Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 8

Chương 7

Chương 9

Không đợi ba người kịp phản ứng, đống đồ trước mặt đã bị gã đàn ông đá sang một bên.

Liễu Chẩm Thanh kéo hai người chạy ra ngoài, định lợi dụng cơ hội này chạy tới cạnh cửa sổ.

Nhưng một cây đao lớn bay thẳng tới, nếu không có tiểu cô nương phản ứng nhanh nhạy kéo hai người lại thì có lẽ cả ba đã bị thương rồi. 

Gã vọt tới, phi thân cầm đao lia về phía họ, hoá ra gã có thân thủ nhanh nhẹn, ra tay lại tàn nhẫn. Lúc trước xem gã là phường trộm cắp nên đã xem thường gã. 

Liễu Chẩm Thanh kéo theo hai người trốn đông trốn tây, hô: “Này, chúng ta chính là sáu ngàn lượng đấy, cẩn thận đao kiếm không có mắt.”

Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời, ả đàn bà ở phía xa đã nôn nóng hô lên: “Giết chúng đi! Không được để chúng còn sống ra ngoài!”

Gã đàn ông không do dự, đao nào cũng trí mạng, hung ác dị thường.

Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu được, chủ sòng bạc không phải người tốt, nếu biết phu nhân nhà mình yêu đương vụng trộm với cậu em vợ thì chắc chắn sẽ giết hai kẻ này, mạng của chúng chắc chắn quan trọng hơn sáu ngàn lượng. 

Chọc phải phiền toái lớn rồi. 

Đối phương truy kích gắt gao, Liễu Chẩm Thanh chạy phía trước che chắn bị thương, tay bị thương, dao tuột khỏi tay, tiểu cô nương đi phía sau đón được, cầm dao đánh lại gã, nhưng cho dù có chiêu số thì đối phương là nam tử trưởng thành lại hung ác vẫn trên cơ cô nàng. Rất nhanh cô nàng đã bị lực đạo từ đòn đánh của đối phương khiến tay tê rần, bất ngờ bị nhấc lên ném sang một bên. 

Liễu Chẩm Thanh cùng tiểu công tử lấy đồ đạc trong phòng đồng thời nhào tới, trong lúc hỗn chiến, cả hai đều đổ máu, Liễu Chẩm Thanh lại càng nghiêm trọng, chân y bị chém, máu chảy ròng ròng, cuối cùng cả hai đều bị đánh nằm ra đất. 

Tiểu cô nương lại tiếp tục đánh trả, đại khái là đã dùng hết mọi chiêu võ công đã học được, cuối cùng cũng đánh bật được gã đàn ông ra, chưa kịp mừng thì gã đã túm lấy cái ghế cũ nát gần đó nện thẳng mặt tiểu cô nương, cô nàng giơ tay chắn, ghế vỡ tan tành, cô nàng cũng ngã mạnh xuống. 

Gã đàn ông giết đến đỏ cả mắt, cầm đao định bổ xuống, Liễu Chẩm Thanh định bò dậy nhưng do chân bị thương nên không thể nhúc nhích, lập tức nôn nóng hô lớn: “Dừng tay! Ta là Liễu Tiêu Trúc của hoàng thương Liễu gia, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho, còn có thể giúp các ngươi cao chạy xa bay, an toàn rời khỏi nơi này!”

Liễu Chẩm Thanh thật sự nóng nảy, dù có là khốn cảnh y từng gặp phải đời trước cũng không khiến y nôn nóng như vậy. 

Nếu hai đứa nhỏ này gặp chuyện gì ở đây, y thực sự không thể thoái thác tội của mình, dù sao cũng là y mang theo chúng làm xằng làm bậy. Dù thế nào cũng phải bảo vệ đứa hai đứa! “Ngươi có thể bắt ta lại làm con tin, tha cho hai đứa nhỏ đi!”

Quả nhiên gã khựng lại một chút, nhưng rất nhanh vẫn chọn giết người diệt khẩu. Đồng tử của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, gần như dùng tay và chân lao lên nhưng vẫn không kịp. 

Tiểu công tử ở gần hơn không màng đau đớn chợt nhào tới ôm lấy tiểu cô nương, ngửa mặt nhìn lưỡi dao, hét lớn nhất có thể: “Đừng nhúc nhích! Chúng ta là người của phủ Đại tướng quân!”

Một tiếng phủ Đại tướng quân rất có khí phách, khiến ba người lớn trong phòng cứng đờ.

Cả kinh thành rộng lớn như vậy cũng chỉ có một phủ đại tướng quân mà thôi, đó chính là Hoắc gia!

Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn như bị sét đánh, ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn hai tỷ lệ vì một lý do nào đó, lồng ngực căng ra nóng lên, hai mắt trừng lớn, như thể y muốn nhìn thấy gì đó từ mặt hai người.

“Các ngươi…… Hoắc……” Gã đàn ông khiếp sợ, uy danh của Đại tướng quân vẫn vô cùng có lực chấp nhiếp. 

