Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 99

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Liễu Chẩm Thanh vì lúc say rượu lại đi ngâm nước nóng nên đầu váng mắt hoa.

Quay đầu nhìn quả nhiên là không còn ai.

Tối qua men say xông lên não, Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn nghĩ nhiều, hưởng thụ cảm giác được thân hình rắn chắc của Hoắc Phong Liệt vây quanh mình, lại cảm nhận được sự kiên nhẫn cùng dịu dàng của Hoắc Phong Liệt, đương nhiên cũng hiểu rõ tình cảm của Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ đến đây, không khỏi mở hai tay ra nhìn, như thể trên tay vẫn còn sót lại xúc cảm đêm qua.

Lúc vừa tỉnh lại đúng là cũng khá bất ngờ, đến bây giờ vẫn thấy tay hơi ê ẩm.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mỹ mãn cười, có thể phát triển thêm một bước cũng tốn nhiều não của y lắm đấy.

Tối hôm qua khi suy nghĩ còn hỗn loạn, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Vì đề phòng không để Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy hình xăm của mình, một bàn tay của Hoắc Phong Liệt vẫn luôn giữ lấy đầu y, một tay kia thì giúp y giải quyết, cho nên Liễu Chẩm Thanh liền nhân cơ hội luồn tay vào nước.

Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt đang ngượng ngùng nhẫn nại nhận ra thì đã muộn rồi. Dù cả người hắn run lên, muốn đẩy y ra, muốn gạt tay y ra, muốn ngăn cản hết thảy nhân tố có thể khiến mình mất khống chế thì cũng cay đắng nhận ra rằng hắn chỉ có thể dùng một bàn tay để chặn hai cái tay đang tác loạn của y mà thôi.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh đã bất mãn răn dạy khiến hắn không thể dừng lại, cuối cùng kết quả không cần nói cũng biết Hoắc Phong Liệt đã bị bắt nạt một cách áp đảo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý để Liễu Chẩm Thanh phá vỡ lớp giấy ngăn cách giữa hai người.

Phản ứng ngây ngô non nớt của Hoắc Phong Liệt khiến Liễu Chẩm Thanh rất vui vẻ, cuối cùng lại thành như chính y mới là kẻ bắt nạt người ta ấy.

Khi Hoắc Phong Liệt không thể chịu nổi nữa còn không ngừng ghé vào tai y gọi Thanh ca, thậm chí còn cắn một cái lên vai y, nhưng cuối cùng y đã ngất đi, không biết sau đó thế nào.

Dù sao lần này coi như đã đi quá giới hạn rồi, giữa hai người hoàn toàn không còn trong sạch nữa, để xem tên nhóc này định làm gì đây.

Liễu Chẩm Thanh như đã đạt được lạc thú nào đó trong cuộc giằng co với Hoắc Phong Liệt, vô cùng thỏa thuê đắc ý.

Sau khi tỉnh lại, nhìn canh giờ thì thấy vừa lúc là thời gian Hoắc Phong Liệt đi châm cứu, Liễu Chẩm Thanh cắn một cái bánh bao rồi đi qua chỗ hắn.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt để trần thân trên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Hàn Diệp ở cạnh thì vừa châm cứu cho chính mình vừa châm cứu cho Hoắc Phong Liệt.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh tò mò tiến lên hỏi.

Hàn Diệp bất mãn liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, “Say rượu.”

Liễu Chẩm Thanh kinh hãi: “Mới có ba chén thôi mà.”

Hàn Diệp lập tức không vui nói: “Bình thường ta đâu có uống đâu!”

Liễu Chẩm Thanh vội dỗ dành: “Đúng đúng đúng, ngươi không luyện được kỹ năng này.”

Hàn Diệp hừ lạnh một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh nói xong liền đi tới trước mặt Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt thoáng ngẩng đầu nhìn y một cái nhưng lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Liễu Chẩm Thanh cười trộm chọn chỗ ngay trước mặt hắn mà ngồi, khiến Hoắc Phong Liệt lập tức luống cuống tay chân.

