Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 141

Vương trướng do có rất nhiều đại thần nên cũng có chút chật chội, nhưng mọi người không ai dám ho he gì, chỉ là căng thẳng chịu bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa thái hậu cùng thái phi.

Không ai chú ý tới ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt của Liễu Chẩm Thanh đang nhìn thẳng về phía Dao Hoa.

“Thái Hậu nương nương, người nói vậy là đang muốn nói thay cho Liễu tướng gia sao? Thần từng nghe nói trước khi ngài được gả vào hoàng gia…” Có thần tử nói bóng nói gió, nhưng còn chưa nói xong đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Giản Sương quét tới, lập tức bị dọa cho câm miệng.

Dao Hoa cười khẽ một tiếng, “Nếu ai gia dám nói, cũng sẽ không sợ bị các ngươi nghi ngờ cái gì, các vị ở đây, những người trong lòng còn chột dạ, còn có tam đại lão thần, các ngươi có còn nhớ rõ trước đây vì sao lại bắt đầu kiêng kị cùng oán hận Liễu Chẩm Thanh không?”

Câu hỏi này vừa dứt lời, có mấy lão thần quay sang nhìn nhau, bắt đầu từ lúc nào họ lại cảm thấy Liễu Chẩm Thanh lòng mang ý xấu, có thể sẽ trở thành quyền thần? Dù sao lúc trước y cùng Hoắc Phi Hàn cũng lao tâm lao lực cứu hoàng thượng về, sao mọi người lại bắt đầu sợ y sẽ nắm thóp triều chính chứ?

Lúc này trong đầu mọi người đều nhớ lại lần đầu tiên họ có xung đột với Liễu Chẩm Thanh trên triều.

Khi đó Nguyên Giác vừa mới trở về kế vị, muốn giữ đạo hiếu tế trời đất, bởi vậy đã bị cảm lạnh. Sau đó bệnh nặng không dậy nổi.

Rõ ràng chỉ là cảm lạnh đơn giản, rõ ràng trong kinh có nhiều danh y như vậy, lại hãy không thể chữa khỏi bệnh. Tình huống kỳ lạ như vậy đương nhiên sẽ khiến lời đồn nổi lên khắp nơi.

Triều chính vẫn luôn bị Liễu Chẩm Thanh nắm trong, tam vương lại bắt đầu lung lạc tâm ta, để đối phó với Liễu Chẩm Thanh mà bắt đầu tung tin đồn trong triều, nói Liễu Chẩm Thanh muốn thâu tóm quyền lực nên mới cố ý kéo dài bệnh của tiểu hoàng đế, khiến tiểu hoàng đế vẫn phải tiếp tục dưỡng bệnh. 

Lời đồn như vậy đương nhiên có thể khiến mọi người hoài nghi, một hai nói phải nhìn thấy tiểu hoàng đế không khỏe, mà Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn ngăn cản không cho ai gặp, triều đình dần dần trở nên bất mãn.

Đồng thời trong dân gian cũng đồn tiểu hoàng đế sắp không sống nổi nữa, hơn nữa là vì cầu nguyện suốt đêm để cầu cho thiên tai đại nạn không làm hại Đại Chu cho nên mới nhiễm bệnh, khi đó khắp nơi phải chịu thiên tai, đúng là lúc người dân nôn nóng nhất, cho nên tin đồn được truyền đi rất nhanh, mọi người đều vô cùng cảm động. 

Khi tình huống càng lúc càng căng thẳng, Nguyên Giác đột nhiên khỏe lại, gần như là cùng lúc với thời điểm hắn khỏe lại, thiên tai khắp nơi cũng dần chậm lại, thế cục tốt dần lên, người dân nghe được lời đồn lại càng nghĩ hắn là chân long quy vị*, cho nên đã đem lại may mắn cho Đại Chu.

*真龙归位: chân long quy vị, rồng thực sự đã về ngai

Tuy rằng kết thúc trong tốt đẹp, nhưng bắt đầu từ lúc đó mọi người đều vô cùng kiêng kị Liễu Chẩm Thanh, cảm thấy tuổi y còn nhỏ mà lại có thể khống chế hoàn toàn sự sống chết của hoàng đế, khiến người ta phải sợ hãi.

