*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 72
Chương 74
Sau đó Liễu Chẩm Thanh không trêu Hoắc Phong Liệt nữa, xem như là đã mềm lòng buông tha cho hắn.
Đợi Hoắc Phong Liệt ngủ, Liễu Chẩm Thanh lại đi tìm sư phụ thương lượng việc trị liệu kế tiếp.
“Ít nhất là mười ngày.”
“Không được.” Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Chúng con còn có chuyện khác phải làm.”
Sư phụ lập tức trừng hai mắt lườm, định nhéo tai y, “Có phải ngươi học xấu rồi không? Còn định giẫm lên vết xe đổ à?”
“Ấy ấy, không phải mà, sao lại có thể là giẫm lên vết xe đổ chứ, hiện tại con trốn sau lưng mọi người, sao mà bị thương được.” Liễu Chẩm Thanh vội che tai lại, trốn ra xa chút.
Sư phụ đương nhiên là không tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh biết bản thân trong mắt sư phụ không có uy tín gì, chỉ có thể nói: “Ầy, chúng con có hai bằng hữu đã đi trước hành động, cũng không thể để mặc bọn họ được, hơn nữa con chỉ góp chút sức nhỏ thôi, thuộc về nhân vật phụ, huống chi còn có Nhị Cẩu đi theo bảo vệ con nữa mà.”
Liễu Chẩm Thanh xua tay nói: “Hơn nữa dù con có bảo Nhị Cẩu từ từ mà dưỡng thương, thì tính tình người Hoắc gia như hắn cũng đâu chịu. Cho nên sư phụ vẫn nên nghĩ cách trị liệu nhanh hơn chứ nhỉ?” Nghĩ một lát, Liễu Chẩm Thanh nói tiếp: “Đương nhiên hết thảy vẫn phải lấy sức khỏe Nhị Cẩu làm chủ.”
Nghe được câu cuối cùng, mặt sư phụ cũng hòa hoãn lại chút, cũng thấy Liễu Chẩm Thanh đã khác với đời trước rồi. Hiện tại trong lòng y, người bên cạnh quan trọng hơn bá tánh.
Cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Liễu Chẩm Thanh, sư phụ cũng cho biện pháp.
Thật ra giai đoạn tiếp theo chỉ là hỗ trợ mà thôi, nếu Liễu Chẩm Thanh có thể xử lý giống hôm nay thì hoàn toàn có thể vừa đi đường vừa dưỡng thương.
Ngoài châm cứu ra, sau này chỉ cần đổi bôi thuốc thành mấy ngày tắm thuốc một ngày là được, đợi trị liệu xong thì có thể nhanh chóng đến dược cốc tiến hành giai đoạn trị liệu thứ hai.
Liễu Chẩm Thanh liên tục xác nhận hiện tại Hoắc Phong Liệt có thể dùng nội lực sẽ không có vấn đề lớn gì, nhưng phải nhớ là không thể lại bị tẩu hỏa nhập ma như lần trước nữa.
Nghe sư phụ cường điệu, Liễu Chẩm Thanh cũng ghi tạc những điều chú ý vào lòng. Cũng tiếp tục cố gắng hết sức học tập hết thảy những y thuật liên quan đến tình huống của Hoắc Phong Liệt từ sư phụ, tuy sư phụ nghiêm túc dạy nhưng vẫn cứ trợn trắng mắt lườm y.
Có lẽ trong lòng sư phụ cũng phải hoài nghi, không biết lúc trước y học không tốt là do lười biếng hay thực sự là không có thiên phú nữa.
Tuy rằng họ định tạm thời ở lại nơi này để Hoắc Phong Liệt được sư phụ giám sát trị liệu, nhưng rất nhanh họ đã nhận được tin tức.
Lúc trước sau khi Hạ Lan cùng Tần Dư lẻn vào chỗ địch, Việt Húc Thiển đã cho người báo cho tai mắt dọc đường, ít nhất cũng chú ý xem thuyền sẽ đi về đâu.
