôn thư cũng đã viết cho đệ, tẩu tử của đệ cũng đã tới cửa cầu hôn, còn có gì không đảm bảo sao? Ta biết, trước kia lời đồn phong lưu của ta có chút nhiều, nhưng phải tin tưởng ta một chút đi chứ, đệ chính là người thân cận nhất với ta trên thế gian này.”
Liễu Chẩm Thanh chỉ nghĩ lúc này Hoắc Phong Liệt có chút ghen tuông thái quá mà thôi chứ y cũng không nghĩ nhiều.
Mà Hoắc Phong Liệt nghe đến đó, xem như đã hiểu quyết định của Liễu Chẩm Thanh, sau khi Liễu Chẩm Thanh gặp lại Dao Hoa thì vẫn chọn hắn.
Trong nháy mắt, Hoắc Phong Liệt vừa cực kỳ vui vẻ, lại… tự trách áy náy, vừa rồi hắn đã phát giận với Liễu Chẩm Thanh nữa, còn định ở chỗ này mà…
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, vẻ thâm tình trong mắt như chực trào ra ngoài, “Thanh ca, ta thích huynh, ta thực sự rất thích huynh, xin lỗi, vừa rồi ta đã thất thố, ta thề ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vừa được thỏa mãn nên thân thể y đã bắt đầu có chút lười biếng. Thoải mái dựa vào ngực Hoắc Phong Liệt nói: “Vừa rồi… rất không tồi, Nhị Cẩu, không ngờ đệ còn biết chơi như vậy đấy. Nói thật đi, có phải đã lén đọc sách sau lưng ta không?”
Bây giờ tâm tình Hoắc Phong Liệt đang kích động, đột nhiên lại bị trêu chọc vấn đề xấu hổ như vậy, chỉ có thể lắp bắp nói: “Không phải… Thanh ca, đừng nói loại chuyện này nữa.”
Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Chính mình dám làm nhưng lại sợ người ta nói? Không nói không được nha, vừa rồi ta còn tưởng đệ cuối cùng cũng từ bỏ chứ, kết quả lại như vậy sao? Tuy rằng không phải như vậy không tốt, nhưng đệ như vậy lại khiến ta hoài nghi sức quyến rũ của mình một cách nghiêm trọng đó.”
Hoắc Phong Liệt có chút không dám đối diện với tình huống vừa rồi, “Ta sai rồi, Thanh ca. Đợi… đợi thành thân.”
Lần này, Hoắc Phong Liệt không phải là để lại đường lui theo bản năng mà chỉ là tình huống vừa rồi đã khiến hắn cảm giác được bản thân rất tệ, phải đảm bảo sự tôn trọng dành cho phu nhân tương lai mới đúng.
Liễu Chẩm Thanh bĩu môi, có chút cạn lời, nhưng lại được Hoắc Phong Liệt hôn hôn mấy cái là đã được dỗ dành.
Liễu Chẩm Thanh tâm tư tỉ mỉ, sợ trong lòng Hoắc Phong Liệt vẫn còn để lại vấn đề tiềm tàng nào đó, bèn dứt khoát kể lại rõ ràng những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Y cũng đã hiểu, có lẽ là Hoắc Phong Liệt biết y có thể tái ngộ với Thái hậu nên mới ném lại công việc để vội vàng chạy tới đây, hiển nhiên đã thực sự coi Dao Hoa là tình địch, có lẽ là bởi vì năm đó trong số những hồng nhan tri kỷ của y thì Dao Hoa là người thân cận nhất với y.
“Cho nên, ta không hề cố ý tới tìm Thái hậu, là Bạch Tố dẫn ta vòng tới bên này, ta còn đang nhớ lại những chuyện vui năm đó với ca ca tẩu tẩu của đệ rồi đi dạo mà, trong lúc vô ý đã đi tới chỗ Thái hậu, còn không định tiến vào, nhưng Thái hậu nghe nói phu nhân tương lai của đệ tới thì đã mời ta vào trong, có lẽ là muốn đánh giá thay đệ chăng. Chúng ta mới mở miệng nói được một câu thì đệ đã tới rồi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói, trên nét mặt chỉ có trêu chọc, không hề có chút bận tâm nào.
