Bạch Tố đã sớm rơi lệ đầy mặt, muốn thoát khỏi dây trói, muốn đễn chỗ huynh trưởng, đó chính là ca ca y sùng bái nhất, là người luôn giúp y sửa lỗi sai trong văn y viết, khi phụ thân phạt thì chịu phạt cùng y, khi y uể oải thì sẽ nghĩ cách dẫn y ra ngoài chơi, sẽ nhường hết đồ chơi ưa thích cho y, sẽ kể chuyện thú vị trong triều cho y nghe, sẽ kể sự tích của Liễu tướng gia và Hoắc đại nguyên soái cho y nghe, rằng cho dù triều cục ảm đạm thì có hai người họ ở đó thì sớm muộn gì thiên hạ cũng được thái bình, đến lúc đó hai huynh đệ bọn họ có thể cùng nhau du ngoạn non sơn, vẽ bản đồ giang sơn.
Cuối cùng khi gặp lại lần nữa thì đã trở thành một cỗ thi thể, xa cách tám năm, mọi nỗi đau xót đã sớm bị chôn vùi thật sâu trong tim, dần dần không còn đau nữa, vốn tưởng chỉ có thể nhìn thấy huynh trưởng trong mộng mà thôi nhưng lại đột ngột xuất hiện trước mắt.
Những vẫn là… thi thể, không còn gì có thể khiến người ta đau đớn hơn được nữa.
Nghe lời lên án gần như điên cuồng của Trình Hy, Bạch Tố chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, đau khổ đến nỗi không còn phản ứng gì nữa.
Nhưng có vẻ Trình Hy lại muốn kể lể những khó khăn của mình cho người thân của Bạch Du biết vậy.
“Năm đó Bạch Du chấp mê bất ngộ còn muốn giúp Liễu Chẩm Thanh tẩy trắng, bị giam giữ tra tấn, nếu không có ta thì y đã sớm chết rồi. Ngươi có biết ca ca ngươi bị tra tấn đến nửa điên không? Là ta không chê y, đưa y về chữa trị tận tình, có lẽ y cũng biết mình sai, sợ đem lại phiền phức cho các ngươi cho nên nguyện ý ẩn mình, còn vô cùng ỷ lại vào ta, toàn tâm toàn ý yêu ta, tuy rằng ta phải cưới vợ nhưng cũng không muốn cô phụ tình cảm của y, cho nên ta nuôi y ở bên ngoài.”
“Không thể nào!” Bạch Tố đột nhiên hét lớn: “Dù ca ta có gặp phải khó khăn cỡ nào cũng không thể nào lại đồng ý làm người tình bên ngoài cho người khác!”
Khuôn mặt vốn anh tuấn của Trình Hy nghe thấy Bạch Tố phủ định thì trở nên vặn vẹo đáng sợ. “Ta không nói dối, y biết bản thân điên rồi, biết y không xứng với ta, nhưng ta vẫn nguyện ý chấp nhận tình cảm của y, y vô cùng vui, sao lại không muốn chứ?”
Bạch Tố đột nhiên bi thương nở nụ cười, “Trình Hy, hẳn ngươi không hề biết ca của ta, nếu hết thảy là huynh ấy nguyện ý vậy dấu vết tự vẫn để lại trên cổ huynh ấy kia là thế nào? Có phải là do huynh ấy đã tỉnh táo lại không?”
“Đó là bởi vì… bởi vì y biết những chứng cứ mình tìm được năm đó để tẩy trắng cho Liễu Chẩm Thanh đã trở thành chứng cứ phạm tội, cho nên nhất thời không thể tiếp thu được.”
“Ca của ta dù có vậy cũng sẽ nghĩ cách thu thập chứng cứ một lần nữa! Tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tính mạng, Liễu Chẩm Thanh đối với huynh ấy mà nói chính là tín ngưỡng, phàm là còn một hơi thở, huynh ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ việc lấy lại thanh danh cho Liễu Chẩm Thanh, trừ phi còn có chuyện khác!” Bạch Tố không rõ, nhưng y tin mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Trình Hy bị nói mà sửng sốt, phảng phất như lâm vào khủng hoảng, hai năm trước, dưới sự chăm sóc cẩn thận của gã, Bạch Du dần trở nên tốt hơn, đọc sách vẽ tranh, sống rất tốt, gã cũng đối mặt với lòng mình, hòa ly thê tử, chuyên tâm ở bên Bạch Du, cũng ngoan ngoãn làm một vị quan tốt như Bạch Du mong đợi.