Mà sáng sớm hôm nay có tin truyền đến rằng thuyền đã tiễn vào hải vận, mà cảng kia tọa lạc tại quận Minh An.
Nghe thấy địa danh này, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đều có chút sửng sốt.
Bởi vì quê quán của Hoắc gia chính là quận cách vách quận Minh An, mỗi lần về quê lễ tổ thăm người thân họ đều dừng chân tại quận Minh An. Hoắc gia cũng có biệt viện riêng tại quận Minh An, Liễu Chẩm Thanh cũng từng sống ở đó một thời gian dài.
Mà quận Minh An nằm ở vùng duyên hải, còn có cảng biển với tài nguyên tốt nhất, được coi như là khu vực phồn hoa của phương nam. Thuyền bè tới lui rất nhiều, cũng dễ có kẻ đục nước béo cò, hiện tại nếu con thuyền kia đã ra biển thì ngoài chờ Hạ Lan cùng Tần Dư truyền tin về họ cũng chỉ có thể đến thương hội của Liễu gia tại đó để điều tra về con thuyền.
Hai người không thể trì hoãn, cáo biệt Việt Húc Thiển cùng sư phụ rồi lại lên đường.
Đi được nửa đường thì dừng chân qua đêm tại một tòa thành trên đường. Nhưng lúc ăn cơm lại có chuyện ngoài ý muốn.
Có người không cẩn thận làm đổ bàn ăn của họ, khi tiểu nhị muốn dọn món lên lần nữa thì Liễu Chẩm Thanh lại đổi ý, muốn về phòng ăn, nói xong liền kéo Hoắc Phong Liệt về phòng.
Không lâu sau đồ ăn được dọn lên, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt ngồi xuống ăn cơm, chẳng được bao lâu, hai người ngất ra bàn, lúc này liền có một nhóm người áo đen đột nhập vào phòng, thấy hai người bất tỉnh bèn rút đao chém về phía cổ hai người.
Nhưng giây tiếp theo có ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ có Liễu Chẩm Thanh ngồi dậy lười biếng vươn vai, trong phòng đã có bốn người ngã xuống, người thứ năm đang nằm liệt trên đất, bị Thuần Quân kiếm kề lên cổ.
“Sao chậm thế, hại ta nằm bò đau hết cả eo lưng.” Liễu Chẩm Thanh oán trách nhìn sát thủ hỏi: “Muốn giữ mạng không?”
Chỉ thấy sát thủ hừ lạnh một tiếng, Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, giây tiếp theo sát thủ liền ngã xuống đất.
“Đều là loại sát thủ này, lại chẳng hỏi ra được thông tin hữu dụng gì, còn phiền như ruồi bọ, không hề có giá trị.”
“Đi thôi.”
Hoắc Phong Liệt vẩy máu trên kiếm đi, đưa Liễu Chẩm Thanh bí mật đổi sang một chỗ khác nghỉ ngơi. Bởi vì đồ ăn đều đã bị lãng phí, Hoắc Phong Liệt liền xuống bếp nướng gà cho Liễu Chẩm Thanh lấp bụng.
Đợi sau khi phòng mới đã thắp nến sáng trưng, Liễu Chẩm Thanh vừa gặm đùi gà vừa xem lại mảnh giấy trong tay, đó là người đã làm đổ bàn của họ nhân lúc hỗn loạn đã để lại, chỉ là người nhiều hỗn tạp, người nọ không lộ mặt đã rời đi. Trên giấy viết rõ sẽ có người hạ độc ám sát.
“Lần thứ hai.” Liễu Chẩm Thanh trầm giọng nói: “Kẻ muốn ám sát chúng ta đương nhiên là kẻ muốn ngăn cản chúng ta điều tra phản tặc, vậy người giúp chúng ta tất nhiên là bên đối địch với chúng. Hơn nữa cả hai lần đều có thể đi trước chúng một bước để nhắc nhở chúng ta, hiển nhiên bên trong phản tặc cũng có nội gián.”
