Chương 77
Chương 79
“Vị huynh đệ này… hình như có chút quen mắt nhỉ.”
Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm lên mở lời, nhưng đối tượng mà y nói tới không phải chủ nhân thân thể có huyết thông liên quan tới Liễu Chẩm Thanh này, mà là Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh thầm nghĩ, không quen sao? Vậy thì dễ rồi, đang định nói thì Diệp Xuyên lại mở miệng nói: “Người kia võ công rất tốt, ngươi đừng có thấy người ta đẹp nên mới giả vờ đoan trang đấy? Cẩn thận bị đánh bây giờ! Rốt cuộc là có quen hay không? Không quen thì bọn họ chính là mối nguy!”
Suýt nữa Liễu Chẩm Thanh đã bật cười ra tiếng, mà Dịch Xuyên lớn người mà tâm trí không lớn theo sao? Sao mười mấy năm trôi qua rồi mà vẫn không hề có chút thay đổi nào vậy, vẫn là một tên nhóc lỗ mãng, lại có thể phá hỏng chuyện của đồng đội nhà mình ngay tại chỗ.
Tống Tinh Mạc co giật khóe miệng, cạn lời nhìn Dịch Xuyên, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nếu hai vị đã ở đây nghe lén thì chính là không cùng một phía với ba tên kia, vậy hẳn cũng không phải kẻ địch của chúng ta. Võ công cao cường như vậy, ta cũng không muốn họ là kẻ địch đâu.” Tống Tinh Mạc nói xong thì nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, tuy vừa rồi nhìn qua thì là đánh ngang cơ, nhưng từ đầu tới cuối đối phương còn chưa rút vũ khi ra đâu.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Chúng ta cũng nghĩ vậy, thất lễ rồi, chúng ta là do hội phó của thương hội Liễu gia thuê tới điều tra tên Vương Khải kia. Gần đây đường sông cùng thuyền bè Vương Khải phụ trách có xảy ra vấn đề.”
Liễu Chẩm Thanh tung mồi nhử, tính theo tình huống hiện tại, người đã bị Tống Tinh Mạc hợp tình hợp lý bắt được, phía phản tặc nhiều nhất cũng chỉ thấy phiền phức mà thôi, sẽ không dính hiềm nghi bứt dây động rừng, bọn họ hợp tác điều tra cùng Tống Tinh Mạc sẽ có thể điều tra tường tận hơn.
Quả nhiên Tống Tinh Mạc lộ ra vẻ mặt hứng thú. “Vậy không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện?”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, Hoắc Phong Liệt gật đầu, liền giơ tay đỡ Liễu Chẩm Thanh đi ra.
Trong lúc đó Tống Tinh Mạc vẫn luôn vô cùng tò mò nhìn Hoắc Phong Liệt, bởi vì y luôn cảm thấy chàng trai này rất quen mắt.
Đột nhiên ánh mắt khựng lại, luồng khí quanh thân cũng đột nhiên dừng lại, sát khí đột nhiên không chút che đậy phóng ra ngoài, Dịch Xuyên ở bên cạnh là người đầu tiên cảm nhận được sự biến hóa của Tống Tinh Mạc, đã nhiều năm rồi hắn không thấy Tống Tinh Mạc thực sự tức giận.
Trong nháy mắt đó, đến Dịch Xuyên cũng không khỏi lui về sau một bước, trong lòng thầm nghĩ ngợi. Đúng lúc đó lại nghe thấy Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng.
Sát ý tới gần, làm Hoắc Phong Liệt kinh nghiệm đầy mình trở nên cảnh giác, chắn Liễu Chẩm Thanh sau lưng. “Sao lại…”
Liễu Chẩm Thanh còn chưa nói xong đã nghe Tống Tinh Mạc lạnh lùng lên tiếng.
“Hoắc tướng quân, tới chơi nơi này, cớ gì phải giấu?”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt bất biến, Liễu Chẩm Thanh cùng Dịch Xuyên lại kinh ngạc không thôi.
