Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 88

Liễu Chẩm Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ lại có vẻ tủi thân nhìn Triệu Hải Trình nói: “Triệu phó tướng, ngươi… ngươi có thấy Tống tướng quân không?”

Triệu Hải Trình thoáng sửng sốt, “Không thấy.”

Triệu Hải Trình không tham dự vào phần hành động sau đó của kế hoạch, lúc ấy hắn vẫn đang ở Bình Kim Phường, định tìm cơ hội trộm bức họa đi, nhưng đối phương có nhiều cao thủ đứng canh nên không có cơ hội nào, chỉ đành từ bỏ rời đi. Vốn cũng biết đám người kia sẽ lên xe ngựa từ chỗ này để rời đi nên muốn lại đây hỏi chút tình huống, nhưng lại không kịp, ấy vậy mới gặp được Liễu Chẩm Thanh ở đây. Tuy hắn không tham gia nhưng có thể đoán được Tống Tinh Mạc đã đi cứu Dịch Xuyên. 

Thấy Liễu Chẩm Thanh biểu hiện như vậy, nói cách khác là vốn Tống Tinh Mạc đang đi cùng Liễu Chẩm Thanh, nhìn thấy tín hiệu cầu cứu liền chạy đi cứu người, vứt lại một mình Liễu Chẩm Thanh ở bên đường.

Triệu Hải Trình thử lần nữa: “Vừa rồi có xe ngựa đi ngang qua, không phải Tống tướng quân sao?”

Liễu Chẩm Thanh biết loại người như Triệu Hải Trình chắc chắn sẽ rất cẩn thận, cho nên không thể nói dối hoàn toàn, nửa thật nửa giả rất dễ lừa người khác, vì vậy y chỉ vào con hẻm nhỏ bên cạnh nói: “Ta vốn ở tít bên trong kia, đúng là có nghe được tiếng xe ngựa, nhưng khi chạy ra thì đã không còn nữa, chẳng lẽ Tống tướng quân ở trên xe sao, vậy sao hắn không gọi ta?”

Liễu Chẩm Thanh ra vẻ sốt ruột đi về phía trước nhìn ra xa.

Triệu Hải Trình nhíu mày nói: “Ta chỉ là nhìn thấy có xe ngựa đi qua mà thôi, nhưng còn công tử… Sao Hoắc công tử lại ở bên trong con hẻm u ám như vậy?”

Liễu Chẩm Thanh bị câu hỏi này làm cho run lên, Triệu Hải Trình hơi híp mắt lại, trong mắt hiện vẻ tàn nhẫn, nhưng giây tiếp theo lại cứng đờ.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt quẫn bách, tay không tự giác bắt lấy vạt áo, có vẻ là đang chột dạ, khuôn mặt trắng như tuyết cũng đỏ bừng hai má.

“Ta… chúng ta không… Là Tống tướng quân… à thì… Hắn bảo ta đợi ở chỗ này.”

Nhìn dáng vẻ chực khóc của Liễu Chẩm Thanh, Triệu Hải Trình choáng váng, đầu ong ong, quay đầu nhìn con hẻm nhỏ hẹp u ám, nhớ tới thanh danh của Tống Tinh Mạc là có thể tưởng tượng ra vừa rồi hai người ở trong đó đã làm gì.

“Ngươi!” Triệu Hải Trình lập tức tức đến nghẹn họng.

Liễu Chẩm Thanh sợ tới mức run lên, có vẻ là xấu hổ hận không thể chui xuống đất vậy.

“Sao ngươi lại có thể không có tự ái như vậy chứ, ta vốn nghĩ ít nhất ngươi cũng là người thanh nhã, ngươi…” Triệu Hải Trình tức tới độ trực tiếp răn dạy.

Liễu Chẩm Thanh cúi đầu, trong lòng thầm mắng, bả vai lại giả vờ run run.

Triệu Hải Trình nhớ tới bức họa kia, lại nhìn người trước mắt, tự nhiên trong lòng lại thấy vừa nôn nóng lại vừa thất vọng.