Đột nhiên Hàn Diệp ồ một tiếng nói: “Dị ứng sao? Sao trên bả vai với cổ nhiều vết đỏ thế này?”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, Liễu Chẩm Thanh ngó một cái lập tức hiểu, khóe miệng hơi cong lên: “Không phải đâu.”

Hàn Diệp kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Ngươi có thể đoán ra à.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn đồ đệ của mình, nghĩ thầm đồ đệ này không phải học y nhiều quá ngu luôn rồi đấy chứ, cái này còn không nhìn ra, còn bày ra vẻ mặt “Ta chưa nhìn ra được, sao một tên gà mờ như ngươi lại khẳng định thế” nữa chứ.

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, sau đó ái muộn nhướng mày: “Có thể chứ, vì là tối qua ta làm cho hắn đấy chứ đâu.”

Hoắc Phong Liệt lập tức hít mạnh một hơi, tay để trên đầu gối không khỏi nắm chặt lại.

Hàn Diệp đang nghĩ có nên thêm cho mình một châm nữa để giữ tỉnh táo không, nghe thấy một câu như vậy thì suýt nữa đã châm nhầm huyệt.

“Ngươi…… Các ngươi!” Hàn Diệp nghẹn họng.

“Làm gì mà kinh ngạc thế, ngươi cũng lớn già đầu rồi mà.” Liễu Chẩm Thanh càng nói càng thêm trắng trợn, thậm chí trong giọng nói còn mang theo ý cười. Rõ ràng y đang trêu chọc trẻ con.

Hàn Diệp hận không thể chọc điếc tai mình luôn, mà lúc này trong lòng Hoắc Phong Liệt cũng nổi sóng.

Hắn không rõ…… thật sự không rõ Thanh ca là có ý gì?

Tối hôm qua không phải là do uống quá nhiều rượu nên mới nhất thời nổi hứng sao? Không phải là nên che giấu không nhắc lại sao?

Vì sao Thanh ca lại như vậy? Là cố ý sao?

Thật sự không sợ hắn không còn cam tâm chịu đựng rồi… thật sự cưỡng bách huynh ấy sao!

Nhưng mọi chuyện tối qua với hắn đều như mơ vậy, hắn đột nhiên hèn mọn phát hiện ra, Thanh ca trêu đùa hắn như vậy cũng được, dù có là lợi dụng hắn để phát tiết thì hắn cũng nguyện ý.

Nhưng Hàn Diệp không muốn, rống một tiếng lên với Liễu Chẩm Thanh chỉ biết trêu đùa người khác bảo y cút ngay.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, đi dạo cho tỉnh táo đầu óc, dạo được một vòng đột nhiên thấy Tống Tinh Mạc hoảng loạn ôm quần áo chạy qua, cực kỳ giống như đã làm chuyện gì đó sai trái, giống một tên sở khanh ngủ với nhầm người ấy.

Liễu Chẩm Thanh hô một tiếng, Tống Tinh Mạc lập tức sáng mắt xông tới hỏi: “Tối hôm qua…… Tối hôm qua ta làm sao vậy?”

Liễu Chẩm Thanh:……

“Ngươi ném ta vào bồn tắm của Hoắc Phong Liệt.”

Tống Tinh Mạc sửng sốt sờ sờ cằm nói: “Có ấn tượng, sau đó thì sao?”

Liễu Chẩm Thanh hơi cong khóe miệng, đang định khoe khoang cuộc vui tối qua của mình.

Tống Tinh Mạc lại có vẻ biết rõ huynh đệ của mình sẽ dông dài, lập tức ngắt lời: “Ta là hỏi ta sau đó thì sao?”