“Hắn thật sự là Hoắc Phong Liệt? Vừa rồi không phải ngươi…” Dịch Xuyên kinh ngạc nói.
Không đợi Dịch Xuyên hỏi, Tống Tinh Mạc đột nhiên làm khó dễ đánh về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt đẩy Liễu Chẩm Thanh ra sau, giơ tay đối lại bàn tay đeo găng đen kia của Tống Tinh Mạc.
Dịch Xuyên không rảnh lo cái khác, vội xông lên muốn đỡ Tống Tinh Mạc bị chưởng đánh văng.
Nhưng mà Tống Tinh Mạc lại đầy sát khí lạnh lùng nói: “Ra tay!”
Dịch Xuyên vừa nghe thấy ngữ khí này thì ánh mắt lập tức thay đổi, không màng tới Tống Tinh Mạc nữa mà nhào thẳng về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt đoán việc này khó mà xử lý cho êm đẹp, rốt cuộc rút Thuần Quân kiếm ra đánh cùng Dịch Xuyên.
Hoắc Phong Liệt thực sự dùng tới vũ khí lại không phải che chắn cho Liễu Chẩm Thanh thực sự khó có ai là đối thủ.
Chỉ nghe lắc tay bằng vỏ sò theo động tác của Hoắc Phong Liệt mà phát ra tiếng vang rất nhỏ. Chiến cuộc không ngừng thay đổi.
Tống Tinh Mạc vừa thấy liền hiểu, nếu bản thân y cũng tham chiến thì hơn phân nửa vẫn bại trận, quyết định dùng trí để thắng, ánh mắt sắc bén quét về phía Liễu Chẩm Thanh.
Thừa dịp Dịch Xuyên chiếm được sự chú ý của Hoắc Phong Liệt, Tống Tinh Mạc trực tiếp lắc mình lao tới.
Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp suy xét cẩn thận tình huống trước mắt, dù sao y cùng Hoắc Phi Hàn coi như đã từng kết bái huynh đệ với Tống Tinh Mạc rồi, sao Tống Tinh Mạc lại muốn lấy mạng Hoắc Phong Liệt chứ?
Kết quả là giây tiếp theo trước mắt có bóng người chợt lóe, bàn tay đeo găng đen duỗi về phía cổ y, Liễu Chẩm Thanh lùi về sau theo bản năng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cùng lúc đó, Hoắc Phong Liệt luôn chú ý tới Liễu Chẩm Thanh cũng đổi hướng thanh kiếm trên tay chém về phía Tống Tinh Mạc, thân thể thì ngửa ra sau tránh lưỡi đao của Dịch Xuyên, mà bên tay còn lại thì tóm lấy cổ tay Dịch Xuyên kéo một cái, ngay khi Dịch Xuyên mất thăng bằng thì liền cảm giác được khuỷu tay tay cầm đao của mình bị Hoắc Phong Liệt nhấc chân đá một cái.
Ngay lúc đó, động tác của mọi người đều dừng lại.
Tống Tinh Mạc bóp cổ Liễu Chẩm Thanh, Thuần Quân kiếm của Hoắc Phong Liệt cũng gác lên cổ Tống Tinh Mạc, đồng thời chân cũng đá lên khủy tay của Dịch Xuyên, khiến đoản đao của Dịch Xuyên nhắm ngay cổ hắn, tất cả đều lâm vào thế giằng co.
“Đừng động tới y!” Dịch Xuyên hô.
Hoắc Phong Liệt vẫn nhìn về phía Tống Tinh Mạc, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Tống Tinh Mạc lại không chút nào sợ hãi cười lạnh nói: “Ngươi không thể nào đồng thời khống chế cả hai chúng ta, dù ngươi có giết ta thì ta cũng có thể lôi hắn theo, Dịch Xuyên còn có thể đi tiếp, ta không lỗ.”