“Hoắc công tử, hiện giờ Tống tướng quân có thể để ngươi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, ngươi nên biết với hắn ngươi chỉ là một món đồ chơi mà thôi.” Triệu Hải Trình không hỏi lạnh lùng nói: “Đừng có mù quáng si mê.”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy cũng được rồi, loại bỏ hoài nghi trong lòng Triệu Hải Trình thế là đủ, y không muốn bị một thằng nhóc thối răn dạy đâu.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu, đôi mắt yếu đuối mà vẫn có vẻ kiên cường nhìn Triệu Hải Trình, nói: “Triệu phó tướng chớ để ý ta làm gì, mời trở về đi.”

“Ngươi!” Triệu Hải Trình không ngờ Liễu Chẩm Thanh sẽ nói như vậy, thật sự hận không thể xoay người rời đi, mặc kệ y thế nào thì thế ấy, “Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?”

Liễu Chẩm Thanh đã mất kiên nhẫn rồi, nếu nói là muốn tình thì Triệu Hải Trình sẽ lại nói dong dài một tràng mất, dứt khoát nói thẳng: “Muốn tiền.”

Triệu Hải Trình lập tức nghẹn họng, nhìn Liễu Chẩm Thanh như bị treo máy.

Có gì đáng ngạc nhiên chứ, muốn tiền không phải là lý do đơn giản nhất sao?

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy cái lý do này rất thích hợp, “Năm ngàn lượng vàng ấy mà, đối với Tống tướng quân cũng chỉ là một con số mà thôi, đi theo một người như vậy ta cảm thấy sau này mới có thể sống tốt được.”

Một lý do hết sức giản dị tự nhiên.

Nhưng mà Triệu Hải Trình lại như bị xúc phạm vậy, đúng là giọng nói ra giá 5000 lượng vàng kia đã truyền ra từ phòng của Tống Tinh Mạc. Hơn nữa 5000 lượng vàng, hắn… hắn cũng không có đủ.

Liễu Chẩm Thanh đang nói đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc.

Liễu Chẩm Thanh trộm nhìn thì thấy trên nóc nhà đối diện là một “con” Nhị Cẩu đang ngồi im, nhìn chằm chằm về phía này.

Bởi vì là sau lưng Triệu Hải Trình, cũng cách một khoảng nên Triệu Hải Trình hoàn toàn không phát hiện ra. 

“Ngươi lại… thô tục như vậy?!”

Liễu Chẩm Thanh run rẩy khóe miệng, sao lại ra vẻ y đã cô phụ sự chờ mong của hắn vậy, đừng có ý nghĩ gì kỳ quái với y là được rồi mà, nói cho cùng thì bọn họ đâu có thân quen gì, Liễu Chẩm Thanh thực sự không hiểu tại sao Triệu Hải Trình lại có tâm tư như vậy với mình.

Liễu Chẩm Thanh ra vẻ bị xúc phạm nên nổi giận, ngoài miệng vẫn nói: “Ta chính là như vậy, ai có thể chi ra được 5000 lượng vàng kia thì ta theo người đó.”

Quả nhiên vẻ mặt của Nhị Cẩu trên kia đã trở nên trống rỗng.

Trong bụng Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, lại không phát hiện Triệu Hải Trình đã bị y chọc giận, trực tiếp tóm lấy cổ tay của y, kéo mạnh về phía hắn, “Ngươi thực sự…”

“Đừng!” Liễu Chẩm Thanh vội hô lên. Bởi vì y thấy có vẻ Nhị Cẩu đã bị hành động này kích thích, chuẩn bị nhảy xuống đây rồi.

Liễu Chẩm Thanh tìm lúc ra hiệu cho Hoắc Phong Liệt đừng xuất hiện, dù sao Triệu Hải Trình đã từng nhìn thấy tranh vẽ Hoắc Phong Liệt, có thể nhận ra hắn.

Triệu Hải Trình cũng bị tiếng la của Liễu Chẩm Thanh dọa, sau đó lập tức nhận ra mình đang thất lễ.

Hắn buông Liễu Chẩm Thanh ra, nhìn y đầy thất vọng. Cuối cùng cũng chưa từ bỏ ý định: “Chỉ vì tiền, chẳng lẽ ngươi có nỗi khổ gì sao?”

Cứng đầu thật đấy, lại khiến Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc, tên nhóc này thật ngây thơ. Liễu Chẩm Thanh ra vẻ mình bị xúc phạm, không muốn tiếp tục đáp lại Triệu Hải Trình nữa.

Triệu Hải Trình càng thêm thất vọng, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi: “Đêm nay các ngươi còn ở cùng ai nữa? Là hộ vệ mới của Tống tướng quân sao? Nếu Tống tướng quân có việc sao không phái hắn tới đón ngươi?”

