Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 39

Thân thể Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt cũng chú ý tới phản ứng của y, duỗi tay đỡ y, ánh mắt lo lắng dò hỏi.

Mà Liễu Chẩm Thanh lại vẫn là có chút do dự rồi mới nói khẽ: “Ta nhìn thấy một phó hội trưởng của một phân hội ở phương nam của Liễu gia, nếu ta nhớ không lầm thì ông ta có chút liên quan đến đường vận chuyển trên sông.” Nếu lúc trước y không tham gia buổi khảo hạch của gia tộc thì cũng sẽ không nhìn thấy.

Hoắc Phong Liệt nhíu mày, “Lương thực cùng bạc vụn cũng cần vận chuyển.”

Nội tâm Liễu Chẩm Thanh trầm xuống, xem ra trước khi việc vận chuyển thích khách vào kinh, thương hội của Liễu gia đã bị vướng vào không ít chuyện dối trên gạt dưới rồi. 

Quả nhiên lão gia đã già rồi, hai thúc thúc cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết tranh chút quyền lực trước mắt mà thôi, còn chẳng chịu giám sát công việc của thương hội cho cẩn thận, bấy giờ mới để kẻ xấu lợi dụng sơ hở. 

“Phải bắt.” Liễu Chẩm Thanh thấp giọng nói.

Liễu gia với danh nghĩa là liên quan đến chuyện khoa cử nên chỉ bắt người Liễu gia, thương hội liên quan tới quá nhiều thứ, nhất thời hoàng đế chưa xuống tay, rất nhiều công việc vẫn đang được vận hành, không có tổng hội trưởng thì vẫn còn hai phân hội trưởng chủ trì đại cục,, không ngờ giờ họ lại bắt được một trong hai người đó ở đây.

Đang nói, yến hội phía dưới có vẻ vừa hay đến lúc hạ màn, mọi người uống đã tận hứng, giáo chủ vỗ tay một cái, thủ hạ tiến lên mở cửa đẩy một tốp thiếu nữ mặc áo choàng trắng, đeo khăn che mặt thất thiểu đi vào, đại khái khoảng mấy chục người, loáng thoáng nghe được cả tiếng khóc nức nở nhưng cũng bị tiếng nhạc át mất.

“Chư vị, nhìn kỹ đây, đây là mấy tiểu cô nương vừa thu nạp vào, vô cùng sạch sẽ, đêm nay chúc mọi người chơi tận hứng.”

“Giáo chủ, đừng để đến lúc đó lại đòi chết đòi sống, khiến máu chảy đầm đìa thì khó coi lắm.” Có người nói.

“Haiz, ngươi không thích thì còn có rất nhiều người thích, ta là thích cứng đầu một chút. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn dây thừng với roi đâu ra đấy rồi.”

“Yên tâm, các vị, các vị nhìn mấy ả đang ngoan ngoãn khóc đi, đều là đã tự nguyện lựa chọn, không thì sẽ bị đói chết, chẳng bằng ngoan ngoãn nghe lời. Mà bị bịt miệng thì là những cô cứng đầu, còn cần các vị dạy dỗ thêm, nếu còn chưa thông suốt thì tính sau.”

Giáo chủ vừa dứt lời thì đám người cười ồ lên, có vẻ đều đã tìm được cho mình con mồi vừa ý.

Cho dù Liễu Chẩm Thanh đã gặp nhiều chuyện ác thì vẫn thấy vô cùng ghê tởm với loại chà đạp thiếu nữ thế này, vốn tay bám Hoắc Phong Liệt trong vô thức khi được đỡ lại chuyển sang nắm chặt, giận bao nhiêu mạnh tay bấy nhiêu.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, không nói gì, đợi người bên dưới giải tán, hai người quyết định tạm thời không lấy chứng cứ ở đây, trước hết phải đuổi theo giáo chủ đã.

Tên giáo chủ kia đúng là tham, chọn luôn hai cô nương, một người yên lặng, một người điên cuồng giãy dụa.

Đuổi theo sau giáo chủ, đi vào nội viện, hộ vệ đẩy hai cô gái vào phòng đợi, giáo chủ còn phải đến thư phòng nghe thủ hạ báo cáo tình hình tuần tra đêm nay.