Dao Hoa quét mắt nhìn quanh bốn phía cười lạnh một tiếng nói: “Thực ra năm đó hoàng thượng đã được y tiên Lê Tinh Nhược chữa khỏi bệnh từ sớm rồi, vẫn luôn tránh ở trong cung, chờ đợi thời cơ.”

Trong nháy mắt, rất nhiều thần tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dao Hoa, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Dao Hoa là Thái Hậu, hiện tại còn là thái phi, trước mặt hoàng thượng còn dám nói như vậy, hiển nhiên không thể là lời bịa đặt.

Cho nên, sự thật là…

“Hoàng đế bị đưa ra ngoài làm con tin trở về khiến bá tánh Đại Chu không được yên tâm, cần phải giúp hoàng thượng ổn định dân tâm, khiến tam vương không dám hành động thiếu suy nghĩ, biện pháp nhanh nhất là dựa vào thiên vận, mà cái gọi là thiên vận chính là những gì Liễu Chẩm Thanh đã làm, khi tình hình thiên tai có chuyển biến tích cực mới để hoàng thượng ra vẻ khỏe lại, đồn rằng hoàng thượng là có thiên mệnh, như vậy toàn bộ bá tánh Đại Chu đều sẽ tin phục hoàng thượng. Y cũng vì hứng chịu những nghi ngờ cùng áp lực của các ngươi mà lại thành lý do các ngươi bắt đầu kiêng kị y.”

Nếu không phải vì ấn tượng lần này thì sau này những chuyện Liễu Chẩm Thanh làm đã không bị gắn cái mác quyền thế ngay khi vừa bắt đầu.

Ở đây có một vài lão thần vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó, mặt dại ra, khi đó, nhớ lại khuôn mặt tựa hồ vẫn còn có chút ngây ngô của Liễu Chẩm Thanh tái xanh, y cắn chặt răng, đối mặt với những công kích của quần thần.

Dao Hoa nhắm mắt, bắt đầu chậm rãi liệt kê những tội danh của Liễu Chẩm Thanh bị khắc lên cột tội nhân, tới tội danh nào thì lại quay sang thẩm vấn những quan viên liên quan về tội danh ấy, nhìn bọn họ không dám nói tiếng nào, Dao Hoa lại càng thêm sung sướng.

Thực ra những chuyện đó đều là chuyện Liễu Chẩm Thanh gặp khi y vào nam, cũng là những chuyện Bạch Tố đang thu thập soạn lại gần đây, những đại thần đang có mặt hoặc ít hoặc nhiều cũng đã nghe qua, nhưng ai cũng không dám đối mặt trực tiếp. Chỉ có người không ngừng trong sáng ngoài tối chèn ép Bạch Tố, bọn họ không biết vậy mà thái hậu cũng điều tra theo Bạch Tố.

“Ha ha ha.” Đột nhiên, Giản Sương nở nụ cười, người ở đây nghe tiếng giật mình, cũng không dám lên tiếng. “Hóa ra tỷ tỷ vẫn luôn muốn rửa sạch danh tiếng cho y, cũng vì vậy mà đã sớm bất mãn với ta? Tỷ tỷ vẫn luôn giả vờ với ta, lừa ta? Cho nên… Trịnh Duy mới phản bội ta, đi theo tỷ?”

Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn nghe, đến đây thì hoảng hốt, đột nhiên cũng phản ứng lại, có rất nhiều chuyện chưa chắc đã được đề cập đến trong thư gửi Bạch Tố, nhưng Tần Dư lại biết, cho nên là Tần Dư báo cho Trịnh Duy, mà Trịnh Duy cững thực sự là người của Dao Hoa, người bí mật phái người tới báo tin cho Hoắc Phong Liệt để tránh khỏi nguy hiểm cũng là Dao Hoa.

Trịnh Duy hẳn là bên ngoài thì làm việc cho thái phi, sau lưng lại nghe lệnh Dao Hoa, cho nên mới có tình huống này, cho nên sau khi Tần Dư biết được sự thật vẫn lựa chọn đi theo nghĩa phụ, bởi vì đúng là nghĩa phụ của y không thể coi là phản bội hoàng thượng được.

