Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 158

Mùa hè, đệ đệ nhỏ nhất của lão hoàng đế và nhị tiểu thư của Thọ An hầu phủ kết thân, coi như cũng là một chuyện lớn ở kinh thành, thậm chí còn là đích thân thái thử điện hạ tự mình sắp xếp.

Nhân khẩu của Thọ An hầu phủ ít ỏi, cho nên đương nhiên Liễu Chẩm Thanh sẽ mời rất nhiều bằng hữu của mình tới giúp đỡ, đợi phò mã tới đón dâu.

Hoắc Phi Hàn cùng Liễu Chẩm Thanh đang đứng ở cửa nói chuyện thì Lê Tinh Nhược liền đi từ trong phòng cô cô ra.

“Thế nào?” Liễu Chẩm Thanh tiến lên hỏi thăm.

“Không sao, chỉ là ốm nghén bình thường thôi, không có ảnh hưởng gì lớn.” Lê Tinh Nhược ghét bỏ nói: “Tình huống như vậy sao tự ngươi không vào mà xem? Nếu sư phụ mà biết thì chắc chắn sẽ phạt ngươi.”

“Nữ tử xem bệnh cho nữ tử mới đúng chứ.” Liễu Chẩm Thanh vô tội đáp.

“Nghe nói cô cô của ngươi thành thân cùng Hoài vương xong sẽ tới Nam Phong Thành, là biên giới giáp Tây Thục quốc.” Hoắc Phi Hàn nói.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, cũng coi như là một kết cục tốt.”

Thân thể của lão hoàng đế càng thêm không ổn, đã bắt đầu để thái tử giám quốc, nếu không phải là còn luyến tiếc quyền lực trong tay thì lão hoàng đế hoàn toàn có thể làm thái thượng hoàng, nhưng triều đình cũng đã hoàn thành việc quá độ một cách vững vàng, cho nên về cơ bản tam vương cũng không còn đất diễn nữa.

Hoài vương là người đầu tiên rời đi, lập tức thỉnh chỉ tứ hôn. Liễu Chẩm Thanh suy đoán là có liên quan đến việc cô cô chưa kết hôn mà đã có thai.

Người ngoài không biết nội tình, Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược cũng là mới biết được.

Tiểu thư phủ Thọ An hầu vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là thân thể không tốt, phải dưỡng bệnh, cho nên vẫn luôn không ra khỏi cửa, khiến cho mọi người trong kinh thành cũng quên mất một người như vậy, kết quả đột nhiên Hoài vương lại tỉnh cầu tứ hôn, mới khiến mọi người nhớ tới Liễu Chẩm Thanh còn có một cô cô như vậy.

Mà toàn bộ hầu phủ cũng chỉ có lão hầu gia cùng Liễu Chẩm Thanh biết được nội tình.

Cô cô không phải đang dưỡng bệnh mà là định chung thân với Hoài vương, lúc trước lão hầu gia còn từng nói nếu cùng Hoài vương mưu đoạt ngôi vị hoàng đế thì sẽ coi như không có nữ nhi nào là cô cô nữa, cho nên chuyện của hai người vẫn luôn không được công khai, mãi đến khi Hoài vương hoàn toàn từ bỏ, lúc này lão hầu gia mới gật đầu đáp ứng mối hôn sự này.

Cho nên sau khi thành thân, Hoài vương liền đưa cô cô rời khỏi kinh thành, đi về phía Nam Phong Thành, an nhàn sống nốt quãng đời còn lại, bảo vệ Đại Chu, vừa lúc cũng tránh cho người ngoài biết cô cô chưa kết hôn đã có thai.

Rất nhanh, đội ngũ đón dâu đã tới, Liễu Chẩm Thanh cẩn thận cõng cô cô ra ngoài, có thể cảm nhận rõ thân thể cô cô đang cứng đờ.

Liễu Chẩm Thanh đương nhiên biết là vì sao, nhỏ giọng nói: “Cô cô, không sao đâu, sư muội nói không có gì nghiêm trọng thì chắc chắn không có gì nghiêm trọng, cô ấy không gà mờ như chất nhi đâu, ha ha ha.”

Hiển nhiên cô cô cũng bị chọc cười, nhưng khi hai người dần dần rời khỏi hầu phủ, nước mắt của cô cô vẫn thấm ướt một phần cổ áo của Liễu Chẩm Thanh.

“Khê Đình, gia gia của ngươi đành nhờ ngươi.” Cô cô nghẹn ngào nói.