Nhưng mà Bạch Du quá thông minh, y tỉnh táo lại thì tin tức bên ngoài cũng khó mà ngăn không truyền tới tai, thu thập từng chút một, khiến Bạch Du suy nghĩ cẩn thận lại sự tình lúc trước, y đã suy sụp, phát điên, muốn chết đi, nhưng sao Trình Hy có thể để y chết, chỉ không ngờ rằng một ngày gã xử lý xong công vụ trở về nhà lại chỉ thấy trên mép giường có vết máu đã khô một nửa, cùng một cỗ thi thể lặng băng.
Trình Hy giấu người trong một khối băng dưới hầm băng, hàng đêm bầu bạn, đến nỗi hỏng cả thân thể, không sống được bao lâu, nhưng thù oán năm đó của họ còn chưa báo xong, những kẻ thương tổn Bạch Du năm đó, gã sẽ không bỏ qua cho kẻ nào hết.
Mà hiện tại thù lớn đã báo xong.
Trình Hy bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn Bạch Du trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh băng kia.
“Vọng Thư, thù của ngươi ta đã báo xong, ta biết ngươi còn một tâm nguyện nữa là cùng ta bái đường thành thân. Thực ra ta biết chứ, ngày ấy ta thành thân cùng người khác, ngươi không giữ ta lại, nhưng trong lòng ngươi vừa khổ sở lại vừa hâm mộ, nên mới lén trốn đi khóc. Kỳ thật lúc ấy ta đã từng do dự, chỉ cần ngươi tùy hứng cầu ta ở lại thì có lẽ ta đã không cưới nàng, thê tử của ta chỉ có thể là ngươi. Hôm nay ta mời đệ đệ ngươi tới đây chứng kiến, chúng ta chính thức bái đường, sau này ngươi sẽ là người Trình gia ta. Sống cùng chăn, chết cùng huyệt.”
Trình Hy nói vô cùng thâm tình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Du, đội lại khăn voan đỏ cho Bạch Du.
Sau đó bắt đầu đỡ Bạch Du ra ngoài, chậm rãi quỳ xuống đệm hương bồ đã chuẩn bị sẵn.
“Trình Hy, ta không đồng ý, ta không đồng ý! Ngươi buông ca của ta ra!” Bạch Tố liều mạng giãy giụa, dây thừng đã mài ra máu trên cổ tay nhưng không hề có dấu hiệu lỏng ra.
Nhất bái, nhị bái, cuối cùng là phu thê giao bái.
Ngay khi Trình Hy đang si mê nửa ôm Bạch Du mặt đối mặt quỳ xuống thì tầm mắt chượt xuất hiện mấy bóng người.
Thần sắc hạnh phúc của Trình Hy cứng đờ, quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đang đứng ngay bên ngoài.
Nhưng Trình Hy không hề hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không mời các ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh không trả lời, mà chỉ ngây ngốc nhìn bóng người không hề tức giận kia.
Y vẫn luôn cho rằng Bạch Du đã chết, đã được giải thoát, nhưng không biết… cậu ấy chưa bao giờ được giải thoát.
Trên mặt Liễu Chẩm Thanh là một lớp sương lạnh, đáy mặt chậm rãi lộ sát khí.
“Trình Hy, hại Bạch Du đến tận nước này, ngươi cảm thấy mình xứng thành thân với y ư?”
“Hại y? Thân là người Liễu gia, ngươi nói dõng dạc thật đấy, vốn ta còn muốn lấy máu của ngươi thay Liễu Chẩm Thanh tạ tội với Vọng Thư, nhưng ta nghĩ Vọng Thư không muốn liên lụy đến người vô tội nên mới buông tha cho ngươi. Ngươi còn mặt mũi nào tới chất vấn ta, ngươi không biết tên đường huynh đệ kia của ngươi đã làm ra chuyện gì sao?”
“Ta không biết, nhưng ta đã nghe Diêu thứ sử thuật lại chân tướng năm đó. Sao vậy? Dám làm không dám nhận sao?”
Liễu Chẩm Thanh bâng quơ cười, lửa giận đã xông lên dỉnh đầu.
Mà bởi vì một câu này của Liễu Chẩm Thanh, Trình Hy trực tiếp tức giận trừng mắt, nhất thời kích động, bắt đầu ho khan mãnh liệt.
Đúng lúc này, Hoắc Phong Liệt trực tiếp đánh về phía Trình Hy.
