Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành Ai Của Chiến Thần

Chương 5

"Gì vậy?!" Người đàn ông với mái tóc đủ màu kinh ngạc hỏi. "Ai đó?"

"Ta chỉ là một AI tầm thường mà thôi. Nhưng trong vòng mười giây nếu ngươi từ chối dời khẩu súng khỏi trán của chủ nhân ta hay không giao nó vào tay cậu ấy, AI tầm thường này sẽ làm thắt lưng thông minh của ngươi co lại đến tận khi nó chia ngươi ra làm hai phần. Mười, chín, tám..."

Gã đàn ông hoảng hốt, vội vàng cố gắng khống chế thắt lưng của mình, ngay lúc lực tinh thần của gã liên kết với giao diện thông minh, thông báo lỗi liên tục ập đến.

Không đủ quyền hạn.

Không đủ quyền hạn.

Không đủ quyền hạn.

"Là AI cấp cao sao??!" Khuôn mặt của gã đàn ông đầy sợ hãi rồi trở nên vặn vẹo. Sau khi gã hét câu này lên, đồng bọn của gã cũng lộ ra sắc mặc tương tự.

Trong thời đại mạng Ngôi Sao, AI cấp cao không chỉ là quản lý tốt nhất của loài người, có kỹ thuật hacker tinh vi, thêm nữa còn là khí cụ gϊếŧ người tuyệt vời trong chiến đấu. Chúng có số lượng rất ít, mỗi loại phải mất hàng trăm năm để tiến hóa, mà trong quá trình này nguồn năng lượng với lực tính toán phải tiêu hao đến con số thiên văn.


Hiển nhiên chúng không phải là thứ mà ai cũng có thể có được. AI có thể thông qua phép thử Turing được chia thành chín hạng từ A + đến C-, ngay cả quý tộc nhỏ ở đế quốc cũng không chắc chắn mình sẽ sở hữu được một AI cấp C.

Bọn xấu buôn người trong Ngôi Sao rác này sẽ không ngờ rằng trong đời mình lại gặp được một AI cấp cao, tức thì bị ý nghĩa đại diện đằng sau việc này làm họ sợ hãi. Họ chưa kịp nghĩ lý do tại sao một quý tộc đế quốc lại xuất hiện một mình trên Ngôi Sao rác, gã đàn ông với mái tóc đủ màu ném vũ khí của mình xuống ngay.

Sau khi chạy được vài bước, lại nhớ đến những lời AI nói vừa nãy, gã quay lại nhặt khẩu súng điện từ, giao nó vào tay Owen với vẻ cung kính. Cuối cùng là chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng đâu.

Sợ bị một AI cấp cao thương nhớ mình.


Thật không may, điều đầu tiên Thời Hàn làm khi trở lại không gian ảo là tạo một danh sách chết, đưa thông tin của năm người đó lên, mức độ ưu tiên được đặt thành thấp. Thời Hàn chẳng phải là người tốt gì, anh luôn làm theo quan niệm "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi". Để một khoảng thời gian giảm bớt hiềm nghi, lúc nào nhớ lại thuận tiện gϊếŧ luôn.

Lúc này, trong thiết bị liên lạc có âm thanh nhắc nhở nghe rất êm tai vang lên ở ga sân bay.

"Đây là chuyến bay HQ180 sẽ tới cảng Thiên hà Venus của khu Ngôi Sao thứ mười tám vào ngày mai. Thời điểm lên tàu đã đến, mời các hành khách đi tới trước cửa ra vào A8 để kiểm tra danh tính."

Khu Ngôi Sao thứ mười tám và khu Ngôi Sao thứ ba mươi ba có khoảng cách rất xa, không chỉ về khoảng cách địa lý, mà còn về tuyến đường bay giữa hai khu này. Ngày nay tàu vũ trụ dùng cách kết hợp giữa bay thường với nhảy cóc, từ khu Ngôi Sao thứ ba mươi ba đến khu Ngôi Sao thứ mười tám, ở giữa phải đi qua ba điểm nhảy cóc, khoảng cách giữa mỗi đôi của điểm nhảy cóc không hề gần, cả hành trình mất tổng cộng ba ngày.


