Thấy Liễu Chẩm Thanh thật sự nói lời này mà không hề khổ sở, Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm mới không nghi ngờ y nữa, nhưng vẫn giận vị Liễu thế thúc này không đứng đắn, người lớn mà lại đi trêu chọc trẻ con.
Nhưng vì có Liễu Chẩm Thanh ở đây mà nhị thúc đã miễn việc học bị cấm túc, cho phép hai người tự do hành động trong khuôn viên phủ, có lẽ muốn họ tới chiêu đãi khách, cho nên đành để tiểu nhân bọn họ không chấp nhặt với đại nhân vậy.
Liễu Chẩm Thanh nói đúng, hai đứa nhỏ được dạy dỗ rất tốt, sẽ không thực sự tức giận với Liễu Chẩm Thanh, nhưng chúng lại quá thích hóng hớt, không biết là giống ai nữa, năm đó Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược cũng không hóng hớt thế này mà nhỉ.
Hai đứa nhỏ lại bắt đầu rối rắm chuyện y giải trừ hôn ước, logic của chúng vậy mà lại khá rõ ràng, cảm thấy nếu Liễu Chẩm Thanh đã mất trí nhớ không còn thích nhị thúc nữa thì theo lý thuyết không nên giải trừ hôn ước mới đúng chứ.
“Sao lại không nên, chính là… do bát tự không hợp, sau khi có hôn ước với nàng ta, ta đã gặp nhiều tai nạn, cho nên mới giải trừ.”
“Điêu, thiên hạ từng nói bát tự không hợp chính là lý do giả chuyên dùng để giải trừ hôn ước.” Hoắc Vân Từ nói.
“Hơn nữa hình như giải trừ hôn ước cũng không tốt cho cả hai bên.” Hoắc Vân Khiêm cũng mở miệng.
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn hai người, không phải đây cũng là lý do mẫu thân bọn họ dùng để giải trừ hôn ước năm đó sao?
Đúng, đối phương chính là ý, lý do cũng là bát tự không hợp.
Đó là một câu chuyện truyền kỳ về việc sư muội của y biến thành tẩu tử.
Năm đó Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược mãi mới biết được giữa họ còn có hôn ước, Liễu Chẩm Thanh chẳng mù, đương nhiên biết Hoắc Phi Hàn có tình cảm với Lê Tinh Nhược từ lâu, sao y có thể hoành đao đoạt ái chứ.
Còn nhớ năm đó Lê Tinh Nhược túm cổ áo y nói: “Ngươi mau giúp ta nghĩ cách đi, đều tại ngươi nên huynh ấy mới cự tuyệt ta.”
Liễu Chẩm Thanh thấy hai người có thể thành một đôi đương nhiên là vui, bản thân y không muốn bị ép duyên, mà y cũng thực sự không thích người sư muội táo bạo này, tính tình này của sư muội cũng chỉ có Hoắc Phi Hàn khờ khạo kia chịu được thôi.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn nhịn không được trêu chọc đầy gợi đòn: “Đây là chuyện của hai người các ngươi, sao lại lôi ta vào chứ, còn nữa, gả cho ta thì có gì không tốt, ngươi chướng mắt ta như vậy sao.”
“Ngươi còn xinh đẹp hơn ta nữa, ngươi như vậy hợp để người khác cưới về nhà hơn!”
Tuy là lời khen nhưng lại khiến Liễu Chẩm Thanh có chút bực mình! Nhưng y hiểu tính tình của Lê Tinh Nhược, trêu một câu còn được, trêu câu thứ hai thì sẽ bị đánh. Cuối cùng y trực tiếp giả đổ bệnh liên tiếp, sau đó lấy lý do bát tự không hợp để giải trừ hôn ước, nghĩ có lẽ hồi ấy trưởng bối cũng hiểu, dù sao quan hệ của ba người họ rất tốt, lý do này cũng chỉ là về hình thức để giữ thanh danh mà thôi.
Sau đó Lê Tinh Nhược lại cùng Hoắc Phi Hàn định hôn ước, Liễu Chẩm Thanh đương nhiên là vui rồi. Chỉ là sau đó thời thế đổi thay, người ngoài đoán mò rồi dễ dàng ác ý phán rằng Liễu Chẩm Thanh không cam lòng, cũng trở thành một nguyên nhân dẫn tới lời đồn vặn vẹo méo mó sau này.
