Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 25

Lịch trình quay của buổi chiều quả nhiên giống y như Cố Dữ Châu tiết lộ.

Sau khi Nhậm Khâm Minh rời đi, ekip chương trình mời tất cả các khách mời còn lại ngồi lên xe bảo mẫu, đi khoảng bốn mươi phút trên con đường núi uốn lượn quanh co.

Trừ mấy người bọn họ ra, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy cư dân bản địa trên ngọn núi này ⸺⸺ thôn Trà nhà ngói.

Nơi này đồi núi nối nhau, thôn xóm xây dựng rải rác dựa vào núi, hai bên đường cây chè phủ khắp sườn đồi, không biết cây nào xanh hơn cây nào.

Xe bảo mẫu lái vào cửa thôn, trên đường chắp tay sau lưng đi lại hầu hết đều là người cao tuổi, mọi người ăn mặc giản dị, thỉnh thoảng sẽ chú ý nhìn theo xe bảo mẫu.

Trong khu bình luận có người biết rõ tình huống giới thiệu.

Nơi này vì đường xá không thuận tiện, ra núi vào thôn phải mất hơn một tiếng đồng hồ, tài nguyên lại có hạn cho nên có rất ít người trẻ tuổi sống ở đây.

Bình thường đều là ra ngoài làm công, để lại người lớn tuổi không muốn rời xa quê nhà ở lại, cùng hàng xóm láng giềng trồng chè, cũng có một khoản thu nhập kha khá.

[Rồi đây, câu hỏi đến đây, tôi đang ở thành phố A nè, giờ tôi chạy tới có kịp không nhỉ, mắt long lanh.jpg]

[Lầu trên đừng nghĩ nữa, dẹp đi, đường núi này nếu không phải người địa phương thì bình thường không ai dám đi đâu, hơn nữa ekip chương trình nhất định có cử nhân viên ở lại dưới chân núi để cản người, cứ cho là có thể tránh thoát nhân viên chương trình lén chạy được vào, thì ở dưới chân núi cũng không thể tìm được xe có thể đi lên.]

[Giơ tay, tui là người địa phương đây, đường núi để vào thôn quả thực rất khó đi, tôi tự mình lái cũng phải lên tinh thần 200% đấy, nhà mình đừng có làm liều.]

[Hối hận, hối hận quá, hối hận vì sao đứa bất hiếu là mình không về nhà thăm ông bà, 15551.]

[Yêm cũng vậy! Tuần trước yêm mới về nhà ở mấy hôm, nhưng mà đường truyền internet chán quá, thực sự không thể chịu nổi cho nên rời núi sớm, giờ yêm đang đang hối hận, vô cùng hối hận đây, rơi lệ.jpg x3]

Mọi người trong phòng phát sóng thảo luận rôm rả khí thế ngất trời, xe bảo mẫu đã từ cửa thôn đi vào, không đến hai phút đã đưa cả người cả xe đến một rạp chiếu phim ngoài trời.

Nói là rạp chiếu phim, chứ thực ra chỉ là một mảnh đất trống ở sườn núi, giống hệt như những năm 70, 80.

Nghe nói là hoạt động do cán bộ thôn tổ chức, mỗi tuần một lần.

Người già trong thôn đã tập mãi thành quen, mỗi lần gần đến giờ là sẽ lục tục lấy ghế dài ghế dựa từ trong nhà đến, sắp thành từng hàng ngay ngắn trước màn chiếu.

Lúc đó sắc trời đã không còn sáng, mây đen dày đặc nhưng không có dấu hiệu đổ mưa, trời xầm xì, ánh sáng mờ mịt, rất thích hợp để xem phim.

Cho dù trong thôn đều là người già, khả năng cao là không biết mấy nghệ sĩ thế hệ mới như bọn họ, nhưng để không gây chú ý, trước khi xuất phát mọi người đều làm theo lời nhắc nhở của ekip chương trình, mặc bộ quần áo giản dị nhất của mình đến.

Thậm chí ngay cả ghế dài cũng là tự chuẩn bị.

Số người đi đi lại lại ở hiện trường không ít, nhìn phải có đến hơn nửa thôn đều có mặt, cũng có người nhà ở khá xa, không tiện mang ghế đến thì đều lái xe ba bánh tới, ngồi trên xe xem.

Tới tới lui lui như vậy, bọn họ đeo khẩu trang trà trộn vào giữa thế mà lại chẳng quá nổi bật, còn khá khiêm tốn mà lấy ghế dài từ trên xe xuống, xếp xuống hàng cuối cùng.

Màn chiếu đã được bật lên, ekip chương trình quang mình chính đại lắp đặt thiết bị ghi hình ở bên cạnh.

