Chương 146
Chương 147
*殉情: tuẫn tình, chết vì tìnhĐại Chu mang theo hai mươi vạn đại quân đóng quân ở biên cảnh của Tây Hằng quốc, mà phía Tây Hằng quốc cũng có hai mươi vạn đại quân đóng quân, thế lực hai bên ngang nhau, bên nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Tây Hằng quốc là bên đuối lý, đương nhiên là phải chủ động phái người tới đàm phán.
Sứ thần Tây Hằng quốc dưới sức ép của Lý Cẩm Thư chỉ có thể mặt dày nói Vương gia cùng LIễu Tiêu Trúc vừa gặp đã thân, coi là huynh đệ, cho nên mời y tới làm khách, đợi đến lúc ắt sẽ đưa về, nếu Hoắc tướng quân không yên tâm thì cũng có thể tới làm khách.
Nói đường hoàng như vậy, hoàn toàn không coi người khác ra gì, không chỉ có sứ thần Đại Chu nghe không lọt tai mà sứ thần Tây Hằng quốc nói xong cũng thấy miệng nổi nhiệt, cảm thấy Vương gia nhà mình giống lời đồn ràng hắn đang tìm mấy cái lý do vớ vẩn sứt sẹo để ganh đua với Hoắc Phong Liệt.
Vài lần đàm phán không thành, không khí càng thêm căng thẳng, Hoắc gia quân không ngừng tiến về đường viên giới, bên người tường thành của biên thành phía Tây Hằng quốc có thể nhìn thấy phía chân trời có một đường đen dày đặc, đó chính là dáng vẻ của Hoắc tướng quân, vừa đến đó đã khiến lòng người hoảng sợ.
Nếu không phải cả hoàng đế cùng Lý Cẩm Thư và rất nhiều những người có quyền có thế đang ở trong biên thành thì chắc bá tánh đã sớm chạy rồi.
Trong một quán trà ở biên thành, có không ít tin tức lớn nhỏ được bàn luận sôi nổi, có người nói Lý Cẩm Thư điên rồi, có người nói Lý Cẩm Thư cảm thấy quyền lực bị thuyên giảm, muốn mượn trận đánh này để giữ gìn quyền lực, còn có người nói rốt cuộc Lý Cẩm Thư cũng muốn tạo phản để bản thân lên làm vua rồi, mà có người lại nói Lý Cẩm Thư lại giống nhiều năm trước kia, bị sắc đẹp của một người Đại Chu mê hoặc, không màng tới lợi ích cùng an nguy của bá tánh Tây Hằng quốc, muốn dùng một tòa thành để đổi lấy một người.
Đặc biệt là khi nhìn thấy sứ thần ra ra vào vào, mọi người càng thêm nghị luận sôi nổi. Cảm thấy bọn họ như cá trên thớt, chỉ có thể để người cầm dao quyết định số phận của mình.
Thực ra vùng biên cảnh đã phải trải qua không ít lần chiến tranh, đương nhiên người dân cũng có tố chất tâm lý tốt, lần này lại nôn nóng bất an như vậy cũng không phải tình huống bình thường, đương nhiên sẽ khiến người ở phía trên quan tâm, phái người đi điều tra.
Trong một con hẻm nhỏ ở khu dân cư, có một thương đội đang đóng quân.
Một bóng đen lóe lên, một giây sau có tiếng kêu rên một tiếng, khiến cho người đang học ở trong viện chú ý tới.
Việt Húc Thiển ngẩng đầu nhìn về phía vừa Tần Dư vừa xử một người, nói: “Ta đã bí mật loan tin khắp thành mà nhanh như vậy đã tra được đến đây sao? Xem ra đúng là Lý Cẩm Thư rất lợi hại.”
“Cần đổi chỗ không?” Tần Dư hỏi.
Việt Húc Thiển cười nói: “Dựa theo chỉ thị của Liễu huynh, đến bước này thì đã hòm hòm rồi, nên rút lui, ta sẽ ở lại giữ chân.”
Tần Dư gật đầu nói: “Ta hộ tống ngươi đi ra ngoài.”
“Hai người kia đâu?” Việt Húc Thiển hỏi
“Đến chỗ kia luyện tập, dù sao cũng không thể để có chút sai lầm nào.” Tần Dư nói tới đây thì hơi nhíu mày.
“Sao vậy? Còn cảm thấy mạo hiểm?” Việt Húc Thiển hỏi.
Tần Dư nói: “Chỉ sợ có sai lầm.”
“Đoạn tuyệt đường lui rồi lại xông ra thôi.” Việt Húc Thiển cười nói.
