Tốc độ của Hoắc Phong Liệt cũng nhanh, thấy gã đánh một quyền qua thì trực tiếp xuất chưởng đánh lại.
Nháy mắt khi nội lực hai bên đối đầu nhau, sắc mặt Hoắc Phong Liệt tái đi, khóe miệng rỉ máu, đáy mắt bắt đầu có sắc đỏ cuồn cuộn nổi lên.
Hoắc Phong Liệt có chút không dám tin, sao tên đeo mặt nạ trước mặt lại có nội lực quỷ dị như vậy, phải nói võ công của Hoắc Phong Liệt đã thuộc vào hàng đỉnh lưu rồi, có thể đấu ngang sức với rất nhiều cao thủ lợi hại, nhưng tên trước mắt này, quả thực có thể áp đảo tất cả cao thủ hắn từng gặp, sánh ngang với những cao nhân ẩn sĩ trong lời đồn.
Hoắc Phong Liệt hiểu rõ nội lực của bản thân không thể trụ được lâu, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đối thủ trước mắt rất quỷ dị, thân thể run rẩy không ngừng, dưới mặt nạ bắt đầu trào máu, nhưng lại không nghe thấy tiếng gã bị thương, nội lực thì cuồn cuộn không ngừng.
Đúng lúc này, Tần Dư đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, đánh một chưởng về phía gã mặt nạ, Hạ Lan cũng gần như lao về phía này cùng lúc đó.
Ba đấu một, nhưng vẫn mảy may không thể lay động gã mặt nạ khỉ, nội lực phóng ra, Tần Dư cùng Hạ Lan bị đánh bật, mắt Hoắc Phong Liệt dần đỏ đậm lên, nội lực sắp mất khống chế rồi, đồng thời cũng mạnh lên.
Nam tử cùng nữ tử bắt đầu bao vây Hạ Lan cùng Tần Dư, khiến họ không thể giúp Hoắc Phong Liệt.
Cục diện bất lợi như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh nóng lòng, đúng lúc này, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên chú ý trên đỉnh đầu rối bù của mặt nạ có gì đó lóe lên.
Đột nhiên nhớ tới trong một cuốn sách y thuật cổ nào đó có ghi chép về một phương thức khống chế người vô cùng biến thái, chính là dùng ngân châm kích thích đại não để kích phát tiềm năng thân thể. Nhưng chỉ dùng một lần là người đó coi như hỏng.
Liễu Chẩm Thanh không dám đoán lung tung, nhưng trước mắt cũng không còn biện pháp khác.
“Đỉnh đầu có vấn đề.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hô một tiếng.
Lần này, ngoài mặt nạ không có phản ứng thì những người còn lại đều có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là ba tên ác nhân còn lại, mặt đều đã biến sắc.
Lão già cũng không lén dùng ám khí nữa mà đánh thẳng về phía Liễu Chẩm Thanh.
Mà Hoắc Phong Liệt thấy cảnh này thì lập tức mất khống chế, nâng tay đánh một chưởng chụp lên đầu gã, dù mặt nạ có né nhưng ngân châm trên đỉnh đầu vẫn bị đánh rơi.
Trong nháy mắt, mặt nạ run rẩy mạnh hơn, ngã ra đất, rất nhanh thân thể cứng còng, cứ vậy mà chết.
Tuy đã thắng nhưng không ai quan tâm. Hoắc Phong Liệt điên cuồng bay về phía Liễu Chẩm Thanh, Hạ Lan cùng Tần Dư vẫn đang dây dưa với hai tên ác nhân còn lại.
Liễu Chẩm Thanh thấy lão già đã đến gần trong gang tấc, nhìn ám khí trong tay lão, y hiểu rõ, nếu bây giờ y không thoát được thì chắc chắn sẽ chết, nhưng y không biết võ, trái phải đều trốn không thoát.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc tiếng nước chảy xiết đã cho Liễu Chẩm Thanh ý tưởng. Vừa khéo y đang đứng cạnh cầu, trực tiếp nhảy về phía sau, khiến lão già định ra tay cũng phải khựng lại một nhịp.
