Đêm qua trong kinh khắp nơi đều có Cẩm Y Vệ lùng bắt người, khiến dư luận xôn xao, rất nhiều người đều không thể ngủ ngon. Buổi sáng khi nha dịch mở cửa nha môn, ngáp một cái, mồm vừa mới há rộng ra thì đã nghẹn lại, hét một tiếng vang vọng.
Chỉ thấy bên ngoài cửa phủ nha, xác chết máu chảy đầm đìa của Giang Vọng đang nằm đó.
Nhất thời, thi thể của Giang thừa tướng được đưa về đã trở thành một tin tức dậy sóng, Hạ Lan dẫn người vội vàng tới nơi, đã thấy Tần Dư cùng người của Đông Xưởng đang đứng đó kiểm tra.
Nhìn thấy bọn họ tới, Tần Dư thoáng nhíu mày, lui sang một bên.
“Tình huống thế nào?” Hạ Lan hỏi Tần Dư theo bản năng.
Tần Dư ngẩn người, nói: “Xương cốt toàn thân đã bị đánh gãy, có 98 vết dao đâm, nhát dao cuối cùng mới chết, là bị hành hạ đến chết.”
“Bị giết rồi bị đưa về, như vậy chỉ có hai khả năng, một là báo thù rửa hận, hai là diệt khẩu. Nếu là hành hạ đến chết thì có khả năng nhất là báo thù rửa hận.” Hạ Lan phân tích.
“Nhưng là thời cơ không đúng.”
“Đúng vậy, thời cơ. Có thể lẻn vào hoàng cung, vượt mặt ba người Chiến Uyên, Trịnh xưởng đốc, Hạ chỉ huy sứ để cướp người đi, chắc chắn là cao thủ, nếu đã là cao thủ bậc này thì muốn báo thù lúc nào chẳng được, đâu cần phải chọn lúc khó khăn nhất. Cho nên…”
Hạ Lan cùng Tần Dư liếc nhau, sự ăn ý vô hình vẫn còn đó.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái lại về đội của mình để hành động.
Hoàng cung cũng rất nhanh đã biết được tin, thi thể được Trịnh Duy cùng Hạ Tông đồng thời xác nhận, không cần Nguyên Giác tự mình xác nhận nữa.
Nguyên Giác nhìn hai người phía dưới, lại đưa tay sờ ngọc ban chỉ, chậm rãi nói: “Vậy an táng đi, dù sao cũng là phụ thân của Hoàng hậu, cho chút thể diện. Còn an toàn của hoàng cung…”
Hai người phía dưới không khỏi căng chặt thân thể.
“Tết Vạn Thọ sắp tới, hai vị phải cẩn thận hơn.”
Đang nói thì có cung nhân tới báo, Hoàng hậu lấy cái chết ra dọa, muốn gặp hoàng đế.
Nguyên Giác để cho hai người lui ra ngoài, chậm rãi đứng dậy đi tới hậu cung.
Hoàng hậu tôn quý giờ phút này đang bị cung nhân chặn trong tẩm điện của chính mình, không cho ra ngoài, những người khác cũng không được đi vào.
Cách đó không xa còn có Dao Hoa cùng Giản Sương đang lo lắng đứng bên ngoài.
Đầu tiên Nguyên Giác đi tới hành lễ trước mặt Thái hậu cùng Thái phi, “Sao mẫu hậu cùng thái phi lại tới vậy? Là hoàng hậu quấy nhiễu tới hai người sao?”
Mặt Dao Hoa lộ vẻ lo lắng, “Hoàng thượng, hoàng hậu… không có công lao, cũng có khổ lao, mấy năm nay ở hậu cung cũng coi như đã vô cùng thỏa đáng, vất vả cần cù, tuy rằng Giang thừa tướng tội không thể tha, nhưng mà…”
Giản Sương đột nhiên ho khan, Dao Hoa bị ngắt lời vội đỡ lấy Giản Sương. Giản Sương sắc mặt tái nhợt nhìn Nguyên Giác nói: “Hoàng thượng, ta cùng tỷ tỷ vẫn luôn ở trong hậu cung, chưa từng thấy Hoàng hậu có dị tâm, mong Hoàng thượng lưu tình.”
“Mẫu hậu, Thái phi, hai người yên tâm, chỉ cần Hoàng hậu tiếp tục ngoan ngoãn, trẫm sẽ không làm khó nàng.” Vẻ mặt Nguyên Giác vẫn khiêm tốn như cũ.
Dao Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoàng thượng nhân từ, dù sao cũng sắp tới Tết Vạn Thọ rồi, sứ thần ngoại quốc đều đang ở trên đường, thật sự không nên tạo ra tai tiếng.”