“Cô cô yên tâm, gia gia miệng dao găm tâm lại mềm như bông, đợi biểu đệ hoặc biểu muội tương lai của ta ra đời, ta sẽ đưa gia gia tới thăm mọi người.”

Cô cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được, vậy ta cũng hy vọng đến lúc đó ngươi có thể dẫn theo trưởng tôn cùng phu nhân tương lai của Liễu gia chúng ta tới.” 

“Ha ha ha, nhất định nhất định.”

Khi giao cô cô cho Hoài vương, Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm gọi một tiếng dượng.

Đương nhiên Hoài vương cũng không thích tên nhóc trước mắt này, trước kia còn ngầm đấu đá với nhau, còn bị y hố không ít lần.

Khi đó Hoài vương đều không nhịn được mà nghĩ, nếu tên nhóc này nguyện ý phụ tá mình thì người ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia phải là mình mới phải, nhưng hắn cũng sẽ không lợi dụng người phụ nữ mình yêu để đi nịnh bợ, cho nên đại thế đã mất, cũng không tính là gì nữa.

Nhưng hắn vẫn cực kỳ nghi hoặc, cho nên thừa dịp hiện tại hai người ở gần nhau, xung quanh lại ầm ĩ, nhịn không được mà hỏi nhỏ: “Nếu đã gọi ta là dượng thì tại sao trước kia lại không giúp ta?”

Phải biết nếu hắn có thể đăng cơ thì thân phận cùng địa vị của tên nhóc này sẽ còn cao hơn hiện tại.

Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Đương nhiên là vì thiên hạ.”

Hoài vương khó hiểu nhìn y.

“Thiên hạ cần yên ổn, Đại Chu cần quân chủ nhân từ.”

Có lẽ Hoài vương cũng đã hiểu, hắn hiếu chiến, còn chưa cướp được ngôi vị thì đã nghĩ một khi cướp được ngôi thì sẽ nhanh chóng bành trướng lãnh thổ thế nào, tấn công nước này nước kia, hắn ngưỡng mộ thời kỳ hưng thịnh của Đại Chu được ghi chép lại trên bàn long ngọc thạch trụ, muốn lấy lại lãnh thổ trước kia của Đại Chu, nhưng hiện tại Đại Chu không cần lý tưởng của hắn.

Hoài vương chán chường thu hồi ánh mắt, mà hiện tại người cùng chuyện mà hắn để ý nhất đã rời đi, tất cả đều ở trong cỗ xe ngựa sau lưng hắn

Trên đường đội đón dâu đi về, nhóm Liễu Chẩm Thanh cũng cần đi cùng, dù sao cũng là do thái tử sắp xếp, hai bên sẽ không tách ra ăn tiệc, đều tụ tập ở vương phủ.

Lê Tinh Nhược không muốn lên xe ngựa, ngồi cùng nhóm nữ quyến chắc chắn sẽ bị giục sinh con, tạm thời cô chưa muốn có con, không muốn bị cằn nhằn quấy nhiễu. Nhưng đã gả đi làm vợ người khác rồi, cô vẫn bị những nữ tử lớn tuổi hơn khuyên nhủ, bảo cô phải quy củ hơn, làm có nữ quyến nhà nào lại đi cưỡi ngựa trong những lúc thế này chứ.

Nhưng sau đó Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt lại cưỡi ngựa tới tìm cô.

Hoắc Phi Hàn trực tiếp duỗi tay với Lê Tinh Nhược, Lê Tinh Nhược cong môi cười, trong ánh mắt không tán đồng của mọi người, được Hoắc Phi Hàn kéo thẳng lên ngựa, cưỡi chung với hắn.

Liễu Chẩm Thanh cười ha hả trêu chọc: “Cẩn thận lát nữa bị trưởng bối Hoắc gia nhìn thấy đấy.”

Lê Tinh Nhược cừa định đáp trả thì lại nghe Hoắc Phi Hàn khẽ cười nói: “Không sao, Nhược Nhược muốn thế nào cũng được.”

Lê Tinh Nhược lập tức đắc ý nhướng mày với Liễu Chẩm Thanh, trào phúng nói: “Ta thấy ngươi cưỡi ngựa cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, hay là ngươi vào xe ngựa ngồi đi, cẩn thận không lát nữa lại bị ngã như chó ăn phân bây giờ.”

“Đừng có mà nguyền rủa ta!” Liễu Chẩm Thanh hừ một tiếng nói: “Kỹ năng cưỡi ngựa của ta đã có tiến bộ rồi!”