Tiểu công tử thấy vậy, lập tức chém đinh chặt sắt nói: “Nhị thúc của chúng ta chính là Trấn Quốc đại tướng quân Hoắc Phong Liệt! Ngươi không giết chúng ta thì còn đường sống, nếu ra tay thì đương nhiên sẽ bị thiên đao vạn quả!”

*千刀万剐: thiên đao vạn quả, rủa ai đó bị xẻ thịt thành từng mảnh.

Hoắc Phong Liệt…… Là Hoắc đại tướng quân vừa mới được khắc tên lên Bàn Long Ngọc Thạch Trụ hôm nay!

Hai kẻ loạn luân vừa nghe đến cái tên này đã trên mặt đã tràn ngập sợ hãi, tựa như không thể tiêu hoá sự thật này. 

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng nghe được đáp án chỉ cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung.

Đúng là bọn nhỏ rồi!

Cặp song sinh long phượng của Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược!

Nhưng rõ ràng khi chúng còn nhỏ giống nhau như đúc mà! Sao lớn lên lại…

Không cho Liễu Chẩm Thanh đang khiếp sợ có cơ hội hoàn hồn, khoé mắt thấy ánh đao sắc lạnh chém xuống. 

Đúng vậy, Đại tướng quân không thể trêu vào, nhưng hiện tại đã chọc vào rồi, đương nhiên gã cho rằng dù có thả người thì đối phương sẽ không chịu bỏ qua. Đối với nhân vật như vậy, gã chỉ là con kiến, chẳng bằng tin tưởng bản thân có thể giấu trời giấu đất có thêm cơ hội sống sót. 

Quyết tâm giết người diệt khẩu sau khi nghe thân phận của họ càng thêm kiên quyết. Ngay cả nhát đao cũng càng theo hung ác quyết giết cho bằng được.  

“Vân Khiêm, chạy mau!” Hoắc Vân Từ còn muốn đẩy đệ đệ ra để bản thân chặn đao, cho đệ đệ cơ hội chạy trốn. Cô nàng cũng vô cùng hối hận, lúc trước không nên xúc động chạy tới sòng bài, còn để liên luỵ đến đệ đệ, liên luỵ đến người khác. 

Tuy Hoắc Vân Khiêm nhìn có vẻ văn nhược, thường nghe lời tỷ tỷ nói gì làm nấy, nhưng thời khắc mấu chốt này, thân là người Hoắc gia sao có thể lâm trận bỏ chạy, để mặc người thân chứ! Cậu trở tay muốn đẩy tỷ tỷ ra, nếu không kẻ địch sẽ đâm xuyên thân thể của cả hai mất.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong tầm mắt của hai tỷ đệ  chợt xuất hiện một bóng người mảnh khảnh.

Cùng với một tiếng rên, đồng tử hai người co rụt lại, bị hình ảnh trước mắt làm cho ngơ ngẩn. 

Lưỡi đao đâm thủng áo gấm xanh ngọc, máu đỏ tuôn ra như đoá hoa nở rộ, bay tán loạn, bóng người nhìn yếu ớt trói gà không chặt kia lại hoàn toàn che chắn trước mắt họ, khiến họ không thể nhìn thấy dù chỉ một chút nguy hiểm, cũng không thể thấy vẻ mặt lúc này của Liễu Chẩm Thanh.

Mà gã đàn ông ở đối diện đã thấy rồi.

Ánh sáng trong mắt Liễu Chẩm Thanh như thể đã bị một nhát đao này giết chết, đáy mắt trầm xuống, không phải do yếu đi, mà là như đã tỉnh dậy. Phút chốc trên mặt y tràn đầy lệ khí, ánh mắt kia như mũi tên tẩm độc, khiến kẻ đối diện với nó không rét mà run, như thể gã là tội nhân bị quan thẩm phán cao cao tại thượng khinh thường. 

Đó là ánh mắt mà chỉ người cầm kim ấn, quyền thế khuynh đảo triều đình như Liễu Chẩm Thanh mới có được, dù có là sát thủ sẵn sàng bỏ mạng cũng sẽ bị khí thế này doạ đứng hình mềm chân. 

Trâm bạch ngọc vốn dùng để vấn tóc bị Liễu Chẩm Thanh lấy xuống nắm chặt trong tay phải, mà tay trái y thì nắm chặt lấy cổ tay cầm đao của đối phương, coi thân thể như lá chắn, không để gã rút được đao ra, cũng không thể lui về phía sau dù chỉ nửa tấc. 

Sát chiêu này cũng do Hoắc Phi Hàn dạy y, nhưng cái huynh ấy dạy là kẹp lưỡi dao của đối thủ bằng cánh tay, chỉ tiếc “đồ đệ” học không giỏi, khi gặp nguy cơ cũng không khống chế tốt, đành dựa vào chút kiến thức y học theo bản năng chọn một vị trí thích hợp, lấy thân chặn đao, khống chế địch nhân. 