Hoắc Phong Liệt nhìn dáng vẻ đầy hứng thú của Liễu Chẩm Thanh, tiếp lời: “Vậy tại sao những người này lại không gặp mặt nói thẳng với chúng ta? Hoặc là cùng hợp tác?”
“Vậy chứng minh bọn họ cũng không phải người của hoàng đế, bởi vì đệ đại biểu cho hoàng đế, bọn họ mới không định hợp tác với đệ. Giữ lại mạng cho đệ chỉ có thể là vì hai nguyên nhân.”
“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn?”
“Đúng vậy, còn có một người là đệ là Trấn Quốc đại tướng quân bảo vệ Đại Chu, trừ phi là thực sự phát điên chứ ai lại muốn khiến đệ chết, còn không phải là khiến Đại Chu lung lay sao?” Liễu Chẩm Thanh đùa.
Hoắc Phong Liệt không bị trêu, lắc đầu nói: “Không có ta còn sẽ có người khác dẫn binh.”
“Vậy nếu có một ngày không còn cần đệ dẫn binh đi đánh giặc nữa thì đệ định lui về quy ẩn sao?” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Ánh nến nhẹ nhàng đong đưa giữa hai người họ, Liễu Chẩm Thanh khó mà lộ sắc mặt khẩn trương.
Hoắc Phong Liệt chậm rãi mở miệng nói: “Ta cũng không được tính là một người Hoắc gia đủ tư cách.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt lẳng lặng nhìn Liễu Chẩm Thanh, không nói gì.
Hoắc gia người lấy Đại Chu làm trọng, lấy Nguyên thị làm trọng, từ khi có ý thức đã bắt đầu nhận giáo dục như vậy của Hoắc gia, hắn nghe răn dạy từ bé nhưng lòng vẫn vững như đá, vị trí xếp thứ nhất kia vẫn chưa bao giờ bị ảnh hưởng.
Thậm chí vào sinh năm một năm kia, hắn tuổi niên thiếu còn chưa biết che giấu tâm tư, đại ca đại tẩu tặng quà cho hắn, hỏi hắn tương lai muốn làm gì, bởi vì hắn vừa bị những phu tử của viện Thái Học mời tiếp tục đọc sách.
Hắn liền trực tiếp trả lời: “Ta muốn luyện võ công đến mức cao thâm nhất, ta muốn làm hộ vệ.”
Đại ca cho rằng hắn là muốn làm thị vệ ngự tiền đái đao bảo hộ hoàng đế nên không nói thêm gì.
Đại tẩu lại cười hỏi hắn tại sao, Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng tới, chỉ là dáng vẻ có chút chật vật, miệng còn không ngừng oán giận.
Đại ca vội chạy tới xem xét.
Đại tẩu lại hỏi: “Gọi ngươi tới dự yến tiệc sinh nhật, có phải ngươi đi được nửa đường lại chọc ghẹo linh tinh rồi chọc phải phiền toái không?”
“Ta nào có, rõ ràng là…” Liễu Chẩm Thanh vừa lau mặt vừa oán giận nói: “Quả nhiên không có lão đại ở cạnh ta là không an toàn, sau này ta nên nghe lời gia gia sắp xếp một hộ vệ đi theo bên người bảo vệ ta thì hơn.”
Đại ca không có phản ứng gì, nhưng đại tẩu nghe vậy thì sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt đang yên lặng giúp Liễu Chẩm Thanh lau sạch vết bẩn trên tay.
“Đúng thế, ngươi quá dễ gây chuyện, còn không biết võ. Nếu có một hộ vệ tùy thân bảo vệ thì sau này ngươi làm gì cũng có hộ vệ dọn dẹp cục diện cho.” Đại ca nói.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, tính về sẽ chọn một hộ vệ tốt chút.
