Sau khi liếc Lục Minh Tự và Lục Dạng, Chu Mạt Lê lại suy ngẫm về những chuyện kỳ lạ xảy ra trong hai ngày qua.
Lâm Tân Mông dường như vô cùng hiểu anh ta, hẳn là đã điều tra tư liệu của anh ta từ trước.
Lâm Tân Mông và Lục Dạng từng là bạn học, có quan hệ thân thiết với nhau, Lục Minh Tự lại muốn phần thưởng bí mật của chương trình.
Bây giờ Lâm Tân Mông né tránh anh ta, lén đi gặp Lục Minh Tự.
Có khi nào là……
Lâm Tân Mông cố ý tiếp cận anh ta, muốn lót đường cho Lục Minh Tự?
Chu Mạt Lê không khỏi nâng cao cảnh giác.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy hành động của Lâm Tân Mông khác thường.
Chu Mạt Lê suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Cô không bị sao là được.”
Tuy là gãi không đúng chỗ ngứa, nhưng Lâm Tân Mông lại rất vui vẻ.
Cô ta ngẩng đầu, thẹn thùng cười: “Vâng ạ.”
Chu Mạt Lê thất thần, vẫn chưa chú ý tới suy nghĩ bay bổng của Lâm Tân Mông.
Lông mày nhỏ xinh đẹp của Lục Dạng giương lên một độ cong nhỏ xíu, trông cô bừng bừng hứng thú.
Chẳng lẽ đây là một trong ba hiểu lầm lớn nhất là người ta thích mình?
“Dạng Dạng, vừa nãy em từ hướng nào lại đây?”
Lục Minh Tự nhìn quanh bốn phía, lại nhìn không rõ đường.
Lục Dạng: “…… Phía nam.”
Nếu mù đường có trình độ, thì Lục Minh Tự nhất định là giai đoạn cuối.
Ở một cái hẻm nhỏ, hắn đi vào cửa hàng, chỉ đứng ở cửa vài giây, xoay người, liền không biết được mình vừa từ con đường phía trước hay phía sau kia đến.
Nghe được Lục Dạng nói, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông liếc nhau, cứ như phát hiện được một chân trời mới.
Lâm Tân Mông nghiêng người, dáng vẻ như khát cầu tri thức:
“Lục Dạng, sao cô biết bên nào là nam, bên nào là bắc thế?”
Lục Minh Tự: “Cô không biết hướng nào hướng bắc à?”
Lâm Tân Mông: “Ừ!”
Lục Minh Tự: “Không tìm được thì tìm đồ vật mà xem.”
“……”
【 Trò đùa hài cốt ghê, tôi sợ Lục Minh Tự dạy hư em gái quá. 】
【 Bé Dạng Dạng, em đừng có học theo đó nha! 】
【 Lục Minh Tự hài c.h.ế.t mất thôi, không tìm được hướng bắc thì đi ngắm đồ vật, buồn cười vậy mà cũng nói ra được ha ha ha ha 】
【 Ảnh như này dễ cưng ghê! 】
Lục Dạng nâng đôi mắt sáng như nai con lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt mong đợi đầy ẩn ý của Chu Mạt Lê.
Thiếu nữ có khuôn mặt tinh xảo và người đàn ông ôn hòa khiêm tốn đứng ở hai bên, một cái chớp mắt nhìn nhau kia, không ai ngượng ngùng, chỉ lễ phép gật đầu.
Tuy là Lục Dạng và Lục Minh Tự cùng nhau xuất hiện cũng có giá trị nhan sắc bùng nổ, nhưng cư dân mạng tuyệt đối không thể kích động như này.
Niềm vui chèo couple yêu đương không giống với chèo couple anh em.
Loại cảm giác này giống như được phá tan gông xiềng chôn giấu trong linh hồn, kêu gào “Chèo! Chèo hết mình cho tôi! Chèo thuyền mà bất tử được, thì phải chèo cho đến chết”.
Thế là, chương trình kéo đến một đống “chuyên gia chèo thuyền” mới.
