Ba ngày sau, Hoắc Phong Liệt chưa hề tới tìm Liễu Chẩm Thanh, nhưng Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược đã nhiều lần liên hoan với Liễu Chẩm Thanh, dù sao cũng sắp phải chia tay mà.
Mà mỗi lần không cần Liễu Chẩm Thanh mở miệng, bọn họ đều sẽ nói cho y biết, rằng Hoắc Phong Liệt cũng nhốt bản thân trong phòng, cũng không biết là làm gì.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể uống rượu giải sầu, mãi đến ngày hôm nay, đội ngũ của Hoắc gia sắp phải rời khỏi kinh thành, Liễu Chẩm Thanh ra tận bên ngoài cổng thành để tiễn, bấy giờ cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc trong đội ngũ của Hoắc gia quân.
Thiếu niên mặc quân phục cùng giáp nhẹ, tư thế oai hùng đĩnh bạt, mặt mày nghiêm nghị, từ sau lần cự tuyệt lời tỏ tình của hắn tới giờ, đây là lần đầu tiên y thấy được hắn. Dù mới chỉ mấy chục ngày cũng đã khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tuy Liễu Chẩm Thanh còn có chút buồn bực, giận dỗi, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà dừng lại ở chỗ người nọ, đến khi Hoắc Phong Liệt đảo mắt qua, Liễu Chẩm Thanh mới mất tự nhiên tránh đi. Làm ra vẻ không có việc gì mà tới bên cạnh xe ngựa, trò chuyện cùng Lê Tinh Nhược vừa thò đầu ra.
Lê Tinh Nhược ghế lên bệ cửa sổ nhướng mày nói: “Thật sự không từ biệt với Phong Liệt cho ra hồn sao? Lần này mà đi thì có thể sẽ không thể gặp lại nhau trong một khoảng thời gian rất lâu đó.
Liễu Chẩm Thanh bĩu môi nói: “Là hắn không từ biệt với ta..” Ta đã tới đây rồi, cũng không gặp được hắn…
“Đó không phải bởi vì ngươi đang chiến tranh lạnh với nó sao? Nó cũng sắp phải đi xuất chinh rồi, ngươi lại chưa từng tới phủ tướng quân hỏi thăm nó lấy một câu, ngươi làm như vậy nó sẽ nghĩ thế nào?” Lê Tinh Nhược phàn nàn.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khó chịu, “Ai chiến tranh lạnh chứ, ta… ta là vì muốn tốt cho nó thôi.”
Lê Tinh Nhược cười nhạo một tiếng, sau đó hai mắt lóe lên, “Nếu nó tới từ biệt với ngươi thì ngươi có bằng lòng gặp không?”
“Tốt xấu gì cùng biết nó từ nhỏ tới giờ, ta có thể tàn nhẫn xa cách như vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh hết nói nổi.
Đột nhiên Lê Tinh Nhược bật cười nói: “Đây chính là do ngươi nói đấy nhé, từ biệt cho tử tế vào.”
Vừa nghe thấy ngữ khí này, Liễu Chẩm Thanh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã chạy tới chỗ cách mình ba bước, thấy y quay đầu lại thì hắn lập tức dừng chân.
“Thanh ca.” Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt vẫn nghiêm nghị không có gì mới, chỉ ngoan ngoãn nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Một tiếng gọi lập tức khiến toàn thân Liễu Chẩm Thanh như bị điện giật, như thể đã rất lâu rồi y chưa được nghe Nhị Cẩu gọi mình như vậy.
“Ra ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, chiến trường chung quy vẫn là chiến trường, dù võ công của đệ có cao cường thì vẫn sẽ có rất nhiều tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, cho nên nhất định phải cẩn thận…” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên không kiềm được mà bắt đầu lải nhải dặn dò, nhưng đầu lại nhão như hồ.
Mà Hoắc Phong Liệt cũng lẳng lặng nghe, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi mặt Liễu Chẩm Thanh một khắc nào.
Lê Tinh Nhược ở phía sau nghe vậy cũng cười, trực tiếp nhảy xuống khỏi xe ngựa, nói: “Ta đi xem dược liệu mang theo đã đủ hay chưa, các ngươi lên xe ngựa mà cáo biệt nhau cho đủ đi.”