Hiện tại nhìn kết tinh hạnh phúc của hai người, không thể không cảm thán, lúc trước may mà y không để bản thân bị tư tưởng của người cổ đại làm lung lay, thay đổi hôn ước đúng là tốt mà.
Ăn sáng xong, hai người cũng không rời đi, hai đứa nhỏ vô cùng tình nguyện thân cận với Liễu Chẩm Thanh, đại khái vì ở trước mặt họ, Liễu Chẩm Thanh không ra vẻ trưởng bối mà càng giống một người bạn hơi lớn tuổi hơn mà thôi.
Sau đó hai người dẫn Liễu Chẩm Thanh đi dạo quanh đình viện mới được xây. Hôm qua vội vã nên chỉ mới nhìn qua loa, chỉ cảm thấy rất phong phú, hôm nay nhìn kỹ lại thì đúng là vô cùng lạc quẻ với thẩm mỹ kiến trúc đình viện đang thịnh hành ở kinh thành.
Hồ nhỏ khi xưa đã biến thành dòng suối nhỏ, vô số đá tảng cùng cỏ cây điểm xuyết thêm, tạo hiệu ứng tự nhiên, bên trong cũng không nuôi cá cảnh mà thả cá chép cùng cá trắm cỏ. Nhà thuỷ tạ biến thành đình hóng gió, có thể ngồi trong đó thả cần câu cá. Rừng trúc phía nam đã biến thành rừng đào, phía bắc dựng giàn nho, phía đông có sân luyện võ, phía tây xây một toà lầu hai tầng để ngắm sao.
Ba người đi vào đình hóng gió ngồi, Hoắc Vân Từ chỉ vào thác nước ở cuối dòng suối, nói: “Thúc thấy thạch đài ở dưới đó không? Đứng trên đó luyện kiếm rất thơ, đó là nơi ta thích nhất.”
Liễu Chẩm Thanh phóng mắt nhìn, từ đình hóng gió có thể nhìn thấy cảnh quan đẹp nhất của đình viện, bao gồm dòng suối, cỏ cây đá lạ, rừng đào, thác nước, thiếu đi chút hơi hồng trần, cảm giác gần gũi với cảnh sắc thiên nhiên hơn. Liễu Chẩm Thanh ngắm cảnh, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, rất giống những cảnh y từng thấy khi đi ra ngoài du lịch nhưng lại nghĩ không ra.
Liễu Chẩm Thanh cẩn thận quan sát, khi sắp nghĩ ra thì đột nhiên cảm thấy có gì đó đột ngột xuất hiện trước mắt, phá tan cảm giác quen thuộc, cũng đánh gãy dòng hồi tưởng của Liễu Chẩm Thanh.
Nhìn kỹ thì thấy cách đình hóng gió không xa có một sườn núi, trên sườn núi có một cây liễu, tán lá xum xuê với chồi non mới nhú trên cành khô rũ trên dòng suối, mà chỗ ấy lại chính là chỗ đất cao nhất mà mắt có thể nhìn thấy được, cho nên thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Vốn bên cạnh hồ có trồng mấy cây liễu, ảnh ngược dưới nước đẹp vô cùng, nhưng do tơ liễu phiền phức nên hình như đã chặt hết đi rồi mà nhỉ, sao vẫn còn một cây thế kia.
Đúng lúc này, hai hạ nhân được cử tới lo việc ở Tuyết Nhứ viện bưng trà cùng điểm tâm tới, nhưng đường họ đi hơi lạ cứ tránh không đi đường lát đá gần cây liễu, rõ ràng đi đường đó thì có thể tới đình hóng gió nhanh hơn mà.
“Sao họ lại phải đi đường vòng?” Liễu Chẩm Thanh khó hiểu hỏi.
Hai đứa trẻ đã quen rồi, đáp: “Bởi vì chỗ cây liễu kia là nơi nhị thúc thường luyện công, nhị thúc thường ngồi đó, toàn bộ hạ nhân đều quen phải đi đường vòng.”