Người dân nên trò chuyện thì trò chuyện, đối mặt với ống kính máy quay cũng không quan tâm chút nào.

[Why? Mị không hiểu, các ông các bà này không phải là diễn viên ekip chương trình tìm tới đấy chứ, hỏi chấm.jpg]

[Một lần nữa giơ tay, không phải đâu, là do phong cảnh thôn tụi tui đẹp, phong cách kiến trúc lại độc đáo. Đài truyền hình, đoàn phim, sinh viên học viện điện ảnh làm bài tập thường xuyên vào thôn lấy cảnh, nên mọi người quen rồi thôi.]

[Mặc dù tôi không ở thôn này, nhưng tôi cũng ở ngay gần đấy nè, cán bộ thôn ở vùng núi bọn tôi tình cảm lắm, mỗi tuần đều sắp xếp cho mọi người xem phim, còn dùng camera tự ghi hình lại làm kỷ niệm nữa.]

Lâu dần, người dân sống trong núi sâu, nhưng so với người trong thành phố lại tương đối quen thuộc với ống kính máy quay hơn.

Tình cờ thấy mấy người như Nguyễn Tụng lái xe tới, cũng chỉ nghĩ là mới quay phim chụp ảnh bình thường.

Bộ phim dự kiến sẽ bắt đầu chiếu lúc năm giờ chiều.

Chờ mấy người Nguyễn Tụng ổn định vị trí xong, thời gian cũng đã gần đến.

Tổ đạo diễn cũng không nói trước cho bọn họ bộ phim hôm nay sẽ xem là bộ phim nào, chỉ nói là có liên quan đến khách quý tiếp theo bọn họ chuẩn bị tiếp đón.

Tần Tư Gia, Trịnh Thanh đoán có thể là ngôi sao điện ảnh nào đó.

Nhưng Nguyễn Tụng biết, trước khi lấy được giải thưởng, đạo diễn bộ phim "Hồ nước xanh" này là một người nghèo, không có tiền.

Đề tài của bộ phim không chỉ không phải phim thương mại thông thường, mà diễn viên cũng toàn những người không nổi danh, "19 ngày bên nhau" khẳng định không thể mời ngôi sao điện ảnh đến.

Lần trước Nguyễn Tụng xem bộ phim này, là hồi mới vừa bắt đầu thuê chung nhà với Trần Nghiêm.

Hai biên kịch đóng cửa phòng, kéo kín rèm, kéo ghế dựa ngồi song song với nhau trước bàn đặt máy tính, toàn bộ quá trình không trao đổi với nhau một câu nào, yên lặng xem hết bộ phim.

Bởi vì ngại ra rạp chiếu phim quá ồn ào, Nguyễn Tụng đã rất lâu không ra rạp xem phim.

Anh cho là loại rạp chiếu phim ngoài trời thế này, nhất định cũng không thoát được cảnh cắn hạt dưa buồn chuyện.

Nhưng khác với những gì anh đoán, đồng hồ vừa điểm đúng năm giờ, màn chiếu từ từ sáng lên, tiêu đề mở đầu trên nền đen xuất hiện, người dân có mặt vốn ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ba chữ lớn hiện lên trên màn chiếu "Hồ nước xanh".

Thậm chí câu tán gẫu đầu tiên Nguyễn Tụng nghe thấy, lại đến từ chính nhóm người của họ.

Giọng Trịnh Thanh đè xuống rất thấp, nói bộ phim này mình đã nghe qua rồi, nhưng chưa từng xem, còn tưởng hôm nay sẽ chiếu phim gì thông tục dễ hiểu.

Khương Kỳ Kỳ cũng lo lắng: "Thể loại phim này, người cao tuổi có thể xem hiểu à..."

Khu bình luận đã bắt đầu đánh dấu hỏi chấm lên.

Mọi người dù chưa từng xem bộ phim này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ hiểu được đại để phong cách phim nhựa.

[Này đừng nói là người già trong núi, ba mẹ tui xem cũng chưa chắc đã hiểu ấy chứ.]

[Đừng nói ba mẹ, bản thân tôi còn xem không hiểu đây.]

[Không phải chứ, nghĩ cái gì vậy, sao lại cho người lớn tuổi xem phim văn nghệ thế???]

[Bộ phim này Mị có xem rồi, rất hay, không phải kiểu phim văn nghệ, nhưng quả thật cũng không giống phim thương mại thông thường...]

[Điểm Douban tận 9, nhưng lại chỉ có 1,3 vạn người để lại đánh giá, thế cho nên, mọi người hiểu không?]

