Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 51

Vừa cúp máy một cái, Từ Lan sợ họ đi nhầm, còn gửi định vị vào Wechat của Nguyễn Tụng.

Nhậm Khâm Minh biết quan hệ của Nguyễn Tụng với bạn cùng phòng này của anh rất tốt, thấy Nguyễn Tụng không nói hai lời bắt đầu gọi sang cho Trần Nghiêm.

Nguyễn Tụng cứ tưởng rằng sẽ không ai bắt máy, kết quả Trần Nghiêm bên kia thế mà lại ấn nhận cuộc gọi, không chỉ nhận, còn làm như không có chuyện gì hỏi anh sao lại gọi điện.

Nguyễn Tụng vốn đã nhổm dậy khỏi ghế, lại đột nhiên dừng động tác, chần chừ một lúc: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Trễ thế này còn ở đâu được nữa, đương nhiên là ở nhà rồi."

Giọng Trần Nghiêm nghe khá bình thường, thậm chí còn mang theo ý cười ngây ngô quen thuộc mọi khi, hỏi ngược lại anh: "Làm sao vậy? Tối nay không phải cậu còn đi thảm đỏ à, sao lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế?"

Nguyễn Tụng nghe thế cân nhắc trong lòng một chút, ôn hòa tìm một cái cớ lấy lệ: "Lễ trao giải bên này hơi chán, trước đó không phải có việc muốn tìm cậu nói à, cậu bảo đang bận viết nốt kịch bản, chờ xong mới nói còn gì."

Bình thường những lúc như thế này, Trần Nghiêm nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không nhịn nổi cái tính tò mò của mình, bỏ công việc trên tay xuống chủ động đòi anh nói cho nghe.

Dù sao điện thoại cũng đã gọi rồi, có vội cùng không đến mức không nghe nói được đôi ba câu.

Vậy mà thái độ hôm nay của Trần Nghiêm lại hết sức khác thường, lập tức đồng ý với anh: "Được, chờ ngày mai đi, mai cậu hết bận, tiếp tục quay show, tôi gọi cho cậu."

Nguyễn Tụng gần như đã chắc chắn trăm phần trăm, tên béo chết bằm này đang có chuyện, vướng chuyện anh đi thảm đỏ cũng tốt, mà đang nổi tiếng cũng thế, chính là không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Nguyễn Tụng cầm điện thoại, một bên ra hiệu cho Nhậm Khâm Minh đi cùng mình một bên tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn với Trần Nghiêm: "Vậy cậu viết xong thì nghỉ sớm một tí, mai tôi chờ cậu gọi điện."

Nói xong, cúp máy, ảnh chụp Từ Lan gửi cho bọn họ cũng load xong.

[Chị Lan: Chụp hơi xa, nhưng là cậu ta đúng không? Chị có gặp cậu ta một lần rồi.]

[Chị Lan: Bên cạnh cậu ta còn có một nữ hai nam nữa, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, cô bé kia cứ khóc mãi, chị sợ cậu ta không muốn để mình biết việc này nên tạm thời vẫn chưa đi qua đó.]

Gừng càng già càng cay, làm việc thật sự vô cùng chu toàn.

[ Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Là cậu ta, cậu ta cũng không muốn để em biết, giờ em với Nhậm Khâm Minh đi qua đó luôn đây, cám ơn chị, hai tay chắp trước ngực.jpg]

Dù Nguyễn Tụng là một người rất ít khi xài emo, lúc này cũng thêm một cái vào cuối câu.

Nếu chuyện này không phải bị Từ Lan vô tình phát hiện, Trần Nghiêm trăm phần trăm sẽ giấu không cho anh biết.

Kết quả họ vừa mới đứng dậy, lại đụng trúng Tạ Lĩnh Hy đang tìm tới.

