*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*寻花问柳: (nghĩa bóng) đến nhà thổ thường xuyên; (văn học) thưởng ngoạn cảnh đẹp mùa xuân Nơi đây là thành trấn có cảng vô cùng phồn hoa náo nhiệt, dù là tiểu thương từ nơi khác tới hay dân địa phương thì dân cư trong thành cũng không ít.
Khách điếm hai người chọn cũng là một nơi quy củ, không có gì khác thường. Theo Hoắc Phong Liệt quan sát, hoàn cảnh trước mắt vẫn an toàn.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hai người quyết định ra ngoài quan sát.
Tuy rằng Hạ Lan cùng Tần Dư đang trên thuyền địch tạm thời chưa có tin tức, nhưng hai người cũng không thể ngồi chờ chết được.
Muốn điều tra con thuyền kia thì chỉ có thể xuống tay ở hai chỗ, một là thương hội của Liễu gia, một là ghi chép thông hành của cảng.
Án khoa cử tuy đã tra được những kẻ có liên quan ở phía nam, nhưng để kết án được vẫn còn rất chậm chạp do bị vướng việc điều tra sĩ tử trên cả nước cùng quan viên các cấp, đều là trở ngại không nhỏ. Không nhanh như hai án liên quan khác nên phía kinh thành vẫn chưa có tin tức của Liễu gia, hẳn là vẫn bị tạm thời giam giữ.
Thời gian dài như vậy không có người Liễu gia giám thị, người trong thương hội cũng bắt đầu rục rịch có lòng làm phản. Dựa theo suy đoán của Liễu Chẩm Thanh, sau này dù Liễu gia không có chuyện gì thì năng lực quản lý của chưởng quầy thuộc thương hội vẫn là kém, xem qua thương hội mà tổ tiên vất vả gây dựng cũng sắp tới hồi kết rồi.
Ở đây có hội sở khá lớn của thương hội, lẻn vào đó là có thể tra được xem đoạn vận tải đường thủy kia là do ai quản.
Hai người làm loại chuyện này đã quen tay hay việc, rất nhanh đã tra là được một người tên Vương Khải, tuy rất muốn trực tiếp bắt người tra hỏi nhưng nếu gã đột nhiên biến mất thì kẻ địch cũng sẽ biết họ đã tới được đây, họ hành động sẽ gặp bất lợi, nên chỉ có thể âm thầm điều tra.
Thừa dịp Vương Khải không ở trong phủ, hai người đột nhập vào phủ đệ của gã, thấy phủ đệ này nhìn cũng bình thường, nhưng Liễu Chẩm Thanh có kiến thức về những vật phẩm tinh xảo, nhìn kỹ thì có thể thấy không phải đồ cổ thì cũng là ngọc quý, xa hoa vô cùng, nếu chỉ bằng tiền lãi kiếm được hiện tại thì hoàn toàn không thể có của ăn của để như vậy. Xem ra đúng là đã thu không ít tiền tài không rõ lai lịch.
Đến khi hai người vào thư phòng, xem sổ sách được một lúc thì Liễu Chẩm Thanh đã chau mày, mỗi một con thuyền xuất phát qua tay Vương Khải đều có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ, nhưng đều không có liên quan gì tới binh khí, hoặc là thời gian không khớp, nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy thì chỉ với những sổ sách này thì đúng là không thể nào phát hiện ra chỗ không đúng.
“Thật đúng là giấu trời qua biển*.” Liễu Chẩm Thanh không khỏi cười nói.
*瞒天过海: nghĩa là cố tình sử dụng ngụy trang để gây nhầm lẫn và lừa dối bên kia hết lần này đến lần khác, để bên kia có thể thả lỏng cảnh giác, và sau đó hành động đột ngột, để đạt được mục tiêu chiến thắng“Thủy quân phụ trách thẩm tra cảng?” Hoắc Phong Liệt nhạy bén hỏi.
Liễu Chẩm Thanh khẽ cười một tiếng nói: “Là mua chuộc nên không kiểm tra, hay là chính là cùng một hội một thuyền nên không kiểm tra? Nhưng cả quãng đường đã được dọn sẵn thế này, dù chúng có vận chuyển gì thì cũng không sợ bị ai phát hiện.”
