Lục Minh Tự quét mắt ra biển, ung dung nói: “Nếu còn không phát hiện ra, mai rùa của cậu sẽ trở về với biển khơi đó.”
Tần Diệc Đàm bị sự thật đả kích, xoay không kịp theo lời Lục Minh Tự nói, “Phát hiện? Mai rùa?”
Ôn Tiên: “…… Lều của cậu, sắp phó mặc cho biển.”
Lúc này Tần Diệc Đàm mới phản ứng lại, vội vàng chạy ra bờ biển, nhưng thời gian cứu vãn tốt nhất đã qua đi, lều trại đã cách bờ biển một khoảng mà cậu ta không thể với tới.
Chắc Tần Diệc Đàm không nghĩ rằng, “chứng cứ” mà cậu ta một lòng giữ lại giờ này làm cậu ta phải tạm biệt cái lều của mình!
Hôm nay mới là ngày thứ hai, không có lều thì làm sao vượt qua được những ngày kế tiếp.
Lục Minh Tự: “Lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu, đây là một cơ hội hiếm có khó tìm đấy, không phải người bình thường nào cũng được hưởng đâu.”
Trán Tần Diệc Đàm nhăn đến nỗi sắp xuất hiện chữ xuyên 川.
Mẹ nó, ai muốn cơ hội này chứ, ai muốn, cậu ta đâu có cần!
“Ai biết bơi không?”
Lâm Tân Mông chủ động dò hỏi mọi người, “Ai biết bơi thì có thể bơi qua đó đẩy lều về, mọi người có ai biết không?”
Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm là hai con vịt trên cạn, không biết bơi.
Khi Lâm Tân Mông quét mắt về phía Lục Minh Tự, Lục Dạng đã mở miệng: “Gần đây anh tôi không được xuống nước.”
Lục Minh Tự chuẩn bị ở trước máy quay lộ ra cơ bụng tám múi: “?”
Mọi người: “?”
【 Không được xuống nước là cái quần què gì? 】
【 Chẳng lẽ ông cậu của Lục Minh Tự tới? 】
Lâm Tân Mông đứng hình, “Lục Dạng, tôi biết cậu lo lắng cho anh trai, nhưng mà…… bọn tôi đều không biết bơi……”
Chu Mạt Lê nhìn về nơi xa, giọng nói vẫn trầm ấm như cũ: “Lều càng ngày càng xa, tình hình dưới nước phức tạp, bơi qua đó khá nguy hiểm.”
Sắc mặt Lâm Tân Mông trắng bệch, cố gắng tươi cười: “Thế ạ? Là em suy xét không chu toàn, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại lều.”
“Mọi người có phương án khác không?”
Lâm Tân Mông nhìn về phía Lục Dạng, đưa đẩy lấy lòng: “Lục Dạng, cô thông minh như vậy, nhất định có biện pháp!”
Lục Minh Tự thấy Lục Dạng nhăn mày vào, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nói: “Nếu không, hay là anh bơi qua đó, kéo trở về?”
Lục Minh Tự tuy nóng nảy nhưng cũng dễ mềm lòng, bây giờ hắn lo cô không nghĩ ra biện pháp khác, thế nên ra mặt che chở cho cô.
Lục Dạng kiên định nói: “Không được.”
Lâm Tân Mông vui mừng ra mặt, dựa sát vào.
“Lục Dạng, cô nghĩ ra cách nào rồi à?”
Ánh mắt cô ta mang theo vẻ chờ mong, mong Lục Dạng không nghĩ ra cái gì.
Ai ngờ, Lục Dạng “Ừ” một cái.
Lâm Tân Mông: “?”
Hệ thống chỉ cung cấp có một cái biện pháp thôi đó, cô còn có thể nghĩ ra được phương án khác?
Cô còn trâu bò hơn cả hệ thống?
Lâm Tân Mông băn khoăn như bị ếch xanh bám vào người, đầu óc trống không, cơ thể vụng về bất động.
Tần Diệc Đàm dường như bắt được cọng cỏ cứu mạng, “Chỉ cần cô vớt được cái lều của tôi về, tôi sẽ đổi vật tư cho cô!”
“Tôi không cần vật tư.” Lục Dạng nói.
“Vậy cô muốn cái gì?”
