Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 69

Mặt Tần Dư biến sắc, “Gì cơ?”

“Ngươi không thấy quần áo ta ướt hết rồi à? Ban đêm ở đây lạnh, nếu cứ mặc tiếp thì thế nào cũng bị nhiễm lạnh, ta đã lạnh lắm rồi, cởi ra cái đã, đợi lát chúng đi ta sẽ thay quần áo vào.” Hạ Lan nói như đấy là lẽ thường tình.

Sắc mặt Tần Dư lại thay đổi, bởi vì nếu không phải đụng tay đụng chân thì chính là phía sau có gì đó chọc phải, không ngừng cọ tới cọ lui, chỗ nào đó dần trở nên rõ ràng, người cũng phải bốc hỏa.

Tần Dư không chịu được nữa,”Hạ Vân Đô, ngươi muốn chết hả?”

Hạ Lan cũng mặt dày, “Này cũng không thể trách ta được.”

Tần Dư cảm thấy rõ vớ vẩn, vừa hừ một tiếng thì trên cần cổ mẫn cảm đã bị hơi thở nóng phun lên. Hô hấp của Tần Dư cứng lại.

“Ai bảo nơi này của ngươi vừa mềm vừa cong như thế chứ. Nam nhân bình thường đều sẽ có phản ứng thôi, trách ta làm sao được, còn không phải vì cứu ngươi nên mới thế này à.”

Đồng tử Tần Dư co rụt lại, trở tay đánh về phía sau, lại bị Hạ Lan đã sớm đoán trước được bắt lấy, bắt chéo tay y ra sau lưng, vì tư thế nên tay Tần Dư vừa vặn áp vào cơ bụng rắn chắc của Hạ Lan. Tần Dư chỉ cảm thấy tay mình như bị đốt nóng lên, tên này vậy là lại thực sự cởi hết đồ ra.

Hạ Lan cười tiến đến lại gần tai Tần Dư nhẹ giọng nói: “Gấp cái gì, một lát nữa là nghỉ rồi, nếu ngươi cứ giãy giụa kịch liệt như vậy thì đại não ta sẽ không khống chế được bản năng mà cứ thế bất chấp đấy, tư thế như hiện tại thì đừng trách ta lưu manh.”

Nói xong còn cố ý cử động hai cái để cảnh cáo.

Hành vi lưu manh như vậy khiến mọi cảm xúc trên mặt Tần Dư biến mất, trong mắt tích tụ sát khí.

“Đừng nhúc nhích, người tuần tra đã trở lại.”

Tần Dư nghẹn một hơi, cắn răng nín thở.

Tần Dư nằm bất động, Hạ Lan cũng không còn lý do lộn xộn, nhưng mồm miệng cũng không dừng lại. Tần Dư tức giận làm bộ không cảm thấy gì hết, lại phát hiện bàn tay sau lưng đã đổi sang vây quanh người y, tuy làm vậy không còn cảm giác bị khống chế nữa nhưng thật ra lại khiến Tần Dư không được tự nhiên.

“Thân thể của ngươi… thật ấm.”

Tần Dư sửng sốt, liền cảm giác có người đang ngửi cổ mình.

“Hơn nữa… còn rất thơm, là mùi hương mà ta thích.”

Tần Dư cứng đờ người, không đợi y phản ứng lại thì phía sau đã im bặt, mặt hắn cũng dán lên cổ y, nhiệt độ không bình thường lập tức khiến Tần Dư hiểu.

Đợi bên ngoài yên tĩnh trở lại, Tần Dư đẩy cửa ô bí mật ra, lắc mình ra ngoài, liền cảm thấy người sau lưng ngã ra ngoài.

Cuối cùng Tần Dư vẫn quay đầu lại đỡ cái tên vô liêm sỉ đã cởi sạch quần áo kia lên.

Khoang thuyền tối đen, không thể nhìn thấy gì, Tần Dư chỉ có thể sờ soạng xem xét tình huống của người nào đó.

Quả nhiên… là sốt cao, hắn lẻn vào theo cách đó, thân thể sao có thể chịu nổi.

Tần Dư có mang theo thuốc, lấy ra đút cho Hạ Lan một viên, nhưng có vẻ Hạ Lan đã sốt đến mê man, co tròn người lại, luôn miệng than lạnh. Tần Dư lấy quần áo trong rương đồ ra bọc Hạ Lan lại, nhưng Hạ Lan vẫn kêu lạnh, chỉ muốn ôm Tần Dư để sưởi ấm thôi.