[Ơ này, lại là phim này à, lần trước bạn cùng phòng của Mị kéo Mị đi xem, hai người bọn Mị đều ngủ gật, xấu hổ.jpg]

[Xin lỗi, tôi thấy hơi bực rồi nhé, tôi có thể hiểu thành, đây là cán bộ thôn nể mặt ekip chương trình, nên ngang đường đổi phim không??]

[Tui không hiểu, nếu là chỉ muốn giới thiệu khách quý, có thể để năm người bọn họ ở nhà gỗ đóng cửa xem phim mà, sao còn phải kéo theo người cao tuổi của cả một thôn xuống nước, đây là thù oán nhau cỡ nào chứ???]

Khu bình luận thống nhất ý kiến, ai ai cũng hưởng ứng.

Không ít người đều mở mic trên màn hình công cộng, cảm thấy trước đây mình đã nhìn nhầm ekip chương trình.

Thậm chí còn kéo đến việc bạo lực văn hóa.

Nghĩ, tổ đạo diễn để người dân trong thôn núi xem một bộ phim mà ngay cả người trẻ tuổi cũng không chắc nuốt trôi, đúng là quá ngạo mạn.

Mà tiếng mắng mỏ này sau khi phụ đề phim chạy hết càng trở nên ồn ào.

Bởi vì cả đoạn mở đầu của "Hồ nước xanh", ống kính chỉ tập trung quay hai cụ già đang ngồi trước cửa nhà nhặt rau đến tận năm phút không thấy nhúc nhích, sau đó bắt đầu một cuộc đối thoại vừa dài dòng vừa vô lý trong mắt người xem.

Khu bình luận điên cuồng @ ekip chương trình, mắng mỏ liên hồi.

Ngay cả Lương Nghệ xem được một nửa cũng không nhịn được, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn phản ứng của người dân, phát hiện mọi người vẫn giống y như lúc bộ phim mới bắt đầu chiếu.

Không biết là đang giả vờ, hay thật sự muốn xem.

"Liệu có thể bị mắng không?" Khương Kỳ Kỳ không nhịn được dựa vào lồng ngực Lương Nghệ, nhỏ giọng hỏi.

Ở trong giới giải trí này đã lâu, mọi người với những chuyện như này vẫn tương đối nhạy cảm.

"Rất có thể đã bắt đầu mắng rồi." Vẻ mặt Lương Nghệ trông không quá lạc quan, cúi đầu muốn lấy điện thoại ra vào phòng phát sóng xem bình luận.

Nguyễn Tụng vốn không định nói chen vào, nhưng đối với chuyện xem phim anh thực sự có chứng "Khó ở", không chịu được việc bên cạnh có người không tập trung, càng khỏi nói đến việc lôi điện thoại ra xem.

Anh trực tiếp vươn tay ấn điện thoại của Lương Nghệ lại, giọng nói lúc mang khẩu trang hơi trầm: "Đến cũng đến rồi, xem xong lại nói."

Lương Nghệ, Khương Kỳ Kỳ khó hiểu liếc mắt nhìn đối diện một cái.

Tuy không phải cố ý đào ngũ giữa chừng, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác nhưng học sinh làm chuyện xấu bị bắt quả tang ngay tại trận.

Nếu Nguyễn Tụng nhớ không nhầm, thời lượng của bộ phim này không dài lắm, độ nửa tiếng là hết.

Nhưng có là nửa tiếng, Tần Tư Gia và Trịnh Thanh cũng có chút không kiên trì được nữa, xem được một nửa thì bắt đầu dựa gần vào nhau thì thầm nói chuyện.

Thực ra Lương Nghệ và Khương Kỳ Kỳ cũng muốn nói, nhưng bọn họ vừa mới bị Nguyễn Tụng bắt quả tang một lần, khung cảnh lúc này thật sự quá yên lặng.

Sau đó Lương Nghệ tránh tầm mắt Nguyễn Tụng, lặng lẽ liếc mắt tự làm thống kê một lần.

Rạp chiếu phim ngoài trời này, không kể những người ngồi phân tán trên xe ba bánh với xe máy ở hai bên, ghế dài xếp ở giữa có ít nhất là sáu hàng, mỗi hàng ngồi ít nhất mười hai đến mười ba người, nhẩm nhẩm áng chừng cũng có tới gần một trăm người đang xem.

Kết quả trong một trăm người này, ngoài một số rất ít thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại người già ra, thế mà không có một người nào mở miệng nói chuyện phiếm.

Trái lại mấy khách mời "Vốn nên xem hiểu" là bọn họ ngồi ở chính giữa hoàn toàn không hợp cảnh.

Dần dần tiếng mắng mỏ trên khu bình luận cũng ngừng lại.

[Gì kia trời, sao các ông các bà xem nghiêm túc dữ vậy, đầu tui bây giờ toàn là dấu hỏi chấm thôi.]

