Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 42

“Hầy!” Liễu Chẩm Thanh dựa vào dưới tàng cây, đã than thở không biết bao nhiêu lần.

Vốn y có thể rời đi, từ đó trời cao biển rộng, thỏa sức đi đó đi đây, tha hồ say sưa chốn Giang Nam, không hẹn ngày gặp lại. Hơn nữa y cũng đã cưỡi ngựa quay đi rồi, nhưng đi được một nửa lại vẫn không yên lòng, nhưng thực sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với Hoắc Phong Liệt, chỉ có thể trốn về trước.

Thực ra từ khi biết được Hoắc Phong Liệt đã sớm nhận ra y là Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh đã hiểu rõ một điều, rằng Hoắc Phong Liệt cũng không muốn trả thù y, thậm chí không muốn vạch trần vỏ bọc của y, tuy không biết thằng bé nghĩ thế nào nhưng ít nhất là không muốn hại y.

Nếu đã vô hại, hơn nữa đã rõ ràng, bản thân cũng không cần vội vã trốn chạy, có lẽ do biết rõ ý đồ của Hoắc Phong Liệt, càng có lợi cho y sau này.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn qua, thấy Hoắc Phong Liệt đã trở lại, hắn hơi rũ đầu, ánh mắt lại vẫn nhìn thẳng về phía này. Dừng lại ở nơi cách y ba bước chân, như thể vô cùng cẩn thận.

Cuối cùng Hoắc Phong Liệt đứng yên trước mặt y, nhẹ giọng gọi. “Liễu công tử.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, yên lặng ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt không thể diễn tả.

Hoắc Phong Liệt cũng lặng lẽ nhìn thẳng vào y, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng cũng nói thành lời hai chữ vẫn luôn bồi hồi bên miệng, hai chữ hắn vẫn luôn mong được gọi.

“Thanh ca.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì cả người run lên, tiếng gọi này, đã chín năm y không được nghe, họ như vượt qua dòng chảy thời gian, nghe mà cứ ngỡ đã trải qua mấy đời.

Quả nhiên Nhị Cẩu vẫn còn muốn gọi y một tiếng Thanh ca.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp ngả bài, hỏi: “Đệ biết từ lúc nào?”

Hoắc Phong Liệt thành thật trả lời: “Ngày đón huynh về phủ tướng quân thì đã xác định rồi.”

Liễu Chẩm Thanh càng thêm tò mò, “Ta để lộ nhiều sơ hở như vậy sao? Hơn nữa loại chuyện hoang đường này người bình thường ai mà tin?”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt nhu hòa, “Thực ra cũng không để lộ bao nhiêu, chỉ là trước kia huynh từng kể cho ta một chuyện, ta vẫn nhớ kỹ, cho nên…”

Nghe Hoắc Phong Liệt thuật lại lời y dỗ hắn khi y bệnh nặng sốt cao đầu óc mơ hồ, Liễu Chẩm Thanh thực sự không ngờ mình đã từng nói mấy cái này, không thể tin nổi: “Loại lời này mà đệ còn tin, lại còn nhớ đến tận bây giờ.”

Liễu Chẩm Thanh đã lảm nhảm đủ thứ chuyện khi y ốm bệnh, y cảm thấy thật khó tin, còn có người tin mấy lời kiểu này à? Hoắc Phong Liệt lại gật đầu đầy nghiêm túc, nếu đã không tin sao có thể kiên trì sống tiếp chứ.   

Tám năm chờ đợi trong vô vọng, hắn từng có lúc cảm thấy mình có thể đã phát điên rồi, hoặc là đã nhớ lầm, hoặc là người nọ vốn chỉ dỗ hắn mà thôi. Đã từng hy vọng xa vời, đã từng ảo tưởng viển vông, hắn cảm thấy người sẽ trở về, nhưng lý trí lại biết là không thể. Cái gì mà người của thế giới khác, gì mà kiếp trước không thể chết, gì mà xuyên không, chờ đợi một cách nực cười, không thiết sống chết mà chờ đợi. Không ngờ… lại có ngày trở thành sự thật.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt duỗi tay nhẹ nhàng giữ chặt lấy một bên tay của Liễu Chẩm Thanh, giống như khi hắn còn nhỏ vậy, nhẹ nhàng nắm tay nhau.

Liễu Chẩm Thanh còn đang buồn bực, bị Nhị Cẩu nắm lấy tay như vậy thì lại không kịp phản ứng.