Hai người nói tới đây thì nghe được động tĩnh, sau khi trả đồ về chỗ cũ thì hai người cũng nấp đi, thấy người tiến vào là hai nha hoàn, vào để quét tước dọn dẹp.
Hoắc Phong Liệt liền tính đưa Liễu Chẩm Thanh rời đi, nhưng lại nghe thấy hai nha hoàn bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Tối nay chắc chắn lão gia sẽ không về đâu, ta nghe phu nhân ở hậu viện nổi trận lôi đình, nói hồn phách của lão gia đều đã bị hoa khôi trên thuyền hoa Nhã Hương câu mất rồi.”
*画舫: thuyền hoa, truyền được trang trí lộng lẫy, có thể thả trôi trên sông, hoặc neo đậu vào bờ để tiếp khách“Nam nhân ấy mà, gặp dịp thì chơi, hơn nữa còn là đi xã giao với tướng lãnh đại nhân của thủy quân, chắc chắn phải chọn thuyền hoa Nhã Hương thanh danh vang dội nhất.”
“Ta cũng cảm thấy phu nhân không biết nhìn thoáng, từ khi lão gia kết quan hệ với lãnh tướng thủy quân tới giờ, mấy năm nay trong phủ càng lúc càng tốt, làm gì có lão bản nào trong thương hội phú quý hơn lão gia nhà chúng ta chứ.”
“Ha ha ha, ngươi nói rất đúng.”
Hai tiểu nha hoàn tám chuyện rồi cười không ngừng, đột nhiên cảm giác cửa sổ bên kia của thư phòng có gió thổi tới, hai người đều cảm thấy kỳ quái, không phải cửa sổ vốn nên được đóng kín sao?
Không lâu, hai thân ảnh liền xuất hiện trong đám người náo động bên bờ sông, tiếng người ồn ào, quầy hàng rong bày san sát, cho dù ban đêm cũng vẫn náo nhiệt đông đúc. Có thể thấy nơi này là đoạn đường phồn hoa nhất địa phương này, phóng mắt nhìn thì thấy trên sông có mấy con thuyền trang trí xa hoa đẹp đẽ, lụa mỏng phấp phới, bóng hồng lấp ló, khiến toàn bộ con sông như mộng như ảo.
Từng đợt âm thanh kiều diễm phiêu theo gió vào bờ, câu lấy sự chú ý của người qua đường nghỉ chân bên bờ, người có thị lực tốt còn có thể nhìn thấy trên boong tàu có vũ nữ đang nhẹ nhàng múa, cầm nữ ôm đàn tỳ bà tấu khúc, rất náo nhiệt.
“Đại ca ca, có muốn xem lắc tay vỏ sò không, mỗi cái chỉ tốn một văn tiền thôi, tặng cho cô nương, cô nương đều rất thích đó.”
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đang quan sát thuyền hoa xung quanh đã bị một cô bé đi đến trước mặt ngăn lại để chào hàng.
Liễu Chẩm Thanh cúi đầu nhìn, đại khái khoảng sáu bảy tuổi, mặc áo mỏng làm từ vải bố, quần áo đều đã bị giặt đến bạc cả màu, làn da thô ráp ngăm đen, người đeo một cái rổ, trong rổ là đủ loại vòng tay trang sức từ vỏ sò, cô bé nỗ lực cười, giơ lắc tay lên thật cao, trên người có mùi tanh mằn mặn của nước biển.
Đây có lẽ là trẻ con nhà ngư dân suốt ngày sống bên bờ biển, ra ngoài bán đồ để phụ giúp gia đình. Trẻ con như vậy khá là phổ biến.
Liễu Chẩm Thanh còn chưa hành động, Hoắc Phong Liệt đã trả tiền, không chỉ nhận lắc tay xâu từ vỏ sò màu trắng mà còn cho cô bé bốn văn tiền.
Cô bé mừng rõ nhận tiền rồi lại chọn thêm bốn món trang sức đẹp mắt nữa.
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Không cần, chúng ta đang tìm thuyền hoa Nhã Hương, có thể dẫn đường không?”
Cô bé lập tức sáng mắt, chuyện này thì đơn giản thôi, nhận tiền rồi dẫn đường cho hai người.