[Đúng là không phải diễn viên quần chúng à? @ Ekip chương trình, dấu hỏi chấm.jpg x3]

[Tui vừa rồi đều ngáp lên ngáp xuống, Tư Gia chính là hình ảnh của bản thân tui lúc này, không ngồi yên được nữa muốn đứng dậy đi, nhưng mà lại không tiện nhúc nhích xs.]

[Đi mò thử một chút, thấy bảo nội dung bộ phim này tập trung vào những vấn đề xã hội của nhóm người già bị bỏ lại, tôi còn tưởng chỉ là quay một ít chuyện hàng ngày ở nông thôn chứ?? Chưa từng thấy nói thẳng mặt về chuyện ở lại.]

[Tuy là nhưng vậy, nhưng lẽ nào chỉ có mình Mị là từ nãy đến giờ đều nhìn chằm chằm nhan sắc của thầy Nguyễn lặng lẽ liếm à? Thầy Nguyễn lúc đang tập trung nhìn đẹp dữ ta ơi, đáng thương.jpg]

[Không không không, còn cả yêm nữa này! Trong mắt yêm như có ánh sáng, háo sắc.jpg]

[Ớ, các ông các bà với thầy Nguyễn đều xem nghiêm túc như vậy, tui đột nhiên bắt đầu hoài nghi, thằng hề ở đây có phải là mình hay không...]

Trong năm vị khách mời có mặt, người duy nhất chăm chú nghiêm túc xem từ đầu đến cuối cùng người dân trong thôn, chỉ có mình Nguyễn Tụng.

Tần Tư Gia ngồi cách Lương Nghệ và Khương Kỳ Kỳ, trong lòng mấy lần muốn kích động làm một bài phỏng vấn với anh, hỏi xem rốt cuộc bộ phim này có gì đặc sắc.

Nhưng hai mắt Nguyễn Tụng không chớp lấy một cái, nhìn chăm chú lên màn chiếu, giống như lão tăng ngồi thiền, không tiếp nhận bất cứ tín hiệu nào từ bên ngoài.

So sánh một cái, đại khái đây chính là thế giới của học sinh ưu tú và học sinh dốt đi.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, thành tích năm đó Nguyễn Tụng được tuyển thẳng vào đại học A là học được như thế nào, thực sự khiến Tần Tư Gia ngại không dám quấy rầy.

Chờ bọn họ xem hết bộ phim, nghĩ rốt cuộc cũng có thể nói chuyện rồi, người dân trong thôn đối mặt với màn chiếu đã tối đi lại yên lặng thật lâu không ai lên tiếng.

Khu bình luận một lần nửa tưởng dây mạng của mình bị rớt.

[Làm sao vậy? Sao lại không nói tiếng nào thế?]

[Chờ tui nửa lát, cụ bà ở góc trái màn hình đang lau nước mắt hở??]

Lúc này sắc trời đã tối hẳn.

Mãi đến khi cán bộ đèn bật đèn lên, mọi người mới phát hiện, người lau nước mắt ở hiện trường không chỉ có một hai người.

Khán giả xem live cùng mấy người Tần Tư Gia nhìn tình huống trước mắt, tất cả đều chấn động không thể động đậy.

Một lúc sau, cán bộ thôn cầm micro đi lên trước màn chiếu: "Vậy vẫn giữ nguyên mười phút thảo luận tự do giống như trước đây, mọi người nếu có gì muốn chia sẻ, có thể dùng micro để nói."

Thông thường loại chuyện lên sân khấu chia sẻ cảm nghĩ này, đều bị thanh niên coi thành "Hiện trường đội quần công khai", nhưng hội người cao tuổi hiển nhiên không cảm thấy như vậy.

Mọi người tự giác xếp hàng để nhận micro.

Có người nói thói quen lúc mổ gà của nhân vật chính giống mình như đúc.

Có người nói mình cũng thích chắp tay sau lưng đứng trên núi nhìn xuống, vừa nhìn một cái là gần nửa ngày.

Các ông các bà nói cũng không dài, mới nghe thì thấy cũng không có nội dung thâm sâu gì, hoàn toàn không đạt tới trình độ chia sẻ cảm nghĩ công khai trong lòng mọi người.

Nhưng những người dân khác trong thôn ngồi bên dưới dường như lại bị cảm động lây.

Ngay lúc bọn họ cùng khán giả xem live đang ngây ra không bình tĩnh lại nổi, tổ đạo diễn lại bất thình lình, thần không biết quỷ không hay, xuất hiện sau lưng mấy người.