Bên kia, tường thành đã có thêm vài đội tuần tra, có người đang đi tới, cảm giác không khí như đột nhiên có tiếng xé gió truyền tới, quay đầu nhìn lại không thấy gì hết, chỉ có chút đá vụn chồng chất ở cách đó không xa, người tuần tra không nghĩ nhiều, xoay người tiếp tục đi tuần.
Trong Vương phủ.
“Ngươi sẽ không thật sự muốn cướp người của Hoắc Phong Liệt đấy chứ, nhỡ bọn họ thực sự đánh vào thành thì phải làm sao đây?” Tiểu hoàng đế chất vấn.
“Vậy thì cứ đánh thôi, chẳng lẽ hoàng thượng cảm thấy ta sẽ thua sao?” Lý Cẩm Thư nằm nghiêng trên ghế dài, thản nhiên nói.
Sắc mặt tiểu hoàng đế trở nên có chút khó coi, “Trẫm không muốn thấy Tây Hằng quốc vì loại chuyện nhàm chán này mà phải chìm vào chiến hỏa.”
“Nhàm chán?” Ngữ khí Lý Cẩm Thư trở nên không vui, “Hiện tại ta sống những ngày tháng thú vị nhất đây, sao lại nhàm chán chứ.”
Tiểu hoàng đế tức đến không nói nên lời.
Quốc sư tiến lên nói: “Vương gia, vậy tiếp theo ngài muốn thế nào? Vẫn cứ kéo dài như vậy sao? Đến khi thực sự đánh nhau?”
Lúc này Lý Cẩm Thư mới cười cười nói: “Ta đã truyền tin đến hai nước xung quanh, tạo chút áp lực cho Đại Chu, ta cũng muốn nhìn xem Hoắc Phong Liệt có dám để quân ở đây mãi hay không.”
Nghe thấy Lý Cẩm Thư đã có chuẩn bị, lão quốc sư mới xem như yên tâm hơn chút, khuyên bảo Hoàng Thượng lui ra.
Kết quả vừa mới rời đi, liền đụng mặt Liễu Chẩm Thanh trong hoa viên.
Liễu Chẩm Thanh ngồi uống trà trong hoa viên, Liễu Kiều đứng bên cạnh, tiểu hoàng đế đứng từ xa thấy vậy, cũng không cảm thấy Liễu Tiêu Trúc là dạng đẹp tuyệt mỹ, tại sao lại khiến Lý Cẩm Thư như đột nhiên phát điên, cứ một hai phải tranh giành với Hoắc Phong Liệt chứ?
Sau khi tới đây tiểu hoàng đế vẫn luôn giữ kín thân phận, lại thêm tình huống khó xử cho nên chưa từng tới gặp Liễu Tiêu Trúc, giờ lại vừa ăn cục tức ở chỗ Lý Cẩm Thư nên nhịn không được mà đi qua, muốn nhìn xem rốt cuộc Liễu Tiêu Trúc là loại gì.
Kết quả vừa mới tới gần, liền nghe được tiếng Liễu Tiêu Trúc nói chuyện.
“Liễu Kiều, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Tuy rằng tướng quân đối xử với ta rất tốt, nhưng Liễu gia chúng ta ở Đại Chu không được ưa thích, nhưng Lý Vương gia lại khác, nếu ngài ấy nguyện ý hứa cho ta chức vị hoàng hậu, thì sau này sẽ không còn ai dám khinh thường ta nữa.”
Lời phàn nàn của Liễu Chẩm Thanh đã khiến tiểu hoàng đế phải kinh ngạc, đến khi Liễu Kiều nhắc nhở Liễu Chẩm Thanh thì tiểu hoàng đế đã rời đi rồi, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới chậm rãi uống trà, thuận tiện đưa tay đấm đấm phần eo, mấy buổi tối gần đây lâu lâu Hoắc Phong Liệt lại tới, hai người đang ở trong giai đoạn trăng mật, sớm chiều không thấy, vừa gặp thì đương nhiên không thể kiềm nén được, cũng là Liễu Chẩm Thanh chủ động hy sinh, trấn an cảm xúc nôn nóng bất an của Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh để Hoắc Phong Liệt trở về sắp xếp Hoắc gia quân ổn thỏa, tránh để các bước kế tiếp gặp phiền toái.
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt sẽ làm theo, Mạc Kỳ Mạc Vũ cùng những người khác đều được thăng chức, đảm nhiệm chức vụ quan trọng, binh lực được phân chia, bố cục được an bài, hết thảy đều đã được chuẩn bị đâu ra đấy.
Mọi người đều thầm bội phục Hoắc Phong Liệt, cảm thấy đến bây giờ hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy đúng là lợi hại.
