Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tướng quân phủ.

Lê Tinh Nhược nghe Điền bá kể một số chuyện mà cô chẳng thể nào tưởng tượng ra. Sau đó kéo hai đứa nhỏ lại hỏi kỹ quá trình chúng quen Liễu Chẩm Thanh.

Nghe từng chuyện, từng chuyện một.

Lê Tinh Nhược cười như điên nửa ngày, cười ra cả nước mắt, cuối cùng chạy đi đếm số thuốc khắc chế bệnh tình mà Hoắc Phong Liệt đã đem theo.

Điền bá không rõ Lê Tinh Nhược đang nghĩ gì lắm, đành lo lắng dò hỏi: “Có phải mang không đủ thuốc không ạ?”

Lê Tinh Nhược đếm xong, tính nhẩm, “Vốn là đủ rồi, nhưng ở cùng y thì lại chưa chắc.”

Điền bá đầy mặt dấu chấm hỏi, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Lần này Nhị gia sẽ chịu trị liệu sao? Lúc trước lần nào phu nhân nói ngài ấy cũng thoái thác cho qua mà?”

Lê Tinh Nhược cười nhạo một tiếng nói: “Yên tâm, lần này nó sẽ không muốn chết đâu.”

Lê Tinh Nhược nói xong thì đi vào phòng thờ.

Phòng thờ bày trí đơn giản, có bàn thờ Phật, có lư hương, theo ánh hoàng hôn vẫn có thể nhìn thấy rõ bài vị bày trên linh đài.

Vốn chỉ nên có một bài vị của Hoắc Phi Hàn mà thôi.

Nhưng bên cạnh Hoắc Phi Hàn còn có một tấm nữa, bị tấm vải màu trắng che lại, không thể thấy được trên bài vị viết cái gì. Tấm vải ấy có độc, dù có người khác xâm nhập vào thì cũng chẳng dám đụng tới, chỉ có Lê Tinh Nhược sờ được.

Cô bước tới xốc tấm vải trắng lên, trên đó đúng là khắc tên Liễu Chẩm Thanh.

Lê Tinh Nhược nhìn mà cáu, chỉ vào bài vị của Liễu Chẩm Thanh mà mắng: “Hay cho tên lừa đảo nhà ngươi! Về rồi mà cũng không chịu gặp ta một lần.”

“Hàn ca, huynh nói muội nên đánh cho y một trận hay hai trận đây?”

“Hừ, vẫn nên đánh ba trận đi.”

“Tức chết bà đây rồi, giờ đánh không tới, bà nguyền rủa mi! Nguyền rủa mi… sớm bị Nhị Cẩu áp đảo!”

“Không được, vậy chẳng phải hời cho Nhị Cẩu quá sao? Hàn ca, huynh xem đệ đệ của huynh cũng thật đáng ăn đòn, vậy mà dám lừa cả muội? Thế nào, giờ muốn giấu đi không cho ai biết hết hả? Tên nhóc này!”

“Muội nói chứ, không cần chuẩn bị bài vị nữa đâu nhỉ, ha ha.”

……

“Sư muội, cũng chuẩn bị giúp chúng ta mỗi người một cái bài vị đi, phải cùng chất liệu với của lão đại. Cứ vậy ở bên cạnh lão đại, cùng nhau rong chơi.”

“Ngươi điên rồi sao? Muốn ta đánh ngươi một trận hả?”

“Thân thể của ta muội hiểu rõ nhất, nói không chừng sắp có thể dùng tới bài vị rồi.”

“Đánh rắm, biến đi, dưỡng thương cho tốt, ngươi vì Nguyên Giác, vì Đại Chu đã làm đủ nhiều rồi, ta cùng sư phụ chung tay còn để ngươi xảy ra chuyện sao?”

“Ừm, cũng đúng, ta phải cố gắng sống quá 30 tuổi.”

“Sống lâu trăm tuổi cho bà!”

……

“Hắt xì!” Liễu Chẩm Thanh hắt xì một cái rõ to, đưa tay cọ cọ mũi, cầm xẻng tiếp tục đào đất.