Tuy Hoắc Phong Liệt nghe xong vẫn thấy ghen ghét, bởi vì trong mắt hắn, Dao Hoa cũng từng là người trong lòng Liễu Chẩm Thanh, nhưng vừa rồi đã được lựa chọn chắc chắn, lại được Thanh ca giải thích như vậy, Hoắc Phong Liệt còn gì để nói nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh, hệt như một con chó cỡ lớn vậy. “Ừm, ta biết rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn nói thêm về chuyện của Dao Hoa nữa, dù sao người ta vẫn còn đem theo ngọc bội kìa, tốt xấu gì cũng có chút xấu hổ, chỉ đành mở miệng trêu chọc về mấy lời đồn nghe được từ chỗ Bạch Tố, lại thẩm vấn Hoắc Phong Liệt từng cái một, hỏi có phải như vậy hay không.
Hoắc Phong Liệt bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc đều là những chuyện ngu ngốc hắn đã làm trước đây, chuyện nào cũng rất ấu trĩ, khiến hắn ngại ngùng không thể thản nhiên để lộ ra trước mặt người trong lòng được.
Cuối cùng bị nói đến túng quẫn, chỉ có thể lấp kín miệng Liễu Chẩm Thanh, mãi đến khi bắt nạt người ta mềm ra đến nghe lời mới thôi.
Liễu Chẩm Thanh bất mãn nói: “Còn biết chiêu này nữa.”
Hoắc Phong Liệt nhịn không được khẽ cong môi.
Liễu Chẩm Thanh đổi một tư thế khác, tiếp tục dựa vào người hắn, nhìn cái cây bị họ làm liên lụy, nhịn không được bắt đầu cười nói: “Cũng không biết là do ai trồng, xin lỗi nhá.”
Rừng hoa đào lớn như vậy là bởi vì mỗi thế hệ học sinh đều trồng cây ở nơi này.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, “Huynh quên rồi sao?”
“Hửm? Ta phải nhớ sao?” Nhất thời Liễu Chẩm Thanh không kịp phản ứng lại.
“Đây là nơi năm đó ba người đã trồng cây.”Hoắc Phong Liệt nói.
Liễu Chẩm Thanh lập tức phản bác: “Không thể nào, năm đó chúng ta trồng ba cái cây, nhưng mỗi cây một chỗ, nào có hai cái cây nào lại…”
Liễu Chẩm Thanh nói tới đây thì dừng lại, nhìn sang hai cái cây ở bên trái, tuy hai cây dựa sát vào nhau, nhưng cành cây cũng không quấn chặt, rất giống cái vây Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn đã cùng, Lê Tinh Nhược đã cố ý thu hẹp khoảng cách.
Mà hai cái cây hai bọn họ vừa dựa vào kia, thân cây gần như đã dựa sát vào nhau, càng khỏi nói đến tán cây quấn quýt khăng khít, nhìn từ phía trên xuống chỉ nghĩ đó là một cái cây, chỉ là hai cái cây này rõ ràng có sự chênh lệch về năm tuổi.
Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng đứng lên, chân vẫn có chút run run, đã được Hoắc Phong Liệt ôm lấy đi về phía trước, đợi đến khi vòng ra đằng sau cái cây, quả nhiên nhìn thấy trên thân cây khắc tên của y, mà cái cây trẻ hơn bên cạnh lại khắc tên của Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt duỗi tay sờ tên Liễu Chẩm Thanh khắc trên thân cây, nói: “Năm đó khi ta tới nơi này học, đã lén trồng, Bạch Tố cũng không biết.”
Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt như vậy, trong lòng rung động, nhịn không được cũng duỗi tay sờ sờ tên Hoắc Phong Liệt, cười trêu chọc: “Tâm cơ thâm sâu đấy, có phải mỗi thứ thuộc về ta đệ đều phải dính một chút không?”
Hoắc Phong Liệt bị nói cho sửng sốt, có chút ngượng ngùng nhìn Liễu Chẩm Thanh, sợ Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hắn… quá phận.
Nhưng mà, đúng là hắn đã muốn như vậy.
Không thể lớn lên, không thể bày tỏ tình cảm, hắn chỉ có thể làm như vậy để giải tỏa bớt sự thống khổ khi yêu thầm.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên đảo mắt, nhớ tới Bạch Tố nói Hoắc Phong Liệt thường xuyên… “Nhị Cẩu à, trước kia đệ thường một mình tới rừng hoa đào, có phải chính tại nơi này, đứng ngay dưới cái cây này không?”