Mà đại tẩu ở một bên lại chọc đầu Hoắc Phong Liệt, nói không đầu không đuôi: “Đệ cũng thật có tiền đồ.”
Hoắc Phong Liệt không hiểu lắm, khi đó hắn chưa biết tình cảm ấy gọi là gì, chỉ biết Thanh ca cần một hộ vệ, hắn liền muốn trở thành một hộ vệ, không muốn để Thanh ca chịu bất cứ thương tổn gì hết.
Nhưng sau đó hắn cũng hiểu ra, thứ Thanh ca cần nhất không phải hộ vệ mà là một người có thể giúp huynh ấy ổn định Đại Chu.
Cho nên hắn buộc chính mình nhanh chóng trưởng thành để thành người như vậy, nhưng vẫn mất đi Thanh ca.
Thật ra Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn đắn đo xét nét tinh thần trung quân của người Hoắc gia, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, y vốn đã nghĩ xong xuôi rằng nếu Hoắc Phong Liệt vẫn muốn đóng giữ nơi biên cương thì y đành nếm gió tanh phía tây vậy.
Ấy? Từ từ đã, từ khi nào mà y đã nghĩ xong vậy? Không đúng không đúng, y còn chưa nghĩ tới đâu!
Đáng giận!
Liễu Chẩm Thanh nháy mắt bất mãn trừng Hoắc Phong Liệt, sau đó nói cho hả giận: “Đến đây, cởi quần áo, nên trị liệu rồi.”
Cả người Hoắc Phong Liệt lập tức run lên, sau khi hai người lên đường, giây phút dày vò nhất với hắn chính là lúc trị liệu. Lúc tắm thuốc còn có thể đuổi y ra, nhưng đến lúc châm cứu thì hoàn toàn không thể tránh được.
Những huyệt vị đó, hắn đều quen thuộc, nói một câu khoa trương là chính hắn tự châm cho mình còn có thể tàn nhẫn hạ châm nhanh chóng chính xác luôn.
Nhưng Thanh ca lại…
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể căng chặt thần kinh, tránh tình cảnh quẫn bách giống lần trước suýt bị Thanh ca phát hiện ra chỗ dị thường.
Liễu Chẩm Thanh nhìn da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh dưới ánh nến, mỉm cười ra tay, gần đây y đã hiểu cảm giác càng sờ càng nghiện là thế nào. Rắn chắc lại co giãn, đường cong mượt mà, có thể cảm nhận bên dưới làn da là sức mạnh cùng hoóc-môn vô tình tiết ra. Nhất là khi y giả bộ không cẩn thận đụng phải hai điểm màu đỏ sậm kia, phản ứng của Nhị Cẩu cũng càng lúc càng thú vị, còn có huyệt Thần Khuyết*, đây là vị trí mẫn cảm Liễu Chẩm Thanh mới phát hiện ra được, mỗi lần sờ xung quanh vị trí này là vạt áo sẽ run lên nhè nhẹ, nhìn vô cùng gợi cảm.
*神阙穴: huyệt Thần Khuyết nằm ở chính giữa rốnLiễu Chẩm Thanh đột nhiên không nhịn được nữa vươn tay chọc vào vùng hãm xuống ấy, lập tức khiến Hoắc Phong Liệt hít hà một hơi, đột nhiên bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, “Thanh ca!”
Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt vô tội ngẩng đầu hỏi: “Chơi một chút không được sao?”
Hoắc Phong Liệt nghẹn họng, sao y có thể nói đến là đúng lý hợp tình như vậy chứ?!