Tạ Lĩnh Hy vẫn cười tủm tỉm, trông như tìm họ lâu lắm rồi: "Nói thế nào cùng là "Món chính" được ban tổ chức đặc biệt mời tới, sao lại ngồi tít trong góc thế này."

Nguyễn Tụng đang sốt ruột, không thèm nhìn đối phương đã đi lướt qua luôn, mặc cho Nhậm Khâm Minh xử lý.

Nhậm Khâm Minh cũng không nghĩ ra nên xử lý thế nào, do dự chừng nửa giây, sau đó lần đầu tiên tỏ ra thân thiện, vỗ vai Tạ Lĩnh Hy, nói: "Chờ lát nữa lên nhận giải, anh đi lên nhận cùng với nhóm Kỳ Kỳ giúp bọn tôi đi, trong nhà bọn tôi xảy ra chút chuyện, giờ phải đi ra ngoài một chuyến."

Tạ Lĩnh Hy: "?"

Nghĩ y là người ngu sao, lần trước xin chương trình nghỉ phép cũng mượn cớ là trong nhà có chuyện, giờ lại có chuyện nữa.

Mà Nhậm Khâm Minh lại còn nói thêm: "Không phải anh muốn đi thảm đỏ với tôi sao, nhận giải giùm thì coi như hai chúng ta cùng đi rồi."

Tạ Lĩnh Hy: "..."

Câu trước câu sau nghe hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau cả, túm lại y chính là công cụ hình người thôi đúng không?

...

Việc trốn về trong lễ trao giải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, những cũng đủ để dọa đạo diễn Diêm, Diêm Tùng Hàng từ người bình thường thành ra có bệnh tim.

Hai người vốn định tiền trảm hậu tấu, chuồn đi trước rồi nói sau, kết quả không ngờ Diêm Tùng Hàng vừa nghe nói là bạn Nguyễn Tụng xảy ra chuyện, cần đi một chuyến đến bệnh viện thì lập tức thả người.

Còn bảo hai người họ cứ yên tâm, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, y sẽ báo lại cho phía ban tổ chức và nhóm Khương Kỳ Kỳ.

Từ nơi tổ chức Đêm Hội Ánh Sao đến bệnh viện số ba đi xe cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút, có gấp thế gấp nữa cũng phải đi đủ bốn mươi phút này, không thể thiếu một giây nào.

Nguyễn Tụng suốt dọc đường đi đều nhờ Từ Lan giúp mình theo dõi tình hình.

Biết là Trần Nghiêm vỡ đầu phải khâu mấy mũi, nhưng cụ thể vết thương nông sâu thế nào, mấy mũi là bao nhiêu thì không biết, chỉ biết đại khái là bác sĩ trực ở khoa cấp cứu đang giúp y xử lý vết thương.

Trên mặt không bị bầm tím, trên người không có vết thương ngoài da nào khác, máu mũi cũng rất nhanh đã ngừng chảy.

Hơn nữa ban nãy Từ Lan không để ý nên không thấy, hóa ra trong phòng cấp cứu còn có cảnh sát của đồn công an gần đó theo cùng, hai thanh niên kia vẫn luôn nói chuyện cùng cảnh sát, chắc có lẽ đang làm giám định thương tật.

[Chị Lan: Nhưng chị xem, rất khó để đạt đủ tiêu chuẩn "Thương tích nhẹ", chắc cuối cùng chỉ phải bồi thường tiền thuốc men với nộp phạt một ít thôi.]

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Bên còn lại không thấy có mặt ạ?]

[Chị Lan: Không, từ nãy giờ vẫn không thấy xuất hiện, có thể là vẫn chưa bắt được.]

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Vâng, chị Lan vất vả rồi, khoảng nửa tiếng nữa bọn em sẽ tới nơi.]

Nguyễn Tụng nhắn tin Wechat nhìn như có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tay lại nắm chặt lấy điện thoại di động, tâm trạng thấp thỏm không yên, sống lưng căng ra thẳng tắp.