Nói xong còn sợ Liễu Chẩm Thanh bỏ chạy, nhanh chóng đẩy y lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt thì đương nhiên không cần Lê Tinh Nhược thúc giục, gần như là nhảy lên xe ngựa ngay lập tức, xốc màn xe chui vào trong.
Mà Liễu Chẩm Thanh bị đẩy lên vừa quay đầu đã thấy Hoắc Phong Liệt tiến vào, rõ ràng khoang xe rất rộng rãi mà nháy mắt khi hắn tiến vào lại trở nên chật hẹp, y chưa từng thấy sự tồn tại của Nhị Cẩu lại mãnh liệt như vậy, không khí trong thùng xe tức khắc như bị pha loãng.
Bầu không khí xấu hổ cùng cảm giác áp bách như có như không khiến Liễu Chẩm Thanh gần như hối hận, muốn xuống khỏi xe ngựa ngay lập tức.
Nhưng suy nghĩ một chút, lần sau gặp lại còn chưa biết là khi nào, Liễu Chẩm Thanh lại nhịn không được muốn dặn dò thêm hai câu, nhưng đột nhiên thiếu niên trước mặt lại lấy ra một thứ.
Đó là khối rubik ba tầng được chạm khắc từ một khối ngọc quý hiếm, lấy màu sắc lạnh làm chủ đạo, nhìn rất xinh xắn lại tinh xảo.
“Thanh ca, cái này cho huynh.” Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, “Đây… là quà chia tay sao? Ta lại không chuẩn bị gì, ta…”
“Không sao, đây là tự ta điêu khắc, làm không tốt lắm, hy vọng Thanh ca có thể thích.” Hoắc Phong Liệt rũ mắt nói, nâng món đồ lên.
Liễu Chẩm Thanh nhịn không được mà thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ nhiều ngày nay không ra khỏi nhà là để làm cái này? Tuy rằng cảm thấy hiện tại nhận quà Hoắc Phong Liệt tặng có ý nghĩa khác, nhưng hắn đã có lòng, sao y có thể không biết xấu hổ mà từ chối chứ, chỉ có thể duỗi tay nhận lấy, ngắm nghía một chút, cạch cạch cạch mấy tiếng trong trẻo, đúng là thành phẩm không tệ.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên, “Có thể… dùng thay ngọc bội đeo bên hông.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn tua rua màu trắng xanh bên dưới, trọng lượng cũng thích hợp, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không thuận thế đeo lên hông ngay.
Nói thật, bình thường Liễu Chẩm Thanh thích tặng ngọc bội cho người khác làm kỷ niệm, dù sao Đại Chu cũng không có tập tục tặng tín vật đính ước, cho nên y cứ tiện tay cho tặng như quà cáp bình thường, nhưng quà Hoắc Phong Liệt đưa, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy nóng bỏng tay, dù thế nào cũng ngại không dám đeo lên trước mặt Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt thấy y chỉ nhận chứ không đeo, ánh mắt không khỏi tối lại.
Liễu Chẩm Thanh lại cứng còng dặn dò mấy câu, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn dùng góc độ của một huynh trưởng để nói chuyện.
Hoắc Phong Liệt vẫn luôn yên lặng nghe, đến khi bên ngoài có tiếng kèn nhắc nhở vang lên, đã tới lúc xuất phát rồi.
Ngực Liễu Chẩm Thanh thắt lại, nhưng vẫn cao giọng nói: “Đi thôi, tới nơi mới trưởng thành thật tốt, tương lai của đệ vẫn còn rất xa rất xa.”
Liễu Chẩm Thanh đang nói mấy lời khích lệ, đột nhiên lại nghe được Hoắc Phong Liệt lẩm bẩm nói: “Tương lai của ta đã ở ngay trước mắt.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc cứng đờ, còn tưởng rằng đề tài này sẽ bị đẩy sang hướng không hay, lại thấy Hoắc Phong Liệt nâng đôi mắt thây thúy lên, ánh mắt nóng rực ghim chặt trên mặt Liễu Chẩm Thanh.
