Đỗ Đông Phong không ngờ mình còn có thể tỉnh lại thêm một lần nữa, xoa phần cổ đau nhức, cậu ta cảm thấy đám người kia bị bệnh tâm thần thật rồi, cả đêm đánh cậu ta ngất đi rồi lại lay tỉnh ba lần, còn không giết, cuối cùng là muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, Đỗ Đông Phong lập tức lần tìm ngọc bội trên người, thấy vẫn còn thì thở phào một hơi rồi lấy ra một tờ giấy.
“Người cùng một phe, thử thách nhiều lần, đắc tội rồi.”
Đỗ Đông Phong không khỏi nhíu mày, trong lòng nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu, chỉ có thể chật vật đi về nhà lại không biết đằng sau có người đi theo.
Một căn nhà dân bình thường nằm trong một con ngõ nhỏ, Đỗ Đông Phong cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có ai theo dõi bèn đi vào nhà, thực ra cũng không cần đề phòng gì, nhà cậu ta ở đâu người trong nha môn đều biết.
Sau khi cậu ta vào nhà thì có ngọn đèn dầu sáng lên, bên trong truyền tới tiếng ho khan.
Hoắc Phong Liệt ở trên nóc nhà quan sát hồi lâu, xác định phụ thân của Đỗ Đông Phong đúng là một người có bệnh mãn tính, trong nhà còn có mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, là một gia đình tầm thường mà thôi. Nhưng mà dựa theo tuổi tác thì hẳn phía trên Đô Đông Phong phài có thêm huynh trưởng cùng tỷ tỷ mới đúng, nếu không thì tuổi tác của cha mẹ hắn không có lý.
Đỗ Đông Phong về nhà không lâu, người trong nhà cũng lục tục đi ngủ, chỉ còn lại Đỗ Đông Phong ngồi một mình ngoài sân, cầm ngọc bội ngây người, Hoắc Phong Liệt nhìn mà thấy khó chịu vô cùng.
Hoắc Phong Liệt canh suốt một đêm cũng chỉ tích được một bụng uất ức, còn lại chẳng bắt được gì, trở về thì thấy Liễu Chẩm Thanh ôm gối ngủ say sưa.
Nếu người ấy đã ở bên cạnh thì đương nhiên có tức đến mấy cũng chỉ đành tự mình gặm nhấm.
Đột nhiên người trên giường trở mình, chăn tuột xuống, Hoắc Phong Liệt tiến tới dém lại chăn, tầm mắt đảo qua, tức khắc hô hấp khựng lại.
Chỉ thấy do cử động quá nhiều nên áo trên người Liễu Chẩm Thanh đã bị rối loạn, vạt áo trên dưới mở rộng, chỉ còn đai lưng ở giữa miễn cưỡng giữ lại.
Một mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo, ngực trơn bóng, trong trắng lộ hồng, bụng nhỏ bằng phẳng cùng phần rốn hơi hõm xuống phập phồng theo hô hấp.
Nháy mắt Hoắc Phong Liệt cảm thấy yết hầu như bị bóp nghẹt, nhớ tới khoảnh khắc bị dày vò ngắn ngủi đêm hôm trước, cả người liền thấy không khỏe, hắn vội chạy tới bên bàn trà uống một ngụm trà lạnh, dập tắt lửa trong bụng.
Có lẽ là do tiếng chén trà chạm mặt bàn quá lớn, Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Hoắc Phong Liệt ngồi bên kia thì miễn cưỡng bò thân trên dậy, vừa ngáp vừa hỏi: “Thế nào?”
Hoắc Phong Liệt thuật lại vắn tắt tình huống.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh dần dần thanh tỉnh, “Cẩn thận vậy sao? Không tới tìm người hắn ta làm việc cho?”