Liễu Chẩm Thanh nghe xong xì một tiếng bật cười.
“Cười cái gì?” Hai người khó hiểu.
“Chẳng lẽ hạ nhân trong phủ các ngươi đều sợ Hoắc tướng quân sao? Bình thường hắn rất hung dữ chăng? Nói thế nào lại có vẻ không có ai dám tiếp cận hắn vậy, còn phải đi cả đường vòng nữa.”
“Đúng là mọi người đều sợ nhị thúc, chúng ta cũng sợ, nhưng nhị thúc chưa từng hung dữ với chúng ta. Ta nghĩ có thể là vì nhị thúc nắm trọng binh, địa vị cao, không giận tự uy.” Hoắc Vân Từ nói.
“Sự uy nghiêm của nhị thúc là được mài giũa ra trên sa trường, khi thúc ấy luyện công ở bên đó, chúng ta cũng không dám tới gần. Ngay cả Điền bá cũng không dám, nhiều nhất cũng chỉ đứng trên đường nhỏ lót đá kia nói vọng vào thôi. Toàn phủ chỉ có mình mẫu thân dám tới tìm nhị thúc khi thúc ấy luyện công thôi.”
“Khoa trương như vậy sao? Vậy ngày thường hạ nhân phục vụ hắn thế nào được?”
“Trong viện của nhị thúc không có hạ nhân, ngoài hạ nhân vào dọn dẹp hàng ngày ra thì nhị thúc đều tự làm hết thảy.”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy kinh ngạc.
Hoắc Vân Từ đắc ý: “Ta từng hỏi mẫu thân, mẫu thân nói nhị thúc đang nghiêm khắc hạn chế bản thân, bởi vì khi nhị thúc đi đánh giặc thì cũng sẽ tự lo cho chính mình, không thể ỷ lại vào người khác được.”
“Ta cảm thấy nhị thúc hẳn là đã dưỡng thành thói quen trong quân doanh rồi.” Hoắc Vân Khiêm nói: “Không chỉ không cần ai hầu hạ mà thường ngày ngoài thư phòng ra thì những chỗ khác trong viện thúc ấy đều không dùng tới, đều bị bỏ không. Sau này chúng ta mới biết thường ngày nhị thúc đều ngủ trong đình hóng gió hoặc dưới tàng cây kia, trừ phi thời tiết vô cùng ác liệt thì mới về nội thất nghỉ ngơi.”
“Ồ? Vì sao?” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
Hoắc Vân Từ lại cực kỳ kiêu ngạo: “Mẫu thân nói nhị thúc đã quen với bầu không khí trên sa trường, không quen ngủ trên giường trong nhà, ở đây, dưới màn trời chiếu đất là có thể an tâm ngủ. Thế nào, nhị thúc của ta ghê gớm không, có thể dưỡng thành thói quen như vậy chứng tỏ thúc ấy là tướng quân siêu cấp lợi hại, đúng không nào.”
Liễu Chẩm Thanh cười gượng gật đầu, đúng… đúng là rất lợi hại, nhưng cũng rất chua xót, rõ ràng khi họ còn sống, Nhị Cẩu không như vậy. Nếu để Hoắc Phi Hàn biết được rằng đệ đệ của huynh ấy vì bảo vệ quốc gia mà lại có những thói quen như vậy thì nhất định huynh ấy sẽ rất đau lòng.
Sau đó ba người cứ ngồi giết thời gian trong đình viện như vậy.
Cùng lúc đó, Hoắc Phong Liệt đã vào cung, trưởng công công đang chờ ngoài điện, thấy hắn tới thì vội bẩm báo: “Bệ hạ đã dặn trước, Hoắc tướng quân tới thì cứ vào là được.”
“Đa tạ công công nhắc nhở.”
Hoắc Phong Liệt vừa mới bước vào đại điện liền nghe tiếng hô hoán bén nhọn đầy phẫn hận của một nữ tử: “Bệ hạ oan uổng ta! Sao chuyện gian lận lại có liên quan tới bổn cung được, cũng không liên quan gì tới biểu đệ của bổn cung, những người đó gian lận thì chém hết đầu chúng đi, biểu đệ của ta một lòng vì Đại Chu bồi dưỡng nhân tài, sao nói bắt liền bắt được, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, các ngươi cũng thật lợi hại, có chứng cứ không?”