Liễu Chẩm Thanh trong lòng đoán lý do Triệu Hải Trình hỏi cái này, dựa theo nội dung mình vừa nghe lén được, có thể đoán đêm nay mục đích chính của phía Triệu Hải Trình là đối phó Dịch Xuyên, Triệu Hải Trình hỏi như vậy chắc chắn là không có mặt lúc đó nên mới không biết Hoắc Phong Liệt cũng ở bên kia.

Nói cách khác sự có mặt của Hoắc Phong Liệt đã bị lộ, chỉ là bọn chúng tạm thời chưa biết hắn là ai, chỉ coi là hộ vệ mới của Tống Tinh Mạc mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh do dự hơi lâu, Triệu Hải Trình không khỏi hoài nghi: “Sao vậy? Ngươi đi theo bên cạnh Tống tướng quân mà cũng không biết người nọ là ai sao?”

Liễu Chẩm Thanh cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt, nói: “Chuyện của Tống tướng quân đâu phải là thứ ta có thể hỏi, hình như là do gần đây cảm thấy không an toàn nên mới mời một người trên giang hồ về.”

Nói vậy tuy Triệu Hải Trình cũng chấp nhận nhưng hắn vẫn hơi do dự, Triệu Hải Trình cũng có chút quan tâm, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, xoay người lên ngựa.

Liễu Chẩm Thanh thấy hắn sắp đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kết quả lại nghe Triệu Hải Trình nói tiếp: “Sợ là Tống tướng quân không rảnh trở lại, ta đưa ngươi về khách điếm vậy.”

Liễu Chẩm Thanh mặt vô cảm nhìn Triệu Hải Trình, nghĩ thầm: Chưa dứt à?

Vốn Triệu Hải Trình đã cực kỳ thất vọng với Liễu Chẩm Thanh rồi, nhưng sau khi xoay người lên ngựa, nhìn thấy xung quanh hoang vắng, đường phố ban đêm chỉ có một mình công tử văn nhược như y, thậm chí vừa rồi còn bị Tống Tinh Mạc… Giờ đứng lẻ loi một mình như vậy, hơn nữa trong lòng hắn biết hiện tại chắc chắn Tống Tinh Mạc không rảnh lo cho tiểu tình nhân của mình đâu. Triệu Hải Trình không khỏi có chút mềm lòng.

“Không cần.” Liễu Chẩm Thanh khẽ đáp.

Kết quả Triệu Hải Trình vẫn cong người duỗi tay, muốn ôm lấy eo Liễu Chẩm Thanh cứng rắn đưa lên ngựa.

Liễu Chẩm Thanh hoảng sợ, muốn lui về phía sau đã không còn kịp nữa.

Ngay sau đó Triệu Hải Trình thấy cổ chợt lạnh, giống như gió lạnh ban đêm hóa thành mũi tên bắn về phía hắn vậy.

Nháy mắt, đằng sau Liễu Chẩm Thanh xuất hiện một người, tay vung lên một cái, hai người không kịp phản ứng lại.

Liễu Chẩm Thanh đã bị Hoắc Phong Liệt ôm vào ngực, rời khỏi chỗ cũ 3 mét.

Triệu Hải Trình ngạc nhiên nhìn, Liễu Chẩm Thanh vội quay đầu lại, thấy trước khi đáp xuống Hoắc Phong Liệt đã đeo mặt nạ lên, tức khắc thở phào.

“Ngươi là người phương nào, buông y ra!”

Lúc trước Triệu Hải Trình chỉ đứng từ xa nhìn bóng người Hoắc Phong Liệt, giờ lại không thể lập tức nhận ra.

Nhưng nghe Triệu Hải Trình nói hai chữ buông ra, cánh tay ôm Liễu Chẩm Thanh của Hoắc Phong Liệt càng siết chặt hơn. Ánh mắt nhìn Triệu Hải Trình như muốn giết người, trực tiếp khiến Triệu Hải Trình khiếp sợ.

Liễu Chẩm Thanh vội vỗ vỗ tay Hoắc Phong Liệt, nếu Nhị Cẩu quá lộ liễu thì Triệu Hải Trình sẽ hoài nghi quan hệ của họ mất.