Hoắc Phong Liệt không thoải mái nói: “Tóm lại ngoài việc chăm sóc cha mẹ nghỉ ngơi ra thì cũng chỉ ngây người nhìn ngọc bội của huynh mà phát ngốc thôi. Hiện tại đã về nha môn tiếp tục làm việc.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc ho khan, vẻ mặt xấu hổ.
Không phải là y chưa từng được nam nhân ái mộ, nhưng đã ngần này tuổi rồi, khoảng cách tuổi tác không phải là quá lớn sao? Chẳng lẽ lúc trước mị lực của y thực sự là không phân biệt già trẻ lớn bé từ 80 tuổi đến 8 tuổi, không kỵ nam nữ sao?
Nghĩ một lúc lại thấy có chút đắc ý, Liễu Chẩm Thanh xoa xoa cằm cười nói: “Trách ta, đều tại ta.”
Hoắc Phong Liệt đã không còn lời gì để nói.
Liễu Chẩm Thanh thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt không tốt, tưởng hắn mệt bèn nói: “Vậy đệ mau đi nghỉ ngơi đi, ban ngày cậu ta phải trực, không thể chạy loạn, ta có thể nhân cơ hội đó mà quan sát, đến tối đệ lại đi giám sát.”
Hoắc Phong Liệt lại nói: “Ta nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục đi giám sát rồi, không cần huynh phải tới nhìn hắn.”
Liễu Chẩm Thanh há hốc miệng, cảm thấy Nhị Cẩu không cần phải vất vả như vậy, nhưng thấy Hoắc Phong Liệt thực sự cởi ngoại bào ra nằm lên giường nghỉ ngơi cũng đành thôi. Y đứng dậy đi ra ngoài, vừa hay gặp Bạch Tố vừa ngủ dậy.
Nghỉ ngơi một đêm, có vẻ tâm tình Bạch Tố đã tốt hơn rất nhiều, y đã khôi phục dáng vẻ công tử luôn thản nhiên mỉm cười, hai người chào nhau rồi cùng xuống bếp kiếm đồ ăn.
“Tối hôm qua, bọn Tần huynh có về không?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Không về, cả đêm không về, tuy việc tra án quan trọng nhưng cứ làm việc liên tục không nghỉ ngơi như thế sao được, nhưng thân thể người luyện võ thế nào ta cũng không biết, có lẽ cũng không dễ bị mệt thật.” Bạch Tố nói.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu phụ họa. Họ vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi cửa lớn nha môn thì bỗng nghe tiếng ồn ào, sau đó liền thấy một nhóm nha dịch đi tới mở cửa ra.
Liễu Chẩm Thanh thấy Đỗ Đông Phong cũng ở trong đó, không khỏi chú ý tới, Bạch Tố cũng khá tò mò nên cũng đi theo y, xem xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
Kết quả là cửa vừa mở ra đã nhìn thấy một đám người kích động đang làm ầm ĩ, nha dịch đuổi đi cũng chỉ đẩy lùi họ xuống một bậc thang.
Những người này là người nhà của thư sinh và quan lại đang bị nhốt, xem ra Đỗ Đông Phong nói ngày nào cũng có người tới làm loạn là thật.
Dây dưa với họ cũng vô ích, Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố cũng không muốn rước phiền toái, định bụng quay về.
Đúng lúc này, có người thấy một cỗ kiệu đang đi về phía này, có vẻ ai đó đã nhận ra là kiệu của Trình Hy, lập tức chạy tới bao vây kiệu, Trình Hy trước giờ ra ngoài đều mộc mạc giản dị, không dẫn theo hộ vệ, y vốn dĩ cũng không phải quan phụ mẫu của nơi này, y chỉ tới đây phá án mà thôi, buổi tối cũng tự mình về nơi ở, cho nên giờ cũng chỉ có thể trông chờ vào nha dịch của quan môn tới hỗ trợ.