Nhưng quả báo luôn tới rất nhanh, khi tới gần cửa lớn của vương phủ, bởi vì khác khứa quá đông, cũng khá chen chúc, không cẩn thận đã khiến ngựa bị giật mình.

Liễu Chẩm Thanh không giữ chặt dây cương đã bị hất ra ngoài.

Hoắc Phi Hàn thấy vậy đang định phi thân đến cứu, lại bị Lê Tinh Nhược giữ chặt.

Bởi vì Lê Tinh Nhược đã thấy một bóng người nhảy từ trong vương phủ ra rồi.

Đó chính là Hoắc Phong Liệt đã bị Nguyên Giác gọi tới trước để ở cùng hắn cùng Thái tử.

Chỉ trong chớp mắt Hoắc Phong Liệt đã lao lên trời cao, vững vàng đáp xuống phía sau Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy dây cương rời khỏi tay

Một tiếng quát lớn truyền đến, dây cương căng ra, ngựa gần như đã nâng hai chân trước lên.

Liễu Chẩm Thanh trượt ra phía sau, liền lọt thỏm vào vòng tay của một người khác, người phía sau có lồng ngực vững chắc, cho dù là đang ở giữa không trung thì cũng khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy an toàn như đang dựa vào một bức tường kiên cố.

Chớp mắt mất cái, ngựa đã được khống chế, không tạo thêm phiền toái gì cho người xung quanh.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh, nhưng đã thở hổn hển mấy hồi. Chỉ nghe sau lưng truyền tới tiếng người đang nhẹ giọng an ủi: “Thanh ca, không sao rồi.”

Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược cưỡi ngựa tới hỏi: “Không sao chứ?”

Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng trấn an tâm hồn, “Chuyện nhỏ thôi.” Ngay sau đó lại vui mừng nhìn ra phía sau. “May mà có Nhị Cẩu.”

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên đã trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét khuôn mặt đã dần thành hình, đã đạt đến trình độ tiểu cô nương nhìn thấy sẽ phải đỏ mặt rồi. Nhưng trong mắt Liễu Chẩm Thanh, cũng không khác quá nhiều.

Tuy rằng mấy năm nay Hoắc Phong Liệt điên cuồng cải thiện vóc dáng, nhưng hiện tại hắn mới cao bằng Thanh ca hơn hắn mười tuổi, nên ôm rất khó khăn, Hoắc Phong Liệt buông tay, một tay siết dây cương, một tay khác ôm eo nhỏ của Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng, dù sao vẫn luôn thân cận như vậy mà, quản gia của vương phủ sốt ruột tiến lên hỏi han, Liễu Chẩm Thanh cười xua tay để ông ta tiếp tục đi lo liệu, sau đó giữ nguyên trạng thái hai người cưỡi chung một ngựa, yên tâm giao việc điều khiển ngựa cho Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh còn lười biếng trực tiếp coi Nhị Cẩu thành đệm để dựa lưng ra sau. Dù sao chỉ cần có Nhị Cẩu ở đây thì bản thân không cần lo lắng làm gì cho hao tâm tốn sức.

Đợi đến khi đi đến chuồng ngựa, Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược mới thôi không đấu võ mồm nữa, bởi vì tình huống vừa rồi, Lê Tinh Nhược cười nhạo y mãi, y liền trách ngược Lê Tinh Nhược là miệng xúi quẩy.

Hoắc Phi Hàn ôm Lê Tinh Nhược xuống ngựa, sửa sang lại váy áo cho vợ mình, mà bên kia Hoắc Phong Liệt cũng xuống ngựa trước, đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh cũng xuống thì còn duỗi tay đỡ hờ trên eo Liễu Chẩm Thanh, khiến Liễu Chẩm Thanh không tốn quá nhiều sức khi xuống.

Sa khi mọi người đã xuống hết, Liễu Chẩm Thanh đang định cảm ơn Hoắc Phong Liệt vì đã kịp thời xuất hiện mới không để bản thân mất mặt thì thấy Hoắc Phong Liệt đang nắm tay mình, vẻ mặt trang nghiêm, rũ mắt nhìn xuống.

Vì tình huống vừa rồi mà trên tay Liễu Chẩm Thanh đã bị thít chặt thành một vết hành màu đỏ rõ ràng, nhìn đã thấy đau.

Hoắc Phong Liệt quay đầu lại hướng về phía Lê Tinh Nhược nói: “Đại tẩu, có mang thuốc mỡ không?”