“Huynh là… Thanh ca của ta đúng không.”

Liễu Chẩm Thanh nghe thấy câu hỏi này thì có chút buồn cười, “Không phải đệ đã xác định rồi sao? Còn hỏi cái gì nữa?”

“Ta muốn nghe chính miệng huynh nói.” Hoắc Phong Liệt nói với khuôn mặt nghiêm túc.

Có chút tùy hứng như vậy đúng là có cảm giác giống Nhị Cẩu lúc nhỏ.

Liễu Chẩm Thanh đã bị chọc cười, “Là ta.”

Trên mặt Hoắc Phong Liệt dần hiện ý cười khó mà hình dung được.

Nhưng nói tới đây, vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh lại cứng đờ, y kéo tay mình lại, nói, “Cũng không phải, Hoắc tướng quân, giờ ta là Liễu Tiêu Trúc, một người bị mất trí nhớ, đệ hiểu ý ta chứ.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ, “Ta hiểu.”

Liễu Chẩm Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, y đã nghĩ Hoắc Phong Liệt đã không vạch trần thì hẳn cũng hiểu dụng ý của y.

“Cho nên, huynh vẫn muốn chạy sao?” Hoắc Phong Liệt thấp giọng mở miệng hỏi.

“Ta muốn bắt dầu một cuộc sống mới.” Liễu Chẩm Thanh đáp.

“Những người khác huynh không muốn gặp chút nào sao?” Ngữ khí Hoắc Phong Liệt có chút sốt ruột, thậm chí có chút bức bối: “Hoàng thượng thì sao? Thái hậu thì sao?”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi mấy lần, mà từng chút biến hóa một đều bị ánh mắt Hoắc Phong Liệt bắt lấy, hắn biết đối với Liễu Chẩm Thanh, những người này vẫn vô cùng quan trọng, ít nhất là quan trọng hơn hắn, điểm ấy thì hắn có thể chắc chắn.

“Nếu huynh muốn gặp, ta có thể giúp huynh, mấy năm nay hắn vẫn luôn hối hận lúc trước không có năng lực để bảo vệ huynh.” Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày, y chỉ hừ cười một tiếng.

“Huynh trách hắn?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Không, ta đã chết một lần rồi, cảm xúc dữ dội gì cũng theo gió bay đi hết, nếu muốn gặp thì đã không rời khỏi kinh thành, cho nên không cần gặp lại đâu.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hoắc Phong Liệt nhìn vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh, nhàn nhạt xa cách như vậy, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi tới là y sẽ thuận theo gió đi luôn, làm thế nào cũng không thể bắt lại được. Hắn hiểu, Liễu Chẩm Thanh muốn rời khỏi tất cả bọn họ.

“Vậy tại sao vừa rồi huynh không đi?” Hoắc Phong Liệt rũ mắt hỏi.

Liễu Chẩm Thanh không trả lời mà lại nghiêm túc nhìn Hoắc Phong Liệt hỏi: “Vậy tại sao đệ không báo thù?”

Hoắc Phong Liệt giật mình, ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Huynh nói gì?”

Liễu Chẩm Thanh có chút mất tự nhiên xoa xoa cằm. “Sau khi trở về, đã nghe nói rất nhiều, ta cho rằng đệ sẽ muốn tìm ta để báo thù.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Hoắc Phong Liệt trở nên rất xấu, Liễu Chẩm Thanh càng thêm xấu hổ, “Đệ có muốn trả thù hay không thì nói đi, đệ không hận ta sao?”

“Ta chưa bao giờ hận huynh.” Hoắc Phong Liệt vội vàng đáp.

Liễu Chẩm Thanh há miệng thở phào, trong lòng không biết phải cảm thấy thế nào. Thật ra y vẫn có chút để bụng chuyện Hoắc Phong Liệt đào hết mồ mả của mình lên, nhưng nghĩ lại thì lúc ấy hắn cũng mới chỉ mười tám mười chín tuổi thôi, vừa về đã nghe nói chuyện ấy, lại còn có cả chứng cứ, dù sau này có lý giải thế nào, nghĩ ra sao thì lúc ấy trong cơn giận hắn làm ra chuyện gì cũng đều hợp tình hợp lý, hơn nữa có vẻ hiện tại Nhị Cẩu cũng không muốn giải thích chuyện này, dù sao hắn cũng biết y đại khái đã nghe nói mọi chuyện, nếu không muốn nói thì giờ y cố ý truy hỏi thì chẳng phải sẽ tự làm mình khó xử sao. Y lại chẳng phải người xưa thật sự, không để tâm tới thi cốt của mình đến thế, chỉ cần biết hiện tại Hoắc Phong Liệt không hận y, vậy đã coi như có kết quả tốt rồi.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Nếu đệ đã không cản trở ta, lại giữ kín thân phận của ta, thì ta cũng không cần vất vả chạy trốn làm gì, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến Liễu gia, cứ ném tất cho đệ cũng không ra thể thống gì. Đợi chuyện Liễu gia xử lý xong xuôi ta lại đi, chúng ta cứ coi như ôn chuyện, để ta xem đệ trưởng thành thế nào.”