Bạch Tố nhìn thấy Trình Hy có thể gặp nguy hiểm thì dừng bước, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát, đợi nhóm nha dịch hộ tống Trình Hy về chỗ mình, bấy giờ Bạch Tố mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao Trình Hy cũng là một quan viên, sau khi đứng vững lại, đối mặt với sự chất vấn của đám đông, y lập tức đáp lại đầy khí phách mạch lạc: “Các người coi nơi đây là nơi nào? Trước cửa nha môn sao có thể để các người lớn tiếng làm loạn, nếu vô tội thì đương nhiên sẽ được thả ra, nếu có tội thì ắt sẽ phải đền tội, luật pháp Đại Chu sẽ không dung túng cho kẻ ác, không phải là việc các người ầm ĩ hai ba tiếng là có thể thay đổi được, nếu còn không đi về thì có thể ấn theo luật mà bắt nhốt vào đại lao.”
Nếu là người không có gì phải lấy làm thẹn thì khi nghe được lời khẳng định chính chực như vậy tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đi về, nhưng những người này đều có tật giật mình, chẳng những không nghe theo mà còn làm loạn ầm ĩ hơn, có kẻ ngang ngược còn cầm đồ ném về phía họ, hơn nữa còn cố tình nhằm về phía ba người không mặc y phục nha dịch, có lẽ cho rằng họ là quan viên đi cùng Trình Hy.
Nhóm nha dịch theo bản năng lo bảo vệ Trình Hy, xem nhẹ Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố.
Bạch Tố đứng ngay cạnh Trình Hy, Trình Hy thấy y bị ném trúng thì bước tới dùng thân mình hơi cao lớn hơn chen chắn cho Bạch Tố sau lưng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn rau dưa cùng trứng thối bay tới, muốn tránh nhưng không đủ nhanh nhẹn, đang chuẩn bị tinh thần chịu cảnh quần áo bị làm bẩn thì lại có một bóng hình chắn trước mặt.
“Đại nhân cẩn thận, hãy lùi vào bên trong.”
Liễu Chẩm Thanh tập trung nhìn, hóa ra là Đỗ Đông Phong.
Chuyện tới đây cũng hạ màn, mọi người quay lại sảnh chính.
“Mau, hòm thuốc.” Bạch Tố giục.
“Có cần gọi thầy lang tới không?” Nhóm nha dịch khẩn trương hỏi.
Trình Hy che vết thương không ngừng rỉ máu trên trán nói: “Không cần phiền toái như vậy, chỉ là trầy xước ngoài da mà thôi, dùng hòm thuốc xử lý một chút là được.”
Rất nhanh đã có người mang hòm thuốc tới, Bạch Tố tự mình ra tay.
“Sao lại có thể làm phiền…” Trình Hy giơ tay chặn muốn ngăn Bạch Tố lại.
Bạch Tố nói bằng ngữ khí kiên định hiếm gặp: “Vừa rồi nếu không có Trình đại nhân che chắn cho ta thì người bị thương phải là ta mới đúng, ta nên giúp thôi.”
Trình Hy nhìn khuôn mặt nhu hòa mà kiên định vô cùng quen thuộc kia, không tiếp tục cự tuyệt nữa mà ngơ ngẩn nhìn Bạch Tố, để y xử lý vết thương trên trán mình.
Vết thương đúng là không nghiêm trọng, nhưng không khỏi để lại vết, Bạch Tố càng nhìn càng thấy áy náy trong lòng, biết vậy đã không đi hóng hớt.
Đột nhiên một bàn tay duỗi tới, xoa xoa nếp nhăn giữa hai hàng mày của Bạch Tố.
Bạch Tố sửng sốt, cúi đầu thì thấy Trình Hy đang si ngốc nhìn mình, ánh mắt chứa đầy tình cảm khiến trái tim Bạch Tố run rẩy.
“Đừng nhăn, cười rộ lên đẹp hơn.” Nói đoạn tay Trình Hy thuận thế ôm lấy khuôn mặt Bạch Tố.