Nhậm Khâm Minh hiếm khi thấy Nguyễn Tụng lo lắng cho người nào đó đến vậy, chủ động nắm tay anh, để anh dựa vào trong ngực mình: "Cậu ta đang ở bệnh viện xử lý vết thương rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, bình tĩnh nào, nhé?"

Nguyễn Tụng: "Trần Nghiêm thực sự không thích xung đột với người khác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không động tay động chân, nhất định là do đối phương quá đáng, hơn nữa cậu ta còn không muốn để cho tôi biết."

Nguyễn Tụng tự biết tính tình mình không được tốt lắm, có thể sớm chiều ở chung mà vẫn chịu được cái tính của anh còn có thể trò chuyện vui vẻ, ngoài Nhậm Khâm Minh ra thì chỉ có mỗi mình Trần Nghiêm.

Tuy hai người mới quen nhau chưa được một năm, bình thường ngoài miệng không nhắc đến, anh cũng thường hay trêu chọc Trần Nghiêm, nhưng điều đó cũng không phủ nhận việc Trần Nghiêm là một người bạn chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh.

Trần Nghiêm hiểu nhiều về giới giải trí hơn so với anh, cũng biết bây giờ anh nổi tiếng rồi phải chú trọng đến danh dự của mình hơn cả bản thân anh.

Mà nếu đã "Chú trọng đến danh dự", vậy cũng có nghĩa là nếu có chuyện gì không tốt cũng đều muốn gạt anh, giấu giếm anh, vậy anh thà rằng không cần.

Trước đó nữa bảo y đăng lên vòng bạn bè y cũng không chịu đăng, nhất định là sợ nhỡ để người khác biết y quen biết với anh, đến khi có chuyện xảy ra anh sẽ bị liên đới...

Trong đầu Nguyễn Tụng rối như tơ vò, hai đầu lông mày nhíu chặt vẫn không dãn ra, tâm trạng đang nôn nóng bất an thì bị Nhậm Khâm Minh ôm lấy bả vai, ép anh vào trong ngực hắn.

Bất chợt nói: "Thực ra cũng có đôi lúc, em hi vọng mình có thể giúp đỡ, san sẻ với anh một chút."

Thân người gầy gò của Nguyễn Tụng gần như bị xoay ngược lại, ngực dán vào ngực Nhậm Khâm Minh, tầm mắt cuối cùng cũng từ khoảng không bị hút vào đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời của đối phương.

Nhậm Khâm Minh chậm rãi nói với anh, từng câu từng chữ trật tự rõ ràng: "Chuyện như vậy không khó xử lý, nếu vết thương bị phán là quá nhẹ, không đủ để khởi kiện, vậy chúng ta chờ tìm được người kia, cẩn thận phân tích lỗi sai của cả hai người họ. Nếu Trần Nghiêm bình thường đã không dễ động thủ, vậy nghĩa là lỗi sai nhất định nằm trên người người kia, nếu tranh chấp xung đột lớn đến mức người nọ có thể đơn phương đánh vỡ đầu Trần Nghiêm, vậy nhất định là còn có những vấn đề khác nữa."

Đến lúc đó, bọn họ chỉ cần báo án là xong.

Việc "Đào bới tư liệu đen" này, thân là người đại diện lâu năm trong ngành, Từ Lan nhất định rất quen thuộc, không cần lo đối phương có thể trốn tránh không bị trừng phạt.

Tính ra thì, hình như đây là lần đầu tiên Nguyễn Tụng bị Nhậm Khâm Minh "Dạy bảo" ngược lại như vậy, cảm giác có chút mới lạ.

Sau lưng được tay hắn chầm chậm vỗ về, phía trước có thân thể rắn chắc của hắn để dựa vào, một giây trước anh còn đang bồn chồn bất an, trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.

Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cứ vậy nằm nhoài trên người Nhậm Khâm Minh, áp gò má gối lên vai hắn, rầu rĩ thì thào: "Xem ra chó ngốc không phải hoàn toàn vô dụng."