Nguyên Giác gật đầu nói: “Mẫu hậu nhắc nhở đúng, trẫm biết nên làm thế nào, hôm nay gió lớn, hai người mau quay về đi, trẫm vào nói với Hoàng hậu mấy câu.”
Dao Hoa cùng Giản Sương biết Nguyên Giác không muốn hai người ở lại đây, hết cách nên chỉ có thể rời đi.
Đợi đến khi Nguyên Giác tới gần cũng là lúc Hoàng hậu không còn làm ầm ĩ nữa, chỉ trừng đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn hắn.
Hoàng hậu vốn cũng là một mỹ nhân, không phải kiểu dịu dàng nhưng lại khá phóng khoáng, kiêu sa lộng lẫy, nghiêm khắc với hạ nhân, tuy đã lâu mà vẫn chưa có con nối dõi, nhưng cũng không hề hà khắc với những phi tần đã có con nối dõi, là một Hoàng hậu rất đủ tư cách.
Giờ phút này, Hoàng hậu vốn phải ung dung hoa quý lại như đã mất hết quý khí, như chim phượng hoàng bị bẻ gãy cánh rồi ngã vào vũng bùn, cực kỳ chật vật.
Nguyên Giác vẫy tay để những người khác lui ra, đi thẳng tới trước mặt Hoàng hậu, tự tay giúp cô vuốt lại mái tóc xõa tung, đó là động tác hắn thường làm.
Nguyên Giác diện mạo tuấn mỹ, văn võ kiêm tu, làm ra hành động như vậy đều cho người khác cảm giác dịu dàng từ tốn, mỗi lần như vậy Hoàng hậu đều sẽ vì hành động nhỏ mang ý thương tiếc này mà thấy rung động không thôi, mà giờ phút này Hoàng hậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chợt duỗi tay hất tay Nguyên Giác đi.
Đây chắc chắn là bất kính với Hoàng thượng, nhưng Hoàng hậu đã không còn để ý nữa rồi.
Nguyên Giác lập tức lạnh mặt, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống chỗ Hoàng hậu, khí chất đế vương đè ép khiến người khác không thể nhìn thẳng được.
“Hoàng hậu, phụ thân ngươi bị người khác giết, thi thể cũng đã được đưa trở về, đã phải chịu hình phạt, ngươi có biết là do ai ra tay không?”
Hoàng hậu không ngờ Nguyên Giác vừa vào đã cho mình tin tức như vậy, mắt phượng xinh đẹp lập tức tràn đầy nước mắt, cùng với tròng mắt tràn đầy tơ máu, như thể khắp khóc ra máu vậy.
“Cha ta đã chết? Là… ngươi!” Hoàng hậu run rẩy nói.
Nguyên Giác nhíu mày: “Hoàng hậu, ngươi hãy tỉnh táo lại chút đi, trẫm muốn trị tội tạo phản của phụ thân ngươi, nhưng ông ta lại bị người khác bắt đi, ngươi cũng biết, hiện tại ông ta đã bị người khác diệt khẩu, ngươi không muốn báo thù cho phụ thân sao?”
Hoàng hậu ngơ ngác nhìn Nguyên Giác, bắt đầu cười ha ha.
“Ta đã hiểu rồi, ngươi hoài nghi cha ta còn có đồng lõa đúng không? Cho nên ngươi mới bằng lòng tới gặp ta đúng không? Chính là muốn lợi dụng cái chết của cha ta để kích thích ta, dụ ta khai ra! Vậy ngươi sai rồi, cha ta làm gì, ta hoàn toàn không biết gì hết, toàn bộ tâm tư của ta đều đặt trên người ngươi, ngươi không có tim sao? Không cảm nhận được sao?”
Hoàng hậu gần như là gào rống chất vấn đến khản cả cổ.
Nguyên Giác hơi nhíu mày, xem ra Hoàng hậu thật sự không biết.
“Hoàng hậu, chú ý tư thái, phụ thân của ngươi tạo phản cũng không phải lỗi của trẫm, trẫm đã đủ khoan dung nhân từ với phụ thân ngươi, ông ta đã thay trẫm làm bao nhiêu chuyện, mấy năm nay trẫm đều mở một mắt nhắm một mắt với ông ta, nhưng là do ông ta đã vượt quá giới hạn. Bất trung quân thượng, chết cũng không hết tội, trẫm không dời tội lên đầu ngươi, chỉ phạt ngươi tự suy xét lại mà thôi, đã là rất niệm tình, Hoàng hậu chớ cô phụ sự tử tế của trẫm dành cho ngươi.”
