Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 28

Mọi người bị tiếng gọi cửa của Tôn Khải Tư làm cho ngây ra.

Khu bình luận thậm chí còn bắt đầu hoài nghi thận phận của đối phương.

[? Người này thực sự là Tôn Khải Tư à?]

[Tôi còn tưởng đạo diễn của "Hồ nước xanh" nhất định sẽ là một người chín chắn trưởng thành, có ý tưởng lại sâu sắc, kiểu thư sinh đeo kính ngoan ngoãn biết điều ý. Kết quả sao lại y như chó cỏ thế này?? ]

[Ha ha ha ha, ấu siệt, chó cỏ cũng được mà.]

[Thầy Nguyễn nhà chúng ta có phải có thể chất đặc thù, kiểu chuyên thu hút các thể loại cún không?]

[Ví dụ như tui nè, doge.jpg]

[Không phải, chủ yếu là do sự tương phản giữa đối phương với bộ phim kia quá lớn xs.]

[Hay là cứ nhìn qua mắt mèo một cái xong hãy quyết định có mở cửa không đi, quỳ xuống.jpg]

Giang Trí nhìn biểu cảm vi diệu, một lời khó nói hết của mọi người, hiểm nhiên là biết cậu học trò này của mình thoạt nhìn có hơi không đáng tin cậy, vì vậy vẫy tay, cười càng sáng lạn: "Không có chuyện gì, mở cửa đi, nó bình thường chính là như vậy, lúc nào cũng ngốc nghếch như thế hết."

Nguyễn Tụng nghĩ ngốc thì cứ ngốc đi, ít nhất ngốc như thế tâm tư chắc chắn đơn thuần trong sáng, loại kịch bản như "Hồ nước xanh" này, đúng thực cũng chỉ có nhân tài đơn thuần mới có thể viết ra được.

Kết quả là vừa mở cửa ra, Nguyễn Tụng còn chưa kịp thấy rõ người bên ngoài dáng dấp ra sao đã bị đối phương nhào vào lòng, đầy cả lồng ngực.

Tôn Khải Tư ôm lấy anh xong lập tức gào lên: "Thần tượng! Rốt cục cũng được nhìn thấy anh rồi, thần tượng ới! Tôi thực sự là vượt núi băng đèo, vượt mọi chông gai, ngày qua ngày hỏi thăm tin tức khắp nơi, chỉ để được gặp anh thôi đó!!"

Tất cả mọi người: "...???"

Nguyễn Tụng bị y ghìm như vậy thiếu chút nữa muốn tắc thở, vừa mời chuẩn bị ra tay bóc người đang đu trên eo mình xuống thì lại nghe trong bếp có tiếng dao phay chặt cái rầm xuống mặt thớt.

Mọi người và camera đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy mặt mũi Nhậm Khâm Minh tối sầm, trên người vẫn còn đang mặc cái tạp dề hồng kẻ caro, hắn rút con dao đang cắt bít tết ra khỏi thớt, lưỡi dao sắc bén thậm chí vẫn còn đang dính máu, giọng điệu khá không thiện lành, mở cửa kính nhà bếp nhìn Tôn Khải Tư hỏi.

"Thần tượng của anh là ai?"

Nhậm Khâm Minh không ngờ mình chỉ vào bếp cắt có miếng thịt thôi, mà quay ra vợ yêu đã bị người khác ôm vào trong ngực.

Không khí tại hiện trường một lần nữa đông lại.

Tất cả mọi người có thể từ con dao phay vẫn đang dính máu trong tay Nhậm Khâm Khâm nhìn ra hũ dấm chua của hắn đang đứng trên bờ vực phun trào.

Chỉ có mình Tôn Khải Tư là hồn nhiên không phát hiện ra.

Nghe Nhậm Khâm minh hỏi thế thì ngửa đầu, đẩy kính mắt trên mặt một cái, nói nhỏ "Mình ôm nhầm người hở", xong quay ngoắt sang ôm lấy Tiểu Lư vừa đi ngang qua chỗ máy quay, một lần nữa gào lên dạt dào cảm xúc: "Thần tượng! Rốt cục cũng được nhìn thấy anh rồi, thần tượng ới! Tôi thực sự là vượt núi băng đèo, vượt mọi chông gai, ngày qua ngày hỏi thăm tin tức khắp nơi, chỉ để được gặp anh thôi đó!!"

Tiểu Lư vừa mới rời giường, còn chưa tình ngủ hẳn mặt đầy vô tội: "?????"

Nguyễn Tụng: "..."

Khu bình luận đã cười xỉu up xỉu down.

[Ha ha ha ha, mầm non giải trí ở đâu ra đây?]

[Người anh em, chuyện này là sao đây, đóng giả fan hâm mộ hả, cười ẻ mất thôi.]

[Xem ra cái khu huấn luyện khép kín kia khép kín thật đấy nhỉ, kín triệt để luôn, ngay cả mặt mũi thần tượng của mình ra sao cũng không biết, doge.jpg]

Thanh niên ôm Tiểu Lư trong màn hình phát trực tiếp chỉ cao có tầm 1m60.