Cặm cụi đào một lúc, càng lúc càng thấy không đúng, lạ thật đấy, rõ ràng lúc ấy y đâu có chôn sâu lắm đâu, sao mãi không thấy nhỉ?

Liễu Chẩm Thanh dừng một chút, không tin đổi góc độ khác đào tiếp.

Hoắc Phong Liệt nhìn trong chốc lát, tiến lên nhận lấy cái xẻng trong tay Liễu Chẩm Thanh, cũng không hỏi y muốn đào cái gì, chỉ nói: “Để ta làm cho.”

Liễu Chẩm Thanh đã mệt rồi, cũng lười rụt rè, nằm vật sang một bên nghỉ ngơi, đầy mặt hoang mang: “Lần đó ta bị sơn tặc bắt cóc trên người mang theo rất nhiều châu báu, để tiện trốn chạy nên đã chôn ở đây.” 

Động tác đào đất của Hoắc Phong Liệt đột nhiên khựng lại.

“Lạ thật, ta nhớ rõ là ở đây mà nhỉ? Chẳng lẽ là do ta mất máu quá nhiều, đầu óc không đủ tỉnh táo nên nhớ nhầm chỗ sao? Dù sao thì nơi đây là núi hoang, còn từng bị lửa thiêu, hẳn phải không có ai tới mới đúng, sao lại không thấy đâu nữa?”

Hoắc Phong Liệt tiếp tục đào đất, ngữ khí lại có chút cứng đờ: “Có lẽ nhớ nhầm rồi.”

Vừa dứt lời, thì nghe loảng xoảng một tiếng, hình như đụng tới vật cứng nào đó.

Liễu Chẩm Thanh ở ngay bên cạnh, Hoắc Phong Liệt hết đường che giấu, cho nên Liễu Chẩm Thanh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong hố có chôn một cục đá có hình thù kỳ quái.

Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi, đó rõ ràng không phải do tự nhiên mà có, là do có người có ý thay đổi.

Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại liền thê thảm rít gào như bạo long gầm rú, “Mụ nội nó! Ai làm!”

Đường đường là Đại tướng quân cũng bị tiếng rống này làm run bắn, trán chảy đầy mồ hôi.

Liễu Chẩm Thanh đẩy Hoắc Phong Liệt ra, nhặt cục đá lên, nhưng mà ngoài cục đá ra chẳng còn manh mối gì nữa.

Tiền vốn cưới vợ của y như vậy không cánh mà bay!

Tiền! Cưới! Vợ! Đó! 

Đó chính là tài chính để y cao chạy xa bay, bắt đầu một cuộc sống mới!

Đây là còn chưa kịp chạy đã bị đánh gãy mất một chân!

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh kích động, thoáng như thấy được nước mắt long lanh đầy tuyệt vọng trong mắt y.

Hoắc Phong Liệt chột dạ: “Tiền bạc, chỗ ta có.”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng nhìn Hoắc Phong Liệt!

Hoắc Phong Liệt áy náy: “Đảm bảo đủ!”

Liễu Chẩm Thanh: Tiền ấy dùng thế *** nào được!

Chạy khỏi Hoắc Phong Liệt, bỏ lại cục diện rối rắm của Liễu gia đã coi như đủ thiếu đạo đức rồi, chẳng lẽ y chạy trốn còn cướp tiền nữa sao, còn ra thể thống gì nữa?!

Hiện giờ y chẳng muốn nghĩ gì, chỉ muốn hỏi thăm tên nào đã cướp tiền cưới vợ của y mà thôi.

Nguyền rủa hắn đời này không cưới được vợ!

Lúc này Liễu Chẩm Thanh vốn đang hứng chí bừng bừng khi được lên đường trở về xe ngựa đã im lặng hoàn toàn, cả người như đã mất đi ánh sáng của sự sống, uể oải ỉu xìu dựa vào vách xe, đến cả khi Hoắc Phong Liệt lên xe cũng không thèm nhìn, cũng chẳng có sức phản ứng lại, hiển nhiên đã bị sốc không nhẹ.