Không gian riêng tư là thứ cần thiết khi đi đường dài, mỗi hành khách đều có khoang nghỉ ngơi riêng, rộng khoảng mười mét vuông.

Owen điều chỉnh ánh sáng trong khoang nghỉ cho phù hợp với đồng hồ sinh học[1] của mình. Hắn không có hành lý, thế nên tiếp theo cũng không có việc gì làm, đành phải lên giường ngồi. Hắn bắt đầu đọc sách, xem được một lát hắn nhận thấy mình không đọc vào một chữ nào, tâm trí hắn cứ lặp đi lặp lại chuyện đã xảy ra trong ga sân bay.

[1] Có nhiệm vụ "theo dõi" thời gian và kiểm soát hoạt động của cơ thể trong chu kỳ của một ngày-đêm. Nó điều chỉnh nhiều chức năng bao gồm: thời gian ngủ, sự thèm ăn, thân nhiệt, nồng độ các hormone, sự tỉnh táo, hoạt động thể chất, huyết áp, khả năng phản ứng...

Nếu Thời Hàn không ở bên cạnh mình...
Owen lăn tới lăn lui, hận bản thân mình yếu đuối, yếu đến mức phải dựa vào một AI không rõ nguồn gốc lẫn mục đích. Mỗi bước đi của hắn đều nằm trong kế hoạch của AI này, trái lại có vẻ hắn giống người máy hơn, Thời Hàn nói cái gì hắn sẽ làm cái đó, hắn không biết Thời Hàn cho hắn thân phận giả này có liên quan gì hay không, hắn càng không tin một AI cấp cao không chủ.

Hắn thấy mình như một người bị bịt mắt, Thời Hàn là điều hướng duy nhất của hắn, trước mặt hắn có thể là một âm mưu rất lớn, mà hắn chỉ có thể bước về phía trước.

Bởi hắn không có sự lựa chọn nào nữa.

Hắn ghét bản thân như thế này.

"Cậu còn đang nghĩ về mấy gã đó à?" Thanh âm của Thời Hàn không đúng lúc mà vang trong tai hắn. "Trên danh sách chết của tôi đã có bọn chúng rồi."
"Phiền phức thật, nếu anh không làm thì sau này tôi cũng sẽ gϊếŧ bọn chúng thôi." Owen lạnh lùng đáp lại.

"Cậu làm vậy vì để bụng đến mưu đồ của bọn chúng phải không? Cảm thấy ghê tởm vì bản thân bị xem thành đồ chơi à?" Giọng điệu của Thời Hàn bình tĩnh pha chút tò mò. "Cậu sẽ làm gì nếu thực sự rơi vào tay bọn chúng?"

Trong dòng thời gian ban đầu của Thời Hàn, Owen không có AI nào cả, có lẽ cuối cùng hắn đã tìm được cách đi từ chợ đen dưới lòng đất, dùng thân phận giả mạo của mình mua vé tàu, có thể sau đó sẽ gặp phải việc tương tự. Thời Hàn chỉ biết Owen đã trải qua thời thơ ấu của mình trên Ngôi Sao rác, rốt cuộc hắn làm thế nào chạy khỏi tinh cầu đó thì vẫn còn là một câu đố.

Owen im lặng một lúc lâu, cuối cùng trả lời anh: "Hành vi chẳng qua là một câu hỏi trắc nghiệm đặt lợi ích từ sâu thẳm trong đáy lòng lên trên bàn cân."
Hắn hờ hững nói: "Có người cho rằng danh dự lớn hơn sự sống, đó là lựa chọn của họ. Mà tôi thì nghĩ rằng sự sống lớn hơn danh dự, để tồn tại không có thứ gì là không thể vứt bỏ được. Miễn là tôi còn sống, tôi sẽ lấy lại gấp mười gấp trăm lần những thứ đã mất. "

Ngoại trừ mạng sống, không có thứ gì là không thể mất đi, cũng không có thứ gì không thể lấy lại được.