Dáng người nhỏ con, trên mặt là cặp kính cận màu đen dầy cộp, trông không khác gì con khỉ ốm, để tóc che hết gáy, so với những người khác đang có mặt trong nhà gỗ phải nói là rối như tổ quạ, y mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển đậm nhăn nhúm, nếu không phải da dẻ cũng coi như trắng trẻo, chắc mọi người sẽ nghĩ y mới vừa từ trong rừng ra.

So với y, quả đầu bù xù chưa kịp chải vuốt của Tiểu Lư trông lại xinh xẻo hẳn, rất có dáng vẻ của người nổi tiếng.

Cậu ta luống cuống tay chân kéo con bạch tuốc đang bám trên người mình xuống: "Đạo diễn Tôn, đạo diễn Tôn, tôi không phải là..."

"Cái gì mà đạo diễn Tôn! Đừng gọi tôi là đạo diễn, tôi chỉ là biên kịch thôi!" Vẻ mặt Tôn Khải Tư đầy bất bình cắt lời, "Là tại không tìm đâu được đạo diễn nào chịu đồng ý chỉ đạo quay phim cho tôi, tôi mới phải tự mình làm, không thì ai mà thèm làm đạo diễn chứ, mệt chết đi được, ngủ cũng không ngon."

Tôn Khải Tư nói xong lại muốn ôm Tiểu Lư.

Tiểu Lư sợ đến mức vội vàng dắt người tới trước mặt Nguyễn Tụng: "Đây mới là thần tượng của anh này."

Chắc do Tôn Khải Tư cận quá nặng, kính lại mang không đúng độ, cho nên muốn nhìn rõ người phải mở to mắt nhìn chằm chằm mới được: "Vậy là ban đầu tôi không có ôm sai mà."

Tiểu Lư vội vàng túm y lại, giống như như đang dạy trẻ mẫu giáo: "Vẫn sai rồi. Anh không thể ôm có hiểu không hả, người yêu của thần tượng của anh, chính là anh trai nhà tôi, vẫn còn đang đứng kia kìa."

Tôn Khải Tư lúc này mới nhìn thẳng về phía Nhậm Khâm Minh đang siết chặt dao phay trong tay chỗ cửa phòng bếp.

Hai người một cao một thấp, cách qua phòng khách, xa xa nhìn nhau.

Mọi người bị kẹp giữa đều thấy căng thẳng.

[Đây là cái tình huống gì, có thể coi là tình địch gặp nhau không?]

[Tình địch thi không đến nỗi, nhiều lắm thì là chó cỏ gặp chó cỏ, muốn oánh nhau thôi, doge.jpg]

[Tuy tui biết là tui không nên cười, nhưng nhìn anh nhà mặc tạp dề hồng cầm dao phay thực sự chọc trúng điểm cười của tui rồi, há há há.]

[Chuẩn bị đánh nhau hở? Có phải muốn đánh nhau không, mắt long lanh.jpg]

Mấy người nhìn điệu bộ này, Trịnh Thanh, Lương Nghệ đều chuẩn bị sẵn tinh thần để nhảy ra khuyên can rồi.

Kết quả Tôn Khải Tư há mồm ra chính là hai chữ: "Vợ thầy!"

[...?]

Nhậm Khâm Minh, Nguyễn Tụng, tất cả mọi người: "?????"

Tôn Khải Tư là người thoải mái nhất, y phi như bay vào phòng bếp: "Vợ thầy, anh phụ trách nấu cơm hở? Sáng nay chúng ta ăn gì thế, hình như tôi ngửi thấy mùi thịt bò, là bít tết hở? Có thể rán bằng mỡ bò được không? Tôi bị nhốt một chỗ, lâu lắm rồi không có được ăn thịt."

Sau một tràng các câu hỏi được tuôn ra, sắc mặt mọi người lại trở nên vi diệu.

Nhậm Khâm Minh nhịn rồi lại nhịn: "... Anh gọi ai là vợ thầy?"

Tôn Khải Tư đã bay vào đến bếp, thấy thịt bò thì mừng vui khôn xiết: "Anh đó! Mới vừa rồi, không phải cái cậu nhóc kia nói anh là người yêu của thần tượng của tôi sao! Thần tượng của tôi là thầy của tôi, vậy anh chẳng phải vợ thầy thì là gì!"

Nghe câu giải thích này, mọi người hoàn toàn không nhịn được nữa.

Khán giả khu bình luận cười lăn cười bò.

Sau đó đến lượt Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia, cuối cùng Nguyễn Tụng cũng phải nắm tay để lên miệng, quay mặt đi.

Sắc mặt Nhậm Khâm Minh đã hoàn toàn đen như đít nồi, hắn không ngờ cũng có ngày bản thân phải hỏi người khác có biết mình là ai không: "... Anh không biết tôi?"