Khi y rơi xuống tựa hồ có tránh ám khí bay tới, nhưng lại nghe được tiếng hô của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh sốt ruột định đáp lại, nhưng đã rơi xuống nước nên chỉ có thể phát ra tiếng ộc ộc.
Khả năng bơi lội của Liễu Chẩm Thanh khá tốt, dù nước có chảy xiết thì cũng có thể ngóc đầu ra kêu một tiếng. “Ta không sao!”
Nhưng ngay khi ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy Hoắc Phong Liệt với cặp mắt đỏ rực dùng một tay vặn gãy cổ lão già kia rồi lao về phía y.
Hoắc Phong Liệt ra tay tàn nhẫn cùng vẻ hung ác của hắn quá mức xa lạ, khiến Liễu Chẩm Thanh đang bơi trong nước hoảng sợ. Nhưng rất nhanh y đã được Hoắc Phong Liệt ôm vào lòng, vốn tưởng Hoắc Phong Liệt sẽ dùng khinh công đưa họ bay ra ngoài, nhưng vừa mới ôm được người thì Hoắc Phong Liệt đã lâm vào hôn mê, còn phải nhờ đến Liễu Chẩm Thanh kéo hai người bơi đi.
Liễu Chẩm Thanh vừa chật vật đỡ người, vừa tìm kiếm sự trợ giúp, lại thấy Hạ Lan vì cứu Tần Dư bị nội thương mà một mình đấu lại hai người.
Nam tử bị Hạ Lan chặn một chưởng, nhưng nữ tử lại tung ra một nắm bột phấn màu trắng, lập tức khiến Hạ Lan mất tầm nhìn, hai bên đều đã là nỏ mạnh hết đà, Tần Dư nín thở ôm Hạ Lan nhảy xuống sông, nương theo dòng nước rồi nhanh chóng thoát đi.
Tốt rồi, bốn người họ đều đã xuống nước.
Bởi vì Tần Dư tăng tốc nên rất nhanh đã đuổi kịp Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt. Giờ họ đã cách rất xa cầu đá, hai kẻ kia muốn đuổi theo thì trừ phi cũng nhảy xuống nước mới đuổi kịp, nhưng như vậy sẽ bất lợi với chúng, chỉ có thể đứng trên cầu trơ mắt nhìn họ rời đi.
Mọi người đều bị dòng nước cuồn cuộn cuốn đi, rất nhanh một khúc cây vắt ngang xuất hiện, cứu mạng bốn người.
Tần Dư kéo Hạ Lan ghé vào một bên, Liễu Chẩm Thanh đưa theo Hoắc Phong Liệt ghé vào một chỗ khác.
“Thế nào?” Tần Dư vội vàng hỏi Liễu Chẩm Thanh.
“Ta không sao, hắn…” Liễu Chẩm Thanh vội chỉ về phía Hoắc Phong Liệt đang dần cau mày đau đớn. Y đã bắt mạch cho hắn rồi, mạch tượng quá loạn, trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ có phải tẩu hỏa nhập ma hay không.
“Hẳn là bệnh cũ tái phát, trên người hắn có thuốc, xem có thể cho hắn uống hay không.” Tần Dư vội phân phó.
Liễu Chẩm Thanh muốn sờ soạn tìm thuốc, nhưng nước chảy quá xiết, khó mà làm được. Dù có tìm được thì nếu chẳng may không cẩn thận là có thể bị nước cuốn đi mất.
Khi Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu quan sát chung quanh nghĩ cách lên bờ thì nghe Tần Dư hoảng loạn gọi: “Vân Độ!”
Tần Dư rất ít gọi tên tự của Hạ Lan, bình thường đến tên còn chẳng thèm gọi. Giờ lại gọi như vậy hẳn đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới nhìn thấy không biết Hạ Lan đã hôn mê từ lúc nào, sắc mặt cũng dần trở nên không bình thường.
Nhớ tới bột phấn ả đàn bà kia tung ra vào đòn cuối, Liễu Chẩm Thanh vội duỗi một bàn tay qua, vừa vặn có thể bắt lấy cổ tay Hạ Lan.
Tần Dư đang gọi Hạ Lan, thấy vậy không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh nhíu chặt mày rồi run rẩy. Trong lòng thầm mắng một câu, không hổ là dâm nương.