Như là cảm thấy lần này bọn họ cuối cùng cũng nghĩ đã được một mánh mà không ai có thể đoán trước được, tổng đạo diễn dương dương tự đắc nói: "Thế nào, mọi người có thể đoán được khách quý lần này là ai không? Đoán trúng sẽ được thưởng một nghìn tệ sinh hoạt phí."

Lương Nghệ vẫn luôn là phái hành động, xem không hiểu nội dung phim không có nghĩa là không thể lên mạng tra đánh giá phim trên baidu.

Ngay khi biết mình không thể cân được nội dung bộ phim, y đã xem một lượt tất cả danh sách giải thưởng hậu trường rồi làm một bảng tổng hợp, hợp tình hợp lý nói: "Chắc là đạo diễn rồi, bộ phim này đạo diễn và biên kịch là cùng một người, hơn nữa còn là bộ phim đầu tay của một đạo diễn mới, nhờ nó là tiếng tăm của đạo diễn tăng vọt, một đêm thành danh."

Tổ đạo diễn càng thêm đắc ý, đang muốn rộng lượng cho thêm thời gian để năm người bọn họ bàn bạc lại với nhau một chút.

Thì Nguyễn Tụng lại bất ngờ lên tiếng: "Giám chế, khách quý lần này đến là giám chế của bộ phim."

Mọi người: "?"

Bình thường mọi người xem danh sách nhân viên chế tác sau hậu trường, đối tượng được quan tâm nhất chính là đạo diễn và biên kịch, không chí ít cũng là nhà sản xuất, ai lại đi xem giám chế chứ.

Lương Nghệ kéo bảng tổng hợp trong tay xuống tận dưới cùng, cũng không thấy mình có note lại tên của giám chế.

Về phần đáp án này có chính xác hay không, thì biểu cảm bất ngờ không thể tin nổi trên mặt tổ đạo diễn đã nói lên tất cả.

Bọn họ người nào người nấy đều như gặp quỷ: "Ặc, gì vậy trời, trong nội bộ chúng ta có gián điệp đúng không? Này mà cũng đoán đúng là sao??"

Nguyễn Tụng cũng không muốn bắt bí người khác, trực tiếp ngả bài: "Bộ phim này tôi đã từng xem rồi."

Mọi người: "???"

Tần Tư Gia không thể tin vào tai mình.

[Đã xem một lần rồi mà sao ban nãy vẫn có thể xem tập trung như vậy được?! Chấn động.jpg]

Nguyễn Tụng há mồm vừa định giải thích, thì ở đầu bên kia đám đông bỗng nhiên truyền tới giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi: "Tôi nói chứ, cái loại phim dở tệ, ở ngoài bán cũng không ai mua này, mấy người còn muốn lấy ra để lừa người già trong thôn sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chàng trai vừa đứng dậy khỏi ghế ngồi thoạt nhìn còn rất trẻ, quá nửa là sinh viên về quê thăm người thân, trên mặt đeo kính cận trông rất ngoan ngoãn lễ phép, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng cay nghiệt, không hề bận tâm việc mình đã cắt lời người lớn còn đang phát biểu trên sân khấu.

"Lúc trước tôi nghe ông bà nói hàng tháng mỗi nhà chỉ cần đóng 5 tệ là có thể tổ chức chiếu phim cho toàn thôn thì còn thấy rất vui vẻ, đúng lúc hôm nay về thăm bèn cùng đi theo xem, kết quả lại chiếu cái thứ phim lừa gạt người này? Tôi thực sự rất khó để không nghi ngờ mấy người đang muốn ăn chặn tiền của người dân."

Lúc cậu thanh niên kia nói chuyện, đầu mâu nhắm thẳng về phía cán bộ thôn trên sân khấu.

Cán bộ thôn da dẻ ngăm đen, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là người thật thà, đối mặt với câu hỏi chất vất bất thỉnh lình như vậy thì không khỏi luống cuống: " "Hồ nước xanh" sao lại là thứ lừa gạt người, phim này còn được nhận giải thưởng..."

"Điểm douban thối nát như vậy, đạo diễn phim không chút tên tuổi, giám chế lại nổi tiếng, là giảng viên khoa đạo diễn của học viện điện ảnh, "Hồ nước xanh" chính là tác phẩm tốt nghiệp mà ông ấy chỉ đạo, có thể lấy thưởng hoàn toàn là do nể mặt công sức giám chế của ông ấy. Mấy người nếu muốn lấy tiền chiếu phim thì cứ lấy, tùy tiện mở phim gì vui vẻ một chút là xong, chiếu cái loại phim điện ảnh ngu ngốc không ai mua này làm gì? Cứ làm như những người rời quê đi như bọn tôi đều là cố ý không về thăm người lớn ở nhà vậy."