Vốn dĩ muốn đền bù cho sai lầm của thủ hạ, Hoắc Phong Liệt định đưa túi tiền của mình cho Liễu Chẩm Thanh, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng này của y, hắn như nhận ra điều gì, không nhắc lại chuyện này nữa.

Buổi tối tới được thành trấn khác, vào khách điếm ở, mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt vào cùng một phòng với mình thì mới như hoàn hồn lại.

“Hoắc tướng quân, ngươi ngủ cùng một phòng với ta sao?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi trợn mắt, khi nhìn lại lần nữa thấy tuy phòng chỉ có một nhưng giữa phòng đặt một cái bàn, hai bên là bình phong cùng giường, xem như phòng hai người, sắp xếp như vậy cũng hợp lý.

Liễu Chẩm Thanh tùy tiện chọn một cái giường, trút được gánh nặng, thầm nghĩ: Nghĩ gì vậy? Ngủ cùng một phòng với người đã từng theo đuổi mình ư? Nếu là Liễu Tiêu Trúc thì sau đêm nay, Nhị Cẩu khó mà giữ được sự trong sạch của mình, đứa nhỏ này quả nhiên không sáng suốt lắm trong phương diện này mà. Giống hệt khi còn bé, chuyện tình cảm cứ trì độn chậm chạp.

Sắp xếp hành lý xong, Liễu Chẩm Thanh xoay người một cái thì thấy Hoắc Phong Liệt đứng sau lưng, vô thanh vô tức như một cái bóng, doạ y sợ hãi ngửa ra sau, nếu không phải Hoắc Phong Liệt kéo thì có lẽ đã ngã ra giường rồi.

“Ngươi làm gì thế?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc.

Hoắc Phong Liệt giúp Liễu Chẩm Thanh đứng vững rồi buông tay, thấp giọng nói: “Gọi ngươi đi ăn cơm.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc cạn lời, gọi một tiếng là được rồi mà, y có điếc đâu. “Ngươi đi lại không một tiếng động, đáng sợ lắm.”

Hoắc Phong Liệt vừa nói lần sau sẽ chú ý vừa quét mắt đánh giá căn phòng, xác định trong phòng chỉ có một cái cửa sổ ở giữa thôi thì mới ra ngoài. 

Đợi đến khi xuống tầng một của khách điếm để ăn cơm, Hoắc Phong Liệt để y gọi món, Liễu Chẩm Thanh thấy mấy món ăn không tồi, tâm tình mới tốt hơn một chút.

Tiểu nhị thấy họ ăn mặc không tầm thường, nhiệt tình đề cử, “Hai vị khách quan, có muốn gọi chút rượu không, rượu chỗ chúng ta chính là loại tốt nhất trong thành đó.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy cũng thấy hứng thú nhưng nhìn Hoắc Phong Liệt ngồi đối diện thì lại nhớ lại chuyện tối hôm trước, lòng còn sợ hãi nên xua tay, “Không cần không cần, chúng ta uống trà là được, Hoắc… Hoắc huynh nhỉ.”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, lắc đầu tỏ vẻ không cần.

Đợi tiểu nhị tiếc nuối lui xuống, Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Hoắc huynh ta xưng hô như vậy có được không?” Ra ngoài cải trang vi hành, đương nhiên không thể gọi tướng quân, quá dễ bị bại lộ.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh cười gượng thử nói: “Đúng rồi, đêm qua ta không say rượu hoá điên đấy chứ?”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu uống trà, “Ta không rõ lắm.”

Hắn nói như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng an tâm, quả nhiên tửu lượng của Nhị Cẩu vẫn rất tầm thường, hẳn cũng say giống y. 

Với cái thể chất vứt đi này của y bây giờ, để đề phòng thì trước khi y rời đi vẫn nên không đụng tới rượu thì hơn, miễn cho khiến bản thân bị lộ.

Không sai, Liễu Chẩm Thanh vẫn muốn trốn chạy, tuy rằng trên người không có mấy lượng bạc, nhưng làm người sao có thể chịu chết chứ?

Nhưng để không rước thêm cái khó về lộ phí cho bản thân, y vẫn nên cọ ăn cọ ở chỗ Hoắc Phong Liệt một quãng đường đi, đợi tới Giang Nam rồi chạy cũng không muộn.