Mà cùng lúc đó, trên nóc nhà cũng có hai người nhảy xuống tiến vào chính sảnh, cứu Bạch Tố.
Ngay khi Hoắc Phong Liệt sắp tới gần, một thứ rơi khỏi tay Trình Hy, ngay khi tiếp xúc với mặt đất thì một tường lửa thổi bùng lên ngăn Hoắc Phong Liệt lại.
Hoắc Phong Liệt nhanh chóng lui về phía sau, ngọn lửa cũng nhanh chóng lan rộng.
Sau đó khắp nơi có tiếng nổ ầm ầm.
Tần Dư cùng Hạ Lan cũng ở gần vụ nổ, không kịp cởi dây thừng đã bị ngọn lửa bao vây.
Một cái dây thừng kịp thời bay ra ngoài, Hoắc Phong Liệt lập tức bắt được, kéo mạnh, Tần Dư cùng Hạ Lan ôm cả người lẫn ghế bay ra ngoài.
Nhưng họ vẫn bị cú nổ mạnh làm thương nặng, ba người ngã mạnh ra đất.
Liễu Chẩm Thanh vội chạy tới nâng Bạch Tố dậy, Bạch Tố đã bị thương, nhưng vẻ mặt vẫn hốt hoảng nhìn phía bên trong ngọn lửa.
“Mẹ nó, đi rồi, vậy mà lại chôn thuốc nổ trong nhà?” Hạ Lan mắng to.
“Hôm nay gã đã định chết rồi.” Tần Dư ôm cánh tay bị thương ngồi dậy, không ngờ bọn họ cùng ra tay mà lại gặp chuyện như vậy, quả nhiên không thể nói chuyện lý trí với kẻ điên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua. Bên trong ngọn lửa, bái đường chưa bị lửa lan đến.
“Ca ca…” Bạch Tố trợn to hai mắt nhìn, nhìn tên kia lần nữa đỡ Bạch Du quỳ xuống, có vẻ gã định tiếp tục bái đường dù có phải tử vong tại đây.
Bạch Tố bỗng nhiên đứng lên muốn tiến lại gần, nhưng lại bị Tần Dư cùng Hạ Lan giữ chặt lại.
“Ngươi mẹ nó cũng điên rồi, chỗ đó có thể sập bất cứ lúc nào! Lửa còn lớn như vậy. Ca của ngươi đã sớm chết rồi!”
“Không biết có còn thuốc nổ hay không, Ngự Chu, đừng làm chuyện ngớ ngẩn!”
Nhưng bọn họ không để ý tới Liễu Chẩm Thanh vừa đỡ Bạch Tố dậy đã không thấy đâu.
Y nhảy vào từ cửa sổ bên hông, men theo chỗ bị vụ nổ phá hủy, đi vào chính sảnh.
Ngay lúc Trình Hy đang si ngốc đỡ Bạch Du định hoàn thành lễ bái, một cỗ sức lực kéo Bạch Du lại.
Bạch Du cứ vậy quỳ thẳng tắp, không thể khom lưng dập đầu.
Trình Hy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, phía trước ngọn lửa hừng hực, một bóng người đứng sau Bạch Du như một vị tà thần, không chế tín đồ của mình.
“Ngươi đang làm gì vậy? Không sợ chết sao? Cút ngay!” Trình Hy tức giận mắng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên xuất hiện.
Nhưng vừa dứt lời đã bị Liễu Chẩm Thanh đá một cước vào ngực, vốn có bệnh nặng trong người, một cú đá này tuy không phải của người biết võ nhưng cũng đủ khiến Trình Hy chật vật ngã ra đất.
Nhưng một tay của gã vẫn nắm chặt lấy cổ tay Bạch Du.
Giây tiếp theo, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, lưỡi dao bén chém sắt như chém bùn cắt phăng tay Trình Hy, mất tay, gã không thể giữ người ta lại nữa.
Trình Hy kêu thảm thiết, Bạch Du bị cướp đi, cả người trở nên điên cuồng dữ dội.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh kéo khăn voan của Bạch Du ra, dịu dàng ôm y vào lòng.
Nhẹ giọng nói: “Vọng Thư, xin lỗi, ta tới chậm. Giờ sẽ đưa ngươi về nhà.”
Họ nói gì bên ngoài không nghe được gì qua tiếng đổ vỡ cùng tiếng nổ.
“Ngươi… ngươi đang nói gì vậy?” Trình Hy không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh đang dịu dàng nhưng chuyển sang nhìn Trình Hy thì lại trở nên lạnh lẽo thấu xương.
