Gần đây Trì Phương rất bận, từ sau khi đi du học ở M quốc về, Trì Phương không trực tiếp tiến vào xí nghiệp Trì thị, mà bắt đầu lại từ đầu, sáng lập một công ty Internet.
Công ty vừa thành lập, tất cả mọi chuyện đều do một tay Trì Phương lo liệu, tuy dưới trướng có không ít người, nhưng chung quy chẳng giúp được bao nhiêu. Hai người đều bận rộn, Trì Phương đành phải mang Cá Nhỏ đến chỗ mẹ Trì. Tình yêu bà dành cho Cá Nhỏ vượt qua Trì Chính bằng tốc độ ánh sáng, ngay cả vị trí số một của Trì Phương cũng lung lay khó giữ.
Khó khăn lắm mới phê duyệt xong dự án đầu tiên và quyết định chức vụ quản lý, Trì Phương đưa mắt nhìn cửa sổ, lúc này mới phát hiện bầu trời đã tối đen. Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối rồi.
Sao Vu Mặc không gọi điện thoại cho cậu?
Trì Phương nghi ngờ mở khung trò chuyện với Vu Mặc ra, phía trên hiển thị lần nói chuyện gần nhất là ba ngày trước.
Trì Phương chậm rãi nhìn chằm chằm, suy nghĩ đến những chuyện gần đây.
Lần cuối ăn cơm hình như là một tuần trước, còn lần cuối cùng nhau đi xem phim... Có vẻ là ba tháng trước. Dường như đúng là... Cậu đã không quan tâm đến Vu Mặc rất lâu rồi.
Trì Phương hơi hổ thẹn, ngoan ngoãn nhắn tin cho Vu Mặc.
Trì Phương: Có ở nhà không? Anh ăn cơm chưa?
Tin nhắn gửi đi được mười phút, Vu Mặc vẫn không trả lời.
Trong lòng Trì Phương căng thẳng, không lẽ Vu Mặc giận cậu thật rồi? Cậu chần chờ giây lát, không gọi cho Vu Mặc, mà đứng dậy rời khỏi công ty. Vị trí công ty nằm ở khu công nghệ cao, buổi tối ngoại trừ nhân viên tăng ca thì không còn ai, yên tĩnh đến mức Trì Phương chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mình.
Giờ đã là tháng 12, vừa ra khỏi cửa công ty, lập tức có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.
Trì Phương quấn chặt khăn quàng cổ, lái xe quay về biệt thự.
Biệt thự cách công ty Trì Phương không xa, lái xe 15 phút là đến, tuy đèn ngoài biệt thự không bật, nhưng vẫn có thể thấy được một chút ánh sáng lẻ loi trong nhà.
Trì Phương thấy thế, thả lỏng tâm trạng.
Không lẽ Vu Mặc xem ti vi rồi ngủ quên mất rồi...
Trì Phương đoán mò, đỗ xe dưới gara. Lúc đi đến cửa biệt thự, cậu chợt cảm thấy má mình hơi lành lạnh. Cậu hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời. Dưới ánh đèn đường, có thể nhìn thấy những bông tuyết bé nhỏ chậm rãi rơi xuống.
Trì Phương lau giọt nước đọng lại trên mặt, mở cửa.
Trong nhà tối đen, ánh đèn hiu hắt khi nãy không biết chạy đi đâu mất rồi. Trì Phương yên lặng đứng trước cửa, những cảnh phim đáng sợ trong phim kinh dị chợt loé qua trong đầu cậu. Trì Phương run rẩy, định đưa tay bật đèn theo bản năng, nhưng cậu ấn công tắc mấy lần, mà đèn trong nhà không sáng lên.
Không lẽ bị cúp điện...
Tâm trạng Trì Phương hơi hoảng loạn, cậu đứng ở cửa, cũng không dám vào trong, nhỏ giọng gọi, "Vu Mặc? Anh đâu rồi?"
Giọng cậu vừa phát ra, phòng khách tối đen đột nhiên loé lên ánh sáng yếu ớt. Một cây noel đặt giữa phòng khách, phía trên treo đèn trang trí đủ loại màu sắc, rọi sáng xung quanh.
"Giáng sinh vui vẻ." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trì Phương, cậu lùi ra sau theo bản năng, va vào lồng ngực đã chuẩn bị từ trước của người nào đó.
Đèn phòng khách sáng bừng.
Trì Phương sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, đồ đạc trong phòng được trang trí bằng những dải ruy băng đầy màu sắc, trên cây noel treo những hộp quà bé bé xinh xinh, bàn ăn bên cạnh cũng dọn sẵn thức ăn.
Cậu đột nhiên không biết nói gì, mờ mịt nhìn về phía Vu Mặc.
Vu Mặc cúi đầu, cẩn thận phủi những sợi pháo giấy trên tóc Trì Phương đi, thấp giọng nói: "Hôm nay là giáng sinh."
