Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt

Chương 108

Cố Tuế An và Chiêu Hạ chọn một góc khuất bên ngoài rồi ngồi xuống.

Bàn bên cạnh có một nhóm thư sinh đang ngồi, lúc này họ đang nhỏ tiếng thảo luận, Cố Tuế An lập tức bị nội dung cuộc nói chuyện thu hút.

“Sao Hoàng thượng lại đột nhiên phong cho một vị Quốc sư? Từ trước đến nay, trong triều đình chưa từng có chức danh Quốc sư mà.”

“Tôi nghe nói năm nay Hoàng thượng rất mê Đạo giáo, đã mời nhiều Đạo nhân có tài năng vào cung. Vị Quốc sư mới được phong này nghe nói có khả năng hô phong hoán vũ đấy!” Một thư sinh áo xanh nói nhỏ.

Mấy người còn lại đều mở to mắt: “Chuyện này… vị Quốc sư này lợi hại đến vậy sao.”

Thư sinh áo xanh nhìn quanh trái phải một vòng, rồi hạ giọng nói: “Có một tin đồn truyền ra rằng, Hoàng thượng của chúng ta mê Đạo giáo đến thế là vì muốn tìm thuốc trường sinh bất lão! Ta nói nhỏ với các huynh, nhưng các huynh tuyệt đối đừng truyền ra ngoài đấy!”

Mấy người kia nhao nhao bịt miệng mình lại và gật đầu.

Còn Cố Tuế An ở bên cạnh thì đã sớm trợn tròn mắt.

Đạo giáo?

Quốc sư?

Thuốc trường sinh bất lão!?

Lý Trọng Yến còn trẻ như vậy mà đã không được rồi sao!?

Thật là hoang đường, quá sức hoang đường!

Cho đến khi Tiểu Hòa tự tay bưng món sườn non xào chua ngọt lên bàn, thì Cố Tuế An vẫn còn đang thất thần.

Nhưng chưa kịp để nàng tiếp tục thất thần, thì quán ăn đột nhiên có vài kẻ công tử bột ăn mặc sang trọng bước vào. Vừa bước vào chúng đã la lối om sòm đòi tìm Tiểu Hòa.

Nhìn bộ dạng lưu manh xấc láo đó, sắc mặt Cố Tuế An lập tức sa sầm.

Tiểu Hòa nhìn thấy mấy người đó liền hỏi: “Mấy vị công tử, các vị muốn dùng món gì ạ?”

Một tên công tử mặc áo gấm màu xanh lục, mặt đầy dầu mỡ, dưới mắt còn có quầng thâm, nhìn là biết kẻ phóng túng quá độ, vừa cười hề hề vừa nói: “Sớm đã nghe nói trong con hẻm này có một mỹ nhân, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Mỹ nhân à, muốn ăn gì cũng được sao?” Nói xong, hắn còn đánh giá Tiểu Hòa từ trên xuống dưới, cùng với mấy tên bên cạnh cười với vẻ mặt không có ý tốt, còn muốn vươn tay sờ lên má Tiểu Hòa.

Những vị khách khác trong quán ăn đều rất muốn giúp Tiểu Hòa, nhưng nhìn trang phục của mấy tên đó thì họ lại không dám.

Cố Tuế An sớm đã giận đến mức nổ tung.

Mẹ kiếp! Cái lũ lưu manh hôi hám này! Dám ức h**p Tiểu Hòa thơm tho đáng yêu của nàng!

Cố Tuế An đang định bảo Chiêu Hạ ra tay, thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng quát lớn: “Làm gì đấy, tất cả các ngươi đang làm gì!”

Hóa ra là một đội quan binh!

Bên cạnh đội quan binh có một chiếc xe ngựa. Một người đàn ông trung niên mặc thường phục màu xanh lam từ trên xe ngựa bước xuống, nét mặt cương nghị. Lúc này, người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào mấy tên công tử bột với vẻ mặt giận dữ, đồng thời bước vào trong tiệm.

Có một thư sinh kinh ngạc kêu lên: “Tri phủ đại nhân!”

Mấy tên công tử bột nghe thấy tiếng gọi đó lập tức sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng rất nhanh đã bị quan binh chặn lại.