“Ngươi biết Vọng Thư có nghĩa là gì không? Nghĩa là ánh trăng cao quý xinh đẹp, khi cậu ấy mời ta ban tự, đó là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta, bởi vì ta nghĩ, một thiếu niên tốt đẹp như vậy rất giống ánh trăng. Cho nên ta đặt tự cho cậu ấy là Vọng Thư.”
“Ngươi, ngươi là ai?” Trình Hy thấy không khỏe, ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh không trả lời, trào phúng nói: “Đừng tưởng rằng ánh trăng tốt đẹp lơ đãng chiếu xuống hòn đá xấu xí ngươi là ngươi có thể vĩnh viễn giữ trăng lại, ngươi không xứng”
“Ngươi nói bậy, người Vọng Thư yêu chính là ta, sao có thể không ở lại!” Trình Hy điên cuồng phản bác, phảng phất nhớ ra Bạch Du tự sát, muốn duỗi tay kéo lại.
Liễu Chẩm Thanh lại đỡ Bạch Du đứng lên, cách Trình Hy càng lúc càng xa, Trình Hy không thể chấp nhận được, nước mắt giàn dụa, ho liên tục không ngừng được, vừa cố kéo Bạch Du lại.
“Ta lặp lại lần nữa, ngươi không xứng.” Liễu Chẩm Thanh nhìn gã như nhìn người chết, liếc Trình Hy một cái rồi đỡ Bạch Du đi ra ngoài.
“Muốn chết cùng huyệt? Suốt đời suốt kiếp cũng không có cửa!”
“Không! Vọng Thư, trả Vọng Thư lại cho ta, đừng đưa y đi! Vọng Thư, Vọng Thư!” Như thể có phút hồi quang phảng chiếu*, Trình Hy đứng dậy muốn đuổi theo nhưng lại bị một người khác đá bay.
*回光返照: “hồi dương” (từ 1 người bệnh tật, hấp hối bổng nhiên trở nên khoẻ mạnh khác thường, từ 1 người chết bổng nhiên sống lại)Cú đá lần này sức rất mạnh, Trình Hy va vào tường trong chính sảnh, đụng rơi vài cuốn sách tranh, gã ngã ra đất, miệng phun máu tươi.
“Vọng Thư!”
Theo cuối cùng một tiếng không cam lòng gào rống, trọng vật rơi xuống.
Mà Hoắc Phong Liệt đã che chở cho Liễu Chẩm Thanh đưa Bạch Du rời khỏi chính sảnh.
Cho dù vô cùng chật vật, Liễu Chẩm Thanh vẫn đưa Bạch Du ra ngoài, đi tới trước mặt Bạch Tố.
Bạch Tố ôm Bạch Du khóc rống không thôi.
Liễu Chẩm Thanh yên lặng cởi bỏ bộ đồ đỏ đến chói mắt kia ra, ném vào trong biển lửa, sau đó cởi ngoại bào của mình ra đắp cho Bạch Du, lặng lẽ đứng một bên nhìn.
Thực ra lúc trước y để Bạch Du vào nam là có tư tâm.
Bởi vì khi đó là thời điểm mấu chốt, y đã tính toán hết thảy, tam vương cũng sắp rớt đài, thân thể y cũng đã tới cực hạn, y không biết khi ấy có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, y chỉ hy vọng những người y quan tâm không gặp chuyện gì.
Người đi theo y đều không có thanh danh tốt, rời xa kinh thành là có thể rời xa thế cục loạn lạc.
Cho nên lúc trước bên cạnh y có hai người y tín nhiệm, một văn một võ, đều được y lấy việc công để sắp xếp cho họ rời đi.
Nếu y sống sót thì có thể bình yên quy ẩn, đương nhiên họ có thể có bến đỗ tốt, nếu y chết, bọn họ sẽ có đường sống để thoát thân.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh không thể ngờ rằng, con đường y ngàn chọn vạn tuyển lại vẫn trở thành đường xuống hoàng tuyền.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy thật lạnh, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Trước sau như một, từ sau khi y trọng sinh về, hình như y chưa bao giờ ngã phải nơi nào lạnh lẽo, luôn luôn ngã vào một vòng tay kiên cố.
Ngày xưa Liễu tướng gia không có ai sau lưng, mà hiện tại y đã có rồi.
Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại, vết bỏng trên người đã được xử lý xong, nhưng vẫn cảm thấy thân thể rất nóng.