Nhậm Khâm Minh có thể cảm nhận được bắp thịt người trong lòng mình đã thả lỏng ra, rốt cuộc cũng chịu giao toàn bộ sức nặng của bản thân cho hắn, bèn hôn lên trán anh một cái, nói: "Em chỉ thấy mừng là, cuối cùng mình cũng theo đuổi lại được anh, có thể ở bên anh một lần nữa."

Khi Nguyễn Tụng bị Viên Ấn Hải chèn ép, nỗi kinh hoảng đó so với hiện tại nhiều hơn gấp cả trăm nghìn lần.

Chỉ là người trước hắn không thể giúp được gì, người sau hắn còn có thể bù lại.

Hắn muốn bù đắp lại những gì trước đây mình đã bỏ lỡ, vì thế chỉ có bắt đầu lại từ đầu, cố gắng không bỏ sót bất cứ chuyện gì xảy đến với Nguyễn Tụng.

...

Không giống với bầu không khí nặng nề chỗ hai người.

Giờ phút này một loạt ảnh chụp các ngôi sao nổi tiếng đã được Đêm Hội Ánh Sao lần lượt đăng lên Weibo chính thức của họ.

Trên mạng vui vẻ tưng bừng, fan hâm mộ các nhà phấn khích mở xem, sau khi xem chương trình phát sóng trực tiếp thì dồn dập vào comment khen ngợi, bắt đầu so đấu số liệu.

Dù sao ảnh chụp đều được đăng trên trang fanpage chính thức, ảnh người nào có độ tương tác cao, ảnh người nào có độ tương tác thấp vừa nhìn là thấy ngay, đương nhiên ngày này mỗi năm fan các nhà đều sẽ dốc hết toàn lực.

Từ Lan ở bệnh viện vưa theo dõi Trần Nghiêm, vừa để ý con trai đang truyền nước, còn không quên dặn Tiểu Lư những hạng mục cần chú ý.

[Chị Lan: Dặn phía fanclub không cần đặc biệt đẩy sổ liệu, cứ thuận theo tự nhiên là được, bảo bọn họ yên tâm, số liệu của người qua đường rất nhiều, kết quả sẽ không thấp đâu.]

[Lư cưỡi ngựa phi nhanh: Rõ, đã truyền đạt lại rồi ạ.]

Thời gian này làm việc cùng Từ Lan, Tiểu Lư được cô rèn giũa cho rất nhiều, lợi ích nhận được không nhỏ, giờ đã quen thuộc với tác phong làm việc hiệu suất cao, chú trọng tính bền vững của cô.

Một là không cần lao lực để tâm vào những chuyện không cần thiết; hai là không để người ngoài có cơ hội bàn tán; ba là thỉnh thoảng để cảm xúc có cơ hội đột phát mới là thượng sách giúp nghệ sĩ luôn "Tươi mới", tránh bị giảm bớt vì thao tác của đoàn đội.

Từ Lan nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định dặn Tiểu Lư để ý đề phòng, tránh cho việc Nguyễn Tụng đến bệnh viện bị làm lớn.

[Chị Lan: Cậu liên lạc với tổng đạo diễn của "19 ngày bên nhau" một chút, để y ngay lập tức báo lại nguyên nhân thật sự với ban tổ chức và MC chủ trì của Đêm Hội Ánh Sao, nói bạn của Tiểu Tụng và Khâm Minh bị thương phải nhập viện, chuyện xảy ra đột ngột, không có cách nào có mặt nhận trao giải.]

[Lư cưỡi ngựa phi nhanh:??? Anh Tụng với anh Khâm Minh không thể lên sân khấu nhận giải ạ?]

Tiểu Lư cùng vô số khán giả trong phòng phát sóng lúc này đều giống nhau, hoàn toàn không biết còn có việc này.