“Tử tế? Tử tế ha ha ha, Nguyên Giác, nếu không phải tối hôm qua cha ta nhờ người mang cho ta một phong thư thì ta vẫn còn bị ngươi dắt mũi không hay biết gì, tùy ý để ngươi trách cứ, sống trong áy náy tự trách đấy!”
“Cái gì?” Nguyên Giác nhíu mày.
“Cha ta đều đã nói hết cho ta biết rồi, sự thật tại sao đã nhiều năm mà ta vẫn không có con!” Hoàng hậu hét lên như đã phát điên: “Hương đốt ngươi tặng ta, mỗi lần động phòng đều đốt, chính là thứ khiến ta không thể có thai.”
Ánh mắt Nguyên Giác lóe lên, cũng không lên tiếng phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn Hoàng hậu.
“Ngươi vốn không muốn để Hoàng hậu là ta sinh con, ngươi đề phòng ta, đề phòng cha ta, từ khi ta gả cho ngươi thì đã không được phép sinh hạ con nối dõi cho hoàng thất rồi, bởi vì người đã bày sẵn kế hoạch, sớm muộn sẽ có lúc cha ta vì năm ấy phân vân giữa ngươi cùng tam vương mà bị ngươi trả thù.”
Nguyên Giác vẫn không phủ định, Hoàng hậu càng nói càng tuyệt vọng.
“Năm đó cha ta cũng không có cách, có ít nhất một nửa văn võ trong triều là như vậy, nếu không biết là ngươi không muốn để ta sinh con thì cha ta cũng sẽ không bí quá hóa liều, vốn ông ấy đã muốn yên ổn phụ tá ngươi! Vì sao… vì sao lại cắn chặt lấy quá khứ không chịu bỏ qua! Vì sao không tin cha con chúng ta thực sự chỉ muốn đi theo ngươi!”
Nguyên Giác đột nhiên mở miệng nói: “Tại sao phụ thân ngươi lại biết được chuyện này?”
Hoàng Hậu sửng sốt.
Nguyên Giác hơi híp mắt, nhìn vẻ mặt của Hoàng hậu liền biết cô cũng không rõ, Giang Vọng đã chết, dù là do tự ông ta phát hiện hay có người nói cho ông ta biết thì cũng không thể đối chiếu. Xem ra người sau màn đúng là thần thông quảng đại.
Hoàng Hậu ngây ngốc nhìn Nguyên Giác, không nhìn thấy chút hối hận nào trên mặt hắn, cũng không thể thấy chút chần chờ nào, không có gì hết.
Hoàng Hậu tuyệt vọng, trực tiếp nhào tới điên cuồng đấm đánh Nguyên Giác, lại bị Nguyên Giác đẩy ra.
Hoàng hậu chật vật quỳ rạp trên mặt đất, quát: “Nguyên Giác, ngươi lấy oán trả ơn, ngươi vô lương tâm, ngươi…”
“Trẫm vô lương tâm sao?” Nguyên Giác cười nhạo một tiếng, “Trẫm cũng không ngại nói cho ngươi biết, dù phụ thân ngươi không tới nước tạo phản thì trẫm cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, không phải bởi vì ông ta từng lưỡng lự giữa ta và tam vương.”
Hoàng hậu ngơ ngẩn, nhìn Nguyên Giác.
“Bởi vì phụ thân ngươi muốn làm quyền thần thứ hai ở cạnh trẫm.”
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, “Cha ta… cha ta chỉ là thừa tướng, ông ấy muốn trợ giúp ngươi, dù quyền lực có nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không thể có quyền lực khuynh đảo rồi vượt mặt hoàng quyền như Liễu Chẩm Thanh được.”
Trong mắt Nguyên Giác hiện vẻ tàn khốc, “Hai cha con các ngươi đều coi trẫm là kẻ ngốc sao? Phụ thân ngươi cho rằng đuổi được hổ đi thì con báo như ông ta cũng có thể chiếm núi làm vương, muốn áp chế chân long là trẫm, muốn biến trẫm thành con rối trong tay ông ta, đầu tiên là làm quyền thần của trẫm, sau này cũng sẽ làm quyền thần bên cạnh con của ngươi, trong mắt ông ta tràn ngập dã tâm, giấu đằng sau vẻ ngoài trung tâm, muốn làm một hoàng đế không ngai, khống chế Nguyên thị của chúng ta! Người như vậy, sao trẫm có thể cho phép sống sót.”
Hoàng hậu hoảng loạn muốn phản bác, nhưng lại nhớ tới đủ thứ chuyện Giang Vọng nói cho cô nghe mỗi lần ngẫu nhiên tiến cung, cô phát hiện bản thân không dám đảm bảo những gì Nguyên Giác nói không trở thành sự thật.