Hạ Lan trong cơn hôn mê chỉ cảm thấy thân thể hắn dang chìm trong nước lạnh băng, nhưng rất nhanh hắn đã cảm nhận được mình đang ôm một vật vô cùng ấm áp, rất ấm rất thoải mái, cho nên không khỏi ôm chặt hơn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, họ vẫn ở trong không gian tối tăm, bên ngoài đã là ban ngày, có ánh mặt trời len lỏi vào trong, có thể miễn cưỡng nhìn rõ một số thứ.

Hạ Lan đầu óc dần tốt lên của mình để nhận ra bản thân đang tiếp xúc da thịt trực tiếp với người nào đó, bên ngoài hai người bọc tầng tầng lớp lớp quần áo, thảo nào lại ấm áp như vậy. Hắn không khỏi ôm chặt cơ thể bên cạnh, mà có vẻ người bị hắn ôm không ngủ mà vẫn đang tỉnh, thấy động tác của hắn thì thuận theo, tựa hồ vẫn chưa phát hiện Hạ Lan đã tỉnh, chỉ là đang thuận theo một người bệnh mà thôi.

Đợi Hạ Lan tỉnh dậy lần nữa thì trên người đã mặc quần áo chỉnh tề, trong ô bí mật chỉ có một mình hắn, đang lúc hắn hoảng hốt, cho rằng bản thân lại bị bỏ lại thì ngăn bí mật được mở ra, Tần Dư lạnh mặt đứng bên ngoài, trong tay cầm đồ ăn và nước muốn, “Đi, đổi chỗ khác, ta đã tìm được chỗ trốn tốt hơn rồi.”

Lòng Hạ Lan bình tĩnh lại, sau đó lười biếng nhìn Tần Dư, nhướng mày hỏi: “Ta đã đổ bệnh hả?”

“Ừ.” 

Thấy Tần Dư phản ứng lãnh đạm, Hạ Lan bất mãn nói: “Tối qua ta cảm thấy lạnh lắm luôn, nhưng rất nhanh đã thấy vô cùng ấm áp, là ngươi chăm sóc ta sao?”

“Ta chỉ đút thuốc cho người rồi ném ngươi trong chỗ tối này tự sinh tự diệt, ngươi còn sống là do số ngươi tốt, xem sau này ngươi còn dám lỗ mãng như vậy nữa không.” Tần Dư nói xong thì đi trước dẫn đường, dọc đường hai người tránh chỗ nguy hiểm, đi tới một nơi giống gác mái, từ lượng bụi bặm bên trong có thể thấy chỗ này an toàn thế nào.

Vừa mới đi lên, Hạ Lan đã tìm một chỗ nằm xuống, tiếp tục dưỡng bệnh. Miệng thì đáp lại câu vừa nãy của Tần Dư, “Ta dám chứ, dù sao ta biết có ngươi thì ta sẽ không có việc gì.”

Tần Dư ghét bỏ nhìn qua, đang định phản bác, thì thấy cặp mắt của Hạ Lan đang nhìn y thật sâu: “Ngược lại, có ta ở đây ngươi cũng sẽ không sao.”

Tần Dư ngơ ngác nhìn Hạ Lan trong chốc lát, sau đó trầm mặc ngồi xuống thiền, không đáp lại Hạ Lan.

Cùng lúc đó, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đã đón được thần y tới cửa.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, một lão nhân râu tóc bạc phơ được dược đồng đỡ xuống xe, nhìn sư phụ gần như không thay đổi gì, Liễu Chẩm Thanh cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Tuy sư phụ là y giả nhưng tâm địa lại khác hoàn toàn.

Y còn nhớ năm đó khi sư phụ gặp y lần cuối, bắt mạch cho y rồi muốn y từ chức đi theo sư phụ.

Liễu Chẩm Thanh sao có thể đi được chứ, lúc y từ chối còn bị sư phụ mắng xối xả.