Tri phủ Kinh Châu, Ôn Minh, với gương mặt đầy giận dữ bước đến trước mặt Tiểu Hòa: “Tiểu Hòa, bọn họ có bắt nạt con không!?”

Tiểu Hòa có chút bối rối: “Bọn họ còn chưa kịp làm gì… Ôn thúc, sao người lại đến đây ạ!?”

Ôn Minh nhìn Tiểu Hòa từ trên xuống dưới, không phát hiện điều gì bất thường nên vẻ giận dữ trên mặt giảm đi nhiều: “Ta đến trấn Lê Hoa để xử lý chút việc!” Nói xong, ông lại quay sang mấy tên công tử bột đang run rẩy rồi ra lệnh: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám trêu chọc cô gái lương thiện, lôi ra đánh hai mươi trượng!”

“Vâng, đại nhân.”

Mọi người đều không ngờ bà chủ quán ăn nhỏ lại có lai lịch lớn như vậy. Thấy Tri phủ có mặt ở đây, bọn họ cũng không dám tiếp tục dùng bữa nữa, lập tức để lại bạc, hành lễ với đại nhân rồi lần lượt rời đi.

Cố Tuế An và Chiêu Hạ thấy Tiểu Hòa không có chuyện gì thì cũng yên tâm hơn, nói tạm biệt với nàng ấy. Trước khi đi, Cố Tuế An vẫn mang theo đĩa sườn xào chua ngọt, bởi nàng sợ để phí.

Vừa mới trở về trang viên, Cố Tuế An đem đĩa sườn xào chua ngọt hâm nóng lại rồi ăn hết.

Ngay sau đó, vị Tri phủ đại nhân mà nàng vừa gặp ở quán ăn nhỏ đã được Tiểu Hòa dẫn đến trang viên.

Tiểu Hòa nắm tay Cố Tuế An giải thích: “Ta vừa mới biết Ôn thúc đến là để tìm tỷ, là chuyện liên quan đến chiếc xe guồng nước mà tỷ đã làm đấy.”

Cố Tuế An đã hiểu, định hành lễ thì lại bị Tri phủ đại nhân xua tay miễn cho. Ánh mắt sắc bén của Ôn Minh nhìn chằm chằm vào Cố Tuế An: “Nghe Tiểu Hòa nói, ngươi và con bé là bằng hữu à?”

Cố Tuế An gật đầu, rồi mỉm cười nói: “Ta rất thích món ăn Tiểu Hòa làm, qua lại vài lần nên trở thành bằng hữu.”

Ôn Minh có chút kinh ngạc, người phụ nữ này ung dung tự tại, chẳng hề sợ ông. Nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, Ôn Minh lập tức mở miệng hỏi: “Thứ ở trong con sông trước trang viên kia là do ngươi làm sao?”

Cố Tuế An còn chưa kịp mở miệng thì Chiêu Hạ đã bước ra: “Đại nhân, chi bằng mời ngài vào trong trước đã, có chuyện gì chúng ta nói trong nhà.”

Tri phủ đại nhân liếc nhìn đôi phu thê trước mặt một cái, rồi bước thẳng vào bên trong.

Sau khi mời Tri phủ đại nhân ngồi vào chỗ thượng tọa trong sảnh đường, Cố Tuế An cùng Chiêu Hạ và Tiểu Hòa cũng ngồi xuống. Lúc này Cố Tuế An mới mở lời: “Dụng cụ trong con sông kia gọi là xe guồng nước. Dân phụ tình cờ thấy trong một quyển sách, rồi dựa vào trí nhớ mà vẽ lại đơn giản. Nhưng không phải dân phụ làm ra, mà là lão Ngô ở thôn Hạ Hà trấn Lê Hoa chế tạo. Nếu đại nhân muốn có guồng nước thì có thể đến tìm lão Ngô.”

Người phụ nữ này lại thẳng thắn chỉ ra ngay mục đích ông đến đây. Vài ngày trước, thuộc hạ của ông khi đi làm nhiệm vụ ngang qua nơi này đã phát hiện chiếc guồng nước kỳ lạ có thể đưa nước từ chỗ thấp lên chỗ cao, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau khi trở về, bọn họ lập tức bẩm báo lại chuyện này cho ông.