Hoắc Phong Liệt cũng không ngu, khi Liễu Chẩm Thanh nhắc nhở thì buông y ra, trầm giọng nói: “Hộ vệ của Tống tướng quân, phụng mệnh tới đón… Hoắc công tử.”

Nghe được ba chữ Hoắc công tử, suýt nữa Liễu Chẩm Thanh đã không nhịn được cười.

Triệu Hải Trình hơi nhíu mày, nhìn hai người trước mặt, cứ thấy có chỗ nào đó không đúng. “Ngươi… tại sao vẫn đeo mặt nạ.”

Tim Liễu Chẩm Thanh nhảy một cái.

Hoắc Phong Liệt trực tiếp lạnh lùng đáp: “Quên không tháo.” 

“Vậy giờ tháo ra!” Triệu Hải Trình nói.

Liễu Chẩm Thanh không biết Triệu Hải Trình còn hoài nghi hay chỉ là cẩn thận, muốn nhìn rõ hộ vệ bên người Tống Tinh Mạc.

Hoắc Phong Liệt lại nói: “Ngươi không phải cố chủ của ta! Không có tư cách ra lệnh cho ta.”

Một câu thầm mang khí phách khiến cả người Triệu Hải Trình cứng đờ, trong lòng đoán phải chăng thực sự là người trong giang hồ giết người như ma?

Liễu Chẩm Thanh vội diễn kịch ngắt lời: “Tống tướng quân đâu?”

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Tống tướng quân bị tập kích đã trở về rồi.”

“Cái gì?! Bị tập kích ư, sao có thể được?! Tống tướng quân không sao chứ?” Liễu Chẩm Thanh hoảng sợ tái mặt.

“Đã trở về rồi.” Hoắc Phong Liệt đơn giản vắn tắt nói: “Ta đưa công tử về.”

Triệu Hải Trình biết không cần tiếp tục nữa, “Nếu đã vậy, tại hạ cáo từ.”

Nói xong, Triệu Hải Trình liền cưỡi ngựa rời đi.

Liễu Chẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn Hoắc Phong Liệt tháo mặt nạ, nói: “May mà đệ thông minh, tên kia đã từng nhìn thấy tranh vẽ đệ, có thể nhận ra đệ đấy.”

“Sao huynh lại ở đây một mình?” Hoắc Phong Liệt lấy làm lạ.

Liễu Chẩm Thanh bèn giải thích lại một lượt.

Hoắc Phong Liệt lập tức tái mặt, trong lòng còn sợ hãi nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Xin lỗi, lần sau sẽ không để huynh một mình nữa.”

Liễu Chẩm Thanh xua tay: “Đêm nay ta không làm sao, hẳn bên Tần Dư cũng không sao hết, nhưng Dịch Xuyên thì không biết, đợi lát nữa đón Hạ Lan với Tần Dư cùng đến biệt viện của Tống Tinh Mạc đi.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, đang định đưa Liễu Chẩm Thanh rời đi thì lại dừng chân.

“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc hỏi.

Ánh mắt sắc bén của Hoắc Phong Liệt nhìn về phía chỗ ngoặt cách đó không xa. Thấp giọng nói: “Âm hồn không tan.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu là Triệu Hải Trình đã đi mà vẫn quay lại, đang tránh trong chỗ tối định quan sát họ.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn, không ổn rồi, Hoắc Phong Liệt đã tháo mặt nạ xuống, nếu Triệu Hải Trình tới nhìn thì dù là thấy được mặt hắn hay Hoắc Phong Liệt lại đeo mặt nạ lên thì đều không được.

Đương nhiên Hoắc Phong Liệt cũng biết, cho nên hắn kéo Liễu Chẩm Thanh lắc mình trốn vào con hẻm nhỏ lúc nãy Liễu Chẩm Thanh đã nấp, cho bản thân thêm thời gian đeo lại mặt nạ.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ vào lại hẻm thì nên giải thích thế nào? Giả vờ mình làm rơi đồ nên phải quay lại tìm sao?

Đang nghĩ thì lại nghe Hoắc Phong Liệt nói: “Lên đi, Thanh ca, ta đưa huynh bay đi luôn, hắn sẽ không đuổi kịp.”

Tuy rằng đuổi không kịp, nhưng sẽ thấy lạ nha.

