Sau khi trở về phủ công chúa thì Triều Dương suy nghĩ rất lâu. Nay Tuế Tuế đã quay lại, Hoàng huynh trông cũng bình thường hơn, Mẫu hậu lại có Tuế Tuế và bánh bao nhỏ bầu bạn, mọi thứ đều đang dần tốt lên. Triều Dương nghĩ, nàng ấy có thể đi làm điều mà từ nhỏ đã luôn mong muốn rồi.
Ngày hôm sau, nàng ấy vào cung tìm hoàng huynh nói rằng mình muốn đi du ngoạn khắp bốn phương, về sau cũng không định lấy chồng, chỉ hy vọng hoàng huynh sau khi nàng rời đi sẽ an ủi tốt Mẫu hậu.
Lý Trọng Yến ngồi trên ghế rồng, nhìn hoàng muội của mình trầm mặc một lúc: “Đã quyết định rồi sao?”
Triều Dương nghiêm túc gật đầu, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kiên định: “Hoàng huynh, huynh biết muội đã suy nghĩ rất lâu rồi mà.”
Đôi mắt của Lý Trọng Yến hơi tối lại, hắn gật đầu mà không nói gì thêm: “Đi đi, Trẫm sẽ để toàn bộ ám vệ đi theo để bảo đảm sự an toàn của muội. Chuyện bên phía Mẫu hậu, trẫm cũng sẽ tự mình nói.”
Triều Dương vui mừng thốt lên: “Cảm ơn Hoàng huynh!”
Cố Tuế An biết được ý nghĩ của Triều Dương thì cũng rất vui cho nàng ấy. Từ nhỏ nàng ấy đã thích chạy ra ngoài, muốn xem thế giới bên ngoài ra sao, còn học được chút võ nghệ mèo cào. Nay cuối cùng nàng cũng coi như được toại nguyện rồi.
Chỉ là điều Cố Tuế An không ngờ tới chính là Lý Trọng Yến lại không hề phản đối…
Khi Triều Dương rời đi, Cố Tuế An dẫn theo bánh bao nhỏ đến cổng thành tiễn nàng ấy. Lý Trọng Yến cũng đi cùng, lặng lẽ nhìn Triều Dương cưỡi ngựa rời xa. Trong lòng Cố Tuế An tràn đầy lưu luyến, không nỡ xa nàng ấy.
Triều Dương đã đi rồi, đi làm điều mà nàng ấy yêu thích. Giờ đây Lý Trọng Yến thực sự không còn giam giữ nàng như trước nữa. Cố Tuế An nghĩ, nàng cũng nên tiếp tục nghiên cứu giống lúa lai của mình thôi.
Cố Tuế An bắt đầu dẫn theo Ngô Trình cùng Tứ Hỷ và Xuân Lan ra ngoài kinh thành để tìm ruộng thí nghiệm thích hợp. Tứ Hỷ và Xuân Lan từ nhỏ đã theo nàng trồng các loại hoa màu, rau quả, nên cũng hiểu biết khá nhiều, có thể giúp nàng. Còn bánh bao nhỏ thì được Lý Trọng Yến đích thân mang theo để dạy dỗ.
Lý Trọng Yến thấy Tuế Tuế ngày ngày đều ra khỏi cung, trong lòng đau khổ đến cực điểm. Hắn thật sự rất muốn… rất muốn giam nàng trong cung, để chỉ một mình hắn có thể nhìn thấy nàng. Những ý niệm u tối trong lòng không ngừng trào dâng.
Nhưng nhớ lại ngày hôm ấy nghe được lời nàng nói với Triều Dương, hắn lại cố gắng kiềm chế những suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình.
Hắn muốn khiến Tuế Tuế thích mình.
Nhưng hắn vẫn phái rất nhiều ám vệ âm thầm đi theo nàng, bởi vì hắn nghĩ đến sự an toàn của nàng…
Trong lúc Cố Tuế An tìm kiếm ở vùng ngoại ô kinh thành, nàng chợt nghĩ ra một cách thích hợp để giúp Tiểu Hòa.