Hứng thú chia sẻ của Liễu Chẩm Thanh bị đánh gãy, y nói thẳng: “Sao ta biết được, không phải ngươi đã chạy đi cùng Dịch Xuyên sao?”

Vẻ mặt Tống Tinh Mạc lập tức chuyển sang vẻ khó nói.

“Lạ thật, nhìn ngươi như vậy, đừng nói là đêm qua ngươi không kìm được lòng đã làm xằng làm bậy với người khác đấy nhé, không phải ngươi định thủ thân như ngọc vì Dịch Xuyên sao?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi.

Tống Tinh Mạc vẻ mặt như đưa đám nói: “Chính là Dịch Xuyên đó.”

“Cái gì?!” Liễu Chẩm Thanh kinh hãi: “Chẳng lẽ do ngươi say rượu, không đúng, một tay của ngươi đâu có dùng được, Dịch Xuyên lại không say, võ công hắn còn cao hơn ngươi…” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, đột nhiên ồ một tiếng, “Chẳng lẽ là ngươi bị hắn… Ta nên chúc mừng không?”

Hình như Tống Tinh Mạc vốn là công mà nhỉ…

“Không phải, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ hình như ta đã hôn hắn một cái, xong đời rồi, xong đời rồi. Đợi đó, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ phải tới nhặt xác cho ta đấy.” Tống Tinh Mạc mặt như đưa đám nói. Bình thường y ồn ào chuyên nói mấy lời trêu chọc người khác thì thôi, Tống Tinh Mạc thực sự chưa từng xuống tay với ai bao giờ.

Chỉ hôn một cái thôi ấy hả?

Liễu Chẩm Thanh câm nín nhìn Tống Tinh Mạc, đến khi giọng Dịch Xuyên vang lên.

“Các ngươi ở đây làm gì?”

Tống Tinh Mạc lập tức trốn ra sau lưng Liễu Chẩm Thanh, cẩn thận ngó Dịch Xuyên.

“Nên đi chữa tay rồi.” Dịch Xuyên không kiên nhẫn tiến lên nói với Tống Tinh Mạc.

“Ngươi……” Tống Tinh Mạc thấy Dịch Xuyên bình thường, không khỏi hoài nghi cái nụ hôn kia có phải là mơ hay không. “Cái kia, ta tỉnh lại trong phòng ngươi, tối qua chúng ta đã ngủ cùng nhau sao?”

Ý ghét bỏ trên mặt Dịch Xuyên càng rõ ràng hơn, đáp: “Ngươi uống say, sống chết không chịu về phòng, nằng nặc đòi ngủ ở chỗ của ta.”

“Thế mà ngươi cũng đồng ý?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc.

Dịch Xuyên híp mắt nói: “Bởi vì ta không đồng ý, ngươi liền dùng cái tay bị thương kia của ngươi đánh nhau với ta.”

Tống Tinh Mạc:……

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn Tống Tinh Mạc, sao y cứ thấy phản ứng của Dịch Xuyên hình như… hơi xa lạ nhỉ? Dù sao Dịch Xuyên cũng rất chán ghét chuyện nam nam. 

Tống Tinh Mạc cũng nghĩ đến điểm này, nhịn không được hỏi: “Ngoài cái đó ra, tối qua ta còn làm gì nữa sao.”

Dịch Xuyên bình tĩnh tự nhiên đáp: “Không có, đi mau, đi chữa tay.”

Tống Tinh Mạc đầy dấu chấm hỏi, chỉ có thể vừa mặc đồ vừa đuổi theo cho kịp, lại bỏ lỡ ánh mắt chợt lập lòe của Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên an ủi chính mình, cũng chỉ là bị một con ma men vô lại mặt dày cưỡng hôn một cái thôi, hắn bị hôn đến mềm cả chân cũng chỉ do hắn chưa từng hôn ai bao giờ nên không có kinh nghiệm thôi, không có gì ghê gớm hết.

