Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 39

Thái Sơn là ngọn núi rất nổi tiếng trên Dương thế, đứng đầu Ngũ nhạc.

Khi Hứa Triều Hi được đưa tới đỉnh Thái Sơn, đứng trên đỉnh núi nhìn mây mù lượn lờ còn có chút không kịp phản ứng. Một là do tốc độ của Bùi Tế quá nhanh, hai là cậu vẫn đang ngỡ ngàng trước phong cảnh nơi này.

Cậu vẫn chưa quên Thái Sơn thần nghĩa là sao, chính là Đông Nhạc Đại Đế - một tồn tại ngang ngửa với Phong Đô Đại Đế, thậm chí Dương gian còn xếp Đông Nhạc Đại Đế ở trên Phong Đô Đại Đế.

“Em sao có thể là Đông Nhạc Đại Đế chứ? Hứa Triều Hi sững sờ hỏi. Cậu vẫn tự biết mình, tuy có chút thông minh thật nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ của Đông Nhạc Đại Đế.

Bùi Tế dẫn theo cậu chậm bước giữa sơn đạo, trông thấy phản ứng của cậu liền giải thích: “Là do ta không nói rõ ràng, bản thể của em ở Thái Sơn, không phải toàn bộ Thái Sơn.”

Hắn chậm rãi giải thích: “Đời trước, lúc Đông Nhạc Đại Đế phi thăng, Thái Sơn liền trở thành vô chủ, dựa theo tình huống bình thường, Thái Sơn sẽ dựng dục ra Thái Sơn thần mới, em chính là sơn hồn mới được sinh ra.”

Nghiêm túc mà nói thì Sơn hồn cũng chưa phải Sơn Thần, đương nhiên cũng không phải là Đông Nhạc Đại Đế.

Nhưng ở một phương diện nào đó thì Sơn hồn chính là tiền thân của Sơn Thần.

Nếu cho Hứa Triều Hi thêm một ít thời gian, có lẽ cậu sẽ thực sự trở thành Sơn Thần, trở thành Đông Nhạc Đại Đế mới. Chỉ là hiện giờ thiên địa đã không cho phép tu đạo.

Hứa Triều Hi nghe vậy liền hiểu ra, vốn cậu tưởng mình chỉ là một Sơn hồn nho nhỏ bình thường, không ngờ vị trí thành tinh lại biến đổi, cứ vậy tăng lên vèo vèo, cậu từ một Sơn hồn nho nhỏ ít người biết đến lại trở thành tiền thân của Thái Sơn Thần.

Cậu lại hỏi có phải mỗi lần Thái Sơn chỉ dựng dục ra một Sơn hồn hay không?

Đáp án là khi có đủ linh khí thì mới có thể sinh ra Sơn hồn, cuối cùng ai có thể leo lên được vị trí Sơn Thần là tùy vào sự cạnh tranh của chính họ. Nhưng hiện tại tình huống tu luyện của Đạo gia đã càng lúc càng trầm trọng, nói thật Bùi Tế rất ngạc nhiên khi có thể thấy một Sơn hồn mới.

Nhưng còn chưa xuất thế đã yểu mệnh.

Nghĩ đến đây, nam quỷ nắm tay Hứa Triều Hi siết chặt một chút, sau đó nghe thấy tiểu quỷ kêu lên: "Anh ơi, chúng ta xuống dưới kia xem chút đi!"

Nơi họ hạ xuống cách đỉnh Thái Sơn không xa, cũng không cao, giống một ngọn đồi nhỏ hơn. Phía trên rợp bóng cây, bởi vì nơi này các các danh lam thắng cảnh khá xa nên cũng không có khách du lịch.

Nhưng khi Hứa Triều Hi đứng trên đó, cậu lại cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc, như thể nhiều năm trước cậu đã từng ở đây vậy.

Cậu nói với Bùi Tế, Bùi Tế liền xoa tóc cậu, hắn nhìn cảnh sắc xung quanh, nói: “Vậy có thể chính là nơi này.” Nơi này rất có khả năng chính là bản thể kiếp trước của Hứa Triều Hi.

Một ngọn núi, Sơn hồn sớm đã bởi yểu mệnh rồi đầu nhập vào Chuyển Sinh Trì nơi địa phủ, nhưng sơn thể lại không chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn xanh tươi tươi tốt như cũ.

Vì nơi đây có thể là bản thể kiếp trước của mình nên Hứa Triều Hi rất nhiệt tình theo nam quỷ đi dạo quanh núi, ngoài cỏ cây hoa lá, trên cành còn có tiếng chim hót líu lo, thậm chí còn có thêm mấy loại thú nhỏ rất hiếm gặp.