Liễu Chẩm Thanh dần dần hiểu được, không dám tin nhìn Dao Hoa.

Dao Hoa nhìn Giản Sương, vẻ mặt nhạt nhẽo, cô đã chờ ngày này rất rất lâu rồi, “Sương nhi, lời ta vừa nói, muội có hiểu hay không?”

Một tiếng Sương nhi khiến Giản Sương lộ vẻ giật mình, “Tỷ tỷ, tỷ muốn muội hiểu cái gì? Cái muội hiểu là, đó còn không phải chứng minh việc tên gian thần Liễu Chẩm Thanh dắt mũi dư luận, thêm mắm dặm muối hay sao? Còn tỷ tỷ, tỷ quá ngây thơ, tỷ cho rằng chủ có một mình ta làm như vậy sao? Thầy của hoàng đế đương triều, thừa tướng một thời, thật sự chỉ một mình muội là có thể bôi nhọ sao?”

Ánh mắt Giản Sương đảo qua Nguyên Giác đang nằm trên sập, không nói tiếp mà lại chuyển sang nói chuyện khác: “Tuy rằng nói mọi người ít nhiều gì cũng vì lợi ích cá nhân mà bôi nhọ y, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã làm những chuyện đó, dù có nói rõ lý do thì có lẽ phải trăm năm sau mới được người phong là trung nghĩa, còn bá tánh hiện tại có biết thì có chịu chấp nhận y là trung thần không? Khi y còn tại vị, hình phạt khắc nghiệt, bá tánh sợ hãi, cũng không phải là do muội loan tin.”

Dao Hoa bình tĩnh nhìn Giản Sương, “Ta không cần bá tánh khen ngợi y, ta chỉ cần khiến mọi người biết được sự thật, dù chỉ có một người biết rõ y đã vất vả thế nào thì cũng đủ rồi, đánh giá của người đời không nên để những biểu hiện giả tạo lừa dối, đây là những gì y nên nhận.”

Giản Sương nhìn Dao Hoa lắc đầu, chỉ ngón tay về những người còn lại nói: “Tỷ tỷ thực sự cho rằng bọn họ đều có tài trí tầm thường sao, dù có vụng về, thì chỉ cần nhìn lại một hai mệnh lệnh của Liễu Chẩm Thanh khi còn chấp chính, bọn họ cũng có thể nhìn kết quả, nhưng tại sao vẫn muốn thuận theo số đông, cùng họ trách tội Liễu Chẩm Thanh chứ?”

Những người bị ngón tay đảo qua đều không khỏi cúi đầu, có vẻ là đang chột dạ.

“Thay lão hoàng đế khống chế kim ấn nhiếp chính, trước khi tiểu hoàng đế có thể tự mình chấp chính thì đã có quyền sinh sát cực lớn, dù có thay đổi triều đại thì cũng không phải chuyện gì khó. Quần thần sợ hãi quyền thế ngập trời của y, không thể khống chế được, hy vọng có thể dùng Nội Các để thay thế quyền lực của y, hành động như vậy đương nhiên sẽ bị Liễu Chẩm Thanh mạnh mẽ áp chế, quyền lực tuyệt đối ai mà không ngại, ai mà không sợ chứ?”

“Dù hiện tại muội có thừa nhận là năm đó khi phụ tá Liễu Chẩm Thanh có hiểu dụng ý của y, biết y là đang giả vờ làm quyền thần, bởi vì làm trung thần thì sẽ không thể đặt hoàng thượng lên đầu, lo lắng quá nhiều sẽ dẫn đến hỗn loạn, chỉ có biến bản thân thành gian thần quyền to chức trọng, dọn sạch chướng ngại thì mới có thể thành công lui về phía sau, nhưng trong mắt những người khác, y vẫn chỉ là một tên hãm hại quân viên trung lương, một tay che trời, coi tiểu hoàng đế là con rối, người như vậy lại thay đổi tâm niệm, sao mà mọi người chịu tin cho được. Ai dám đảm bảo y sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên cứ coi y là gian thần để đề phòng mọi người mới có thể yên tâm được.”