“Nhưng mà… hẳn ngươi sẽ không muốn tìm chết đâu.” Là người duy nhất bị bắt làm con tin, Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Chuyện gì cũng từ từ nói, tuy rằng lúc này nói dối là chúng ta không đúng, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, trừ phi các người các ngươi không phải là bên trung thành với Nguyên thị của Đại Chu thì hai vị tướng quân không nên vừa gặp mặt đã chém giết thế này nha.”
Khi Liễu Chẩm Thanh nói lời này trong lòng có chút bất an, y hoàn toàn không hiểu thái độ này của huynh đệ nhà mình là thế nào.
Năm đó Tống Tinh Mạc cùng Hoắc Phi Hàn chính là đã lập lời thề rồi, cùng nhau bảo vệ ranh giới Đại Chu. Sao bây giờ lại hướng mũi kiếm vào người Hoắc Phong Liệt cũng đang bảo vệ Đại Chu chứ.
Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng, vẫn nhìn Hoắc Phong Liệt, nói: “Vị công tử này nói đúng, ta đúng là không muốn tìm chết, cũng không định thực sự giết Hoắc tướng quân, chỉ là có mối thù cần báo mà thôi, Hoắc tướng quân, không thì ngươi tự chặt đứt một tay một chân đi, rồi chúng ta lại cùng nhau ngồi xuống uống trà.”
Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nhìn Tống Tinh Mạc, không đáp lời.
Liễu Chẩm Thanh quả thực là đầu đầy dấu chấm hỏi, có thù oán sao? Hẳn là bọn họ chỉ mới gặp nhau một hai lần mà thôi, khi đó Hoắc Phong Liệt vẫn còn là một đứa nhỏ, không có khả năng cùng chung sống nào, vừa rồi cũng không nhận ra ngay, hai người một ở phía tây, một ở phía nam, vốn là không tiếp xúc gì, sao lại có thù oán chứ?
“Hai vị đều là tướng quân vì nước vì dân, sao lại có thù riêng chứ, chắc chắn là có hiểu lầm rồi, có phải là có tiểu nhân châm ngòi ly gián không?” Liễu Chẩm Thanh cố hòa hoãn tình hình.
Tống Tinh Mạc rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Ngươi còn rất thông minh, nhưng đã thông minh như vậy thì tốt nhất là nên cầu xin tướng quân nhà các ngươi đi, nếu không ta có giết ngươi thì cũng không có cố kỵ gì đâu.”
“Ta nhanh hơn ngươi.” Hoắc Phong Liệt nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt tối sầm lại, sau đó một chân đá bay Dịch Xuyên, mũi kiếm lướt qua cổ Tống Tinh Mạc, dùng lưng kiếm đánh vào bàn tay đeo găng của Tống Tinh Mạc, ngay lúc đó cũng khiến tay y mất sức buông lỏng, Liễu Chẩm Thanh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không đợi y nghĩ lại, Hoắc Phong Liệt xoay người một cái đánh lui Tống Tinh Mạc, Liễu Chẩm Thanh được Hoắc Phong Liệt ôm vào lòng, Thuần Quân kiếm lại kề lên cổ Tống Tinh Mạc.
Dịch Xuyên đang định tấn công lại bị Tống Tinh Mạc duỗi tay ngăn lại.
Mắt hồ ly xinh đẹp của Tống Tinh Mạc giờ lại trần ngập sự lạnh lẽo. “Tên nhóc này khá lắm, võ công thực sự còn mạnh hơn cả ca ngươi một chút.”
“Ta với ngươi không thân.” Hoắc Phong Liệt gọn gàng dứt khoát chỉ rõ không có mâu thuẫn nào với hắn.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu phụ họa.
Tống Tinh Mạc lại nghiêng đầu, làm lơ nguy hiểm ngay cổ, còn thích ý lấy tay cuốn lấy đuôi tóc màu đỏ, cười khẽ nói: “Biết tại sao ta lại nhận ra ngươi không?”
Đột nhiên đề tài thay đổi khiến Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đều sửng sốt một chút.
Tống Tinh Mạc nói: “Bởi vì kiếm trong tay ngươi.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, sau đó như nghĩ tới điều gì. Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại vẫn không hiểu tại sao.