Tôn Khải Tư hài lòng ngắm nghía phòng bếp một vòng, lần thứ hai đẩy kính mắt nhìn Nhậm Khâm Minh: "Có thể là tôi biết, nhưng kính này là tôi mượn tạm để đeo trước khi đến đây, về còn phải mang trả lại cho người ta nữa, nên giờ nhìn ai cũng thấy mồm ngang mũi dọc mắt hai bên giống nhau hết."

[Há há há há há há há, ấu siệt.]

Cũng vì số độ không đúng nên suốt đường đi Tôn Khải Tư xem điện thoại cũng không thấy rõ, ngay cả mình mua vé đứng ở toa tàu nào cũng không biết, dù sao cứ đi theo người ta lên được tàu là ok rồi.

"Vợ thầy, đừng quên bữa sáng của tôi ha, thêm có đôi đũa thôi mà, nếu anh Tụng nhà tôi đã có thể coi trọng anh, vậy chứng tỏ anh là người siêu tốt, cám ơn cám ơn."

Tôn Khải Tư tự mình nói xong, thì bay ra ngoài tìm thầy giáo của mình như một chú bướm xinh, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho Nhậm Khâm Minh.

Nhậm Khâm Minh từ đầu đến cuối vẫn đang cầm dao trên tay: "......"

[Anh tui: Tôi, ảnh đế, thêm đôi đũa, người tốt? Đời này chưa từng thấy cạn lời như vậy.]

[Cảm giác Nhậm Khâm Minh lần này gặp được đối thủ rồi, doge.jpg]

Giang Trí ở bên ngoài, chắp tay sau lưng nhìn Tôn Khải Tư từ trên xuống dưới một lượt, trêu chọc: "Lúc đó lão đã nói là không cần thiết, bảo con đừng đi rồi, con cứ khăng khăng không chịu nghe."

Kiểu phong cách ăn mặc của thầy mình Tôn Khải Tư vẫn nhận ra được, y đau đầu nói: "Con cứ tưởng đi huấn luyện đạo diễn thì làm gì có vấn đề gì được, kết quả mỗi này đều có một đống bài tập, không làm xong thì không được ngủ, ai mà chịu nổi chứ. Hơn nữa con thấy con quay rất tốt mà, cớ gì không cho con điểm cao, mà lại bắt con làm lại."

Y như lời độc thoại của học sinh kém.

[Ai biết thì biết đến đó là để huấn luyện, không biết còn có khi còn tưởng vào nhầm tổ chức bán hàng đa cấp ý 2333.]

[Cái nghề mang tính chủ quan mạnh như đạo diễn, lấy đâu ra chuyện đi tập huấn là có thể bồi dưỡng ra năng lực được, làm tui cười ẻ.]

[Trong lòng anh ta còn chưa nắm chắc con đường mình phải đi sao, người có thể quay "Hồ nước xanh", giáo viên bình thường giảng có thể hiểu được không? Doge.jpg]

Tôn Khải Tư càng nghĩ càng giận, xua tay tự an ủi mình: "Thôi thì cũng coi như đi trải nghiệm, vừa vặn tích góp ý tưởng cho kịch bản mới, gọi là "Đường thăng chức của đạo diễn" đi."

[ Lại còn "Đường thăng chức của đạo diễn" nữa chứ, cứu mạng, sao anh ta lại buồn cười dữ vậy, ha ha ha ha.]

[Có sao nói vậy, đạo diễn Tôn này khá thú vị đấy, dễ là quay được thật lắm.]

[Người ta cũng nói mình là biên kịch rồi, không được gọi là đạo diễn, mọi người xếp hàng theo tôi nào, chào thầy Tôn, doge.jpg]

[Vì sao anh ta quay một bộ phim điện ảnh theo chủ nghĩa phê phán hiện thực đầy nghiêm túc, mà con người thật lại hề hước thế nhỉ?]

[Hơn nữa lại còn vì không tìm được đạo diễn, bất đắc dĩ mới phải kiêm việc, còn cố gắng tham gia lớp huấn luyện nữa chứ, cười ẻ.]

[Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định sẽ nghĩ đạo diễn của "Hồ nước xanh" là một người hết sức văn nhã.]

Chờ bò bít tết nấu xong mang lên, Nhậm Khâm Minh tuy khó chịu thì khó chịu, nhưng tốt xấu gì vẫn độ lượng mà rán thêm cho người nào đó một miếng.

Miếng bít tết mới ra lò được đặt trong đĩa sứ trắng, ngoài giòn trong mềm mùi hương thơm nức mũi, sắc hương vị đầy đủ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Khu bình luận bắt đầu kêu gào đói bụng.

Tôn Khải Tư tuy "Mù dở" không nhìn thấy đồ, nhưng mũi lại thính không kém.

Sau đó tổ đạo diễn hỏi số độ kính của y, tận 9 đi ốp mà không hiểu sao họ vẫn tìm được một đôi đúng độ.

