Liễu Uyển sững sờ trong thoáng chốc, rồi cố lấy vẻ trấn tĩnh: “Ta tất nhiên không có gì trở ngại, đi thôi. Hoa Lăng Tiêu ở ngay gần đây, đã tới tận nơi rồi, sao có thể không nhìn hoa mà về?”
Nói xong, vẫn thân thiết nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt dán chặt vào bàn tay bị Liễu Uyển nắm lấy, sâu trong đôi mắt thoáng hiện một tia u tối.
“Nếu đã là lời mời của Liễu cô nương, vậy thì đi xem một chút.”
Lại đi thêm mười lăm phút, phía xa xa đã thấy chuồng ngựa, ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt liền sáng lên.
“Liễu cô nương, nơi này ngoài ngựa ra thì chẳng có lấy một cánh hoa, ngươi chắc là không đi nhầm đường đấy chứ?”
“Không đâu, năm ngoái ta từng tới, chỉ cần rẽ qua chỗ kia là có thể thấy cả một vườn đầy hoa Lăng Tiêu.”
Nàng cùng Phi Thất đưa mắt nhìn nhau, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm người đi thêm mấy chục bước, cuối cùng bước vào một sân viện, đại môn đóng chặt.
“Liễu cô nương, cái nơi ngươi nói đến...”
Lời còn chưa dứt, Liễu Uyển liền hất tay áo, nét mặt không còn vẻ ôn hòa giả tạo như trước, đáy mắt đầy âm hiểm độc ác.
“Ta dẫn ngươi tới đây là có mục đích, sao có thể đi nhầm đường?”
Dứt lời, nàng vung tay, lớn tiếng quát: “Người đâu, kéo nàng vào cho ta!”
Vừa dứt lời, phía sau viện lập tức xông ra bốn đại hán lực lưỡng.
Phi Thất đã sớm cảm thấy không ổn, lập tức chắn trước người Hoa Thanh Nguyệt, chiêu thức sắc bén, trực tiếp giao đấu với bốn người kia.
Ban đầu, bốn tên đại hán chỉ nghĩ rằng mình sẽ chế trụ được nữ hộ vệ, rồi đẩy Hoa Thanh Nguyệt vào trong phòng, nhưng mới chỉ giao thủ được vài chiêu, cả bốn đã rơi vào thế hạ phong.
Liễu Uyển không ngờ nữ hộ vệ kia lại võ công cao đến vậy, trông thấy bốn người dần dần đuối sức, liền nghiến răng, vận toàn lực đánh về phía Hoa Thanh Nguyệt, định bắt nàng trước rồi tính sau.
Trên đường đi, nàng ta đã thử qua—con tiện nhân kia yếu đuối vô năng, không phải đối thủ của mình.
Chỉ cần đẩy được nàng vào phòng, đóng cửa lại, nàng ta cầm chìa khóa chạy đi, thì dù nữ hộ vệ kia có lợi hại đến đâu, cũng vô ích.
Nhưng Liễu Uyển không ngờ, tay còn chưa chạm tới người kia, Hoa Thanh Nguyệt—người luôn nhu nhược—lại bất ngờ nhặt gậy dưới đất, lạnh lùng giáng mạnh lên đầu nàng ta.
“Ngươi... tiện nhân... dám... ta muốn giết...”
Lời chưa dứt, mắt nàng ta trắng dã, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Bên kia, ba trong bốn tên đại hán còn sống sót, đang định xông tới, nhưng lại bị Phi Thất cuốn lấy.
Hoa Thanh Nguyệt hừ lạnh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo Liễu Uyển vào trong, thuận tay tháo ổ khóa treo trên cửa xuống, thuần thục khóa chặt lại.
Nàng nhìn cánh cửa lớn đã đóng chặt: “Đây là lần thứ hai, ngươi đối xử với ta như vậy, thế thì ta cũng chẳng cần nể tình.”
Dứt lời, nàng lạnh lùng nói: “Hy vọng ngươi đừng quá tàn nhẫn với chính mình.”
Ném lại một câu, nàng vội vã xoay người rời đi.
Phi Thất vẫn đang giao chiến kịch liệt với hai người còn lại, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng ngựa hí, tiếp đó chỉ thấy Hoa Thanh Nguyệt cưỡi ngựa lao đi như bay.
“Hoa di nương!”
Phi Thất muốn đuổi theo, nhưng lại bị hai tên đại hán chắn ngang.
Hoa Thanh Nguyệt thúc ngựa rời khỏi núi, ven đường có vài tên sơn tặc đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động liền tỉnh táo hẳn.
“Lão đại, có phải con mồi đến rồi không?”