“Mau lên bờ, ta có giải độc hoàn.”
“Trúng độc? Độc gì?”
Lợi thười điểm này Liễu Chẩm Thanh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, “Mụ kia dùng độc ép hắn phục tùng, đợi lát nữa uống thuốc là ổn.”
Trên mặt Tần Dư hiện vẻ tức giận, “Ta không thể tha cho bọn chúng.”
Vừa dứt lời, khóe mắt Liễu Chẩm Thanh liền nhìn thấy một giàn dây leo rủ xuống mặt nước, Tần Dư cũng đã thấy, hai người nhanh chóng nắm chặt dây leo.
Tần Dư nói: “Ngươi đưa Chiến Uyên lên trước đi.”
“Ngươi bay lên trước rồi kéo chúng ta lên thì nhanh hơn.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Không được, ta bị thương, hiện tại không dùng được nội lực.” Tần Dư giải thích.
Liễu Chẩm Thanh cắn răng, chỉ có thể nhanh chóng một tay kéo Hoắc Phong Liệt, một tay nắm dây leo ra sức kéo, vất vả lắm mới lần được đến bờ, đẩy Hoắc Phong Liệt lên, quay đầu định kéo Hạ Lan, nhưng vừa mới nắm được tay thì pặc một tiếng, dây leo đứt đoạn, Liễu Chẩm Thanh muốn nắm chặt lấy Hạ Lan nhưng vì nước nên bị trượt tay.
Chỉ chớp mắt Tần Dư đã lại ôm Hạ Lan trôi đi xa.
Liễu Chẩm Thanh kinh hãi, đuổi theo vài bước thì phát hiện hoàn toàn không thể đuổi kịp, nhớ ra gì đó, vội tìm bình đựng giải độc hoàn ném về phía hai người, may mắn là Tần Dư đã bắt được.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể hô lên thông tin mấu chốt: “Phải giải độc trong vòng một canh giờ, nếu không hắn chết chắc!” Chỉ giây lát sau đã không nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa.
Liễu Chẩm Thanh hết cách, chỉ có thể chăm sóc đợi Hoắc Phong Liệt tỉnh dậy trước.
Theo lời Tần Dư, Liễu Chẩm Thanh sờ soạn một lúc trên người Hoắc Phong Liệt thì cũng tìm được một bình thuốc có hình dạng đặc biệt, hoa văn dưới đáy bình là của sư muội.
Mở ra ngửi thử, hẳn là thuốc có tác dụng tốt với thân thể của hắn, Liễu Chẩm Thanh bất chấp tất cả, lấy một viên ra để đút cho Hoắc Phong Liệt.
Nhưng có Hoắc Phong Liệt đang rất đau đớn, răng cắn chặt. Dù Liễu Chẩm Thanh có dùng bao nhiêu sức thì cũng không thể cậy miệng hắn ra được.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhớ tới mộ tình tiết trên TV, những lúc thế này đều có nữ chính ngậm thuốc đút cho nam chính, nhưng mà Liễu Chẩm Thanh thấy buồn cười lắm, tay còn chẳng mở được miệng ra, sao còn có thể dùng đầu lưỡi mở được nhỉ?
Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh lập tức ghé vào tai Hoắc Phong Liệt uy hiếp: “Nhị Cẩu, mau há mồm uống thuốc, nếu khong Thanh ca sẽ không thích đệ đâu. Nếu đệ ngoan ngoãn uống thuốc, Thanh ca sẽ thơm đệ một cái.”
Vốn chỉ là nói chơi thôi nhưng hình như người trong cơn hôn mê vẫn có thể nghe thấy vậy, Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời, Hoắc Phong Liệt dù vẫn đau đớn ra mặt, toàn thân căng thẳng nhưng miệng lại run rẩy mở ra.
Liễu Chẩm Thanh nhìn mà ngây người, sau đó vội vàng đút thuốc, sau khi xong việc còn có chút đắc ý.
Không ngờ Nhị Cẩu lại thích y đến vậy, hôn mê rồi mà vẫn có thể nghe lời.