Trì Phương sững sờ, lúc này mới phản ứng được, cậu xoa xoa trán, nói lời xin lỗi: "Em... Em quên mất."
Gần đây cậu bận đến không nhớ được ngày tháng, ngày nào cũng tất bật như đang mở hội, căn bản không thể nhớ rõ hôm nay là ngày gì. Động tác của Trì Phương hơi dừng lại, hôm nay là giáng sinh, có nghĩa là... Hôm qua là đêm giáng sinh, nhưng hôm qua hơn 12 giờ cậu mới về nhà, lúc đó Vu Mặc đã ngủ rồi, chỉ là trên bàn có đặt một quả táo đỏ...
"Đó là quả bình an à?" Trì Phương hỏi.
Vu Mặc gật đầu, nắm lấy tay Trì Phương, thở dài một cái từ tận đáy lòng.
Kể từ lúc ở cạnh Trì Phương, những suy nghĩ âm u của Vu Mặc đã hoàn toàn bị kiềm chế, bình thường Trì Phương đều ở bên cạnh hắn, nên hắn không hề cảm thấy bất an chút nào. Nhưng nửa năm gần đây, đa số thời gian Trì Phương luôn bận rộn ở công ty, bình thường toàn về rất muộn. Con thú vốn đã an ổn trong lòng ngày càng hung mãnh không yên, khát vọng của hắn với Trì Phương cũng càng thêm sâu đậm.
Trì Phương cũng không nhận ra tầm mắt của Vu Mặc bên cạnh đang ngày càng tối đen, cậu hiếu kỳ được Vu Mặc dẫn đến bàn ăn, nhìn thức ăn trên bàn, kinh ngạc hỏi: "Anh làm hết á?"
Vu Mặc gật gật đầu.
Trì Phương thật sự không ngờ Vu Mặc còn có tài lẻ này, cậu mặt không đổi sắc đảo mắt qua tủ thuốc, bên trong chắc là còn thuốc dạ dày, lập tức mỉm cười ngồi xuống.
Vu Mặc quan sát rõ ràng hành động nhỏ của Trì Phương, khẽ bật cười trong lòng. Đúng là hắn không giỏi nấu ăn, thói quen cẩn trọng khiến hắn gặp chút khó khăn khi làm theo hướng dẫn nấu ăn.
Cho một ít muối vừa đủ, vừa đủ là bao nhiêu? Một thìa? Hay là hai thìa?
Vu Mặc hận không thể viết rõ trọng lượng của tất cả gia vị trên sách hướng dẫn, hắn đã thí nghiệm rất nhiều lần, nay đến lễ giáng sinh mới ra được thành phẩm cuối cùng. Cũng may là gần đây Trì Phương khá bận, nên mới không để ý tốc độ rau củ thịt thà trong nhà biến mất ngày một bất thường.
Trì Phương và Vu Mặc ngồi xuống bàn, Vu Mặc mở nắp rượu vang đã chuẩn bị từ trước, rót cho cả mình và Trì Phương mỗi người một ly. Trì Phương đón lấy ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc lắc, chất lỏng sóng sánh màu đỏ khẽ chạm vào thành cốc, mê hoặc làm người say đắm.
Trì Phương mỉm cười, hai mắt nhìn Vu Mặc.
Tuy cậu và Vu Mặc đã tốt nghiệp từ lâu lắm rồi, nhưng vì địa vị của Trì gia, Trì Phương vẫn luôn không có cơ hội rèn luyện tửu lượng. Cậu hiện tại mặc dù không đến mức một chén đã gục, nhưng cũng không tốt là bao. Vu Mặc biết rõ tửu lượng của Trì Phương, nhưng vẫn tự tay rót rượu cho cậu...
Rượu này tác dụng chậm nhưng cũng hơi nặng...
Vu Mặc cây ngay không sợ chết đứng đối diện với ánh mắt của Trì Phương, không hề bất thường, giơ ly rượu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Trì Phương: "Giáng sinh vui vẻ."
Thấy thế, Trì Phương cũng tập trung, giơ ly lên chạm vào ly rượu của Vu Mặc.
Rượu vang vào miệng không hề đắng, mà còn mang theo sự ngọt ngào. Vì sở thích của Vu Mặc, nên trong nhà trước giờ chưa từng xuất hiện cà phê hay trà, cho dù là bất đắc dĩ muốn uống thuốc, thì nhất định phải chuẩn bị đồ ngọt trước cho Vu Mặc.
Nếu không thì... Trì Phương nhớ lại nửa năm trước, Vu Mặc đột nhiên bị bệnh. Vất vả lắm mới đỡ được một chút, vừa chuẩn bị uống thuốc thì phát hiện trong nhà đã hết đuờng từ hai ngày trước.