Dao Hoa lại lạnh lùng nói: “Năm đó tam vương hỗn loạn, triều thần không yên ổn, chỉ có thể để những kẻ đó biết hoàng đế ở thế yếu, kẻ địch lớn nhất là y, y mới là người nắm quyền lực, như vậy kẻ địch mới không ra tay với hoàng đế, ngược lại còn mong hoàng đế sống lâu trăm tuổi, hơn nữa, những năm đó, hoàng thượng gần như không gặp một vụ ám sát nào, còn Liễu Chẩm Thanh thì sao, bị thương bị trúng độc vô số lần, năm cuối cùng kia nếu không có Lê Tinh Nhược giữ mạng cho y thì y đã sớm chết rồi, không phải muội cũng biết sao? Người như vậy sao có thể thay lòng đổi dạ chứ?” 

Giản Sương hơi híp mắt lại, “Tỷ tỷ coi thường y rồi, người có dã tâm, dù chỉ có thể sống một ngày thì cũng sẽ muốn tranh đấu một ngày.”

“Y đã muốn chạy.” Giọng Dao Hoa đột nhiên có chút không xong, đến cả hốc mắt cũng đã ửng đỏ, “Không phải y đã nói với chúng ta rồi sao, y muốn rời đi, một khi hoàng thượng có thể tự mình chấp chính thì y sẽ rời đi, nơi dưỡng bệnh dưỡng lão y cũng đã chọn được rồi.”

Dao Hoa có chút đứng không vững, mạnh mẽ ổn định cảm xúc nhưng cũng không thể bình tĩnh được, cô nhìn về phía mọi người, “Không phải khi tra xét nhà các ngươi cũng đã thấy rồi sao? Không có đồng đảng, không có tài sản, hết thảy y đều cho Đại Chu, lúc ấy những thủ hạ bên cạnh y đều được phái đi nơi khác, bởi vì khi đó đại cục đã định, y muốn chạy.”

Trái tim Liễu Chẩm Thanh run rẩy, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.

Giản Sương nghe đến đó, lại đột nhiên như bị kích thích, cười lạnh nói: “Vậy sao? Vậy coi như là y quá là xui xẻo rồi.”

Có vẻ Giản Sương đã hết kiên nhẫn tốn thời gian cho một người đã chết, cô đến gần Dao Hoa, mạnh mẽ ấn Dao Hoa ngồi xuống, nói: “Tỷ tỷ, nếu thật sự muốn rửa sạch danh tiếng cho y đến vậy, có thể chờ đến khi Cảnh vương đăng cơ rồi hẵng làm, yên tâm, chuyện tỷ tỷ muốn làm, muội đều sẽ giúp tỷ thực hiện.”

Giản Sương cho rằng Dao Hoa đối đầu với mình chỉ là vì Liễu Chẩm Thanh mà thôi, chứ cũng không phải chuyện lớn gì.

Mà lúc này không thể lãng phí thời gian, cũng không biết Hoắc Phong Liệt có thể bị giữ chân trong bao lâu nữa, phải nhanh chóng khiến mọi người thừa nhận tư cách kế vị của Cảnh vương.

Giản Sương trực tiếp quay lại chuyện chính, “Các vị, di chiếu ở đây, còn gì để nói nữa? Hiện tại sứ thần đang ở bên ngoài, nước không thể có một ngày không vua, nếu để những sứ thần kia biết được tình huống này, Đại Chu của chúng ta sẽ gặp bất lợi, các vị hãy nghĩ kỹ đi.”

Khi Giản Sương lạnh giọng bức bách mọi người đưa ra quyết định, cuối cùng vẫn có một vài thần tử dao động.

Mà có vài lão thần vẫn không thể đồng ý, còn muốn tiếp tục trị liệu cho hoàng thượng, còn có người thẳng thừng chỉ ra Giản Sương cùng Cảnh vương đang tạo phản, cũng có người nằng nặc đòi phải chờ được Hoắc Phong Liệt quay lại.