Nghĩ vậy, Liễu Chẩm Thanh liền phấn chấn lại, vui vẻ dùng bữa, lại phát hiện bên cạnh đặt một cái đĩa trống, từng miếng cá không xương đang được đặt lên đó.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, đang định tự gắp cá nhặt xương thì lại thấy Hoắc Phong Liệt ngồi đối diện đẩy đĩa cá tới trước mặt y.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt nói: “Ngươi ăn đi.”

“Hả?” 

“Ta không thích ăn, ngươi ăn đi, đừng để lãng phí.” Hoắc Phong Liệt nói đầy bình tĩnh, như thể đây là một chuyện hết sức bình thường vậy.

Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, nhưng thật ra y không cảm thấy thịt cá Nhị Cẩu đã gỡ có gì khiến người phàm không thể đụng, chỉ là cảm thấy Nhị Cẩu thật đáng thương, thói quen này thực sự không thể sửa sao?

“Vậy tại hạ không khách khí nữa, nhưng nếu huynh đã không ăn thì có thể không nhặt xương mà. Thói quen có thể sửa.” Liễu Chẩm Thanh một bên mặt dày không chút khách khí gắp cá ăn, một bên khuyên nhủ.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, “Không cần sửa, ta thích nhặt xương cá.”

Liễu Chẩm Thanh càng thêm đồng tình với Hoắc Phong Liệt.

Sau bữa cơm, vốn định gọi người đem nước ấm lên phòng để tắm gội một phen, tiểu nhị lại đề cử suối nước nóng ngay trong khách điếm, bởi vì cả ngày vội vã lên đường, ngồi xe ngựa đến nỗi eo mỏi lưng đau, vừa nghe thấy có suối nước nóng là Liễu Chẩm Thanh đã nổi hứng thú, y vội về phòng lấy quần áo, nhanh chân ra suối nước nóng, thấy Hoắc Phong Liệt bên kia vẫn bất động, y liền lên tiếng mời: “Hoắc huynh không đi cùng sao?”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt có chút mất tự nhiên, trong ánh mắt lộ vẻ do dự.

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng ngộ ra, ngủ cùng một phòng thì được, tắm gội cùng nhau thì không, quả nhiên tên nhóc này vẫn để bụng.

Liễu Chẩm Thanh buồn cười, “Hoắc huynh, chẳng lẽ ngươi sợ ta……”

“Liễu huynh lo lắng nhiều rồi.” Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt đứng đắn, xoay người cầm lấy quần áo để đi cùng y.

Đi vào phòng thay đồ, có không ít người, đều là người có tuổi đang cởi đồ, có mấy người đã cởi hết đồ, có người quấn khăn tắm, đi theo cửa trúc ở góc phòng là có thể ra chỗ suối nước nóng.

Liễu Chẩm Thanh thành thạo cởi hết đồ, lấy khăn tắm quấn quanh hông.

Quay sang thấy Hoắc Phong Liệt bên cạnh mới cởi áo trên, không biết có phải nhiệt độ nơi này hay không mà tai hắn có chút đỏ.

Liễu Chẩm Thanh không vội vã đi vào ngâm mình, dù tay bận thì vẫn ung dung nhìn thân thể sau khi đã trưởng thành của Nhị Cẩu.

Thân thể rắn chắc, dáng tam giác ngược hoàn mỹ, cơ bụng gì đó chắc chắn không thể thiếu, không chỉ nhìn có vẻ cứng mà còn rất cơ bắp, mỗi một đường cong đều rất vừa vặn, không có chút thịt thừa nào, tựa một con báo duyên dáng, từng tấc cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh, tràn đầy mị lực nam tính.

Chỉ mới cởi áo trên mà rất nhiều nam nhân xung quanh đã bật thốt tiếng trầm trồ.

Liễu Chẩm Thanh cũng không quá để ý tới dáng người của Nhị Cẩu, dù sao trước kia y đã nhìn Hoắc Phi Hàn đến chán rồi, chính tay sờ cũng không biết đã sờ bao nhiêu lần, y đã sớm miễn dịch với kiểu dáng người này, nhưng trên người hắn có bao nhiêu vết sẹo, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy mới thấy loá mắt.