Chỉ có Lê Tinh Nhược cùng thần y và Hàn Diệp vừa mới tới nơi là biết được sự thật. Mà Trịnh Duy đã hộ tống bọn họ tới đây cũng không hỏi thêm gì, mấy ngày sau gặp được nghĩa tử Tần Dư, hai người không tiện ở lại quân doanh liền tới nơi gần đó tìm chỗ thủ.
Hôm nay, Lý Cẩm Thư còn thản nhiên tự đắc chơi cờ cùng Liễu Chẩm Thanh, “Hoắc Phong Liệt đã mang theo quân đội tới, hiện tại đứng trên tường thành là có thể nhìn thấy kỵ binh của bọn họ.”
“Cho nên, ngươi còn không định thả ta?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Lý Cẩm Thư lại cười nói: “Nếu ta sợ thì lúc trước đã không lập mưu bắt ngươi rồi. Tin gửi cho hoàng đế Đại Chu đã nhận được hồi âm, có vẻ hắn không muốn trao đổi cho lắm, ta cho hắn một tòa thành mà hắn cũng không muốn đổi ngươi đi.”
Liễu Chẩm Thanh khựng lại, “Nếu hắn đồng ý trao đổi thì mới là không có cốt khí, không liên quan gì tới ta, là hắn vốn sẽ không làm loại chuyện có thể khiến tướng sĩ cùng thiên hạ phải thất vọng như vậy.”
Lý Cẩm Thư hạ một quân cờ, đáp: “Chính xác, là ta đã phán đoán sai, nhưng… khi sự tồn vong của một nước được đặt trước mắt, hắn sẽ còn quan tâm đến vợ của một thần tử sao?”
Liễu Chẩm Thanh cười rồi hạ một quân, “Ta đã từng đọc lịch sử của Tây Hằng quốc.”
Lý Cẩm Thư khựng lại, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đại Chu Nguyên thị ngàn năm không lụi bại, ngày xưa tổ tiên của Tây Hằng quốc còn từng áp chế Đại Chu, nhưng ngàn năm sau thì sao, tổ tiên của các ngươi đã không còn nữa, Đại Chu của chúng ta thì vẫn tồn tại, ngươi cảm thấy mối nguy đe dọa đến sự tồn vong sẽ dễ dàng xuất hiện như vậy sao?”
Lý Cẩm Thư hơi hơi híp mắt, nếu người trước mắt thực sự là Liễu Chẩm Thanh thì có lẽ hắn sẽ có chút phòng bị, nếu không phải… vậy lời này chỉ là nói khoác có chút độc ác mà thôi.
Lý Cẩm Thư cười đùa nói sang chuyện khác: “Ngươi nói xem, bên cạnh Hoắc Phong Liệt có không ít cao thủ, tại sao hắn cứ canh giữ bên cạnh biên cảnh lâu như vậy mà vẫn không thử tới cứu người chứ, dù là thất bại hay thành công thì ít nhất cũng nên thử một lần chứ. Chỉ đưa quân tới, đó chính là để giữ mặt mũi cho Đại Chu, chẳng lẽ… lần trước ta đã nói không sai, hắn không còn cần ngươi nữa rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Lý Vương gia vẫn muốn tẩy não ta à, ngươi đúng là không biết từ bỏ mà.”
Lý Cẩm Thư cười nói: “Ta chỉ nghĩ thế thân thì chung quy vẫn chỉ là thế thân, ngươi không phải Liễu Chẩm Thanh, không đáng để hắn phải trả giá nhiều như vậy, ngươi nên biết lựa chọn đúng chủ nhân chứ.”
“Ta cũng muốn biết, ta cũng chỉ là một thế thân mà thôi, thật sự đáng để Vương gia gây ra đại chiến giữa hai nước sao?”
Lý Cẩm Thư hơi hơi híp mắt nói: “Nếu ta cảm thấy ngươi không chỉ là thế thân thì sao? Dù sao ngươi vẫn còn thiếu của ta một lời giải thích cho nghi hoặc lúc trước mà, nói không chừng ta lại có được một đáp án không tưởng đấy.”
Liễu Chẩm Thanh nói: “Là Vương gia không hoàn thành được điều kiện, Vương gia sẽ không ép ta phải đưa đáp án ra đấy chứ.”
“Ta cảm giác hình như ta đã bị chơi rồi, nhưng không sao, ta có thể chậm rãi tìm chứng cứ, chậm rãi đoán.” Lý Cẩm Thư cười nói: “Quá trình này cũng rất thú vị.”
“Vương gia đang đoán cái gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Lý Cẩm Thư nhướng mày ghé sát lại cần nói: “Ví dụ như, ngươi chính là Liễu Chẩm Thanh.”
Dưới ánh mắt quan sát của Lý Cẩm Thư, vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh gần như không có thay đổi gì, chỉ hơi híp mắt lại, đắc ý cười nói: “Vậy nếu là thật thì sao?”
