Hai đời của Liễu Chẩm Thanh, không đúng, ba đời của y đều chưa từng có trải nghiệm nào quẫn bách đến vậy, tuy rằng trước kia y có không ít trai gái thích mình nhưng hiện tại đối phương biến thành Nhị Cẩu thì thế nào cũng có cảm giác không đúng lắm.
Đây chính là đứa nhỏ y coi như đệ đệ ruột chăm sóc từ khi còn bé đến lúc lớn đó.
Y có nghĩ thế nào, nghĩ đến vỡ cả đầu cũng không ngờ có một ngày như vậy.
Hơn nữa tuy rằng Đại Chu cởi mở nhưng dị tính luyến ái vẫn chiếm đa số, bên cạnh Nhị Cẩu có ca ca tẩu tẩu, trong những người hắn quen biết cũng không có nhóm người kia, sao tự nhiên lại cong vậy? Quan trọng hơn là không phải trước kia khi Nhị Cẩu nghe tin có nam nhân muốn cưới y còn… Từ từ đã, có lẽ khi đó không phải do thấy ghê tởm mà là do ghen?!
Khi đó hắn mới bao lớn chứ?!
Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, sau khi trọng sinh về hình như y đã từng đùa giỡn rất nhiều lần với Nhị Cẩu, Nhị Cẩu còn từng “ngóc đầu” cạnh y nữa chứ, Liễu Chẩm Thanh thực sự rất muốn che mặt lại.
Đột nhiên mu bàn tay nóng lên, Liễu Chẩm Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh, liền thấy Nhị Cẩu đang sờ tay y!!
Liễu Chẩm Thanh muốn rút tay lại, nhưng thân thể vẫn cứng đờ, vừa xấu hổ vừa căng thẳng nhìn Hoắc Phong Liệt.
Làm gì đấy, trước mặt bàn dân thiên hạ lại muốn động tay động chân, không sợ y trở mặt à? Nếu bây giờ nói công khai hết ra thì sau này còn nhìn mặt nhau thế nào được nữa hả!
“Nghỉ ngơi không tốt sao?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu một cách cứng ngắc, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết lên tay.
Vẫn còn đang sờ, vẫn sờ, từ bao giờ mà mi có thể chạm vào tay nam nhân khác một cách tự nhiên như vậy hả?
Trời ơi! Hơi nóng lan từ mu bàn tay lên trên rồi.
Hoắc Phong Liệt tự nhiên nâng lên tay, định lấy đĩa cá trước mặt Liễu Chẩm Thanh đi.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, bảo vệ đồ ăn theo phản xạ mà nhanh chóng đè tay hắn lại, “Làm gì đấy?”
“Nguội rồi, không thể ăn.”
“Không sao, vẫn ăn được.” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng cướp đĩa lại, đây chính là cá Hoắc Phong Liệt cực khổ gỡ xương cho y đó, sao có thế lãng phí được chứ.
“Không được, dạ dày huynh không tốt, không thể ăn đồ nguội lạnh.” Hoắc Phong Liệt nhíu mày.
“Ta khi nào……”
“Khi còn ở kinh thành, thân thể huynh bị bỏ độc trường kỳ.” Hoắc Phong Liệt nhắc nhở.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, thiếu chút nữa đã quên mất, nhìn Hoắc Phong Liệt lấy cá đi, ánh mắt lưu luyến.
Vốn tưởng Hoắc Phong Liệt muốn bỏ cá đi, vậy mà lại thấy hắn tự ăn.
Liễu Chẩm Thanh nhìn trong chốc lát, đột nhiên đồng tử run lên, miếng cá kia, chẳng phải vừa rồi y đã cắn một miếng rồi sao?
Chính là chỗ đó!
Nhị Cẩu hắn hắn hắn trực tiếp ăn luôn?!
Cuối cùng là sao vậy! Có cần phải trắn trợn như vậy không!
Tình cảm này của Nhị Cẩu, quả thực là rõ như ban ngày, sao trước kia y không hề phát hiện ra chút nào nhỉ!
“Ui cha, lão Tần, ngươi không ăn hả! Vậy để ta ăn cho.”