Nếu Hoàng hậu sinh hạ được hoàng tử, mà Giang Vọng lại phát hiện Nguyên Giác không hề dễ khống chế như trong tưởng tượng, vậy cái chờ đợi Nguyên Giác chỉ có thể là bị giam cầm rồi bị giết hại.
Chẳng lẽ hắn phải ngoan ngoãn đợi người hai mặt như Giang Vọng trở nên trung thành sao? Nực cười! Đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng chỉ có ai tiên hạ thủ vi cường thì mới có thể sống sót đến cùng.
Nguyên Giác bắt lấy cằm của Hoàng hậu đang kinh hoảng đến không dám tin.
“Hoàng hậu ngươi gả vào hoàng thất thì nên suy xét vì hoàng tộc, phụ thân ngươi thương ngươi, nhưng đồng thời cũng muốn lợi dụng ngươi, ngươi nói trẫm không nên để ông ta chết sao? Huống hồ, kết quả là ông ta cũng không chết trong tay trẫm, muốn trách thì hãy trách lòng tham của ông ta!”
Nguyên Giác buông mặt Hoàng hậu ra, nhìn Hoàng hậu tuyệt vọng đến trở nên tái nhợt, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, sau khi tự suy ngẫm lại, hoặc giả bệnh hoặc giả điên, trẫm sẽ niệm tình phu thê mà không giết ngươi, cái danh Hoàng hậu sẽ để lại cho ngươi, còn lại đều giao nộp lại đi.”
“Không bằng ngươi cứ giết ta luôn đi, dù sao ta có sống cũng không còn ý nghĩa gì.” Hoàng hậu thất hồn lạc phách nói.
Nguyên Giác hơi hơi nghiêng đầu nói: “Trẫm đã nói rồi, không giết ngươi, cho nên ngươi cũng không thể chết, ít nhất trong thời gian ngắn không được chết, trẫm sẽ cho người tới giám sát ngươi, không muốn chịu khổ thì hãy ngoan ngoãn phối hợp.”
Sắc mặt Hoàng hậu như không thể khó coi hơn, nhưng thân thể lại vì những lời này mà run rẩy dữ dội hơn.
“Không muốn ta chết? Tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn lợi dụng ta để lấy được tiếng thơm sao? Nguyên Giác, ngươi thật vô tình, ngươi thật vô tình!” Hoàng hậu lại lần nữa suy sụp khóc lóc.
“Đế vương vốn phải nên vô tình, ngươi chưa từng nghe đạo lý này sao?” Nguyên Giác nói xong định đi.
Mắt thấy Nguyên Giác sắp rời khỏi, Hoàng hậu hiểu một khi hắn đã đi thì bản thân sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, nhưng Hoàng hậu không cam lòng, nếu không hỏi thì có chết cũng không thể nhắm mắt.
“Ta còn một câu hỏi nữa, cầu bệ hạ giải đáp, chỉ cần hóa giải nghi hoặc của ta, ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp với tất cả mọi việc bệ hạ an bài.”
Nguyên Giác lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Ngươi nói.”
Hoàng Hậu nâng khuôn mặt xám xịt như tro tàn lên, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị hỏi: “Bệ hạ, ngươi không chọn chèn ép cha ta ngay từ ban đầu, để ông ấy an phận thủ thường, mà lại chọn chậm rãi dung túng cho thế lực của ông ấy lớn mạnh, tùy thời hành động, thật sự là vì cẩn thận sao?”
Nguyên Giác sửng sốt, “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Khóe miệng Hoàng hậu gợi lên một độ cong khó coi, thật ra thư Giang Vọng để lại không chỉ có chân tướng mà còn một vài dòng suy ngẫm chuyện đã qua của Giang Vọng, ông ta cảm thấy con đường bản thân đi là con đường mà Liễu Chẩm Thanh đáng ra nên đi nhưng lại không chọn.
Hiện giờ nhìn Nguyên Giác, nhớ tới sự kiêng kị của hắn với người nọ trong quá khứ, Hoàng hậu đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó.
Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, “Là vì Liễu Chẩm Thanh sao?”
Trong mắt Nguyên Giác lập tức nổi sát ý, đây là lần đầu tiên hắn thay đổi sắc mặt từ lúc tiến vào tới giờ, lại khiến Hoàng hậu nhìn thấy mà trong lòng quặn đau, cô cùng cha có làm gì thì cũng không thể khiến người trước mắt này thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ cần nhắc tới Liễu Chẩm Thanh lại có thể dễ dàng khiến đế vương để lộ hỉ nộ như trở bàn tay, thật là đáng châm chọc.