Đến cả Hoắc Phi Hàn khi còn tại thế cũng không có nhiều sẹo như vậy.

Mấy năm nay đứa nhỏ này đã chịu quá nhiều vết thương, có mấy vết còn ở ngay gần tim, có thể nghĩ tình cảnh ấy nguy hiểm đến tính mạng thế nào.

Có lẽ ánh mắt Liễu Chẩm Thanh quá lộ liễu, tay cởi quần áo của Hoắc Phong Liệt cứng đờ trên đai lưng.

Thấy Hoắc Phong Liệt xấu hổ, Liễu Chẩm Thanh vô tội ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Thấy được vẻ mất tự nhiên hiếm hoi trong thoáng chốc của Hoắc Phong Liệt, liếc y một cái như để cảnh cáo.

Liễu Chẩm Thanh: …

Được rồi, còn nhìn tiếp nữa thì có lẽ mình không thể dùng cái cớ bị mất trí nhớ để giải thích đâu.

“Hoắc huynh, ta đi vào trước.” Liễu Chẩm Thanh cười gượng một tiếng, xoay người đi về phía cửa trúc.

Mà ngay khi Liễu Chẩm Thanh xoay người, Hoắc Phong Liệt đã nhanh chóng cởi nốt quần áo.

Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên dừng bước, khóe miệng cong lên đầy xấu xa, sao y có thể thành thật như vậy chứ, thật ra y vẫn luôn tò mò về thể trạng khi lớn lên của Nhị Cẩu, chỗ kia thế nào, là đàn ông, còn là ca ca, đương nhiên y có lòng hiếu thắng.

Cho nên khi sắp tới cửa gỗ, Liễu Chẩm Thanh lén lút quay đầu lại, nhưng không đọ lại tốc độ của Hoắc Phong Liệt.

Khi đó Hoắc Phong Liệt đã đang quấn khăn tắm rồi, hơn nữa đã hoàn toàn quay lưng lại với y.

Liễu Chẩm Thanh chẳng nhìn thấy gì hết, nhưng y có thể thấy mấy ông chú đứng đối diện Hoắc Phong Liệt, vốn đang chuyện trò vui vẻ nhưng giờ lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, nuốt nước bọt, sau đó như bị cái gì đó kích thích, đồng loạt cầm khăn tắm bên cạnh lên che bản thân lại.

Liễu Chẩm Thanh còn đang nhướng mày tò mò thì thấy Hoắc Phong Liệt đã quay người lại, đương nhiên hành vi nhìn lén của y đã bị bắt quả tang.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh với sắc mặt cứng đờ.

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ cười một tràng, xoay người vội vã chạy ra suối nước nóng ngâm mình.

Khi Hoắc Phong Liệt vào cũng không nói lời nào, khuôn mặt vẫn không đổi sắc, ngồi xuống một chỗ cách y hai cánh tay.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy y nên bảo vệ danh tiếng của mình, vừa quay đầu định nói bản thân thực sự không có chút ý đồ gây rối nào với hắn thì lại cảm thấy Hoắc Phong Liệt như chợt cứng người, thân thể khẽ quay sang một hướng khác.

Liễu Chẩm Thanh: Phụt.

Làm sao bây giờ? Nhị Cẩu thú vị như vậy, đột nhiên muốn chơi một chút.

Liễu Chẩm Thanh nghẹn cười, cố ý chơi xấu dịch người sang bên cạnh, nhưng trong chốc lát, tuy không thấy Hoắc Phong Liệt cử động nhưng có thể cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người lại được kéo ra.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, lại nhanh chóng ghé lại gần, có thể thấy xương hàm của Hoắc Phong Liệt căng chặt.

Hắn lại dịch đi, y lại di chuyển.

Cuối cùng, bất tri bất giác, Hoắc Phong Liệt đã ngồi xuống ở chỗ ngoặt của suối nước nóng, nếu còn di chuyển nữa thì quá rõ ràng.