Giản Sương nhìn hai phần ba đều đã chịu quy hàng dưới trướng của cô, cũng khá vừa lòng, hừ lạnh một tiếng.

“Cảnh vương điện hạ, quỳ xuống tiếp chỉ.”

Cảnh vương vẫn luôn ngoan ngoãn lắng nghe, lúc này nghe vậy thì lập tức hưng phấn quỳ xuống trước mặt Giản Sương, hai tay giơ cao.

“Thái hậu nương nương, người nói gì đi ạ!” Có lão thần bắt đầu khẩn cầu Thái hậu đứng ra chỉ trì, bọn họ không hiểu tại sao thái hậu có thể bình tĩnh như vậy, từ đầu tới đuôi chỉ lo chuyện của Liễu Chẩm Thanh, những cái khác thì chẳng quan tâm.

Dao Hoa nhìn về phía Giản Sương, Giản Sương nói: “Tỷ tỷ, đừng cản muội, tỷ biết muội làm hết thảy đều là vì chúng ta.”

Dao Hoa cười khổ nói: “Muội vốn không biết cái gì là khen ngợi tâng bốc, ta chỉ khuyên một câu cuối cùng, muội thực sự muốn như vậy sao?”

Giản Sương cực kỳ thông minh, khi nghe đến đó, không khỏi thấy cảnh giác trong lòng mà khẽ nhíu mày, nhưng việc đã đến nước này, cô đã hết đường thối lui. “Cảnh vương kế vị, tỷ tỷ sẽ vẫn là thái hậu, đừng làm khó muội nữa, muội cũng chỉ là tuân theo di chiếu thôi.”

Dao Hoa cười, “Sao ta dám làm khó muội chứ, khi y còn quyền thế ngập trời, muội đã có thể thừa dịp Liễu Kiều cùng Bạch Du không ở bên cạnh y, loại bỏ những hộ vệ khác bên cạnh y, tạo ra cảnh hỗn loạn trên triều, lừa Triệu vương đồng quy vu tận với y, thủ đoạn thâm sâu đến vậy, sao ta dám chứ?”

Giản Sương sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu Dao Hoa đối nghịch với mình đến mức này không chỉ vì danh dự của Liễu Chẩm Thanh.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng kinh ngạc nhìn qua, y cho rằng đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ngờ thực sự là do Giản Sương giật dây. Dù sao lúc ấy y đã quá mệt mỏi rồi,  lười không muốn phân tâm nghi ngờ những người bên cạnh mình nữa. Khi ấy y vẫn còn quyền lực trong tay, chỉ muốn chuẩn bị tốt cho việc rút lui của mình thôi.

Dao Hoa cũng là sau này mới dần biết được, cô cũng không ngờ cái chết của Liễu Chẩm Thanh lại có liên quan đến Giản Sương, tỷ muội cô tin tưởng nhất lại làm ra chuyện như vậy, cô cảm thấy sợ hãi, bản thân năng lực bạc nhược chỉ có thể dốc lòng sắp xếp, từng lần thử sức Giản Sương, kết quả lại phát hiện ra một sự thật còn đáng sợ hơn, Giản Sương đang âm mưu tạo phản.

Giang sơn mà Thái Tử ca ca, Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn bảo vệ, sao có thể cứ vậy mà bị phá hỏng chứ? Nếu Dao Hoa còn là đương kim thái hậu thì tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Hành động của cô bị Trịnh Duy phát hiện, hai người kết hợp với nhau, lén thu thập chứng cứ, khi Giản Sương đang lập mưu thì cũng lập mưu đối phó lại. Vừa đề phòng tạo phản lại vừa thu thập chứng cứ giải oan cho Liễu Chẩm Thanh, đến tận ngày hôm nay.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu ra, Dao Hoa vẫn luôn âm thầm lập kế hoạch, không chỉ muốn thế lực trong tay Giản Sương bị bại lộ, mà còn muốn… giúp y được rửa oan, cho nên mới không báo lại cho Nguyên Giác.