Hoắc Phong Liệt đi vào thì quả nhiên thấy trưởng công chúa đang đứng giữa đại điện, vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Hạ Tông cùng xưởng đốc của Đông Xưởng đều lạnh mặt đứng hai bên.
“Có chứng cứ hay không, trưởng công chúa phải phối hợp điều tra mới biết được.”
“Trưởng công chúa chớ làm khó chúng ta, thần cũng chỉ là việc công xử theo phép công mà thôi.”
Nguyên Giác ngồi sau long án trầm mặt, hiển nhiên đã không vui, mãi đến khi nhìn thấy Hoắc Phong Liệt thì ánh mắt của Nguyên Giác mới sáng lên một chút, “Ngươi đến rồi.”
Hoắc Phong Liệt tiến lên hành lễ.
“Hôm qua ngươi nói muốn điều tra việc này, có manh mối gì không?”
Lời này vừa nói ra, người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Dù sao dựa vào hiểu biết của họ về Hoắc Phong Liệt, mấy năm nay ngoài chuyện có liên quan tới đánh giặc ra thì hắn đều thờ ơ mặc kệ, hắn chưa từng để tâm tới việc tranh quyền đoạt lợi, đương nhiên sẽ không chủ động hiến sức vì hoàng đế để đổi lấy quyền thế.
Trưởng công chúa chỉ nghỉ Hoắc Phong Liệt khó chịu với họ cùng muốn báo thù nên hung tợn trừng mắt lườm hắn.
Mà người Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đứng hai bên lại như suy tư gì đó, dù sao hoặc ít hoặc nhiều đều đã nghe chuyện Hoắc Phong Liệt cướp đích trưởng tôn của Liễu gia đi.
Liễu gia…… là một nhân tố mẫn cảm bậc nào, nghĩ một lát trong đầu hai người không khỏi hiện lên một người, vẻ mặt khác nhau.
Trước câu hỏi của hoàng thượng, Hoắc Phong Liệt không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp trình lời khai thu thập được lên, trên tập giấy kia còn dính chút máu, càng khỏi nói Hoắc Phong Liệt đi một đường vào tới đây mà trên người vẫn vương mùi máu tươi như ẩn như hiện, không bay hết được.
Đây là vừa mới đi nghiêm hình bức cung trở về?
Bọn họ không dám trực tiếp ra tay tàn nhẫn với biểu đệ của trưởng công chúa đâu, chỉ có Hoắc Phong Liệt mới không kiêng kị mà thôi.
Nguyên Giác cầm lời khai lên đọc, sắc mặt đen thui.
“Ba vạn năm ngàn lượng… vàng. Một lần khoa cử đã nhiều như vậy rồi, còn liên thủ với nhiều thư viện từ nam ra bắc, Vinh Thể Minh thật đúng là biết làm ăn lớn mà! Trẫm cũng không biết đấy, chức quan trong triều của trẫm lại đáng tiền tới vậy, mối làm ăn tốt như vậy sao cô cô lại không chỉ cho chất nhi biết, giúp chất nhi giảm bớt chỗ trống trong quốc khố chứ.”
Sắc mặt trưởng công chúa tức khắc méo xẹo, con số chính xác như vậy, chẳng lẽ…
“Biểu tỷ đệ các ngươi thật to gan!” Nguyên Giác vỗ long án, doạ trưởng công chúa sợ run cả người.
“Bệ hạ, cái này nhất định là giả! Có người muốn hại chúng ta!” Trưởng công chúa còn muốn giảo biện.
“Giấy trắng mực đen, biểu đệ của ngươi tự tay viết lời khai, còn có thể là giả sao!” Nguyên Giác ném lời khai đến dưới chân trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nhìn, đúng thật là rõ ràng rành mạch, trưởng công chúa chợt hiểu ra điều gì, quay sang nhìn Hoắc Phong Liệt, “Ngươi… ngươi đây là bức cung, là ngươi buộc nó nói như vậy. Ngươi đã làm gì nó rồi?!”