Liễu Chẩm Thanh dịch mông một cái, ngồi luôn xuống cạnh Hoắc Phong Liệt, cánh tay hai người cọ vào nhau, đương nhiên có thể cảm nhận được cơ bắp căng chặt trên cánh tay Nhị Cẩu.

“Haiz, Hoắc huynh, sao ngươi cứ chạy sang bên cạnh vậy, ta muốn nói chuyện với ngươi mà.” Liễu Chẩm Thanh sắp nhịn cười đến phát điên rồi, thấy lớp vỏ đang lạnh lùng cao ngạo khiến người khác không dám tới gần của Hoắc Phong Liệt dần xuất hiện vết nứt, Liễu Chẩm Thanh càng thêm không kiêng nể gì nghiêng sang bên cạnh, trực tiếp ghé bên tai hắn nói: “Hoắc huynh, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là… sợ ta? Nhưng ta chỉ là một tên công tử tay trói gà không chặt mà thôi, chỉ cần một đầu ngón tay thôi ngươi cũng có thể ném ta sang một bên mà, ta hẳn nên sợ ngươi mới đúng.”

Có lẽ hơi thở của y đã kích thích khiến vành tai Hoắc Phong Liệt chuyển màu đỏ tươi, hắn chợt quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh. Hắn đột ngột thu hẹp khoảng cách, thiếu chút nữa mũi của họ đã chạm vào nhau, Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Phong Liệt đã ngửa ra sau giữ khoảng cách an toàn.

Nhưng nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên hắn đã giận, dáng vẻ tức giận như thể bị bắt nạt nhưng lại không thể phản kháng, chọc cho Liễu Chẩm Thanh suýt nữa đã cười ra tiếng, Hoắc đại tướng quân lãnh diễm cao quý lúc trước đâu mất rồi? Sao cởi quần áo ra chân tay lại luống cuống như vậy.

Nhưng đúng là nên biết điểm dừng, không nên quá phận, miễn để chuyện khó mà giải thích rõ được.

Liễu Chẩm Thanh hắng giọng, ngồi ngay ngắn lại, đứng đắn nói: “Hoắc huynh, ta đùa với ngươi thôi, ta biết ngươi hẳn còn có chút cố kỵ, nhưng ngươi tin ta đi, ta vốn không thích nam tử, điểm này ngươi có thể tra ra được, sau lại bị ma quỷ ám, hơn phân nửa là ân cứu mạng của ngươi đã làm ta bị mê mang, giờ bị mất trí nhớ cũng đã thanh tỉnh trở lại, thực sự không có ý gì với ngươi hết.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, tựa như không biết nên phản ứng thế nào.

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục giải thích: “Hơn nữa vừa rồi nhìn ngươi cũng không phải có ý đó, là bởi vì ta nhìn thấy trên người ngươi có…”

Liễu Chẩm Thanh vừa nói vừa tranh thủ nhìn về phần ngực được nước bao phủ mất một nửa, định nói về những vết sẹo trên ngực hắn.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt dừng lại, đầy mặt nghi hoặc, y vươn ngón tay qua, “Đây là…”

Đột nhiên nghe tiếng xôn xao, nước hắt lên mặt Liễu Chẩm Thanh cũng hắt vào mắt Liễu Chẩm Thanh, đến khi y mở mắt lần nữa thì thấy trước mắt là màu trắng, thấy Hoắc Phong Liệt không chỉ quấn khăn ở phía dưới mà đến cả người trên cũng quấn khăn.

Bọc kín thế này còn có thể so với nữ tử nữa đó, cả khu suối nước nóng này cũng chỉ có mình hắn khác người vậy thôi.

Liễu Chẩm Thanh khiếp sợ, vậy mà hắn lại mang theo những hai cái khăn tắm, hoàn toàn là cố ý chuẩn bị trước.

Hắn thực sự lo lắng y nhìn trộm thân thể mình sao?

Từ từ, vừa rồi không phải hắn đã cho rằng y không chỉ muốn nhìn mà còn định đưa tay sờ đấy chứ.

Thế thì mẹ nó có lý cũng không nói rõ được.

Liễu Chẩm Thanh buồn bực nhìn Hoắc Phong Liệt, “Hoắc huynh, ta thật không phải đoạn tụ.”

