Nhất bái thiên địa…
“Ê, nhìn thấy người phía trước kia không?”
“Là Liễu Khê Đình kinh tài tuyệt diễm đây mà, y cũng là một tên kỳ quái, hôn thê của mình gả cho đại ca kết nghĩa của mình mà còn có thể vui cười hớn hở tham gia hỷ yến, lại còn giúp đón dâu nữa chứ.”
“Nghe nói là bát tự không hợp nên mới lui thân.”
“Ai biết được, có lẽ là Lê Tinh Nhược không chịu nổi việc Liễu Chẩm Thanh phong lưu thành tính, có lẽ là Hoắc Phi Hàn cướp phụ nữ của huynh đệ mình.”
“Võ Hoắc, văn Liễu, y Lê, tổ hợp hai nam một nữ sáng giá nhất kinh thành, lại biến thành quan hệ như thế này, chắc chắn trong lòng vẫn còn khúc mắc, sau này không chừng còn trở mặt thành thù đấy…”
Hai cái đứng bên cạnh đám đông đang vây xem nhàn rỗi hí hửng tám chuyện, đột nhiên sau gối bị một lực đánh trúng, trực tiếp quỳ xuống sau đám người.
Tuy cả hai cũng kêu thành tiếng nhưng xung quanh quá náo nhiệt, dù có đứng ngay phía trước thì cũng không thể chú ý tới khác thường phía sau.
Hai người hô đau quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến một thiếu niên mới mười mấy tuổi đứng sau lưng.
Thiếu niên cao lớn đĩnh bạt hơn bạn đồng lứa nhiều, khuôn mặt non nớt ngây ngô đầy vẻ lạnh lẽo, hai mắt đen nhánh như sao chỉ mới quét nhìn hai người một cái mà đã lập tức khiến hai công tử trưởng thành không dám thở mạnh.
Khua môi múa mép bị người nhà của người ta nghe thấy rồi.
Nhưng thiếu niên cũng không làm khó bọn họ, chỉ đi xuyên qua người bọn họ, đứng trước đám đông, đứng yên bên cạnh người thân vừa bị người ngoài bàn tán.
“Nhị bái cao đường!”
Nhìn một đôi tân nhân chậm rãi quỳ xuống hành lễ.
Độ cong bên khóe miệng Liễu Chẩm Thanh càng lúc càng cao, trong lòng cũng nhịn không được mà thấy lâng lâng vì hình ảnh trước mắt, cảm giác người bên cạnh cử động, quay đầu thì thấy thiếu niên đã xuất hiện bên cạnh mình, hơi cúi đầu là có thể thể mặt đối mặt.
Liễu Chẩm Thanh cười ôm bạn nhỏ qua, xoa xoa đầu, “Nhị Cẩu đi đâu vậy? Đại ca đại tẩu của đệ bái đường mà đệ cũng tới muộn sao?”
Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời, liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt nâng tay lên, trong tay hắn cầm một miếng bánh hoa đào, đưa tới trước mặt Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, thiếu chút nữa đã ôm bụng cười bò, Nhị Cẩu ngốc nghếch đáng yêu quá đi, vừa rồi lúc đón dâu về có chút đói bụng, nhìn thấy hạ nhân bưng điểm tâm đi ngang qua, nhịn không được nói một câu “Bánh hoa đào, lát nữa phải ăn một miếng lót dạ mới được.”
Nói xong, bản thân lại bận bịu quên mất, không ngờ Nhị Cẩu vẫn luôn đi theo y lại nhớ, vừa rồi là ra ngoài tìm bánh cho y sao?
Trên khuôn mặt nhỏ của Hoắc Phong Liệt không có ý lấy lòng rõ ràng, chỉ có chân thành, hai mắt vừa đen vừa sáng, nhìn y chằm chằm, tựa như ngôi sao nhỏ lóe sáng trên bầu trời, nghiêm túc đến đáng yêu.
Đôi mắt hoa đào của Liễu Chẩm Thanh cười cong cong thành trăng khuyết, y đẹp, cười lên lại càng như đóa hồng nở rộ, lúc này người đứng đối diện xem lễ không cẩn thận nhìn thấy đều bị khuôn mặt tinh xảo của y dời đi sự chú ý.
Cho dù là người không thích nam nhân thì cũng không khỏi đỏ mặt.
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, trực tiếp nghiêng người cúi xuống cắn miếng bánh trên tay Nhị Cẩu, có thể miễn cưỡng ăn hết trong một miếng.