【 Vừa nãy Chu Mạt Lê và Lục Dạng đối diện với nhau có cảm giác quá! Bọn họ cứ như cặp cha mẹ tìm được hai đứa nhỏ rời nhà trốn đi ấy! 】
【 Lục Minh Tự từ anh trai Lục Dạng thành con trai Lục Dạng? Vai vế như này là không phải kém một chút đâu nhé! 】
【 Lục Dạng có người yêu rồi, im lặng mà coi chương trình đi, đừng có chèo loạn lên. 】
【 Ai ai là ai? Lục Dạng có bạn trai? Thằng nào xứng được với em ấy?! 】
【 Tôi! Ông xã kiêm bà xã của Lục Dạng! Chính thức tại đây công bố! Tất cả công chúng đều phải biết! 】
【 Lầu trên bị ảo tưởng à? Lục Dạng rõ ràng ở cạnh tôi, mới nãy còn dính lấy tôi nè! 】
Lục Dạng chỉ phía trước, “Bên này là bắc.”
Lâm Tân Mông: “Cô không có la bàn mà lại biết bên này là bắc á?”
Chắc không phải làm màu đâu nhỉ?
Lục Dạng: “Nhìn sào huyệt của kiến là sẽ biết.”
Chu Mạt Lê: “Sào huyệt của kiến?”
Không tôn trọng người khác là vũ nhục chính mình.
Lục Dạng đối với sự truy hỏi của bọn họ cũng không có phản cảm, mà kiên nhẫn giải thích:
“Khi kiến tạo sào huyệt, chúng sẽ luôn hướng đường dốc về phía nam, thấy đường dốc đi lên sào huyết của chúng nó là có thể biết được bên nào là nam bên nào là bắc.”
Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê đều bán tín bán nghi, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy nguyên lý này.
Lục Minh Tự tò mò hỏi: “Vì sao con kiến thích để đường dốc về phía nam? Chẳng lẽ là bởi vì nam cực có chim cánh cụt, một đường hướng bắc?”
“……”
Lục Dạng bình tĩnh trả lời, “Kiến mỗi ngày đều cần có ánh sáng ấm áp, nhưng mùa đông, ánh sáng mặt trời ở khu vực nam bộ chiếu không đủ, vậy nên vào thời kỳ giá lạnh nhất, đường dốc có thể tăng cường hấp thu nhiệt lượng cho chúng nó, chống cơn giá rét.”
Lâm Tân Mông: “Mùa đông kiến không ngủ đông à?”
Lục Dạng: “Kiến không giống như các loài động vật khác mùa đông sẽ ngủ đông. Mà chúng nó sẽ hoạt động tích cực suốt mùa đông.”
Lục Minh Tự: “Cho nên mùa hè có thể thường xuyên thấy loài kiến đi trữ đồ ăn cho mùa đông, phải không? Dạng Dạng.”
Vẻ mặt hắn tràn đầy vẻ muốn được khen ngợi.
Lục Dạng gật gật đầu: “Vâng, anh nói đúng rồi.”
Chu Mạt Lê vẫn luôn ở một bên chăm chú nhìn biểu cảm của Lục Dạng, trông vẻ mặt cô có vẻ chậm rãi bình thản, không giống như đang nói hươu nói vượn.
Lục Minh Tự nhìn chằm chằm, “Loài kiến có lợi cho con người nhỉ!”
Lục Dạng cười cười.
Khi ở mạt thế, dù trời nhiều mây hay bão tuyết cuồng phong, chỉ cần có tổ kiến, cô sẽ không bị lạc đường.
【 Đến cái này cũng biết, bội phục bội phục! Xin hãy nhận của tôi một lạy! 】
【 Lục Dạng đúng là cầm kỳ thi họa, là kiểu người càng có nhiều tri thức thì càng có khí chất! 】
【 Nói đến tri thức, tôi lại nhớ tới lớp Ngữ văn lần trước, tôi đọc nhầm Tuân Úc thành Cẩu Hóa……】
*Tuân Úc: 荀彧 -> Cẩu Hóa: 狗或, nhìn nhầm chữ.
【 Đằng trước cười c.h.ế.t tôi, nói đến tầm quan trọng của việc học! Xin bà hãy đọc sách nhiều vào nhé! 】