“Ngươi cũng chỉ có một cái mạng, thiên hạ có nhiều mạng người như vậy, ngươi có thể cứu hết hay sao? Chuyện tồn vong của cả một thiên hạ sao có thể đặt hết lên vai một người chứ, quả thực không có đại lý. Những kẻ đó ngươi có quen không? Có liên quan gì đến ngươi không? Ngươi thật đúng là coi mình là thánh nhân cứu rỗi chúng sinh sao? Vẫn nên tự cứu mình trước đi! Ngươi xem thiên hạ có bao nhiêu người sẽ cảm tạ ngươi, đừng để ý tới những người đã phó thác trách nhiệm cho ngươi nữa, ngươi không khiến chúng chịu thua thiệt! Một mình ngươi lo cho bọn chúng, bọn chúng có ai lo cho ngươi không? Sự tồn vong của Đại Chu sao có thể là trách nhiệm của ngươi được? Cái tên tiểu tử thúi này, lười biếng cứ đổ hết lên người vi sư, sao không lười biếng ở chỗ này đi!”

Liễu Chẩm Thanh vẫn là lần đầu tiên bị sư phụ mắng đến á khẩu, chỉ có thể lừa gạt ông cụ, để ông đi trước, bảo phải sắp xếp hết công việc trước khi đi trị bệnh, ông cụ tin, nhưng rốt cuộc vẫn không chờ được đến lúc dẫn y đi trị liệu.

Hiện tại nghĩ lại, khi sư phụ nghe được tin y chết chắc hẳn mắng y nhiều hơn là khóc cho y nhỉ.

Hoắc Phong Liệt cung kính tiến lên hành lễ.

Thần y xụ mặt, khoát tay, “Bớt lằng nhằng đi, tên nhóc đã viết lá thư kia cho ta đang ở đâu?!”

Hoắc Phong Liệt quay đầu lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vội tiếng lên cung kính hành lễ.

Thần y bảo Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu, Liễu Chẩm Thanh cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu tùy ý sư phụ xem kỹ, nhưng y thấy sư phụ từ nghiêm túc chuyển thành thất vọng, cuối cùng trong mắt như có ánh nước.

“Ta còn tưởng rằng là… Cũng đúng, sao có thể chứ.”

Câu nói không đầu không đuôi, người khác nghe không hiểu nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn rõ.

Cảm xúc bi thiết của thần y rất nhanh đã thay đổi, trực tiếp chất vấn: “Tiểu tử ngươi là ai, sao lại biết phương thức trị bệnh kỳ quái như vậy?”

Liễu Chẩm Thanh lấy thân phận của Liễu Tiêu Trúc ra để tự giới thiệu.

Thần y sửng sốt một chút, “Liễu gia… Thật đúng là trùng hợp, có lẽ chính là ý trời.”

“Làm phiền thần y tiền bối đi một chuyến vốn là do chúng ta không đúng, nhưng thân thể của Hoắc tướng quân đúng là đã nguy hiểm trùng trùng, ngài yên tâm, tư liệu ngài muốn ta đều đã chuẩn bị xong, lúc nào ngài cũng có thể lấy.”

Thần y hừ lạnh một tiếng, đúng là ông đang khó chịu, từ sau khi tên đồ đệ bất hiếu kia của ông chết, ông vẫn luôn ở trong Y Cốc, không hề có ý nghĩ muốn ra ngoài. Bởi vì một khi đã ra ngoài thì có thể sẽ phải nghe người trong thiên hạ mắng đồ đệ của ông, mỗi khi như vậy ông đều giận đến nỗi hận không thể hạ độc giết chết mấy tên ngu xuấn đó, cho nên mới dứt khoát không ra ngoài nữa.

Nhưng bây giờ cũng không rối rắm, theo lời mời của Việt Húc Thiển đi vào một tòa tứ hợp viện.

Trong phòng yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng châm rơi, Hoắc Phong Liệt mặt vô cảm tùy ý để thần y bắt mạch kiểm tra, Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đều căng thẳng nhìn biểu tình của thần y, lo sợ từng cái nhíu mày, từng lần thở dài.

Nhưng thần y chỉ bình tĩnh khám từ đầu tới cuối, sau đó hỏi một câu, “Muốn sống mấy năm?” 

Việt Húc Thiển không quen thuộc với thần y lập tức bị dọa sợ tái mặt.

Hoắc Phong Liệt lại lập tức nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thần sắc trong mắt không rõ.

Liễu Chẩm Thanh cũng kinh ngạc một chút, nhưng y hiểu phong cách của sư phụ cho nên đáp lại: “Tiền bối yên tâm, dù tiền bối muốn trị liệu thế nào thì Hoắc tướng quân cũng phối hợp.”