Ở phía đối diện, không đợi Tần Dư phản ứng lại, Hạ Lan đã cướp luôn nửa con cá y ăn dở, ăn đến là ngon miệng.
Liễu Chẩm Thanh:……
Liễu Chẩm Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh.
Có phải y suy nghĩ nhiều quá rồi không.
Đúng, nhớ ra rồi, trước kia y cùng Hoắc Phi Hàn cũng từng giúp Lê Tinh Nhược ăn nốt đồ còn thừa như vậy, uống rượu cũng uống chung một cái chén.
Liễu Chẩm Thanh đang muốn né tránh như đột nhiên phát hiện ra ánh rạng đông, so sánh với bản thân và Hoắc Phi Hàn trước kia, hình như Nhị Cẩu như thế này cũng không có gì lạ, có phải y đã hiểu lầm rồi chăng, thật ra Nhị Cẩu thực sự chỉ coi y như một người anh trai thân thiết mà thôi?
Ừ, trước hết không được vội vã đưa ra kết luận, từ từ xem lại đã. Chuyện lớn như thế này chứng cứ nhất định phải vô cùng xác thực mới được.
Liễu Chẩm Thanh cúi đầu ăn cá mới Hoắc Phong Liệt vừa đưa, không có xương cá, lại được nhặt sạch rồi.
Nghỉ chân ở núi Thanh Thành vài canh giờ rồi tiếp tục lên đường, những chi tiết nhỏ vừa rồi bị Liễu Chẩm Thanh bất giác phóng đại, không ngừng nhảy qua nhảy lại giữa xác định với phủ định.
Dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng rất không muốn thừa nhận rằng đứa em trai bên cạnh lại có tâm tư như vậy với mình.
Nghĩ thế nào cũng thấy sai sai.
Làm cho y cảm thấy rất khó chịu.
Thùng xe nho nhỏ, đột nhiên cảm thấy chật chội không chịu nổi, thế nào cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của Hoắc Phong Liệt, đến cả hơi thở lành lạnh của hắn cũng như mang theo nhiệt độ bao trùng lấy Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng mà… hình như còn có mùi hương khá dễ ngửi, có chút không thể gọi tên nữa.
Thân thể Liễu Chẩm Thanh thân thể không tự ổn định được quán tính, xe ngựa đột nhiên rung lắc, cả người Liễu Chẩm Thanh nhào vào lòng Hoắc Phong Liệt.
Không đợi Liễu Chẩm Thanh giãy giụa, Hoắc Phong Liệt đã vững vàng ôm lấy y.
Liễu Chẩm Thanh vừa nhấc đầu liền thấy hai người ghé sát lại gần nhau, y chợt nín thở.
Từ từ, tên nhóc này rõ ràng có thể chỉ cần đỡ y thôi, sao lại cố ý ôm lấy y.
Quả nhiên vẫn là có tình cảm thầm kín sao?
Hoắc Phong Liệt giúp y ổn định thân thể, liền thấy vẻ mặt rất không đồng tình của y nhìn hắn, khiến hắn thấy quái lạ.
“Đụng vào đâu sao?”
Mi ôm ta chặt như vậy, đụng hay không không phải trong lòng mi rõ nhất sao?
“Ôi chao, sao lại nhào vào lòng ta thế này, chẳng lẽ lão Tần đã ao ước được ta ôm ấp bấy lâu nay sao?”
Tần Dư: “Buông ra, ngươi không biết vịn à?!”
Hạ Lan: “Làm ơn đi mà, ta cũng bị lảo đảo, sao kịp vịn vào đâu chứ.”
Liễu Chẩm Thanh:……
Đau đầu đỡ trán, Liễu Chẩm Thanh mệt tim rồi, nhưng rất nhanh tròng mắt y đã đảo một vòng, khi xe ngựa vững vàng trở lại, y đột nhiên gợi chuyện.
“Hoắc huynh, thật ra ta có một câu hỏi vẫn luôn tò mò muốn hỏi ngươi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.
Hoắc Phong Liệt: “Cái gì?”