Liễu Chẩm Thanh lẳng lặng không nói gì chờ đợi thời cơ, cảm giác mỗi một giây trôi qua đều khiến y băn khoăn, những cô nương đó bị đưa đi giờ đang thế nào? Nếu không thấy sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đã thấy thì không thể không có chút lo chuyện bao đồng, người bị dẫn theo giáo chủ chắc chắn sẽ được họ cứu, nhưng những người khác thì y cũng bó tay.

Đang nghĩ ngợi, Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt ôm lấy nấp dưới một cửa sổ không có người canh, Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt đặt Liễu Chẩm Thanh xuống, trầm giọng nói: “Ta đã quan sát, bọn chúng sẽ không tuần tra tới chỗ này, ngươi đợi ở đây đừng nhúc nhích, đợi ta chốc lát.”

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nói: “Ngươi muốn đến thư phòng? Nhưng mà…” Liễu Chẩm Thanh vừa định nói trong viện đều là thủ vệ, cách có thể tránh bứt dây động rừng tốt nhất là đợi giáo chủ vào nội thất một mình.

“Ta đi cứu những cô nương kia.”

Liễu Chẩm Thanh giật mình, ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, ánh mắt có chút lập loè, theo lý thuyết thì hẳn nên lấy đại cục làm trọng, không nên…

Hoắc Phong Liệt giải thích: “Kịp. Đánh ngất tất cả rồi khoá trái cửa là được, không tốn bao nhiêu thời gian.” Nói đoạn hắn nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt kiên định, “Có người từng nói, nếu đến cả người trước mắt còn không thể cứu được thì nói gì tới muôn nghìn chúng sinh?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, không đợi y phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã bay đi.

Câu nói kia Liễu Chẩm Thanh đã từng nói, câu nói Hoắc Phong Liệt nhắc tới là do y nói sao? Dù sao thì đó cũng không phải cách nói hiếm lạ gì. Đó đều là kiểu nói của mấy người trẻ tuổi chưa trải sự đời, đầy ý chí anh hùng tự cho mình là nhân vật chính, không biết trời cao đất dày, không biết thế gian tàn khốc.

Hiện thực sẽ chứng minh những lời này chỉ là lý tưởng mà thôi, đến khi thực sự lãnh đạo bá tánh đông đảo mới biết không ai là vai chính của thế giới này, có hào quang của vai chính che chở cho xuôi chèo mát mái. Chỉ có gánh nặng vô cùng trầm trọng, không thể chọn nhận hay bỏ.

Nhưng không thể không nói, khoảnh khắc Hoắc Phong Liệt kiên định rời đi kia, Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm nhận được niềm vui trước nay chưa từng có, như thể Nhị Cẩu đã lấy ngụm khí nghẹn trong cổ họng y đi vậy.

Liễu Chẩm Thanh không tự giác nhoẻn miệng cười, không biết khi nào cửa sổ bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng động, “Cha mẹ, xin lỗi, kiếp sau nữ nhi lại tẫn hiếu.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, đứng bật dậy đẩy cửa sổ ra thì nhìn thấy một cô gái đang treo cổ cạnh cửa sổ, thân thể giãy dụa điên cuồng.

Liễu Chẩm Thanh lập tức xoay người đi tới ôm lấy hai chân của cô, giữ cô lại, muốn cứu nhưng cô gái giãy dụa rất quyết liệt, đúng lúc này khoé mắt y nhìn thấy cô gái còn lại đã phát hiện và cũng xông lên hỗ trợ, cô nâng tay lên một cái, giây tiếp theo sức kéo đã buông lỏng, không biết có phải do dây buộc lỏng không, cô gái ngã xuống, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể gắng sức ôm, nhưng khi đặt cô xuống đất thì cô nàng đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nhìn về phía cô gái còn lại, chỉ thấy cô nàng cũng đang bình tĩnh nhìn y, cô còn rất cao, bởi vì đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo, nhưng mắt cô rất đẹp, đang híp lại nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh vội cười làm lành: “Cô nương, đừng hiểu lầm, ta không phải người xấu đâu, ta tới cứu các cô mà.”

Cô nương nhướng mày, đang định duỗi tay tháo khăn che mặt xuống thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa.