Liễu Chẩm Thanh thầm tính làm thế nào để Triệu Hải Trình không nhìn chằm chằm về phía họ nữa, nhỡ chẳng may hắn hoài nghi rồi tra được về khách điếm thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ được.

“Thanh ca……” Hoắc Phong Liệt thúc giục.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đeo mặt nạ đen che khuất nửa mặt có cảm giác cấm dục kỳ quái, trong không gian tối tăm của hẻm nhỏ, Liễu Chẩm Thanh bắt đầu thấy trong lòng có chút rục rịch. Quả nhiên Nhị Cẩu của y dù có che khuất nửa khuôn mặt thì vẫn đẹp trai ngời ngời, khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

Thấy đúng là lúc nào nguy hiểm thì trong lòng cũng thấy ham sắc mà.

Ấy? Từ từ đã nào.

Mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, vẻ tính kế lộ rõ trên mặt, không dợi Hoắc Phong Liệt phản ứng lại, Liễu Chẩm Thanh đã túm cổ áo kéo hắn lại gần. Y thì thầm: “Phối hợp cho tốt, ta có cách khiến hắn không còn hoài nghi nữa.”

Hoắc Phong Liệt đang không biết  Liễu Chẩm Thanh nghĩ ra biện pháp gì thì đột nhiên trên môi có xúc cảm mềm mại.

Hoắc Phong Liệt lập tức trọn tròn mắt nhìn ngươi đang gần ngay trước mắt mình.

Bởi vì vừa bị kéo lại gần để nói chuyện, cho nên Hoắc Phong Liệt không hề phòng bị, hoàn toàn không thể ngờ tới Liễu Chẩm Thanh sẽ tung một chiêu như vậy, chỉ có thể đờ người ra như một khúc gỗ.

Cánh môi của Liễu Chẩm Thanh thoáng dứt ra, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện đại sự không câu nệ tiểu tiết, đừng có cứng người ra thế.” Nói xong hai tay vòng lấy cổ Hoắc Phong Liệt, gần như treo toàn thân lên người hắn tiếp tục hôn, hơn nữa còn dùng sức ngả ra sau, khiến cả hai dựa lên tường.

Mà lúc này Triệu Hải Trình đã đáp lên nóc nhà phía trên con hẻm, đúng là hắn cảm thấy bầu không khí giữa hai người là lạ, hoàn toàn không giống như không thân mà Liễu Chẩm Thanh nói, điều này khiến mối nghi hoặc đã dứt của Triệu Hải Trình lại trỗi dậy, hắn quay lại định theo dõi, lại phát hiện hai người lại đột nhiên trốn vào trong hẻm, lại thấy kỳ quái hơn, Triệu Hải Trình không nghĩ ra lý do gì, bèn muốn tìm hiểu đến cùng.

Nhưng khi hắn vừa nhìn xuống thì người lập tức cứng đờ ra.

Vậy mà hai người kia lại… lại hôn nhau, hơn nữa tên hộ vệ kia còn mạnh mẽ đè Liễu Chẩm Thanh lên tường.

Triệu Hải Trình quả thực phẫn nộ đến mất lý trí, phản ứng đầu tiên của hắn là Liễu Chẩm Thanh bị ức hiếp, dù sao cũng là tình nhân của Tống Tinh Mạc, có lẽ là bị tên hộ vệ man rợ này nhắm trúng, đợi bản thân hắn rời đi liền bắt nạt Liễu Chẩm Thanh, võ công của tên hộ vệ cao cường như vậy, sao Liễu Chẩm Thanh có thể phản khán được, vừa rồi bầu không khí giữa hai người họ kỳ quái như vậy, sợ rằng đây không phải lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh bị bắt nạt đâu, hiển nhiên Liễu Chẩm Thanh sợ Tống Tinh Mạc vứt bỏ mình cho nên mới không dám cáo trạng, chỉ có thể nhẫn nhục mà thôi.

Triệu Hải Trình hoàn toàn tin vào giả thuyết Liễu Chẩm Thanh đang chịu uất ức, định nhảy xuống cứu người.

Lại đột nhiên nghe được trong con hẻm nhỏ yên lặng vọng ra giọng nói hoàn toàn khác thường của Liễu Chẩm Thanh.

Đó là kiểu âm điệu không hề xuất hiện khi y nói chuyện với hắn, nhẹ nhàng cao cao lại vẫn uyển chuyển, như thể mỗi câu mỗi chữ đều có một cái móc câu vậy, mà lại như lông chim khẽ ve vuốt, vừa xiêu lòng vừa quyến rũ.

