Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 96

Những kẻ có tội đều bị giam giữ ngay trong nhà tù thuộc biệt viện của Tống Tinh Mạc, Tần Dư cùng Hạ Lan phụ trách trông giữ, đợi quan chuyên trách từ kinh thành tới áp giải về.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lao bị mở ra, Triệu Hải Trình ngẩng đầu nhìn, liếc mắt một cái vẫn thấy không phải là người hắn muốn gặp.

“Y đâu?” Triệu Hải Trình hỏi.

Tống Tinh Mạc nhướng mày nói: “Người ta không thèm tới gặp ngươi, hơn nữa tại sao ngươi cứ nhất định phải gặp y hả, thật sự phải lòng thích y sao? Sắp chết nên muốn gặp y lần cuối?”

Tần Dư cùng Hạ Lan vốn đang canh giữ ở lối vào duy nhất, lại bị Tống Tinh Mạc gọi vào cùng, nghe thấy tin này, Tần Dư không có hứng thú, Hạ Lan lại nhăn mặt với Tần Dư. “Tiểu Liễu còn rất có sức quyến rũ nha, không hổ là người Chiên Uyên để mắt tới.”

Tần Dư hết nói nhìn Hạ Lan, cứ có cảm giác gần đây Hạ Lan luôn tìm cơ hội nhấn mạnh trước mặt y rằng Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh là một đôi, y có mù đâu, y nhìn ra được mà.

Triệu Hải Trình lại lạnh lùng nói: “Nếu không gặp được y, các ngươi hỏi gì ta cũng sẽ không phối hợp.”

Tống Tinh Mạc cười, “Ta cũng chẳng phụ trách thẩm vấn ngươi, ngươi có nói hay không liên quan gì đến ta.”

Sắc mặt Triệu Hải Trình trắng nhợt, hiển nhiên hiểu uy hiếp của hắn vô dụng với Tống Tinh Mạc.

“Rốt cuộc… rốt cuộc y là người nào, có vai trò gì trong chuyện này?!” Mọi chuyện hắn đều có thể nhìn rồi hiểu rõ trong lòng, chỉ có Liễu Chẩm Thanh là hắn không thể nhìn thấu cũng chẳng hiểu nổi, hắn không muốn sắp chết rồi mà còn không biết người đã khiến mình động lòng là loại người thế nào.

Tống Tinh Mạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Y họ Liễu.”

Đồng tử Triệu Hải Trình chợt run lên, hắn bỗng nhảy dựng, xiềng xích trói buộc hắn bị kéo kêu lẻng xẻng.

“Y là…”

“Nghiêm khắc mà nói, là đường đệ họ hàng xa của Liễu Chẩm Thanh.” Tống Tinh Mạc cố ý nói.

Toàn thân Triệu Hải Trình cứng lại, “Khó trách… khó trách lại giống như vậy.”

Tống Tinh Mạc lập tức híp mắt lại, cuối cùng cũng có thể xác định một việc, “Ngươi chính là thiếu niên trên đảo đã từng tặng hoa cho Liễu Chẩm Thanh đúng không?”

Triệu Hải Trình lập tức kích động lên, “Câm miệng!”

“Tặng hoa?!” Hạ Lan vừa nghe đã hóng hớt. “Tên này từng tặng hoa cho Liễu tướng gia sao? Chẳng lẽ là đã ái mộ Liễu tướng gia?”

Dù lúc trước Liễu tướng gia tướng mạo đẹp lại giỏi mưu lược, cũng coi như khiến vô số người ái mộ, được người khác thích là chuyện rất bình thường.

Kết quả Hạ Lan vừa mới dứt lời đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu thì thấy là Hoắc Phong Liệt cùng Dịch Xuyên đang đi tới.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Lan hỏi.

Hoắc Phong Liệt đứng yên còn chưa mở miệng, Tống Tinh Mạc đa cười hỏi: “Tìm y hả?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, trị liệu xong ra tìm Liễu Chẩm Thanh lại không thấy y đâu, Dịch Xuyên nói y đi cùng Tống Tinh Mạc rồi, vì thế liền đi cùng Dịch Xuyên tới đây.