Lén nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, cảm giác bên mép vẫn còn vụn liền nhịn không được đưa lưỡi ra liếm sạch.
Nhưng y không chú ý tới, Nhị Cẩu ở bên cạnh cúi gục đầu xuống, hai tai giấu trong mái tóc đen đã đỏ bừng, cái tay vừa rồi còn cầm điểm tâm đã nắm chặt thành quyền.
Bởi vì cánh môi mềm mại ửng hồng của Liễu Chẩm Thanh đã không cẩn thận cọ vào ngón trỏ của Nhị Cẩu, mà hiện tại ngón trỏ đó đang bị chủ nhân nắm vào lòng bàn tay, vuốt ve một cách mất tự nhiên.
“Phu thê đối bái!”
“Nhị Cẩu nhìn kia, có phải đại ca của đệ đang đi cùng tay cùng chân không.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói, nói xong còn cố gắng nhịn cười.
Hoắc Phong Liệt nhìn qua, quả nhiên Hoắc Phi Hàn cao lớn uy vũ đang căng mặt một cách nghiêm túc, trên mặt không biết vì hưng phấn hay là do sắc đỏ của hồng bào mà đỏ ửng, khóe miệng tuy cứng đờ nhưng cũng không thể không cong lên, đôi mắt nhìn thẳng ngơ ngác lại vẫn sáng lấp lánh.
Nhìn phần trên thì là tướng quân uy phong mười phần, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước, nhưng nhìn xuống dưới lại thấy như bị hỏng dây cót vậy, đã bắt đầu đi cùng tay cùng chân, vô cùng mất tự nhiên.
May mà không cần đi lại quá nhiều, nếu không sẽ bị bại lộ rồi để người khác chê cười mất.
Hoắc Phong Liệt biết, suốt đêm qua, đại ca hưng phấn đến không thể ngủ được, đi đi lại lại trong phòng tân hôn, nhìn phòng tân hôn đã được chuẩn bị xong, thấy chỗ nào cũng không hài lòng, nghĩ muốn thêm mấy món đồ tẩu tử thích bèn tìm người suốt đêm đi làm.
Đại ca cũng là lần đầu tiên hành người trong phủ như vậy, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Buổi lễ kết thúc.
Mọi người vỗ tay hoan hô, Hoắc Phi Hàn kích động, trực tiếp bế Lê Tinh Nhược lên, thật ra ở Đại Chu có rất ít đôi tân nhân còn giữ tục lệ bế vào động phòng, mọi người vây quanh đôi tân nhân vào động phòng.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng kéo Nhị Cẩu cùng chen lên trước.
Đi vào phòng tân hôn, dựa theo trình tự mà tháo khăn voan, uống rượu giao bôi.
Làm ầm ĩ trong chốc lát, bên ngoài liền có người truyền tin, thái tử Cảnh Dương đã tới.
Có thể có thái tử điện hạ đến chúc mừng, đó đương nhiên là vinh quang vô cùng.
Vừa lúc khiến nhóm người này không có cơ hội phá đám.
Hoắc Phi Hàn nhanh chóng thúc giục mọi người cùng đi ra ngoài, trước khi đi còn đi đến trước mặt Lê Tinh Nhược nói: “Đói thì nàng ăn gì đi, đừng giữ quy củ làm gì, trong phòng bếp còn đang cho hầm chân giò nàng thích ăn…”
Lời còn chưa nói xong đã bị một khuỷu tay của Lê Tinh Nhược huých cắt đứt, hiển nhiên là không vui khi tên ngốc này nói cô thích ăn chân giò ngay trước mặt mọi người.
Đương nhiên Hoắc Phi Hàn đã bị đánh quen rồi, khờ khạo cười, sau đó đỏ mặt, mất tự nhiên nói: “Chờ ta trở lại nhé… phu… phu nhân.”
Lê Tinh Nhược sửng sốt, ngay sau đó cũng đỏ mặt, gật đầu. “Ừm.”
Bấy giờ Hoắc Phi Hàn mới vô cùng hí hửng chạy đi.
Liễu Chẩm Thanh đang định đi thì bị Lê Tinh Nhược gọi lại.
“Sư huynh.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức cứng người, toàn thân run lên, quay đầu cẩn thận nhìn Lê Tinh Nhược, mỗi lần cô gọi y là sư huynh thì chắc chắn là có yêu cầu nào đó rất quá phận.
“Làm… Làm gì?”