Hoắc Phong Liệt cũng không lảng tránh, “Vẫn còn một hơi.”
Trưởng công chúa tức khắc trợn mắt. “Bệ hạ, lời khai như vậy há có thể tin tưởng! Hoắc tướng quân lén dụng hình là coi rẻ vương pháp!”
“Cô cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, được, Hạ Tông, ngươi dựa theo lời khai đi thu thập chứng cứ về cho trẫm, từng cái một cho trưởng công chúa thấy rõ ràng. Mang trưởng công chúa xuống!”
“Vâng!” Hạ Tông lĩnh mệnh, sau đó nhìn sang trưởng công chúa: “Điện hạ, mời.”
“Đừng đụng vào bổn cung!” Trưởng công chúa lúc này đã thật sự nóng nảy, chỉ vào Nguyên Giác tru tréo: “Chẳng lẽ bệ hạ đã quên, bổn cung không chỉ là thân cô cô của bệ hạ, mà năm ấy ở Tây Hằng quốc, nếu không có bổn cung tương trợ thì ngươi còn chẳng thể trở lại Đại Chu, đến giờ vẫn còn ở Tây Hằng làm con tin đó! Chẳng qua chỉ là một lần gian lận khoa cử mà thôi, bệ hạ lại quên ân tình năm đó, hoài nghi bổn cung, đối phó với bổn cung?! Bổn cung thật sự cảm thấy lạnh lòng!”
Nói liền chỉ vào Hoắc Phong Liệt nổi giận mắng: “Còn cả tên tiểu tử thúi nhà ngươi nữa, năm đó ngươi theo bệ hạ đến Tây Hằng quốc, ta cứu bệ hạ chẳng khác nào cứu ngươi, vậy mà ngươi còn chẳng biết thế nào là báo ân!”
“Hoắc gia quân của chúng ta cũng đã hi sinh rất nhiều để giúp trưởng công chúa thoát khỏi Tây Hằng, ân tình đã báo.” Hoắc Phong Liệt mặt vô cảm đáp.
“Ngươi!” Trưởng công chúa giận run người.
“Cô cô, mấy năm nay, nhớ ân tình của ngươi, trẫm vẫn luôn nhường nhịn rất nhiều hành động từ trước tới giờ của ngươi, nhưng khoa cử là gốc rễ của một quốc gia, không thể động vào, ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nhất, trẫm cũng không cách nào bao che. Nếu tội đã định, cô cô sẽ bị tước bỏ thân phận, nhưng trẫm vẫn sẽ giữ lại một mạng cho cô cô, để ngươi an ổn đến lúc về già.”
Nhìn hai mắt lạnh nhạt của Nguyên Giác, cuối cùng trưởng công chúa cũng ngộ ra, mấy năm nay thật ra Nguyên Giác vẫn đang đợi một cơ hội để xử lý bà, bởi vì bà… hiệp ân muốn được báo đáp, muốn quá nhiều quyền thế mà mình không nên có, cuối cùng đã chọc giận đế vương.
Lúc trước hắn còn chưa nắm chắc quyền lực, tạm thời không rảnh lo tới bà, mà hiện giờ vừa vặn có thời cơ thật tốt còn gì?
Trưởng công chúa cũng là người hoàng tộc, đã thấy quá nhiều, dù sao cũng hiểu đại thế đã mất, có chứng cứ hay không vốn không phải trọng điểm.
Hoàng Thượng chính là muốn động tới bà.
Trưởng công chúa đột nhiên cười ha ha: “Tốt tốt tốt, thật là tốt. Phụ hoàng đưa ta đi hoà thân, mẫu hậu mặc kệ ta, người ta gả cho luôn nhục mạ ta, tiên thái tử cha ngươi lại là một kẻ tốt bụng, đáng tiếc lại bị ba vị hoàng thúc của hắn giết chết. Nhưng ngươi đã được Liễu Chẩm Thanh dạy rất tốt, lúc nên tàn nhẫn tuyệt đối sẽ không nương tay. Nguyên Giác, Đại Chu có ngươi, quả không tồi!”
Hoắc Phong Liệt sắc mặt bất biến, nhưng những người ở đây lại tái mặt, gục đầu xuống.