Cậu thanh niên giơ chiếc điện thoại đang hiển thị trang "Tin tức" của mình lên, nhanh mồm nhanh miệng nói một tràng dài y như cây bắn đậu, bùm bùm bùm chụp mũ cho cán bộ thôn còn buộc thắt nút lại luôn.

Cán bộ thôn bị bắn đến mức hoang mang rối loạn, ông nào đã từng trải qua trận chiến nào như vậy: "Tôi... Không hề biết lai lịch của đạo diễn phim này, tôi chỉ đơn thuần thấy bộ phim quay rất tốt, muốn cho mọi người cùng xem, chắc chắn sẽ có hiệu ứng tốt, hoàn toàn không phải muốn ăn chặn hay thu lợi gì..."

Nhưng cậu thanh niên kia vẫn không buông tha, câu sau so với câu trước càng không khách khí: "Mấy người làm cán bộ như ông có thể làm cái gì có ích cho đời được không? Bao nhiêu phim hài đó thì không chọn, cứ nhất định phải chiếu phim này. Nếu không phải tôi đột nhiên nổi hứng quay về một chuyến, thì thực sự không biết được ông bà mình ngày thường đều xem cái gì, không bệnh cũng bị mấy người làm cho phát ốm!"

Lần này đừng nói là cán bộ thôn, ngay cả khán giả ở khu bình luận cũng bị làm cho choáng váng.

[Sinh viên khỉ gió nào đâu ra đây, tuy tôi không nhìn ra bộ phim này hay ở chỗ nào, nhưng thực sự thấy sợ thằng nhãi xấu tính này rồi đấy, chuyện này chọc gì đến nhà mi??]

[Có chắc là sinh viên học đại học không, tui trông mà hoang mang quá, chấm hỏi.jpg]

[Có ý kiến thì nêu ra cũng không sao, nhưng có thể nói chuyện cho lễ phép chút không, ở đây toàn là người lớn tuổi không đó.]

[Không nói những cái khác, tui cá là thằng nhóc này không biết ở đây có ekip show giải trí đang phát sóng trực tiếp...]

Cậu thanh niên không những không biết, mà còn chỉ trích đến cao hứng: "Vấn đề là ông nói ông cảm thấy phim này hay, tôi thực sự không biết ông đã từng được xem phim hay thật chưa, hay chỉ là ngày ngày ở trong núi không nhìn thấy cảnh đời. Bộ phim này không phải chỉ là lấy cái khái niệm "Người già bị bỏ lại" để làm mánh lới PR, lừa gạt để bán vé tạo đề tài thảo luận thôi sao? Có cái gì đáng để lấy ra xem."

[?????]

[Thằng nhãi này sao lại còn công kích cá nhân người ta nữa thế, cái đậu má nó chớ.]

[Giờ mà Mị có mặt ở hiện trường, Mị sẽ lập tức xé nát cái miệng thằng nhãi này ra, mỉm cười.jpg]

[Ok, yêm xin chân thành gửi lời xin lỗi đến ekip chương trình, má nó, đây mới thực sự là bạo lực văn hóa này, chào chân ái và quyết thắng.jpg]

[SOS, ai cứu với, tôi thực sự là máu nóng trong nháy mắt xông lên tận đỉnh đầu rồi, không ai dạy thằng nhóc này nói chuyện sao cho lọt tai đúng không?]

Tổ đạo diễn toàn bộ chết máy, hiển nhiên màn tranh cãi chỉ trích này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của bọn họ.

"Hồ nước xanh" đúng là một bộ phim văn nghệ theo chủ nghĩa phê phán hiện thực.

So với cách dẫn truyện tuyến tính thông thường, bộ phim dùng phần lớn độ dài để diễn tả lại phong tục tập quán cùng hoàn cảnh sinh hoạt vùng nông thôn, nhưng chủ đề cốt lõi đằng sau lại rất phù hợp với thôn Trà, về cơ bản, có thể nói bộ phim khắc họa chân thực lại cuộc sống của người dân vùng núi này.

Kế hoạch ban đầu của tổ đạo diễn là làm khách mời cùng khán giả hoang mang mơ hồ trước, sau đó mới thông qua việc lên sân khấu phát biểu của người cao tuổi trong thôn, tiết lộ rằng bộ phim này thực ra rất gần gũi với sinh hoạt của nhóm người già bị bỏ lại.

Mọi người xem không hiểu, cảm thấy khô khan là do bản thân mọi người chưa từng trải qua, tạo một làn sóng dư luận trái chiều để xoay ngược tình thế.

Kết quả sao chuyện lại thành...

Tần Tư Gia tính tình nóng nảy, tinh thần trọng nghĩa trong xương tủy đã đứng trên bờ vực bùng nổ, đang muốn đứng lên phản bác.