Thật ra nguyên nhân lớn nhất khiến Liễu Chẩm Thanh ở lại là vì y lo cho Nhị Cẩu.

Chuyện lần này rõ ràng là không đơn giản, còn liên quan đến dư nghiệt của tam vương, đây đều là vấn đề y để lại lúc còn sống. Nhị Cẩu hợp lên chiến trường chém giết, loại chuyện này thì hắn còn nhiều khiếm khuyết, y có chút khó hiểu tại sao Nguyên Giác lại phái Hoắc Phong Liệt đi xử lý chuyện này, chẳng lẽ thực sự là vì quần lực quá lớn giao cho người khác không yên tâm nên chỉ có thể giao cho Hoắc Phong Liệt?

Hoắc Phi Hàn đã đi rồi, là huynh trưởng, Liễu Chẩm Thanh không nỡ bỏ đi để tiểu đệ xử lý việc này, cũng coi như đã thất bại trong việc buông bỏ hết thảy, đành chấp nhận số phận, coi như lập công chuộc tội, đợi mọi việc xong xuôi thì lại đi.

Nhìn thái độ của Liễu Chẩm Thanh, khóe miệng Hoắc Phong Liệt căng chặt, cuối cùng gật đầu trầm giọng nói: “Ta biết rồi, trước khi đi huynh có thể nói với ta một tiếng không?”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy giọng hắn càng thêm trầm thấp: “Đừng đột nhiên biến mất.”

Nếu đã nói rõ thì chuyện này cũng không có gì.

Mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh gật đầu, sắc mặt Hoắc Phong Liệt mới hòa hoãn hơn chút, “Vậy huynh ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi…”

“Từ từ, đệ không còn gì muốn nói với ta nữa sao?” Liễu Chẩm Thanh có chút ngạc nhiên, cho dù không hận, không muốn trả thù thì sao có thể không hỏi chân tướng mọi chuyện năm đó chứ.

Nhưng Hoắc Phong Liệt chỉ nghĩ ngợi một lát rồi lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Ta… đã tuân thủ lời hứa, bảo vệ chiến trường phía tây.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, hoảng hốt nhớ lại bức thư gửi riêng cuối cùng giữa bọn họ.

Khi đó Hoắc Phong Liệt thay Hoắc Phi Hàn đã chết trận trấn thủ biên cương phía tây, trong bức thư cuối cùng ấy, hình như Hoắc Phong Liệt đã biểu đạt ý muốn hòa đàm.

Khi Liễu Chẩm Thanh biết được đã vô cùng tức giận, lập tức viết thư phản hồi mắng hắn một trận.

Viết gì thì y không nhớ rõ, chỉ nhớ mình đã dùng lời lẽ gay gắt chất vấn tại sao hắn lại có thể nghĩ như vậy, hắn muốn khiến hoàng gia thất vọng, khiến y cùng Hoắc Phi Hàn thất vọng sao? Cảnh cáo hắn nên quên ý nghĩ ấy đi, bảo vệ phía tây cho tốt, nếu không thì đừng quay lại.

Khi đó y bị trúng độc, lại bận rộn không yên, cảm xúc không ổn định, có lẽ đã mắng quá ác, sau đó không nhận được thư của Nhị Cẩu nữa, chỉ còn tin báo của quân đội. Đó cũng là lần cuối họ liên lạc riêng với nhau, không thể coi là ký ức tốt đẹp gì, sau đó khi y chết Nhị Cẩu hẵng còn đang liều mạng chiến đấu trên chiến trường. 