Cố Tuế An trở về cung tìm Lý Trọng Yến. Lúc này hắn đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu rồi nhìn thấy nàng bước vào, hắn lập tức đứng dậy đón, đôi mắt phượng ánh lên làn sóng lấp lánh: “Hôm nay trở về cung sớm vậy sao?”
Chẳng lẽ là muốn về sớm để bầu bạn với hắn? Có phải Tuế Tuế đã bắt đầu thích hắn một chút rồi không.
Cố Tuế An mỉm cười híp mắt nói: “Hôm nay thiếp về sớm để ở bên Bệ hạ.” Trước khi đưa ra yêu cầu thì nàng phải tạo ra một bầu không khí ấm áp đã.
Lý Trọng Yến lập tức cảm thấy vui sướng, cố nén khóe miệng sắp nhếch lên, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy thì trước hết hãy cùng Trẫm dùng bữa trưa trước đã.”
Cố Tuế An ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Sau khi dùng xong bữa trưa, Lý Trọng Yến không kiềm chế được mà ôm Cố Tuế An đặt lên đùi mình và hôn nàng rất lâu. Cố Tuế An ngoan ngoãn phối hợp, thậm chí còn đáp lại hắn nữa.
Trong lòng Lý Trọng Yến nở rộ như hoa, đây là lần đầu tiên Tuế Tuế đáp lại hắn. Lập tức hắn càng hôn nàng mãnh liệt hơn, nếu không phải buổi chiều còn phải gặp các đại thần bàn việc trọng yếu, thì hắn hận không thể ngay lúc này…
Sau nụ hôn, cuối cùng Cố Tuế An cũng nói ra mục đích: “Thiếp có chuyện muốn nói với Bệ hạ.”
Lý Trọng Yến vẫn còn đang chìm trong dư vị ngọt ngào của nụ hôn, nghe vậy thì lười biếng đáp: “Ừm.”
“Tiểu Hòa… chính là Lan Yên, khi ở Kinh Châu nàng ấy cũng từng giúp thiếp quản lý ruộng thí nghiệm, rất có thiên phú. Thiếp muốn để nàng ấy cùng thiếp làm việc. Giờ sắp sang tháng sáu rồi, thành thân sẽ làm chậm trễ quá nhiều, chi bằng hãy để nàng ấy hoãn hôn lễ lại thì hơn? Thêm một người thì thêm một trợ thủ, thiếp cũng sẽ nhẹ nhõm hơn, lại càng có thể nghiên cứu ra giống lúa năng suất cao. Tất cả đều là vì bách tính trong thiên hạ.” Dù nói không phải hủy bỏ hôn lễ, bởi Lý Trọng Yến đã hạ chỉ rồi, nhưng hoãn hôn lễ thì chắc là được. Nếu Tiểu Hòa không muốn gả, vậy thì cứ hoãn lại vô thời hạn đi. Nếu hỏi thì chỉ cần nói là vì thiên hạ, Tiểu Hòa đã hy sinh bản thân vì mọi người.
Lúc này đầu óc của Lý Trọng Yến vẫn còn hơi mơ hồ, hắn giống như một hôn quân vậy, chẳng nghĩ ngợi gì đã gật đầu: “Được, Trẫm sẽ hạ chỉ.”
Cố Tuế An hài lòng, lập tức rời khỏi đùi hắn định rời đi: “Vậy thiếp đi đây, Bệ hạ tiếp tục bận việc đi.”
Nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu tình, lúc này Lý Trọng Yến mới tỉnh táo lại. Hắn nói rồi, hôm nay sao nàng lại ngoan ngoãn như vậy, thì ra là có chuyện muốn nhờ hắn. Vừa nghe hắn đồng ý liền trở mặt vô tình bỏ đi. Lý Trọng Yến tức đến mức gần như bật cười.
Khuôn mặt của hắn không có biểu cảm gì, vừa định nói gì thì thấy Tuế Tuế của hắn lại chạy quay trở lại, cúi người trực tiếp hôn lên má hắn một cái. Đôi mắt đen láy của Lý Trọng Yến lập tức mở to —
Cố Tuế An cảm thấy cứ dùng xong rồi bỏ đi thì có chút không hay, nên đã quay lại hôn hắn một cái. Giá trị cảm xúc phải có đầu có cuối, kẻo hắn lại bắt đầu kiếm cớ gây chuyện. “Cảm ơn Bệ hạ. Thiếp thật sự còn có việc bận nên phải đi đây.” Nói xong nàng cũng không chờ Lý Trọng Yến trả lời mà rời đi luôn.