Tôn Khải Tư ngồi vào bàn ăn, hai mắt lại được nhìn thấy ánh sáng, vừa nhìn rõ mặt Nhậm Khâm Minh thì lập tức quay sang giơ ngón cái với Nguyễn Tụng: "Không hổ là anh của tôi, chọn vợ cũng phải từ cấp bậc ảnh đế trở lên."

Nhậm Khâm Minh: "..."

[Ha ha ha ha ha.]

Đầu hắn như muốn to ra làm đôi, vốn đang là một buổi sáng hết sức tốt đẹp: "... Có thể đừng gọi tôi là vợ thầy không?"

Tôn Khải Tư biết nghe lời phải, gật đầu: "Được, vậy gọi thế nào? Chồng anh? Chị dâu?"

Nhậm Khâm Minh: "..."

[Ha ha ha ha ha ha ha.]

Nhậm Khâm Minh: "Anh có thể gọi thẳng tên..."

Tôn Khải Tư không nhịn nổi nữa, không chờ ekip chương trình mang dao nĩa ra đã cầm đũa gặp miếng bít tết lên cắn một miếng: "Cũng không thể trực tiếp gọi tên được, như vậy không thể hiện được sự tôn trọng của tôi với anh Nguyễn!"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Anh tui: Thực ra cậu không tôn trọng tôi cũng không sao cả, 2333.]

[Cả nhà có phát hiện ra gì không, Tiểu Tôn xưng hô loạn thật á, gọi Nguyễn Tụng bằng đủ các kiểu luôn, anh Nguyễn, thầy Nguyễn, anh Tụng, cái gì cũng có.]

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tụng nêu ý tưởng cho y: "Gọi Tiểu Nhậm là được, tuổi anh so ra lớn hơn cậu ta.

Nhậm Khâm Minh: "?"

Hai người bọn họ là bạn học cấp ba, Nhậm Khâm Minh vẫn luôn ỷ vào chuyện mình nhỏ hơn Nguyễn Tụng mấy tháng, nũng nịu sến sẩm gọi Nguyễn Tụng là "Anh", nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn đồng ý để người khác chiếm cái hời này của mình.

Kết quả Tôn Khải Tư liên tục tán thưởng: "Hóa ra là tình anh em à, vậy em của anh Tụng nhà tôi cũng chính là em của tôi, em trai, sau này có việc gì cần đến anh đây thì cứ việc nói ha."

Nhậm Khâm Minh: "........."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Anh tui: Tôi đội ơn cậu.]

Bàn ăn nhiều thêm một Tôn Khải Tư, bầu không khí lập tức không giống như trước.

Khương Kỳ Kỳ từ đầu đến giờ vẫn cười không ngừng mồm: "Tôi còn tưởng anh sẽ là kiểu người đặc biệt nghiêm túc cơ!"

Tôn Khải Tư lúc này lại có chút mùi thanh niên văn nghệ sĩ: "Không có đâu, đều là ảo giác thôi. Mọi người luôn thích dùng suy đoán chủ quan cùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá người khác, ngay cả tôi cũng không biết là ai quy đinh, người làm văn học nghiêm túc thì không thể cây du mạch, người bệnh trầm cảm thì cả ngày phải mặt mày khổ não."

[Ha ha ha ha ha ha ha, đậu má, anh ta còn biết "Cây du mạch" là hài hước láu lỉnh kìa.]

Nhưng Khương Kỳ Kỳ lại hỏi: "Thực ra hôm qua tôi cùng rất tò mò, tại sao lúc đó anh biết kịch bản xong không trực tiếp đưa cho ông Giang xem? Ông ấy là thầy của anh, anh là học trò của ông ấy, giúp anh xem kịch bản không phải chuyện đương nhiên sao, sao còn phải xoắn xuýt đăng bài diễn đàn nữa?"

Vấn đề này cũng có rất nhiều khán giả khu bình luận thắc mắc.

Tôn Khải Tư bèn hỏi cô: "Cô sẽ chủ động đưa tiểu thuyết mình viết cho giáo viên chủ nhiệm xem sao? Chắc chắn là không rồi, xấu hổ chết đi được, hơn nữa trước đây quan hệ của tôi với thầy Giang rất là bình thường, ở trong lớp tôi chính là một học sinh nhỏ không có tiếng tăm gì, người trâu bò hơn tôi có nhiều lắm."

Nhưng cuối cùng chỉ có một mình y hót một tiếng vang, làm người người chấn động, vừa ra mắt đã nhận được giải thưởng.

Tần Tư Gia không tin nhìn Giang Trí: "Thật hay giả thế ạ?"

Giang Trí thoải mái cười nói: "Mấy năm lão hướng dẫn thằng nhóc này đều thấy nó cười hi hi ha ha theo mọi người, bài tập giao về nhà cũng làm qua loa, không có chỗ nào nổi bật nên lão cũng không để ý lắm, ai biết được thằng nhóc này ở sau lưng lại có ý nghĩ như vậy, là đang ủ mưu lớn."