Sắc mặt Lý Cẩm Thư lập tức thay đổi. “Sao lại… có thể?”
Liễu Chẩm Thanh chậm rãi đi nước cuối cùng, quân cờ đen trắng đã che kín toàn bộ bàn cờ. Liễu Chẩm Thanh đứng dậy vỗ vỗ tay nói: “Tùy tiện nói thôi, Vương gia tiếp tục đoán đi.”
Nói xong, Liễu Chẩm Thanh xoay người rời đi.
Tim Lý Cẩm Thư lại đập như trống, sau lưng toát mồ hôi lạnh, suy đoán là một chuyện, nhưng nếu đó là sự thật, nếu là thật… vậy thì quả thực là vui như điên vì mất đi mà tìm lại được.
Đột nhiên, Lý Cẩm Thư cúi đầu nhìn, sắc mặt thay đổi, vừa rồi hắn còn chiếm ưu thế trên bàn cờ, không biết từ khi nào đã bị đánh cho quân lính tan rã, vậy mà hắn lại… thua.
Lần này, Lý Cẩm Thư càng điên hơn, điên cuồng phái người theo dõi Liễu Tiêu Trúc chặt chẽ, cũng phái người đi điều tra tất cả những tin tức có liên quan đến Liễu Tiêu Trúc, hết thảy mọi thứ đều phải để hắn nắm giữ được, giống như kéo tơ bóc kén để tìm sự thật vậy.
Nhưng hành vi của hắn trong mắt những người khác, lại thêm thế cục căng thẳng lại cực kỳ đột ngột, lời đồn nói hắn không bình thường, nói hắn điên rồi càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng chân thật.
Bởi vì thủ vệ trở nên nghiêm mật, Hoắc Phong Liệt không thể tới thăm Liễu Chẩm Thanh, nhiều nhất chỉ có thể đến bên cạnh Liễu Kiều, đứng từ nơi rất xa nhìn một cái, nhưng việc này cũng không khiến nội tâm Hoắc Phong Liệt gặp trở ngại, chỉ cần nhìn một cái là hắn có thể an tâm rời đi, tiếp tục nỗ lực vì tương lai của bọn họ.
Lại thêm vài ngày nữa, chiến sự đã đến sát cửa, một mũi nỏ có thể xuyên tường thành bắn thủng cửa thành khiến quân hai bên rơi vào thế giằng co. Đại tướng dưới trướng Hoắc Phong Liệt luân phiên tới cửa khiêu chiến, hô to đòi giao tướng quân phu nhân ra!
Lý Cẩm Thư đã đưa Liễu Chẩm Thanh vào quân doanh, tình thế còn tệ hơn Lý Cẩm Thư nghĩ.
Tiểu hoàng đế đã dẫn người trở về hoàng thành, giấu Lý Cẩm Thư bắt đầu lén thu thập binh quyền, thế lực ở lại vẫn khuyên bảo Lý Cẩm Thư, Lý Cẩm Thư đối mặt với tình huống trước mắt cũng có chút nôn nóng, tuy rằng hắn không sợ chiến đấu, nhưng chiến đấu sẽ tiêu tốn thời gian hắn cùng Liễu Tiêu Trúc ở bên nhau, đương nhiên hắn sẽ không muốn như vậy.
Cho nên biện pháp tốt nhất của hắn chính là đợi các nước khác hồi âm sẽ hợp sức tạo áp lực cho Đại Chu, loại chuyện này họ đã từng làm rất nhiều lần rồi, đương nhiên là ăn ý.
Dưới đủ loại áp lực, đổi một người lấy bình yên sẽ tương đương với liên hôn, tất nhiên sẽ trao đổi thành công.
Nhưng rất nhanh, hai nước gửi thư tỏ vẻ uyển chuyển cự tuyệt, dù có lợi thì với tình huống hiện tại không thể không cự tuyệt.
Bởi vì biên giới Tây Nam của hai nước bị Đới Đinh Vũ dẫn năm vạn đại quân đứng canh, nếu muốn chi viện thì sẽ phải căng da đầu đánh với Đới Đinh Vũ, phá tan vòng vây. Vốn chỉ là tới trợ uy, cho rằng chỉ cần hô hóa chút thôi chứ không cần đánh. Hiện tại lại thành bước ra nửa bước sẽ phải đánh thật, Đới Đinh Vũ còn mang theo người với tuyên bố, dám cản Trấn quốc Đại tướng quân của họ đón vợ về thì sau đó sẽ cho họ diệt quốc luôn.
Bọn họ cũng không phải là Tây Hằng quốc có thể đấu lại Đại Chu, làm như vậy thì nhỡ Hoắc Phong Liệt thực sự tới đánh bọn họ thì sao?