Nhưng dần dần Hứa Triều Hi cũng hết hứng thú.

Cậu đòi về, Bùi Tế đưa cậu về, cả đi cả về còn chưa đến một tiếng.

Hứa Triều Hi nghĩ việc này sẽ kết thúc ở đây, cậu đã giải đáp được chuyện kiếp trước, núi nào cũng đã tìm ra, mọi nghi ngờ cũng đã được giải đáp, không có gì đáng phải điều tra thêm nữa.

Đến khi ăn tối xong nằm lên giường, bình thường là phải làm vận động trước khi ngủ, nhưng hôm nay nam quỷ lại lấy điện thoại ra hỏi cậu: “Niên Niên nhìn xem, có thích không?”

Hứa Triều Hi mơ màng dựa vào đầu vai nam quỷ, nghe vậy liền nhìn màn hình di động, chỉ thấy trên màn hình đang giới thiệu về ngọn núi nổi tiếng ở Minh giới, từ địa chỉ đến độ cao đến các loại số liệu, còn cả đặc sản trên núi nữa.

Ngọn núi này cậu cũng biết, là núi Độ Sóc, trên núi có cây đào lớn.

“Anh ơi, cái gì vậy?” Cậu khó hiểu hỏi.

Bùi Tế cẩn thận cân nhắc số liệu của núi Độ Sóc rồi trả lời: “Tìm bản thể mới cho em.”

Hứa Triều Hi: "?"

Nam quỷ cười nhẹ hôn trán cậu, nói: “Một phần hồn thể của em bây giờ vẫn là Sơn hồn, ta sẽ dưỡng hồn cho em.”

Hứa Triều Hi: “Nhưng em đã chuyển thế đầu thai thành người rồi mà.”

Điểm này thì Bùi Tế đã suy tính rồi.

Rồi hắn kết luận, hiện tại Hứa Triều Hi có thể bị thuộc tính của Sơn hồn ảnh hưởng nên ít nhất một phần linh hồn của cậu vẫn là Sơn hồn, cho nên rất có thể luân hồi của cậu chính là người nhưng mang một phần linh hồn của núi.

Người sau khi ch.ết hồn sẽ thoát ly khỏi thân thể, nhưng một phần Sơn hồn vẫn sẽ tồn tại.

Bây giờ dưỡng hồn cũng là bởi kiếp trước Hứa Triều Hi yểu mệnh, nên Sơn hồn đó cũng chỉ còn là tàn hồn mà thôi.

Vậy linh hồn của cậu là hỗn huyết núi người sao?

Hứa Triều Hi tiếp nhận lời giải thích này, cậu thầm nghĩ vấn đề kiếp trước này ảnh hưởng sâu xa thật, nếu không phải cậu ngẫu nhiên phát hiện mình có thể nghe thấy thực vật nói chuyện thì chắc cũng không lôi ra được nhiều chuyện đến thế.

Anh yêu nói muốn dưỡng hồn, vậy cậu liền ngoan ngoãn cùng nam quỷ xem bản giới thiệu các ngọn núi nổi tiếng mà Úc Lũy gửi, thực ra cậu cũng không biết chọn như nào, quá lắm cũng chỉ biết xem phong cảnh có đẹp hay không hay có đặc sản gì ăn ngon hay không?

Phong cảnh trên núi đẹp thì cũng có liên quan gì đến nhan sắc của mình đâu?

Cậu nói suy nghĩ của mình cho nam quỷ, Bùi Tế bật cười, lồng ngực hắn rung lên, vang lên tiếng cười trầm thấp gợi cảm, còn Hứa Triều Hi thì mím miệng vì bị hắn cười.

Nam quỷ liền thơm lên khóe miệng câu: “Không sao, Niên Niên vốn đã đẹp rồi.”

Hứa Triều Hi liền vui vẻ trở lại, còn có chút thẹn thùng, qua một lát mới đột nhiên hỏi: “Minh giới còn có các Sơn Thần khác không anh?”

Tất nhiên là có, nhưng cũng không nhiều lắm.

Hứa Triều Hi: “Vậy bọn họ có sơn thể không?”

Bùi Tế: “Nếu họ đồng ý nhận thầu thì có.”

Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để có Sơn thể là có tiền hay không.

Hứa Triều Hi không có tiền, không đúng, cậu mới có tiền rồi. Giờ dùng để nhận thầu một ngọn núi chắc cũng miễn cưỡng đủ, nhưng núi ở Minh giới sao có thể tùy cậu chọn được? Thà đi Thác Mộng mà nằm mơ đi còn nhanh hơn.