Dịch Xuyên cúi đầu chà xát tay, tựa như vẫn có thể cảm giác được xúc cảm chạm vào đuôi tóc mềm mại của Tống Tinh Mạc khi giãy giụa, cùng cảm giác chạm vào khuyên tai lạnh như băng. Giây tiếp theo đã bị bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Tinh Mạc bắt lấy tay hắn đè xuống. Nếu không phải vì lo cho cái tay của y thì còn lâu hắn mới dễ bị đè lại như vậy.

Cuối cùng Tống Tinh Mạc tự té xỉu, nếu không phải do mặt y lúc ngủ rất giống một nữ nhân thì hắn thực sự đã đấm cho một phát rồi.

Bởi vì Dịch Xuyên kêu Tống Tinh Mạc đi trị liệu, Liễu Chẩm Thanh nghĩ Hoắc Phong Liệt cũng nên trị liệu xong rồi, bèn đi theo họ.

Nhưng vừa mới tiến vào đình viện đã thấy một bóng người chạy vụt qua, lại là một tên quần áo không chỉnh tề nữa, hiện tại đang lưu hành trào lưu mặc nội y chạy loạn sao?

Mắt thấy bóng người vọt vào phòng, Liễu Chẩm Thanh nhận ra đó là Hạ Lan.

Đi vào cửa, liền nhìn đến Hạ Lan bắt lấy cánh tay Hoắc Phong Liệt hỏi dồn dập: “Ngươi thực sự không biết Tần Dư vì sao lại đơn độc rời đi sao? Không phải chuyện gì y cũng nói với ngươi sao?”

Nhìn Hạ Lan sốt ruột đến phát hỏa, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể nói: “Tối qua ngươi đã ở cùng y?”

Hạ Lan nghẹn họng, thậm chí có thể nói trước khi hắn ngủ thiếp đi, Tần Dư vẫn còn nằm trong lòng hắn.

Hoắc Phong Liệt nhìn hắn không hỏi, chỉ nói: “Y không để lại lời nào?”

Hạ Lan vội nói: “Chỉ để lại một tờ giấy, nói y về kinh thành, nhưng rõ ràng y đã đồng ý với ta tạm thời sẽ không về.”

Hoắc Phong Liệt hơi sửng sốt, “Y đồng ý?”

Hạ Lan lúc này mới cứng đờ, nhớ lại, đúng vậy, Tần Dư chưa đồng ý, chỉ là tối qua Tần Dư đã chủ động, khiến Hạ Lan cho rằng quan hệ của bọn họ đã thay đổi.

Hắn không tin Tần Dư không nghe ra được ý của hắn, hắn chính là không muốn bọn họ về kinh thành để rồi bị cuốn vào phiền toái, hắn muốn bọn họ có thể thảnh thơi ở bên nhau một thời gian, rồi lại tiến thêm một bước…

Nhưng Tần Dư đã đi rồi, làm lơ lời đề nghị của hắn, một mình về kinh, đây là… từ chối hắn sao? Quả nhiên trong lòng y hắn… không hề quan trọng chút nào.

Hạ Lan cắn răng mở miệng hỏi tiếp: “Việc y đơn độc rời đi có liên quan gì đến bí mật y đã nói với ngươi không?”

Hoắc Phong Liệt nhìn dáng vẻ rối rắm của Hạ Lan, mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn biết thì trở về hỏi y đi.”

Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt. “Đều là huynh đệ, ngươi không giúp ta chút nào sao?”

Hoắc Phong Liệt lại nói: “Bởi vì là huynh đệ, cho nên chỉ có thể nói tới đây.”

Hạ Lan đã không muốn phí lời với Hoắc Phong Liệt nữa, cả giận nói: “Hừ, ông đây không cùng ngươi đi chữa bệnh nữa, ông đây phải về kinh báo cáo công tác rồi!”

Nói xong xoay người chạy đi.