Liễu Chẩm Thanh híp mắt, không chút để ý nói: “Hoắc huynh sắp hai mươi bảy rồi, sao vẫn chưa kết hôn vậy? Trưởng bối Hoắc gia thực sự không thúc giục sao?”
Lời này vừa nói ra, thùng xe lập tức chìm vào sự yên lặng quỷ dị.
Hạ Lan ở đối diện cho Liễu Chẩm Thanh một ngón cái. “Lợi hại lắm, Liễu huynh, dũng khí này thật đáng khen, dũng cảm tiến tới đi…”
“Đừng cổ vũ nữa, ta chỉ tò mò hỏi thôi.” Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, ánh mắt chân thành, phảng phất như y thân là ca ca nên chỉ quan tân đại sự cả đời của hậu bối mà thôi.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt nặng nề nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Ta không thành hôn, không liên quan đến người khác.
Còn… thật sự không định kết hôn sao? Chẳng lẽ, thật sự, bởi vì, y?
Liễu Chẩm Thanh nóng lòng, gợi đề tài này vốn muốn cho Hoắc Phong Liệt một đòn cảnh tỉnh, cho nên vẫn nói tiếp: “Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi không gặp được cô nương nào khiến mình động tâm sao?”
Mắt đen của Hoắc Phong Liệt càng thêm thâm trầm, đậm đặc như mực đen không thể hòa tan, ngữ điệu cũng thêm trầm, gần như nhấn mạnh, “Không có, không có hứng thú.”
Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng, còn Hạ Lan ở một bên lại đổ thêm dầu vào lửa: “Chiến Uyên ngươi nói lời này rất giống như đang nói ngươi không thích cô nương, phải chăng…” Ánh mắt của Hạ Lan lại đảo sang Liễu Chẩm Thanh, “Thích công tử? Vậy có hứng thú với công tử không?”
Liễu Chẩm Thanh nói theo ngay: “Có lẽ là do chưa từng ở bên cô nương nào thôi, dù sao vẫn luôn ở trong quân doanh mà, ngươi nhìn đại ca đại tẩu ngươi không phải vẫn luôn hòa thuận tốt đẹp sao, còn sinh ra một cặp song sinh đáng yêu nữa, ngươi không hề thấy mình muốn cưới một cô nương về sao?”
“Lời này do miệng ngươi nói ra, rất có sức thuyết phục nha.” Hạ Lan trêu, có mắt như không thấy loạn là phá đám.
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, “Giờ ta nghĩ ấy, có vợ có con chăn ấm nệm êm*, ngẫm lại cũng thấy hạnh phúc rồi.”
*媳妇孩子热炕头: ý chỉ cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc, một túp lều tranh hai trái tim vàng(?), đọc thêm giải nghĩa thành ngữ (bằng tiếng Trung): linkLời này của Liễu Chẩm Thanh khiến Hạ Lan đang ồn ào không khỏi im lặng trong hoài nghi.
Mà Liễu Chẩm Thanh nói xong liền cảm giác được một trận khí lạnh đánh úp lại, quay đầu thì thấy Hoắc Phong Liệt đang rũ mắt che giấu mọi cảm xúc, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh hơi banh ra.
Không nhìn thấy gì so với nhìn thấy mọi thứ khiến Liễu Chẩm Thanh còn chột dạ hơn, sao lại vậy nhỉ?
Cảm thấy bầu không khí không đúng, Hạ Lan vội nói: “Nói như vậy, ta cũng rất muốn nha, ha ha ha, ta còn chưa kết hôn đâu.”
Tần Dư nói: “Ngươi không phải là ba lần bị từ chối nên mới ế đến bây giờ sao?”
Hạ Lan tức khắc cười hì hì: “Đừng chọc vào nỗi đau của người khác thế chứ, Cẩm Y Vệ vốn là đã khó gây thiện cảm rồi, hơn nữa mấy cô nàng thấy tính tình ta thế này không thích hợp để phó thác chuyện chung thân, ta cũng hết cách, oan cho ta quá đi, thật ra ta là một nam nhân nhân tốt hiếm có khó tìm đấy, ai gả cho ta thì người đó sẽ được hạnh phúc thôi.”