Hoắc Phong Liệt đưa lắc tay cho Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nhận rồi cười đeo vào cho Thuần Quân kiếm của Hoắc Phong Liệt, chỉ chốc lát sau hắc kiếm lãnh khốc uy phong lẫm liệt đã trở nên có chút đáng yêu.
Hoắc Phong Liệt cũng tùy ý Liễu Chẩm Thanh trang trí linh tinh trên thanh bội kiếm khiến kẻ địch nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật kia của mình.
Cô bé nhịn không được phải nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ, không phải nên tặng cho một cô nương sao?
Chẳng lẽ là… Cô bé cũng có chút hiểu biết, đương nhiên biết nam nhân cũng có thể ở bên nhau. Thấy hai người đẹp trai, nhịn không được nhìn thêm mấy lần nữa, khiến Liễu Chẩm Thanh chú ý tới.
“Nhìn gì vậy nhóc?” Bởi diện mạo không có tính công kích, lại vừa cười vừa hỏi, đương nhiên sẽ không khiến cô bé thấp thỏm lo âu.
Cô bé thuận thế nói những lời chúc mừng: “Hai vị đại ca ca là một đôi đúng không, nhìn thực sự rất xứng đôi.”
Hoắc Phong Liệt nghe mà sửng sốt.
Liễu Chẩm Thanh cũng có chút kinh ngạc, không khỏi trêu: “Sao mà nhóc nhìn ra được vậy?”
Hoắc Phong Liệt kín đáo nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, chỉ cho rằng y đang nói đùa cùng trẻ con.
Bé gái cười nói: “Chỉ là cảm thấy thấy hai người đứng cạnh nhau rất tốt, dáng vẻ rất hạnh phúc, ta đã từng thấy nhiều đôi tình nhân đứng chung một chỗ rồi, đều cho người khác cảm giác như vậy. Chính là khiến những người xung quanh nhìn mà thấy vui vẻ lây.”
Cô bé không biết nên miêu tả thế nào, dù sao chính là cảnh đẹp ý vui ấy.
Liễu Chẩm Thanh nghe tự nhiên có chút ngượng ngùng, hóa ra trong mắt người ngoài họ là như vậy. Không ngờ cô nhóc này lại khéo ăn nói như vậy, quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, thấy Nhị Cẩu đã làm đà điểu giả điếc nhìn về một phía rồi, y có chút không vui, nhịn không được cố ý nói: “Thật thông minh, thật tinh mắt, nhóc đoán đúng rồi đó, chúng ta là một đôi, lại còn đã thành thân nhiều năm rồi, tình cảm phi phàm đó nha.”
Cô bé nở nụ cười tươi.
Bước chân Hoắc Phong Liệt dừng lại, thiếu chút nữa đã đóng đinh tại chỗ, may mà lúc trước đã gặp đủ mọi tình huống rồi, dù sao cũng chỉ là Thanh ca đùa giỡn mà thôi, nghĩ nhiều chính là hắn sai.
Đang nghĩ vậy liền cảm thấy Thanh ca nghiêng lại gần, “Ầy, cô nhóc này lợi hại quá, đôi mắt sáng như gương ấy.”
Hoắc Phong Liệt tức khắc hô hấp khó khăn, có chút không biết nên nhìn Liễu Chẩm Thanh thế nào, không dám có ý gì với câu này của y, lại thấy Liễu Chẩm Thanh đứng thẳng dậy nói chuyện phiếm với bé gái.
“Tiểu muội muội, nhóc thường tới đây bán đồ sao? Có đi học không?”
Đại Chu đã từng tiến hành cải cách, dù là nam hay nữ đều phải học lớp vỡ lòng, nơi nào cũng có lớp học công quy mô nhỏ, miễn phí dạy dân chúng biết chữ, cho nên dù có là ăn mày thì cũng có thể tới nghe giảng miễn phí. Vào thời kỳ cường thịnh nhất, còn có thể học xong rồi thi qua đợt khảo thí để đổi lấy một bữa cơm. Rất nhiều người nghèo không đủ tiền ăn đã dựa vào điều này để lấp đầy bụng. Bởi vậy Đại Chu thời kỳ cường thịnh nhất đã nâng trình độ văn hóa của bá tánh lên một bậc, chỉ là sau này các hoàng đế của Đại Chu dần dần cảm thấy như vậy là không cần thiết, chương trình tốt không được kéo dài, nhưng tại rất nhiều khu vực phồn hoa vẫn còn giữ lại những lớp học miễn phí như vậy, nam nữ đều có thể học chữ đọc đọc sách. Mà nơi này phồn hoa như vậy đương nhiên cũng có.
