Khi Cố Tuế An và Chiêu Hạ trên đường về, Ngô Trình đã do dự một lúc. Khi thấy Cố Tuế An sắp bước lên xe ngựa, cuối cùng nàng ấy cũng ấp úng à ngượng nghịu hỏi: “Liễu phu nhân, ta… ta có thể đến trang viên để xem… xem phu nhân trồng lúa nước được không?” Nói đến đoạn sau, giọng của nàng ấy càng lúc càng nhỏ đi, bởi vì phương pháp nâng cao sản lượng lúa nước thế này làm sao có thể tùy tiện truyền dạy cho người khác được.
Bùn trên mặt và tay của Cố Tuế An đã được rửa sạch. Nghe thấy lời đó, nàng quay đầu lại cười nhìn Ngô Trình: “Được chứ, trang viên luôn hoan nghênh cô đến bất cứ lúc nào.”
Ngô Trình có hứng thú muốn học, còn Cố Tuế An thì cũng không hề keo kiệt và sẵn lòng truyền dạy. Nhìn lại lịch sử, biết bao kỹ thuật, bí quyết hay tri thức từng bị cất giấu trong tủ, lâu dần rồi thất truyền, thật đáng tiếc biết bao. Những kỹ thuật và tri thức tốt chỉ khi có càng nhiều người học thì mới có thể mang lại lợi ích cho dân chúng, mới thực sự đạt được ý nghĩa tận dụng hết giá trị của chúng.
Tìm được Dã Bại rồi, Cố Tuế An lập tức bắt tay vào thực hiện việc lai tạo ban đầu.
‘Người đi trước trồng cây, kẻ đi sau hưởng bóng mát.’ Lúa lai ở thời hiện đại đã được xem là rất thành thục. Kiến thức mà nàng học được chính là thành quả sau vô số lần thất bại của các bậc tiền bối trong ngành nông nghiệp, vì vậy nàng có thể tránh được nhiều ngõ cụt. Hơn nữa, các bước thực nghiệm nàng cũng đã quen thuộc, bởi ở thời hiện đại nàng từng làm thí nghiệm rất nhiều lần rồi.
Cố Tuế An lấy lúa trồng thông thường, tức giống lúa bình thường, rồi dùng tay thụ phấn, đưa hạt phấn hoa lên đầu nhụy của Dã Bại
Ngô Trình cũng đến trang viên, bước này khiến nàng ấy vô cùng tò mò, liền hỏi Cố Tuế An: “Tại sao lại phải làm như vậy?”
Đây vốn là một câu hỏi mang tính chuyên môn, nên Cố Tuế An lựa chọn cách giải thích bằng lời lẽ sao cho Ngô Trình trong thời đại này có thể hiểu được. Càng nghe nàng giải thích, đôi mắt Ngô Trình càng sáng rực lên.
Có lẽ vì hiếm khi gặp được một người có cùng sở thích và chí hướng, nên Cố Tuế An nói liên hồi với Ngô Trình rất nhiều điều. Không chỉ về lúa nước, mà còn về các loại cây lương thực khác như khoai tây, khoai lang, cách làm thế nào để nâng cao sản lượng, nàng cũng đơn giản giảng giải cho Ngô Trình nghe.
Tất nhiên, Ngô Trình vốn chưa từng trải qua sự huấn luyện có hệ thống, nên nghe cũng mơ hồ và chưa hiểu hết. Nhưng trong lòng nàng ấy lại dấy lên một ý niệm mãnh liệt, nàng ấy muốn bái Liễu phu nhân làm sư phụ!
Trở về tư gia, Ngô Trình liền nghiêm nghị gọi lão Ngô đến trước mặt. Hai người đối diện nhau ngồi xuống, lão Ngô thấy thần sắc trầm trọng của cháu gái, ngỡ rằng Ngô Trình đã gặp phải chuyện đại sự gì.
