Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 111

Như Thư nâng cằm, ánh mắt chuyển sang Lục Diễm bên cạnh, hiếm khi lộ ra chút thẹn thùng kiểu nữ nhi, nhẹ giọng mở miệng:

“A Diễm, hôn ước giữa ta và ngươi là do Thánh Thượng ban tứ. Nếu truyền tới tai thiên tử, nhà khác khi thành thân đều để nam nữ hai bên sống chung một thời gian để tìm hiểu nhau, mà chúng ta lại chưa từng trò chuyện đàng hoàng một lần, ta biết trong triều bận rộn, không dám đòi hỏi ngươi dành quá nhiều thời gian bên ta, chỉ là... giúp ta chọn hỷ phục, được không?”

Nói cho hay ho, chẳng qua cũng chỉ là đang làm màu mà thôi. Nàng ta lại chẳng phải không biết cách diễn.

“Ngươi nói đi?” Lục Diễm không để tâm, hỏi người trong lòng.

Nét cưới trên mặt Như Thư sắp không giữ nổi nữa, sắc mặt dần trở nên méo mó.

“A Diễm, ta mới là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng của ngươi, còn nàng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Nàng sỉ nhục ta, chẳng phải cũng là đang sỉ nhục ngươi sao?”

Mà đúng là như vậy.

Tương lai nàng ta sẽ là Lục phu nhân, vợ chồng một thể.

Hoa Thanh Nguyệt là thứ gì chứ, còn không đáng lọt vào mắt nàng ta.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy vẻ phẫn nộ kia, không đáp lời, chỉ liếc nhìn Lục Diễm đang đứng gần.

Như Thư quận chúa vốn định đến đây để khiến ả tiện nhân này sống không yên ổn, nhân tiện thể hiện một chút phong thái của chủ mẫu tương lai Lục phủ. Ai ngờ con tiện nhân kia lại không biết điều như thế.

Rõ ràng chủ mẫu tương lai đã đứng ngay trước mặt, vậy mà con hồ ly thấp kém kia lại không chịu hành lễ chào hỏi, ngược lại còn dám ở trước mặt nàng ta quyến rũ chủ quân? Đúng là đáng ch·ết!

Không cần nhìn cũng biết ánh mắt Như Thư ẩn chứa điều gì, Hoa Thanh Nguyệt vừa định rời khỏi thì hai chân cùng thắt lưng lại bị tên cẩu nam nhân kia giữ chặt, hắn rõ ràng đang mượn nàng để thị uy với Định Vương phủ, nàng một nữ tử yếu đuối căn bản không thể phản kháng. Dù gì thì lần trước nàng cũng đã đắc tội Như Thư hoàn toàn, yếu thế hơn nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Trong lòng lặng lẽ nghĩ, chắc cũng chẳng phải chịu đựng lâu đâu... ai ngờ tên khốn kia lại chẳng để nàng như nguyện, ngược lại còn hung hăng nhéo một cái trên đùi nàng, khiến nàng bật thốt lên khe khẽ.

Lục Diễm lạnh lùng cười: “Như Thư quận chúa, ngươi cũng thấy đấy, thiếp thất này của ta lòng dạ hẹp hòi, vừa nghe ngươi bảo ta đi chọn áo cưới, đã phát tác tính tình rồi.”

Hoa Thanh Nguyệt: “.........”

Tên cẩu nam nhân này, sợ nàng ch·ết chưa đủ nhanh hay sao?

Sắc mặt Như Thư quận chúa chợt trở nên khó coi, hận không thể lập tức kéo tiện nhân đáng ch·ết kia ra ngoài vứt cho thổ phỉ dày vò đến ch·ết.

Một ả tiện nhân vô danh, tưởng có chút sắc đẹp được Lục Diễm để mắt là có thể một bước lên mây?

Hoa Thanh Nguyệt chẳng buồn quan tâm nàng ta có hận hay không, cũng không có ý khiêu khích Như Thư, chỉ gật đầu nhàn nhạt: “Hai người cứ trò chuyện, ta về Cần Vụ Viện trước.”

Vừa dứt lời, đùi nàng lập tức đau nhức kịch liệt hơn, như có thứ đâm thẳng vào xương. Nàng mím môi không rên một tiếng.
Không cần đoán cũng biết, tên nam nhân này đang trả thù nàng vì dám mở miệng xin đi trước.

Lục Diễm cụp mắt nhìn chằm chằm Hoa Thanh Nguyệt, cười nhạt chế giễu: “Vừa rồi chẳng phải nàng còn nói không đợi nổi mà muốn hầu hạ ta sao? Giờ lại không muốn nữa?”

*Chỗ này để cho Lục Diễm xưng hô nhẹ nhàng tình cảm vì muốn diễn cho Như Thư xem.

Trong mắt hắn đầy cảnh cáo, từng tấc đều toát ra nguy hiểm.
Hoa Thanh Nguyệt toàn thân như đang nằm trên thảm kim, tiến thoái lưỡng nan.

Quả nhiên nàng thấy ánh mắt Như Thư sắp bốc cháy, khuôn mặt treo nụ cười âm độc, từng chữ phun ra từ kẽ răng:

“Xem ra lần trước giáo huấn có hiệu quả. Hoa di nương biết hầu hạ chủ quân là chuyện tốt. Đúng lúc, mấy nha hoàn hồi môn đi theo ta sau này cũng cần học hỏi. Không bằng để Hoa di nương chỉ dạy cho các nàng một phen, ngươi cũng đỡ vất vả, thế nào?”