Hiện tại ngẫm lại y cũng có phần sai, có lẽ muốn đánh cuộc một phen, có lẽ do trạng thái tinh thần không tốt, trở nên bướng bỉnh, cố chấp, nhỡ khi đó Nhị Cẩu quyết tiếp tục rồi xảy ra chuyện thì y lấy mặt mũi nào đến gặp Hoắc Phi Hàn đây, cho nên khi mới trọng sinh y mới không chắc Nhị Cẩu có còn sống hay không.

“Đệ làm tốt lắm, còn nữa… Xin lỗi.” Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói. Tuy lúc đó đúng là không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể thua trên chiến trường biên giới phía tây được, nhưng y vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với Nhị Cẩu, hẳn y đã phải kiên nhẫn trấn an chống đỡ cho cậu thiếu niên lúc ấy mới đúng.

Khi y ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Hoắc Phong Liệt đột nhiên cứng đờ người, hốc mắt đỏ lên, không phải do bị tẩu hoả nhập ma mà mắt cũng hiện ánh nước, lập tức khiến Liễu Chẩm Thanh luống cuống tay chân, “Nhị Cẩu? Đệ…” 

Chuyện năm đó đã khiến hắn tủi thân đến vậy sao? Mình quá đáng đến thế sao? Đáng chết đáng chết!

“Đừng nói hai chữ xin lỗi với ta. Huynh không có lỗi, là ta không đúng.” Hoắc Phong Liệt ngơ ngẩn nói, nhìn Liễu Chẩm Thanh thật sâu một cái rồi xoay người rời đi.

Để lại một mình Liễu Chẩm Thanh không kịp phản ứng.

Chuyện gì vậy? Cái quan trọng cần hỏi thì Nhị Cẩu lại không hỏi câu nào, kết quả còn có cảm xúc không thể hiểu nổi, khiến Liễu Chẩm Thanh không hiểu phải làm sao.

Thôi thôi, chuyện đã qua như mây như khói, nhắc tới lại đau lòng, vẫn nên để gió cuốn đi đi thôi.

Rất nhanh đội truy bắt đã trở về, nhưng lại chỉ mang về được thi thể của Uông thứ sử.

Không phải do bọn họ giết, là khi họ tìm được thì lão đã là một cỗ thi thể rồi.

Hoắc Phong Liệt kiểm tra vết thương, Liễu Chẩm Thanh đứng cạnh vuốt cằm trầm tư.

“Chuyện gì đây?” Hạ Lan khập khiễng đi tới hỏi: “Chết thế nào?”

“Giết người diệt khẩu?” Tần Dư nhíu mày.

Không chỉ là giết người diệt khẩu mà người ra tay lại chính là người đã bảo vệ lão ta lúc ban đầu.

Hoắc Phong Liệt đã giao thủ với lão hán kia, không khó để nhận ra miệng vết thương này, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn ra được.

Giết chủ thuê là hành vi cấm kị của giới sát thủ, trừ phi người thuê lão ta cũng không phải Uông thứ sử, có người thuê người bảo vệ Uông thứ sử, lúc cần thì sẽ giết người diệt khẩu.

Tức là chuyện tham ô tiền cứu tế và thuế ruộng vẫn còn kẻ đứng sau lưng giật dây.

Quả nhiên giống như Liễu Chẩm Thanh đã đoán, chuyện không hề đơn giản, Uông thứ sử cùng lắm cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Thanh trừ Thiên Hữu Giáo, cả đội quân mênh mông cuồn cuộn trở về thành, trời còn chưa sáng mà thành trì đang âm trầm bỗng trở nên huyên náo. 

Có mấy người rất buồn cười, định tụ tập lại tiến lên ngăn đội ngũ lại, yêu cầu họ thả Thiên Hữu Giáo ra, đúng là điếc không sợ súng mà.

Liễu Chẩm Thanh theo đội ngũ đi vào doanh trại, còn Hoắc Phong Liệt lại bắt đầu bận rộn thẩm tra vụ án kiện, sửa sang sổ sách báo lại cho triều đình.

Nửa ngày sau có một người ngoài ý muốn tới thăm.

“Ấy? Liễu huynh lại ở cùng một doanh trướng với Chiến Uyên sao?” Người tới nói chuyện mang theo chút ý cười, động tác xốc rèm ưu nhã.

Liễu Chẩm Thanh đang nhàm chán đọc sách thấy người tới thì giật mình, “Bạch huynh?”