Liễu Chẩm Thanh đi ra khỏi phòng cùng Hoắc Phong Liệt, nhìn Hạ Lan đi xa, nói: “Để hắn trở về chưa chắc đã là tốt, sau lưng hắn còn có Cẩm Y Vệ, có khả năng sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó tình thế sẽ rất khó xử.”

Hoắc Phong Liệt lại nói: “Không cho hắn trở về, nếu chẳng may xảy ra chuyện, hắn sẽ trách ta, hơn nữa… đường có gian nan hơn nữa nhưng chỉ cần là bọn họ thì có thể đi tiếp được, bọn họ không cần chúng ta lựa chọn giúp.”

“Vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ không lo lắng?”

Hoắc Phong Liệt lắc đầu, đột nhiên lẩm bẩm: “Sớm rời khỏi bên người ta chưa chắc đã là chuyện xấu. Nói không chừng sau này sẽ phải đối đầu nhau.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, khó hiểu nhìn Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt cũng không lộng quyền, trung với Nguyên Giác, chỉ cần hai người kia cũng không phản bội hoàng đế, thì vĩnh viễn sẽ không có chuyện phải đối đầu với Hoắc Phong Liệt mới đúng.

“Sao tự nhiên lại nói vậy?” Liễu Chẩm Thanh quan tâm hỏi.

Hoắc Phong Liệt không nhiều lời nữa, quay đầu nói: “Ta đi xem xem đoàn người triều đình phái tới có vấn đề nào không.”

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên giữ chặt Hoắc Phong Liệt lại, thân thể Hoắc Phong Liệt lại run lên một chút.

Liễu Chẩm Thanh cười, quả nhiên, Nhị Cẩu chỉ đang giả vờ bình tĩnh, tìm lý do né tránh mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Còn chưa ăn sáng đâu, ăn xong hẵng đi.”

Liễu Chẩm Thanh không do dự kéo Hoắc Phong Liệt đến phòng bếp, bê một băng ghế đến ngồi trước mặt Hoắc Phong Liệt nhìn hắn ăn.

Hoắc Phong Liệt vừa mới chịu áp lực cắn một miếng bánh bao thì nghe Liễu Chẩm Thanh chậm rãi lên tiếng: “Tối qua cảm thấy thế nào?” 

Hoắc Phong Liệt kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa bị bánh bao sặc chết, vội nuốt bánh bao xuống, không biết nên nói gì.

“Hỏi đệ đấy, tối qua có thoải mái không?”

Hoắc Phong Liệt chịu không nổi, có chút giống nuốt không trôi, vỗ ngực mình mấy cái, thấy Liễu Chẩm Thanh đưa cho bát canh thì vội nhận lấy uống.

Liễu Chẩm Thanh nhìn hắn uống canh thì tiếp tục: “Dù sao thì ta cũng rất thoải mái, tay của Nhị Cẩu vừa lớn vừa có vết chai do luyện kiếm…”

“Phụt!” 

Một ngụm canh phun ra ngoài.

“Ta lần đầu tiên giúp người khác làm thế, nếu làm không tốt, đệ phải nói cho ta biết nhé, ta sẽ tiến bộ.”

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu lên không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt chân thành nói: “Loại chuyện này, ta là người duy nhất đúng không.”

Hoắc Phong Liệt có vẻ không chịu được nữa, “Thanh…… Thanh ca?”

Liễu Chẩm Thanh không ngừng cố gắng, duỗi tay giúp Hoắc Phong Liệt đang phát ngốc lau nước canh dính bên mép, cuối cùng đặt ngón tay lên miệng mình liếm sạch, toàn bộ hành động của y đều khiến đồng tử Hoắc Phong Liệt run run.

Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm chống đầu, cố ý ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt Hoắc Phong Liệt, “Tối qua mệt cho tay của ta quá đi, nhưng cũng là do không thành thục, lần sau… hẳn là sẽ biểu hiện tốt hơn một chút.” 