Bọn họ cũng không muốn hy sinh vì người khác đâu, cho nên liền tạm thời không định tham dự.
Lý Cẩm Thư không ngờ sẽ có biến cố như vậy.
Nhưng thật kỳ lạ, tại sao Hoắc Phong Liệt lại biết được tính toán của hắn mà sớm cho người canh gác? Hơn nữa năm vạn đại quân kia không phải đang giằng co với Tây Thục quốc sao? Sao dám đột nhiên đổi chỗ, không sợ biên giới tây nam thất thủ sao? Nếu Hoắc Phong Liệt tự tiện điều binh thì sao hoàng đế Đại Chu lại có thể cho phép chứ?
Cảm xúc khó chịu chậm rãi dâng lên trong lòng Lý Cẩm Thư, nhưng vấn đề cũng không có nghiêm trọng đến mức hắn không có cách xử lý, hiện tại hắn vẫn chiếm ưu thế.
Đúng lúc này, đột nhiên nhận được quân báo. Quân đội của Tây Thục quốc lại bắt đầu thường xuyên quấy rối ở phía bên kia của Tây Hằng quốc, tuyên bố phải đoạt lại đất họ đã để mất từ trăm năm trước.
Đây là lý do gì? Tây Hằng quốc cùng Tây Thục quốc chỉ có một chỗ giáp nhau nhỏ xíu, quăng tám sào cũng không tới, muốn đánh Tây Hằng quốc cũng không tới phiên Tây Thục quốc nhỏ nhoi kia, quả đúng là một thằng hề diễn trò mà.
Tân vương của Tây Thục quốc không phải là một điên đấy chứ, gặp ai cũng cắn? Lúc trước cắn Đại Chu, giờ lại cắn Tây Hằng?
Nhưng không thể không nói, tên tân vương này đúng là đã tạo được áp lực cho Lý Cẩm Thư, dù sao binh lực chủ yếu của bọn họ đều đang dùng để ứng đối Hoắc gia quân ở bên này. Sức phòng thủ của Tây Hằng phía bên đó đã sớm trở nên yếu đuối, dễ công khó thủ, nếu không quan tâm thì chắc chắn sẽ có chuyện phiền toái.
Hơn nữa một khi Tây Thục vương đã mở đầu, những tên giậu đổ bìm leo khác nhìn thấy Tây Hằng quốc ở thế xấu thì cũng không biết có thể có ác ý mượn sức Đại Chu hay không, cục diện lúc đó có thể sẽ còn hỗn loạn hơn.
Hơn nữa từ lúc trước những vấn đề nhỏ đã sớm xếp chồng chất, trong lòng Lý Cẩm Thư lại dần có cảm giác thất bại dâng lên, từ khi sinh ra tới nay, Lý Cẩm Thư hắn chưa từng phải đối mặt với tình cảnh gay go như vậy bao giờ.
Là tại hắn coi kế hoạch ban đầu là lẽ đương nhiên? hắn cho rằng bản thân có thể nhìn thấu nhân tâm, có thể bày mưu lập kế, rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề? Tại sao hắn có thể để bản thân lâm vào thế khó như vậy?
Lý Cẩm Thư nhìn chiến báo, nội tâm có từng đợt co chặt, đột nhiên có một loại dự cảm, đột nhiên đứng dậy chạy về phía doanh trướng Liễu Chẩm Thanh đang ở.
Vừa tiến vào đã thấy Liễu Chẩm Thanh đang thản nhiên tự đắc ngồi sưởi ấm đọc sách, Lý Cẩm Thư đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước, tại sao Liễu Chẩm Thanh có thể chắc chắn sẽ không xuất hiện mối nguy đe dọa đến sự tồn vong của Đại Chu? Chẳng lẽ đây hết thảy đều là…
Nhìn lại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Tây Hằng quốc đã trở nên loạn trong giặc ngoài, tuy rằng đều là vấn đề tiềm tàng, Lý Cẩm Thư khinh không thèm xem xét, nhưng không có ai có thể khơi mào cho mọi chuyện lao thang nhanh như vậy được.
Lý Cẩm Thư hoảng hốt nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Là ngươi làm?”
Liễu Chẩm Thanh cất sách đi, hỏi: “Vương gia đang nói gì vậy?”
Trái tim Lý Cẩm Thư lại cảm thấy kinh hoảng, hơi híp mắt lại, “Ta phải biết cái đáp án khiến ta hoang mang kia, nếu ngươi không nói…”
Lý Cẩm Thư đột nhiên dí sát lại gần, lại bị một phi tiêu bất chợt phóng tới ngăn lại, vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy Liễu Kiều đang nấp trên đỉnh lều trại, Lý Cẩm Thư rời sang khoảng cách an toàn chậm một nhịp, đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng.