Lời còn chưa dứt, tên đang nói chuyện bị người bên cạnh đập một cái vào đầu.
“Ái nha — lão đại, ngươi đánh ta làm gì? Người kia chẳng phải nói hôm nay sẽ đến...”
“Đồ ngu, nàng ta nói là chiều nay! Ngươi nhìn lại thời gian xem, mới sáng sớm thế này, ngươi hưng phấn cái gì? Ngủ tiếp đi, ngủ đủ rồi mới có tinh lực tiếp đãi nàng. Còn dám kinh động nữa, cẩn thận lát nữa đến phiên ngươi thì chẳng được hưởng gì đâu.”
Hoa Thanh Nguyệt chẳng ngờ mình đi lại thuận lợi đến thế, cưỡi ngựa một mạch xuống chân núi, rồi dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, gấp rút phóng đi.
Như Thư ngồi ở thượng vị tọa, cảm thấy cơ thể khô nóng khác thường, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
“Mẫu thân, con cảm thấy hơi nóng, muốn ra ngoài hít thở một chút.”
Định Vương phi đang mải nói chuyện, cũng không mấy để tâm, chỉ gật đầu: “Yến hội sắp bắt đầu, đừng đi xa quá.”
“Dạ, mẫu thân.”
Vừa bước ra khỏi đại sảnh, Lục Lê đã phe phẩy quạt tiến đến.
“Như Thư quận chúa, ta thấy bên kia phong cảnh không tồi, chẳng hay có thể cùng đi ngắm một chút?”
Lục Lê vừa sửa soạn xong, tự cho rằng dung mạo mình khuynh quốc khuynh thành, nữ tử nào cũng khó lòng cự tuyệt, huống chi Như Thư vừa uống rượu do hắn ta đặc chế.
“Cất cái tâm tư đê tiện của ngươi đi. Ta tương lai là đại tẩu ngươi, ngươi không sợ Điện Soái trở về giết ngươi sao?”
Ai ngờ Lục Lê không những không giận, ngược lại còn cười tà.
“Đại tẩu, ta còn chưa nếm thử hương vị đại tẩu đâu. Người ta vẫn nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Ta, Lục Lê, tình nguyện chịu.”
Nghe hắn ta càng lúc càng đê tiện, Như Thư tức giận đến mức thở dốc, trừng mắt quát: “Cút.”
Một tiếng này như dốc hết khí lực toàn thân, nhưng trong lời lại mang theo vài phần làm nũng.
Nàng ta bắt đầu cảm thấy không đúng, trong cơ thể nóng rực như có vạn con kiến bò, nàng ta muốn quay về ngay.
Nhưng Lục Lê đã giữ chặt nàng ta lại: “Đại tẩu, còn chưa xem phong cảnh mà, đi đâu chứ?”
Như Thư muốn giãy ra, nhưng đầu óc dường như không nghe sai khiến. Bàn tay Lục Lê vừa vuốt nhẹ cánh tay nàng ta, nơi đó lập tức mát lạnh dễ chịu vô cùng.
Nàng ta bất giác rên khẽ một tiếng, rồi đỏ mặt che miệng lại.
Lục Lê không vội, hắn biết, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ cầu mình.
Dần dần, cảm giác trong người nàng ta càng lúc càng mãnh liệt, giống như sắp bốc cháy. Chỉ có lạnh lẽo từ bàn tay kia mới khiến nàng ta dễ chịu một chút.
“Đại tẩu, cùng ta ngắm cảnh, được không?”
Khuôn mặt Như Thư đỏ bừng, xấu hổ gật đầu.
Cách kinh đô trăm dặm, đoàn người Lục Diễm đang ngày đêm gấp rút lên đường.
“Chủ tử, nếu không nghỉ một lát...?” Phi Cửu nhịn không được mở miệng khuyên, “Chúng ta đã gần tới kinh đô, chiều nay hẳn có thể kịp xem thi đấu cưỡi ngựa đập bóng. Hoa di nương... hoa chủ tử mà biết ngài không quản đường xa trở về chỉ để xem nàng thi, nhất định sẽ rất vui.”
Tối qua Phi Cửu thấy chủ tử xuất phát trong đêm tối, mắt suýt trừng rớt ra.
Nghe nói chỉ vì muốn xem thi đấu của Hoa di nương rồi lại tức tốc trở về, đôi mắt trừng lớn kia đành lặng lẽ thu lại.
Lúc này, trong mắt Lục Diễm chỉ hiện lên vẻ mặt thất vọng của nữ nhân kia. Hai chân kẹp bụng ngựa, thúc càng nhanh: “Không cần nghỉ.”