Sau Khi Sống Lại, Tôi Đào Góc Tường Của Chính Mình

Chương 11

Mỗi ngày Diệp Thiển đều sẽ vệ sinh sạch sẽ và đấm bóp thân thể mình. Cô có cảm giác thân thể nằm ba năm này đã được mình xoa bóp đến mức trơn láng, mềm mại như trước rồi.

Mạc Đình Xuyên thấy cô tận tâm tận lực, rất hài lòng mà tăng lương cho cô.

Diệp Thiển đếm mấy con số tiết kiệm được trong ngân hàng trên di động, cảm nhận sâu sắc được sự khác biệt giữa việc có tiền với không có tiền.

Đương nhiên Diệp Thiển mong bản thân có thể tỉnh lại hơn bất cứ ai hết. Nhưng khi đối mặt với thân xác không có ý thức gì trên giường của mình Diệp Thiển lại cảm thấy hi vọng vô cùng mong manh. Huống chi bây giờ cô còn đang ở trong thân xác của người khác, nếu như xét ở một mức độ nào đó, thân xác vốn có của cô có phải đã trở nên vô dụng rồi chăng?

Thân xác không có linh hồn thì có khác gì xác chết đâu chứ?

Diệp Thiển không dưới một lần có suy nghĩ muốn rút ống thở của mình, nhưng cô biết, nếu như mình dám làm chuyện đó thì nhất định Mạc Đình Xuyên sẽ tự tay bóp chết cô.

Trong đầu Diệp Thiển không khỏi tưởng tượng ra một vở kịch ngược luyến tình thâm. Cô tự hỏi liệu có phải mình và Mạc Đình Xuyên làm tổn thương quá nhiều người độc thân cho nên mới phải trải qua kiếp nạn này không nhỉ?

Không khí buổi sáng sau cơn mưa trong lành và mát mẻ. Diệp Thiển mở cửa sổ phòng để không khí tươi mới tràn vào, chưng thêm một bó hoa mới trên đầu giường.

Mạc Đình Xuyên còn đang chạy bộ buổi sáng ở ngoài, thím Văn đang làm điểm tâm trong bếp. Diệp Thiển sửa sang lại quần áo của mấy con búp bê màu hồng trên đầu giường lại một lần, cuối cùng quyến luyến mà bóp một con trên tay.

"Thiên linh linh, địa linh linh, Diệp Thiển tỉnh lại mau." Môi Diệp Thiển khẽ hôn lên thân thể của mình mấy cái, cái tính mê chơi của cô vẫn không bỏ được.

Cô còn lén lút đặt tên cho gấu bông, một con tên Tiểu Thiển, một con tên Tiểu Xuyên.

Lúc Mạc Đình Xuyên quay lại đúng lúc Diệp Thiển vừa ngân nga xong khúc nhạc tiến hành hôn lễ, đang để Tiểu Thiển và Tiểu Xuyên ôm hôn nhau.

Cô thấy Mạc Đình Xuyên thì vội dọn gấu bông vào, cầm một con trong tay đặt lên trên giường.

Mạc Đình Xuyên sẽ không hồ đồ đến mức cho rằng gấu bông là do người trên giường tự ôm lấy, anh chỉ nói với Diệp Thiển: "Em ấy không có bạn thân, cô có thể trò chuyện với em ấy. Trong phòng sách ngay bên cạnh toàn là sách em ấy thích, cô có thể lấy sách đọc cho em ấy nghe."

"Tôi biết rồi, thưa ông chủ." Diệp Thiển nhẹ nhàng trả lời nhưng lại cảm thấy lời của Mạc Đình Xuyên có hơi kỳ lạ.

Chí ít là bên ngoài mọi người đều biết tình cảm của Diệp Thiển và Lạc Hiểu Song như chị em gái. Đột nhiên Mạc Đình Xuyên lại nói cô không có bạn thân, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra ý đồ của Lạc Hiểu Song ư?

Diệp Thiển không thể không cảm thán người đàn ông Mạc Đình Xuyên này xử lý mọi chuyện kín kẽ thật, có thể âm thầm thay đổi sự thật vốn có.

Vừa dứt khoát, linh hoạt lại đủ quyết đoán.

Diệp Thiển cảm thán anh vì đây chuyện bản thân tận mắt chứng kiến. Nếu đổi lại là trước đây nói không chừng cô đã trách anh độc đoán, ngang ngược rồi.

Bây giờ Diệp Thiển mới hiểu lúc trước anh trai nói cô nhìn người nhìn chuyện còn non nớt lắm là có ý gì, xem ra cô phải rèn luyện thêm mới được.