Tôn Khải Tư lớn gan phê bình thầy giáo của mình: "Thầy cũng phạm phải sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm nhé."

Lão ngoan đồng Giang Trí hoàn toàn không để tâm, còn lập tức thừa nhận: "Vâng vâng, là sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm."

Cho nên sự cổ vũ của Nguyễn Tụng trên diễn đàn lúc đó mới đặc biệt quan trọng.

Ngay cả lúc Giang Trí chính thức nhận Tôn Khải Tư là học trò, cũng là sau khi Tôn Khải Tư mang kịch bản của mình cho ông xem, cùng nhau trao đổi về ý tưởng sáng tác và ước nguyện ban đầu.

"Nếu không phải có bốn chữ anh Tụng khẳng định với tôi trên diễn đàn, rất có thể bây giờ tôi cũng giống như không ít bạn học của mình, đang đi bán thuốc lá điện tử trong vòng bạn bè rồi." Tôn Khải Tư nói xong liền muốn đừng dậy chúc rượu Nguyễn Tụng, vẻ cợt nhả trên khuôn mặt nhếch nhác bỗng toàn bộ biến mất không còn tăm hơi, quy củ nâng ly rượu lên, "Anh trai Nguyễn chính là cha mẹ tái sinh của tôi, ngày hôm nay cuối cùng tôi cũng gặp được người thật, xem như là tổ tiên phù hộ."

[Ha ha ha ha, sao người ta đã nghiêm túc như vậy rồi mà yêm vẫn thấy buồn cười thể nhở?]

[Lại thay đổi nữa, giờ thành "Anh trai Nguyễn" rồi, doge.jpg]

[Quả nhiên là người làm sáng tác nghệ thuật, không cần biết là loại hình gì thì tâm hồn cũng hết sức thú vị, lại còn nói rất hay nữa, ha ha ha.]

[Được rồi, vậy Mị cùng thừa nhận chính mình cùng từng phạm phải sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm với thầy Nguyễn, trước khi nhìn thấy đoạn video anh ấy đánh nhau trên giường với anh nhà Mị tối hôm qua, ai có thể ngờ được một thầy Nguyễn như vậy, lại có thể là điển hình tiêu biểu cho người vừa ngọt vừa mặn chứ, doge.jpg]

Nguyễn Tụng cũng không ngờ được mình ăn sáng thôi mà cũng có người mời rượu vang, vừa buồn cười lại vừa thấy bó tay: "Anh không cần khoa trương như vậy, tôi chỉ là mèo mù với cá rán thôi, cuối cùng vẫn là do kiến thức cơ bản của anh tốt, kịch bản viết rất chắc tay."

Tôn Khải Tư cũng không ép anh phải uống hết ly rượu vang này, mà nghiêm túc lấy điện thoại di động ra: "Mèo mù vớ cá rán đúng không? Anh chờ đó."

Mọi người ngồi phía dưới nhìn y đứng như hạc giữa bầy gà, tò mò không biết đối phương chuẩn bị làm cái gì.

Sau đó mọi người nghe được tiếng "Tít tít" chờ kết nối cuộc gọi video từ trong điện thoại truyền ra, Tôn Khải Tư không chút khách khí vẫy tay với tổ đạo diễn ở bên cạnh: "Giúp tôi lấy giá đỡ điện thoại đến đây, để bọn họ tự nói chuyện với nhau, tôi còn phải cẩn thận nếm thử mùi vị món bít tết em trai làm nữa."

Nhậm Khâm Minh lần thứ hai trúng đạn: "..."

Không đến hai giây, giá đỡ điện thoại đã được mang đến, cuộc điện thoại không biết Tôn Khải Tư gọi cho ai cũng đã bắt máy.

Ekip chương trình trực tiếp kết nối màn hình điện thoại của y với phòng phát sóng trực tiếp.

Hóa ra Tôn Khải Tư không phải gọi video cho một người, là gọi thẳng vào nhóm Wechat!

Theo từng tiếng "Chào thầy Nguyễn", "Chào anh Tụng", hình đại diện Wechat của từng người một sáng lên, có đến hai mươi, ba mươi người, gần như tất cả mọi người trong nhóm chat đều ấn tham gia cuộc gọi.

Nguyễn Tụng lúc đó đang cầm dao nĩa trong tay, nhìn màn hình cuộc gọi thì hết sức bối rối.

Nói thật là những người này anh không nhận ra một ai cả, nhưng mà rõ ràng là họ có biết anh, bởi vì nhóm chat này được đặt tên là "Hội những người hưởng lợi từ Nguyễn Tụng trên diễn đàn".

Khu bình luận đã điên cuồng comment dấu chấm than.

[Cứu!!!!]

[Tui mà là thầy Nguyễn thì tui sẽ không kiềm được, khóc ngay tại chỗ.]

[Xin lỗi cả nhà, tôi không phải thầy Nguyễn, nhưng mà tôi đã khóc trước rồi. Này! Quá! Đỉnh! Rồi!]