“Y có việc riêng muốn lắm, một lát nữa sẽ quay lại.” Tống Tinh Mạc nhướng mày, “Hay ngươi quay về chờ đi? Hoặc hỗ trợ thẩm vấn cái tên từng ái mộ Liễu Chẩm Thanh này cũng được.”

“Ta không có! Cái loại ác nhân đó sao ta có thể ái mộ! Y với ta chỉ có huyết hải thâm thù mà thôi!” Triệu Hải Trình như bị kích thích mà phun ra những lời hung ác.

“Chậc chậc chậc, ta nói ngươi nghe nè, bản thân người làm tướng lãnh trong thủy quân bao lâu nay, dù là do lúc trước chúng ta giết cướp biển khiến chúng quay về trả thù đi, cũng không thể đổ hết lên đầu Liễu Chẩm Thanh được đúng không. Lúc trước Liễu Chẩm Thanh đã hết lòng vì mấy trăm người dân trên đảo các ngươi rồi, cũng đã sắp xếp cho di dời đi nơi khác, không cảm ơn thì thôi đi, lại còn…”

“Nói dối! Rõ ràng là y vì tư dục của bản thân, vì muốn có được binh quyền, ta đều nghe được hết, để đạt được mục đích, còn sắp đặt vụ ám sát hoàng thượng đang đi tuần nữa! Những người dân bình thường như chúng ta đây trong mắt y thì tính là cái gì, cũng chỉ là vật hi sinh để y đạt được quyền lợi mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, người trong phòng đều kinh ngạc, chỉ có mình Tống Tinh Mạc là sắc mặt không đổi.

“Sao vậy, không dám nói sao, Tống Tinh Mạc ngươi cũng coi như là cảm kích không thể báo đáp, không thể thoát khỏi liên quan, ở dây có mấy người trong triều, không biết ai có thể cáo trạng ngươi đâu!” Triệu Hải Trình dữ tợn cười nói.

Dịch Xuyên lập tức rút đao đặt lên cổ Triệu Hải Trình. “Tìm chết!”

Tống Tinh Mạc lại nghịch tóc mở miệng nói: “Đừng làm ồn, bên này còn có mấy vị đại nhân nhìn đây.” 

Tống Tinh Mạc vừa nói, vừa đưa mắt nhìn người xung quanh, Hoắc Phong Liệt mặt vô cảm, Hạ Lan cùng Tần Dư lại nghi ngờ đầy mặt, dù sao bọn họ đã sớm thay đổi nhận thức về Liễu Chẩm Thanh rồi, thực sự không khỏi nhìn về phía Tống Tinh Mạc muốn tìm được chân tướng. 

Bấy giờ Tống Tinh Mạc mới nói cho Triệu Hải Trình nghe: “Vốn không nên nói cho một người ngoài như ngươi, nhưng nếu đã nói tới đây thì ta không thể không nói đỡ cho huynh đệ của ta hai câu. Hoắc tướng quân, ngươi còn nhớ lần đầu tiên nhóm các ngươi vào nam không?”

Hoắc Phong Liệt hơi hơi sửng sốt, đương nhiên là nhớ rõ.

Dịch Xuyên thu đao hỏi: “Lần bắt ta sao?”

Tống Tinh Mạc cười gật đầu, chậm rãi kể lại sự tình năm đó.

Lần đầu tiên vào nam, Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn cùng Tống Tinh Mạc kết hợp bắt được cả thuyền cướp biển của Dịch Xuyên.

Khi đó Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn mới từ chỗ Tống Tinh Mạc biết được ngư dân trên đảo ở nơi này khó khăn thế nào.

Tống Tinh Mạc thân là người Tống gia, từ nhỏ đã dốc lòng muốn làm tướng lãnh thủy quân, lấy việc đánh đuổi cướp biển là mục tiêu cả đời, nhưng mà ở Đại Chu không có mấy ai đầu quân vào thủy quân. Bọn họ thực sự là có lòng mà không có sức.

Lúc ấy, Hoắc Phi Hàn liền hứa với Tống Tinh Mạc rằng đợi mình kế thừa gia nghiệp, tiếp quản binh quyền thì sẽ xin hoàng thượng ban cho Tống Tinh Mạc thêm binh lực. Dù sao khi đó Liễu Chẩm Thanh còn chưa thực sự muốn vào triều làm quan, càng không nghĩ bản thân sẽ trở thành Liễu tướng gia quyền lực bao trùm triều đình, cho nên chỉ ngồi một bên nhìn hai võ tướng hưng phấn thảo luận chuyện có thể làm rung chuyển toàn bộ hải vực của Đại Chu.