Không hổ là... Owen Hall. Thời Hàn lặng lẽ nghĩ thầm, so ra thì còn là người tàn nhẫn hơn loài sói.

Ở mốc thời gian ban đầu, Thời Hàn làm cục trưởng cục Tình báo, hiểu biết của anh về bệ hạ Owen không tính là ít, nhưng cũng không thể nói là quá kỹ, bởi qua kinh nghiệm ban đầu của anh thì đây là một câu đố trong cả Ngân Hà. Thời Hàn chỉ biết lần xuất hiện đầu tiên của hắn là hệ thống công cộng ghi lại ở khu Ngôi Sao thứ mười tám trong Thiên hà Venus, đây cũng là nguyên nhân Thời Hàn chọn chuyến bay này.
Lần đầu tiên ghi lại về Owen là một cuộc tàn sát. Sau đó, chàng trai tên Owen Hall đã biến mất. Có căn cứ cho rằng, hắn đã sửa tên đổi họ rồi tiếp tục hoạt động ở Ngân Hà, có một vài kẻ có danh tính đáng ngờ, hầu hết mọi người suy đoán trong số đó là "Kẻ ám sát trong màn đêm", một rồng thần thấy đầu không thấy đuôi[2], kẻ mạnh gϊếŧ người trong một đòn, tác phong hành sự rất khớp với hồ sơ của Owen.

[2] Ám chỉ những người có hành tung bí ẩn, bất định, khó ai nắm bắt được.

Ngày hôm sau, Owen tháo tai nghe Thời Hàn xuống, một mình đi đến nhà ăn trên tàu. Khi trở về, hắn không có điểm nào khác thường, thế nhưng qua máy quét hồng ngoại Thời Hàn phát hiện ra trên cổ tay trái của hắn có thêm một lớp da sinh học, dưới đó là một con chip.

Không để tôi biết ư? Thú vị đấy.
Chỉ một lát sau, Thời Hàn lẻn vào cơ sở dữ liệu của con tàu. Không thể không nói rằng, so với việc thực hiện các biện pháp giữ bí mật cho khách hàng, liên quan đến tài sản công ty Mầm Xanh, tường lửa của tàu vũ trụ vẫn tương đối kiên cố. Mặc dù AI của con tàu chỉ là một con gà cay[3] cấp D, nếu Thời Hàn muốn phô trương xâm nhập thì dùng một con chip nhỏ xem như quê nhà của mình, tài nguyên tính toán vẫn chưa đủ như thế, rất có khả năng sẽ kích hoạt báo động.

[3] "Gà cay" đồng âm với từ "rác", mang ý chế giễu nhưng mức độ thì không nghiêm trọng bằng.

Bây giờ Thời Hàn cần phải cẩn trọng, trước tiên anh mở một lỗ hổng, tiếp đó lại từ từ xuất dữ liệu mà mình muốn ra.

Ba tiếng sau, anh nhận được đoạn video giám sát mình muốn. Trong video có một người phụ nữ trung niên mang vẻ mặt nghiêm túc, trông có vẻ đáng tin đang tiến lại gần Owen. Dường như bà có khí chất của một người đào tạo, khá giống với giáo viên toán dạy Thời Hàn lúc nhỏ. Owen trước đó hình như từ chối bà, sau đó lại bị bà thuyết phục. Bà lấy một chiếc huy hiệu ra, đưa cho Owen xem ít tư liệu...
Thời Hàn phóng to cái huy hiệu đó ra.

Trường học Venus dành cho người có siêu năng lực?

Bình Luận (0)
Comment