“Thanh ca, tương lai của ta chỉ có huynh.” Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt kiên định, ngữ khí lại có chút gấp gáp: “Thanh ca thông minh như vậy, hẳn là biết tại sao ta lại rời đi, Thanh ca, đợi ta thêm hai năm có được không? Đừng thích người khác, đừng thành thân với người khác, đợi ta một chút, ta chắc chắn có thể trở nên ưu tú hơn, khiến huynh thích, đợi ta.”
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi nhíu mày lại, lấy hơi định phản bác, nhưng Hoắc Phong Liệt lại như không muốn bị cự tuyệt, không cho y cơ hội phản bác, quay phắt người rời đi.
Mắt thấy Hoắc Phong Liệt sắp xốc rèm lên, cảm xúc muốn phản kháng vừa rồi của Liễu Chẩm Thanh đột nhiên như bị đông cứng, trong đầu có một giọng nói vang lên.
Hắn phải đi rồi, Nhị Cẩu phải đi rồi… Bọn họ thật sự phải đi rồi.
Tim Liễu Chẩm Thanh lập tức như mất đi một nửa, đứa nhỏ bản thân chăm từ tấm bé, đứa nhỏ lúc nào cũng quấn lấy mình, sao có thể nỡ để đứa nhỏ ấy rời đi.
Liễu Chẩm Thanh gần như là duối tay kéo vạt áo Hoắc Phong Liệt lại theo bản năng, đó là phản xạ có điều kiện mà đại não còn chưa kịp xử lý.
Cho nên ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, y thu tay lại, nhưng quán tính vẫn dừng động tác chạy trốn của Hoắc Phong Liệt lại.
Hoắc Phong Liệt bỗng quay đầu lại, gần như là vừa mừng vừa sợ mà không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh. Vẻ mặt đó, còn cả đôi mắt như đang chứa ánh nước lập tức khiến Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra.
Nhưng đang lúc không biết nên mở miệng thế nào, âm thanh thúc giục bên ngoài lại vang lên một lần nữa, cảm giác như đang nguy cấp lắm vậy.
Đột nhiên bóng người trước mắt nhoáng lên, đợi đến khi phản ứng lại, Liễu Chẩm Thanh đã bị Hoắc Phong Liệt đè lên thùng xa, xe ngựa đong đưa, Liễu Chẩm Thanh đã bị hắn ôm vào ngực, bị mạnh mẽ hôn.
Nụ hôn khi như mang theo nỗi đau dày đặc không tha, như muốn xâm nhập vào tận linh hồn, khiến đại não Liễu Chẩm Thanh như đã trở nên trống rỗng.
Như thể vẻ bình tĩnh thuận theo lúc trước chỉ là lớp ngụy trang vậy, hiện tại Hoắc Phong Liệt mất khống chế mới là hắn chân thực.
Sao Hoắc Phong Liệt có thể không mất khống chế chứ, với những chuyện liên quan đến Liễu Chẩm Thanh, hắn vốn không thể chịu được chút kích thích nào.
Sau khi hắn nói vậy, Thanh ca không phải là hận hắn không sớm biến mất, mà còn luyến tiếc không nỡ để hắn rời đi, động tác giữ lại nhỏ nhoi kia có thể khiến Hoắc Phong Liệt kích động như được tái sinh, tình yêu say đắm bị đè ép trong lòng hắn như nước vỡ bờ, vốn đã định trước khi rời đi sẽ không làm gì khiến Thanh ca chán ghét, nhưng thường thành lý trí hắn xây dựng rất cao, nhưng ngay khi Liễu Chẩm Thanh đụng nhẹ một cái lại tan rã.
Hắn thật sự quá thích quá thích Thanh ca, mà hiện tại phần yêu thích này chỉ có thể biểu đạt bằng nụ hôn ngấu nghiến như thể hận không thể nuốt trọn y vào bụng.
Ban đầu Liễu Chẩm Thanh bị hôn đến ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra phải phản kháng giãy giụa, nhưng lần này y bị ép chặt cứng, phản kháng chỉ có thể khiến mọi chuyện chỉ thêm nguy hiểm, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể tùy ý để chó hư thỏa sức la lối khóc lóc trên người mình.