“Bảo kiếm này là ai đưa cho ngươi? Hoặc là nói là ai rèn cho ngươi? Vốn ban đầu chỉ thấy ngươi quen mắt thôi, nhưng khi nhìn thấy kiếm thì đã nhớ ra. Còn không phải là tên tiểu quỷ quái gở không tim không phổi nhà ngươi sao?”
Trước lời nhục mạ của Tống Tinh Mạc, Hoắc Phong Liệt không phản bác mà ngược lại còn chậm rãi buông kiếm trong tay ra, đầu Liễu Chẩm Thanh ong ong, tựa như có ký ức nào đó muốn trỗi dậy.
Tống Tinh Mạc nhướng mày nói: “Nhớ năm đó, người nọ vì muốn rèn bảo kiếm cho hai huynh đệ các ngươi nên mới cố ý nhờ ta ra khơi vơ vét hắc huyền thiết hiếm có, lượng thép thu thập được vừa đủ để rèn ra hai thanh kiếm,, thanh đầu tiên rèn xong vừa vặn tặng cho Hoắc Phi Hàn vào lễ cập quan, thanh thứ hai vì vướng thời cuộc biến chuyển mà đứt quãng vài năm mới rèn xong, cuối cùng cũng đưa về kinh thành, đợi đến khi ngươi cập quan mới tặng cho ngươi, chính là người nọ đã không còn cơ hội tặng đi nữa rồi.”
Hai mắt Liễu Chẩm Thanh không khỏi trừng lớn, tựa như mới nhớ ra lai lịch của thanh kiếm này.
Năm đó thanh kiếm y tặng cho Hoắc Phi Hàn vào lễ cập quan chính là một thanh bảo kiếm, mời một đại sư rèn kiếm lợi hại nhất về đúc ra. Khi đó Nhị Cẩu nhìn thấy đại ca có thanh kiếm lợi lại vô cùng thì cực kỳ hâm mộ, Liễu Chẩm Thanh hứa đợi hắn cập quan cũng sẽ tặng cho một thanh, chỉ là đến khi kiếm đúc xong đưa đến phủ đệ của y thì y đã là gian thần nức tiếng rồi, nào có thời gian làm mấy chuyện nhàn nhã kia, Hoắc Phong Liệt cũng không ở kinh thành, cho nên không thể tặng đi mà để trong nhà kho nhà y, sau đó hẳn là…
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt thấp giọng giải thích: “Xét nhà đoạt lại, Hoàng Thượng ban cho.” Năm đó nhận được thanh kiếm này, biết là Thanh ca thực hiện lời hứa cho nên từ đó tới giờ vẫn luôn mang theo theo bên người.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu, Tống Tinh Mạc cười, chỉ là tiếng cười vô cùng trào phúng.
“Biết ngọn nguồn còn mặt dày cầm đi làm bội kiếm tùy thân, ngươi cũng xứng sao?!” Tống Tinh Mạc nói tới đây thì cũng không nghịch tóc nữa mà hai tay đan nhau, một bàn tay vuốt ve bên còn lại đang đeo găng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Tống Tinh Mạc, chỉ trong một thoáng, những mâu thuẫn nghi hoặc như được xâu chuỗi. Quả nhiên liền nghe thấy Tống Tinh Mạc lạnh giọng cười khanh khách:
“Đào mồ quật mộ, nghiền xương thành tro, người mà ca của ngươi tin tưởng thì ngươi không tin, lại đi tin vào lời đồn, bên ngoài kia tâng bốc ngươi là chiến thần uy vũ, cũng chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi, ca cũng không trông cậy vào ngươi sau khi ca ngươi đi rồi có thể bảo vệ y, nhưng ngươi lại đối xử với y như vậy, ngươi thực sự rất đáng chết. Ca ngươi trên trời có linh thiêng mà nhìn thấy ngươi đối đãi như vậy với huynh đệ của mình cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Liễu Chẩm Thanh không đành lòng nhìn Tống Tinh Mạc. Hóa ra mọi chuyện lại đơn giản như vậy, Tống Tinh Mạc là huynh đệ của y, nghe được tin đồn, dù không thể vượt ngàn dặm tới đánh người nhưng nếu đã đến trước mặt thì nếu không báo thù cho huynh đệ thì sao có thể là Tống Tinh Mạc trọng tình trọng nghĩa mà y biết chứ.