“Dù sao ngươi cũng không chân thành gì cho cam, đương nhiên các cô nương sẽ không đáp lại ngươi.” Tần Dư lạnh lùng nói.
Hai người đấu miệng hóa giải bầu không khí xấu hổ, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn ra ngoài cưỡi trên lưng ngựa.
Hai người nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lúng túng nói: “Giận rồi sao?”
Hai người gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, đột nhiên nhận ra, nếu Nhị Cẩu thực sự có ý với y, hơn nữa nhiều năm qua vẫn luôn kiên trì, bản thân y nói như vậy thực sự sẽ khiến hắn bị tổn thương.
Bây giờ hắn đang tức giận, cho nên… quả nhiên là vẫn thích y sao?
Kết luận như vậy, y chợt thấy lo âu hơn.
Không được, ta không thể cứ quyết định như vậy, không thể từ bỏ hy vọng được! Hết thảy vẫn còn khả năng, biết đâu đấy, tiếp tục tìm thêm chứng cứ đã.
Phiền toái nhất chính là không thể hỏi thẳng, hơn nữa dựa vào phán đoán của bản thân, Liễu Chẩm Thanh cứ thấy càng lúc càng hướng về phía y không muốn đối mặt kia.
“Chiến Uyên ghét nhất là người khác nói chuyện này với hắn, trước kia hoàng thượng nói chuyện này với hắn, hắn đều lạnh mặt, ngươi đừng xằng bậy như vậy nữa, chắc chắn hắn không vui đâu.” Hạ Lan nói.
“Chính bởi vì luôn phát hỏa nên Hoắc gia chưa bao giờ đề cập đến.” Tần Dư bổ sung thêm.
Hạ Lan cười nói: “Ta nói ngươi rốt cuộc có ý gì với Chiến Uyên vậy, nhìn thì có vẻ là thích, sao lại gợi đề tài này vậy, nếu định thử lòng hắn thì sao ngươi lại nói gì mà muốn có vợ con, phép khích tướng sao? Ta thấy ngươi là mụ mị đầu óc rồi.”
“Ta coi hắn là huynh đệ, tùy tiện nói chút thôi.” Liễu Chẩm Thanh phiền não nói.
Hạ Lan lộ vẻ không tin nhìn y, sau đó nói: “Dù sao người ra cũng giận rồi. Từ từ đã, rốt cuộc là hắn giận vì ngươi nói đến đề tài không nên nói, hay giận vì ngươi nói về vợ con hả?”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, sâu kín nhìn Hạ Lan.
Ta thật sự nên cảm ơn ngươi, nói đúng trọng tâm đấy.
Đi một đoạn nữa thì họ dừng lại nghỉ ngơi, xác định lộ tuyến tiếp theo, tuy Hạ Lan ám chỉ y đi xin lỗi, nhưng Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ từ chối, chọc cho Nhị Cẩu không vui không phải chuyện gì to tát, nếu có thể bóp chết nụ hoa không nên nở kia đi thì càng tốt.
Dù sao y cũng là trai thẳng, còn là huynh trưởng, vốn không thể đáp lại Nhị Cẩu. Nếu Nhị Cẩu thực sự có ý kia, vậy rất tiếc, chỉ có thể khiến Nhị Cẩu thất tình thôi.
Nhưng chẳng được bao lâu đã thấy Nhị Cẩu hái quả về chủ động đưa đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh, rũ đầu thấp giọng nói: “Thanh ca, quả mới hái.”
Liễu Chẩm Thanh:……
Rõ ràng đã giận rồi, sao còn dỗ ngược lại y vậy?
Quả nhiên… quả nhiên là thích sao?
Thật đúng là có chút xấu hổ, lại có chút động lòng, “Vừa rồi Nhị Cẩu…”
“Thanh ca, ta không thích cái đề tài kia, chúng ta đừng nói về nó nữa.”
Không xong rồi, áy náy quá, nhìn dáng vẻ rũ đầu của Nhị Cẩu đáng thương quá, rất muốn an ủi hắn.
Tay Liễu Chẩm Thanh giật giật, vẫn nhịn xuống được.