Nơi này là phòng thay đồ của nội thất cho nên chưa bị bại lộ ngay lập tức, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy đó có thể là giáo chủ quay lại. Y nhanh chóng suỵt một tiếng với cô gái, nhìn xung quanh thì thấy một ngăn tủ, y đỡ cô gái bị ngất rồi giấu cô vào trong đó, y nhặt áo khoác trên đất lên mặc vào, nói với cô gái vẫn luôn bình tĩnh: “Cô nương, cô xem mặt ta thế này cũng không thể nào là người xấu đâu, đúng không, cho nên lát nữa cô phối hợp với ta, kéo dài thời gian, đợi lát nữa sẽ có đại anh hùng tới cứu chúng ta. Nhưng cô cũng không phải sợ, ta sẽ không để tên súc sinh kia sàm sỡ cô đâu, cô cứ trốn ra sau lưng ta.”

Nói đoạn Liễu Chẩm Thanh liền xoã tóc đeo khăn lên, cố gắng che chắn, giấy dao găm trong tay áo, còn bảo vệ cô gái ra sau lưng.

Đột nhiên nghe thấy cô gái sau lưng thấp giọng nói: “Ngươi quá cao.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì hơi chùng chân xuống theo bản năng, hạ thấp chiều cao của mình, nhưng đột nhiên ngộ ra, sao nghe kiểu gì cũng thấy giọng nói vừa rồi không giống của con gái nhỉ.

Định quay đầu lại nhìn thì đã chẳng còn kịp nữa.

“Chạy đi đâu hết rồi, mau cút ra đây cho ta, còn muốn ta tự mình mời các ngươi sao?”

Nghe giọng giáo chủ cùng tiếng đóng cửa, Liễu Chẩm Thanh đã bình tĩnh phần nào. Vỗ vỗ cánh tay của cô gái sau lưng như an ủi, đợi giáo chủ mất kiên nhẫn xông vào, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng, khiến phòng thay đồ trở nên tối hơn.

Bởi vì giả dạng đúng chỗ, giáo chủ còn uống rượu, cho nên gã không nhận ra người đã đổi thành người khác, gã tiến lên nắm chặt cổ tay Liễu Chẩm Thanh.

“Vừa nãy không phải còn cứng đầu sao? Sao giờ lại im thin thít thế? Nghĩ thông suốt rồi à? Ha ha ha, hầu hạ bản giáo chủ cho tốt ngươi ắt sẽ được hời.”

Giáo chủ duỗi tay định tháo khăn che mặt của Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh khá tâm đắc với việc giả nữ, y e lệ ngượng ngùng cúi đầu, né tránh như thể thỏ con bị doạ sợ, như vậy lại còn khơi gợi hứng thú của đối phương, chơi trò lôi lôi kéo kéo này cũng là để câu giờ.

Cuối cùng giáo chủ cũng có chút thiếu kiên nhẫn, mạnh tay kéo người vào lòng.

“Nào, để bản giáo chủ hôn một cái.”

Liễu Chẩm Thanh nhịn cảm giác ghê tởm, đang định thuận đà kề dao lên cổ đối phương.

Nhưng dao còn chưa rút ra thì cổ tay đã bị bắt lấy.

“Ngươi!”

Không xong, vừa nãy nhìn bước chân gã lảo đảo còn tưởng không biết võ.

“Tìm chết!”

Hiển nhiên đối phương đã bị Liễu Chẩm Thanh chọc giận, muốn tóm lấy cổ tay Liễu Chẩm Thanh bẻ dao đâm ngược lại, mà đối mặt với chiêu này thì Liễu Chẩm Thanh cũng nhớ lại sát chiêu từng học, đang định phản kích thì có tia sáng bạc loé lên, trên cổ giáo chủ lại có thêm một con dao, lưỡi không không do dự mà nhiễm máu, mà còn có xu thế càng lúc càng cắt sâu hơn.

Giáo chủ hít hà một hơi thật mạnh.

“Câm miệng! Đừng nhúc nhích!” Một giọng nói âm u như rắn độc rình mồi vang lên, chính là cô gái kia.

Liễu Chẩm Thanh bị giáo chủ đẩy ra, hiển nhiên gã muốn đánh lại cô nàng, nhưng sau đó tốc độ của cô còn nhanh hơn, một tay bịt miệng giáo chủ, mắt cũng chẳng thèm chớp, tay cầm dao vung một cái, ba ngón tay của giáo chủ đã bị chém đứt, rõ ràng chỉ có nhân tài có nội lực mới có thể làm được như vậy.

Tiếng kêu gào thảm thiết cũng bị nhét ngược trở lại cổ họng tên giáo chủ.

“Đã bảo đừng có nhúc nhích.”

Giáo chủ giận dữ trừng mắt, nhưng cũng biết bản thân không thể phản kháng, võ công của đối phương hiển nhiên cao tay hơn gã.