Giọng điệu ngập tràn khinh miệt.

Một kẻ điên thì chưa đáng sợ.

Đáng sợ chính là... hai kẻ điên cùng lúc.

Không dám tưởng tượng sau khi thành thân, An Ninh Hầu phủ sẽ thành ra dạng gì.

Nhưng hiện tại nàng vẫn còn có việc cần nhờ Lục Diễm, nên đành cắn răng nuốt giận, cúi đầu tựa vào ngực hắn.

Như Thư thấy nàng im lặng, tưởng đã chọc trúng tim nàng, trong lòng khoái trá, bật cười: “Hoa di nương không nói gì, bổn quận chúa coi như ngươi đồng ý, đợi lát nữa ta sẽ đưa——”

“Ô ô ô ~~~~.” Hoa Thanh Nguyệt run lẩy bẩy trong lòng Lục Diễm, “Tử Nghiên, ta không muốn các nàng đến!”

Tức giận trong lòng Như Thư bùng phát, quát lớn: “Ngươi thật to gan!”

Lục Diễm vẫn nhìn Hoa Thanh Nguyệt không chớp mắt, ánh mắt không có biến hóa gì rõ ràng, chỉ khẽ hỏi: “Vì sao?”

“Nếu các nàng nhập phủ, Tử Nghiên bên người mỹ nhân nhiều như vậy... huynh sẽ không cần ta nữa, phải không?”

Nàng mắt đỏ hoe, khẽ run, nức nở không ngừng, lần đầu lộ ra vẻ hoảng loạn như thế.

Hoảng hốt, ngây thơ, giống như một con thỏ nhỏ yếu mềm, khiến người ta muốn hung hăng ức hiếp.

Dù hắn biết rõ nàng đang diễn, nhưng nghe nàng dính người nũng nịu thế này vẫn không nhịn được nói:

“Ta chưa từng nói sẽ không cần nàng mà.”

“Nhưng Như Thư quận chúa sau này muốn nhập phủ, hôm nay không nói, ngày khác cũng sẽ nói. Đến lúc đó huynh sẽ không cần ta nữa.”

“Nói bậy cái gì thế?” Lục Diễm khẽ trách, “Về sau cũng không có chuyện đó. Đừng nghĩ nhiều.”

Tuy lời hắn nhẹ nhàng, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị lãnh trầm thường ngày.

Như Thư toàn thân cứng đờ, cơ hồ không thể tin vào tai mình. Hắn thế mà cũng có lúc mềm mỏng như vậy với một ả ăn nhờ ở đậu?
Thế thì nàng ta – Như Thư – là gì? Định Vương phủ là gì?

Còn dám cãi lời nàng ta?

Phải biết rằng phụ thân nàng ta sau này chính là hoàng đế Đại Tấn.
Vì thế nàng ta lạnh mặt nói: “A Diễm, nhưng ta mới là Lục gia tương lai tông phụ, phụ thân ta......”

“Như Thư quận chúa, muốn hành sử quyền của tông phụ Lục phủ, vậy thì chờ ngươi gả vào rồi hẵng nói.”

Lục Diễm thốt xong, mắt lạnh liếc nhìn Phi Cửu và Phi Thập đang đứng xem trò vui.

Hai người lập tức tiến lên, chắp tay nói: “Như Thư quận chúa, tiểu nhân xin tiễn ngài xuất phủ.”

“Các ngươi dám!”

Bộ dáng “người tốt” mà Như Thư cố gắng duy trì rốt cuộc sụp đổ, lớn tiếng chất vấn: “Lục Diễm, ngươi có ý gì?”

Phi Thập lập tức ra hiệu cho vài thị vệ, “Quận chúa, đắc tội rồi.”

Thấy họ định động thủ, Như Thư hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng Lục Diễm phía xa: “Các ngươi chờ đó cho ta!”

Dứt lời liền giận dữ dậm chân, xoay người bỏ đi.

Về tới Cần Vụ Viện, Hoa Thanh Nguyệt thấy không còn ai đuổi theo, liền thôi không diễn nữa, lạnh nhạt hỏi: “Tử Nghiên, còn không chịu buông ta xuống?”

“Không buông.”

Hắn đáp trầm khàn, siết chặt eo nàng, bế thẳng về phòng ngủ.
Hoa Thanh Nguyệt thấy tình thế không ổn, lại bắt đầu giở chiêu cũ: “Tử Nghiên, huynh đừng... Ưm~~”

Hắn cúi đầu hôn nàng thật mạnh, bá đạo cuồng nhiệt. Hoa Thanh Nguyệt lấy tay đẩy ngực hắn, run rẩy nói đứt quãng: “Tử Nghiên... hôm nay cưỡi ngựa... hơi mệt...”

Nhưng Lục Diễm nào có nghe, thân hình cao lớn như núi áp tới...
Mãi đến khi thấy nàng bị ép đến vô lực phản kháng, hắn mới lạnh giọng nói: “Mệt thì ngủ, cũng không để cho ngươi động.”

“Ưm ————”

Hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu rọi vào, Hoa Thanh Nguyệt bị ánh sáng làm chói mắt mà tỉnh, cả người mềm nhũn, giọng khàn đến sắp bốc khói, nàng theo thói quen gọi Đào Hề, duỗi tay liền chạm vào thứ gì đó mềm mềm…


Bình Luận (0)
Comment