Lạc Hiểu Song không hay biết tình cảm chị em thân thiết của mình với Diệp Thiển đã bị Mạc Đình Xuyên đơn phương cắt đứt như thế này.

Nhưng cô ta không dám tiếp tục chạm vào giới hạn cuối cùng của Mạc Đình Xuyên nữa, không hề nhắc đến Diệp Thiển trước giới truyền thông.

Tin tức về Diệp Thiển ít đi lại có người suy đoán liệu có phải cô qua đời rồi hay không, làm cho Diệp Túc lướt mạng mà cũng bị chọc tức điên. Anh ấy dùng tài khoản cá nhân trực tiếp gọi tên một tờ báo lá cải hạng ba nào đó: "Có miệng mà không biết nói chuyện thì vứt nó đi."

Lần này không còn ai dám đồn bậy bạ nữa, sau đó Lạc Hiểu Song chia sẻ lại bài đăng của Diệp Túc khiến cho sức nóng kéo về phía cô ta.

Diệp Túc nhìn các hạng mục xếp hàng trên bảng hotsearch, khóe miệng anh ấy nhếch lên: "Lúc trước sao mình lại không phát hiện ra Lạc Hiểu Song này biết dựa hơi quá nhỉ?"

Trợ lý nhìn qua rồi hỏi Diệp Túc: "Anh có muốn loại bỏ mấy hotsearch này không?"

"Không cần." Diệp Túc phất tay, "Cô ta muốn hot thì cứ để cô ta hot, leo càng cao ngã càng đau, sớm muộn gì cũng có ngày đó. Bên kia Mạc Đình Xuyên nói thế nào?"

"Lạc Hiểu Song không còn là người đại diện dưới trướng Nặc Á nữa, toàn bộ những người đại diện hiện tại đều là người mới."

"Sớm nên như thế." Diệp Túc lắc đầu, không biết phải nói làm sao: "Đều do cậu ta nuông chiều Thiển Thiển quá. Ba năm nay con bé không tỉnh dậy còn thay con bé quan tâm chị em tốt gì đó."

Diệp Túc không hiểu nổi sự dung túng của Mạc Đình Xuyên dành cho em gái mình. Anh ấy cảm thấy nếu đàn ông mà đẻ con được, chắc Mạc Đình Xuyên cũng sẽ tự mình ra trận chứ nhất định không để em gái của anh ấy chịu khổ.

Nhưng một người độc thân nhu Diệp Túc làm sao có thể hiểu được sự gắn bó còn bền chặt hơn vàng của hai người họ. Anh ấy nhàn rỗi hóng chuyện trên mạng, định đổi sang xem tài khoản của Diệp Thiển xem thử.

Phần thông báo dưới chỗ đăng nhập hiện lên thông báo tài khoản gần đây đã được đăng nhập ở một nơi khác. Diệp Túc nhíu mày, ngay lập tức đổi mật khẩu, thầm mắng lũ hacker chẳng ra gì.

Bên này Diệp Thiển đang hóng chuyện thì tự dưng bị buộc phải đăng xuất khỏi tài khoản, lúc cô đăng nhập lại thì bị thông báo là mật khẩu không đúng.

Cô chợt nhớ ra mình đang đăng nhập vào tài khoản trước đây nên hốt hoảng.

Cũng may là cô không chia sẻ lại bài đăng, nếu không chắc truyền thông sẽ lại đăng một bài báo mới về việc xác chết sống dậy rồi.

Diệp Thiển đoán tài khoản của mình hẳn là do Mạc Đình Xuyên hoặc anh trai đang quản lý, chỉ mong là bọn họ cho là bị hack rồi bỏ qua, tuyệt đối đừng tra cho đến cùng.

Diệp Thiển lo sợ mình lại quen tay đăng nhập bằng tài khoản cũ. Vì thế nên cô đăng nhập hết tài khoản mới của mình vào tất cả các ứng dụng mạng xã hội, cài chế độ đăng nhập tự động, như vậy cô sẽ không lỡ tay đăng nhập vào tài khoản cũ nữa.

Tài khoản mới của Diệp Thiển theo dõi không nhiều người, chế độ theo dõi đặc biệt hẳn là dành cho Nặc Á.