Dao găm lại kề lên cổ, cô gái khẽ cười nói: “Ta cho ngươi nói chuyện, ngoan ngoãn lên tiếng bảo thủ vệ bên ngoài rời đi, nếu dám nói thừa chữ nào, hoặc có người khác xông vào thì đừng trách ta chém đầu ngươi đem tặng cho lão già nhà ngươi.”

Giáo chủ còn chưa nói gì đã thấy dao trên cổ đè nặng hơn, gã đã bị doạ sợ, đợi cô gái bỏ tay khỏi miệng thì chỉ đành vâng lời nghe lệnh, chật vật hô: “Người bên ngoài cút ra xa cho ta, dù nghe thấy tiếng gì cũng không được tiến vào, nếu quấy rầy ông đây, ông đây sẽ lấy mạng các ngươi!” 

Thủ vệ bên ngoài quay ra nhìn nhau, cuối cùng vẫn là giáo chủ uy nghiêm, bọn chúng chỉ đành nghe lời rời xa đình viện. 

Cô gái lẳng lặng lắng nghe một lát, bấy giờ mới đá vào sau đầu gối giáo chủ, “Quỳ xuống.” Đợi đến khi gã chật vật bò dậy chỉ có thể cảm giác được người đã đứng phía sau gã, tuy không biết đổi sang tư thế gì, dao lại áp gần gã hơn, cảm giác sợ hãi vẫn áp bách hơn cả, gã không dám nhúc nhích.

“Các ngươi là làm gì vậy? Đừng giết ta, chuyện gì cũng từ từ, ta có thể cho các ngươi rất nhiều rất nhiều bạc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Giáo chủ cố ra vẻ bình tĩnh thương lượng.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh đã nhìn đến choáng váng, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, y nhất thời không kịp đề phòng, mà sao y cứ thấy cô gái này quen quen, nhưng đang lúc ngạc nhiên thì lại thấy sau lưng nổi gió lạnh.

Cùng lúc ấy, giáo chủ ở đối diện y đã thấy được mọi chuyện phía sau Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy có một nam tử bay từ ngoài cửa sổ vào, hai mắt sắc bén như dao, thoáng thấy được sắc đỏ sậm, hắn nhào về phía Liễu Chẩm Thanh như thú rừng đáng sợ nhào về phía con mồi trong màn đêm. Khí thế kia quả thực còn đáng sợ hơn cô gái đang kề dao vào cổ gã.

Mà cũng thấy được một màn này, sửng sốt định nói chuyện thì lại thấy người nọ đã duỗi tay bắt được cánh tay của Liễu Chẩm Thanh, kéo một cái. 

Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được một sức lực cực kỳ bá đạo thay đổi tư thế của y, y sợ hãi quay đầu thì thấy được một khuôn mặt như sắp đóng băng.

Nhưng lúc này Liễu Chẩm Thanh còn chưa thấy được lửa giận cùng sự nóng nảy phía dưới vẻ mặt đó, chỉ là bản năng của y cảm nhận được nguy hiểm, muốn lui về phía sau, nhưng khi nhận ra người tới là ai thì phản ứng đầu tiên của Liễu Chẩm Thanh là hỏi han: “Nhanh thế? Kịp không? Đều đã xử lý xong rồi sao? Không bị phát hiện đấy chứ?”

Hoắc Phong Liệt dừng một chút, nhất thời vẫn theo thói quen trước hết là thuận theo đối phương.

“Ừm, đến kịp, tất cả đều không sao.” Trả lời xong, cảm xúc điên cuồng vì không thấy người đâu vừa rồi đã bị áp xuống một cách bất đắc dĩ, nghẹn một lúc rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút uất ức, tuy nhiên trong giọng nói lại không nghe ra điều đó, “Ngươi… sao lại không đợi ta?”

Liễu Chẩm Thanh cho rằng Hoắc Phong Liệt đang trách mình tự tiện hành động, nhưng lúc ấy y cũng không thể làm như không thấy, sau đó y nhìn về phía cô gái kỳ lạ biết võ công kia.

Hoắc Phong Liệt như thể bấy giờ mới có hứng thú nhìn xe cô gái đó là ai, lúc mới tiến vào, bản năng của hắn cũng đã xác định hiện trạng không có vấn đề gì, sau đó toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Liễu Chẩm Thanh.