Lý Trọng Yến vẫn ngồi trên ghế, thần sắc ngẩn ngơ, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tuế Tuế nàng…
Nàng vậy mà lại chủ động hôn hắn…
Khóe miệng của Lý Trọng Yến không kiềm chế được mà cong lên, cuối cùng hắn đưa mu bàn tay lên che mắt rồi tựa vào ghế bật cười thành tiếng. Hắn nghĩ, chuyện như thế này xảy ra thêm vài lần nữa cũng chẳng sao.
*
Thánh chỉ của Lý Trọng Yến được ban xuống Lan phủ, Lan Thương Tự như bị sét đánh ngang tai, còn Lan Yên lúc đầu thì ngẩn người, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Sau đó nàng ấy nghĩ ngay chắc hẳn là chủ ý của Tuế Tuế, trong lòng đối với nàng đầy cảm kích.
Lan Thương Tự hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Ngày hôm sau sau khi buổi triều sớm kết thúc, trong ngự thư phòng, Lan Thương Tự mặc triều phục màu đỏ sẫm, vết chu sa giữa trán càng thêm nổi bật. Hắn quỳ xuống đất: “Bệ hạ, tuổi tác của thần không còn nhỏ nữa, cần sớm ngày thành thân ạ.”
Lý Trọng Yến nhìn Lan Thương Tự, trong lòng có chút áy náy, nhưng trên mặt vẫn đường hoàng nói: “Lan khanh, giống lúa năng suất cao liên quan đến sự tồn vong của xã tắc, đến cơm áo của bách tính. Đây chính là đại sự hàng đầu của quốc triều hiện nay. Hoàng hậu coi trọng thiên phú của Lan Yên, đó là phúc khí của nàng ấy. Ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, vì thiên hạ dân sinh mà nghĩ, ngươi hãy nhẫn nhịn một chút đi.”
Lan Thương Tự nghe những lời này suýt nữa thì bật ra câu mắng chửi, một hôn quân bị Hoàng hậu mê hoặc! Hắn sao lại không biết Lan Yên còn có thiên phú như vậy, bảo hắn nhẫn nhịn, thế sao Bệ hạ không tự mình nhẫn nhịn đi.
Hắn còn muốn nói thêm: “Bệ hạ…”
Lý Trọng Yến liền vung tay ngắt lời: “Lan khanh, thánh chỉ đã ban xuống, việc này không cần nói thêm nữa.”
Lan Thương Tự tức đến mức như sắp bốc khói, nghiến răng nói: “Thần tuân chỉ.”
Lan Thương Tự sau khi ra khỏi cung thì gặp ngay “thủ phạm” là Hoàng hậu nương nương. Hắn hành lễ rồi cất tiếng hỏi: “Thưa nương nương, Tiểu Yên thật sự có thiên phú trồng trọt sao?”
Cố Tuế An mở mắt nói dối: “Tất nhiên.”
Sắc mặt của Lan Thương Tự không đổi, vẻ ngoài vẫn cung kính, nhưng lời nói lại có chút bất kính: “Nương nương hà tất phải quản chuyện gia đình của thần.”
Cố Tuế An nghiêm túc nói: “Tiểu Hòa là… bằng hữu của bản cung. Bản cung sẽ không để ai làm hại nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy một ngày chưa muốn gả, thì một ngày nàng ấy vẫn là trợ thủ của bản cung. Nếu ngươi thật sự thích nàng, chi bằng hãy nghĩ cách khiến Tiểu Hòa tự nguyện gả cho ngươi, chứ không phải cưỡng ép.” Cố Tuế An rất hiếm khi tự xưng “bản cung”, nên vẫn còn chút không quen. Nói xong những lời này, nàng lập tức dẫn theo Tứ Hỷ và Xuân Lan rời đi.
Lan Thương Tự đứng thẳng tắp tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Tuế An dần đi xa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.