Lê Tinh Nhược cùng Hoắc Phi Hàn sửng sốt, còn tưởng rằng Liễu Chẩm Thanh bị thương cơ, tiến lên nhìn thấy thì Liễu Chẩm Thanh lập tức nghẹn lời: “Thế này mà còn cần thuốc mỡ, không tới mười lăm phút là tự hết rồi.”

Sau đó lại trắng trợn liếc Liễu Chẩm Thanh một cái.

Liễu Chẩm Thanh cũng vừa phản ứng lại, tức khắc không biết nói gì: “Ngươi lườm ta làm gì? Có phải ta muốn đâu, Nhị Cẩu, đệ nghĩ ta là đồ sứ à.”

Liễu Chẩm Thanh buồn cười muốn rút tay về.

“Nhưng mà… sẽ đau.” Hoắc Phong Liệt nhíu mày, không hề muốn buông tay, rối rắm nhìn.

Lê Tinh Nhược tức khắc nhăn mặt với Hoắc Phi Hàn, ở Hoắc gia già trẻ lớn bé đều chưa từng thấy Hoắc Phong Liệt cẩn thận che chở ai như vậy cả.

Tuy rằng Hoắc Phong Liệt còn là một thiếu niên, nhưng cũng nên đến tuổi tình đầu chớm nở rồi, dáng vẻ quan tâm này mà Liễu Chẩm Thanh còn chưa nhận ra sao?

Nhưng giây tiếp theo, liền thấy Liễu Chẩm Thanh duỗi tay đến trước mặt Hoắc Phong Liệt như đang trêu một đứa trẻ, cười hì hì dỗ dành: “Vậy Nhị Cẩu thổi cho Thanh ca đi, Thanh ca sẽ không đau nữa, ha ha ha.”

Thấy đương sự không tim không phổi, hai khán giả lập tức hết chỗ nói, nhìn Hoắc Phong Liệt đầy đồng tình.

Nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn thổi phù phù cho Liễu Chẩm Thanh.

Thật ra cũng không đau lắm, nhưng được thổi như vậy thì vẫn thấy có chút tê tê ngứa ngứa, vốn Liễu Chẩm Thanh chỉ định trêu cho đứa nhỏ xấu hổ chút thôi, không ngờ đối phương lại thực sự nghiêm túc thực hiện, khiến trong lòng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng cảm giác này cũng rất nhanh tan thành mây khói, Liễu Chẩm Thanh giơ tay bóp chặt cái mũi đã trở nên cao thẳng tuấn tú của Hoắc Phong Liệt, đùa: “Ngoan thế.”

Sau đó cả bốn cùng đi xem bái đường.

“Quả nhiên, cô nương mặc áo cưới màu đỏ thật sự rất đẹp.” Liễu Chẩm Thanh cười nói, đại khái là bình thường không mặc màu đỏ thẫm, đột nhiên mặc vào thật đúng là cực kì kinh diễm.

“Ừm, Nhược Nhược khi đó cũng rất…” Hoắc Phi Hàn còn chưa nói xong, đã bị Lê Tinh Nhược chọc một cái, “Có ý gì, thiếp bây giờ xấu xí?”

Thẳng nam Hoắc Phi Hàn lập tức nhận ra bản thân đã nói sai lời, vội vã xin lỗi.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu cười nhạo, Lê Tinh Nhược lập tức di dời mục tiêu: “Nếu là đẹp thì không phải đẹp nhất vẫn là khi ngươi mặc sao?”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc nhớ tới quá khứ đen tối của mình, vừa định phản bác, liền nghe được Lê Tinh Nhược nói với Hoắc Phong Liệt còn đang ngây người: “Đúng không, Phong Liệt, Thanh ca của đệ lúc mặc áo cưới màu đỏ có phải là đẹp nhất không?”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy hứng thú, quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chờ hắn trả lời.

Hoắc Phong Liệt bừng tỉnh, khuôn mặt bất giác đỏ lên, sau đó chậm chạp gật đầu hai cái.

Liễu Chẩm Thanh bật cười, ôm lấy bả vai Hoắc Phong Liệt nói: “Nhị Cẩu thật tinh mắt, nhưng sau này cũng không thể tìm người dựa theo tiêu chuẩn giống Thanh ca lúc đó đâu, như vậy chắc chắn cả đời cũng không tìm được.”

Lê Tinh Nhược lập tức phỉ nhổ: “Sao ngươi còn có mặt mũi mà nói mấy lời này vậy?”