Liễu Chẩm Thanh đang phiền muộn, liền nghe thấy Giản Sương cười phá lên nói: “Tỷ nghĩ ta đã giết y sao?”

Lời này vừa nói ra, Dao Hoa ngây ngẩn cả người, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ thay đổi.

Giản Sương không khỏi lắc đầu nói: “Thôi, việc này, đợi lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Nói xong, Giản Sương không nói linh tinh nữa, quay đầu định tuyên đọc thánh chỉ.

Mà đúng lúc này, một bàn tay duỗi từ đằng sau dí một con dao lạnh băng lên cổ Giản Sương.

Bởi vì quần thần mở họp, Nguyên Giác đã trúng độc, cho nên lão hán đã lùi sang bên cạnh.

Biến cố xảy ra nhanh chóng, lão hán không thể lao tới chỗ Nguyên Giác ở phía sau Giản Sương mà chỉ có thể tới gần trước mặt.

“Con dao này của trẫm có độc.” Nguyên Giác bâng quơ nói một câu khiến lão hán trừng như muốn nứt cả mắt, dừng chân lại.

Sau đó mấy chục ám vệ xông vào.

Mà Hoắc Phong Liệt ở bên ngoài thấy vậy cũng lập tức vọt vào trong, chỉ trong phút chốc, tình huống đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc này đại thần trong vương trướng đều choáng váng, đến cả Cảnh vương nhìn thấy Nguyên Giác đột nhiên nhảy lên khống chế Giản Sương thì đã sợ tới mức chật vật lảo đảo ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.

Nguyên Giác không thèm nhìn gã mà bình tĩnh truyền mệnh lệnh, mà lão hán còn muốn nhân cơ hội này cứu Giản Sương, lại bị ám vệ bao vây, từ trong vương trướng đánh ra bên ngoài, đợi đến khi Cảnh vương lại bị trói lại, Giản Sương cũng đã bị ám vệ trông chừng, có người tiến vào báo, lão hán đã chết ở bên ngoài, đến cả những sát thủ Giản Sương đã sắp xếp ở trong chỗ tối cũng lần lượt bị người của Nguyên Giác giải quyết, bây giờ Giản Sương đã bị rút hết nanh vuốt.

Mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt Giản Sương không thay đổi nhiều, đại khái đã đoán trước được trong tình huống mạo hiểm như vậy chắc chắn chỉ có một nửa khả năng thành công. Đến cả cái gọi là di chiếu cũng bị Giản Sương ném sang một bên, bởi vì với tính cách của Nguyên Giác, mấy món đồ này chẳng có ý nghĩa gì hết, bại chính là bại, cô chấp nhận.

Ánh mắt lạnh băng của Nguyên Giác đảo qua những thần tử đang có mặt ở đây, để thái giám tổng quản chăm sóc tốt, ai được nhận đãi ngộ thế nào, thái giám tổng quản đều rõ ràng. Lúc này mọi người mới nhận ra, người là thái y kia cũng là người của hoàng thượng. Hết thảy từ lúc bắt đầu đã có kết cục rồi.

Có vài thần tử còn khóc lớn ngay tại trận, chỉ trích Giản Sương nắm được điểm yếu của họ, bọn họ không thể không chịu khuất phục, dù sao Giản Sương giỏi nhất là khống chế lòng người, đa số người đi theo cô đều là bị hiếp bức.

Nhưng Nguyên Giác không có hứng nghe, phất tay để tất cả lui xuống.

Vương trướng trở nên trống trải, Nguyên Giác trực tiếp hạ lệnh nhổ trại đi suốt đêm hồi cung.

Còn Giản Sương, Nguyên Giác vẫn cho xe ngựa áp giải cô trở về.

Giản Sương không nói gì, trực tiếp quay đầu nói: “Tỷ tỷ, lát nữa tỷ sẽ tới gặp muội chứ?”

Dao Hoa giật mình, gật đầu.

Giản Sương hơi mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Đợi Giản Sương rời đi, Dao Hoa nhìn về phía Nguyên Giác.

Nguyên Giác chắp tay nói: “Đa tạ mẫu hậu.”