Ôn Minh vốn rất hiếu kỳ, nghĩ ngợi mấy ngày rồi quyết định tự mình đến xem. Không ngờ lại gặp cảnh Tiểu Hòa bị bọn công tử bột bắt nạt. Tiểu Hòa vốn là người được một cố nhân gửi gắm cho ông, nhờ ông xóa dấu vết hành tung và bảo vệ con bé. Ban đầu ông muốn đưa Tiểu Hòa về sống ngay trong phủ Tri phủ, nhưng con bé không chịu mà lại chọn đến trấn Lê Hoa. Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể sai người cách vài ngày lại đến thăm dò tình hình. Vốn tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì, nào ngờ hôm nay vừa đến đã thấy Tiểu Hòa bị bắt nạt.

Sau khi xử lý xong công việc, Ôn Minh vẫn tiếp tục nhắc lại chuyện muốn đưa con bé về sống trong phủ Tri phủ.

“Vừa rồi bản quan ở ngoài trang viên có quan sát một lúc, nếu dùng thứ này cho việc làm nông thì có thể tiết kiệm không ít sức lực.” Ông vốn xuất thân từ nhà nông, nên hiểu rõ nỗi vất vả của người nông dân. Quê hương ông ở vùng đồng bằng phía Bắc thì còn đỡ, nhưng đất Kinh Châu địa thế gập ghềnh, không bằng phẳng. Nếu có được chiếc guồng nước này để các hộ nông dân sử dụng, thì sẽ giúp họ bớt đi rất nhiều công việc gánh nước nặng nhọc.

Cố Tuế An gật đầu: “Đại nhân nói rất đúng, chiếc guồng nước này quả thật có thể giúp việc dẫn nước vào ruộng trở nên thuận tiện hơn.”

Ôn Minh mỉm cười nói: “Có thể đưa bản quan đi dạo thêm một vòng trong trang viên này được không?” Khi bước vào, ông đã thấy trong trang viên có không ít ruộng đồng đã được dẫn nước. Bên trong còn có vài chiếc guồng nước nhỏ, khác với chiếc lớn đặt ngoài kia.

Chuyện này đương nhiên không thể từ chối, vừa nghe vậy Chiêu Hạ lập tức đứng dậy nói: “Đại nhân, xin mời đi lối này.”

Sau khi đi dạo một vòng, Ôn Minh đại khái đã nắm rõ tình hình. Ông cáo từ Cố Tuế An và Chiêu Hạ rồi đưa Tiểu Hòa trở về trấn Lê Hoa, dự định ngày mai sẽ sai người đến thôn Hạ Hà để đưa lão Ngô về hỏi chuyện.

Ngày hôm sau, Cố Tuế An liền bắt tay vào việc ngâm giống lúa mới mua để k*ch th*ch nảy mầm. Quá trình này mất khoảng một ngày, bước này nhằm giúp hạt giống lúa sinh trưởng tốt hơn.

Sau đó là bước gieo mạ trong ruộng mạ. Cố Tuế An làm theo phương pháp khoa học hiện đại: nàng đã sớm nhờ lão Ngô dùng gỗ sam chống mục để chế tạo những khay mạ mỏng. Ở thời hiện đại, vật này thường được làm bằng nhựa, nhưng cổ đại không có nhựa nên chỉ có thể dùng loại gỗ chống mục thay thế.

Cố Tuế An xuống ruộng làm mẫu cho Trường Hỉ, Đại Cường, cùng Tiểu Tang cũng muốn học trồng lúa xem một lượt cách thực hiện. Bước này rất đơn giản, mấy người vốn đều từng làm ruộng nên nhanh chóng nắm được, làm việc cũng rất thành thạo.

Sau khi giao việc gieo mạ cho ba người và dặn dò thêm một số điều cần chú ý, Cố Tuế An đi làm việc quan trọng nhất chính là tìm kiếm giống lúa hoang có đặc tính bất dục đực. Loại lúa này được giáo sư Viên gọi là “Dã Bại”.

Bình Luận (0)
Comment