Người ít có khả năng lên tiếng nhất trong suy nghĩ của mọi người, đột nhiên lên tiếng trước: " "Người già bị bỏ lại" là câu chuyện mang tính khái niệm dùng làm mánh lới quảng cảo? Rốt cuộc người chưa thấy qua cảnh đời là ai, tôi cũng chẳng lấy làm lạ."

[!!!]

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyễn Tụng.

Cán bộ thôn đứng trên sân khấu hoàn toàn không ngờ lại có người đứng ra nói giúp mình.

Người khác không biết, nhưng ông thì biết, mấy người này là ngôi sao nổi tiếng, phát sóng trực tiếp còn đang mở, ông cũng không muốn làm lớn chuyện, định khuyên cậu thanh niên kia bỏ qua.

Nhưng cậu chàng vừa nghe có người chất vấn ngược lại mình, thì lập tức nhìn sang: "Anh là ai, bày đặt đeo khẩu trang, tôi quản chuyện của ông bà mình, nếu anh không liên quan gì đến thôn bọn tôi thì đừng có xem mồm vào, ok? Phim ảnh đề cao khái niệm còn không phải mánh lới Hollywood lấy ra để lừa gạt doanh thu phòng vé, lừa gạt những người không hiểu."

Nguyễn Tụng là người chuyên nghiệp, từ trước đến giờ đều không bận tâm, không muốn nhọc lòng giải thích cho mấy người ngoài nghề nghe.

Nhưng cậu thanh niên này thực sự là nói hươu nói vượn, múa rìu qua mắt thợ, đúng kiểu ta đây cây ngay không sợ chết đứng, đặc biệt khiến người ta muốn xối cho hai chậu nước lạnh để cậu ta bình tĩnh lại.

Đúng lúc anh đã ngồi suốt nửa tiếng không nhúc nhích, nhân dịp này hoạt động một chút.

"Thật là, không biết học được ở đâu mấy từ mà đã dám đi nơi nơi nói bậy rồi."

Trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Nguyễn Tụng đứng dậy tháo khẩu trang xuống, khí thế toàn thân khai hỏa, còn chưa mở miệng đã tự mang buff thuyết giáo, vô hình chung nhắc nhở mọi người lắng nghe trọng điểm anh muốn nói.

"Trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, các dự án thường dùng "Dàn ý khái quát" để nhanh chóng khơi dậy sự liên tưởng và lòng hiếu kỳ của khán giả trong một câu nói. Cậu vừa nói "Người già bị bỏ lại" cùng lắm chỉ tính là một "Dàn ý khái quát", nhưng "Phim ảnh đề cao khái niệm" chính là việc dùng cách kể chuyện đơn giản đễ hiểu, để đưa câu chuyển vào cao trào, thậm chí là dùng để quảng cáo, đúng là mấy năm gần đây Hollywood thường dùng mánh lới này, nhưng nó thường là một giả định táo bạo thậm chí là không thực tế, hai cái này hoàn toàn là không giống nhau."*

*Chỗ này tôi chém khá khá, tại tìm tài liệu xong cũng chả hiểu lắm. Đại khái là phim hollywwod đề ra những khái niệm cao siêu để PR, như mấy phim viễn tưởng giả tưởng ấy.

[?????]

Khu bình luận trong nháy mắt tràn đầy mấy câu kiểu "Đậu má".

[Đây là lần đầu tiên thầy Nguyễn nói một câu dài như vậy đấy nhỉ? Đúng không? Đúng thế rồi! Tía má ơi, đẹp trai chết Mị rồi!!!]

[Tuy đầu óc tui còn đang choáng váng, nghe không hiểu cụ thể là ảnh đang nói gì, nhưng cái sự đẹp trai này thực sự khiến tui máu chảy đầy mặt mà, hức hức hức.]

[A a a a, thầy Nguyễn nhanh tiêu diệt cậu ta đi! Nghe cậu ta nói thiệt sự là muốn tăng xông máu não mà!!]

[Cho nên thầy Nguyễn là dân chuyên đúng không!? Không thì làm sao hiểu được mấy cái này chứ! Háo sắc.jpg]

[Nghe thầy Nguyễn mắng người mà nó đã gì đâu, muốn rụng rời cả chân tay!!!]

Cậu thanh niên kia vừa nghe Nguyễn Tụng nói, thì biết ngay lần này mình đụng trúng người khó nhằn rồi, nhưng mặt mũi vẫn khiến cậu ta không cam lòng lùi bước: "Tại sao lại không giống nhau, tôi cảm thấy nó chính là một, chính anh cũng nói đó chính là một mánh quảng cáo còn gì, bộ phim nát này không phải cả ngày đều lấy "Người già bị bỏ lại" ra làm khẩu hiệu tuyên truyền sao?"