Vẻ mặt Dao Hoa dường như đã mất đi một nửa, “Hoàng thượng, những lời vừa rồi ngươi đều nghe thấy hết rồi đúng không?”

Nụ cười trên mặt Nguyên Giác bất biến, “Mẫu hậu mạo hiểm đợi đến giờ phút này, còn nói trước mặt bọn họ như vậy, cũng không phải là mong một mình trẫm nghe thấy đúng không.”

“Ta biết, ngươi có nghe thấy thì cũng chưa chắc đã làm gì, ta không hiểu rốt cuộc ngươi có tình nghĩa gì với Liễu Chẩm Thanh, nhưng ta nên làm gì thì sẽ làm cái đó, sách Bạch Tố soạn là ta trợ giúp, ta đã cho người truyền ra ngoài, ngươi sẽ không đuổi kịp được đâu, ta muốn người trong thiên hạ đều biết được Liễu Chẩm Thanh thực sự, ta muốn tên của y được xóa khỏi cây cột kia.”

Nói trước mặt quần thần cũng là vì chuyện đến nước này đã không thể che giấu được nữa rồi.

Nguyên Giác thoáng mỉm cười nói: “Ắt tuân theo lời mẫu hậu, người yên tâm, ta sẽ làm.”

Dao Hoa bị phản ứng của Nguyên Giác làm cho sửng sốt, cô còn nghĩ Nguyên Giác ít nhiều gì vẫn còn nhớ tình thầy trò. Lập tức như dỡ bỏ nốt lớp tường phòng bị cuối cùng, trong lòng cũng trở nên trống trải.

Đang định xoay người rời đi, lại phát hiện Liễu Chẩm Thanh ngồi trong góc.

Dao Hoa ngẩn người, vừa muốn nói chuyện, liền thấy Nguyên Giác bước một bước, chặn  tầm mắt của Dao Hoa.

“Y…”

“Chiến Uyên chưa về, để tránh phiền toái, nơi này cũng không được an toàn, y là người quan trọng nhất với Chiến Uyên, trẫm sẽ đưa y về cung trước.”

Liễu Chẩm Thanh nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lưng Nguyên Giác.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa nói thêm gì, chỉ mở miệng nói: “Nương nương, Vân Từ cùng Vân Khiêm vẫn còn ở doanh trướng của người, nhờ ngài đảm bảo an toàn cho chúng.”

Dao Hoa sửng sốt, sau đó gật đầu rời đi.

Đến lúc này, Nguyên Giác cũng chưa quay đầu lại nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ giao y cho một ám vệ, nói: “Hộ tống Liễu công tử hồi cung.”

Ám vệ là đội trưởng Nguyên Giác tín nhiệm nhất, nghe được lời này thì có chút sửng sốt, đồng ý theo bản năng, khi ngẩng đầu lại thấy được vẻ mặt kỳ quái trên mặt chủ tử.

Đây là ngây ngẩn hay kinh hãi? Ám vệ không thể phân biệt được, nhưng sau khi Nguyên Giác đi ra ngoài, đội trưởng lại nói với Liễu Chẩm Thanh: “Mời.”

Liễu Chẩm Thanh trầm mặc nghe theo.

Ra khỏi doanh trướng, nhìn trái nhìn phải, Mạc Kỳ Mạc Vũ đều không còn ở đây, Hoắc gia quân khác đều không quen y, không thể truyền tin được, chỉ có thể căng thẳng đi tiếp. 

Dưới chân không cẩn thận lảo đảo một chút, lại được một người trẻ tuổi  đỡ lấy.

“Liễu công tử cẩn thận.”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu, liền thấy là quan viên trẻ đã chủ động hỏi “Năm đó Liễu tướng gia có biết còn có di chiếu hay không”, có vẻ chính là thừa tướng tiếp theo.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi cười khổ một chút, hóa ra Nguyên Giác hoài nghi năm đó y biết còn có di chiếu cho nên mới sắp xếp cho người này hỏi hộ, khó trách lại hỏi một câu đột ngột như vậy.

Người này vô cùng khiêm tốn, đỡ Liễu Chẩm Thanh đứng vững rồi chắp tay cáo từ.