Kết quả... Trì Phương nghĩ đến cảnh tượng khi đó, mặt hơi đỏ. Cậu phải vừa dỗ dành vừa lừa Vu Mặc, còn... phải tự mớm thuốc, Vu Mặc mới miễn cưỡng nuốt xuống.
"Không thích à?" Vu Mặc nhìn Trì Phương uống rượu đến xuất thần, mở miệng hỏi.
Trì Phương lấy lại tinh thần, mỉm cười với Vu Mặc, lắc đầu, "Không có, ngon lắm."
Các món ăn mà Vu Mặc tự làm hơi nằm ngoài dự liệu của Trì Phương, tuy có thể nhìn ra là không quen làm cho lắm, nhưng so với tưởng tượng của Trì Phương thì ngon hơn rất nhiều. Trì Phương tủm tỉm cười nhìn Vu Mặc, âm thầm suy đoán không biết hắn đã luyện tập bao nhiêu lần để cho ra được kết quả như ngày hôm nay.
Vừa nghĩ đến một người lợi hại như Vu Mặc, mà phải đứng trong nhà bếp ảo não nhìn đống thất bại mình vừa tạo ra, Trì Phương nhịn không được cảm thấy vừa buồn cười vừa... Ấm áp.
"Ngon lắm." Không muốn nhìn Vu Mặc phải đứng ngồi không yên nữa, Trì Phương nhanh chóng đưa ra đánh giá.
Vu Mặc gật đầu, biểu cảm trên mặt không thay đổi, chỉ là Trì Phương nhận ra, sau khi nhận được lời khen của cậu, Vu Mặc đã thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng.
Hai người ăn cũng không nhiều, Trì Phương kể cho Vu Mặc nghe chuyện ở công ty, Vu Mặc cũng sẽ đưa ra một vài gợi ý dựa trên kinh nghiệm của mình. Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, Trì Phương mới để ý đến chai rượu vang đã vô tình bị họ uống sạch.
Đầu Trì Phương đột nhiên xoay mòng mòng, cậu mỉm cười với Vu Mặc.
Động tác của Vu Mặc dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn nhẹ nhàng cúi người, lau vệt rượu còn sót lại trên khoé miệng Trì Phương, áp sát vào tai cậu, thấp giọng hỏi: "Mệt không?"
Trì Phương mờ mịt mang theo sự phòng bị quan sát hắn, nửa ngày sau mới mơ hồi nhận ra người trước mặt là ai, phòng bị trong mắt nhanh chóng dỡ bỏ, chỉ còn lại sự ỷ lại lười biếng kèm theo một chút vui sướng, cậu dang hai tay ra, mỉm cười thật tươi, "Ôm!"
Vu Mặc nhìn biểu hiện rõ ràng đã xỉn quắc cần câu của cậu, bất đắc dĩ mỉm cười. Hắn vốn chỉ muốn Trì Phương có chút men say trong người, nào ngờ mình chỉ không chú ý có một chút mà cậu đã biến thành bộ dạng này rồi.
Thế này có tính là... Tự lấy đá đập chân mình không?
Vu Mặc thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại, khom lưng ôm Trì Phương vào trong lòng, Vu Mặc không khỏi vui mừng vì cho dù bản thân công việc bận rộn, nhưng vẫn không quên rèn luyện thân thể, không thì lúc này phải đau đầu lắm đây.
Hắn bế Trì Phương vào phòng ngủ, đắp kín chăn cho cậu, Vu Mặc vừa định ra ngoài dọn dẹp phòng khách thì đột nhiên vạt áo bị kéo lại.
Vu Mặc quay đầu lại, hai mắt Trì Phương sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, trông không khác gì Cá Nhỏ khi nhìn thấy cuộn len.
Vu Mặc bật cười, "Em sao vậy?"
Trì Phương chăm chú nhìn hắn như cũ, "Ôm!"
Vu Mặc vừa mới ngây người một lát, Trì Phương đã đá tung chăn lên, hai tay dang rộng, thể hiện bộ dạng rất muốn được ôm. Vu Mặc đành phải thoả hiệp nằm xuống, ôm con ma men nhỏ này vào lòng.
Thế nhưng...
"Ngoan, đừng nhúc nhích. Ngủ đi."
"Tiểu Phương ngoan, đừng cọ, a..."
"Đừng cắn, Trì Phương..."
Giọng nói của Vu Mặc ngày càng trầm, nhưng mà Trì Phương đã uống say căn bản không nhận ra sự nguy hiểm, vẫn nghiêm túc đấu tranh với chiếc sơ mi trên người Vu Mặc. Vu Mặc nhìn chằm chằm Trì Phương, thấp giọng hỏi: "Muốn cởi ư?"
Trì Phương kiên định gật đầu.
———————————————
Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Vu Mặc mới dọn dẹp phòng khách.