Nghĩ đến đây, cậu hôn nam quỷ một cái, lớn tiếng bảo: “Cảm ơn anh đã cho em đi cửa sau!”

……

Hai quỷ xem xét tất cả các ngọn núi trong Minh giới mất gần một tuần, trong thời gian đó Hứa Triều Hi vẫn kêu ca không có thời gian đi xem nhà.

Cuối tuần này Bùi Tế nghỉ phép, hắn ôm Hứa Triều Hi ngồi trên sofa đem nốt mấy phần tư liệu rồi hỏi: “Mấy nơi này đều là núi vô chủ, Niên Niên có thích không? Hay chúng ta đến tận nơi nhìn xem.”

Chuyện này với hắn mà nói cũng không khó.

Hứa Triều Hi do dự, Bùi Tế thấy ánh mắt cậu dừng lại ở núi La Phong hơi lâu liền hỏi: “Thích núi La Phong sao?”

Hứa Triều Hi ôm eo hắn: “Núi La Phong gần thành Phong Đô mà.”

Thành Phong Đô nằm ở phía Bắc Minh giới, còn núi La Phong trực thuộc địa bàn của Bắc Phương Quỷ Đế, là cửa ngõ dẫn đến Dương thế, cũng là ngọn núi nổi tiếng nhất khu vực phía Bắc.

Bùi Tế không ngờ đây lại là lý do khiến cậu nhìn ngọn núi đó lâu như vậy, hóa ra là vì núi La Phong ở gần thành Phong Đô của hắn nhất. Ánh mắt hắn vì những lời này của cậu mà trở nên mềm mại: “Vị trí của Sơn thể sẽ không hạn chế hành động của em đâu.”

“Không giống nhau,” Hứa Triều Hi lắc đầu, “Cảm giác không giống nhau.” Cậu và anh yêu ở bên nhau nên cậu cũng muốn Sơn thể của mình ở bên cạnh thành Phong Đô của anh ấy.

Vì cậu khăng khăng muốn như vậy nên Bùi Tế không còn cách nào khác đành phải nói: "Thành Phong Đô cũng có núi."

Tiểu quỷ nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.

Nam quỷ ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, giờ vẫn còn sớm, mới hai ba giờ chiều, vẫn kịp về Phong Đô thành một chuyến.

Anh ta do dự một chút, cúi đầu hỏi: “Niên Niên có muốn đến thành Phong Đô xem một chút không?”

Hắn từng nói chờ năm mới sẽ mang Hứa Triều Hi về thành Phong Đô, nói như vậy là vì Bùi Tế muốn cho chính mình thời gian thích ứng, hắn lo nếu mình trở lại khung cảnh quen thuộc đó thì tính tình cũng sẽ trở về vẻ lãnh đạm ban đầu.

Nhưng chưa qua bao lâu, hắn cũng đã rất thoải mái với thân phận của Bùi Tế, tự nhiên cũng muốn đưa tiểu quỷ trở về. Hơn nữa cũng chẳng bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán, chỉ còn một tháng nữa thôi. (ơ sao chương trước rõ ràng nói là Tết Nguyên Đán rồi mà hic hic hic).

Bùi Tế nhìn Hứa Triều Hi dò hỏi.

“Đương nhiên muốn!” Hứa Triều Hi lập tức ngồi thẳng thân thể đáp lời. Cậu vẫn luôn tò mò muốn tới nơi mà anh ấy thường ở, chỉ vì lần trước ảnh đã giải thích nguyên nhân nên cậu mới nhẫn nhịn lâu như vậy.

“Lát nữa nắm chặt lấy tay ta, đừng buông tay.” Nam quỷ cười nói.

Không cần chuẩn bị gì cả, hai quỷ vẫn mặc đồ ở nhà, chỉ đổi giày rồi đi luôn.

Thành Phong Đô là nơi nào? Câu này nếu hỏi người trên Dương thế, mười người thì chín người sẽ nói đó là một nơi cực kỳ nổi danh.

Nhưng thành Phong Đô trong truyền thuyết khác xa với tưởng tượng của Hứa Triều Hi.

Không hề có quỷ khí âm lãnh dày đặc, trên không trung không tối tăm cũng không huyết tinh, chỉ là một tòa thành bình thường, vì số lượng quỷ thưa thớt nên có hơi thanh lãnh mà thôi.