Bạch Tố cười đi tới ngồi cùng, hàn huyên mấy câu thì biết hóa ra Bạch Tố vốn đi cùng Tần Dư và Hạ Lan, chỉ là lúc ở Thiên Hữu Giáo chưa kịp nói thôi.

“Ta muốn vào nam tìm bạn cũ của huynh trưởng để lấy một thứ, cho nên tiện đường đi cùng bọn họ, tối họ làm việc không thể đưa ta theo, ta đành ở lại trong thành. Không ngờ lại gặp được hai người, may thật đấy.” Bạch Tố cười nói: “Nhưng Chiến Uyên cũng thật là, chuyện nguy hiểm như vậy sao lại mang ngươi theo chứ, nhỡ bị thương thì phải làm sao?”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ lại lúc trước Hoắc Phong Liệt đi đâu cũng phải mang y theo, hiển nhiên là sợ y lẳng lặng biến mất.

Hiện tại nếu đã nói rõ với nhau thì tốt rồi.

Hai người hàn huyên trong chốc lát chuyện án kiện, Liễu Chẩm Thanh phát hiện Bạch Tố rất nhạy bén với chuyện quan trường, không thua kém gì huynh trưởng mình, chỉ tiếc y tuy đỗ Trạng Nguyên nhưng lại không muốn vào triều làm quan, Liễu Chẩm Thanh không rõ vì chuyện của huynh trưởng đã để lại bóng ma cho y hay tính y vốn như vậy.

Mà Bạch Tố cũng coi như được nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng cặp mắt khác, cứ luôn cảm thấy Liễu Chẩm Thanh của  hiện tại thông minh hơn khi còn ở kinh thành, đôi khi chính y còn không theo kịp tư duy của Liễu Chẩm Thanh, phải nhờ đối phương chỉ dẫn.

“Vậy ngươi thấy kẻ đứng sau vụ này là ai?” Bạch Tố hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Cái này thì không thể đoán mò được, nhưng mà… trong kinh thành tất có nội ứng, nếu không có người hỗ trợ thì Uông thứ sử đã không dám gióng trống khua chiêng như vậy.”

Bạch Tố lắc đầu thở dài: “Không ngờ chỉ vào nam tra án gian lận khoa cử mà lại lòi ra cả chuyện tham ô, cũng coi như ý trời.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười, nếu nói là ý trời vậy ắt là ý của thiên tử rồi (hoàng đế).

Nguyên Giác đã sớm biết nơi này có vấn đề, hoàn toàn có thể phái đại thần tới điều tra, nhưng là hắn không dám tùy tiện tin ai, nếu người được phái tới cũng bị mua chuộc thì phải làm sao đây? Cho nên Hoắc Phong Liệt là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa mượn lý do trùng hợp để phát hiện vấn đề nơi này, còn giải quyết nó luôn thì không dễ khiến kẻ sau màn cảnh giác.

Nhưng cũng chỉ có tác dụng lúc đầu này thôi, nếu sau này tiếp tục điều tra ra vấn đề thì kẻ chủ mưu cũng không ngốc, chắc chắn sẽ hành động.

Đến lúc đó người bị nguy hiểm nhất chỉ sợ cũng là Hoắc Phong Liệt nhận lệnh cải trang vi hành.

Cùng lúc đó, tại một vườn hoa tinh xảo ở kinh thành, một bàn tay nhỏ ngắn trắng như ngọc chậm rãi ngắt một đóa hoa, cầm kéo vàng cẩn thận tỉa tót, “Giết chưa?”

“Tin tức truyền đến, giết rồi ạ.” Thuộc hạ quỳ gối gần đó trả lời.

“Thực ra Uông thứ sử cũng chẳng có gì đáng dùng, vẫn sẽ bị hoài nghi, quá phiền toái, không bằng phái người giết nốt Hoắc Phong Liệt đi.”

Người đang quỳ run lên, “Hiện tại bên cạnh Hoắc tướng quân còn có Tần Dư cùng Hạ Lan, chỉ sợ…”

“Ồ?” Nữ tử bâng quơ thốt ra một tiếng hỏi, khiến thuộc hạ sợ hãi lập tức xác nhận.

Đột nhiên có một giọng nói của nam tử trẻ tuổi truyền đến từ điền viện cách đó không xa, “Có phải chuyện bé xé ra to không vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, coi như bọn chúng may mắn ấy mà.”