“Có biết chữ, chỉ là trong nhà ta chỉ có một mình nãi nãi*, ngày thường nãi nãi bán cá khô kiếm sống, gần đây thân thể nãi nãi không khỏe, cho nên ta liền cùng các bạn ra ngoài bán chút đồ kiếm tiền phụ giúp gia đình.” Nói xong liền chỉ vào nhóm trẻ con trang phục tương tự mình cách đó không xa, đám trẻ đều đang tìm kiếm nhặt những vỏ sò đẹp nhất để làm trang sức. “Chỉ tiếc vỏ sò xinh đẹp như vậy lại không có nhiều người thích, nhưng khách nhân lui tới đây đều rất hào phóng, cả đêm ta cũng có thể kiếm được vài văn tiền đó.” Cô bé kể nhưng cũng không lộ vẻ chua xót, ngược lại còn lạc quan cười cười.
*奶奶: nãi nãi, bà“Người nhà nhóc đâu?”
“Chúng ta đều là ở một làng chài nhỏ ở bờ Đông Hải, vốn là ngư dân của tiểu đảo, sau lại bị cướp biển tập kích, rất nhiều người bị mất người thân, mẫu thân ta đã ôm bụng bầu lên được đất liền, sau khi sinh ta ra thì cũng đi mất.” Cô bé nói tới chuyện này thì cũng không có nhiều thay đổi trong cảm xúc, dù sao cũng không tự mình trải qua mà.
Hải vực của quận Minh An bao gồm rất nhiều tiểu đảo, trên đảo đều có cư dân, nếu họ đều về đất liền sinh sống thì sẽ được gọi là cư dân tiểu đảo.
Kỳ thật lúc trước Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của cư dân tiểu đảo rất không an toàn, lại không thể cử trú binh thời thời khắc khắc bảo vệ tiểu đảo, y vẫn luôn hy vọng có thể dời hết dân trên đảo về đất liền, nhưng việc rời xa quê hương thì không phải ai cũng có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh như Liễu Chẩm Thanh mà coi đó không phải một chuyện gì to tát, đa số mọi người đều muốn sống yên bình cùng gia đình trên đảo nhỏ thân thuộc mà thôi, cho nên việc di dân bị trì trệ nhiều. Xem ra đã có rất nhiều người đã mất mạng giống người nhà của cô bé này, vì chạy nạn nên mới dời lên đất liền định cư. Làng chài nhỏ chính là nơi định cư mà quan địa phương an bài cho họ.
Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn an tĩnh lên tiếng nói: “Triệu Hải Trình.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cũng nhớ tới người này.
Kết quả cô bé vừa nghe cũng vô cùng kích động: “Hai người cũng biết Triệu phó quan đại nhân sao? Nghe nói ngài ấy cũng xuất thân từ tiểu đảo, không chỉ biết đánh cướp biển mà còn thường xuyên chăm sóc những cư dân tới từ tiểu đảo chúng ta nữa. Từ sau khi ngài ấy lên làm quan, nghe nói những người còn ở lại trên đảo rất ít khi xảy ra chuyện, trong làng chài nhỏ của chúng ta có rất nhiều người muốn dọn về đảo ở, ngài ấy chính là đại anh hùng trong lòng chúng ta!”
Hai người nghe thì sửng sốt, Hoắc Phong Liệt khẽ nhíu mày, bởi vì người nọ từng cáo trạng Liễu Chẩm Thanh, khiến hắn không vui, mà Liễu Chẩm Thanh lại không khỏi cười khẽ, người quả nhiên đều có nhiều mặt, không thể vơ đũa cả nắm được. Giống như y bị người đời mắng chửi thậm tệ, nhưng vẫn có người coi y là người tốt đấy thôi.