“Ca ca, đừng nóng vội mà, nếu Tống tướng quân không rảnh tìm ta, còn cố ý sai ngươi đến đón ta, vậy chúng ta có rất nhiều thời gian đó.”

Đây rõ ràng là tự nguyện, hơn nữa quan hệ còn rất thân thiết. 

Triệu Hải Trình trên nóc nhà cứng người, không thể không thừa nhận mình cũng nhìn thấy tay Liễu Chẩm Thanh ôm lấy cổ hộ vệ, hoàn toàn có ý hùa theo.

Mà phía dưới, khi Liễu Chẩm Thanh nói xong câu đó, mặt Hoắc Phong Liệt đã đỏ bừng nóng ran, một tiếng ca ca kia khiến người hắn còn cứng đờ hơn trước, vừa định há mồm đáp thì Liễu Chẩm Thanh lại hôn hắn.

Một tay Hoắc Phong Liệt chống lên bức tường phía sau, nội lực thoát ra khiến nắm tay gần như lún vào tường, vách tường cũng xuất hiện vết rạn, bấy giờ mới có thể miễng cưỡng duy trì một trạng thái coi như ổn định, nếu không thì hắn thực sự có thể mất khống chế mất.

Chuyện ngoài ý muốn trên thuyền lần trước đã khiến hắn không biết phải làm sao, tại sao Thanh ca còn cố ý nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy chứ, thực sự không phải là cố ý sao?

Hắn cảm giác lý trí của chính mình thực sự sắp bị Thanh ca làm cho rối tung rối mù lên rồi.

Không chỉ có thế, Liễu Chẩm Thanh vừa dùng cánh môi trêu chọc, vừa dùng ngón tay xoa tới xoa lui trên cổ hắn, tuy biết là để viết chữ truyền lời, nhưng vẫn khiến Hoắc Phong Liệt như rơi vào địa ngục vậy. Không bất ngờ gì khi thân thể có phản ứng, chỉ có thể miễn cưỡng giữ khoảng cách, không để Thanh ca chú ý tới.

Liễu Chẩm Thanh viết chữ trên cổ Hoắc Phong Liệt: “Đi thì bảo dừng.”

“Còn chưa đi?”

“Còn cần tiếp tục hôn?”

“Hầy, hết cách.”

“Hay là, diễn ác hơn dọa hắn rời đi?”

Hoắc Phong Liệt lập tức cứng đờ, cái gì… cái gì ác hơn cơ.

Chỉ cảm thấy cảm xúc ấm áp trên môi dời đi, Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt với hắn, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đã dồn hết vào cánh môi sưng đỏ vì bị hôn của Liễu Chẩm Thanh rồi.

Vừa rồi bọn họ đã hôn rất lâu, tuy chỉ là môi chạm môi, nhưng hắn vẫn… hôn Thanh ca rất lâu.

Quả thực là như nằm mơ vậy. Đại não hắn như bị chập mạch, thậm chí còn không thể tái hiện lại chính xác tư vị mỹ diệu vừa rồi.

Đang lúc hoảng hốt lại nghe Liễu Chẩm Thanh dùng ngữ khí khiến người nghe run tận xương kia nói: “Ca ca, đừng nóng giận mà, ta thân cận với Tống tướng quân còn không phải là vì tương lai của chúng ta sao. Đợi tích góp đủ tiền rồi thì lúc đó sẽ tìm cơ hội, chúng ta cao chạy xa bay.”

Liễu Chẩm Thanh đã cho tình huống hiện tại một lời giải hoàn mỹ. Nhưng Hoắc Phong Liệt đã đâu còn tâm tư nào nghe y nói nữa, bởi vì hắn cảm nhận được Liễu Chẩm Thanh đã nâng một chân lên.

Đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, bị lực của Liễu Chẩm Thanh làm cho bất ngờ, không kịp ngăn chặn động tác của y.

Liễu Chẩm Thanh vốn còn đang diễn kịch, đột nhiên hừ một tiếng, nhưng rồi cuối cùng mặt vẫn đỏ lên, có chút thất lễ còn thoáng muốn buông người ra, nhưng đến cuối ý nghĩ xấu xa vẫn chiến thắng.

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã không dám ngẩng đầu lên nữa.