Tôn Khải Tư có dao nĩa rồi những vẫn dùng đũa ăn bít tết, chỉ chỉ màn hình nói: "Nhóm bọn tôi có 27 người, tất cả đều là người năm đó được anh nhắn tin inbox trên diễn đàn, còn có rất nhiều anh chị em khác lưu lạc nhân gian, không tìm được phương thức liên lạc, không thể add vào nhóm được."

Trong nhóm 27 người này có nam có nữ, cũng không quan tâm mình nhiều hơn hay là ít tuổi hơn so với Nguyễn Tụng, tóm lại đều thông nhất gọi Nguyễn Tụng là "Thầy" hoặc "Anh", họ bắt đầu lần lượt nói từ kịch bản của mình mà năm đó được anh chọn, lấy đó để "Tự giới thiệu bản thân".

Người đầu tiên lên tiếng nói: "Tôi là Tiểu Đậu Tử, trước đây vì thầy giáo chấm không đạt yêu cầu nên không được xét tốt nghiệp, chắc anh quên rồi."

Nguyễn Tụng vẫn còn đang sững sờ chưa kịp định thần lại: "... Là kịch bản viết về đề tài quân đội kia à?"

Người kia lập tức hưng phấn: "Đúng đúng! Oa, đã sáu năm rồi mà anh vẫn còn nhớ!"

Người thứ hai sau đó: "Nick trên diễn đàn của tôi là "001 nhìn yêm một cái", xóa đói giảm nghèo, là..."

Nguyễn Tụng: "Nam chính là sinh viên, băn khoăn không biết mình nên về quê, một vùng núi phía tây làm cán bộ thôn, hay là ở lại thành phố lớn phát triển?"

"Đúng!!! Ối giời ơi, đây chính là bài tập nát nhất của nát mà tôi làm cách đây sáu năm!"

Tiếp theo chính là đại hội nhận thân quy mộ lớn, khu bình luận tất cả đều là "Toẹt vời".

[Đừng nói đến chuyện năm sáu năm, để là tui thì cho dù có là chuyện mới tuần tước thôi cũng chưa chắc tui đã nhớ được...]

[Ấu siệt, thầy Nguyễn thiệt là tốt mà, hức hức hức, nhìn thì lạnh băng không thích nói chuyện, thực ra cái gì cũng nhớ trong lòng.]

[Xin comment "Đến từ hai phía" lên khu bình luận, wuli* thầy Nguyễn đáng giá để mọi người nhớ đến.]

* Wuli là phiên âm của từ "우리", xuất phát từ tiếng Hàn Quốc, nghĩa là chúng tôi, nhà tôi. Ở đây nghĩa là thầy Nguyễn nhà chúng tôi.

[Hôm qua mắng anh nhà Mị cũng vậy! Nổi nóng cũng là do lo lắng cho anh nhà Mị, kết quả anh nhà đánh chết cũng không chịu nhận sai, cuối cùng thầy Nguyễn vẫn nhẹ dạ cho ảnh lên giường ngủ 15551.]

[Tuy tui đã cố gắng hết sức, tự nói với mình là không nên thần thánh hóa thầy Nguyễn, nhưng mà thật sự, ngay cả khuyết điểm của thầy Nguyễn cũng đáng yêu chết được, đây là thật sao?]

[Lẽ nào chỉ có Mị vì khuyết điểm của thầy Nguyễn mà càng thấy thích ảnh hả, thậm chí Mị còn cảm thấy như vậy mới chân thật mới dễ đu, thiết lập tính cách hoàn mỹ quá nghe nó cứ điêu điêu thế nào ấy.]

Thực ra Nguyễn Tụng cũng không cố gắng để nhớ, cũng từng vì những việc không vui mà có ý quăng chuyện ra sau đầu, hiện giờ bọn họ đột nhiên nhắc đến, nó mới tự động hiện ra trong ký ức của anh.

Cuối cùng liên tiếp 27 người, người nào Nguyễn Tụng cũng nhớ, thậm chí ngay cả những vấn để nhỏ không đáng kể của họ anh cũng còn ấn tượng.

Hiếm thấy nhất chính là, 27 người này, cho đến hiện tại cũng không có ai đổi nghề.

Không chỉ không đổi nghề mà còn làm rất khá, từng người từng viết kịch bản nào, vừa báo tên thì khán giả khu bình luận đều biết, có mấy bộ còn rất hot, có điều trước giờ mọi người ít khi quan tâm đến biên kịch, đạo diễn và diễn viên vẫn được biết đến nhiều hơn.

Trong video mọi người tự giới thiệu mình một phen lại thêm một màn báo cáo thành tích.

Tôn Khải Tư cùng đã ăn xong miếng bít tết của mình cùng nửa đĩa mì Ý mà Khương Kỳ Kỳ chia cho, rốt cuộc cũng hồi sức sống lại, thoải mái ngồi ườn ra trên ghế, xoa xoa bụng nhìn Nguyễn Tụng: "Thế nào, còn nói là "Mèo mù vớ cá rán" nữa không?"