Thực sự với khoảng cách vừa rồi, Liễu Kiều đã có thể giết Lý Cẩm Thư. Cho dù là bắt cóc thì cũng có lợi cho bọn họ, tại sao lại không ra tay? Là mắc sai lầm sao? Hay là tạm thời chưa muốn đối đầu?
Lý Cẩm Thư khó hiểu, nghĩ không ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, trố mắt như muốn nứt ra, sắp bị những nghi hoặc khiến đầu bị nổ tung.
“Vương gia, muốn biết được đáp án, vậy hãy đưa ta đi gặp Hoắc Phong Liệt, gặp được rồi thì ta sẽ nói cho ngươi.” Liễu Chẩm Thanh tựa hồ cố ý lui một bước, đưa ra một điều kiện.
Lý Cẩm Thư hồ nghi một lúc lâu, nhưng khát vọng muốn nghi hoặc được giải đáp trong lòng đã khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, dù cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, Lý Cẩm Thư vẫn cân nhắc một chút rồi gật đầu: “Ta có thể cho ngươi đứng trên tường thành nhìn, nhìn thấy rồi thì ngươi phải nói cho ta biết đáp án, nhưng ta sẽ không để ngươi rời đi, cho dù…”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh cong cong, “Cho dù Tây Hằng có lâm vào tình thế nguy hiểm sao? Lý Cẩm Thư, ngươi đúng là một kẻ điên.”
Giống, quá giống, Lý Cẩm Thư cảm giác bản thân đã bị tra tấn cho phát điên rồi, nhưng hắn sắp biết được đáp án rồi, chỉ cần biết được cái đáp án này là hắn có thể xua tan hết thảy.
Người xung quanh đều thầm nghĩ hắn đã điên rồi, Lý Cẩm Thư không nhận ra, mới đầu hắn chỉ muốn tìm một thế thân cùng mình sống cho qua những ngày tháng nhàm chán, mà hiện tại hắn muốn suy đoán của mình có đúng hay không, trên đời có thực sự có chuyện thần kỳ như vậy không.
Sau khi hai bên đánh trống, rất nhanh Hoắc Phong Liệt đã mang theo tiểu đội đi tới khoảng cách 20 mét bên ngoài biên thành, đứng dưới thành khiêu chiến.
Mà cuối cùng Liễu Chẩm Thanh đã được đi lên cửa thành.
Lý Cẩm Thư giữ chặt cánh tay Liễu Chẩm Thanh, dẫn y đi lên tường bao quanh thành.
Liễu Chẩm Thanh cúi đầu là có thể nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đang cưỡi Trầm Giang Nguyệt ở phía xa, chỉ mới không gặp mấy ngày mà nỗi nhung nhớ đã tràn đầy cõi lòng.
Hoắc Phong Liệt ở dưới lặng lẽ nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn giờ phút này như mang theo ánh sáng rực rỡ chói lòa, hắn hô lớn: “Ta tới đón ngươi rồi đây!”
Liễu Chẩm Thanh cong miệng, cười vô cùng đẹp, trên khuôn mặt như hiện vẻ tươi đẹp đa tình giống hệt năm đó.
Lý Cẩm Thư nhìn mà có chút ngây người, gần như mất khống chế mà kéo Liễu Chẩm Thanh, “Ta đã thực hiện hứa hẹn rồi, nói cho ta biết, ngươi là ai, những chuyện đó có phải do ngươi làm hay không!”
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Lý Cẩm Thư, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải đã đoán được rồi sao?”
Sắc mặt Lý Cẩm Thư đột nhiên tái đi, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh. “Chứng cứ… Ngươi cho rằng ngươi nói gì ta cũng sẽ tin sao?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, nhìn Lý Cẩm Thư như chắc chắn phải nắm được thắng lợi.
“Mười mấy năm trước, ta vì bảo vệ người khác mà phải đi tới cạnh ngươi, cho ngươi để lại tên ngươi trên người ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được người ta muốn cứu.” Liễu Chẩm Thanh nhìn Lý Cẩm Thư, tiến lên trước một bước.
Lý Cẩm Thư lại bất giác lui về sau một bước.
“Mà nay, vì bảo vệ người khác, ta cũng phải tới cạnh ngươi, nhưng ngươi cho rằng ta sẽ mắc một sai lầm những hai lần sao? Lý Cẩm Thư, cục diện ta chuẩn bị cho ngươi, có thú vị không?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói.