Ngô Trình nhìn lão Ngô rồi kiên định nói: “Gia gia, cháu muốn bái Liễu phu nhân làm sư phụ! Tuy chưa rõ phu nhân có bằng lòng nhận cháu làm đệ tử hay không, nhưng cháu sẽ dốc lòng tranh thủ để học hỏi.”
Ngô Lão Đầu tỏ vẻ kinh ngạc: “Bái Liễu phu nhân làm sư ư? Nàng có thể dạy cháu điều chi?”
Ngô Trình vô cùng ngưỡng mộ đáp: “Liễu phu nhân đối với việc canh tác ruộng đồng rất có kiến thức, đi theo phu nhân cháu học được rất nhiều điều. Cứ như thể đã mở ra cánh cửa của một thế giới khác vậy.”
Lão Ngô có phần thất vọng: “Chanh tử, cháu thực sự không yêu thích nghề mộc sao?”
Ngô Trình gật đầu: “Gia gia, từ nhỏ cháu đã ưa thích trồng trọt, ông cũng rõ mà. Nếu gia gia lo sợ một thân thủ nghệ bị thất truyền, có thể thu nhận một đệ tử có phẩm hạnh tốt để truyền dạy ạ.”
Lão Ngô thở dài một tiếng, những cũng không khuyên can thêm nữa: “Đi đi, cháu là cháu gái duy nhất của gia gia, gia gia cũng muốn con được làm những điều mình yêu thích. Gia gia ủng hộ con.”
Ngô Trình cảm động ôm chặt lấy lão Ngô, nàng ấy hít hít mũi: “Gia gia, ông tốt quá.”
Ngày hôm sau, lão Ngô và Ngô Trình mang theo lục vật đến gặp Cố Tuế An để bái sư.
Cố Tuế An biết được mục đích của hai người đến đây thì khá kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nhận được lễ vật bái sư, nên cảm thấy rất mới lạ.
Tuy nhiên, Ngô Trình có tính cách điềm tĩnh và chín chắn, lại thích trồng trọt và có chút thiên phú. Đối với người thực lòng muốn học nông nghiệp, Cố Tuế An đương nhiên sẽ không từ chối, huống chi nàng cũng rất yêu quý cô nương Ngô Trình này.
Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Ngô Trình, Cố Tuế An suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có thể nhận con làm đồ đệ, nhưng việc học nông nghiệp rất khô khan và tẻ nhạt, con phải chuẩn bị tinh thần cho việc đó.”
Ngô Trình nghe thấy lời này, lập tức mừng rỡ quỳ xuống đất dập ba cái đầu thật mạnh: “Sư phụ, đồ nhi không sợ bất kỳ khó khăn nào!”
Nhìn Ngô Trình đột nhiên dập đầu khiến Cố Tuế An giật mình, vội vàng đi đến trước mặt đỡ nàng ấy dậy: “Không cần quỳ, dâng cho ta một chén trà là được rồi.” Hình như nghi thức bái sư thời cổ đại là như thế này thì phải.
Ngô Trình vội vàng đứng dậy đi rót trà cho Cố Tuế An.
Sau khi Cố Tuế An uống trà xong thì Ngô Trình chính thức là đệ tử của nàng. Cố Tuế An dọn dẹp một căn phòng ở Tây sương phòng để cho nàng ấy dọn vào ở.
Đây là lần đầu tiên làm thầy, nên Cố Tuế An vẫn còn chút bối rối không biết phải dạy Ngô Trình như thế nào, đành phải trong lúc làm thí nghiệm lai tạo thì nghĩ ra điều gì liền nói điều đó với nàng ấy, chẳng hề chuyên nghiệp chút nào. Sau khi suy nghĩ rất lâu, Cố Tuế An quyết định trước hết sẽ viết những kiến thức căn bản nhất của nông nghiệp thành một cuốn sách để cho Ngô Trình đọc.