Nói xong, Liễu Chẩm Thanh như có thể nhìn thẳng vào linh hồn Hoắc Phong Liệt, chờ đợi phản ứng của hắn.

Nhưng vận may không tốt, phí công lắm mới tạo được bầu không khí lại gặp Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên cũng tới đây tìm đồ ăn sáng.

Đợi bọn họ chào hỏi nhau xong, Hoắc Phong Liệt tóm chắc cơ hội chuồn ra ngoài nhanh như gió.

“Đi gặp quan viên sao phải đi nhanh như vậy chứ?” Tống Tinh Mạc vuốt cằm nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Ngươi bắt nạt hắn à?”

Liễu Chẩm Thanh vươn người, dáng vẻ rất chi là sung sướng nhàn nhã, “Nào có.”

Nói xong đang định rời đi thì bị Tống Tinh Mạc gọi lại, “Đúng rồi, Dịch Xuyên có chuyện muốn nói.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên nói: “Sáng nay ta nhận được tin tức từ phía phòng giam, có người dân từng sống trên đảo muốn lấy công chuộc tội nên đã khai ra một manh mối, đầu tiên là đưa tin cho ta rồi mới chuyển tới chỗ nhóm quan viên từ kinh thành. Tin tức có liên quan tới người ngoại lai trên đảo.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức tỉnh táo hẳn, có chút căng thẳng nhìn Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên nói: “Bọn họ nói đã nhìn thấy một nam tử võ công rất lợi hại, trên người có ký hiệu của một quý tộc thuộc Nam Thục quốc.”

Nam Thục quốc thì Liễu Chẩm Thanh biết rõ, chính là một trong ba quốc gia phía Tây Nam từng bị Hoắc Phong Liệt đánh cho tan rã.

Tống Tinh Mạc khẽ cười một tiếng nói: “Cái phát hiện này hẳn sẽ truyền đến tai hoàng thượng. Có lẽ sẽ đòi phía Tây Thục quốc cho một lời giải thích, nhưng không ngờ phản tặc còn liên quan tới cả ngoại tộc.” 

Là Đông Xưởng có liên quan tới phản tặc, lại có thêm cả ngoại tộc nữa.

Bất an trong lòng Liễu Chẩm Thanh dần tăng lên, đang nghĩ ngợi thì thấy Hàn Diệp đi tới.

Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên vội mời Hàn Diệp cùng tới ăn sáng.

Hàn Diệp hỏi Liễu Chẩm Thanh định bao giờ thì xuất phát đến Y Cốc.

Mà Y Cốc lại nằm ở vị trí giao giữa Nam Thục quốc cùng Đại Chu.

Liễu Chẩm Thanh nói để Hoắc Phong Liệt quyết định thời gian.

Mãi đến giữa trưa Hoắc Phong Liệt mới trở về, vừa trở về liền nói với Liễu Chẩm Thanh: “Hoàng Thượng cho ta một mật chỉ.”

Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc, “Không phải mấy viên quan kia đã tới được vài ngày rồi sao?”

“Mật chỉ là sáng nay mới đưa đến.” Nói Hoắc Phong Liệt liền đưa mật chỉ cho Liễu Chẩm Thanh xem.

Liễu Chẩm Thanh mở ra đọc, lập tức nhíu mày, trùng hợp vậy sao?

Mật chỉ nói phát hiện gần đây Tây Thục quốc ngo ngoe rục rịch, cảm giác có chút vấn đề, hy vọng Hoắc Phong Liệt có thể vòng đến Nam Phong thành thay hoàng thượng tuần tra một lượt. Phía Hoàng thượng đã đưa tin cho thành chủ của Nam Phong thành, để bên đó tiếp đãi Hoắc Phong Liệt.

Mà Nam Phong thành chỉ cách Tây Thục quốc một mảnh rừng rậm nguyên thủy thôi.
Bình Luận (0)
Comment