Lê Tinh Nhược nói: “Giúp ta trông chừng Phi Hàn, đừng để huynh ấy uống nhiều quá.”
Liễu Chẩm Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Làm ta sợ muốn chết, chuyện này có bao lớn chứ, đáng để ngươi gọi một tiếng sư huynh à? Dịu dàng hơn rồi, còn biết hiểu chuyện nữa rồi?”
Lê Tinh Nhược trừng mắt tức giận lườm y một cái, giơ nắm tay lên, “Ngày đại hỷ, đừng ép ta phải đánh ngươi!”
Liễu Chẩm Thanh lập tức cười làm lành nói: “Sư muội yên tâm, đêm động phòng hoa chúc, sao có thể để Hoắc đại ca mất hứng chứ, ha ha ha.”
Liễu Chẩm Thanh nói xong liền cười chạy ra ngoài, nhưng vừa ra đến trước cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Tinh Nhược mặc đồ tân nương, nhịn không được mà cười nói: “Vẫn là lần đầu tiên thấy sư muội xinh đẹp như vậy, cuối cùng cũng có chút nữ tính rồi.”
Đáp lại y chính là một cây ngân châm bay vọt tới.
Liễu Chẩm Thanh sợ tới mức nhanh chóng chạy đi, thầm nói sư muội giỏi quá, thành thân mà còn mang theo ngân châm tùy thân nữa.
Đi ra ngoài liền đụng phải Nhị Cẩu đang chờ y, Nhị Cẩu thường hay đi theo y, cho nên đối với Liễu Chẩm Thanh, vừa quay đầu đã thấy Nhị Cẩu là một chuyện hết sức bình thường.
Liễu Chẩm Thanh tiến lên cà lơ phất phơ ôm lấy Nhị Cẩu, Nhị Cẩu lại dâng lên một miếng bánh anh đào, Liễu Chẩm Thanh bật cười, tiếp tục ghé xuống ăn.
Đi vào cửa, Hoắc Phi Hàn đã dẫn người nghênh đón thái tử Cảnh Dương.
Liễu Chẩm Thanh còn thấy Nguyên Giác nho nhỏ đi theo sau thái tử, tuy rằng cùng tuổi nhưng Nguyên Giác không thể cao bằng Hoắc Phong Liệt.
Nguyên Giác như đang ngó nghiêng khắp nơi, khi thấy bọn họ đang đứng bên ngoài đám người thì hí hửng vẫy tay, không thèm để ý đến việc phải giữ hình tượng của một hoàng trưởng tôn điện hạ. Sau đó lại kéo tay thái tử Cảnh Dương.
Thái tử Cảnh Dương hơi cúi người ôn hòa nghiêng tai nghe Nguyên Giác nói chuyện, sau đó nhấc đầu nhìn thấy bọn họ liền cong khóe miệng, vẫy tay với Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng dẫn Hoắc Phong Liệt đi tới trước mặt thái tử hành lễ.
Thái tử không để Liễu Chẩm Thanh quỳ xuống, đỡ Liễu Chẩm Thanh lên nói: “Miễn lễ hết đi, cô tới là để đưa hạ lễ cho Kiêu Dã, lát nữa sẽ đi luôn.”
“Điện hạ không ở lại uống rượu mừng sao?” Hoắc Phi Hàn nói.
“Không được, cô ở đây mọi người sẽ không thể uống tận hứng.”
“Nào có, có điện hạ chúng ta mới có thể uống đến tận hứng đó.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.
Thái tử bất đắc dĩ liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, ngữ khí lại có chút sủng nịch, “Cô không mắc lừa đâu, nhỡ các ngươi say rượu gây họa lại bắt cô giải quyết cho.”
Hoắc Phi Hàn nghe vậy thì bật cười, Liễu Chẩm Thanh bày ra vẻ mặt vô tội. Còn không phải chỉ là uống say rồi cùng Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược đi bắt nạt mấy người quyền quý thôi sao, điện hạ thật nhỏ mọn.
Mọi người vây xem không khỏi ghen ghét, hiện giờ Đại Chu đã ổn định, tam vương vài lần ngầm đấu tranh đều bị thái tử Cảnh Dương âm thần giải quyết, thậm chí một lần tai họa ngầm là bệnh nặng cũng đã được sư đồ thần y giúp đỡ rồi chậm rãi hồi phục.