Nguyễn Tụng lớn đến từng này, thật sự hiếm có khi nào không nói ra lời như bây giờ.

"Tôi, cả mấy người họ nữa, tổng cộng tất cả là 27 người, tin chắc còn có những người khác không liên lạc được, bọn tôi nhiều người như vậy, nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ đến một người xa lạ trên diễn đàn, từng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ ra sai lầm của mình, anh nói xem ly rượu này tôi mời có đúng hay không?" Tôn Khải Tư mời rượu, là hợp tình hợp lý.

Nguyễn Tụng lập tức bị thuyết phục, để Nhậm Khâm Minh rót rượu cho mình.

Sáng sớm hôm nay, tính cả Nguyễn Tụng, Tôn Khải Tư, tổng cộng 28 người, y như phát điên tập thể, cách video nâng ly chạm cốc với nhau.

Nguyễn Tụng nhìn từng người trong ô nhỏ trên màn hình điện thoại đang sống động sôi nổi, trái tim giống như miếng bọt biển, không biết ngâm trong cái gì mà trướng lên như muốn nổ tung, trong lòng ê ẩm muốn nói gì đó, nhưng lại không mở nổi miệng.

Hình như từ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh chưa từng nghiêm túc đối mặt với sự tồn tại của chính mình dưới cái tên "Nguyễn Tụng", cứ luôn trốn tránh sau đủ những bút danh khác nhau, có công việc nào nhất định phải lộ mặt mới có thể nhận thì đều đẩy cho Trần Nghiêm đi làm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trần Nghiêm luôn để ý quan tâm đến cuộc sống của anh, dù sao y vẫn luôn đối tốt với anh.

Cuối cùng, Nhậm Khâm Minh không biết từ lúc nào cũng rót cho bản thân một lý rượu, chủ động choàng vai Nguyễn Tụng, chen vào ống kính: "Trước tiên tôi mời mọi người ba chén. Một là để cám ơn mọi người vẫn còn nhớ đến anh của tôi, hai là để cảm ơn mọi người vẫn luôn kiên trì tìm kiếm anh của tôi, ba là cảm ơn mọi người vì cuối cùng cùng thật sự tìm được anh ấy."

Nhậm Khâm Minh nói xong, uống cạn ly rượu, gọn gàng dứt khoát.

Tuy hắn tạm thời chưa biết Nguyễn Tụng đã gặp phải chuyện gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này Nguyễn Tụng rất cần sự xuất hiện của 27 người họ.

Hắn thực lòng thực dạ bày tỏ sự biết ơn của mình.

Nguyễn Tụng bị hắn ôm vai lại cúi đầu day huyệt thái dương một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói câu nào, chỉ giơ ly rượu với video, nói ngắn gọn: "Bao giờ rảnh rỗi chúng ta tụ tập một chút, tôi mời."

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng tìm đồ vật gần nhất có thể chạm cốc, thành cốc va chạm vào nhau, trong video ngoài video vang lên tiếng cách cách, keng keng giòn giã.

Khu bình luận muốn vỡ đê, khóc tu tu như thể vừa xem xong một bộ phim tình cảm sướt mướt của năm.

[Tui cũng không biết tại sao tui lại muốn khóc, nhưng mà thực sự không nhịn được, híc híc híc híc híc.]

Ống kính dời đi, Nguyễn Tụng trực tiếp gửi vào QR hai chiều vào trong video trò chuyện nhóm, 27 người dồn dập quét mã.

Mãi đến tận khi cuộc gọi video kết thúc, tất cả mọi người vẫn còn say sưa nói về giai thoại này, thậm chí còn lên cả hotsearch.

Chỉ có Nguyễn Tụng yên lặng lấy di động ra nhắn tin cho Cố Dữ Châu.

[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Phương Duy có động tĩnh gì không?]

Tối hôm qua, trước khi Nhậm Khâm Minh gửi tin nhắn "Xin nghỉ phép" cho anh, anh đã nói thẳng mọi chuyện với Cố Dữ Châu ngoài ban công rồi.

Giờ Cố Dữ Châu nhắn lại rất nhanh.

[Cố: Có, nhưng không phải hắn ra tay trước mà là Viên Ấn Hải.]

Đầu ngón tay Nguyễn Tụng khựng lại một chút.

[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Trước đó ở trên mạng cũng ID "No name" đăng Weibo kia cũng là Viên Ấn Hải, không phải Phương Duy sao?]

[Cố: Đúng, đã xác minh địa chỉ IP rồi. Chứng cứ anh không sao chép cùng bằng chứng về việc Viên Ấn Hải gian lận học thuật tôi đã tìm luật sư sửa sang lại xong xuôi, đồng thời vì chuyện sáng sớm nay Tôn Khải Tư đến địa điểm quay chương trình tìm anh, tôi cũng vừa mới liên lạc lại với một nhân chứng quan trọng trước giờ vẫn không muốn đứng ra làm chứng.]