Không được, không thể cho Nhị Cẩu hy vọng, dù y có đoán đúng hay không thì cứ giữ khoảng cách là không sai. Dù sao cũng không thể biết bản thân không thể đáp lại đối phương mà vẫn không giữ chừng mực được, như vậy là quá tàn nhẫn với người trao tình cảm cho y.
“Ta lắm miệng là vì muốn tốt cho đệ.” Liễu Chẩm Thanh khô khốc nói.
Hoắc Phong Liệt trầm mặc một lúc, nói: “Ta biết.”
Liễu Chẩm Thanh vẫn thể chống lại lương tâm của mình, “Nếu đệ không vui, vậy cứ coi như ta chưa nói gì đi, vốn dĩ… vốn dĩ chuyện tình cảm phải xuất phát từ mình chứ không phải người khác.”
“Được.”
Hoắc Phong Liệt không nói thêm nữa, mà ngồi xuống gọt vỏ hoa quả.
Thái độ bình bình đạm nhiên của hắn khiến ruột gan Liễu Chẩm Thanh cồn cào, thái độ săn sóc cẩn thận tỉ mỉ lại càng khiến Liễu Chẩm Thanh không biết nên bắt đầu cự tuyệt từ đâu.
Ban đêm tới được nơi họ sẽ ngủ lại, ngủ chung một giường, bên trái là vách tường, bên phải là Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh thấy cả người không khoẻ, y… y có thể xin đổi chỗ không?
Hình như không tìm thấy cái cớ nào hết!
Thế này mẹ nó tối nay ngủ kiểu gì hả!
Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ, Liễu Chẩm Thanh lại căng thẳng không chịu được, mãi đến khuya vẫn chưa ngủ được.
Hình như nửa đêm nổi gió, y có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo luồn vào từ khe cửa sổ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn chút.
Đột nhiên người nằm bên cạnh hơi cử động, hình như Nhị Cẩu tỉnh lại rồi, Liễu Chẩm Thanh vội ổn định hơi thở giả vờ ngủ.
Không biết là cần đi tiểu đêm, hay là…
Đột nhiên có vài sợi tóc cọ lên mặt y, Liễu Chẩm Thanh căng thẳng, y không nhúc nhích, tóc kia chỉ có thể là của Nhị Cẩu thôi, cho nên Nhị Cẩu đang làm gì vậy? Đang ghé sát lại gần y sao?
Rất nhanh trên má truyền đến xúc cảm mềm mại của ngón tay.
Liễu Chẩm Thanh:!!
Sau đó, tay kia còn cách một lớp chăn sờ tới sờ lui trên người y.
Không đợi Liễu Chẩm Thanh khiếp sợ, phía trên đột nhiên có cảm giác áp bách vô hình truyền tới, hình như có người phía trên người y, tuy không tiếp xúc nhưng dựa vào cảm giác thì là ở ngay phía trên y, bởi vì ánh trăng cũng đã bị che mất, bên ngoài mí mắt đã tối đen.
Liễu Chẩm Thanh cứng đờ cả người, đại não trống rỗng.
Đây là muốn làm gì hả!!
Giây tiếp theo, có đôi tay luồn vào chăn của Liễu Chẩm Thanh.
Nháy mắt Liễu Chẩm Thanh nổi khùng lên, ôm chặt gối ôm trong ngực, như thể ôm như vậy là được an toàn vậy.
Nhưng hai bàn tay lưu manh kia lại không biết liêm sỉ là gì, một cái sờ đến eo y, một cái lại lần xuống chân.
Liễu Chẩm Thanh như bị sét đánh.
Nhị Cẩu đây là đang… đang… nhân lúc trời tối mà đánh úp y! Lợi dụng y ngủ để sàm sỡ?!
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên lại nhớ tới một hình ảnh nào đó.
Từ từ, quyển sách kia? Điên rồi, Nhị Cẩu muốn làm chuyện trong sách với y!
Cho nên lúc trước quyển sách kia thực sự là do Nhị Cẩu cố tình đưa đến cho y?
Bình thường Nhị Cẩu cũng đọc loại sách này sao? Là tưởng tượng y sao?