Động tác của Hoắc Phong Liệt có chút ngắc ngứ, “Ừm, đã từng, chính là vì… nhớ huynh.”
Vì có việc thẩm vấn lúc trước làm bài học, Hoắc Phong Liệt cũng thành thật thừa nhận, miễn để Liễu Chẩm Thanh nói thêm nhiều lời mắc cỡ khác.
Nhưng hắn vẫn đã coi thường sự thông minh của Liễu Chẩm Thanh.
“Vậy có phải đệ thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, dưới tán cây hoa đào, trong ánh trăng, vừa lén nhìn vật nhớ người, vừa bón cây giúp cây lớn không.” Liễu Chẩm Thanh nói xong, bàn tay cử động đầy ám chỉ.
Hô hấp của Hoắc Phong Liệt tức khác cứng lại, vội bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, “Thanh ca?”
“Thành thật trả lời, có từng không? Mấy lần?”
Hoắc Phong Liệt đỏ bừng mặt, ôm lấy Liễu Chẩm Thanh định hôn tiếp, lại bị Liễu Chẩm Thanh níu cành hoa qua che trước mặt, nụ cười trên môi còn yêu kiều hơn hoa, nhướng mày nói: “Không nói rõ ràng, không cho hôn.”
Hoắc Phong Liệt cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Đã từng…”
“Mấy lần?”
“Thật… thật sự không nhớ rõ nữa.”
Liễu Chẩm Thanh cười không dừng được, trêu: “Khó trách cây đào của ta cao lớn lạ thường.”
Nhìn Hoắc Phong Liệt đã chịu không nổi nữa, Liễu Chẩm Thanh bỏ hoa đào sang một bên, nhẹ nhàng ghé lại gần, an ủi: “Xấu hổ cái gì, Thanh ca nghe thì thấy vui lắm, chỉ là có chút hối hận, khi đệ tới đây học tập, rõ ràng ta còn tới tham gia đào hoa yến, đệ còn cõng ta về phòng, sao lại không biết mà đưa ta tới đây, thừa dịp ta uống say mà làm chút chuyện chứ.”
“Lần đó, ta đã uống tới tận hứng, gần như đã say đến bất tỉnh nhân sự, không phải đệ muốn làm gì thì làm cũng được sao, sao lại không thông suốt như vậy chứ?” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, nhịn không được mà hoài nghi: “Không đúng nha, đệ còn dám trộm cướp đi nụ hôn đầu của ta ở tiệc mừng cưới của đại ca đại tẩu đệ, sao lại… Thành thật khai báo, đào hoa yến lần đó, có phải đệ đã lén làm cái gì không?”
Lúc này Hoắc Phong Liệt lại thật sự lắc đầu. “Huynh uống rất say, coi ta thành cái gối để ôm rồi ngủ mất.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì rất lấy làm tiếc nói: “Ngốc cẩu nhà đệ, không chỉ không biết chiếm lợi, sau đó đột nhiên muốn lên chiến trường, không biết là nghĩ thế nào nữa?”
Hoắc Phong Liệt lại chỉ là thâm tình nhìn y, nhẹ nhàng hôn, yêu thương không hề che giấu chút nào.
Hoắc Phong Liệt không nói sự thật ra.
Năm đó hắn cõng Liễu Chẩm Thanh về phòng ngủ của mình, đúng là hắn chỉ muốn lẳng lặng ở cùng người trong lòng mà thôi.
Nhưng đêm đó, Liễu Chẩm Thanh đã ôm hắn nói sợ hãi, nói rất nhiều rất nhiều, đều là những lo lắng mà y không nói với người khác bao giờ.
Hoắc Phong Liệt chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, hắn yêu Thanh ca, cho nên hắn muốn đuổi hết những lo lắng của Thanh ca đi, vậy chỉ có thể tạm thời rời đi để trưởng thành, đợi đến khi lớn mạnh rồi thì sẽ quay trở lại bên cạnh Thanh ca.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, may mà ông trời đã bù lại cho hắn một cơ hội khác, Thanh ca vẫn còn có thể ở bên cạnh hắn.
……
Mà lúc này Liễu Kiều không cần bảo hộ Liễu Chẩm Thanh lại phát hiện một người quen, là thừa tướng đương triều Giang Vọng, Liễu Kiều cảm thấy có vấn đề, liền bám theo để theo dõi, đến tận khi thừa tướng lén lẻn vào viện dừng chân của Thái hậu và Thái phi.