“Ngươi mặc kệ để cha ta có đi con đường giống Liễu Chẩm Thanh hay không, ngươi muốn chứng minh cái gì? Chứng minh lúc trước nếu lúc trước Liễu Chẩm Thanh không chết thì sớm muộn gì cũng có một ngày phản bội ngươi sao? Ngươi muốn chứng minh lúc trước ngươi tùy ý để những kẻ khác đóng đinh tên hắn lên cột dành cho tội nhân là không sai, đúng không! Chứng minh được rồi chứ? Ngươi có vui không?”
“Câm miệng!” Nguyên Giác lạnh lùng nói.
Hoàng Hậu lại nhướng mày nói: “Có lẽ không chỉ có vậy, khi Liễu Chẩm Thanh còn sống cha ta đã nghĩ cách đối đầu với hắn ta rồi, có phải ngươi cảm thấy cha ta đã làm thương tổn đến ân sư Liễu Chẩm Thanh của ngươi, cho nên ngươi muốn trả thù cha t thay Liễu Chẩm Thanh, để tâm lý ngươi thấy dễ chịu hơn một chút vì lúc đó đã mặc kệ những gì cha ta làm. Thật ra ngươi rất để ý…”
Hoàng hậu còn chưa dứt lời đã bị Nguyên Giác bóp lấy cổ.
“Ta thấy Hoàng hậu thật sự không muốn sống nữa rồi.” Nguyên Giác rũ đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống Hoàng hậu.
Nước mắt của Hoàng hậu lại trào ra mãnh liệt, muốn cười lại không thể cười ra tiếng, chỉ có nước mắt là chảy không ngừng.
Nguyên Giác không ra tay, chỉ là sau khi buông Hoàng hậu ra, phất phất tay, liền có một bóng đen bay từ trên xuống.
“Giọng Hoàng hậu bị khàn vì khóc nhiều rồi, ở lại trong điện để dưỡng bệnh, không để bất cứ kẻ nào tới gặp.”
Nguyên Giác vừa dứt lời, một người tiến lên bắt lấy Hoàng hậu, mạnh mẽ đút thuốc cho Hoàng hậu, rất nhanh Hoàng hậu đã không nói được gì nữa, muốn nhào về phía Nguyên Giác cũng bị mạnh mẽ đè lại.
Nguyên Giác chậm rãi bước ra bên ngoài, trên mặt vẫn phủ một tầng băng, trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Là cùng một thế lực, hay là còn có thế lực khác? Còn có ai nữa? Trong hậu cung hay trên triều đình?
Nhưng thật ra Hoắc Phong Liệt còn bất thường hơn, trùng hợp xuất hiện, ra tay thất bại, là hắn đã quá mong chờ ở Hoắc Phong Liệt, hết thảy đều là trùng hợp, hay là Hoắc Phong Liệt thật sự đã thay đổi?
Hạ Tông trở về, hiếm khi lại nổi cơn giận, mặt nạ tươi cười có vẻ không đeo được nữa, đợi đến khi ông phát giận xong, Hạ Lan mới chậm chạp tiến vào.
Hạ Tông răn dạy thuộc hạ một lượt rồi đuổi mọi người đi, “Hắn chạy thoát được ngay dưới mí mắt bọn họ, hiện tại còn đưa được thi thể trở về, quả thực là công khai khiêu khích mà, tuy Hoàng thượng không nói gì, nhưng đã nổi giận rồi. Nếu không phải sắp tới Tết Vạn Thọ…”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của đường thúc, Hạ Lan nói thẳng: “Còn không phải là do sau lưng Giang Vọng vẫn còn người khác sao, cứ chậm rãi tra là được, dù sao Giang Vọng vừa chết, chắc chắn thế lực của bọn chúng cũng đã bị tổn thất nghiêm trọng.”
Hạ Lan vuốt cằm nói: “Tự bẻ mất cánh chim cũng phải giữ được thế lực, chắc chắn bọn chúng ở gần Hoàng thượng, cho nên không dám để Giang Vọng làm lộ dù chỉ một chữ, dù Giang Vọng đã định ôm hết mọi tội danh thì bọn chúng cũng không yên tâm. Thúc à, thúc nói xem Cảnh Vương có phải là khả nghi nhất không, nếu chỉ định lén lút tạo phản vậy chắc chắn không thể thay đổi triều đại, mà là…”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể nghĩ tới, những người khác lại không thể nghĩ ra sao? Vậy cũng phải lấy ra chứng cứ chứ, Cảnh Vương ngoài việc vui chơi ở kinh thành ra thì bình thường đều ru rú trong nhà, ít nhất là mặt ngoài không bắt được nhược điểm nào, được rồi, phái người bí mật giám sát đi, bài trừ hiềm nghi.” Hạ Tông nói.