Hiện giờ thân thể thái tử điện hạ rất tốt, tam vương vốn còn ngo ngoe rục rịch cũng dần không còn ý đồ nữa, dù sao thái tử Cảnh Dương cũng có năng lực, văn võ trong triều không ai có ý kiến, lại là nguyện vọng của nhân dân, cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt với các thúc thúc, đầu óc không ổn mới muốn tạo phản rồi đối đầu với người trong thiên hạ.
Cho nên tương lai của Đại Chu chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là sẽ ổn định, mà Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn có thể coi là tâm phúc của thái tử Cảnh Dương, tiền đồ tương lai không hề có giới hạn.
Hoắc Phi Hàn vốn chính là con cháu Hoắc gia, lại thành Võ Trạng nguyên, là võ tướng tương lai không ai thắng nổi, đương nhiên sẽ là phụ tá đắc lực cho thái tử sau khi đăng cơ, mà Liễu Chẩm Thanh tuy nhìn thì không đàng hoàng, thi văn cũng chỉ thường thường, nhưng chỉ cần là người đã học cùng y ở viện Thái học thì đều biết y tài tình thế nào, càng khỏi nói tới những đại án của triều đình y đã dẫn dắt phá giải, như vậy có thể hiểu rõ, về lý thuyết thì chức thừa tướng tương lai có lẽ sẽ không thể thoát khỏi tay y.
Hiện giờ Hoắc Phi Hàn đã lãnh chức võ tướng, xem như là kế thừa gia nghiệp, vốn tưởng rằng Liễu Chẩm Thanh sẽ lãnh một chức quan văn, cho dù là quan viên của Đông Cung thì cũng được. Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không có tiền đồ, chỉ muốn hưởng lạc cùng tự do, không muốn vào triều làm quan, đến tận bây giờ ngoài thân phận thế tử hầu gia cũng chỉ có thêm cái danh phu tử của hoàng trưởng tôn, thường cùng Hoắc Phi Hàn đến Đông Cung dạy học.
Mấu chốt là, thái tử điện hạ cũng không yêu cầu y làm gì, là thật sự chiều như chiều đệ đệ, như thể chỉ cần họ muốn làm gì thì cũng dung túng cho làm, khiến mọi người nhìn Liễu Chẩm Thanh được nhận vinh sủng như vậy nhưng lại không biết quý trọng mà thăng quan tiến chức, mọi người có thể không hận đến ngứa răng sao?
Thái tử cũng nói thêm mấy câu rồi đưa Nguyên Giác rời đi, Hoắc Phi Hàn muốn tiễn nhưng lại bị thái tử cự tuyệt, bảo hắn cứ ở lại chiêu đãi khách đi, thấy Nguyên Giác cứ lưu luyến không rời, Liễu Chẩm Thanh thành thay Hoắc Phi Hàn tiễn họ ra tận cửa, thuận tiện để Nhị Cẩu đi lấy chút đồ ăn cho Nguyên Giác.
Tuy rằng trong hoàng cung món gì tốt cũng có, nhưng ra ngoài ăn cũng có cảm giác khác. Nguyên Giác cầm hộp đồ ăn, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Thật ra không phải Nguyên Giác không thể ở lại một mình, chỉ là hắn phải về hoàng cũng trò chuyện cùng hoàng nãi nãi, bởi vì sắp tới phụ vương phải tuyển kế phi cho hắn.
Sau khi ra khỏi cửa, thái tử nhìn Liễu Chẩm Thanh đang cười tươi roi rói, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay phụ hoàng còn nói với ta chuyện nên tứ hôn cho ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức trợn tròn mắt, lắc đầu.
Hoắc Phong Liệt đi đằng sau cùng Nguyên Giác cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, Nguyên Giác kỳ quái nhìn phản ứng của Hoắc Phong Liệt.
Thái Tử cười nói: “Yên tâm, cô biết tâm tư của ngươi, đã cự tuyệt giúp ngươi rồi, nhưng mà ngươi cũng đã lớn bằng này rồi, vẫn không chịu thành thân, lão hầu gia cũng sốt ruột, ngươi lại không thích cô nương nào, ta nghe nói ở kinh thành có rất nhiều cô nương thích ngươi, chỉ cần ngươi muốn, dù là ai thì cô cũng sẽ giúp ngươi nói cho được. Nhưng đừng để lỡ hoa kỳ của cô nương nhà người ta.”
Liễu Chẩm Thanh vẫn lắc đầu, “Ta cảm thấy ta còn nhỏ lắm.”