Cô nhóc vẫn mải mê nói về Triệu Hải Trình, dáng vẻ cực kỳ sùng bái, đột nhiên lại có chút oán giận: “Nhưng nãi nãi ta lại không thích, nãi nãi nói anh hùng chân chính không giống ngài ấy, phải là người có thể thay đổi vận mệnh đời dời của người khác cơ, ta cảm thấy cái nãi nãi nói phải là thần thoại truyền thuyết gì đó rồi, ta tin Triệu phó quan đại nhân chân thật có thể giúp chúng ta hơn.”
Cô bé nói một hồi thì cũng đưa họ men theo một con đường lát ván gỗ tới phía dưới một con thuyền cực lớn.
“A, chính là nơi này.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên trên thân thuyền có viễn “Thuyền hoa Nhã Hương”, hơn nữa đây cũng là thuyền hoa lớn nhất tại đây, độ tinh xảo cũng hơn hẳn, khách nhân lui tới cuồn cuộn không dứt, nhìn thì thấy không phú cũng quý, hiển nhiên là một nơi để tiêu xài hoang phí.”
Cô bé đưa khách tới nơi thì liền rời đi.
Hai người lên thuyền, Liễu Chẩm Thanh rất nhanh đã hòa nhập vào bầu không khí ăn chơi đàng điếm nơi này, Hoắc Phong Liệt lại vẫn không quen nên lạnh mặt, làm hại không có nữ tử nào dám tới gần chủ động mời chào khách.
Sau khi hai người ngồi xuống, Liễu Chẩm Thanh giáo huấn hắn, “Đừng có căng thẳng thế, thả lỏng chút, không được thì uống rượu, đệ như vậy thì sao chúng ta thu thập tin tức được.”
Hoắc Phong Liệt khó xử nhìn Liễu Chẩm Thanh, khí thế chinh chiến sa trường của hắn không phải tùy tiện nói thu lại là thu được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu uống rượu che giấu bớt đi.
Bởi vì chỗ họ ngồi chính là một nhã gian, rất nhanh đã có một cô nương tiến tới chiêu đãi.
Liễu Chẩm Thanh tốn công khua môi múa mép một hồi, lấy cớ là muốn hợp tác với thương nhân vận chuyển trên đường thủy, vì không có tiến triển nên bồn khổ không thôi, lại thêm chút mỹ nam kế, rồi lại bán thảm, khiến cô nương người ta đau lòng, rất nhanh đã biết quả nhiên tên Vương Khải kia cũng đang ở trên thuyền, hơn nữa còn đang ngồi trong sương phòng cao cấp nhất, có mụ mụ của các nàng đích thân chiêu đãi.
Không chỉ có thế, còn biết được trong gian phòng trước mặt còn có một vị quan cùng một tiêu sư* người nước ngoài, hẳn là đang bàn bạc công chuyện.
*镖师: tiêu sư, người áp tải, chỉ vệ sĩ đi theo bảo vệ con người và hàng hóa di chuyển từ chuyển từ nơi này tới nơi khác, là sự kết hợp giữa dịch vụ chuyển phát và bảo kê. Tiêu sư đều là người có võ.Cô nương tốt bụng gợi ý, “Công tử đợi lát nữa có thể tham gia vấn hoa hội. Nói không cùng còn có cơ hội bắt chuyện đó.”
“Vấn hoa hội là gì?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Cô nương cười uyển chuyển quyến rũ nói: “Công tử quả nhiên là dân buôn bán ngoại lai, vậy mà lại không biết vấn hoa hội. Vậy công tử có biết hoa khôi nương tử của chúng ta là ai không?”
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu.
Cô nương ra vẻ thần bí nói: “Hoa khôi nương tử nhà ta năm nay đã ba mươi tư rồi nha.”
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đều không khỏi kinh ngạc, dù sao tuổi nghề của hoa khôi bình thường đều rất ngắn.