Sư phụ không có ý kiến gì với Hoắc Phong Liệt, có lẽ là do biết được nội tình từ chỗ sư muội, cho nên mới có thái độ bình tĩnh như vậy, khiến Liễu Chẩm Thanh xem nhẹ việc này, cũng không suy xét tới những người khác quan tâm tới y sẽ có thái độ như thế nào với hành động của Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh muốn giải thích một chút.
Đột nhiên ánh mắt Tống Tinh Mạc thay đổi, phát ra một ám hiệu, Dịch Xuyên lập tức phối hợp tấn công.
Mà lúc này đây, Hoắc Phong Liệt lại có vẻ phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Song đao giao nhau, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đặt lên cổ Hoắc Phong Liệt, Tống Tinh Mạc vốn muốn đề phòng Hoắc Phong Liệt phản công, nhưng đối phương lại chẳng có phản ứng gì, cho nên tư thế của Tống Tinh Mạc cũng chỉ bày ra một nửa.
Liễu Chẩm Thanh còn đang kinh ngạc nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy cảm xúc hắn trầm thấp, vô cùng khó hiểu, không phải bọn họ đã nói rõ ràng rồi sao? Sao lại vẫn có dáng vẻ tự trách thế này.
Liễu Chẩm Thanh đau đầu muốn đỡ trán, lại nghe được Tống Tinh Mạc nói: “Không phản kháng? Lương tâm trỗi dậy? Vậy đừng trách ta, đứt tay đứt chân mà thôi, cũng có thể nối lại được, đau khổ ngươi phải chịu không thể so được với những gì mà họ phải chịu!”
Mắt thấy Tống Tinh Mạc sắp động thủ, Liễu Chẩm Thanh thực sự sợ Hoắc Phong Liệt sẽ chịu đựng, vội vã nói: “Là hiểu lầm, hắn đào mộ lên là vì không tin người nọ đã chết, là hành động do đau lòng quá độ, hết thảy những chuyện này đại tẩu Lê Tinh Nhược của hắn có thể làm chứng, còn cái gọi là nghiền xương thành tro cũng chỉ là do người nọ lúc sinh thời từng nói khi chết không muốn bị chôn dưới nền đất mà muốn được tiễn đưa bằng hỏa táng, hết thảy đều do hắn dựa theo ý người nọ mà làm, không lệch dù chỉ một ly.”
Nói xong sốt sắng tiếng lên, hung hăng lườm Hoắc Phong Liệt một cái, “Ai cho ngươi không phản kháng, ngươi muốn dọa chết ta sao?”
Nhưng mà Hoắc Phong Liệt lại chỉ nhìn Liễu Chẩm Thanh thật sâu, không nói lời nào.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”
“Vậy ngươi cho rằng Hoắc đại tướng quân còn cần nói dối người khác?”
“Ta vốn còn tưởng hắn không phải người sẽ đào mồ lên cơ chứ, dù sao ta với hắn không thân, khó phân biệt thật giả, trừ phi đưa tro cốt của Liễu Chẩm Thanh đến trước mặt ta, huynh đệ của ta không có người nối dõi, chỉ có thể phiền ta an táng, không cần những kẻ khác, cho nên ngươi có thể đem tới đây chứ?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhìn lãng tử vốn cà lơ phất phơ luôn dạo chơi trong bụi hoa khi xưa, giờ hai mắt như phóng được điện, do dù đôi môi trời sinh đã mang nụ cười mỉm thì vẫn bị vẻ mặt ngưng trọng áp đảo.