Hạ Lan gật gật đầu, đang định đi chấp hành.
“Từ từ, Vân Độ, ngươi cùng Hoắc tướng quân là huynh đệ, võ công của hắn ngươi hẳn là biết rõ, mọi người đều nói hắn là cao thủ tuyệt đỉnh, ta cũng chỉ từng chứng kiến một vài lần, ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Tông mở miệng hỏi.
Hạ Lan nói: “Đương nhiên là lợi hại, trong kinh thành này không có ai có thể thắng được hắn đâu.”
Trên mặt Hạ Tông lộ ra một nụ cười quái dị, đột nhiên Hạ Lan hơi thay đổi sắc mặt, không vui nói: “Thúc à, thúc có ý gì vậy? Trong thiên hạ này thúc có thể hoài nghi bất kỳ ai, nhưng không thể hoài nghi Chiến Uyên được! Tình nghĩa của hắn với Hoàng thượng cũng không bình thường.”
Hạ Tông bất giác cong miệng cười trào phúng, “Vân Độ, ngươi phải biết rằng, trong thiên hạ này không có ai sẽ vĩnh viễn hướng về một ai khác. Nếu Hoắc tướng quân thực sự lợi hại như vậy, vì sao đêm qua không bắt được người chứ?”
Trên mặt Hạ Lan đã hiện vẻ tức giận, “Núi cao còn có núi cao hơn, khi chúng ta bị phục kích cũng đã gặp phải cao thủ, chỉ vì chuyện này mà thúc đã nghi ngờ Chiến Uyên thì đúng là không thích hợp.”
Hạ Tông thấy Hạ Lan thật sự nổi giận, cũng không nói nữa, cười ha hả: “Tiểu tử ngươi vẫn còn trẻ, đi đi, ta cũng chỉ nói vu vơ thôi, dù sao Hoàng thượng cũng chưa nói gì với hắn mà đúng không?”
Hạ Lan có chút không vui, nhưng cũng không nói nhiều, quay đầu đi làm việc.
Bên kia, trong phủ Cảnh Vương, Cảnh Vương đột nhiên đá bay cái ghế, nổi giận lôi đình với Trịnh Duy đang quỳ trước mặt.
“Bà ấy có ý gì, lại muốn ta đợi, muốn bổn vương đợi đến khi nào mới được!” Cảnh Vương thô bạo đầy mặt, cảm xúc không kiên nhẫn đã bị đẩy lên đỉnh điểm.
“Vương gia bớt giận, nương nương cũng là không có cách, hiện giờ thế lực của chúng ta đã bị tổn thất thảm trọng, việc đảm bảo an toàn trong kinh thành đều nằm trong tay Hoắc Phong Liệt, đến cả Giang thừa tướng cũng đã chết, thật sự rất thiếu người, Giang thừa tướng chết cũng khiến nương nương hoài nghi còn có thế lực khác, hiện tại không thích hợp để chúng ta hành động.”
“Không thích hợp, không thích hợp, lần nào cũng là cái lý do này, chúng ta đã nuôi dưỡng thực lực biết bao lâu, cần phải cẩn thận như vậy sao? Kế hoạch lại thay đổi, không phải là bà ta không muốn làm nữa đấy chứ!”
“Vương gia, hẳn ngài cũng hiểu, từ lúc nương nương không cứu Giang thừa tướng thì đã định để Giang thừa tướng gánh hết mọi tội lỗi rồi, tuy rằng kế hoạch gặp thay đổi, nhưng điều này chứng tỏ nương nương đúng là đã quyết tạm thời sẽ không ra tay, Vương gia, để an toàn, không bằng lại rời khỏi kinh thành đi?” Trịnh Duy cẩn thận khuyên: “Đều đã đợi mười mấy năm, không bằng đợi thêm một chút nữa?”
Cảnh Vương vừa nghe lời này thì lại càng thêm giận, “Ta thấy bà ta là không muốn tạo phản nữa rồi, bà ta luyến tiếc cuộc sống an nhàn hiện tại, bà ta không còn nghĩ đến ta nữa! Hiện tại đã đến bước nào rồi, sao Nguyên Giác có thể không hoài nghi đến chỗ ta chứ, nhỡ chúng ta không giành trước một bước…”
Đang nói, đột nhiên Tần Dư trèo tường vào, lập tức hội báo: “Vương gia, nô gia đã nhìn thấy có Cẩm Y Vệ thay thế tiểu thương quanh phủ, chỉ sợ là đã bắt đầu giám sát ngài rồi.”