Lý Cẩm Thư gần như lảo đảo bước chân, nhưng sau đó lại mừng như điên, điên cuồng cười to: “Là ngươi, thật sự là ngươi! Ngươi là Liễu Chẩm Thanh!”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn Lý Cẩm Thư đang kích động, nhưng ánh mắt lại quét sang xung quanh, bởi vì lúc này người xung quanh đã nhìn Lý Cẩm Thư như nhìn một kẻ điên rồi. Đến cả phó quan của Lý Cẩm Thư cũng lộ vẻ mặt kinh hoàng. Vừa rồi Liễu Chẩm Thanh nói nhỏ giọng, chỉ có hai người họ nghe thấy, nhưng Lý Cẩm Thư lại không hề cố kỵ mà hô to khiến mọi người đều nghe được.
Vương gia của bọn họ lại to giọng gọi một người bằng cái tên của một người khác đã chết nhiều năm, đây không phải là điên thì là gì?
Nhưng Lý Cẩm Thư chưa chú ý tới tình huống hiện tại mà đã mất khống chế.
“Liễu Chẩm Thanh, ngươi thật ngu ngốc, ngươi thừa nhận thân phận trước mặt ta, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Cùng một sai lầm ta cũng sẽ không phạm phải hai lần đâu, cục diện có khó khăn thế nào thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ha ha ha!” Lý Cẩm Thư kích động không thôi.
Lý Cẩm Thư nói, rồi hô lên với Hoắc Phong Liệt ở phía dưới: “Hoắc Phong Liệt, y là của ta, hai huynh đệ các ngươi, ca ca không thắng được ta, đệ đệ cũng đừng mong thắng được ta! Muốn đánh thì đánh!”
Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nhìn Lý Cẩm Thư, vung tay lên, quân lệnh vừa hạ, đại quân áp sát, mặt đất như rung lên.
Thủ vệ sau tường thành tuy cũng đã chuẩn bị nhưng những phó tướng khác đã liên tục tiến lên khuyên can Lý Cẩm Thư, thực sự không phải lúc nên khai chiến.
Mà đúng lúc này, có thái giám xông lên truyền thánh chỉ.
Lý Cẩm Thư bị đánh gãy cảm xúc rất khó chịu, nhưng thái giám không thể không tuyên đọc thánh chỉ, Lý Cẩm Thư cũng làm bộ làm tịch nghe.
Kết quả sau khi thánh chỉ được tuyên đọc, lấy lý do Lý Cẩm Thư không khỏe, muốn đoạt lại binh quyền trong tay hắn, đi theo thái giám chính là tướng lãnh khác của Tây Hằng quốc.
Tuy bọn họ cũng sợ Lý Cẩm Thư, nhưng một tháng nay có đủ loại tin đồn khiến bọn họ phân vân rất nhiều, cho nên mới tới thử một phen.
Lý Cẩm Thư nghe xong, mặt lộ vẻ không vui, như con báo bị chọc giận, đầu tiên là quét mắt liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, cười lạnh một tiếng. Sau đó cướp lấy thánh chỉ, xé nát ngay tại trận.
“Đừng gây chuyện với bổn vương, cút hết đi!”
Trước kia mỗi khi Lý Cẩm Thư nổi giận như vậy, những người khác đều sẽ lập tức nghe theo, nhưng hiện tại hắn ra lệnh nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, những người kia không vừa lăn vừa bò chạy đi mà lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhiếp Chính Vương quyền uy, lần đầu tiên bị khiêu khích triệt để.
Ban đầu Lý Cẩm Thư sửng sốt vì không quen, sau đó dần dần cười lạnh, “Các ngươi muốn chết sao?”
Vừa mới nói xong, liền ra tay giết thái giám đứng gần nhất, hành vi điên cuồng như vậy khiến những người khác càng thêm mơ hồ về tình huống của hắn.
Dù thế nào bọn họ cũng không thể thực sự để mặc một kẻ điên dẫn bọn họ đi đánh giặc được.
Nhưng khi Lý Cẩm Thư vừa định để ám vệ xử lý theo hướng thuận ta thì sống ngược ta thì chết, lại cảm giác được bóng người mặc đồ trắng như ánh trăng ở bên cạnh chợt lóe.
Lý Cẩm Thư giật bắn mình, quay phắt người lại thì thấy Liễu Chẩm Thanh đứng ngay trên tường thành, chỉ cần ngả ra sau là sẽ rơi xuống.
“Ngươi làm cái gì đó!” Lý Cẩm Thư hoảng sợ trắng bệch mặt.
“Đương nhiên là trở lại bên cạnh người ta yêu.” Liễu Chẩm Thanh đáp.
Lý Cẩm Thư đột nhiên bật cười, “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Một tiếng ra lệnh, cung tiễn đồng loạt nhằm về phía Hoắc Phong Liệt.