“Hoa khôi nương tử nhà chúng ta là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam năm đó, là nhân vật truyền kỳ, năm 16 tuổi đã được phong là mỹ nữ đệ nhất Giang Nam, cho đến nay vẫn chưa có ai giành được hào quang này. Cho dù đã hơn ba mươi, cũng vẫn có vô số quan to hiển quý muốn sủng hạnh, nhưng hoa khôi nương tử đã sớm không chỉ đơn thuần là bán thân nữa, thuyền hoa này là tự nàng mở, muốn vào được phòng của nàng, được quỳ dưới váy nàng cũng không dễ, cho nên mới có vấn hoa hội, hôm nay vừa lúc hoa khôi nương tử tổ chức vấn hoa hội, Vương lão bản si mê nương tử nhất định sẽ tham gia, đến lúc đó công tử liền nghĩ cách làm quen với Vương lão bản là được.” Cô nương giải thích kỹ càng tỉ mỉ một hồi.
Nhưng giải thích xong lại thấy sắc mặt hai người kỳ quái, cô nương có chút không vui, cảm thấy là bọn họ không tin sẽ có một hoa khôi đã ngoài ba mươi. Trong lòng bất mãn nói: “Hai vị không tin thì đợi lát nữa xem sẽ biết. Nhưng đừng trách ta không nói trước, cùng đừng đắc tội hoa khôi nương tử, nếu không… khách nhân của nương tử sẽ không dễ dàng buông tha cho người làm nương tử mất mặt đâu.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức cười gượng nói: “Tin, đương nhiên là tin rồi, đa tạ muội muội giải thích nghi hoặc.”
Nhưng đột nhiên, Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Danh hào của nàng là?”
Liễu Chẩm Thanh vừa nhếch miệng đã nghe cô nương nói ra một danh hào quen thuộc.
“Hề Nhiễm nương tử.”
Liễu Chẩm Thanh vội ho khan, không biết Hoắc Phong Liệt có còn nhớ người này không, chỉ cảm thấy giải thích sẽ có chút phiền phức, chỉ có thể tìm lý do để cô nương rời đi.
“Cái kia…” Liễu Chẩm Thanh tự nhiên có chút chột dạ.
Hoắc Phong Liệt lại nói sang chuyện khác: “Đợi lát nữa định làm thế nào để tiếp cận nhóm của Vương Khải? Là trực tiếp tiếp cận, hay vẫn âm thầm quan sát?”
Liễu Chẩm Thanh hồ nghi nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy sắc mặt hắn lãnh đạm, còn tưởng rằng hắn thật sự không nhớ rõ, dù sao khi ấy Hoắc Phong Liệt còn nhỏ, cùng lắm là nghe hai ba lời đồn thôi, nào có khả năng hắn nhớ sâu như vậy, lại không nhìn thấy ván gỗ dưới chân hắn đã xuất hiện mấy vết rạn, trong đôi mắt rũ xuống cuồn cuộn cảm xúc ghen tuông hèn mọn không nén được.
Liễu Chẩm Thanh thuận thế nghĩ nghĩ, “Trực tiếp tiếp cận hẳn là không ổn, ta không biết gã đã từng gặp Liễu Tiêu Trúc hay chưa, vẫn nên âm thầm quan sát đi.”
Không lâu sau, vấn hoa hội bắt đầu, hai người dựa theo vị trí cô nương lúc trước đã chỉ, trước hết ẩn mình quan sát gần sương phòng, giả làm khách tới uống rượu.
Toàn bộ đại sảnh đều trở nên náo nhiệt lên, cô nương kia nói không tồi, đa số khách khứa đều hướng về phía Hề Nhiễm đi tới, vốn cho rằng Hề Nhiễm là hoa khôi hẳn đã sớm chuộc được thân, nhưng không ngờ nàng lại trực tiếp mở thuyền hoa, tiếp tục cuộc sống như vậy, cũng không phải là y đứng trên cao phê bình nhân sinh của nàng, chỉ là có chút cảm thán cùng nghi hoặc mà thôi.
Đột nhiên tiếng náo nhiệt yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng rèm châu đong đưa, có người đi ra từ trên khán đài ở trên cao.
Nhan sắc xuất thần vẫn như cũ, hồng nhan chưa phai, nàng khom lưng bước đi, mỗi bước tựa như có hoa sen nở rộ, mềm mại không xương, phong tình vạn chủng, nhất cử nhất động đều tràn đầy khí thế bất phàm, so với thời niên thiếu lại nhiều thêm một tầng mị hoặc thấm vào tận xương cốt.
Nàng vẫn thích mặc một thân đỏ sẫm, tựa một đóa hồng nở rộ, cho dù cách rất xa vẫn như ngửi được hương hoa.