Liễu Chẩm Thanh nhìn môi còn dính ánh nước của Hoắc Phong Liệt, nhìn vô cùng mềm mại, tựa như đang chờ mong gì đó, không hiểu sao mặt y lại nóng lên.
Nhớ tới lời nói đùa của mình, ánh mắt chột dạ đảo loạn lên, cuối cùng ho khan mấy cái, “Dù sao cũng không phải lần đầu ta lừa đệ, không được đòi hỏi!”
Nói xong, y nhanh chóng đứng dậy, cõng Hoắc Phong Liệt đang hôn mê lên, đi lần theo dòng nước, tìm tung tích của Tần Dư cùng Hạ Lan.
Nhưng Hoắc Phong Liệt quá nặng, thể lực của Liễu Chẩm Thanh khiêng không nổi nên cả hai người ngã mạnh ra đất.
Liễu Chẩm Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nhanh chóng bò dậy, kiểm tra cho Hoắc Phong Liệt, thấy không sao mới thở phào một hơi, đột nhiên cảm giác có gì đó lạnh lẽo đánh úp tới.
Liễu Chẩm Thanh theo bản năng ôm Hoắc Phong Liệt né tránh, đợi y chật vật bò dậy thì thấy chỗ vừa đứng có một thanh phi đao, cắm ngay trước mắt.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh lập tức trở nên vô cùng khó coi, lấy dao găm ra cầm trước mặt.
Nhưng y có bày ra dáng vẻ chống cự nhưng hai kẻ bên địch biết y không có võ công nên vẫn không có vẻ gì là cánh giác, nói như khinh miệt: “Sao chỉ có hai tên?”
“Một tên hôn mê, một tên phế vật, giết luôn đi rồi đuổi theo hai tên còn lại.”
Nói xong nam tử xông tới, nhưng bị Liễu Chẩm Thanh múa may dao găm cản lại.
Liễu Chẩm Thanh biết không còn biện pháp, chỉ có thể tiếp tục mượn nước trốn đi, nhưng thời cơ…
Đang lúc đối phương chuẩn bị xông lên, Liễu Chẩm Thanh giơ tay đẩy Hoắc Phong Liệt xuống sông, đang định nhảy xuống theo thì đã không còn kịp nữa.
Bả vai đau xót, là có vật bén nhọn đâm xuyên, đau đến nỗi Liễu Chẩm Thanh phải kêu thành tiếng.
“Chuột nhắt, chạy đi đâu!”
Nam tử một tay cầm đao đâm xuyên bả vai y, tay định đâm xuyên tim y, nhưng rầm một cái, có thứ gì đó chợt xuất hiện phía trên tầm nhìn của họ.
Tốc độ của thứ kia quá nhanh, nam tử chỉ kịp đưa tròng mắt lên, đồng tử chợt co rụt lại, chỉ thấy thanh kiếm màu đen phóng qua phía trên đầu Liễu Chẩm Thanh, vì gã ta cao hơn Liễu Chẩm Thanh một cái đầu, kiếm đen trực tiếp đâm thẳng vào giữa trán gã ta, xuyên qua não.
Một đôi mắt đỏ như máu cùng vẻ mặt như quỷ Tu La nguyên thủy quen giết chóc là hình ảnh cuối cùng gã ta thấy.
Nam tử ngã xuống, Liễu Chẩm Thanh cũng khuỵu xuống, nhưng lúc này lại không có cái ôm nào hết, Hoắc Phong Liệt dù đang đứng ngay bên cạnh y nhưng lại chẳng đoái hoài gì đến y.
Liễu Chẩm Thanh ngước mắt nhìn qua, “Nhị Cẩu?”
Không đợi Liễu Chẩm Thanh gọi lại, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt cứng rắn ấy, hắn từng bước từng bước đi đến phía trước Liễu Chẩm Thanh, có vẻ hắn muốn bảo vệ Liễu Chẩm Thanh sau lưng mình.
Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh vẫn cảm thấy bất an.