Vào cuối tháng Mười Một, Cố Tuế An đã thành công thu hoạch được hạt giống chất lượng cao đời đầu tiên của lúa lai. Đương nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc. Sau đó, còn phải tiếp tục lai tạo hệ thống khôi phục để có thể thành công hoàn thiện hệ thống ba dòng của lúa lai. Đương nhiên, đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Thời gian lại bước sang tháng Mười Hai, gió lạnh cắt da cắt thịt. Hôm nay là sinh nhật một tuổi của bánh bao nhỏ nên mọi người đều rất coi trọng, Tiểu Hòa cũng đặc biệt đóng cửa tiệm để đến trang viên mừng sinh nhật cho bánh bao nhỏ.
Bên ngoài trời đang mưa, gió lạnh thấu xương. Cố Tuế An dứt khoát quyết định sai người đi mua một con dê, một nửa dùng để nhúng lẩu, một nửa dùng để nướng than. Cuối cùng, đương nhiên là do Tiểu Hòa đảm nhận việc nêm nếm. Không biết nàng ấy đã làm như thế nào, nhưng món thịt dê nướng xèo xèo và nồi lẩu thịt dê nghi ngút khói có mùi thơm nồng nàn đến mức khiến Cố Tuế An cảm thấy nước dãi như sắp trào ra từ khóe miệng rồi.
Sau khi mọi người vui vẻ thưởng thức bữa ăn ngon miệng, tiếp đến là nghi thức chọn đồ cho bánh bao nhỏ. Xung quanh bánh bao nhỏ được đặt một vòng các món đồ, gồm: văn phòng tứ bảo, còn có cả mũi tên của Chiêu Hạ, chiếc cuốc nhỏ của Cố Tuế An, v.v. Nhưng điều kỳ lạ là bánh bao nhỏ chẳng thèm để ý đến những thứ này, mà cứ run rẩy đứng dậy, mở to đôi mắt tròn xoe rời đi. Cố Tuế An đã mấy lần bế bánh bao nhỏ quay lại, nhưng cậu bé vẫn không chọn món nào cả. Chán nản nên Cố Tuế An đành phải từ bỏ việc cho cậu bé chọn đồ.
Trong phòng đang đốt than nên ấm áp vô cùng. Tiểu Hòa, Ngô Trình và Chiêu Võ đang chơi đùa cùng bánh bao nhỏ, tiếng ê a của bánh bao nhỏ hòa lẫn cùng tiếng cười nói của Tiểu Hòa và những người khác.
Cố Tuế An ngồi bên cửa sổ và chống cằm nhìn trời mưa ngoài kia. Thoáng chốc, nàng đã rời khỏi kinh đô được hai năm rồi. Hai năm nay nàng sống tự do tự tại, bình yên, hạnh phúc và sung túc, nhưng nàng đã hai năm không được gặp cha mẹ, đại ca và tiểu đệ. Nàng chỉ có thể bí mật nhờ Chiêu Võ tìm người gửi tin cho họ. Không biết còn bao lâu nữa họ mới có thể gặp lại nhau, nàng rất nhớ họ.
Đã hai năm rồi, Lý Trọng Yến chắc hẳn đã cưới những nữ tử khác rồi. Hắn là Hoàng đế, muốn có nữ tử nào mà chẳng được. Hy vọng hắn đã hoàn toàn quên đi nàng rồi.
Chiêu Hạ ngồi bên cạnh Cố Tuế An rồi hỏi nhỏ: “Cô nương có phải đang nhớ thừa tướng gia và những người khác không?”
Cố Tuế An vẫn nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ, nàng gật đầu, tâm trạng không tốt: “Ừ, nhớ lắm.”
Chiêu Hạ suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là nô tì đưa cô nương đến Phủ Ninh. Sắp đến Tết rồi, họ chắc chắn cũng sẽ về Phủ Ninh, như vậy người có thể gặp thừa tướng gia và những người khác một lần.”
Cố Tuế An do dự một lát, nhưng rồi vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cứ đợi thêm vài năm nữa. Đợi đến khi tất cả mọi người quên đi thân phận Hoàng hậu đã chết trong biển lửa của ta, rồi ta sẽ gặp lại cha, mẹ, đại ca và tiểu đệ.”