“Đúng là ban đầu mục đích điều động binh lực thực sự không phải để thanh trừng cướp biển.” Tống Tinh Mạc nói tới đây, nhìn vẻ chắc chắn dần dần hiện lên trong mắt Triệu Hải Trình, thầy buồn cười nói tiếp: “Cái gọi là thanh trừng cướp biển bảo vệ dân trên đảo chỉ là lấy cớ mà thôi, lại mượn việc hoàng thượng bị ám sát để đổ tội cho kẻ cắp cùng cướp biển, danh chính ngôn thuận khiến triều thần câm miệng, nắm gọn quyền chưởng quản ba vạn binh mã trong tay. Lần ám sát đó cũng là do Liễu Chẩm Thanh sắp xếp.”

Nghe đến đó, Triệu Hải Trình lập tức điên cuồng cười, “Ta đã nói mà… Ta đã nói y là ác nhân, là ác nhân!”

“Không thể nào, thật vậy chăng?” Hạ Lan có chút không thể tiếp thu.

Tần Dư hơi hơi nhíu mày nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Nhưng vẻ mặt Hoắc Phong Liệt lại không có chút biến hóa nào, như thể chỉ vừa nghe kể một chuyện cũ nào đó mình không biết mà thôi.

Tống Tinh Mạc chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Hải Trình, khinh miệt cười nói: “Năm đó hẳn ngươi vẫn còn ở trên đảo nhỉ, căn bản không biết tình huống bên ngoài thế nào, nhưng sau đó lại vào thủy quân, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã nghe qua một số chuyện đi, tỉ như ba vạn quân năm đó ở ngay cách vách châu phủ nhà ngoại của Hoài Vương có binh lực mạnh nhất lúc bấy giờ.”

Triệu Hải Trình thoáng sửng sốt. “Ngươi… ngươi nói những cái đó để làm gì!”

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt đứng  một bên mở miệng nói: “Hoài Vương lén nuôi tư binh bên ngoài, cần phòng ngừa khi lão bị nhốt trong kinh thành có quân khởi binh cứu viện, mà năm đó nơi này không có binh lực khác.”

“Nói như vậy, ba vạn thủy quân kia thật ra là để phòng ngừa tư binh của Hoài Vương nên mới đặt ở đây?” Hạ Lan kinh ngạc nói.

“Khi đó nội bộ tam vương vẫn còn tranh giành nhau, một khi Hoài Vương xảy ra chuyện thì ắt sẽ xảy ra chiến hỏa, bá tánh cũng sẽ bị tai ương vạ lây.” Tần Dư phân tích.

“Y thân là tướng gia, nâng đỡ hoàng đế, không thể không nghĩ cách đối phó tư binh của Hoài Vương.” Tống Tinh Mạc chậm rãi nói: “Khi đó mỗi bước đều phải đi thật cẩn thận, phải có lý do chính đáng, phải có binh quyền, cho nên đánh đuổi cướp biển là cái cớ chính đáng nhất. Sợ quần thần phản đối, dù sao khi đó nào có ai lo lắng chuyện cướp biển, chỉ nghĩ phải cẩn thận duy trì hiện trạng hiện tại hoặc gió chiều nào theo chiều đó mà thôi, Liễu Chẩm Thanh hết cách, chỉ có thể sắp xếp một cuộc ám sát của một đám ba phải thế nào cũng được, một bên ngầm hướng mũi tên về phía Hoài Vương, với bên ngoài thì ném trách nhiệm cho cướp biển, là một mũi tên trúng hai đích, chứng minh cho tính cấp thiết của ba vạn binh mã, còn thanh danh của mình thì cứ để tùy ý cho dư luận xào bới, nói y muốn đoạt binh quyền với Hoắc gia, đe dọa khống chế tiểu hoàng đế.”

“Y như vậy không sợ Hoắc gia thực sự sẽ…” Hạ Lan nghe mà hãi hùng khiếp vía, lập tức hiếu kỳ hỏi.