Đột nhiên trong chốc lát ấy, Bạch Tố nhìn thấy ý chiếm hữu hiện rõ trong mắt Trình Hy, khiến Bạch Tố không nhịn được phải lùi về sau một bước, trong lòng hoảng hốt.
Mà Trình Hy cũng như chợt bừng tỉnh, vội xin lỗi, “Bạch công tử, thật xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời thất thần, tưởng là… Vọng Thư, huynh đệ hai người quá giống nhau.”
Lúc này Bạch Tố mởi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt Trình Hy đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giống như đang nhìn đệ đệ vậy.
Trình Hy nhìn Bạch Tố một cách gần như là từ ái, nói: “Ngươi là đệ đệ của Vọng Thư, ta bảo vệ ngươi là lẽ đương nhiên, cho nên không cần để trong lòng. Nếu ta để đệ đệ của hắn bị thương ở chỗ ta thì hắn sẽ giận ta mất.”
Nhất thời trong lòng Bạch Tố có cả ngàn suy nghĩ, giống như trong lồng ngực bị nghẹn thứ gì. Thật ra y biết tình cảm của huynh trưởng dành cho Trình Hy, khi huynh trưởng nhậm chức ở nơi này, trong mỗi phong thư gửi về nhà có ít nhất một nửa nội dung là khen Trình Hy, nói Trình Hy rất tốt, chuyện huynh ấy làm cùng Trình Hy, khiến Bạch Tố từ nhỏ đã biết có một người vô cùng ưu tú được huynh trưởng thích đến vậy, trước kia không hiểu, khi lớn lên đọc lại thư mới hiểu rõ tình cảm trong những dòng chữ ấy, cũng hiểu huynh trưởng là đơn phương tương tư đối phương, bởi vì huynh ấy biết đối phương đã có hôn ước, thích nữ tử, cho nên chỉ có thể coi là tri kỷ, không thể mạo phạm, nhưng giây phút này Bạch Tố thực sự muốn hỏi Trình Hy, tình cảm y dành cho huynh trưởng là tình cảm gì?
Bạch Tổ có thể rõ ràng nhìn thấy đó không chỉ là tình tri kỷ.
Cùng lúc đó, Liễu Chẩm Thanh cũng bảo Đỗ Đông Phong không cần vội, mau đi xuống thay đồ đi, bộ quần áo Đỗ Đông Phong đang mặc như một nồi lẩu thập cẩm vậy, cái gì cũng có, người thảm nhất trong đội ngũ nha dịch là cậu ta.
“Đại nhân không bị thương chứ.” Đỗ Đông Phong cũng thành thật quan tâm đến y, tuy là chức trách không thể để khách quý bị thương nhưng vẫn khiến Liễu Chẩm Thanh thấy có chút xấu hổ, nghĩ một lúc thì bảo Đỗ Đông Phong thay xong đồ thì tới chỗ mình nghỉ lại. Sau đó y xoay người chạy về viện của mình.
Vào phòng, y tìm túi tiền đặt cạnh quần áo của Hoắc Phong Liệt.
Đương nhiên khi Liễu Chẩm Thanh vào phòng Hoắc Phong Liệt đa tỉnh lại rồi, quay đầu định nói chuyện thì lại thấy Liễu Chẩm Thanh vội vã chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau Đỗ Đông Phong đã tới, Liễu Chẩm Thanh trực tiếp lấy ra mười lượng bạc đưa Đỗ Đông Phong, lúc trước nghe Đỗ Đông Phong dù gia cảnh khó khăn cũng không bán ngọc bội của y đi, vừa rồi người ta lại giúp y tránh được một lần tai họa, Liễu Chẩm Thanh cũng không có gì tốt để đưa, đành lấy chút bạc cảm tạ vậy.
“Đại nhân, thế này không ổn.” Đỗ Đông Phong vội từ chối. “Những việc đó đều là việc ta nên làm.”