Từ không lăn qua lăn lại trong miệng Hoắc Phong Liệt nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Liễu Chẩm Thanh như thể nếu hắn từ chối thì chính là lòng dạ hẹp hòi vậy. Chỉ có thể âm thầm vận khí đè nỗi xúc động do bị trêu chọc như vậy xuống.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi trị liệu xong, liền thấy Liễu Chẩm Thanh bò lên giường, bắt đầu cởi áo ngoài.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt đã cứng đờ, lửa của hắn còn chưa được dập xong đâu.
“Nhìn ta cái gì, đệ không ngủ được sao?” Liễu Chẩm Thanh nói: “Không phải đệ muốn tình huống này rồi còn muốn tách ra ngủ riêng đấy chứ, nhỡ lại có thích khách tới thì ta có thể sẽ…”
Liễu Chẩm Thanh làm tư thế cắt cổ, lập tức khiến Hoắc Phong Liệt không còn lời nào để nói, chỉ có thể nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, Hoắc Phong Liệt nhanh chóng lấy gối của mình đưa cho Liễu Chẩm Thanh.
Nhìn hành động lặng lẽ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười nhận gối, “Chu đáo thật đấy.”
Hoắc Phong Liệt không vì được Liễu Chẩm Thanh khen mà vui vẻ, cứ luôn cảm thấy nụ cười tươi rói của Liễu Chẩm Thanh có ẩn giấu sát khí.
Quả nhiên ngủ được một lúc Hoắc Phong Liệt bỗng mở choàng mắt ra, cảm thấy thân thể bị cuốn lấy, cái gối vốn nên được Liễu Chẩm Thanh ôm đã bị ném xuống chân giường, lúc này hắn đã thành gối ôm của Liễu Chẩm Thanh.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt xanh mét, bởi vì người nào đó không chỉ đến chân cũng gác lên người hắn mà còn liên tục trườn lên trên. Tay y cũng vòng qua ôm, còn thuận thế duỗi vào trong vạt áo nữa.
Hoắc Phong Liệt căng da đầu, muốn đứng dậy đi lấy gối để cứu bản thân.
Nhưng hắn vừa cử động, Liễu Chẩm Thanh đã gần như bò cả người len, ôm chặt cứng lấy hắn, miệng còn rầm rì kề sát cổ Hoắc Phong Liệt, kêu đói quá, có lẽ do tối ăn không được no, nên mơ thấy đồ ăn, không thương tiếc cắn xuống.
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt sẽ không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tâm tình bị cảm giác ấm áp đảo loạn hết thảy.
Hoắc Phong Liệt nghiêng đầu, muốn dịch cổ sang một bên, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cắn chặt không buông.
Cuối cùng y cũng chịu buông ra, nhưng sau đó lại muốn liếm láp nếm mỹ vị nên không chịu nằm yên.
Mà tra tấn như vậy trực tiếp khiến Hoắc Phong Liệt run rẩy tận xương, máu dồn hết về một nơi nào đó.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt tối sầm lại, hắn gần như đã mất đi lý trí đột nhiên quay đầu nhìn người đang ôm mình gây chuyện, cánh tay cũng không tự giác ôm chặt. Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã nằm tựa vai hắn, hơi ngửa đầu về phía hắn, đôi môi đỏ ướt át kiều diễm, không hề phòng bị, tùy người nhấm nháp, như thể chỉ cần hắn cúi đầu, chỉ cần hắn cúi đầu…
Hơn nữa động tác vừa rồi của hắn lớn như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng chưa tỉnh lại, có phải chứng minh dù hắn làm gì Liễu Chẩm Thanh cũng không biết hay không?
Hoắc Phong Liệt chậm rãi há mồm, tới gần Liễu Chẩm Thanh, như muốn hôn lại như muốn cắn nuốt lấy y vậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt lại cứng người, dùng tốc độ cực nhanh đổi góc độ thoát khỏi vòng tay của Liễu Chẩm Thanh, sau đó bóng người chợt lóe ra sau bình phong.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh trên giường hơi mở mắt ra, vẻ mặt bất mãn vì thất bại, chuyển mình nhìn ra ngoài giường, ánh trăng chiếu vào phòng hắt bóng người lên bình phong.