Tống Tinh Mạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Chỉ có khi cực độ tín nhiệm thì mới dám làm ra hành vi như vậy thôi, ta cũng tin Hoắc gia sẽ không hiểu nhầm, đúng không?”

“Ta cùng đại ca trước nay đều tin tưởng y.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng. Cho dù có không hiểu thì vẫn tin, nhưng mà… người trong thiên hạ đều không hiểu y, y cũng chưa bao giờ biện giải.

Hoắc Phong Liệt rũ mắt, tay nắm chặt lại, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu tướng nhỏ bé, nhỏ yếu nên chỉ có thể bảo vệ biên giới một phương để chia sẻ chút áp lực mà thôi. 

Đột nhiên, Tần Dư buồn bã nói: “Vậy hoàng thượng có tin không? Hoàng thượng có biết đó là… cố ý sắp xếp không?”

“Y nói, hoàng thượng tin hay không không liên quan, dù sao làm vẫn là làm thật, hoàng thượng cũng đã chịu ngoại thương không phải sao?” Tống Tinh Mạc nhẹ nhàng nói. Nhìn về phía Triệu Hải Trình nói: “Lúc trước có lời đồn ta cùng Liễu Chẩm Thanh khắc khẩu hẳn cũng là vì chuyện này đi, bởi vì ta cảm thấy y không nên làm như vậy, gần vua như gần cọp, dù có tận tâm tận lực nhưng nếu đã làm vậy thì trong lòng hoàng thường sẽ vĩnh viễn có một khúc mắc.” 

Tống Tinh Mạc nói thẳng. Nhưng Hạ Lan cùng Tần Dư cũng không có ý nghĩ muốn phản bác lại nào, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy như vậy. Lấy hoàng thượng làm mồi dù hiệu quả có tốt thì cũng không phải một biện pháp hay.

“Ta mắng y không có đầu óc, làm việc không màng hậu quả, nhưng y lại nói đây là cách duy nhất, y không thể không làm, hơn nữa thanh danh của y vốn đã xấu rồi, tín nhiệm của hoàng thượng dành cho y có thể thấp hơn bao nhiêu được chứ? Y lúc trước đường đường là một tướng gia liền…” Tống Tinh Mạc càng nói càng kích động, đột nhiên nói tới đây thì dừng lại, bởi vì Dịch Xuyên đã kéo y lại.

Đúng vậy, câu kế tiếp không nên nói ra.

Tần Dư cùng Hạ Lan đều không khỏi lo lắng nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, lại chỉ có thể thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt chìm trong bóng tối của phòng giam, nhìn không rõ. Tống Tinh Mạc ám chỉ cái gì, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ trung với gia tộc trung với hoàng thượng nhưng cũng không sánh bằng Hoắc Phong Liệt.

Bởi vì Hoắc Phong Liệt không chỉ là Trấn Quốc đại tướng quân của hoàng thượng mà còn là huynh đệ tốt được Nguyên Giác đối xử chân thành.

Bọn họ cũng biết, Hoắc Phong Liệt kính ngưỡng Liễu tướng gia, chưa bao giờ ghi hận mà vẫn luôn nhớ mong.

Hoắc Phong Liệt hiện tại đang cảm thấy thế nào?

Tống Tinh Mạc ổn định tâm tình, nhìn về phía Triệu Hải Trình đã dại ra  nói: “Năm đó, cướp biển dám quay lại, nguyên nhân chủ yếu là vì Liễu Chẩm Thanh đã chết cùng ta đã rời đi.”

Năm đó Liễu Chẩm Thanh quyền lực khuynh đảo qua đời, có quá nhiều kẻ ngo ngoe rục rịch. Tên nào tên nấy cũng muốn cắn Đại Chu một miếng

Phường đạo chích như bọn cướp biển lại càng như một đám chuột thấy mồi ngon liền chui ra, biết Tống Tinh Mạc không có ở đây, thủ lĩnh thủy quân cũng đã đổi thành người khác thì lập tức bắt đầu tìm kiếm cơ hội trả thù.

“Nhưng các ngươi bị tập kích không phải là do chính các ngươi sai sao? Vì sao năm đó không rời đi?”  Tống Tinh Mạc lạnh lùng nói.