Ả đàn bà còn sót lại kia giờ đã thẹn quá hóa giận, ả không cho rằng bản thân không đối phó được Hoắc Phong Liệt, chỉ cảm thấy gã đàn ông vừa rồi đã sơ suất thôi, dù sao lúc trước Hoắc Phong Liệt đã đối đầu với mặt nạ, đáng ra đã phải chịu nội thương mà chết, giờ có lẽ là hồi quang phản chiếu mà thôi, nhưng ả nhìn dáng vẻ của Hoắc Phong Liệt thì vẫn luôn cảm thấy đối phương không còn lý trí nữa, chỉ còn bản năng, giống động vật vậy, đưa con mồi của mình vào địa bàn, cảnh cáo những kẻ bên ngoài.
Ả ta xông tới, định dùng trò cũ, muốn hạ độc hắn nhưng còn không kịp ra tay.
Bóng đen lóe lên, một tiếng hét thảm, tay ả bị chặt đứt.
Ả ta tấn công lần nữa, nhưng ả đã là nỏ mạnh hết đà, đối phó với Liễu Chẩm Thanh thì còn có thể cao cao tại thượng, nhưng với một Hoắc Phong Liệt đã tẩu hỏa nhập ma mất khống chế mà nói, ả cũng chỉ như trứng chọi đá mà thôi.
Sau mấy chiêu, ả muốn chạy trốn cũng không còn kịp, bị một chưởng đánh vỡ nội tạng, trút hơi thở cuối cùng.
Thế này thật đúng là đơn phương hành hạ đến chết.
Liễu Chẩm Thanh vốn nên thở phào nhẹ nhõm vì kẻ địch đã chết hết, nhưng giờ lại nhìn thấy Hoắc Phong Liệt xoay người dần dần lại gần mình.
Ngụm khí kia của Liễu Chẩm Thanh lại kẹt trong cổ.
Hoắc Phong Liệt từng bước tới gần, toàn thân tràn đầy khí tức sát phạt, tay nhuốm máu địch, trên mặt cũng có máu của hai kẻ kia bắn lên, ánh mắt vẫn đỏ lừ nguy hiểm như cũ, giống như không thể nhìn rõ bất cứ ai.
Yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ, như đau đớn lại như vô thức cảnh cáo.
Tóm lại là rất không bình thường.
Liễu Chẩm Thanh bất an gọi hai tiếng, nhưng Hoắc Phong Liệt lại chẳng có chút phản ứng nào, rất nhanh hắn đã đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh, cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh như nhìn con mồi.
Liễu Chẩm Thanh chợt hiểu ra, giờ Hoắc Phong Liệt đã không còn lý trí, đại khái là do tẩu hỏa nhập ma, nhưng vừa rồi đã uống thuốc, thuốc do sư muội làm hẳn phải giúp hắn mới đúng, sao lại… Dược hiệu không đủ mạnh sao?
Liễu Chẩm Thanh vừa lén lút lấy bình thuốc ra, vừa lui về sau theo bản năng, nhưng có vẻ động tác này đã chọc giận Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt bỗng nhào về phía Liễu Chẩm Thanh như một con sư tử, ấn y lên mặt cỏ, lực tay rất mạnh, làm Liễu Chẩm Thanh có cảm giác như xương cốt sắp bị bóp nát rồi.
Liễu Chẩm Thanh nhịn đau giãy giụa, vừa gọi Nhị Cẩu vừa xoay người bò trên đất, nhưng lại bị Hoắc Phong Liệt giữ chặt, kéo về.
Có vẻ Hoắc Phong Liệt không thể chịu được việc không thể nhìn thấy mặt Liễu Chẩm Thanh, một hai phải để đối phương mặt đối mặt với mình.
Sau khi lật người qua thì hắn bỗng cúi đầu cắn lên vai Liễu Chẩm Thanh một cái như cắn con mồi, mà chỗ kia vừa rồi còn bị dao sắc đâm xuyên, Liễu Chẩm Thanh bị đau kêu thảm thiết không thôi.
Tựa hồ tiếng kêu của y đã giúp Hoắc Phong Liệt lấy lại chút lý trí, hầm răng sắc bén buông lỏng, trên miệng toàn máu của Liễu Chẩm Thanh.
Hoắc Phong Liệt hoảng hốt liếm mấy đường, rồi lại như nếm được mỹ vị, hắn có chút mê man, trong lòng có từng đợt co thắt khó chịu.