Liễu Chẩm Thanh cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.

Tựa hồ lời này của Liễu Chẩm Thanh đã gãi đúng chỗ, thần y mở miệng thuật lại phương thức trị bệnh ông đã nghiên cứu ra. “Cách này của ta tuy quá trình gấp gáp nguy hiểm nhưng lại có thể để ngươi có tuổi thọ bằng với người thường. Nếu dùng cách khác thong thả hơn thì chỉ sợ không áp được bệnh tình của ngươi, mạng cũng có thể mất bất cứ lúc nào.”

Hoắc Phong Liệt nói: “Tiền bối mời nói, dù khó thế nào ta cũng sẽ phối hợp, ta muốn sống lâu một chút.”

“Được, chuẩn bị đi, ba ngày châm cứu, quá trình thông khổ, cơ thể ngươi chỉ cho phép một cơ hội lúc này thôi, nếu ngươi chịu không nổi làm đứt quãng quá trình, làm rơi châm thì lão phu cũng không thể cứu được ngươi nữa.”

Nói xong, cả viện bận rộn chuẩn bị. Nhưng khi thần y bắt đầu trị liệu, Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đều chỉ có thể ở bên ngoài, dù sao bên trong phòng là phương pháp hạ châm bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài, cho nên mỗi ngày Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể ngồi ngoài bậc thang chờ.

Ngày đầu tiên bên trong vô cùng yên lặng, chỉ có dược đồng ra ngoài thay nước thuốc mới cảm thán Hoắc tướng quân ý chức vững như sắt đá, vậy mà chưa kêu tiếng nào. Bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới an tâm đi ngủ.

Ngày hôm sau, bên trong thường xuyên truyền ra tiếng gào rống trầm thấp của Hoắc Phong Liệt. Lần đầu nghe được là khi Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đang nói chuyện, tiếng rống kia lập tức khiến hai người choáng váng.

Hoắc Phong Liệt là người thế nào bọn họ đều biết, người như hắn dù có phải chịu đau đớn thế nào đều khó mà kêu thành tiếng, dù có kêu thành tiếng thì cũng chỉ là rên lên mà thôi, không thể nào lại kêu lớn như vậy, cho nên tiếng gào rống vô cùng xa lạ với người, cũng vô cùng hoảng hốt.

Hiển nhiên cơn đau đã vượt qua bản năng, thậm chí người đã mất ý thức rồi nên mới kêu thành tiếng như vậy.

Dược đồng không ngừng ra vào thay nước, từng chậu máu loãng được đem ra để đổi một chậu nước thuốc vào.

Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đã bị máu loãng nhuộm đỏ cả mắt.

Đến cả sắc mặt dược đồng cũng dần trở nên tái nhợt. Liễu Chẩm Thanh nhịn không được tiến lên cản dược đồng lại để hỏi tình huống.

Dược đồng chỉ có thể nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng thần y chưa dừng chứng tỏ… vẫn còn có thể cứu chữa.”

Đêm đó, Liễu Chẩm Thanh không thể nào ngủ được, chỉ có thể đợi bên ngoài cửa, từng tiếng kêu đau đớn như thể đang kể lại nguồn gốc của căn bệnh này, phải gặp tình huống đau khổ thế nào mới để lại bệnh cũ này chứ, rồi hiện tại mới khó trị khỏi như vậy.

Theo tia nắng ban mai le lói, tiếng kêu trong phòng mới dần biến mất, mỗi giây mỗi phút sau đó đối với Liễu Chẩm Thanh mà nói đều vô cùng dày vò. Sợ sư phụ sẽ đi ra nói trị liệu thất bại, sau này Hoắc Phong Liệt chỉ có thể sống thêm mấy năm thôi.

Ban đầu là y không dám nghĩ, mà giờ lại không thể không tính toán tới đủ mọi khả năng.

Vất vả lắm y mới trở lại, vất vả lắm y mới phát hiện Nhị Cẩu thích mình, cũng không thể xui xẻo như vậy đấy chứ.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh chợt lóe lên một suy nghĩ ích kỷ, nếu… nếu thất bại, vậy y sẽ đưa Nhị Cẩu đi, không để Nhị Cẩu làm đại tướng quân gì hết, để hắn dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu thêm một ngày thì một ngày, nếu Nhị Cẩu không đồng ý thì bản thân sẽ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói với Nhị Cẩu nếu muốn ở bên y thì nhất định phải nghe lời.