“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ta mặc nữ trang còn đẹp hơn ttm nữa.”

“Nhưng khi đó rõ ràng đệ còn bảo nhị đệ tìm theo tiêu chuẩn là đệ mà.” Hoắc Phi Hàn nhớ lại nói.

Liễu Chẩm Thanh a một tiếng, “Đệ từng nói vậy sao? Ha ha ha, đệ quên mất rồi.”

“Vô trách nhiệm.” Lê Tinh Nhược cười xấu xa nói với Hoắc Phong Liệt: “Phong Liệt, nếu sau này đệ không tìm được ai thì cứ tới tìm y, để y phải chịu trách nhiệm.”

Hoắc Phong Liệt vừa nghe vậy thì lập tức càng thêm mất tự nhiên.

Ngược lại Liễu Chẩm Thanh lại mặt dày, nói thẳng: “Được được được, ta chịu trách nhiệm.”

“Ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào?” Lê Tinh Nhược lập tức chất vấn. 

“Ta…” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, đang nghĩ xem phải cãi lại thế nào thì nghi lễ bái đường đã kết thúc.

Vào tiệc rượu, bàn của Hoắc Phi Hàn cùng Liễu Chẩm Thanh đương nhiên sẽ không có chỗ cho Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt chỉ có thể trở về ở cùng Nguyên Giác, Nguyên Giác nhìn Hoắc Phong Liệt mất tập trung ngồi cạnh, nhướng mày nói: “Ta phát hiện chỉ cần lão sư có mặt, lực chú ý của ngươi sẽ dành hết cho y.”

Nguyên Giác cũng coi như là một người thông minh lanh lẹ, đã sớm nhìn ra chút gì đó.

Hoắc Phong Liệt cũng không chối, nói: “Khi ta không ở viện Thái học thì cũng là ở Đông Cung, có rất ít thời gian được nhìn thấy Thanh ca.”

Nguyên Giác buồn cười nói: “Trách ta? Ta còn định bảo đợi phụ vương ta đăng cơ sẽ cầu phụ vương tứ hôn cho ngươi nữa đó!”

Nguyên Giác không cảm thấy Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh hơn mình mười tuổi có gì không đúng, từ khi còn nhỏ Hoắc Phong Liệt đã bắt đầu ở cùng một người kinh tài tuyệt diễm, tuấn mỹ vô song như vậy rồi, trái tim ngây ngô sao có thể không rung động? Nhưng Nguyên Giác đã từng nghe lão sư nói, y muốn cưới một mỹ nhân, không biết huynh đệ của mình đã biết chưa.

Nghe thấy đề nghị của Nguyên Giác, Hoắc Phong Liệt lại lắc đầu nói: “Thanh ca từng nói, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, thì tứ hôn chính là ép mua ép bán, huynh ấy không thích.”

Nguyên Giác không hiểu, sao có lối tắt lại không chịu đi, nhưng cũng chỉ coi là lời nói đùa thôi.

Đợi đến khi Nguyên Giác bị đón đi rồi, sắc trời đã đen, Hoắc Phong Liệt mới đi tìm Liễu Chẩm Thanh.

Nửa đường lại gặp một thiếu niên kính rượu.

“Chuyện trong cung hôm trước, đa tạ!”

Hoắc Phong Liệt nhớ ra rồi, hắn là thân thích của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, hiện tại đang làm một tiểu thị vệ trong cung, “Không cần khách khí, chuyện nên làm.”

“Tiểu thái giám kia…”

“Đã đưa tới Đông Xưởng, hẳn là không còn gì đáng ngại.” Hoắc Phong Liệt nói một tiếng.

Tiểu Hạ Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hai người vừa mới làm quen, tuy khí tràng hợp nhau nhưng cũng không quá ăn ý, rất nhanh đã cáo từ, sau đó Hoắc Phong Liệt liền đi về phía chủ điện, lại lập tức để mất dấu Liễu Chẩm Thanh.

Hoắc Phong Liệt tìm một vòng mới tìm được Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược đang tán tỉnh nhau dưới tán cây.

Sau khi hỏi, Hoắc Phi Hàn mới nhớ ra: “Ồ, vừa rồi có người hẹn chúng ta tới Túy Xuân Lâu xem đêm hoa khôi, hình như đệ ấy đã đồng ý đi cùng…”

Lời Hoắc Phi Hàn còn chưa nói xong, Hoắc Phong Liệt đã dùng khinh công bay đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment