Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 80

Sau khi Hoắc Phong Liệt đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Liễu Chẩm Thanh có chút xấu hổ duỗi tay muốn kéo Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt quay đầu lại, vẻ mặt khắc chế nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, nhưng có lẽ là không nén được giận nữa, trầm giọng nói: “Ta có chút bí bách, ra ngoài boong thuyền hít thở một chút, thất lễ rồi.”

Ném lại một câu như vậy rồi trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng. Hắn không thể không buộc bản thân rời đi, ra ngoài đứng một mình để bình tĩnh lại chút.

Hành động nhanh như gió, có vẻ hắn muốn ngăn chặn một ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể phun trào vậy.

Đợi hắn rời đi rồi, nhiệt độ trong phòng bị Hoắc Phong Liệt hạ thấp mới tăng trở lại.

Hề Nhiễm nhẹ giọng nói: “Có phải lời ta nói đã mạo phạm Liễu công tử rồi không, khiến người quen của Liễu công tử…”

“Sao có thể?” Tống Tinh Mạc cũng nghi hoặc không thôi, quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, dù sao bản thân y cũng không quá thân thuộc với Hoắc Phong Liệt, nhưng chắc chắn Liễu Chẩm Thanh sẽ biết tại sao.

“Hắn làm sao vậy?”

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh chậm rãi uống một ngụm trà, sắc mặt lại có chút đắc ý. Y không biết xấu hổ đáp: “Bởi vì hắn thích người kia đó. Hơn nữa… còn thiếu chút nữa bị ca ca hứa gả cho người nọ làm vợ cơ. Có quan hệ như vậy, chẳng trách hắn thất lễ.”

Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều choáng váng.

Dịch Xuyên đứng bật dậy nổi da gà, “Hắn thích Liễu Chẩm Thanh?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu thật mạnh.

“Bọn họ là một đôi?”

Liễu Chẩm Thanh nghiêm túc nói: “Còn chưa phải.”

“Cũng đúng, người cũng đã chết rồi.” Dịch Xuyên nói thẳng.

Chính là Tống Tinh Mạc lại thấy cả người không khỏe, trừng mắt lườm Liễu Chẩm Thanh, không tin: “Từ từ đã, ngươi nói gì vậy?  Ngươi nói thật sao? Nghiêm túc? Tiểu quỷ kia?”

Liễu Chẩm Thanh không hài lòng nói: “Làm sao, ngươi cho rằng lúc trước mị lực của người nọ không đủ để hấp dẫn một nhóc quỷ hả?” Y tốt như thế, Nhị Cẩu mê luyến y không phải là chuyện thường tình sao?

Tống Tinh Mạc thiếu chút nữa đã bị sặc chết, trong thầm mắng một câu tên xấu xa này vẫn vô liêm sỉ như vậy! Nhưng người kia vốn đâu có liêm sỉ đâu. Cắn răng nói: “Nhưng mà… Liễu Chẩm Thanh đâu phải đoạn tụ.”

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt vô tội nói: “Đúng là không phải, nhưng tình cảm lại là chuyện khác.”

“Ngươi!” Tống Tinh Mạc kinh ngạc, huynh đệ tốt vẫn luôn cùng y ngắm mỹ nhân cùng đệ đệ của một người huynh đệ tốt khác? Chuyện này suýt kích thích bằng chuyện huynh đệ sống lại luôn đấy.

“Ầy, dừng lại đi.” Liễu Chẩm Thanh sợ Tống Tinh Mạc nhất thời kích động làm lộ thân phận của mình, “Ta ra ngoài khuyên nhủ hắn.”

Mà Hề Nhiễm ngồi một bên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đương nhiên nàng biết người như Liễu Chẩm Thanh có vô số người mến mộ, chỉ là không ngờ lại gặp được ở đây, hơn nữa còn là một nam tử uy vũ kém họ nhiều tuổi. Kinh ngạc nói: “Quả nhiên năm đó Liễu công tử rất đào hoa, phong lưu khắp thiên hạ, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn còn có người nhớ nhung y, nhưng là thiếp thân không đúng, phiền ngươi nói với vị công tử kia một tiếng, thiếp thân chỉ nói đùa thôi. Đúng là Liễu công tử ở chỗ ta ba ngày ba đêm, nhưng vô cùng giữ lễ với ta, chưa bao giờ làm gì vượt quá giới hạn. Ta cùng Liễu công tử cũng chỉ là… quân tử chi giao.*”

*君子之交: tình bạn giữa quân tử với nhau, vô vị như nước

Nói tới đây, ánh mắt Hề Nhiễm trở nên ảm đạm hơn một chút.

“Ừ, được thôi.” Liễu Chẩm Thanh cười khẽ, sau đó cung kính chắp tay hành lễ công tử* với Hề Nhiễm.

*君子礼: công tử lễ, có 6 kiểu, nhưng chỗ này có lẽ Liễu Chẩm Thanh hành lễ như sau

Lòng bàn tay trái nắm tay phải: Lòng bàn tay trái tượng trưng cho “bốn nền giáo dục” về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sắc đẹp, tượng trưng cho tình cảm cao quý; nghĩa là anh ta không kiêu ngạo, và không coi mình là “bề trên”; Nắm tay phải cho thấy sự can đảm để luyện tập võ thuật; Lòng bàn tay trái nắm tay phải, biểu thị “dũng cảm không gây hỗn loạn” và “võ thuật không vi phạm lệnh cấm”, để kiềm chế và kiểm soát ý nghĩa của lòng dũng cảm.

Hề Nhiễm ngẩn ra, thoáng nhớ lại năm đó, lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh tiến vào hương các của nàng, nhìn thì như một tên công tử lười biếng ăn chơi trác táng, nhưng lại cung kính hành lễ công tử với nàng, đó là một chuyện rất nực cười, vì sao người đọc sách xuất thân phú quý lại đi hành lễ với một nữ tử hành nghề phong trần chứ.

Đời này, nàng cũng chỉ từng gặp chuyện đó đúng hai lần.

Lần đầu tiên, nàng kinh ngạc, quên mất phải đáp lễ, thường xuyên tỉnh dậy khỏi giấc mộng rồi thấy mất mát, vô số lần tưởng tượng rằng lúc ấy nàng cũng đáp lễ lại y.

Còn lần này đây, Hề Nhiễm đột nhiên không kịp phòng ngừa vội vã đứng dậy đáp lễ, miếng ngọc đeo trên cổ cũng rơi ra ngoài.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng đợi Hề Nhiễm đáp lễ xong mới xoay người rời đi. Ánh mắt chưa từng dừng lại trên phiến ngọc bội hình lá liễu kia.

Tống Tinh Mạc thấy vậy còn định gọi Liễu Chẩm Thanh lại, nhưng thấy khóe miệng y mỉm cười, có vẻ đang rất mong ngóng được đi ra ngoài, khiến tâm tình trong lòng Tống Tinh Mạc khó mà hình dung nổi.

“Vị công tử này vậy mà lại rất thú vị, không biết tên húy là?” Hề Nhiễm nhịn không được hỏi.

Tống Tinh Mạc thở dài một hơi, “Nói đến cũng khéo, y vừa vặn mang họ Liễu.”

Hề Nhiễm ngẩn người, “Ta thấy y cũng quen mắt.”

“Đúng là có quan hệ bà con xa với Liễu Chẩm Thanh.” Tống Tinh Mạc cười nâng chén trà lên uống.

Ánh mắt Hề Nhiễm chợt lóe, đột nhiên mở miệng nói: “Ồ? Vậy Tống tướng quân có thể chuyển lời hẹn cho ta không?”

“Cái gì?”

Hề Nhiễm cười xinh đẹp nói: “Không biết y có nguyện ý ngủ lại một đêm hay không?”

Động tác uống trà của Tống Tinh Mạc cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Hề Nhiễm, Dịch Xuyên thì đã phun luôn một ngụm nước ra ngoài.

Hề Nhiễm cười cười, vẻ mặt vừa quyến rũ vừa tiêu sái, “Thiếp thân đã không có phúc có được vị Liễu công tử kia, hiện tại lại gặp được vị công tử giống y như vậy, có lẽ ông trời muốn bồi thường cho ta chăng, nếu Tống tướng quân có thể nói giúp ta, sau này ta tất sẽ cung cấp thông tin nhiều hơn, hữu ích hơn cho Tống tướng quân.”

Tống Tinh Mạc sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn không được cười phá lên, “Được, ta về sẽ hỏi giúp cô. Ấy? Từ từ, năm đó ba ngày ba đêm, tên kia thực sự chưa làm gì sao? Vậy y đã làm những gì?”

Hề Nhiễm cười nói: “Kể chuyện cho ta nghe.”

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã tìm được Hoắc Phong Liệt đang đứng một mình bên cạnh rào chắn trên boong tàu, gió đêm lướt nhẹ qua mặt hắn, xua tan cảm giác lạnh lẽo cứng rắn trên người hắn, lại khó có thể xua đi cảm giác cô đơn tĩnh mịch.

Trong mắt y lại giống một chú chó săn đáng thương ngồi cạnh trong đêm đợi chủ nhân trở về vậy.

Liễu Chẩm Thanh khoanh tay nhìn một lát, có chút hối hận, bình thường chọc hắn thì thôi, lần này có lẽ hơi quá đáng rồi, hại hắn buồn bực đến vậy.

Nhưng cũng thể trách mình được, ai bảo Hoắc Phong Liệt cứng miệng không chịu lên tiếng, cũng không biết đang kiên trì cái gì.

Liễu Chẩm Thanh đứng yên một lát, Hoắc Phong Liệt xoay người lại nhìn, hiển nhiên đã sớm phát hiện ra y.

“Nhị Cẩu, còn buồn sao?” Liễu Chẩm Thanh bước chậm lại gần, vẻ mặt ngây thơ cười nói.

“Sao huynh lại ra đây?” Hoắc Phong Liệt nghèn nghẹn hỏi: “Không phải muốn ôn chuyện sao?”

Liễu Chẩm Thanh cũng không đùa hắn, chủ động giải thích: “Ta cùng Tống Tinh Mạc có chuyện muốn ôn, nhưng lại không thân với Hề Nhiễm, nàng lại không biết thân phận của ta, nói chuyện cũng không tiện, vẫn nên dứt khoát ra ngoài đi thôi.”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh đến gần, lại xoay người về, tựa hồ không muốn đối mặt với y.

“Nếm thử trái ngọt tình yêu, ba ngày ba đêm ở cùng nhau, huynh nói không thân?”

Giống như đang chất vấn, lại cực kỳ kìm nén cảm xúc, nhưng mà sắp biến nước sông thành giấm chua hết rồi ấy.

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười nói: “Nói bừa cái gì vậy, trước kia không phải đã nói với đệ rồi sao, khi còn ở kinh thành, ta có đến những chỗ đó cũng chỉ là để xem biểu diễn mà thôi, ca của đệ có thể làm chứng cho ta.”

“Lần đó đại ca chỉ tới đón huynh về.” Ý ngoài lời là y làm gì Hoắc Phi Hàn cũng không thể biết được.

Thời gian đó Hoắc Phong Liệt cũng không ở đó, là sau đó hắn về lại biệt viện ở quê mới nghe được tin đồn khoa trương giữa Liễu Chẩm Thanh cùng hoa khôi, khi đó hắn chỉ theo bản năng thấy vô cùng chán ghét, không thích, không vui. Nhưng bọn họ bận bắt cướp biển, thời gian Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh ở cùng nhau ngắn ngủi, cho nên chuyện đó chẳng khác gì một lời đồn thoáng nghe rồi thôi.

Đến khi gặp lại lần nữa, Hoắc Phong Liệt mới nhớ lại chuyện này, luôn cảm thấy như bị kim đâm vậy.

Giống như Tống Tinh Mạc nói vậy, hắn lo vị trí của Hề Nhiễm trong lòng Liễu Chẩm Thanh là đặc biệt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Phong Liệt trở nên sâu thẳm.

Mà Liễu Chẩm Thanh còn có chút bất đắc dĩ gãi đầu, sau đó ra vẻ thần bí vẫy tay với Hoắc Phong Liệt, nói: “Ta nói cho đệ biết một bí mật nhé.”

Hoắc Phong Liệt tuy vẫn ôm một bụng buồn bực nhưng vẫn không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Liễu Chẩm Thanh, trầm mặt lại gần, liền thấy Liễu Chẩm Thanh duỗi tay kéo tai hắn, kề sát lại nói: “Thật ra, kiếp trước kiếp này, cả hai cái thân thể này, đều chưa từng nếm thử trái tình, đệ phải giữ kín chuyện này đấy nhé.”

Hoắc Phong Liệt lập tức ngẩn ra, cảm xúc cô đơn buồn tủi lập tức tan biến. Quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy khuôn mặt cười tươi rói của Liễu Chẩm Thanh, “Chuyện này tuyệt đối không lừa đệ đâu, ta thề đó. Thanh ca của đệ hai đời này, nam nhân nữ nhân đều chưa từng chạm qua, đến cả nụ hôn đầu… vẫn còn đây.”

Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, khựng lại một chút, đời trước đúng là không có xíu kinh nghiệm môi dán môi nào, nhưng mà đời này đã bị Hoắc Phong Liệt trong lúc tẩu hỏa nhập ma… khụ khụ.

Chỉ là Hoắc Phong Liệt đã hoàn toàn choáng váng, cho nên đã không chú ý tới một khắc khựng lại kia, vậy mà đời trước Thanh ca lại thủ lễ như vậy, hoàn toàn không giống biểu hiện thường ngày chút nào, nói vậy tức lần đầu tiên của Thanh ca là do hắn… Nghĩ đến đây, Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

Liễu Chẩm Thanh còn đang suy nghĩ đến chuyện xảy ra khi Hoắc Phong Liệt bị tẩu hỏa nhập ma, đột nhiên có chút kinh ngạc, lần đầu đã tiến công mãnh liệt như vậy, là không thầy tự hiểu, vẫn là có chút kinh nghiệm hôn.

Tâm lý Liễu Chẩm Thanh có chút không thoải mái, nhưng là đàn ông đàng ang 27 cái xuân xanh, thật đúng là không phải chuyện gì đáng so đo, nhưng mà y cẫn thấy tò mò, vì thế không nhịn được hỏi thành tiếng: “Nhị Cẩu thì sao? Có từng thân cận nữ tử nào không, nụ hôn đầu tiên còn không?”

Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng thừng, sắc mặt Hoắc Phong Liệt lại không được tự nhiên, trong lòng Liễu Chẩm Thanh biết rõ, xem ra là đã từng có kinh nghiệm, y đè cảm xúc không thoải mái xuống, hỏi: “Ố ồ? Là ai có may mắn như vậy, có thể được Hoắc tướng quân âu yếm?”

Hoắc Phong Liệt vội vã rũ mắt che giấu vẻ hoảng loạn, hắn cũng chỉ… cũng chỉ làm chuyện xấu đó một lần mà thôi.

Đó là ngày đại hôn của đại ca đại tẩu, Thanh ca vui mừng, uống quá chén, cuối cùng say ngoắc cần câu, hắn tìm được y lúc ấy. Không biết có phải do ngày thành thân hạnh phúc của đại ca đại tẩu, hay do thấy những nữ tử tới tham dự hôn lễ đã thân cận cùng Thanh ca, hoặc có lẽ do đêm ấy hắn cũng say, ỷ vào lá gan to ra mà khi Thanh ca mơ hồ ôm hắn, trong lúc thất thần hắn đã cúi đầu hôn một cái.

Khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh rượu, thấy Hoắc Phong Liệt đỏ mặt ngồi xổm bên cạnh nhìn mình, cũng không biết nụ hôn đầu của mình đã bị Nhị Cẩu trộm mất, chỉ cười nói: “Có phải Nhị Cẩu cũng lén uống rượu không, mặt đỏ hết cả rồi.”

Mà hiện tại Hoắc Phong Liệt cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng chứ không dám thừa nhận, “Ta, không có, thật đấy.”

Lời nói dối rõ rành rành như vậy, Liễu Chẩm Thanh chỉ coi đó là do hắn ngượng không muốn nói, dù sao hiện tại hắn thích y mà.

Liễu Chẩm Thanh cũng có chút bất mãn với việc trong lòng Hoắc Phong Liệt có dấu tích của người khác, vì vậy mở miệng trêu: “À, ta nhớ ra rồi, nụ hôn đầu của đệ không phải là đã cho ta rồi sao?”

Hoắc Phong Liệt tức khắc kinh ngạc cứng đờ người, “Thanh ca, ta…”

“Đệ quên rồi sao, khi vừa mới sinh ra đã bị ta cướp mất rồi. Ha ha ha.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Hoắc Phong Liệt nghẹn lại, chỉ có thể xấu hổ nói sang chuyện khác, “Vậy lời đồn kia là sao?”

“Đệ chưa nghe sao? Ta và ca của đệ khi ấy cùng Tống Tinh Mạc hợp tác điều tra và giải quyết án kiện quan viên ác bá, khi đó Hề Nhiễm là hoa khôi, cũng là người có tiếp xúc gần với tên ác bá kia nhất, tên ác quan kia lúc ấy chỉ muốn lấy được lòng hoa khôi mà thôi, để kéo dài thời gian đối phó với quân địch, ta hoặc Tống Tinh Mạc phải giữ Hề Nhiễm lại, kết quả là ta đã bị chọn, tiến vào hương các. Sau khi vào ta đã yêu cầu cô nương người ta đánh đàn tỳ bà cho ta nghe, đến khi nàng đàn đến mệt thì ta bèn kể chuyện cho nàng nghe, nào biết cô nhóc lúc ấy chưa từng nghe truyện cổ tích bao giờ, nghe đến là hăng hái, gần như không cho ta chợp mắt, cứng đầu bắt ta kể tiếp, ta cũng không nhớ mình đã kể mấy trăm câu chuyện nữa cơ? Dù sao thì cuối cùng ta cũng kể đến khi ngất đi, khi mọi chuyện đã xong xuôi, ca của đệ tới đón ta về.”

“Truyện… cổ tích?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Muốn nghe sao? Tối về châm cứu cho đệ sẽ kể cho đệ nghe, ta sẽ chuẩn bị truyện ngàn lẻ một đêm cho đệ.”

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu, “Còn… ngọc bội.”

“À, đệ cũng thấy rồi, ta chiếm mất ba ngày ba đêm của cô nương nhà người ta, đương nhiên cũng ngại không thể cứ thế bỏ đi được, khách tới bình thường đều thưởng bạc đúng không? Ta bèn đưa ngọc bội tùy thân đáng giá nhất cho nàng. Sau đó là bận bắt cướp biển, chưa từng gặp lại, nhưng sau đó ta mới cẩn thận nghĩ lại một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hề Nhiễm không phải nữ tử bình thường, chúng ta đã bị nàng lợi dụng, khi đó tên ác quan kia không phải một vị khách tốt, thường xuyên hành hạ nàng, nàng lại không dám đắc tội, luôn mong gã ta gặp chuyện, khi chúng ta xuất hiện, nàng đã thuận thế chọn ta, phối hợp diễn kịch, muốn tên ác bá kia bị tóm, cũng không đến mức phá hỏng thanh danh của nàng, là một nữ nhân cực kỳ thông minh.”

“Vậy sau đó…”

“Sau này gặp lại đã là nhiều năm sau, là lần ta vào nam theo Nguyên Giác, ta ở lại cùng Tống Tinh Mạc bố trí binh lực, tiếp tục bắt cướp biển, khi nói chuyện cùng Tống Tinh Mạc đều cố gắng tránh tai mắt của những kẻ khác, đều sẽ tới chỗ của Hề Nhiễm, giữa chúng ta cũng chỉ có thể coi là… công tử chi giao, nhạt như nước lã mà thôi. Nhưng đúng là trước khi đi có hỏi nàng có muốn chuộc thận hay không, ta muốn giúp nàng lấy lại tự do. Nàng cự tuyệt, nói là có năng lực để tự mình làm, sau đó là không gặp lại nữa.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói.

Hoắc Phong Liệt có lẽ đã hiểu vì sao lúc trước Hề Nhiệm lại cự tuyệt, bởi vì cái Thanh ca nói là cho nàng tự do, mà không phải… đưa nàng đi.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập loè, đột nhiên nói: “Nàng với huynh là nhớ mãi không quên.”

“Ai bảo Thanh ca của đệ có mị lực chứ.” Liễu Chẩm Thanh cười phong lưu, sau đó lại cố tình chơi xấu: “Tuy rằng chuyện đã qua không muốn nghĩ nhiều, nhưng mà bây giờ thì sao, đệ nói xem ta có nên nối lại duyên cũ không?”

Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ định trêu Hoắc Phong Liệt chút thôi, để hắn có chút cảm giác nguy hiểm, nhưng khi y nói ra thành lời, Hoắc Phong Liệt lại không thể phân biệt đó là lời nói đùa, phảng phất như bị đâm một đao vậy, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ, đôi mắt như mất khống chế tràn đầy dã tính, ánh mắt cũng theo đó đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh như dã thú.

Hoắc Phong Liệt như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, như thể chỉ cần y nói sai một câu là Hoắc Phong Liệt sẽ nhào tới cắn cổ y vậy.

Nhìn cái dục vọng chiếm hữu này đi, nhìn cái dáng vẻ ghen tuông này đi, đứa ngốc, còn nói không thích. 

Ban đầu Liễu Chẩm Thanh còn bị dọa, nhưng rất nhanh đã không để bụng nữa, ngược lại còn khiêu khích nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên trầm giọng nói: “Thanh ca, đừng đùa như vậy với ta.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Sao đệ lại chắc chắn là ta nói đùa chứ?”

“Bởi vì ta biết tuy Thanh ca nơi đâu cũng lưu tình…”

“Này này này.”

“Nhưng… nếu thực sự yêu một người, thì chắc chắn là đến chết vẫn không phai, huynh đã nói tình yêu mà huynh tin tưởng là giống với đại ca đại tẩu vậy.” Hoắc Phong Liệt nói vô cùng nghiêm túc, thậm chí ngữ khí cũng có ý cảnh cáo, “Nối lại duyên cũ cũng không phải điều có thể tùy tiện nói ra?”

Nếu có thể nối lại duyên cũ với Hề Nhiễm, nếu có thể ở bên người khác… vậy sao không thể là hắn?!

Nếu Thanh ca muốn chọn người khác, vậy hắn khắc chế cùng che giấu chẳng phải sẽ thành trò cười sao, hắn sẽ không thể chịu được, tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhịn nữa, hắn sẽ…

Hoắc Phong Liệt trầm ngâm, hai tay không khỏi bắt lấy bả vai Liễu Chẩm Thanh, ngữ khí càng thêm trầm thấp, “Thanh ca, huynh thực sự muốn cùng người khác…”

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn Hoắc Phong Liệt, cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ kỹ, nhưng đúng là Hoắc Phong Liệt rất hiểu y.

Vì thế y gật đầu, chân thành nói: “Đệ nói không sai, nếu ta thực sự yêu một người tất nhiên là đến chết cũng không phai.”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân nên cho Hoắc Phong Liệt một liều thuốc an thần, tuy rằng bên ngoài đều đồn y phong lưu, nhưng y nên cho Nhị Cẩu biết, với chuyện tình cảm, một khi đã bắt đầu thì y sẽ một lòng một dạ đến đầu bạc răng long, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ. Y không muốn khiến Nhị Cẩu hiểu nhầm rằng mình là loại tâm địa gian xảo gì hết.

Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh lại không biết, một câu này của mình không phải thuốc an thần gì hết, mà là một đòn ngay tim, khiến một lần nữa Hoắc Phong Liệt lặng đi.

Nhưng hắn cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, chuyện này không phải năm đó hắn đã biết rồi sao? Có gì để kinh ngạc chứ, nếu Thanh ca di tình biệt luyến thì hắn mới bất ngờ.

Hoắc Phong Liệt chậm rãi buông tay, hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh trước mặt lại cười xấu xa nheo hai mắt, đột nhiên rảo bước tiến lên một bước, gần như dán lên người Hoắc Phong Liệt, dọa Hoắc Phong Liệt ngả ra sau theo phản xạ, lại bị Liễu Chẩm Thanh bắt được cánh tay.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên, tiến sát lại gần mặt Hoắc Phong Liệt, nhướng mày nói: “Nhị Cẩu à, vừa rồi là sao vậy, sao lại thất lễ? Ai không biết còn tưởng đệ ghen đó.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt dần cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi khẩn trương.

Mà cuối cùng Hoắc Phong Liệt vẫn tránh khỏi ánh mắt Liễu Chẩm Thanh nói: “Thanh ca hiểu lầm rồi, ta kính trọng Thanh ca, sự tích tùy tiện như vậy, cảm thấy không phải chuyện ta nên nghe.”

Hay lắm, đến giờ cũng không chịu nói. Liễu Chẩm Thanh tức đến bật cười, duỗi tay kéo vạt áo Hoắc Phong Liệt, kéo hắn lại gần, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh như phóng ra điện, “Nhị Cẩu à, đệ…”

Nhưng vừa lên tiếng, thuyền hoa đang vững vàng lại đột nhiên rung lắc.

Vốn Hoắc Phong Liệt hoàn toàn có thể ổn định thân thể nhưng còn đang căng mình đề phòng ứng đối Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh cũng đang muốn ép hỏi Hoắc Phong Liệt.

Hai người không hề nghĩ tới nước sông đang êm ắng lại có thể xảy ra tình huống bất ngờ như vậy, thuyền lắc lư dữ dỗi, kéo theo tiếng kêu hỗn loạn trên thuyền hoa.

Hai người đồng thời ngã về một phía, một người ngã ngửa ra sau, một người nhào về phía trước, khoảng cách không ngừng được rút ngắn. Thân thể được huấn luyện vẫn phản xạ nhanh duỗi tay bám lấy lan can, một tay khác đỡ lấy eo Liễu Chẩm Thanh, không đến mức cả hai đều té ngã. Nhưng vẫn không thể ngăn cản được quán tính.

Trong phút chốc, đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, chỉ có thể thấy khuôn mặt tuấn lãng của Nhị Cẩu đã gần trong gang tất.

Trước đó không lâu còn nói về nụ hôn đầu, giờ thì hay rồi.
Bình Luận (0)
Comment