Nguyên Giác không để ý, chỉ chậm rãi gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Dẫn đi.”
Sau đó hắn phất tay để những người khác lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại một mình Hoắc Phong Liệt.
Bộ dáng âm trầm tức giận vừa rồi của Nguyên Giác chớp mắt đã không thấy tăm hơi, ngồi ở trên long ỷ, chậm rì rì xoay ngọc ban chỉ như đang tự hỏi điều gì.
Bình thường Hoắc Phong Liệt sẽ không làm phiền Nguyên Giác tự hỏi, nhưng giờ lại chủ động lên tiếng: “Bệ hạ, lần này Liễu gia thật sự tham dự vào chuyện gian lận khoa cử sao? Thần không tra ra được.”
Nguyên Giác nâng mắt, rất ngoài ý muốn mà liếc Hoắc Phong Liệt một cái, “Chiến Uyên, ngươi có chút kỳ quái đó, chỉ vì tiểu công tử Liễu gia đã bảo vệ cặp long phượng mà ngươi đã bận trước bận sau, còn chứa chấp ngoại phạm, có thật là người ta quen không? Không sợ người khác cáo trạng ngươi sao?”
Hoắc Phong Liệt rũ mắt thu ánh nhìn lại, “Hoắc gia có ân tất báo.”
Nguyên Giác lắc đầu cười khẽ, tựa hồ cũng không để ý, “Liễu gia đúng là đang gặp biến cố lớn, nhưng không liên quan đến chuyện gian lận thi cử.”
Hoắc Phong Liệt khó hiểu nhìn về phía Nguyên Giác.
“Còn nhớ lúc trước để các ngươi vội vã kết thúc việc điều tra vụ hành thích chứ? Cũng không phải là ta không tra được gì.”
“Liễu gia liên quan đến việc này? Bệ hạ đã sớm biết?” Đến cả Hoắc Phong Liệt cũng không khỏi kinh ngạc, nếu là phản tặc hành thích thì tội danh của Liễu gia là quá lớn.
“Có thể nói trước khi phản tặc hành thích thì ta đã điều tra ra một chút manh mối.”
Hoắc Phong Liệt hỏi thẳng: “Nếu bệ hạ đã sớm biết có người sẽ hành thích thì sao lại không an bài ổn thoả để một lưới bắt hết đối phương cho an toàn?”
Nguyên Giác cười cười, “Dù sao có ngươi ở bên, tất nhiên ta sẽ không gặp chuyện gì. Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, dù sao ngươi diễn kịch cũng tệ lắm.”
Hoắc Phong Liệt rũ mắt.
“Đúng là ta đã sớm biết sẽ có người muốn phá đại điển cày bừa vụ xuân để hành thích ta. Nếu một lưới bắt hết thì sẽ rất dễ để mất manh mối phía sau, dù sao khả năng cao kẻ tới là tử sĩ, giờ đã có thể xác định chúng là thế lực phản nghịch còn sót lại từ tam vương chi loạn, vậy sau lưng chúng hẳn còn kẻ khác. Có người đã dạy ta, gặp chuyện không thể chỉ cứ ỷ thân phận thiên tử để nổi giận, dưa hái xanh không ngọt, người nắm quyền phải nghĩ tới mọi khả năng, chọn cái có hiệu quả lớn nhất, vung lưới to bắt cá lớn.”
Hoắc Phong Liệt nghe đến đó thì thân hình cứng đờ. Lời nói như vậy chỉ có một người nói với Nguyên Giác thôi.
Có vẻ Nguyên Giác cũng không chú ý tới lời mình nói, chỉ vuốt ve ngọc ban chỉ nói tiếp: “Hơn nữa nhờ có vụ hành thích này mà ta mới có thể lấy quyền quản thị vệ hộ thành trong tay lão thần giao lại cho Cẩm Y Vệ ta tín nhiệm. Có chỗ lợi thì ắt có mạo hiểm.”