Sắc mặt Cảnh Vương thay đổi mấy lần, cuối cùng âm trầm nói: “Nguyên Giác đã cướp đi ngôi vị hoàng đế thuộc về ta nhiều năm như vậy rồi, ta thực sự không thể chờ nổi nữa!”
Ánh mắt Trịnh Duy chợt lóe, ngữ khí rất khó xử nói: “Vương gia…”
“Trịnh Duy, ngươi là hướng về ta hay là hướng về bà ấy!”
Trịnh Duy lập tức quỳ xuống nói: “Vương gia, nô tài là người Đông Xưởng, đương nhiên là nguyện trung thành với chân long thiên tử!”
Cuối cùng trên mặt Cảnh Vương cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Không lâu sau, Tần Dư rời khỏi phủ Cảnh Vương, chỉ chốc lát sau, quả nhiên cảm giác được phía sau có người, hắn hiểu Hạ Lan, mỗi khi Cẩm Y Vệ muốn giám sát một ai, Hạ Lan sẽ là người đầu tiên tới tra xét một phen, nếu vừa rồi không phải y đi ra ngoài dẫn Hạ Lan đi thì nghĩa phụ đã có thể bị phát hiện rồi.
Rất nhanh, Hạ Lan đã ra tay ngăn Tần Dư lại, Tần Dư nhìn vẻ mặt âm trầm của Hạ Lan, không có phản ứng gì, nói thẳng: “Có việc gì?”
“Ngươi vừa đi ra khỏi phủ Cảnh Vương, ngươi vào đó làm gì?” Hạ Lan đã dùng tới ngữ khí thẩm vấn, dù sao vào thời điểm mẫn cảm này, khi thấy Tần Dư từ nơi đó đi ra, trong đầu hắn đã hiện lên đủ loại suy đoán không tốt, dù sao gần đây Tần Dư thực sự rất quái lạ.
Đối mặt với sự chất vấn như vậy, Tần Dư đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời rồi. “Giống ngươi thôi, chẳng lẽ chỉ có mình Cẩm Y Vệ các ngươi nghĩ tới sao?”
Hạ Lan tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng Đông Xưởng cũng hoài nghi Cảnh Vương nên mới phái Tần Dư tới tra xét.
“Tra được gì rồi?” Hạ Lan hỏi.
“Mặt ngoài không có vấn đề gì hết.” Tần Dư nói: “Nhưng thật ra khi nhìn thấy các người bắt đầu giám sát thì sau này Đông Xưởng của chúng ta sẽ mặc kệ.”
Tần Dư nói xong muốn đi, Hạ Lan không nghĩ ngợi đã kéo Tần Dư lại. Dù sao khó lắm mới lén gặp được nhau, chỉ có hai người bọn họ thôi, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ, hắn có chút suy ngẫm.
“Ngươi còn có cái gì muốn hỏi?” Tần Dư thấy ánh mắt hắn nhìn mình, cả người không được tự nhiên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mà hỏi.
“Ta định tới chỗ Chiến Uyên hỏi tin tức về cao thủ có thể bắt người rời đi dưới mũi hắn, ngươi có đi không?” Hạ Lan cũng nhanh trí tìm một cái cớ thích hợp.
Quả nhiên Tần Dư nghe xong cũng tò mò, cùng Hạ Lan tới phủ thừa tướng, nhưng lại không tìm được người, đã muộn thế này rồi, nếu không ở đây thì chính là ở Liễu phủ.
Vì thế hai người lại đi tới Liễu phủ, quen đường quen nẻo đi đường khác người thường, trực tiếp trèo tường vào trong tìm người.
Kết quả vừa mới xác định viện của Liễu Chẩm Thanh, ghé vào đầu tường đang định đi xuống. Liền nghe được một tiếng than nhẹ, Tần Dư còn không chưa phản ứng lại đã bị Hạ Lan đè lại, Tần Dư vừa muốn mở miệng lại bị Hạ Lan bưng kín miệng.
Hạ Lan trừng lớn hai mắt ra hiệu Tần Dư chú ý tình huống, Tần Dư vừa chuyển tầm mắt thì đã nhìn thấy trên cái ghế trải chăn lông ở dưới sân, Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trên người Hoắc Phong Liệt, hai người đang ôm hôn nhau.
Hai tay Liễu Chẩm Thanh vô lực đặt trên vai Hoắc Phong Liệt, một tay Hoắc Phong Liệt ôm lấy Liễu Chẩm Thanh sắp ngã ra sau, một tay ở chỗ giữa hai người, đang làm gì thì khỏi phải nghi ngờ.
