Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo mới khó.
Lục Dạng bây giờ là người đến trước, các khách mời còn lại đến sau.
Cá ở bờ biển sinh sống thuần tự nhiên, không bị săn bắt, số lượng không những nhiều, mà là cực kỳ nhiều.
Lục Dạng hứng thú dào dạt bắt được ba con.
Cô dùng cành tre đan thành sọt tre, nhốt ba con cá vào, tâm trạng vui vẻ một tay cầm cá, một tay xiên cá quay về.
Ôn Tiên đang nhặt rác, thấy Lục Dạng liền kinh ngạc nói: “Wow, nhiều cá quá vậy!”
“Dư cái gì nhiều, cái gì dư nhiều cơ?” Tần Diệc Đàm phải nhặt rác cả ngày, đầu óc bây giờ m.ô.n.g lung không còn nghĩ được gì nữa.
(Cá và dư là từ đồng âm, phát âm là yú)
“Không phải, tôi bảo Lục Dạng bắt được rất nhiều cá.”
Tần Diệc Đàm kinh ngạc nhìn về phía Lục Dạng, nhớ lời mình nói lúc trước, cố gắng cứu vãn hình tượng:
“Nhất định là do ánh mặt trời quá gắt, cá nhìn chằm chằm mặt trời nên bị choáng váng, cô ta đứng bên bờ biển nhặt được của hời!”
Sao có thể bắt được cá chứ, hoàn toàn không thể nào!
Lục Dạng không bị cá đuổi là may rồi, sao mà biết bắt cá.
Ôn Tiên nuốt nước miếng, nghe thấy cậu ta vẫn sống c.h.ế.t không buông, trừng mắt, “Cá ở dưới nước mà, có giống hai người chúng ta đứng dưới nắng lâu quá tầm mắt sẽ mờ mịt đâu.”
Hơn nữa, hai người bọn họ ở bờ biển nhặt rác thời gian dài như vậy, nếu như cá thật sự bị ánh mặt trời làm choáng váng, bọn họ đã phát hiện từ lâu rồi.
Đừng nói là ngoan ngoãn để lại đó chờ Lục Dạng đến nhặt.
“Cô đâu phải cá, sao biết là bọn nó tỉnh táo?” Tần Diệc Đàm vẫn cứng mồm cãi cố.
“Cậu cũng chẳng phải tôi, sao cậu biết tôi không phải cá.” Ôn Tiên nhanh chóng đáp lời.
Cô nàng và cậu ta ra mắt cùng một thời điểm.
Trước đây khi Ôn Tiên còn ở nhóm nhạc nữ đã từng chạm mặt Tần Diệc Đàm ở một chương trình khác, nhưng cậu ta lúc nào cũng tự cho mình mắt cao hơn đầu.
Coi người khác như con hát không đứng đắn xuất đầu lộ diện, còn cậu ta là nghệ thuật gia cao cao tại thượng.
Mấy lời mà Ôn Tiên nói với Tần Diệc Đàm thật sự là do không nhìn nổi nữa, thỉnh thoảng ý thức được thì sẽ nhịn không phản bác, nhưng phần lớn thời gian đều cãi chem chẻm.
Tần Diệc Đàm hừ một tiếng, hất cằm, “Nếu cô là cá, vậy tôi sẽ là rùa đen!”
Ôn Tiên: “……”
Lần đầu thấy có người tự mình mắng mình.
Thời gian nhặt rác kéo dài đã lâu, Ôn Tiên sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng, “Trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Bánh mì.”
Lương thực dự trữ của bọn họ vẫn đủ.
“Lại là bánh mì khô khốc đó hả?”
Ôn Tiên uể oải, thở một hơi dài, lần nữa liếc về phía giỏ cá lớn của Lục Dạng, ánh mắt cô nàng sáng lên, đề nghị: “Hay là chúng ta cũng đi bắt cá!”
Tần Diệc Đàm nói: “Chúng ta không có dụng cụ.”
“Tôi có thể đi tìm Lục Dạng mượn dụng cụ.”
“Cô ta sẽ cho mượn hả?”
Dựa vào quan hệ của Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự, Lục Dạng sẽ tốt bụng cho cậu ta mượn dụng cụ để bắt cá à?
Ôn Tiên nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, “Lục Dạng dễ nói chuyện mà.”
Đừng đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Tần Diệc Đàm từ bỏ đề nghị của Ôn Tiên, chấp niệm khó bỏ, cậu ta tiếp tục khoác lác: “Mấy con cá này ai chả bắt được, không cần xiên que kia chúng ta cũng có thể bắt cá!”
Khi hai người đang định dùng tay không bắt cá, Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê tiến tới.
“Tần Diệc Đàm, Ôn Tiên, chúng ta hợp tác đi.”
Lâm Tân Mông cười vui vẻ, đuôi mắt tràn đầy vẻ lấy lòng.
“Hợp tác cái gì? Bắt cá à?” Ôn Tiên nghi hoặc hỏi.
Chu Mạt Lê nói: “Chúng tôi phát hiện, nhiệm vụ 7 không phải chỉ có một nhiệm vụ, cái Lục Dạng nói lúc trước chỉ là một trong số đó, trong tay các cậu hẳn là có nhiệm vụ thứ ba.”
Tần Diệc Đàm cảnh giác, “Chúng tôi dựa vào cái gì tin tưởng các người?”
Chu Mạt Lê và cậu ta đều muốn xếp hạng nhất như nhau, hơn nữa hiện tại trong tay Chu Mạt Lê còn có một manh mối khác.