“Cho mấy tên quan vô dụng ấy 10 ngày điều tra để lừa gạt ta cũng chỉ để qua mắt dư đảng thôi. Hơn nữa lúc ấy sắp tới khoa cử, thí sinh lục tục vào kinh, đại điển cày bừa bị phá hoại quá dễ trở thành đề tài nói chuyện, sẽ có lời đồn khó nghe. Không nên kéo dài, mượn đó để làm tai mắt kẻ địch tê liệt, càng thuận lợi để bên ta lén điều tra. Sau đó đã tra ra rằng bọn chúng đã thông qua đường vận chuyển trên sông của Liễu gia để lẻn vào kinh. Mà Liễu gia có bao nhiêu người biết được chuyện này, hay tất cả đều vô tội, có lợi dụng đường sông để hỗ trợ việc khác cho phản tặc hay không, tất cả còn đang chờ được điều tra.” Nguyên Giác chậm rãi nói.
“Vậy bệ hạ lấy tội danh liên quan đến khoa cử bắt giam là để không rút dây động rừng?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Nguyên Giác cười cười: “Không sai. Dù sao kế hoạch của ta còn chưa nghĩ xong đâu. Chiến Uyên, ngươi… muốn che chở cho tiểu công tử kia, thì phải trả một cái giá.”
Hoắc Phong Liệt cúi đầu nói: “Tuỳ bệ hạ giao phó.”
Nguyên Giác cười lắc đầu: “Yên tâm, tùy tiện nói thôi, nhưng mà ấy… ta cũng hy vọng lần này Liễu gia vô tội, dù sao… cũng chỉ còn chút huyết mạch như vậy thôi. Dù không có chuyện khác thì niệm chút tình cũ năm đó cũng nên cố gắng giữ họ lại. Ngươi nói đúng không? Chiến Uyên?”
Hoắc Phong Liệt trầm giọng đáp: “Bệ hạ quyết định là được.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, đợi ta nghĩ xong đã, ngày mai chúng ta trao đổi tiếp.”
Lúc này Hoắc Phong Liệt mới hành lễ cáo lui.
Ở trong cung không đi được bao lâu đã gặp một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, phượng bào theo quy cách tối cao nhất, tao nhã xa hoa, phú quý thiên thành, nhưng người mặc chúng lại còn chưa tới 40, dung mạo được bảo dưỡng còn kiều diễm như thiếu nữ đôi mươi. Tuổi tác như vậy không thể nào là mẹ đẻ của Nguyên Giác, chỉ có thể là kế thái tử phi còn sống năm đó của tiên thái tử, khi Nguyên Giác đăng cơ đã góp nhiều công lao, được Nguyên Giác tôn làm Thái Hậu.
Hoắc Phong Liệt hành lễ. “Vi thần tham kiến Thái Hậu……”
“Hoắc tướng quân miễn lễ, ai gia có mấy câu muốn nói với ngươi.” Thanh âm trong mà nhẹ không nhanh không vội, vung tay lên để cung nhân chung quanh lui xuống.
“Nương nương mời nói.”
“Ai gia nghe nói hoàng thương Liễu gia xảy ra chuyện, hậu cung không được tham dự chính sự, ai gia không tiện cầu tình với bệ hạ, hy vọng ngươi có thể cố gắng hết sức giữ lại huyết mạch cho Liễu gia.”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt có chút quái dị.
Thái Hậu nhíu mày liễu: “Hoắc Phong Liệt, ai gia còn nhớ năm đó ngươi cũng coi y như huynh trưởng, cho dù sau này y có làm gì không đúng…”
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Thái Hậu, trầm giọng nói: “Nương nương xin yên tâm, thần đã biết.”
Thái Hậu tựa hồ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ uy nghiêm rút bớt đi, lộ ra chút hoài niệm với người xưa. “Phải rồi, gần đây Bát công chúa vô cùng quấy, nếu ngươi rảnh rỗi…”
Hoắc Phong Liệt: “Nương nương, thần còn có việc, cáo lui trước.”
Nhìn Hoắc Phong Liệt nhanh chóng rời đi, Thái Hậu thở dài một hơi, đứa nhỏ này vẫn luôn không chịu thành thân, Tinh Nhược cũng mặc kệ sao?
“Nương nương, Thái Phi ở bên kia còn chờ người qua đó ạ.”
Mà lúc này ở tướng quân phủ, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hắt hơi một cái, liền nghe thấy ở dưới có tiếng nói vọng lên.