“Nhị Cẩu, ta… ta không chịu được nữa, ta không trêu ngươi đâu, chỉ là hôm nay ta hứng chí mà thôi…”
Chứng cứ Giang Vọng đã từng hãm hại Bạch Du đều đã được bí mật giao cho Bạch Tố, Liễu Chẩm Thanh không để Bạch Tố biết là họ làm, coi như là làm không công đi, ít nhất là để trong lòng Bạch Tố biết mối thù lớn của huynh trưởng đã được báo, kẻ khiến người nằm dưới mộ đã phải chuộc tội.
Hoắc Phong Liệt hôn Liễu Chẩm Thanh, ôm chặt lấy y, ngước mắt không vui nhìn về phía đầu tường ở xa xa.
Hạ Lan cùng Tần Dư cũng không dám đối diện với Hoắc Phong Liệt, lập tức ăn đi xuống.
Kết quả vừa mới đáp xuống đã gặp phải công kích mang tính cảnh cáo, có vẻ có người khác phát hiện ra bọn họ, muốn đuổi họ đi.
“Người nào!” Tần Dư kinh ngạc.
Hạ Lan kéo Tần Dư lắc mình trốn vào một con hẻm nhỏ hẹp ở phía xa, đến khi không còn cảm nhận được nguy cơ nữa thì mới dừng lại, giải thích cho Tần Dư nghe: “Có lẽ là hộ vệ tùy thân của Liễu Tiêu Trúc.”
“Hộ vệ?” Hình như Tần Dư đã từng gặp, có đeo mặt nạ, nhưng võ công lại…
Tần Dư đang muốn thảo luận cùng Hạ Lan, đột nhiên đã bị kéo nhào vào lòng Hạ Lan, bị hắn ôm lấy, Tần Dư lập tức liền cảm nhận được cái gì đó, “Hạ Vân Độ! Làm gì vậy!”
Ban đầu Hạ Lan chỉ im lặng, sau đó lại cười cười, nói: “Ta còn tưởng ngươi nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ không có cảm giác gì chứ, này còn không phải đã có phản ứng sao?”
“Ta là thái giám.”
“Thái giám sẽ có phản ứng thế nào, bản thân ta cũng rõ.” Hạ Lan rất có kinh nghiệm nói: “Ngươi không lừa được ta đâu.”
“Thì sao?”
Hạ Lan ôm lấy thân thể đang dần nóng lên của Tần Dư, thực sự rất nhớ nhung, vừa rồi lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, hiện tại cô nam quả nam trong một con hẻm nhỏ hẹp u tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt của nhau, chỉ có thể cảm nhận được nhịp thở, sao mà Hạ Lan có thể khống chế được chứ, “Ngươi thơm quá, ta muốn ngươi.”
Tuy rằng lần trước gặp nhau Hạ Lan cũng giở trò lưu manh, nhưng lúc này Hạ Lan lại nói trắng ra như thế, vẫn khiến Tần Dư có chút sửng sốt.
Tần Dư này sửng sốt, lại như cho Hạ Lan cơ hội vậy, đợi đến khi Tần Dư muốn đẩy hắn ra thì đã bị Hạ Lan ấn lên tường hôn.
Đến cả việc người vừa rồi có phải cao thủ hay không thì dù có là Tần Dư thì bị Hạ Lan giở trò như vậy cũng chỉ có thể vứt ra sau đầu thôi.
Cuối cùng khi bị lật người lại, Tần Dư mới có chút thanh tỉnh, muốn cự tuyệt nhưng lại nghe Hạ Lan nói: “Đợi lát nữa chúng ta lại tìm Chiến Uyên, thật ra hôm nay đường thúc của ta có chút hoài nghi Chiến Uyên, ông ấy cảm thấy người có thể bắt Giang thừa tướng đi…”
Trong lòng Tần Dư căng thẳng, trong đầu còn đang miên man suy nghĩ, quên mất không ngăn cản Hạ Lan, đến khi bừng tỉnh thì Hạ Lan đã có thể nhấm nháp Tần Dư lần nữa rồi.
Chỉ là ban đầu Hạ Lan có chút thô bạo, giống như đang tức giận vậy, lại có vẻ giống do đã lâu rồi không làm gì, cho nên không thể kiềm chế được, Tần Dư không rõ lắm, chỉ có chút ảo não vì cuối cùng mình đã không thể chống cự nổi.
Hai canh giờ sau, hai người xuất hiện trước mặt Hoắc Phong Liệt.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã vào trong buồng trong ngủ rồi.