Không cần sốt ruột bắt mạch cũng rõ ràng, đây là lần đầu cảm xúc của y xao động mãnh liệt như vậy từ khi y sống lại, hơn nữa khi ôm Bạch Du ra đã bị khí lạnh trên người Bạch Du làm nhiễm lạnh, hiện giờ cơn sốt vẫn chưa lui.
Liễu Chẩm Thanh không ngồi dậy, chỉ trợn tròn mắt phát ngốc.
Một lát sau nghe được tiếng, màn giường bị xốc lên.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn, quả nhiên vẫn là Hoắc Phong Liệt.
“Thanh ca, uống thuốc thôi.”
Liễu Chẩm Thanh được nâng dậy, ngoan ngoãn uống thuốc, mơ mơ hồ hồ nhớ lại hình như Nhị Cẩu đã từng đút thuốc và đồ ăn cho y thế này rất nhiều lần rồi, “Thương thế của đệ thế nào?”
“Ta không sao.”
Liễu Chẩm Thanh biết Hoắc Phong Liệt chịu nhiều vết thương ngoài da hơn mình, bởi vì y tùy hứng mà Hoắc Phong Liệt không thể không lao vào nơi nguy hiểm cùng y.
“Cảm ơn đệ.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.
“Ta biết, huynh cần phải làm vậy.” Hoắc Phong Liệt bình tĩnh nói. “Huynh hôn mê đã hai ngày, Bạch đại ca đã được khâm liệm, Ngự Chu cũng đã nghe kể chân tướng, tuy rất đau khổ nhưng cũng đã nhịn được. Hắn sẽ không tiếp tục đi cùng chúng ta nữa, hắn muốn đưa ca ca về nhà. Qua ngày mai là sẽ lên thuyền.”
“Ta muốn đi tiễn bọn họ lên thuyền.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Hoắc Phong Liệt gật đầu: “Được.” Sau đó hắn đưa tay sờ chán Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Hẳn là sắp hạ sốt rồi.”
Hoắc Phong Liệt khựng lại, ngữ khí không giấu nổi vẻ ôn nhu, “Không lùi thì ta đưa huynh đi, yên tâm.”
Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn Hoắc Phong Liệt, lại đột nhiên nói. “Cảm ơn.”
“Hửm?”
“Vốn ta còn tiếc không thể rời đi. Nhưng bây giờ… ta thấy thật may mắn vì đã ở lại. Ít nhất ta đã đưa được Vọng Thư về.”
Hoắc Phong Liệt nghe vậy động tác cứng đờ, không cần phải nhiều lời nữa.
Có lẽ là nghe nói Liễu Chẩm Thanh đã tỉnh lại, Bạch Tố tới thăm một chuyến.
Thấy chỉ mới hai ngày mà Bạch Tố đã gầy đi rất nhiều, Liễu Chẩm Thanh lo lắng nói: “Ngươi đừng khiến mình vất vả quá mà đổ bệnh.”
Bạch Tố nhạt nhẽo cười, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta.” Sau đó ánh mắt tối sầm lại, nắm tay Liễu Chẩm Thanh nói: “Đa tạ ngươi, Liễu huynh, đa tạ.”
Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ Bạch Tố nói: “Ta cũng coi như làm thay người nọ, nếu hắn còn sống thì chắc chắn sẽ làm vậy.”
Ánh mắt Bạch Tố chợt lóe, đột nhiên mở miệng nói: “Liễu huynh, ta định khi trở về không chỉ đăng báo chuyện của ca ra, ta còn muốn giúp Liễu Chẩm Thanh sửa lại thanh danh, đó là di nguyện chưa thể hoàn thành của ca ta, ta muốn thay ca hoàn thành.”
Liễu Chẩm Thanh mở miệng định nói cái gì, nhưng là lại bị Bạch Tố ngăn lại, “Ta biết ngươi muốn nói là rất khó, muốn nói là không cần thiết. Muốn nói đã không còn chứng cứ, muốn nói có thể là phí công vô ích, chúng ta cũng không biết ý tứ của hoàng thượng, có lẽ sẽ đắc tội với hoàng thượng, đắc tội chúng thần, đắc tội người trong thiên hạ. Nhưng nếu không làm gì thì ta sợ ca ta sẽ trách ta.”
Bạch Tố kiên định nói: “Thế nhân nên biết Liễu Chẩm Thanh đã làm những gì vì chúng ta.”
Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó, mày nhíu lại. “Ngươi cứ thế tin sao? Chân tướng năm đó không ai dám nói mình biết toàn bộ.”