“Liễu thế thúc, thúc cẩn thận một chút, đừng giẫm gãy cành cây nha, chúng ta không thể để nhị thúc phát hiện ra đâu.”
“Liễu thế thúc, hay là thúc cứ đi xuống đi, tấm bản đồ kia cứ đợi nhị thúc về nhờ nhị thúc lấy cho, thúc thế này nguy hiểm quá.”
Thừa dịp Hoắc Phong Liệt vào cung, ba người Bạch Tố, Hạ Lan Tần Dư lén chạy tới hóng chuyện, vừa vào tới đình viện đã thấy một màn như vậy, sốc đến độ suýt quên cả thở.
Ngày hôm qua họ đã muốn tóm Hoắc Phong Liệt lại chất vấn chuyện của Liễu Chẩm Thanh rồi, nhưng lúc đến người ta lại không có ở đấy, bởi vì Hoắc Phong Liệt rời khỏi cung là về phủ luôn, đến quân doanh cũng chưa ghé, cũng không gặp người truyền tin của họ, quá kỳ quái, người không biết còn tưởng trong nhà hắn giấu kiều thê, người ta đang đợi hắn về ấy chứ.
Nhưng bọn họ biết, không có kiều thê nào hết, chỉ có một vị tiểu lang quân đang chạy trốn sự truy bắt mà thôi, cho nên hơn nửa là phải sớm giải quyết việc này nên hắn mới vội vã hồi phủ.
Nhân lúc rảnh rỗi, ba người tụ họp ở đây, tiện thể đợi Hoắc Phong Liệt về để thám thính chút tình huống cụ thể luôn, là huynh đệ với nhau, đương nhiên có gì giúp được họ sẽ giúp.
Nhưng không ngờ cảnh nhìn thấy đầu tiên lại khiến tim họ muốn ngừng đập luôn.
Từ khi biết Hoắc Phong Liệt thích dành thời gian ở dưới cây liễu kia tới nay, họ chưa từng thấy sinh vật nào dám trèo lên cái cây đó đâu.
Lúc trước phủ tướng quân từng mở tiệc, có người bị khiêu khích, biết không ai dám tới gần cái cây kia, càng không tin mà chạy tới bẻ gãy một cành liễu, sau đó thì… thì tay gãy chân gãy bị nâng ra khỏi phủ tướng quân.
Ba người bọn họ cũng không dám tiến gần đến chỗ đó, cũng không phải có người ngăn cấm, chỉ cảm thấy nếu tới gần sẽ bị khí lạnh vô hình trên người Hoắc Phong Liệt đầy lùi. Dù sao ai cũng có một nơi mà họ muốn an tĩnh ở một mình, không thích để người khác tiến vào, cho nên họ cũng không nghĩ gì. Chỉ là bây giờ…
Người này…… Người này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà, họ vội gọi y xuống, nếu không y sẽ đi gặp người nhà mình đấy.
Kết quả ba người hoảng loạn hô hoán, doạ Liễu Chẩm Thanh vừa cầm được bản đồ trượt chân, ngã thẳng xuống.
Mọi người kinh hô, nhưng y cũng may, được cành liễu tầng tầng lớp lớp cuốn lấy, cuối cùng thần kỳ thế nào khi rơi xuống đất lại không bị thương cọng tóc nào.
Nhưng mặt cả đám đã trắng bệch, bởi vì mấy cành liễu đó đều đã bị gãy, nhìn từ xa có thể như bị trọc mất một nửa, người mù mới không thấy gì thôi.
Tất cả mọi người đều bày vẻ mặt thôi xong đời rồi, chỉ có Liễu Chẩm Thanh là trưng vẻ mặt vô tội.
Tuy rằng biết có chút không hay, nhưng thật sự kiêng kị đến vậy sao? Chỉ là cây liễu thôi mà, hơn nữa y đâu có cố tình đâu. Làm gì mà vẻ mặt cứ như chết cha chết mẹ vậy. Khiến y cứ nghĩ trời sập rồi chứ. Hay là giờ y tự kiểm điểm xem lát nữa dùng tư thế nào để quỳ xuống xin lỗi Nhị Cẩu nhé?