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, trong lòng như bị mèo con cào mấy đường, không những không buông chân mà còn thuận thế ôm lấy sau đầu Hoắc Phong Liệt, khiến hắn như đang hôn lên cổ mình. Sau đó cố ý ghé vào tai hắn nói: “Ca ca, đừng… đừng ở chỗ này mà, được không.”

Hoắc Phong Liệt dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng duy trì lý trí, nào còn sức mà nói chuyện với Liễu Chẩm Thanh nữa.

Liễu Chẩm Thanh cười trộm, mắt thấy Triệu Hải Trình có vẻ còn chưa rời đi, Liễu Chẩm Thanh cũng không còn kiên nhẫn nữa, đứng một chân mỏi lắm, vì vậy quyết định tung sát chiêu, kêu đau một tiếng như đang ra ám hiệu.

“Ca ca, đau, nhẹ chút…”

Trong phút chốc, máu toàn thân Hoắc Phong Liệt dồn hết lên não, thân thể cũng thêm sức theo bản năng.

Mà cuối cùng người trên nóc nhà cũng không chịu được nữa, phi thân rời đi như chạy trốn, thậm chí còn không màng bị lộ sơ hở, chân giẫm lên mái phát ra tiếng động lớn. Chẳng cần là cao thủ thì Liễu Chẩm Thanh cũng có thể đoán ra cuối cùng Triệu Hải Trình cũng bị dọa đi rồi.

Không đợi Liễu Chẩm Thanh buông chân, Hoắc Phong Liệt đã lắc mình lùi ra sau, nhanh chóng đưa lưng về phía Liễu Chẩm Thanh, nhìn vào con hẻm sâu thẳm như đang suy tư.

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười cũng không quấy rầy hắn, sửa sang lại quần áo một chút, nghĩ một chút rồi tiến lên nói: “Sao vậy? Không phải kế hoạch rất hoàn mỹ sao? Dù Triệu Hải Trình có biêt Hoắc tướng quân đã tới đây thì cũng không liên tưởng đến chúng ta, hơn nữa từ bây giờ chúng ta qua lại với Tống Tinh Mạc thì hắn cũng sẽ không để ý nhiều nữa.”

“Ừm.”

“Vậy đệ còn làm gì vậy? Bị Thanh ca hôn rất ghét sao?”

“Không! Không phải…”

“Ồ, vậy thì là thích?”

Hoắc Phong Liệt hít mạnh một hơi nói: “Không… ta không có cái ý kia!”

Liễu Chẩm Thanh không vui, trong lòng thầm nghĩ thân thể của đệ còn thành thật hơn miệng đệ nhiều lắm, nhưng cách một lớp vạt áo Liễu Chẩm Thanh cũng không thể chắc chắn mình đã nhận thấy đúng thứ, nhỡ mà đối phương không thừa nhận thì chẳng nhẽ y lại lột quần của hắn ngay tại đây sao?

Ngẫm lại liền cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, thôi vậy. Chính sự quan trọng hơn.

“Đi thôi, về khách điếm.” Liễu Chẩm Thanh nói đầy mất mát.

Hoắc Phong Liệt vội xoay người lại, rũ mắt gật đầu như một đứa nhóc làm chuyện gì đó sai, sau đó ôm Liễu Chẩm Thanh bay về khách điếm, toàn bộ quãng đường đều nhìn lén, như thể đang quan sát vẻ mặt cùng tâm tình của Liễu Chẩm Thanh vậy.

Liễu Chẩm Thanh thật sự là bị hắn chọc cho không còn chút giận nào.

Đợi đến khi hai người về tới khách điếm, đang định đẩy cửa vào phòng thì đột nhiên Hoắc Phong Liệt lại nắm lấy cổ tay giữ Liễu Chẩm Thanh lại.

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy trên mặt Hoắc Phong Liệt đầy vẻ khiếp sợ, sau đó xấu hổ kéo Liễu Chẩm Thanh xuống lầu.

Nhìn phản ứng của Hoắc Phong Liệt, chẳng lẽ là đã nghe được cái gì đó chăng?

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát rồi ngộ ra, vô cùng kinh ngạc, không phải chứ, nếu đã về đến phòng của họ thì hẳn phải đã uống được thuốc giải rồi, chẳng lẽ là vẫn không khống chế được sao?
Bình Luận (0)
Comment