“Liễu Chẩm Thanh, trước kia ngươi cũng không điên cuồng như vậy, trừ phi ngươi còn có thể chết rồi sống lại, còn không giờ ngươi nhảy xuống, dù Hoắc Phong Liệt có kịp cứu ngươi thì ở khoảng cách gần như vậy, ta có thể để thủ hạ bắn ra hàng ngàn mũi tên, cũng có thể lấy được mạng của cả hai người các ngươi.”
Dám đưa Liễu Chẩm Thanh lên đây thì Lý Cẩm Thư cũng không lo lắng, trừ phi hai người kia điên rồi, muốn tuẫn tình ngay tại đây, không thì sẽ không thể làm ra chuyện như vậy được.
Lý Cẩm Thư tự cho rằng chưa đến mức bức hai người tuẫn tình, cho nên hành động này của Liễu Chẩm Thanh khiến Lý Cẩm Thư cảm thấy buồn cười, cảm thấy không thể tin tưởng được. Hắn cho rằng người thông minh như Liễu Chẩm Thanh tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh chỉ khẽ mỉm cười, Lý Cẩm Thư nhìn Liễu Chẩm Thanh ngả người ra sau, trong lòng căng thẳng, vội vã chạy tới muốn kéo y lại, miệng hô lên: “Ngươi cảm thấy ta không nỡ giết ngươi sao, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không có được thì cũng không để người khác có được.”
Ngay trước khi Liễu Chẩm Thanh ngã xuống, y cười nói: “Lý Cẩm Thư, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua ta, nhưng nếu không thể ở bên người ta yêu thì có chết cũng không sao.”
Cuộc đối thoại này lọt vào tai rất nhiều người.
Mọi người cứ vậy kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh nhảy xuống khỏi tường thành, Lý Cẩm Thư lại càng không kịp phản ứng, tại sao Liễu Chẩm Thanh luôn làm những chuyện khiến hắn không thể đoán trước được, phá vỡ mọi suy đoán của hắn, cảm giác này thực sự rất tệ.
Tiếng vó ngựa theo sát mà đến, một bóng người cao lớn đạp không khí bay lên, đến giữa không trung thì đón được người yêu, ôm vào lòng.
Lý Cẩm Thư vọt tới ven tường, thấy một màn như vậy, trong lòng tức giận bành trướng rồi lại vô cùng dằn vặt, hắn biết mình nên làm gì, Liễu Chẩm Thanh sắp bị mang đi rồi, nếu thật sự rời đi thì sẽ không về được nữa, hắn sẽ hoàn toàn đánh mất Liễu Chẩm Thanh, nên làm thế nào đây? Nên… Giơ tay do dự một lát rồi hạ lệnh giết, hiệu lệnh cũng chứng minh Lý Cẩm Thư thật sự là một kẻ chiếm không được thì sẽ hủy diệt.
Nhưng vạn mũi tên còn chưa thấy đâu, chỉ có một vài mũi tên kịp rời cung, bắn về phía hai người bên dưới tường thành, mọi người vừa nhìn thì đã nghe thấy trên tường thành có vô số tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Liễu Kiều dùng thân thủ cực nhanh ném cung tiễn thủ trên tường thành, dù có để sót ai thì vẫn còn mũi tên không biết từ đâu tới hỗ trợ hắn từ xa.
Nhưng hết thảy đều không thể khiến Lý Cẩm Thư chú ý tới.
Bởi vì hắn nhìn thấy những mũi tên kia phóng về phía Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh, có lẽ vì hoảng loạn nên có một mũi tên chưa bị Hoắc Phong Liệt đánh bay, mà ngay khi Hoắc Phong Liệt ôm lấy Liễu Chẩm Thanh xoay người, mũi tên đó đã cắm phập vào sau lưng Hoắc Phong Liệt, dựa theo chiều dài của tên thì hẳn đầu bên kia cũng đã xuyên qua người Liễu Chẩm Thanh rồi, nhưng vì Hoắc Phong Liệt đã ôm y vào lòng, che kín mít nên không thể nhìn thấy tình huống thương thế của Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng hai người lập tức rơi xuống, cũng không còn cử động, hoàn toàn nằm bất động, nhìn như đã chết, tùy ý để Trầm Giang Nguyệt đưa cả hai chạy về.
Trái tim Lý Cẩm Thư run rẩy, muốn đi xuống bắt người, lại bị thủ hạ ngăn lại, sau đó thủ hạ sốt ruột nhắc nhở.
Lý Cẩm Thư mới thấy, bởi vì chủ soái trúng mũi tên, Hoắc gia quân xúc động phẫn nộ, trong tiếng kèn ngân dài, họ đã bắt đầu công kích tường thành từ phía xa.