Nếu muốn nói đến đặc điểm khác thì chính là vì thành Phong Đô thành nằm ở phía Bắc Minh giới nên lạnh hơn rất nhiều so với thành Vong Xuyên, hình như ở đây hôm trước vừa đổ tuyết, cả cung điện lẫn núi rừng đều bị tuyết bao phủ.

“Trong thành có núi Bình Đô, đối diện với đại môn của chủ điện, vì không đạt điều kiện núi tốt nên Úc Lũy không đưa vào danh sách.” Thực tế Úc Lũy cũng không dám liệt kê núi ở thành Phong Đô vào danh sách này. Bùi Tế dùng thuật pháp bao lấy hai quỷ, chống lạnh cho Hứa Triều Hi.

Hắn vừa nói vừa giảm tốc độ để Hứa Triều Hi có thể quan sát xung quanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi.

Hứa Triều Hi lại thấy núi Bình Đô này rất ổn. Núi không lớn, nhưng rất cao, trên đỉnh núi có mây mù bao phủ quanh năm không tản, từ trên đỉnh núi nhìn xuống là một biển mây.

Nhưng cái mà cậu thích nhất vẫn là vị trí của núi Bình Đô này, quả thực núi này đối diện với chủ điện, ở trên núi có thể ngắm nhìn rõ ràng cả tòa cung điện.

Hứa Triều Hi gần như quyết định ngay lập tức: "Anh ơi, em thích nơi này!"

Dứt lời cậu mới phát giác hình như nam quỷ vừa nhẹ nhàng thở ra, cậu cong môi cười rộ lên: “Em còn nghĩ anh sẽ không để ý việc em chọn núi nào chứ?”

“Vốn ta cũng không để ý,” chuyện này thì Bùi Tế cũng không lừa cậu, hắn khẽ mỉm cười, “Nhưng sau khi Niên Niên nói liền thực chờ mong.”

Chờ mong ngày có thể đặt tiểu quỷ ngay dưới mắt mình, để sau này mỗi khi hắn về hành cung, chỉ cần ngước mắt là có thể thấy ngay đỉnh núi ấy.

Mà vốn dĩ ngọn núi không có gì đặc biệt này lại vì chuyện này mà trở nên đặc biệt.

Sau khi ngắm cảnh núi Bình Đô, Bùi Tế đưa Hứa Triều Hi trở về cung điện. Tuyết trên gạch lát sàn đều đã được quét sạch, hai quỷ bước lên con đường lát gạch ấy, Bùi Tế nói: “Về sau Niên Niên luyện Sơn hồn rồi dùng tinh huyết dung hợp là được. "

“Vâng, em nghe lời anh ~” Hứa Triều Hi thuận miệng đáp lời, rồi lại tò mò nhìn xung quanh, trong cung điện này an tĩnh quá vậy, chẳng có quỷ nào cả.

Cậu nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, quay sang hỏi nam quỷ: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Bùi Tế: “Đưa Niên Niên đi xem nơi ta thường sinh hoạt.”

Một đường đi vòng qua núi giả hành lang gấp khúc, vườn cây hồ nước, cuối cùng hai quỷ cũng tiến đến phía ngoài tẩm điện, cửa chính tẩm điện mở rộng, bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng nữ quỷ nói chuyện.

Hứa Triều Hi nhất thời trở nên cảnh giác: “Có nữ quỷ ở trong tẩm điện của anh sao?” Lại còn có nữ quỷ ở một nơi riêng tư như tẩm điện?!

Không đợi Bùi Tế trả lời, nữ quỷ trong đại sảnh cũng nghe được thanh âm bên ngoài, lập tức bay ra: "Ai đang ở bên ngoài? Không biết nếu không có lệnh thì không được tới gần tẩm điện của Đế Quân sao?"

Ngay sau đó lại thấy chính là Đế Quân, nữ quỷ ngẩn ngơ, vạt áo bay bay, vội vàng cúi người hành lễ: “Đế Quân, ngài đã trở lại.”

“Nàng là thị nữ trong cung, tên là Luyện Y,” Lúc này Bùi Tế mới nói, lại thấy tiểu quỷ vẫn luôn nhìn khuôn mặt nữ quỷ, hắn có chút không vui, “Niên Niên nhìn cái gì vậy?”

Hứa Triều Hi chua loét đáp: “Cô ấy rất đẹp nha.”

Bùi Tế: “?”

“Là giả đó, nàng tự vẽ mặt cho mình, là Quỷ Họa Bì.” Nam quỷ nhàn nhạt nói. 
Bình Luận (0)
Comment