Tần Diệc Đàm có chút cảnh giác, tuy là cậu ta không tin Lục Dạng thật sự có thể vớt lều về, nhưng nhân cơ hội này dẫm Lục Minh Tự mấy cái cũng được.
Lục Dạng khẽ nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bình lặng như nước nói: “Cũng không có gì, chỉ là vừa nãy anh mới vu oan cho anh trai tôi, có phải nên nói một câu xin lỗi không.”
Nếu như là bình thường, Tần Diệc Đàm dù có phải rời khỏi chương trình cũng sẽ không xin lỗi.
Nhưng hai ngày nay cậu ta đã bị Lục Minh Tự ép khô rồi, nên bây giờ muốn thay đổi tình thế.
Cứ đồng ý với Lục Dạng trước, chờ Lục Dạng không vớt được lều, cậu ta lại tìm đoàn đội, hết mình đăng bài PR.
Dập hai anh em khoác lác này.
“Được! Chỉ cần cô lấy được lều về cho tôi, tôi sẽ gập người 180° xin lỗi!”
Ôn Tiên nhắc nhở: “180°? Cậu muốn trồng cây chuối xin lỗi hả?”
“Tất nhiên! Nói được thì làm được!”
Lời nói của Tần Diệc Đàm khiến sự chờ mong của công chúng nhanh chóng dâng cao.
Thử hỏi, có ai không muốn xem idol chổng ngược xin lỗi không.
“Úi? Lục Dạng, cây gậy ở đâu ra vậy?”
Lâm Tân Mông vừa mới thoát khỏi tưởng tượng Tần Diệc Đàm đứng lộn ngược, liền nhìn thấy Lục Dạng khiêng một cây gậy dài về.
【 Cổ tới! Cổ tới rồi đó! Cổ cầm theo một cây gậy trúc sánh ngang với cây Kim Bổng của Tôn Ngộ Không! 】
【 Không ngờ luôn á, cây gậy trúc này thế mà còn nhiều tác dụng như vậy! 】
【 Không được, tôi phải tập trung tinh thần xem em gái nhỏ làm sao lợi dụng cây cây gậy trúc này ngăn cơn sóng dữ! 】
Tần Diệc Đàm: “?”
Gậy gộc ở đâu ra đây?
Lục Minh Tự vội vàng nhận lấy, “Dạng Dạng, em kiếm đâu ra thế?”
Ôn Tiên há hốc mồm như có thể nhét vừa hai quả trứng cút.
Trời đất thiên địa ơi, chúng ta sống trong cùng một quả địa cầu đó hả?
Sao mà mang được cây gậy về giỏi thế.
Chu Mạt Lê nhìn chằm chằm Lục Dạng, ánh mắt hơi d.a.o động, lại như phù dung sớm nở tối tàn, không kéo dài quá lâu khiến người xem không ai phát hiện ra.
“Anh đứng trên tảng đá ở bên kia, dựa vào lực và hướng gió kéo lều về đây.”
Lục Dạng hướng dẫn Lục Minh Tự, sau khi điều chỉnh phương hướng và góc độ, rồi còn thêm sức trâu của Lục Minh Tự, rất nhanh đã lôi lều trở lại.
Lâm Tân Mông: “!!” Lập tức khiến cô ta không thể cứu vãn nổi!
“……”
Tần Diệc Đàm dường như vẫn đang nằm mơ.
Ai có thể nói cho cậu ta biết, hai anh em nhà này bị gì không, sao kéo lều về nhanh thế!!??
Vì sao!
【 Thao tác tìm góc độ, phán đoán hướng gió, tốc độ gió của Lục Dạng, tôi cho 100 điểm! 】
【 Lại một lần nữa giúp tôi củng cố kiến thức vật lý đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!! Lần sau tôi đi ra ngoài dã ngoại sinh tồn nhất định phải mang theo một quyển sách giáo khoa vật lý! 】
Lục Dạng cười cười, “Muốn ổn định lều trại, tốt nhất chọn một vị trí có thể tránh gió.”
“…… Cảm ơn.”
Tần Diệc Đàm nhìn nụ cười không có tính công kích của cô, bắt đầu hoài nghi mình có phải đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử hay không.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Lục Dạng mỉm cười nhắc nhở: “Xin lỗi 180° , đừng có quên đó nhé.”