[Chị Lan: Trước tiên cậu cứ làm theo lời chị bảo, sau đó lúc phát sóng trực tiếp lễ trao giải thì để MC của Đêm Hội Ánh Sao thông báo nguyên nhân này ra, tránh cho đến lúc đó bọn họ bị chụp lại ảnh đang ở bệnh viện, còn phải đăng bài thanh minh, khiến chúng ta rơi vào thế bị động.]

Ra tay trước chiếm ưu thế, nắm giữ quyền chủ động giải thích là yếu tố mà Từ Lan cho là quan trọng nhất khi làm quan hệ công chúng.

Tiểu Lư đọc tin nhắn xong cũng không nhiều lời.

[Lư cưỡi ngựa phi nhanh: Đã rõ, giờ em đi gọi điện thoại luôn.]

...

Vốn Nguyễn Tụng còn lo đi đường 40 phút quá lâu, Trần Nghiêm có khi không chờ bọn họ đến được bệnh viện đã xong xuôi đi về.

Cũng may Từ Lan nói băng bó xong, bác sĩ yêu cầu y phải ở lại để theo dõi thêm.

Còn nói cảnh sát thấy không còn việc gì nữa đã rời đi trước, chỉ để thông tin liên lạc lại cho Trần Nghiêm, đại khái là nói sau khi tìm được bị can thì liên lạc với họ.

Trần Nghiêm trên đầu còn đang quấn băng nhưng vẫn không ngừng an ủi ba người bạn của mình, tâm trạng của bốn thanh niên cũng dần bình tĩnh lại.

Từ Lan thấy vậy còn tưởng tiếp theo không còn gì đáng lo nữa, vừa định nhắn tin cho Nguyễn Tụng, bảo anh xuống xe thì cứ từ từ đi vào, không cần phải gấp thì lại thấy mấy người đàn ông cao lớn đi tới, chân trước cảnh sát vừa rời khỏi, chân sau bọn họ đã xuất hiện bên cạnh giường bệnh của Trần Nghiêm.

Hai nam thanh niên bên Trần Nghiêm vừa thấy bọn họ, cảm xúc khó lắm mới bình ổn lại một lần nữa dao động, đứng chắn trước mặt Trần Nghiêm: "Ngay từ đầu các người đã trốn sẵn dưới ống cống, chờ cảnh sát đi mới dám thò mặt ra đúng không???"

Người đầu tiên mở miệng nói chuyện, là gã đàn ông trung niên dáng người thấp nhất, béo nhất trong đám người, thoạt nhìn không biết là người cầm đầu, hay mấy người phía sau là bảo vệ được thuê đến: "Ây, tôi phát hiện bây giờ mấy đứa nhỏ thực sự là không biết cách nói chuyện sao cho xuôi tai, cái gì gọi là trốn sẵn dưới ống cống chứ? Bọn tôi đây là có lòng tốt tới đưa tiền thuốc men cho mấy cô mấy cậu, vừa rồi tâm trạng bất ổn có xích mích nhỏ, các cô các cậu đừng có không biết trái phải."

Cô gái bên cạnh lập tức hét lên: "Các người có biết xấu hổ không hả! Nếu không phải Trần Nghiêm giúp tôi cản lại, thì người nằm ở đây bây giờ chính là tôi! Như vậy mà kêu là xích mích nhỏ sao! Phải là ác ý hại người mới đúng!"

Hai thanh niên nói tiếp: "Các người bồi thường tiền thuốc men là đúng! Nếu các người có lý, tại sao ban nãy lúc cảnh sát có ở đây lại không dám chường mặt ra?"

"Ai hiếm lạ mấy đồng tiền thuốc men đó của các người, muốn đưa thì nôn hết số tiền viết kịch bản còn nợ của bọn tôi ra đi! Bọn ngu ngục!"