Ngược lại thì WeChat của cô có Mạc Đình Xuyên, nhưng anh lại hiếm khi đăng bài lên trang cá nhân. Chỉ có một vài bài đăng vào ngày cưới của hai người từ ba năm trước, hiếm lắm mới thấy được Mạc Đình Xuyên khoe nhẫn cưới của hai người. Những bài đăng còn lại đều là những tấm hình phong cảm giống nhau như đúc kèm theo dòng trạng thái: "Đợi em".

Diệp Thiển nhìn ngày, là ngày 17 tháng 7 hằng năm, ngày sinh nhật của cô.

Nếu không nhờ xem trang cá nhân của anh thì Diệp Thiển quên luôn sinh nhật của mình rồi, tính ra tuần sau là tới rồi.

Diệp Thiển tưởng tượng hằng năm Mạc Đình Xuyên cô đơn, lẻ loi đi đến nơi hẹn rồi lại lặng lẽ đau lòng, trái tim của cô bỗng dâng lên một nỗi đau âm ỉ.

Thế nhưng cô không có cách nào nói ra được, chỉ có thể ghi chép lại những tâm tình này vào quyển nhật ký.

Bình thường Diệp Thiển luôn để quyển nhật ký dưới gối, trong lòng không khỏi mong đợi một ngày nào đó Mạc Đình Xuyên sẽ thấy được.

Nhưng cho dù mỗi ngày Mạc Đình Xuyên đều đến trước giường thăm cô, mỗi ngày đều ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra quyển nhật ký kia.

Ông trời giống như đang cố tình đối chọi với kỳ vọng của Diệp Thiển vậy.

Thậm chí có một lần Diệp Thiển cố tình để quên quyển nhật ký bên cạnh tay anh nhưng Mạc Đình Xuyên chỉ cầm lên để sang một bên, không hề lật ra xem.

"Nghĩ lại thì cũng hợp lý mà, anh ấy thì sao mà xem trộm nhật ký của người khác được..." Lần đầu tiên Diệp Thiển cảm thấy oán trách vì Mạc Đình Xuyên được dạy dỗ quá tử tế.

Kế này không xong Diệp Thiển chỉ có thể bày kế khác.

Diệp Thiển đã từng thử gửi email đến hộp thư của Mạc Đình Xuyên. Chỉ là công việc của anh quá bận bịu nên không mở hộp thư cá nhân, một số thư sẽ bị đưa vào mục thư rác, đến cả cơ hội được mở ra xem còn không có.

Suy nghĩ một hồi Diệp Thiển chỉ biết thở dài, thầm nghĩ dù sao bây giờ hai người đã sống chung dưới một mái nhà rồi, không sợ không có cơ hội.

Sinh hoạt hằng ngày của Mạc Đình Xuyên đều là do thím Văn phụ trách, Diệp Thiển hiếm khi chen tay vào được, nên thi thoảng cô sẽ phụ trách thu gom quần áo để đi giặt.

Hôm nay Mạc Đình Xuyên về sớm, Diệp Thiển vào cửa đã nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, tim cô hơi hơi loạn nhịp.

Phòng ngủ của Mạc Đình Xuyên vốn là phòng cưới của bọn họ, thế nên anh đã thay đổi phong cách tối giản trước kia của mình bằng cách thêm vào một vài màu sắc. Một bàn trang điểm được kê sát vách tường, mặc dù không có ai sử dụng nhưng mỗi ngày nó đều được lau đến mức không còn một hạt bụi.

Một nửa tủ đồ vẫn còn để quần áo của Diệp Thiển, có cái còn chưa được tháo mác. Diệp Thiển thấy mấy nhãn hiệu nhìn có vẻ quen mắt, hình như đây là kiểu dáng mới trong hai năm trở lại đây.

"Mua về mà không thể mặc, cái người này thật là..." Đối với sự tận tâm của Mạc Đình Xuyên, Diệp Thiển vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, đóng tủ quần áo lại rồi xoay người nhìn xung quanh.

Trong giỏ đồ bẩn bên cạnh là quần áo mà Mạc Đình Xuyên vừa thay. Diệp Thiển cầm quần áo lên, cẩn thận lục từng túi áo của anh để tránh bỏ quên gì đó quan trọng.

Chiếc áo sơ mi màu đỏ tía dính một mảng rượu lớn, chuyện này rất hiếm khi xuất hiện trên một người khéo léo như Mạc Đình Xuyên. Diệp Thiển nhíu mày, đang nghĩ liệu có phải nhỏ yêu tinh nào đó vì muốn làm quen với anh mà cố ý làm đổ rượu lên người anh không. Đúng như cô dự đoán, trên cổ áo anh có dính nửa vết son môi.