Đột nhiên cảm giác có người tập kích bản thân, Hoắc Phong Liệt muốn ra tay theo bản năng, nhưng lại cảm nhận được cảm giác ấm áp tới gần, máu tươi thơm ngọt bị hơi thở còn thơm ngọt hơn thay thế.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tất, Hoắc Phong Liệt giật giật, hé miệng, tùy ý cho đối phương xâm nhập.
Cảm giác này không phải nguy hiểm mà là một cảm giác khiến toàn thân hắn thoải mái.
Có gì đó tan ra trong miệng hắn, Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày, có vẻ không thích vị thuốc kia, nhưng luồng hơi thở kia lại khiến hắn thích vô cùng, cho nên không khỏi sấn tới ôm chặt đối phương, sợ mỹ vị biến mất, vụng về học theo động tác của đối phương, thậm chí chỉ trong thời gian ngắn trò đã giỏi hơn thầy. Tựa hồ bản thân càng thêm chủ động thì có thể đoạt được gì đó vậy.
Vừa nãy y còn cười nhạo cách đút thuốc này, giờ bị vả mặt rồi, Liễu Chẩm Thanh tức tối.
Ê a một tiếng, nhìn lên vẫn thấy hai mắt đỏ như máu, nhưng Hoắc Phong Liệt đã thoải mái híp hai mắt vào, hưởng thụ việc xằng bậy với người khác, Liễu Chẩm Thanh đúng là có chút tức giận, lại có chút tủi thân, đây là nụ hôn đầu tiên của y đó!
Nhưng cuối cùng để Nhị Cẩu thuận lợi uống thuốc, y cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng sự nhiệt tình của hắn.
Mãi đến khi thuốc tan hết, Liễu Chẩm Thanh vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn đẩy ai đó ra.
Nhưng người nào đó đã hoàn toàn say đắm lạc thú này, trực tiếp áp lên lên mặt đất, tựa như làm vậy thì đối phương sẽ không thể chạy thoát được, có thể để hắn tùy ý nhấm nháp.
Đúng lúc này Liễu Chẩm Thanh lại đau đớn kêu một tiếng, miệng vết thương bị đè phải.
Lần này, Hoắc Phong Liệt cứng đờ, thoáng buông Liễu Chẩm Thanh ra, cúi đầu suy tư chốc lát, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia thanh tỉnh.
“Thanh……”
Một tiếng hỏi còn chưa kịp phát ra đã ngất lịm đi.
Liễu Chẩm Thanh quả thực khóc không ra nước mắt, thân thể vừa nóng vừa đau, còn phải lật người hắn qua, tiếp tục bắt mạch kiểm tra, mà lúc trước y học nghệ không tinh, chỉ có thể nhìn ra mạch đập hỗn loạn như sắp chết tới nơi, may mà cũng có dấu hiệu tốt dần lên.
“Không được, phải tìm đại phu.” Liễu Chẩm Thanh lần nữa chật vật đỡ Hoắc Phong Liệt lên đi về phía trước.
Đi đến cuối, Liễu Chẩm Thanh đã chết lặng rồi, vừa mệt mỏi vừa vô vọng, Hoắc Phong Liệt vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên tay áo như vướng phải cái gì đó.
Liễu Chẩm Thanh tưởng là nhánh cây, vất vả quay đầu sang thì bị hơi nóng phun vào mặt, cùng với tiếng ngựa hí, Liễu Chẩm Thanh mừng muốn khóc.
“Trầm Giang Nguyệt!”
Cùng lúc đó, bên kia bờ sông, cổ tay của Tần Dư cũng bị một bàn tay ấn lên bờ, thuốc trong tay cũng bị hất sang một bên, rơi xuống nước.
Mặt Tần Dư bỗng chốc trắng bệch, vừa định mắng thì bị một nụ hôn nóng bỏng chặn hết mọi thanh âm.
Đồng tử Tần Dư co rụt lại, khiếp sợ không thôi, đang định giãy ra thì trong đầu nhớ lợi lời dặn dò cuối cùng của Liễu Chẩm Thanh.
Đã gần một canh giờ rồi…
Không lâu sau là tiếng quần áo bị xé rách.