Nguyễn Tụng cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu đưa ra ví dụ: "Phim xác sống là phim đề cao khái niệm, tiền đề là virus gây bệnh bùng phát, xác sống hoành hành, nhân loại phải tìm cách sinh tồn. "Tam giác quỷ [1]", "Ngày chuột trũi [2]", "Mật mã gốc [3]" cũng là phim đề cao khái niệm, vai chính rơi vào vòng lặp thời gian không thể thoát ra được. Xin hỏi "Hồ nước xanh" – "Người già bị bỏ lại" kéo lên khái niệm cao siêu nào?"

Cậu thanh niên vẫn mạnh miệng: "Cho dù không phải đề cao khái niệm, nhưng bộ phim này vẫn là phim rác! Quay toàn mấy cái linh tinh, một ít việc vụn vặt ở nông thôn cũng có thế lấy giải, còn không phải là dựa vào quan hệ cạp váy với giám chế sản xuất!"

Trong lúc hai người tranh luận, khán giả khu bình luận đã tra rõ được tư liệu của "Giang Trí".

Quả thực là ông lớn trong ngành không thể nghi ngờ.

Tất cả các dự án do ông giám sát sản xuất đều là những bộ phim nổi tiếng, hoặc là có doanh thu phòng vé siêu cao, không thì cũng là phim đạt giải.

Nguyễn Tụng vẫn vững vàng cười đáp, thoáng nhướn mày hỏi ngược lại: "Sao cậu không hỏi ông bà của mình xem, những "Việc vụn vặt" ngày thường họ làm trong miệng cậu, có xứng nhận giải hay không?"

Cậu thanh niên kia quả nhiên im miệng.

Nguyễn Tụng dùng mấy câu vắn tắt nói rõ ý đồ của đạo diễn cho cậu ta nghe: "Cậu xem "Hồ nước xanh" xong cảm thấy khô khan tẻ nhạt, vậy đạo diễn đã đạt được mục đích của mình rồi, ông ấy chính là cố ý khắc họa như thế, khô khan chính là sinh hoạt chân thật nhất của họ."

[!!!]

Khu bình luận tức thì ngộ ra.

["Khô khan chính là sinh hoạt chân thật nhất của họ", mợ nó, đây là thần tiên đâu ra vậy, sao lại nói như vậy được!!!]

[A, đột nhiên nhớ lại những lời người dân trong thôn mới lên nói...]

[Ai phá vỡ tuyến lệ làm tui bật khóc vậy, hóa ra là chính tui 155551]

Cãi đến lúc này, tình thế ra sao đã khá rõ ràng.

Cán bộ thôn chân tay luống cuống đứng trên sân khấu, một câu cũng không nói chen vào được, chỉ trơ mắt nhìn cậu thanh niên kia thất bại, nổi giận đùng đùng chạy khỏi rạp chiếu phim ngoài trời.

Trực tiếp tuyên cáo chiến thắng của Nguyễn Tụng.

Mà Khương Kỳ Kỳ đứng cách Nguyễn Tụng gần nhất, vây xem toàn bộ quá trình thì máu trong người như sôi lên, kéo ông tay áo Nguyễn Tụng lay điên cuồng, nhỏ giọng rít gào: "Anh Tụng, anh cãi nhau với người ta cũng siêu đẹp trai ý!!"

Nhưng trên mặt Nguyễn Tụng không có chút vui sướng nào của người thắng cuộc, tựa như vừa rồi chỉ là gặp chuyện bất bình, tiện chân đá đi một con chuột, anh bình tĩnh ngồi lại xuống ghế, mở nắp bình như nhiệt Nhậm Khâm Minh chuẩn bị cho mình, uống một chén để thấm giọng.

Sau đó nghiêng người nhìn về phía ống kính nói: "Không phải người, không có đến lúc đó lại bảo tôi bắt nạt người khác."

[......?]

Lần đầu tiên được Nguyễn Tụng trò chuyện trực tiếp, khu bình luận điên luôn, cả màn hình đều là một đám "A a a a a" khán giả đánh ra trong lúc kích động.

[Tui nói thầy Nguyễn chính là người đẹp A thả câu, không ai có ý kiến đâu ha!!]

[Không trả vé, lần này quyết không trả vé, Mị tuyên bố sau này thầy Nguyễn chính là bản mệnh của Mị!!!]

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khu bình luận: Người đẹp A thả câu, chơi chữ vịt, doge.jpg*

Gốc /坠钓 (diao) 的 A 美人, 双关了鸭, doge/ (Chỗ này tôi không hiểu ý tác giả là gì luôn, thím nào biết hú hộ tôi với nhé)
Bình Luận (0)
Comment