“Chúng tôi có thể cùng các cậu trao đổi nhiệm vụ, đến lúc đó số điểm đạt được sẽ chia đều.” Lâm Tân Mông đưa ra đề xuất.
Tần Diệc Đàm nắm chặt túi đựng rác, trong lòng vẫn do dự.
Chu Mạt Lê đoán được sự băn khoăn của cậu ta, nên đổi sang một phương pháp khác, “Cậu cũng có thể tìm đội khác để hợp tác.”
Đội khác, không phải là đội của Lục Minh Tự à.
Chu Mạt Lê đưa quyền lựa chọn cho Tần Diệc Đàm.
Hợp tác với Chu Mạt Lê, hay là hợp tác với Lục Minh Tự.
Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự hợp tác với nhau?
Quá viển vông.
Suy nghĩ một lát, Tần Diệc Đàm quyết định lựa chọn cái thứ nhất.
【 Chu Mạt Lê biết nhìn người thật, khiến cho Tần Diệc Đàm đắn đo mãi không thôi. 】
【 Ông xã tôi và nam thần của tôi muốn hợp tác với nhau, chúc mọi người liên minh mạnh mẽ! 】
Nhiệm vụ 7 của đội Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên hiển thị là xử lý tàn dư của phân hóa học và thuốc trừ sâu, trả lại cho môi trường một bờ biển sạch sẽ.
Bốn người im lặng nhìn chằm chằm nửa ngày.
Ôn Tiên mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, “Này là cái gì?”
Tần Diệc Đàm tiếp lời, “Không phải cũng là nhặt rác hả?”
Hợp tác cái rắm!
Lãng phí thời gian của bọn họ.
Chu Mạt Lê không nói gì, Lâm Tân Mông cũng không nhìn được thêm manh mối nào mới, chỉ có thể cười cười: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà cũng có khác biệt mà?”
Tần Diệc Đàm không khách khí mà liếc xéo cô ta.
Đối thủ muốn cướp điểm của mình, mơ tưởng hão huyền!
……
Lục Dạng bước nhẹ về khu cắm trại.
Cô cắm một cành cây nhặt được trên mặt đất vào hòn đá mà Lục Minh Tự mới dọn qua, lại treo ba con cá lên cành.
Bây giờ mặt trời vẫn chưa lặn, cô quyết định nhóm lửa chưng nước biển trước, sau đó xử lý cá.
Cây tre ngày hôm nay đều đã bị gọt thành sọt tre, không thể đựng nước, hơn nữa cây buổi sáng cũng tương đối nhỏ, không nấu được cá.
Suy nghĩ đến nhiều phương diện, Lục Dạng lập tức quyết định đi chặt thêm mấy cây tre để làm ống tre nấu đồ ăn.
Thu dọn đơn giản xung quanh, khi cô chuẩn bị đi chặt tre thì Lục Minh Tự sảng khoái tinh thần trở lại.
Chỗ mà Lục Dạng chỉ cho hắn là nguồn nước có độ tanh nồng và độ dày muối không quá cao, là nơi nước trong vắt sạch sẽ mà cô cố tình đi tìm.
“Dạng Dạng ơi, thế nào?” Lục Minh Tự rũ rũ lọn tóc trên trán, để nó che kín nửa bên lông mày, dáng vẻ như đòi được khen ngợi.
Lục Dạng nhìn hắn hai giây, nói: “Vẫn đẹp trai như thế.”
Mặt Lục Minh Tự tràn đầy vẻ kiêu ngạo, “Biết sao giờ, có những thứ trời sinh đã xinh đẹp.”
Lục Dạng: “……”
Được thôi, hắn đẹp hắn nói gì cũng đúng.
【 Oa! Trai đẹp mơn mởn vừa ra lò, tôi cũng muốn! 】
【 Lục Minh Tự trước mặt người khác: Cao quý lạnh lùng, động tí là gắt gỏng, Lục Minh Tự trước mặt em gái: Chó con đòi được khen ngợi, cái đuôi nhỏ lúc nào cũng lúc la lúc lắc. 】
【 Đạo diễn khách sáo quá đi, mọi người đều là người một nhà, tắm rửa thì có gì mà không quay được? 】
“Dạng Dạng, em muốn đi đâu à?”
Lục Minh Tự thấy Lục Dạng dọn gọn đồ vật trong khu cắm trại để không bị gió thổi đi.
“Chặt tre.”
Lục Dạng nhớ tới cây tre to đùng kia, tầm mắt dừng trên người Lục Minh Tự, hỏi: “Có muốn một cây không?”
“Được!”
Lục Minh Tự ở trong trạng thái hưng phấn làm cả người hắn trông vô cùng có sức sống.
Đây là lần đầu tiên Lục Minh Tự đi con đường này, cỏ dại mọc cao hơn đầu, không thể nhìn rõ con đường trước mặt.
Hắn vừa bẻ mấy cành cây dại, vừa nói: “Dạng Dạng, đường bên này dẫn đi đâu đó?”
“Em cũng không biết.” Lục Dạng thật thà nói.
Drone không người lái, khán giả trong phòng phát sóng nhìn hai người vừa xử lý cỏ khô, vừa đi về phía trước, vô cùng nghi ngờ.
【 Hai người bọn họ tới đây khai khẩn đất hoang hả? 】
Lục Minh Tự quay đầu nhìn về phía cô, nhếch miệng cười: “Anh biết đây là đường gì đó.”