Mấy câu khiêu khích trước đó còn đỡ, nhưng nghe được câu mắng cuối cùng của cậu thanh niên, gã trung niên béo lùng kia lập tức nổi xung: "Này, nói chuyện mà sao mồm miệng bẩn thế hả, thật sự là quá thối, sẹo còn chưa lành mà đã quên tại sao đầu mình lại phải khâu rồi à??"

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng không ổn, bác sĩ ý tá bên cạnh lại đúng lúc bận việc đều đi sang phòng khác cả, không có người nào ở bên cạnh khuyên can.

Từ Lan do dự mãi, đang định đi qua đó thì Nguyễn Tụng đã từ đầu kia của hành lang sải bước đi tới, lạnh lùng nói: "Tôi cũng đang không biết tại sao đầu bạn tôi lại phải khâu mấy mũi đây, hay là giám đốc Phùng nói tôi nghe chút xem?"

Gã trung niên họ Phùng bị nhắc đến, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa mới nhìn rõ người đến là ai thì phản ứng giống y hệt như ba thanh niên đang có mặt, trực tiếp treo máy.

Thử hỏi bây giờ còn có ai không nhận ra Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh nữa?

Từ bao giờ mà Trần Nghiêm lại có hai người bạn tai to mặt lớn thế này???

Đáng sợ nhất là Trần Nghiêm còn không phủ nhận.

Y cứ thế đội một cái đầu quấn băng trắng, ngồi trên giường ngây ngốc nhìn Nguyễn Tụng hỏi: "Không phải cậu đang đi thảm đỏ à..."

Nguyễn Tụng đi tới cạnh giường, tức giận liếc y: "Đây không phải nội dung kịch bản chính cậu tự biên soạn à, "Mưa to gió lớn, tôi từ trên trời giáng xuống", cậu còn giả bộ với tôi?"

Nói xong, Nguyễn Tụng quay sang nhìn thẳng vào gã trung niên béo lùn đang trợn mắt há hốc mồm kia, khí thế áp đảo, nói: "Nhà sản xuất bộ phim "Đông Phủ", ngài Phùng - Phùng Luân đúng không? Nợ lương không thanh toán, còn ác ý hại người?"

Phùng Luân hoàn toàn không ngờ được, bản thân tùy tiện bắt nạt mấy biên kịch nhỏ thôi mà lại thành ra lớn chuyện như vậy!

Thái độ gã hoàn toàn không cứng rắn như trước đó, lắp ba lắp bắp cười một cái, phủ nhận: "Nào có khoa trương như vậy đâu... Tôi chỉ là đang cùng mấy cô cậu này đùa giỡn chút ấy mà, ha ha ha, sao lại kinh động đến ngài rồi. Đây không phải dự án được giới thiệu trước, à, cái này là được bạn cùng phòng của cậu bạn này giới thiệu cho, ở giữa có sang tay cho nhau, có lẽ trong lúc truyền lời có xuất hiện chút hiểu lầm, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."

Nếu muốn nói gần đây người hot nhất trong giới, tuyệt đối không nên dây vào nhất là ai, thì chắc chắn người đó là Nguyễn Tụng không thể nghi ngờ gì.

Đã thế sau lưng anh lại còn có một Diêm vương mặt lạnh Nhậm Khâm Minh như thần giữ cửa đang đứng.

Kết quả Nguyễn Tụng nghe gã nói xong vẫn ung dung cười cười, hơi nghiêng đầu một cái nói: "Cụ thể là có hiểu lầm gì ở trong ngài cứ nói ra đi, dù sao tôi cũng không phải người ngoài, chẳng phải tôi chính là bạn cùng phòng xui xẻo thiếu chút nữa bị lừa trong miệng ngài đấy à?"

Tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn Trần Nghiêm: "?????"

Trần Nghiêm: "......"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Nghiêm: Không ngờ được đúng không, tôi cũng không ngờ được nè, thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của nữ chính Mary Sue, cám ơn vì đã mời.
Bình Luận (0)
Comment