Tiểu tử thúi, có tài giả ngu đấy, bình thường ra vẻ cao lãnh cấm dục, sao lại không phát hiện ra ngươi là một tên tâm cơ boy nhỉ? Thừa dịp buổi tối y ngủ say để thực hành?
Thật quá đáng, thật quá đáng, chẳng lẽ lúc trước khi y ngủ hắn cũng làm gì đó sao? Chó con này, tiểu súc sinh, sao lại có thể ra tay được cơ chứ!
Ông phải đánh cho hắn tỉnh ra!
Không không không, hiện tại tỉnh lại chẳng phải sẽ không còn đường lui sao, việc này vẫn nên để phạt nguội đi.
A a a, phải làm sao bây giờ.
Không xong rồi, tay Nhị Cẩu thêm sức rồi, hắn không sợ đánh thức y dậy sao?
Hơn nữa… hơn nữa… bên cạnh có có hai người khác nữa đó!
Làm loại chuyện này không phải nên đợi lúc không có ai sao? Bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?!
Liễu Chẩm Thanh cảm giác thân thể của mình bị khẽ nâng lên, hắn định chuẩn bị làm gì sao?
Muốn hôn y? Hay muốn cởi đồ của y?
Đã bảo bên cạnh còn có người khác mà! Cứ thế mà tới luôn sao? Hoá ra ngươi lại là loại người sống chó như vậy!
Không được, không thể để hắn tuỳ ý tiếp tục được, nếu vượt rào thì sẽ càng…
Ấy?
Liễu Chẩm Thanh cảm giác thân thể của mình nhanh chóng được chuyển sang bên cạnh một chút.
Sau đó đôi tay kia liền rời khỏi chăn y, bóng đen bên ngoài mí mắt cũng biến mất, ánh trăng tiếp tục chiếu tới, sau đó chăn được dém kỹ lại.
Chỗ nằm cũ của y truyền tới tiếng sột soạt rồi dần yên tĩnh lại.
Não Liễu Chẩm Thanh treo máy, qua một hồi lâu mới ngộ ra.
Cho nên… chỉ là đổi chỗ ngủ thôi sao?
Làm… làm gì vậy hả!
Liễu Chẩm Thanh quả thực là thẹn quá hoá giận, hoàn toàn không hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào, đang êm đang đẹp nửa đêm lại đi đổi chỗ ngủ làm gì vậy, hại y tưởng rằng…
Liễu Chẩm Thanh cẩn thận mở mắt, nuốt một bụng tức nhìn sang bên cạnh, hình ảnh đột nhiên đập vào mắt khiến tim Liễu Chẩm Thanh run rẩy.
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đang nghiêng người quay về phía y ngủ, thân hình hắn cao lớn, vừa hay có thể cản gió đêm lùa vào từ khe cửa.
Tuy gió đêm rất nhẹ nhưng thân thể của Liễu Chẩm Thanh vẫn cảm thấy lạnh.
Mà bây giờ lại chẳng thấy gì nữa.
Liễu Chẩm Thanh ngây ngốc một lát, cúi đầu nhìn thấy, dưới ánh trăng, Hoắc Phong Liệt nằm nghiêng, một tay nhẹ nhàng cầm lấy mấy lọn tóc đen, đó là đuôi tóc xoã tung của Liễu Chẩm Thanh. Lọn tóc trong tay Hoắc Phong Liệt có độ cong uốn lượn vừa vặn chạm lên môi mỏng cùng sống mũi cao của Hoắc Phong Liệt.
Tựa như đang mềm nhẹ ngửi rồi hôn.
Mặt Liễu Chẩm Thanh dần nóng lên, đầu quả tim khẽ run lên.
Thật là… chó ngốc, đã nhiều năm như vậy rồi, người ưu tú trong thiên hạ có nhiều như vậy, tha hồ để đệ thích, sao lại đi thích ta chứ.
Liễu Chẩm Thanh không tiếng động thở dài một hơi, cũng không khỏi nằm nghiêng qua, mặt đối mặt với Hoắc Phong Liệt, không rút tóc mình về mà yên ổn chìm vào giấc ngủ.