“Ta cũng không phải quan viên thuộc tổ điều tra cho nên không nằm trong phạm vi ngươi cần bảo vệ, ngươi giúp ta ta ắt phải báo đáp, không cần câu nệ, coi như bạn bè giúp đỡ nhau, cầm đi.” Liễu Chẩm Thanh kiên định nói.
Đỗ Đông Phong còn muốn tiếp tục cự tuyệt, Liễu Chẩm Thanh lại nhét bạc vào tay cậu ta.
Khi tay hai người đang nắm chặt nhau, Hoắc Phong Liệt đã mặc xong quần áo đi ra ngoài, vừa hay thấy được cảnh này, lập tức cứng đờ người.
Cuối cùng Đỗ Đông Phong đành xấu hổ nhận bạc, ngập ngừng hỏi họ tên Liễu Chẩm Thanh.
“Ta họ Liễu.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.
Đỗ Đông Phong ngẩn người, biểu tình chợt trở nên nhu hòa, “Thật khéo, Liễu công tử là người thiện tâm, rất giống một người tiểu nhân biết, đều là người tốt cả”.
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Vậy sao? Đa tạ đã khen.”
Đỗ Đông Phong kiên định gật đầu, lại nhìn Liễu Chẩm Thanh trong chốc lát, đột nhiên gương mặt ửng đỏ, vội hành lễ, xoay người chạy đi.
Liễu Chẩm Thanh nheo mắt tự hỏi, xoa xoa cằm, vừa quay đầu đã giật mình hoảng sợ.
Chỉ thấy đứng sừng sững trước cửa là một người sắc mặt âm trầm dữ tợn như la sát.
“Ấy, ta đánh thức đệ à? Ngái ngủ sao?” Liễu Chẩm Thanh nhìn sắc mặt đáng sợ của Hoắc Phong Liệt, không hiểu tại sao.
Tầm mắt của Hoắc Phong Liệt chuyển từ mặt Liễu Chẩm Thanh xuống tay y.
Mà Liễu Chẩm Thanh lại tưởng hắn đang nhìn túi tiền, bèn giải thích qua tình huống ngoài cổng.
Nghe thấy Liễu Chẩm Thanh gặp chuyện, trên mặt Hoắc Phong Liệt thoáng hiện vẻ tự trách, nhưng ngay sau đó vẫn bị vẻ không vui thay thế.
“Huynh với hắn, thân cận như vậy, là có tư tâm?”
Hoắc Phong Liệt vẫn hiểu Liễu Chẩm Thanh, y làm gì cũng đều có lý do, lý do có lý nhất là gặp người ái mộ chính mình khiến y động lòng trắc ẩn.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngay sau đó y cười khẽ, chủ động đi tới trước mặt Hoắc Phong Liệt, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật cũng có một chút, nhưng không phải lý do chính.”
Tầm tình đang kích động hơi trấn định lại. Hoắc Phong Liệt cẩn thận lắng nghe, hiển nhiên giọng điệu này của Liễu Chẩm Thanh là có chuyện muốn nói.
“Tiểu tử Đỗ Đông Phong này vô cùng nhạy bén, vừa rồi khi hắn che chắn cho ta, ta vừa lúc có thể thấy rõ mặt hắn, vốn đang rất bình thường, tự dưng mũi hắn giật giật, vẻ mặt sau đó cũng cứng đờ, rồi lén quan sát ta. Ta bèn nghĩ có phải trên người ta có mùi gì khiến hắn liên tưởng đến người đã bắt hắn đêm qua hay không, ví dụ như đồ ta mặc tối qua là hắn mang đến, hay mùi mực còn vương trên quần áo, thật ra ta cũng không ngửi ra được gì, chỉ là hoài nghi thôi, cho nên thuận thế đưa chút lễ kéo gần quan hệ, thấy phản ứng vừa rồi của hắn thì hẳn là không nghi ngờ gì.”
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không xử trí theo tình người đơn thuần, đối với mấy tiểu xảo này y tỉnh táo hơn bất cứ ai.