Triệu Hải Trình im lặng một lúc thật lâu, sắc mặt xanh mét nói: “Đó là nhà của chúng ta, không thể cứ nói đi là đi được, dựa vào cái gì mà các ngươi sắp xếp thế nào thì chúng ta phải nghe theo thế ấy, dù cho y… y không phải gian thần thì y đấu đá tranh giành quyền lực vẫn làm liên lụy đến chúng ta.”

Tống Tinh Mạc lại cười nhạo một tiếng, “Phàm là lúc trước đổi thành một người khác làm thừa tướng, đứng vào vị trí của y, có ai sau khi giành được ba vạn binh vào tay sẽ thực sự thanh trừng cướp biển, ai sẽ thực sự quan tâm đám dân trên đảo các ngươi sống chết thế nào, ai sẽ thật sự nghĩ đường lui yên ổn cho các ngươi chứ.”

Tuy nói tàn nhẫn, nhưng đây chính là sự thật, đối với những người ở trên địa vị cao mà nói, khi đấu tranh quyền lực sẽ coi thiên hạ là bàn cờ, ai sẽ để ý mấy trăm mạng trên một hòn đảo nhỏ chứ. Có lẽ còn chẳng nghĩ tới luôn, nhưng đối với đại sự của toàn thiên hạ, những người này có thể là ác nhân sao?

Hạ Lan cùng Tần Dư không khỏi gật đầu, Liễu Chẩm Thanh thân là quan lớn triều đình đã làm được chuyện mà rất nhiều người không thể làm được, nhưng vẫn phải chịu oán hận, quả thực là vớ vẩn. Không ai có thể thời thời khắc khắc bảo vệ đám dân đảo bọn họ được, vận mệnh của bản thân không phải nên tự mình sửa sao?

Nhưng Triệu Hải Trình giận trừng hai mắt có vẻ vẫn không muốn thừa nhận. “Không phải, không phải như thế, ngươi biết trơ mắt nhìn toàn bộ thân nhân tộc nhân của mình chết thảm trước mặt mình là cảm giác gì không?!”

Mà lúc này Dịch Xuyên đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi thật đúng là kỳ quái.”

Triệu Hải Trình sửng sốt, nhìn về phía Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên đơn giản nói thẳng, “Ngươi nguyện ý duy trì trạng thái lúc trước cũng chỉ là vì những người bị bắt đưa đi làm cống vật không phải đệ đệ muội muội của ngươi mà thôi.”

Mặt Triệu Hải Trình tái nhợt, há miệng lại không biết nói gì.

Dịch Xuyên vạch trần một sự thật trần trụi xấu xí nhất, khi đó tuy đội tàu của họ chưa bao giờ làm mấy chuyện này nhưng đã từng thấy những tên cướp biển khác trói những thiếu nam thiếu nữ được cống nạp lên cột buồm để mua vui, mà những người này thường là cô nhi trên đảo có cha mẹ người thân ra biển gặp nạn không trở về.

Dịch Xuyên nói: “Kẻ giết người chính là cướp biển, ngươi không nghĩ đến việc diệt sạch tất cả cướp biển, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, mà lại đi trách bọn họ, vì trách họ mà còn không tiếc cấu kết cùng cướp biển, ta thực sự không hiểu nổi.”

Tống Tinh Mạc lại khẽ cười nói: “Thật ra rất đơn giản thôi, bởi vì thay vì tự trách người bên mình thì trách người không thương tổn chính bọn họ mới là đơn giản nhất. Sao bọn họ dám oán trách cướp biển chứ, dù sao cướp biển sẽ thực sự giết người.”

Dịch Xuyên nghe mà vẫn có chút không hiểu, nhưng những người khác lại có vẻ đã hiểu rõ.

Triệu Hải Trình thẹn quá hóa giận, cả người run rẩy, “Ngươi giảo biện hơn nữa cũng không thể thay đổi được gì đâu, mầm tai họa này do các ngươi gieo là sự thật, là các ngươi hại chết nhiều người như vậy.”

Đại khái là bởi vì quá mức kích động, miệng Triệu Hải Trình tràn đầy máu tươi.

Ngón tay quấn lọn tóc của Tống Tinh Mạc nâng lên khảy hoa tai của mình một cái.