Đúng là Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân vẫn còn nhỏ, nhưng người cổ đại như thái tử nghe vậy chỉ nghĩ là y đang nói đùa.
Thái tử thầm thở dài một hơi, xem ra đệ đệ này của mình vẫn còn chưa thông suốt, thôi vậy.
“Đúng rồi, ba vị hoàng thúc sắp tới chỉ sợ là muốn rời khỏi kinh thành, ngươi cảm thấy nên phân đi nơi nào?” Thái tử hỏi.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc nhìn thẳng vào mắt thái tử. “Chắc chắn trong lòng điện hạ đã có đáp án rồi.”
Thái tử nhịn không được mà đưa tay gõ đầu Liễu Chẩm Thanh một cái, “Cô giúp ngươi dọn dẹp nhiều phiền toái như vậy, chỉ thỉnh thoảng để ngươi động não mà còn ngại?”
Liễu Chẩm Thanh sờ sờ trán, lập tức cười làm lành, chỗ dựa lớn như điện hạ chắc chắn y không thể đắc tội rồi.
“Ta cảm thấy thế này, Tề vương phân về duyên hải phía đông sẽ không có gì phải lo, bên kia có một nhà Tống Tinh Mạc, Tống Tinh Mạc có thể ôm đồm nhiều việc, hơn nữa còn có rất am hiểu làm thế nào để khiến người khác tức chết, chắc chắn có thể trông trừng Tề vương. Hoài Vương thiện chiến nhất, cũng có chút chính trực, để Hoài vương thủ Nam Phong Thành là tốt nhất, nhìn các bá tánh phải chịu khó khăn, Hoài vương sẽ khó mà nổi tâm làm phản, ở gần đó còn có Đới gia, tuy rằng đời này không có ai quá nổi trội, nhưng làm nội ứng thì vẫn không thành vấn đề. Còn Triệu vương hư hỏng nhất, hừ hừ, cứ chọn bừa phía bắc hoặc phía tây đi, ấy, không đúng, Hoắc đại ca phải đến phía tây, để Triệu vương đi phía bắc đi, bên đó khổ, thích hợp để đến cải tạo.”
Liễu Chẩm Thanh ở trước mặt thái tử không có chút cố kỵ nào, tuy rằng điểm xuất phát không giống nhau, nhưng đích đến lại cùng thái tử không hẹn mà trùng, quyết định của cả hai giống nhau như vậy, về cơ bản là thái tử đã có thể quyết định được rồi.
Thái tử cười vỗ vỗ ót Liễu Chẩm Thanh, “Thông minh lắm, được rồi, trở về uống rượu đi.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn xe ngựa của Đông Cung rời đi, có chút tiếc nuối, nếu thái tử ở lại thì hôm nay có thể cáo mượn oai hùm mà đè đầu mấy tên đang chuẩn bị điên cuồng chuốc rượu bọn họ rồi.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu rõ, hôm nay thái tử đến đây đã là không tốt rồi.
Dù sao lão hoàng đế có nhiều tai mắt, bản thân không có bản lĩnh liền nghĩ nhi tử có bản lĩnh quá lớn, quá thân cận với võ tướng thì càng không ổn.
Nhưng thái tử trọng tình nghĩa, vẫn miễn cưỡng tới đây đưa hạ lễ, tỏ vẻ coi trọng bọn họ, như vậy người khác cũng sẽ phải cho bọn họ mặt mũi. Sẽ không khiến họ không thoải mái ngay trong ngày đại hỷ. Dù sao trong số những người tới tham dự hỷ yến cũng có rất nhiều người thân cận với tam vương, dù hiện tại tam vương đã có xu thế từ bỏ nhưng vẫn dễ dàng xảy ra xung đột.
“Thanh ca.” Hoắc Phong Liệt cất tiếng hỏi.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn Nhị Cẩu, “Ừ?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Thanh ca, thành thân trễ hơn chút được không.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Nhóc thối này, còn quan tâm cả cái đấy nữa, ta biết rồi, hôm nay thấy đại ca đón dâu, trong lòng vẫn thấy cô đơn à? Yên tâm, đệ sẽ mãi mãi là đệ đệ chúng ta yêu thương.”
Liễu Chẩm Thanh ôm lấy cầu Nhị Cẩu xoa xoa một hồi, Nhị Cẩu cũng không phản kháng, cứ để mặc y nghịch, chỉ là cặp mắt đen láy như đá quý lại có thêm chút nhận ra được nguy cơ cùng dục vọng muốn chiếm hữu.