Liễu Chẩm Thanh nhìn mà hoảng hốt, lại không nhìn thấy sắc mặt khó coi nhìn mình của Hoắc Phong Liệt.
Hề Nhiễm nhìn quanh một vòng, khẽ mở môi đỏ, thanh âm uyển chuyển đa tình, khiến nhiều người nghe mà tê tái xương tủy, nhưng lời nói lại rất thẳng thắn. “Đa tạ các vị đêm nay quang lâm, là vinh hạnh của thiếp thân, vậy không nhiều lời nữa, vấn hoa hội đêm nay, ai ra giá cao thì thắng.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới liền bắt đầu tranh đấu.
Rốt cuộc Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt cũng thấy được Vương lão bản đi ra từ sương phòng, theo gã còn có một người nhìn như võ tướng, một người nhìn cũng có vẻ là có luyện võ, chỉ thấy thế nào cũng có cảm giác kỳ quái, dù là trang phục hay diện mạo đều rất kỳ quái.
Ba người đi ra ngoài hành lang, đại khái là uống chút rượu, hứng thú dâng cao, đều tham gia tranh đoạt, còn trêu chọc nhau, xem xem cuối cùng hoa sẽ thuộc về ai.
Liễu Chẩm Thanh vừa nhìn, liền nghe được Hoắc Phong Liệt cúi đầu nói: “Ở đây chờ ta.”
Nói xong lập tức lui ra phía sau, dùng tốc độ cực nhanh không ai thấy để lẻn vào phòng. Ba người trước mặt cũng không để ý.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Phong Liệt đã trở ra, không nói hai lời đã đưa theo Liễu Chẩm Thanh lui ra sau.
Hiển nhiên là thăm dò tình huống bên trong, thích hợp ẩn nấp nghe lén.
Nhưng như vậy lại khiến Liễu Chẩm Thanh nhớ lại một lần nào đó, khi đó đúng là hú hồn mà, chỉ tiếc đã bỏ lỡ cơ hội.
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười tùy ý để Hoắc Phong Liệt đưa mình theo, “Ấy? Bên trong có hương không?”
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt biết y đang nói tới gì, nói thẳng: “Không có.”
“A?” Ngữ khí Liễu Chẩm Thanh cố tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lại nói: “Chúng ta vẫn trốn dưới giường sao?”
“Không cần, trong phòng có một bức tượng chim lớn dựa vào tường, là điểm mù, có thể che đậy thân thể. Tuy hai người kia biết võ nhưng võ công không cao, sẽ không phát hiện ra chúng ta.”
Quả nhiên rất nhanh hai người đã vào phòng, Hoắc Phong Liệt liền nhét Liễu Chẩm Thanh vào khoảng trống giữa tượng và tường, bản thân thì đứng chỗ bên ngoài, tính ra vị trí này là khu vực đánh đàn, dù có người vào đánh đàn hay không thì cũng không quay đầu nhìn ra sau bức tượng, càng khỏi phải nói, ba người ở trung thính bàn chuyện còn cách họ một cái bình phong.
Thấy cảnh nghe lén nhàn nhã thuận lợi như vậy, Liễu Chẩm Thanh lập tức mất hứng thú, không thú vị chút nào hết.
Rất nhanh ba người kia coi tiền như rác đã quay lại, hiển nhiên đã không thành công.
Chỉ là một người trong đó ngữ khí không tốt nói: ‘Hừ, ta thấy đây chính là thủ đoạn để lôi kéo khách mà thôi, người cạnh tranh tới cuối kia cùng chúng ta cũng chẳng thấy mặt đâu, ai biết có phải là đã thông đồng nhau rồi hay không. Nếu con thuyền này ra biển, xem các huynh đệ có…”
Tính tình hai người khác lại rất tốt, khuyên bảo hai câu.
Mặt khác hai người nhưng thật ra hảo tính tình, khuyên bảo hai câu.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đã không còn chú ý nghe họ nói chuyện tiếp nữa, bởi vì khẩu âm của người đầu tiên cực kỳ kỳ quái, hơn nữa lời nói…
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh viết vào lòng bàn tay Hoắc Phong Liệt hai chữ: cướp biển.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lập tức trầm xuống.