“Ta tin tưởng ca ta là được rồi.” Bạch Tố nói.
“Sao ngươi lại giống ca ngươi vậy…” Cũng không biết nói cái gì cho phải.
Bạch Tố cười sáng lạn, nụ cười trong trẻo hệt Bạch Du năm ấy.
“Dù sao ta cứ làm hết sức là được, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Đợi đến khi ta cảm thấy đủ rồi thì sẽ lại đi vẽ bức bản đồ giang sơn!”
Bạch Tố nói xong thì dặn Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi cho tốt, y vừa rời đi, Hoắc Phong Liệt liền vào phòng.
“Đệ nghe thấy không?” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ hỏi.
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
“Tốt nhất là đệ nên bảo người của đệ để ý một chút, tiểu tử này tùy hứng giống hệt ca của mình.”
Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói: “Huynh cảm thấy hoàng thượng có tin tưởng huynh, giúp huynh sửa lại thanh danh không?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhìn Hoắc Phong Liệt, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Kỳ thật nói nghiêm khắc thì ta chính là một tên đại gian thần mà, bởi vì khi ấy ta không thể lo cho từng cá nhân, chỉ có thể lo cho quốc gia. Những bá tánh cực khổ đó, đúng là ta đã lờ đi, dường như ta đã không còn là ta nữa. Ta không thể kiếm cớ cho mình, không thể làm thập toàn thập mỹ. Đoạn thời gian ấy rất đau đớn, nhưng dần dần cũng chết lặng. Cho nên khi ấy ta không quan tâm người khác có hiểu được chuyện ta làm năm đó, hiện tại lại càng không thể để ý, Nguyên Giác cũng sẽ không để ý.”
“Hắn là đồ đệ của huynh, hắn kính trọng huynh, sao có thể không để ý?” Hoắc Phong Liệt nhớ tới dáng vẻ của Nguyên Giác mỗi lần nói đến Liễu Chẩm Thanh mấy năm này, hắn không tin Nguyên Giác không thèm để ý.
Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên nói: “Hắn là một hoàng đế tốt, hắn hiểu làm thế nào mới có ích cho quốc gia.”
Hoắc Phong Liệt đột nhiên sửng sốt, trong đầu đột ngột nhớ tới lời Diêu thứ sử.
“Trình Hy là một viên quan tốt, nhưng không phải một người tốt.”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt đổi mấy hồi, hắn không hiểu mấy chuyện này, muốn hỏi lại cho rõ, nhưng vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh vô cùng mỏi mệt, tựa hồ không hề muốn nói tiếp nữa.
“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt cứng họng.
Liễu Chẩm Thanh lại ngẩng đầu lên, không biết là sốt nên mơ hồ, hay là ngây người, y nói: “Kỳ thật là ta làm chưa đủ, nếu ta có thể làm lại tốt một chút, cục diện lúc trước có lẽ đã tốt hơn, người hận ta cũng sẽ ít hơn, Vọng Thư, và cả… rất nhiều rất nhiều người khác đã không xảy ra chuyện, là ta… làm chưa đủ, ta không…”
Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, đột nhiên y đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp, cái ôm khiến y gần như hít thở không thông lại khiến Liễu Chẩm Thanh chuẩn bị thu mình vào vỏ lập tức trở nên bình tĩnh lại.
Liễu Chẩm Thanh ngước mắt, liền mắt đối mắt với một đôi mắt đen thẳm thâm thúy, trong trong mắt đen tuyền kia còn có sắc đỏ sậm mê người, cảm xúc mãnh liệt như hóa thành một làn gió xuân thổi thẳng tới chỗ y.
“Thanh ca, huynh đã làm rất tốt rồi, vô cùng tốt rồi. Dù là ai cũng không thể làm tốt hơn huynh.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên choáng váng.
Đại não trống rỗng.
Hình như chưa từng có ai nói những lời này với y.
Đột nhiên nghe Nhị Cẩu nói như vậy.
Đầu quả tim bắt đầu run rẩy.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi gắt gao đáp lại cái ôm, vùi đầu trước ngực Hoắc Phong Liệt trước ngực, nhịn không được cười.
“Ngốc cẩu nhà ngươi, đệ thì biết cái gì?”
Hoắc Phong Liệt ôn nhu nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu Chẩm Thanh, trong mắt chỉ có đau lòng, chỉ có thể hóa tất cả thành một nụ hôn đặt trên đỉnh đầu Liễu Chẩm Thanh, lại không để chủ nhân biết được.