Có thể thấy người nọ xấu hổ dựa vào bình phong, không biết đang làm gì.
Nhưng không lâu sau, tiếng thở dốc trầm thấp cùng với hình ảnh hắt lên bình phong, Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, có tiến bộ nha, y muốn xem Nhị Cẩu còn có thể nhịn được bao nhiêu lâu nữa.
Thỏa thuê đắc ý xoay người lại định bụng yên giấc, nhưng tiếng hít thở kia lại như thì thầm bên tai, dần khiến sắc đỏ lan tràn trên mặt Liễu Chẩm Thanh, y vội bọc chăn quanh người, nếu tiếp tục nghe thì chỉ sợ bản thân y cũng… khụ khụ khụ.
Đều tại Nhị Cẩu! Không có tiền đồ!
Cả đêm mơ giấc mộng kiều diễm khiến khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại thấy cả người đều không ổn. Mà Hoắc Phong Liệt lại như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bình tĩnh sắp xếp hết thảy, tiếp tục lên đường.
Tuy bình tĩnh như vậy nhưng cuối cùng Liễu Chẩm Thanh vẫn yêu cầu mỗi đêm đều ngủ giường riêng.
Dù sao ấy mà bị sát thủ đuổi giết cũng hết cách.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại phát hiện, khi Hoắc Phong Liệt đối đầu với những kẻ đuổi giết họ đều xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, như thể giết cho hả giận vậy.
Mà dọc đường cũng thường xuyên có người nhắc nhở họ.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt sẽ không thật sự cứ để người khác dắt mũi như vậy, đi vòng một đoạn cắt đuôi cả hai đám người, cuối cùng hai người cũng tới được quận Minh An.
“Nơi đây còn có ba vạn quân đóng quân chứ?” Liễu Chẩm Thanh ngồi trong xe ngựa vào thành nhìn đường phố phồn hoa rồi hỏi.
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh ghé vào cửa sổ xe ngựa khẽ cười nói: “Vậy đại khái mấy cải cách ta ban hành vẫn chưa bị đánh đổ nhỉ.”
“Muốn bảo vệ sự bình an cho thủy vực của một vùng thì những gì huynh sắp xếp là rất đúng, cần có một đại quân hùng mạnh dọa lui cướp biển.”
“Không chỉ có mình ta nghĩ ra, là năm đó ta và ca của đệ và cả người kia cùng nhau nghĩ, chỉ là sau đó ta cầm quyền mới thực thi thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Người huynh nói chính là hải vương Tống Tinh Mạc? Ta nhớ lần đầu huynh vào nam cùng nhà chúng ta đã quen được hắn?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Phì, hải vương… ai đặt danh hiệu này cho hắn vậy, Đại Chu hẳn không có vương nào khác họ mới đúng chứ, nhưng mà cũng hợp đấy.” Liễu Chẩm Thanh nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Dân chúng đặt, sau một năm, hắn đã quét sạch hải vực Đông Nam, chiến công hiển hách, Hoàng Thượng triệu hắn từ phía nam về, thu lại quyền kiểm soát ba vạn quân nơi này.” Hoắc Phong Liệt giải thích.
Liễu Chẩm Thanh vừa nghe lại ngây ngẩn cả người, “Cái gì? Tống Tinh Mạc vốn chính là thiếu tướng quân nơi này, năm đó ta trực tiếp cho hắn binh quyền, thu hồi là ý gì?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu nói: “Ta không biết, là chuyện của tám năm trước, Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh, lệnh cho hắn đi quần đảo phía nam huấn luyện tân binh. Nhưng người Tống gia không có thay đổi gì.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh biến đổi, kia còn không phải là biếm quan sao? Quan hệ năm đó giữa y cùng Tống Tinh Mạc mặt ngoài chính là không thân cận mà.