Kết quả quay đầu nhìn một cái, Hoắc Phong Liệt khựng lại, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Liễu Chẩm Thanh còn đang tự hỏi vì sao người trước mắt lại có vẻ quen quen thì nghe cô gái cất giọng với ngữ khí không tốt lắm: “Trùng hợp thật.”

Theo động tác tháo mạng che mặt của cô, hai mắt của Liễu Chẩm Thanh dần trợn tròn, sau đó hít mạnh một hơi, ánh mắt lạnh lùng của đối phương quét về phía y như đang dùng ánh mắt để nói: Dám cười? Thử xem.

Liễu Chẩm Thanh nuốt tiếng cười xuống, hóa ra cô gái ấy là Tần Dư hóa trang thành.

Không phải Liễu Chẩm Thanh muốn cười đâu, nhưng Tần Dư hóa trang quá tinh xảo, mặt đánh phấn trắng nõn, đến môi cũng tô son đỏ tươi, nếu không phải biết Tần Dư để nhận ra giọng của đối phương thì nhìn dáng vẻ này có thể sẽ nhầm đó là mẹ hoặc em gái của Tần Dư mất thôi. Dù có ngụy trang thành nữ thì cũng không cần hy sinh đến vậy đâu nhỉ, chỗ ngực kia là bánh bao nhét vào à?

Hơn nữa người như Tần Dư thế mà lại biết hóa trang giỏi như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là quá đáng sợ mà, Liễu Chẩm Thanh cười gượng nói một câu. “Đúng là tay nghề cải trang quá cao siêu, khó trách có thể thành công trà trộn vào trong.” Y tò mò hỏi sao Tần Dư lại trà trộn vào nhóm nữ tử, nhưng câu hỏi tùy ý ấy lại như chọc giận Tần Dư, tựa như y vẫn luôn nghẹn cục tức này.

Chỉ thấy Tần Dư híp mắt nói: “Không bằng Liễu công tử, chỉ lấy khăn lụa che mặt thôi cũng có thể khiến tên ngu này như bị ma quỷ ám, lôi kéo vui cười với ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh vừa nhếch khóe miệng thì đã nghe Hoắc Phong Liệt đứng cạnh trầm giọng: “Cái gì?”

Tần Dư mách luôn, “Còn ôm Liễu công tử nữa.”

Liễu Chẩm Thanh: Ta không cần mặt mũi hả!

Tên Tần Dư này đúng là nhìn vậy mà lại xấu tính xấu nết ngầm, bình thường thì im như hũ nút, còn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, thế mà khi mở miệng thì chẳng kém cạnh ai, không hề mềm yếu xíu nào, còn chuyên hố người khác.

Quay đầu nhìn thấy mặt Hoắc Phong Liệt đã đen xì.

Lạ thật, hình như Nhị Cẩu giận rồi? Còn tưởng sẽ nhận được vẻ mặt muốn nói lại thôi chứ.

Đột nhiên bóng người bên cạnh chợt lóe, chỉ nghe giáo chủ ré lên một tiếng, cằm bị đánh lệch khớp, sau đó là một cú đá đá gãy tay tên giáo chủ, gã bị đau cũng chỉ có thể lăn lộn trên đất rồi phát ra tiếng rên rie rầu rĩ mà thôi.

Tần Dư cười lạnh một tiếng, lại phát hiện Hoắc Phong Liệt đã ngẩng đầu nhìn về phía y, ý tứ không thể rõ ràng hơn, vì sao không hỗ trợ?

Tần Dư nghẹn họng, nhún vai nói: “Không phải ta không hỗ trợ, là thời cơ không cho phép, tên này biết võ, ta sợ bứt dây động rừng, hơn nữa ta thấy Liễu công tử diễn rất tự nhiên nên đành tùy cơ ứng biến.”

Liễu Chẩm Thanh cạn lời: “Ta là nam nên cũng không thiệt gì, kéo dài thời gian thôi mà.”

Nhưng vẫn thấy Hoắc Phong Liệt nhìn y bằng ánh mắt không đồng tình.

Mà đúng lúc này, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu đầy quái dị.

Ngay sau đó là giọng nói mang theo ý cười rất rõ ràng: “Tần mỹ nhân bị bắt rồi sao? Có cần ta làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”

Tần Dư tức khắc đen mặt, lập tức nâng tay áo lau mặt.

Liễu Chẩm Thanh: Được rồi, đã biết vì sao Tần Dư lại nghẹn cục tức.
Bình Luận (0)
Comment