Liễu Chẩm Thanh giải thích xong thì nghĩ bụng Nhị Cẩu xem thường y.
Vậy mà giây tiếp theo cánh tay y đã bị kéo, y chợt va phải một lồng ngực kiên cố, đến khi phản ứng lại thì Nhị Cẩu đã đứng trước mặt cúi đầu nhìn y, hai người như sắp chạm mũi vào nhau, Liễu Chẩm Thanh bị dọa sợ không khỏi nín thở, nhìn chằm chằm Hoắc Phong Liệt có vẻ rất hung hăng trước mắt.
“Nhị…… Cẩu?”
“Gần như thế này sao? Mới có thể giúp huynh nhìn rõ ràng đến vậy, mới khiến hắn ngửi được gì?”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phong Liệt, ngữ khí như chất vấn, khiến Liễu Chẩm Thanh thấy trong lòng cứ không khỏe, như thể bị kẹt trong một không gian vô hình, y duỗi tay đẩy hắn ra theo bản năng, “Nào có gần như vậy chứ.”
“Thật không?” ánh mắt Hoắc Phong Liệt tối sầm lại, đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ Liễu Chẩm Thanh hít một hơi, Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được Hoắc Phong Liệt đụng vào cổ mình, không biết là mũi hay môi, dù sao cũng đã đụng vào.
Có thể do cảm nhận được hơi thở lành lạnh lướt qua da rồi lại bị hút đi.
Đại não Liễu Chẩm Thanh đứng hình trong chốc lát, chưa kịp làm gì thì Hoắc Phong Liệt đã đứng thẳng dậy, nghiêm trang nói: “Đúng là loáng thoáng có mùi mực, nhưng phải đứng gần như ta mới có thể ngửi thấy được, hẳn là hắn đã không ngửi thấy, dù mũi có thính hơn đi chăng nữa thì hoài nghi huynh cũng không có căn cứ.”
Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên giơ tay để lên cổ, hình như lúc trước y còn dùng vị trí này để trêu Nhị Cẩu mà, sao giờ lại ngược lại rồi, cứ thấy mình đã bị Nhị Cẩu đùa giỡn vậy.
Nhưng hắn chính là Nhị Cẩu đó, sao có thể chứ.
Suy nghĩ khác thường chợt lóe rồi qua, dưới ánh nhìn thản nhiên của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh bất giác nói tiếp: “Tóm lại cứ cẩn thận thì hơn. Thực sự có mùi mực sao? Ta có cần đi tắm gội qua không?”
“Không cần, đã rất nhạt rồi. Huynh đừng để người khác ghé lại gần như vậy là được.”
“Nếu là người khác dựa lại gần như đệ thì ta đã sớm tung sát chiêu theo phản xạ rồi.”
“Thật… thật không?”
“Đương nhiên, ai bảo đệ là do ta chăm bẵm từ nhỏ chứ, bản năng đã không có phòng ngự rồi.”
“Ồ.”
Đang nói, Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu như nhìn thấy ai đó, Liễu Chẩm Thanh quay đầu thì thấy Bạch Tố thất hồn lạc phách đi về.
Liễu Chẩm Thanh liền mở miệng hỏi: “Bạch huynh, Trình thái thú có khỏe không?”
Bạch Tố sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Ờm, trên trán y có vết thương ngoài da, đã xử lý rồi, hiện tại đã quay lại làm việc rồi.”
“Ngươi không đi hỗ trợ sao?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi.
“Ta…… Ta đợi lát nữa mới đi, chẳng phải bây giờ còn chưa ăn sáng sao.”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Đợi lát nữa ta đi cùng ngươi nhé?”
Bạch Tố không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, Hoắc Phong Liệt gật đầu, hắn cần đi theo dõi Đỗ Đông Phong, vậy đương nhiên Liễu Chẩm Thanh phải đi tra xét tình huống tham ô tiền thuế của những tên quan viên tại địa phương này.