Nguyễn Tụng có linh cảm trong lòng.

[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Viên Ấn Hải bây giờ vẫn nô dịch sinh viên?]

[Cố: Đúng vậy.]

[Cố: Nhưng điều kiện cô ấy đưa ra để nhận lời làm chứng là muốn gặp riêng với anh trước, hi vọng càng sớm càng tốt, là một cô gái vô cùng cẩn thận.]

Không nắm chắc 100%, tuyệt đối không dễ dàng trở mặt với Viên Ấn Hải.

Nguyễn Tụng hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô gái này, thậm chí với việc cô có thể nhận lời ra làm chứng, với anh cũng đã là một niềm vui rất lớn rồi.

Bọn họ thân ở dưới tầng chót, mỗi thứ tích góp được đều rất quý giá.

Nguyễn Tụng biết loại chuyện này không có đường lui, không thể để mất đi bất cứ một cơ may nào, giống như lúc trước anh bị Viên Ấn Hải nắm trong tay, muốn nói cũng không nói ra được.

[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Thời gian và địa điểm tùy cô ấy xác định, bên phía tôi có thể xin ekip chương trình nghỉ bất cứ lúc nào để phối hợp cùng cô ấy, không cần có gánh nặng trong lòng, có bất cứ yêu cầu gì cứ việc nói.]

[Cố: Được, chờ cô ấy quyết định xong tôi sẽ thông báo cho anh, bên phía Viên Ấn Hải tôi cùng sẽ thông qua Phương Duy cố gắng tìm cách kéo dài giúp anh.]

[Có tiền cũng không Tụng cho mi: Cám ơn cậu.]

Cố Dữ Châu đang ở công ty mở họp, nhân viên bên dưới đang báo cáo lại tình hình tài chính, nghe nghe đột nhiên bật cười.

Làm nhân viên giật bắn cả mình, tưởng bản thân nói sai cái gì.

Nguyễn Tụng nhận được tin nhắn.

[Cố: Mời tôi ăn bữa cơm là được.]

Nguyễn Tụng đang định nhắn lại.

Thì cún lưu manh mũi thính nào đó lơ đãng liếc thấy nội dung trên màn hình điện thoại, chua lè hỏi: "Ai vậy, anh lại còn phải mời cơm nữa cơ?"

Lúc đó camera vẫn đang quay.

Nguyễn Tụng đối diện với hắn hai giây, sau đó bất thình lình nghiêng người thơm lên gò mà hắn một cái.

Đánh lén vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được Nguyễn Tụng chủ động hôn, Nhậm Khâm Minh ngây ra, ôm mặt đờ đẫn, y như học sinh cấp ba lần đầu biết yêu.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, Nguyễn Tụng trước hàng ngàn hàng vạn cắp mắt đang dõi theo, giơ điện thoại di động lên, nhướng một bên lông mày hỏi Nhậm Khâm Minh: "Giờ anh đây có thể mời người khác ăn cơm chưa?"

Tư thế kia, giống như bây giờ chỉ có Nhậm Khâm Minh đồng ý với anh, anh mới có thể trả lời tin nhắn của người khác.

Nhậm Khâm Minh trông hãy còn đang mất hồn mất vía, đại khái lúc này mà Nguyễn Tụng có bảo hắn làm gì hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo hết: "... Anh mời đi."

Vì thế Nguyễn Tụng lại thêm một bước nữa, giơ điện thoại ra trước mặt hắn, gõ từng chữ từng chữ xuống "Bạn trai tôi bảo là không vấn đề gì", xong hỏi thêm lần nữa: "Vậy anh trả lời nhé?"

Khu bình luận đều đang la hét, bảo Nhậm Khâm Minh nắm chặt cơ hội kiếm thêm một mớ.

Nhưng đầu óc Nhậm Khâm Minh vẫn còn đang quay cuồng, bỏ lỡ cơ hội tốt để chiếm hời, trực tiếp bật đèn xanh: "... Anh trả lời đi."

Nguyễn Tụng thấy hắn ngốc ngốc như vậy thực sự không nhịn được cười, ung dung bấm gửi tin nhắn, nói: "Nói cậu ngốc hóa ra là ngốc thật, giờ muốn anh đây hôn cậu một cái nữa thì không có cửa đâu."

Khu bình luận của chương trình không nghe, "A a a a" đầy màn hình.

[Thầy Nguyễn, yêm không ngốc nè!! Anh của yêm không được thì để yêm tới đi!!!]

[Tui thấy show này nên đối tên đi, đổi thành "Cuộc sống hạnh phúc của chó cỏ" ý, hẹn gặp lại.jpg]

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khu bình luận: Tui nói một câu "Nhậm Khâm Minh là đồ ăn hại" không ai có ý kiến gì đâu nhỉ? *Chống nạnh*
Bình Luận (0)
Comment