“Ha ha, trùng hợp, ngươi còn phải học nhiều lắm, trên đời này lấy đâu ra lắm cái trùng hợp như vậy. Hoàng thượng lại rất thông minh.” Bàn tay thon dài trắng nõn đưa hoa đến trước chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, ngay sau đó rắc một tiếng, kéo vàng cắt bông hoa làm đôi, “Coi như là trùng hợp đi, vậy cũng phải diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.”

“Nhưng không có Hoắc tướng quân ai sẽ bảo vệ giang sơn?” Nam tử lại hỏi.

“Không có Hoắc gia, giang sơn của Nguyên thị sẽ ngã xuống không vựng dậy nổi sao? Nếu nghĩ như vậy thì sớm muộn gì Hoắc gia cũng sẽ có một tên nghịch tặc chiếm lấy thiên hạ của Nguyên thị các ngươi.” Nói xong, nữ tử ho mấy cái, thân thể có vẻ không tốt, xua cua tay, “Ngươi về đi, ta có hẹn với tỷ tỷ. Đúng rồi, đừng quên tới thăm tỷ tỷ, bà ấy nhớ ngươi.”

“Vâng.” Nam tử đứng dậy cung kính tiễn người, nhưng sau ngước mắt nhìn lại chỉ thấy vẻ không phục.

Màn đêm buông xuống, Liễu Chẩm Thanh đã ngủ rồi, giữa lúc mơ mơ màng màng, y cảm giác được có người kéo chăn cho mình, Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy Hoắc Phong Liệt đứng cạnh mình.

“Về rồi à?” Liễu Chẩm Thanh hàm hồ hỏi một câu.

“Ừm.” Hoắc Phong Liệt đáp một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh đầu óc không thanh tỉnh xoay người một chút, nhớ ra đây là doanh trướng của chủ soái, hơn nữa chỉ có một cái giường, y bèn dịch người vào trong.

“Tới đây, ngủ.”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ người, ngơ ngác nhìn Liễu Chẩm Thanh, không ho he gì.

Liễu Chẩm Thanh không cảm thấy việc Hoắc Phong Liệt sắp xếp cho mình vào doanh trướng chủ soái có gì lạ, bởi vì có vẻ với Hoắc Phong Liệt thì chỉ có hai người bọn họ là thân thuộc nhất, hơn nữa Hoắc Phong Liệt vô cùng bận rộn, tối cũng chưa chắc đã về nghỉ ngơi, một mình y ngủ trên cái giường lớn như vậy, sao lại không nhỉ? Cho nên Liễu Chẩm Thanh nghiễm nhiên hưởng thụ.

Nhưng nếu Nhị Cẩu về thì cũng không thể không cho người ta ngủ. 

May mà hai nam nhân chen chúc một chút cũng nằm được.

Không thấy Hoắc Phong Liệt có động tĩnh gì, hai mí mắt của Liễu Chẩm Thanh đã dính vào nhau không tài nào mở ra được, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt, chỉ có thể vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Không đủ sao?”

Nhưng lần này rất nhanh đã cảm nhận được có một cảm giác áp bách ùa tới, kẽo kẹt một tiếng, cánh tay cũng bị cọ, y biết Nhị Cẩu đã nằm lên giường.

Liễu Chẩm Thanh mơ hồ kéo một bên góc chăn sang đắp cho Hoắc Phong Liệt, như thể chăm bẵm cho Nhị Cẩu lúc nhỏ vậy.

Cánh tay vòng qua như đang ôm, ngón tay cọ phải quần áo, cảm thấy không đúng, “Sao lại mặc cả áo ngoài đi ngủ, không khó chịu sao? Sáng mai sẽ nhàu hết đấy.”

Nói thế nhưng y đã động tay theo bản năng, muốn giúp bé con nằm cạnh cởi áo ngoài ra, kết quả là tay bị một bàn tay to bắt được.

Giọng nói khàn khàn như đang kề sát bên tai.

“Thanh ca, đừng nghịch, ngủ đi.”

“Ồ…” Tay Liễu Chẩm Thanh bị đặt ngay ngắn bên người, trong lúc mơ hồ, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó, nhưng vốn đang nửa tỉnh nửa mơ, sao y có thể nghĩ ra chứ.

Cảm thấy bên người có hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại an tâm đến lạ, giống như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Đã lâu rồi y mới có một giấc ngủ không mộng mị, ngủ đến là thoải mái, ngay cả tinh thần cũng như được thư giãn.
Bình Luận (0)
Comment