Đầu nhọn của trâm bạch ngọc hướng vào yếu hầu, gã đàn ông đang sững sờ phản ứng chậm một bước, nhưng vẫn kịp nghiêng đầu tránh đi vào lúc nguy cấp, khiến trâm bạch ngọc chỉ xẹt qua cổ, Hoắc Vân Từ nhìn thấy rõ, cảm thấy chiêu này rất dễ bị hoá giải. 

Nhưng khi Hoắc Vân Khiêm nhìn thấy hướng đi của cánh tay Liễu Chẩm Thanh, nháy mắt cậu ngừng thở, quả nhiên Liễu Chẩm Thanh xoay cổ tay một cái, bất chợt đâm xuống.

Mục tiêu chưa bao giờ là yết hầu, nơi đó cũng không dễ gì đâm thủng được. 

Sát chiêu này chính là do Hoắc Phi Hán cùng Lê Tinh Nhược cùng nhau nghĩ ra, hõm cổ… chính là nơi gần động mạch nhất.

“A!”

Cùng với một tiếng hét thảm, máu tươi phun trào, gã đàn ông một tay che cổ, một tay thoát khỏi sự kiềm chế của Liễu Chẩm Thanh quay sang bóp chặt cổ y, gã có chết cũng phải kéo một đứa theo chôn cùng! 

Hai tỷ đệ vội xông lên bẻ tay gã ra.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng không đứng nổi nữa, y lờ đi bàn tay bóp chặt của đối phương, mặt lộ ý cười, trong mắt lại hiện ánh sáng nhỏ vụn. 

Ngay khi Liễu Chẩm Thanh bị bóp cổ đến độ trước mắt biến thành màu đen, y loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng vỡ vụn. 

Một thanh kiếm sắc bén toàn thân màu đen vô cùng quen mắt bay vút tới, xuyên thẳng qua gáy của gã đàn ông. 

Trước mắt y, ngoài ả đàn bà bị cửa đè bất tỉnh cũng chỉ có một cái bóng màu đen cao lớn.

“Nhị thúc!” Hai tiếng reo hò vui mừng nổ tung bên tai.

Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng không đứng nổi nữa, chân mềm nhũn, khụy một gối xuống, hai đứa nhỏ lập tức đỡ lấy y.

Liễu Chẩm Thanh thấy kia thân ảnh khinh công vọt đến trước mặt mình ngồi xổm xuống, tựa hồ muốn xem xét thương thế của y.

Y biết người đến là Hoắc Phong Liệt.

Y cũng không phải muốn nhìn thiếu niên năm đó hiện tại đã trưởng thành thành thế nào, chỉ là y vẫn ngẩng đầu theo bản năng mà thôi. 

Thứ y nhìn thấy đầu tiên chính là bàn tay duỗi về phía y, bàn tay hắn lớn như thế tự lúc nào vậy? Khớp xương thon dài, chằng chịt vết chai do luyện võ, nhưng không khó nhìn mà có cảm giác ổn trọng tràn đầy sức mạnh. Sau đó là cánh tay được bao trong lớp áo bào màu đen, đường cong đẹp đẽ rắn chắc như ẩn như hiện, sau đó là bờ vai dày rộng rắn chắc, cần cổ rắn rỏi, quai hàm sắc cạnh như đao, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi thẳng.

Nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo thì cũng là một đấng lang quân có thể khiến trái tim nữ tử một phương phải loạn nhịp.

Bộ dáng này, vừa quen thuộc, mà lại xa lạ.

Lần cuối y gặp hắn là khi thiếu niên tiếp nhận gánh nặng huynh trưởng để lại, giương cao cờ trận của Hoắc gia quân, trấn thủ chiến trường biên cương phía Tây. 

Năm ấy thiếu niên mới mười bảy, một năm sau… Vậy là đã từ biệt chín năm rồi.

Liễu Chẩm Thanh có chút không dám nhìn kỹ, lại vẫn không cẩn thận ngã vào hai mắt đen nhánh của đối phương.

Không biết có phải do y nhìn nhầm hay không, hình như Hoắc Phong Liệt đã thoáng sửng sốt, tròng mắt đen nhánh như phủ sương mù.

Bản năng khiến Liễu Chẩm Thanh muốn cong khoé miệng, nhưng lại phun ra một búng máu. 

“Liễu công tử?” Thanh âm trầm thấp, âm điệu không phập phồng nhưng vẫn mang ba phần lành lạnh của tuyết trắng.

Liễu công tử? Liễu Chẩm Thanh càng muốn cười, hiện giờ y là Liễu công tử.

Nhưng y không có sức cười, y ngã ra sau, nhưng đến cuối vẫn cảm nhận được một bàn tay to lớn đỡ lấy cổ mình, nâng sau gáy.

Rất vững vàng.
Bình Luận (0)
Comment