Liễu Chẩm Thanh ngồi trên xe ngựa, bị ám vệ trông chừng gắt gao, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.

Doanh địa lục tục được di dời hơn phân nửa, sứ thần cũng không hiểu tại sao nửa đêm lại bị đánh thức bắt rời đi, trong lúc hỗn loạn, không có ai chú ý phía Tây Hằng quốc đã thiếu không ít người.

Khi Dao Hoa trở lại doanh trướng của mình lại đột nhiên phát hiện không thấy hai đứa tiểu quỷ đâu, chỉ thấy một tờ giấy để lại bảo đã đi tìm Hoắc Phong Liệt, Dao Hoa cũng không hoảng loạn nữa, bởi vì cô biết Hoắc Phong Liệt bị kéo chân là do Giản Sương phái Trịnh Duy đi làm, nếu đã diễn xong thì đương nhiên sẽ an toàn trở về, cho nên Dao Hoa chỉ cho người đi tìm hoặc báo tin cho Hoắc Phong Liệt.

Hiển nhiên Dao Hoa không còn tâm tư để ý quá nhiều tới chuyện khác, cô chỉ trầm mặc suy tư.

Mà lúc này Trịnh Duy đã đỡ Tần Dư bị thương nấp đi.

“Chiến Uyên……”

“Yên tâm, có một tuyệt đỉnh cao thủ cứu đi hắn, Hoắc gia quân cũng đưa một đội ngũ mới tới, những người đó cũng đã rút lui. Chỉ kỳ quái là…”

“Làm sao vậy? Nghĩa phụ?”

“Ta có chuyện chưa hiểu, Tử Xuyên, ngươi có thể ở một mình không? Ta phải chạy về hoàng cung.”

“Nghĩa phụ, con không có việc gì, người đi đi!”

Trịnh Duy thấy Tần Dư còn có thể chịu đựng được, lúc này mới rời đi, chỉ là Trịnh Duy đi chưa được bao lâu thì Tần Dư đã được Hạ Lan nghe tin tìm tới nhặt được.

Hạ Lan thấy y mặc hắc y, tay còn cầm cung, sắc mặt cực kỳ kém, khi định chất vấn thì Tần Dư lại nhìn thấy hắn rồi an tâm ngất đi.

Hạ Lan hết cách, chỉ có thể đen mặt đưa y đi.

Bên kia, thần tử trẻ tuổi vừa đỡ Liễu Chẩm Thanh thuộc nhóm rời đi cuối cùng, khi hắn ngẩng đầu nhìn trăng trầm ngâm, đột nhiên thấy hai người đáp xuống, một người trong đó có chút chật vật nhưng cả người lại tràn đầy lệ khí. 

Thần tử vô cùng bình tĩnh thản nhiên nói thẳng: “Y đã bị bệ hạ đưa đi, bị ám vệ trông coi riêng.”

Hai người lập tức biến mất.

Thần tử trẻ tuổi thở dài một hơi, gần vua như gần cọp, làm thần tử vì quân, vì nước, vì dân, có một số việc dù có là đi ngược lại quân vương thì bọn họ cũng phải vững lòng lựa chọn.

Lời thái phi vừa nói còn có chỗ không đúng.

Trong thiên hạ đương nhiên cũng có người hiểu khổ tâm của Liễu tướng gia, đương nhiên cũng có người lấy y làm gương, yên lặng làm việc, chỉ là phần lớn bọn họ đều sẽ không để người khác biết mà thôi.

Trong hoàng cung, Liễu Chẩm Thanh bị đặt trong đại điện, phòng cách vách chính là nơi giam giữ Giảm Sương, có tiếng ho khẽ truyền tới, Liễu Chẩm Thanh có thể nhìn thấy qua một lớp cửa sổ, nhưng Nguyên Giác vẫn chưa xuất hiện.

Rất nhanh, Dao Hoa đã tới, mang theo áo choàng khoác lên cho Giản Sương.

“Tỷ…”

“Vì sao phải làm vậy với Liễu Chẩm Thanh? Ta muốn biết nguyên nhân.”
Bình Luận (0)
Comment