Liễu Chẩm Thanh híp hờ hai mắt, phản ứng bị kích thích khiến hai mắt y như bị một tầng sương mờ bịt kín, cho nên nhìn người trước mắt cũng trở nên mờ mờ, nhưng y vẫn nhịn không được mà muốn nhớ kỹ.
Có vẻ Nhị Cẩu đã trở nên thuần thục hơn, kỹ thuật này khiến chân y mềm ra, tim đập nhanh, mị lực như vậy, tướng quân trẻ đến nơi khác sẽ không thiếu người theo đuổi.
Sức lực cũng rất lớn, cảm giác nwh thân thể sắp bị hắn ôm nát rồi, sức lớn thế này có lên chiến trường ở biên cương phía tây thì cũng không phải chịu thiệt thòi đâu nhỉ.
Liễu Chẩm Thanh mơ màng hồ đồ nghĩ ngợi, tùy ý để Hoắc Phong Liệt để lại một dấu ấn khó tàn phai ở nơi sâu nhất trong linh hồn y.
Trong lúc hoảng hốt vì thiếu oxy, lại nghe thấy Hoắc Phong Liệt dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn thanh không ngừng nỉ non bên tai y: “Thanh ca, chờ ta trở lại, Thanh ca, ta thích huynh, thích huynh, chờ ta trở lại, ta muốn thành thân với huynh, ta muốn thành thân với huynh. Thanh ca, huynh là của ta… là của ta!”
Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, ngực căng phòng, định… định tẩy não y!
Mãi đến khi bên ngoài xe ngựa có tiếng Hoắc Phi Hàn vang lên, Hoắc Phong Liệt mới buông lòng Liễu Chẩm Thanh ra, hắn cúi đầu từ phía trên nhìn xuống Liễu Chẩm Thanh đang hoảng hốt.
Dáng vẻ hai má ửng đỏ, mắt như hoa đào, cố gắng xử xự như quân tử gần như có thể bóp nát tim Hoắc Phong Liệt, giống như hiện tại Liễu Chẩm Thanh thực sự thuộc về hắn. Hắn không nỡ rời khỏi Thanh ca, thật sự không nỡ, nhưng lại không thể không rời đi.
Liễu Chẩm Thanh đang dại ra, đột nhiên có ánh sáng bạc lóe lên, ngay lúc Liễu Chẩm Thanh còn đang ngẩn ngơ thì đã thấy Liễu Chẩm Thanh nâng một lọn tóc của mình lên, sau đó xoẹt một tiếng, niết lọn tóc trong lòng bàn tay.
“Ngươi!” Liễu Chẩm Thanh kinh hãi. Cái tên khốn kiếp này có phải càng lúc càng giống chó không, cưỡng hôn y thì thôi đi, còn cắt tóc y nữa!
Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên hôn lên bên môn y một cái, Liễu Chẩm Thanh cứng đờ quên mất phải ngăn cản, chỉ có thể thở phì phì lườm Nhị Cẩu, nhưng y không biết vẻ mặt như vậy lại khiến Hoắc Phong Liệt đánh mất lý trí thêm một lần nữa. Hai mắt tối sầm hơn cả lúc trước.
Hoắc Phong Liệt nắm lấy cằm Liễu Chẩm Thanh, ngữ điệu lần đầu tiên mang theo thanh sắc “vô lễ bất kính”, “Thanh ca… ta muốn ôm huynh…”
Liễu Chẩm Thanh lập tức trợn tròn mắt, mặt vừa trắng vừa hồng, không dám tin mà nhìn Hoắc Phong Liệt.
Tên chó điên này đang nói gì vậy! Ở nơi này, bên ngoài còn có ca ca tẩu tẩu của hắn, hắn còn muốn làm gì cơ! Mới không phản kháng một tí mà đã được nước lấn tới rồi, quả thực là to gan lớn mật, đồi trụy vô cùng. Quả nhiên bản thân không nên dung túng cho hắn làm bậy!