Vốn tưởng rằng sẽ không được đáp lại, nhưng vẫn nghe  Hoắc Phong Liệt thấp giọng đáp một câu, “Ta biết.”

Lời nói đơn giản thẳng thừng dứt khoát, hoàn toàn không có tác dụng an ủi chút nào, quá mẹ nó giả dối.

Liễu Chẩm Thanh đã không biết nên nói tiếp thế nào, tự trách mình nhiều chuyện.

Liễu Chẩm Thanh chủ động ngồi xa một chút, chậm rãi tắm táp kỳ cọ, cả quá trình cũng không thấy Hoắc Phong Liệt bỏ khăn tắm ra, đến khi ra ngoài cũng là Liễu Chẩm Thanh tự mình ra ngoài trước, Hoắc Phong Liệt đợi một lúc lâu sau mới đi ra. Lúc này Liễu Chẩm Thanh đã biết phải ngoan ngoãn, chủ động tránh tầm mắt.

Chỉ là đến khi nằm trên giường, trong đầu Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn hiện lại màn kia.

Y bị sương mù trong suối nước nóng làm hoa mắt rồi sao?

Sao cứ thấy trên người Hoắc Phong Liệt có vết màu xanh lục ngả nâu dần hiện lên vậy nhỉ.

Rõ ràng bình thường không thấy gì, lúc ấy nhìn thì thấy diện tích nó bao phủ còn rất rộng, nhưng không nhìn thấy hoàn chỉnh nên không biết đó là gì.

Chuyện này, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ tò mò một chút thôi, cũng không có mặt mũi đi hỏi, hỏi nữa thì càng nói không rõ, nhưng may mắn là sau đó Hoắc Phong Liệt lại khôi phục lại thái độ bình thường, hai người ở chung cũng coi như hài hoà tự nhiên.

Thời tiết không tồi, cho nên đi đường liên tục năm ngày, chỉ dừng lại vào buổi tối để chỉnh trang lại, dù sao sắp tới một đầu mối then chốt là đường vận chuyển trên sông của Liễu gia, cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà Nguyên Giác giao cho Hoắc Phong Liệt, nơi cứu tế có vấn đề, Diêm Khâu Châu.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng quen thuộc với nơi này, châu dễ gặp thiên tai lũ lụt nhất, hầu như năm nào cũng cần cứu tế. Khi Liễu Chẩm Thanh còn tại chức, thường xuyên phải đau đầu vì nơi này, đêm cũng không thể ngủ. 

Có lẽ giờ cũng có người đang tham ô tiền cứu tế.

Xe ngựa vừa mới đi ngang qua một trà quán trước khi đến thôn đầu tiên thì có ông chủ tốt bụng tới hỏi có phải họ định đi tiếp về phía trước hay không.

Liễu Chẩm Thanh nhiệt tình hỏi thăm tin tức.

“Ta khuyên hai vị vẫn nên đổi một đường khác đi thôi.”

“Vì sao?”

“Muốn đi qua con đường phía trước phải đi qua núi Phi Long, hiện tại đạo phỉ hung hăng ngang ngược, trên núi đầy sơn tặc, ta thấy hai vị chỉ có một ngựa một xe, không có hộ vệ nào, thật sự rất không an toàn, nhỡ chẳng may bị đạo tặc ngăn lại, mất tiền là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.”

“Quan viên địa phương không diệt cướp sao?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi.

“Diệt cướp?” Ông chủ như nghe được một chuyện gì đó buồn cười, “Khu vực này của chúng ta hàng năm đều gặp thiên tai, sao lại không tới tiêu diệt bọn cướp chứ, hơn nữa núi kia rất dễ lạc đường, dễ thủ khó công, quan gia xử lý vài lần đều thất bại, cuối cùng cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Huống chi còn có…”

Ông chủ trà quán nói tới đây thì tức khắc dừng miệng như sợ cái gì đó, “Tóm lại, hai vị vẫn nên chọn đường vòng mà đi. Tránh hai thành trì phía trước là được.” 