“Vậy để ta nói cho ngươi biết một chân tướng vừa mới điều tra ra được nhé.” Tống Tinh Mạc chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó, có phải ngươi đã cứu một tên phản tặc trôi dạt lên đảo hay không?”

Triệu Hải Trình sửng sốt, vẫn nghi ngờ nhìn Tống Tinh Mạc, “Thì sao, nếu không nhờ người bị gọi là phản tặc trong miệng các ngươi biết báo ơn được chúng ta cứu năm đó, sau đó lại nghe tin chúng ta xảy ra chuyện mà quay lại cứu chúng ta thì trên đảo đã chẳng còn ai sống sót cả.”

Tống Tinh Mạc nở nụ cười, trực tiếp la lớn: “Người đâu, đem phạm nhân phòng số 5 lại đây.”

Mọi người không rõ nguyên do, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy binh lính đem một tên rõ ràng đã bị nghiêm hình bức cung tới.

Triệu Hải Trình liếc mắt một cái liền nhận ra, “Hải thúc!”

Hải thúc kia ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, cả người không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Tống Tinh Mạc đá cho một chân, nói: “Nói! Nói những gì ngươi đã khai ra lại một lần nữa!”

Triệu Hải Trình ngây người nhìn người trước mắt, trong lòng thoáng có dự cảm không lành.

“Năm đó… năm đó chúng ta bị đuổi bắt, gặp bão trên biển, ta được… được bọn họ cứu. Ở đó một thời gian thì liên hệ được với người nhà, lúc đó chúng ta cần nhất là một nơi để che giấu tung tích, né tránh đuổi bắt, vì vậy sau khi thương lượng xong đã quyết định sẽ tránh trên hòn đảo kia.”

Vẻ mặt Triệu Hải Trình dại ra, ngữ khí gần như là khẩn cầu: “Cho nên thúc quay lại thấy chúng ta gặp nạn mới ra tay cứu giúp?”

“Là… là chúng ta quay lại nhìn thấy cướp biển muốn đánh lén nhưng vì có hệ thống phòng thủ báo tin Liễu tướng gia để lại, bọn chúng không dám liều lĩnh. Vì vậy chúng ta… chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo để che giấu hành tung.”

Mắt thường cũng thấy huyết sắc trên mặt Triệu Hải Trình rút đi, đồng tử không khống chế được bắt đầu run rẩy.

“Mau nói, biện pháp gì?” Tống Tinh Mạc thúc giục.

Hải thúc run lên, cũng không dám nhìn về phía Triệu Hải Trình nữa, cúi đầu tiếp tục kể: “Chúng ta muốn… muốn dựa theo nhân số bên ta để hoàn toàn thay đổi những người trên đảo bị khuyết, cho nên liền… liền ám sát thủ vệ canh giữ trên tháp, báo với cướp biển là có thể công kích, đợi đến khi cướp biển đều đã đánh lên đảo, chúng ta lại tìm cơ hội ra ngoài giết cướp biển, khiến dân trên đảo mang ơn, đồng ý thu nhận chúng ta, để chúng ta chiếm thân phận của những người đã chết, quang minh chính đại sống trên đảo. Như vậy là chúng ta có thể thoát khỏi sự lùng bắt của triều đình. Còn có được thủ hạ trung thực tận tâm thay chúng ta điều tra tin tức bên ngoài.”

Lời kể kết thúc, toàn bộ phòng giam yên tĩnh đến đáng sợ.

Bản tính xấu xa của con người, sự tình xoay ngược hoàn toàn khiến người ta nghẹn họng trân trối.

Tất cả mọi người không thể không cảm thán một tiếng không dám tin.

Mà là nguyên nhân của hết thảy mọi chuyện, Triệu Hải Trình ngây ngốc nhìn người chính tay hắn đã cứu, giọng nói như đã mất hết sức sống, khô khốc hỏi: “Vì sao? Ta đã cứu ông… Vì sao lại tàn nhẫn với chúng ta như vậy?!”

Hải thúc vốn chính là một quan triều đình, bị Triệu Hải Trình chất vấn, đáng ra đúng là nên có chút chột dạ, nhưng giây phút này lại mở miệng đáp: “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.”
Bình Luận (0)
Comment