Diệp Thiển không thể tin vào mắt mình, suýt chút nữa là cô đã nóng đầu xông vào phòng tắm chất vấn Mạc Đình Xuyên.

Mạc Đình Xuyên nghe bên ngoài có tiếng động thì lên tiếng: "Vứt bộ đồ tôi vừa thay ra đi, không cần đem giặt."

Lửa giận của Diệp Thiển còn đang cháy ngùn ngụt ngay lập tức bị lời nói của Mạc Đình Xuyên dập tắt.

"Biết ngay mà..." Diệp Thiển kiêu ngạo ưỡn ngực, hắng giọng lấy lại tự tin: "Vâng, thưa ông chủ."

Diệp Thiển ôm quần áo xoay người định đi ra ngoài thì chợt thấy điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông Cô bước đến xem thử thì lại buột miệng thốt lên: "Ông chủ, anh tr…Cậu chủ nhà họ Diệp gọi cho anh."

Diệp Thiển vì suýt nữa lỡ miệng mà rầu rĩ, vội vàng bụm miệng sửa lại kịp thời.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Diệp Thiển đang định đưa điện thoại sang thì thấy Mạc Đình Xuyên khoác áo choàng tắm, đầu tóc ướt nhẹp bước ra ngoài.

Hơi nóng trong phòng tắm xông ra làm mặt Diệp Thiển thoáng chốc nóng bừng.

Mái tóc ẩm ướt của Mạc Đình Xuyên vuốt ngược về sau để lộ vầng trán đầy đặn. Cặp lông mày rậm rạp, sắc nét bị hơi nước làm mờ khiến chúng trở nên quyến rũ mê người hơn.

Diệp Thiển lập tức ngẩn người, Mạc Đình Xuyên cầm lấy điện thoại từ tay cô rồi tiện tay ném luôn mấy bộ quần áo vào giỏ đồ bẩn.

Diệp Thiển vội vàng lấy lại tinh thần, sửa sang lại quần áo rồi miễn cưỡng đi ra ngoài.

Nhưng mà cô rất muốn ở lại để nghe xem anh trai và Mạc Đình Xuyên nói gì. Cô biết tính của Mạc Đình Xuyên, nếu như tiếp tục lảng vảng trước mặt anh thì anh sẽ không hài lòng, công việc hộ lý này của cô không còn cần nữa.

Vất vả lắm mới có được cơ hội này, cô không thể vì sự "mê trai" của mình mà vụt mất được!

Diệp Thiển vứt bộ quần áo mà Mạc Đình Xuyên không cần nữa vào túi rác, sau đó nhớ tới chuyện Lục Di thì khó chịu. Suy nghĩ một lúc Diệp Thiển quyết định cắt vụn bộ quần áo đó rồi mới vứt đi.

Lúc cô quay lại, Mạc Đình Xuyên vẫn chưa cúp điện thoại, giọng nói chậm rãi xen lẫn chút buồn bã: "Thứ bảy tuần sau là sinh nhật em ấy, tôi không có thời gian. Đành phải nhờ anh giúp tôi theo dõi công việc trong khu vực khai phá vậy."

Có lẽ là bên Diệp Túc không còn gì để nói nữa nên đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong đầu Diệp Thiển nghĩ đến trang cá nhân của Mạc Đình Xuyên sẽ có thêm một trạng thái mới giống hệt những cái trước kia thì lặng lẽ thở dài.

Mạc Đình Xuyên thấy thím Văn và Diệp Thiển đều ở có mặt nên nói: "Tối thứ năm tuần sau hai người có thể về. Chủ nhật tôi đi công tác, hai người chăm sóc Thiển Thiển giúp tôi, có vấn đề gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Trừ người nhà họ Diệp, nếu những người khác muốn đến thăm cô ấy thì nhất định phải từ chối."

Diệp Thiển có chút mơ màng, chỉ lo gật đầu, chờ Mạc Đình Xuyên đi rồi mới lặng lẽ hỏi thím Văn: "Sao thứ năm chúng ta lại được về ạ?"

Thím Văn nói với cô: "Tuần sau là sinh nhật bà chủ, ông chủ không muốn có người quấy rầy, mấy năm nay đều như thế."

Diệp Thiển chợt hiểu ra sau đó lại buồn rầu.

Cô đã trả nhà thuê từ lâu nên bây giờ không có chỗ nào để đi. Xem ra đến hôm đó phải tìm nhà nghỉ tiện nghi nào đó ở tạm hai đêm hoặc là đến nhà dì Trương.
Bình Luận (0)
Comment