Ông chủ nói xong liền rời đi tiếp tục bận việc, nhưng đứa con trai vẫn đứng cạnh ngây ngốc nhìn họ, có lẽ là do ít khi nhìn thấy vị khách nào có máu mặt như họ, cho nên đôi mắt nó sáng lấp lánh, hỏi han họ có phải quý nhân làm quan không.

Liễu Chẩm Thanh lấy trái cây đưa cho đứa nhỏ, thấy trong tay nó vẫn luôn cầm một cái khung nhỏ làm từ que gỗ, hình dạng vô cùng kỳ lạ, y nhìn thêm mấy lần. 

Đợi sau khi bạn nhỏ bị ông chủ lôi đi, Liễu Chẩm Thanh mới hỏi Hoắc Phong Liệt: “Hoắc huynh, lát nữa phải làm sao đây? Có sơn tặc đó.”

Hoắc Phong Liệt tựa hồ nhíu mày trầm tư, ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái. “Ngươi thấy thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh lười phải nghĩ, “Sao ta biết được chứ, ta nghe theo ngươi, dù sao ta cũng không biết võ, dù có gặp chuyện gì thì cũng cần Hoắc huynh đứng ra giải quyết, bảo vệ ta an toàn.”

“Điểm này thì ngươi cứ yên tâm.” Hoắc Phong Liệt nói.

Nói vậy tức họ sẽ tiếp tục đi, cũng phải thôi, dù sao nơi họ muốn tới chính là thành trì phía trước mà, không thể tránh đi được.

Đến khi vừa mới chui vào xe ngựa, Hoắc Phong Liệt liền lấy trong hành lý ra một bộ nhuyễn giáp* để Liễu Chẩm Thanh mặc.

*软甲: nhuyễn giáp, áo giáp mềm, mỏng



Liễu Chẩm Thanh không thích mặc mấy thứ này, nặng lắm, nhưng nghĩ lại, đao kiếm không có mắt, vẫn tạm chấp nhận mặc nó vào.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi nửa ngày cũng chưa thấy ai chặn đường cướp bóc, đang lúc Liễu Chẩm Thanh thấy vô cùng thất vọng thì nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn cùng với khẩu hiệu quen thuộc.

“Chặn đường! Cướp đây!”

Liễu Chẩm Thanh trộm xốc mành xe lên nhìn thoáng qua, tức khắc thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Năm sáu tên hán tử, nhìn thân hình thì thấy không quá cường tráng, tư thế cầm đao cũng không chuẩn, thế này… mình Hoắc Phong Liệt đánh mười tên còn được.

Quay đầu thì thấy Hoắc Phong Liệt mặt vô biểu tình ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, hướng tầm mắt của y nhìn về phía nhóm người đang lén lút trốn trong bụi cỏ.

Còn có mai phục nữa nha?

“Mấy người?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Tổng cộng tám người.”

Liễu Chẩm Thanh tiếc nuối lắc đầu, Hoắc Phong Liệt cưỡi hắc mã cũng bình tĩnh như không hề bị quấy nhiễu tiến về phía trước. 

Liễu Chẩm Thanh cũng chui ra khỏi xe ngựa, ra hiệu cho xa phu đang lo lắng trốn vào bên trong.

Đối với hành động của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt không ngăn cản vì hiển nhiên đối phương không có vũ khí tầm xa.

Nhưng tên sơn tặc dẫn đầu vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, thấy chỉ có ba người, quần áo còn không tầm thường, tức khắc cười ngoác miệng.

Hít sâu một hơi bắt đầu hô to lời kịch kinh điển, “Núi này ta…”

Mà hắn mới ngẩng đầu lên một cái đã thấy công tử thanh tú đứng trên xe đoạt lời hô trước: “Đường này ta đi, cảnh này ta ngắm, ngang nhiên cản mắt ta, ắt phải nộp phạt, dám nói một tiếng không, đánh cho các ngươi khóc.”

Hoắc Phong Liệt: …

Bọn sơn tặc đều ngây ngẩn cả người, sao lại giống với lời thoại của bọn họ vậy?

Thế này mẹ nó là ai cướp của ai vậy!
Bình Luận (0)
Comment