Tống Tinh Mạc như vậy rất hiếm thấy, y cũng chỉ từng nhìn thấy vào lần bản thân cõng theo cái bêu danh gian thần vào nam an bài binh lực mà thôi, ngoài lúc gặp phải cướp biển ra, khi ấy Tống Tinh Mạc luôn dùng vẻ mặt không khớp với giọng điệu mắng y.
Vào phút biệt ly cuối cùng, Tống Tinh Mạc tuy vẫn tới tiễn nhưng không hề cho y sắc mặt tốt nào.
“Liễu Chẩm Thanh, tình nghĩa chúng ta cùng nhau uống rượu ăn thịt dạo xuân lâu đến đây là hết, dưỡng thân thể ngươi cho tốt đi, đến giữa mùa hè nóng nực còn phải mặc nhiều lớp như vậy, nếu ngươi chết, ngươi lại chẳng có hậu nhân, ai sẽ nhặt xác cho ngươi đây? Kinh thành lại xa xôi như vậy, ta lười không muốn chạy tới đó đâu! Ngươi tự cầu cho bản thân nhiều phúc đi.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Ngươi banh mặt thật sự chẳng đẹp chút nào, chú ý hình tượng đi nha. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta mà chết thì cũng không cần ngươi nhặt xác cho đâu. Tống Tinh Mạc, ngươi bảo vệ hải vực của Đại Chu cho tốt chính là giúp ta chuyện lớn lao nhất rồi.”
“Cút mẹ ngươi đi.” Tống Tinh Mạc cười nhạo, thấy Liễu Chẩm Thanh buông mành xe ngựa vẫn nhịn không được xóc mành lên để lại một câu, “Xuân về hoa nở, vào nam tu dưỡng là hợp nhất, rượu ngươi yêu nhất, cá ngươi thích nhất, tha hồ mà thưởng thức.”
“Ừm… để xem.”
Thanh âm rầu rĩ từ bên trong xe ngựa truyền ra, đó là cuộc đối thoại cuối cùng giữa bọn họ.
Y không ngờ người tiêu sái như Tống Tinh Mạc cũng có lúc mang chấp niệm như vậy.
Sau khi nhận người thân với sư phụ, Liễu Chẩm Thanh không có mâu thuẫn quá lớn với việc để lộ thân phận nữa, nhưng Tống Tinh Mạc đang là quan đương triều, y thực sự có chút không muốn vì bản thân mà y có khúc mắc với Đại Chu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Liễu Chẩm Thanh lại không thể không thay đổi ý.
Chỉ thấy Tống Tinh Mạc nhìn Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt khinh miệt nói: “Hoắc Phong Liệt, điều ngươi không nên tin nhất là y sẽ hại ca ngươi, trước trận chiến cuối cùng, ca ngươi đã viết một bức thư gửi cho ta, dặn rằng nếu có chuyện ngoài ý muốn thì ta phải bảo vệ Liễu Chẩm Thanh, trong thư cũng nói đã dặn dò ngươi rồi, cho nên, ngươi không làm ca ngươi thất vọng, làm Liễu Chẩm Thanh thất vọng sao?”
Liễu Chẩm Thanh khiếp sợ, y không ngờ năm đó Hoắc Phi Hàn còn từng dặn dò chuyện như vậy, khi lòng y run lên, lại nghe Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: “Ngươi nói không sai.”
Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi, Nhị Cẩu ngốc này!
Mắt thấy Tống Tinh Mạc muốn động thủ, vội vã hô lên: “Nhị Cẩu, nếu đệ dám vì chuyện nhàm chán này mà bị thương thì đệ đừng mơ ta sẽ tha thứ cho đệ.”
Một tiếng Nhị Cẩu khiến động tác của Tống Tinh Mạc khựng lại, khi hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh thì cũng thấy ánh mắt sáng quắc của Liễu Chẩm Thanh đang đối diện với mình.
“Tống Tinh Mạc, đây là lúc xuân về hoa nở, tuy không phải tới để tu dưỡng, nhưng thời gian vừa lúc, rượu ta yêu nhất, cá ta thích nhất, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”