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng nhiều, khi phản ứng lại thì đột nhiên hiểu tâm tình lúc trước của sư phụ, hóa ra y cũng có thể không màng tồn vong của thiên hạ, chỉ muốn người của mình được sống yên ổn.

Có lẽ Việt Húc Thiển cũng lo lắng không ngủ được nên từ sớm đã tới khuyên Liễu Chẩm Thanh về nghỉ ngơi, Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, Việt Húc Thiển cũng học theo y ngồi xuống bậc thang, cùng nhau nhìn mặt trời mọc.

Đột nhiên một tiếng “Thanh ca” vọng ra từ bên trong.

Liễu Chẩm Thanh phản xạ có điều kiện đứng lên, muốn xông vào trong nhưng khi đi đến trước cửa lại không dám quấy rầy.

Mà Việt Húc Thiển cũng đã đi tới, nhưng vẻ mặt cậu có chút xấu hổ, đang muốn giải thích gì đó.

Bên trong lại truyền đến hai tiếng  “Thanh ca”.

Rất nhanh tiếng gào rống hôm qua đã chuyển thành “Thanh ca”. Giống như trong sự thống khổ đó là sự cứu rỗi duy nhất.

Hắn gọi liên tục khiến Việt Húc Thiển toát mồ hôi lạnh, xấu hổ lén nhìn vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh.

Chỉ chốc lát sau dược đồng đã đi ra ngoài, theo thói quen nói với bọn họ: “Người đã hoàn toàn mất ý thức, thần y nói, nếu bây giờ hắn làm rơi kim châm trên người thì sẽ là thất bại trong gang tấc, hiện tại không có cách nào hết, chỉ có thể cầu nguyện ý trời. Nhưng tuy thần y chưa nói nhưng nếu có thể tìm người tên Thanh ca hắn gọi kia tới ở cùng hắn, nói chuyện với hắn thì nói không chừng có thể giúp hắn mau chóng lấy lại một phần ý thức, dù chỉ có tiềm thức nghe được thôi thì cũng đảm bảo hơn chút.”

Dược đồng cũng thấy kỳ quái, rõ ràng là có cách, tại sao thần y lại không đề cập tới.

Mà dược đồng nói xong, sắc mặt Việt Húc Thiển cũng thay đổi, chỉ có Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng nói: “Có thể phiền ngươi hỗ trợ hỏi thần y một chút không? Nếu đã là giai đoạn cuối cùng thì chúng ta có thể đi vào với hắn chứ?”

Dược đồng nói: “Không thể tìm người tên Thanh ca kia sao? Nếu người đó tới…”

“Người nọ đã qua đời rồi.” Việt Húc Thiển không thể không nói.

Dược đồng lập tức xấu hổ gật đầu, sau đó xoay người trở về hỏi, chỉ chốc lát sau đã để Liễu Chẩm Thanh cùng Việt Húc Thiển đi vào.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một bồn tắm lớn, người ngồi bên trong nhưng lại có nắp, cho nên không biết trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu châm, tình huống cụ thể thế nào, chỉ thấy đầu hắn cùng hai tay và gông xiềng, theo hơi nước bốc ra từ bồn tắm có thể ngửi thấy mùi máu.

Mà lúc này mặt Hoắc Phong Liệt cắt không còn hột máu, nếu không phải thỉnh thoảng cánh môi sẽ hơi động đậy thì hắn đã giống y hệt một người chết.

Thần y ngồi trên giường, nhắm hai mắt, trong tay cầm một sợi tơ vàng, đầu kia ở trên cổ tay Hoắc Phong Liệt.

Việt Húc Thiển tiến lên gọi hai tiếng, nhưng Hoắc Phong Liệt không hề có phản ứng gì.

Đột nhiên lại gọi thêm một tiếng “Thanh ca”.

Ngữ khí của hắn cùng hàng mày nhíu chặt lại như thể đang gặp ác mộng vậy.

Việt Húc Thiển càng thêm xấu hổ, đang định tiếp tục thử nói chuyện với Hoắc Phong Liệt lại nghe Liễu Chẩm Thanh sau lưng nhẹ nhàng đáp một câu.

“Ừ, ta đây.”

“Thanh ca… Đừng đi!”

“Ừ, ta không đi.”

“Thanh ca!”

“Ừ, ta đây.”
Bình Luận (0)
Comment