Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 121

Lời nàng vừa dứt, Định Vương phi đang ngồi cùng bàn không vui, vội vàng gọi nha hoàn đi tìm Như Thư quận chúa, nói xong còn sợ người hiểu lầm, bà bổ sung: "Nha đầu đó vừa nãy còn ở trước mặt ta thôi, nói bên trong nóng quá nên ra ngoài hít thở không khí, chắc chắn sẽ về ngay thôi."

"Đúng đúng đúng, A Uyển nhà ta cũng không có ở đây, hai đứa nó thân nhau nhất, chắc là đi cùng nhau rồi." Liễu phu nhân theo lời phụ họa.

"Này, các vị nói là ai thế? Vừa nãy có người thấy là người của Lục phủ đó..."

"Giống hệt điều ta nghĩ, ngươi xem ả ta quyến rũ đến mức nào, khiến Điện Soái bỏ cả vị quận chúa tốt đẹp không cần, ngày ngày dây dưa với ả, ta còn nghe nói ả ta còn gây ra mâu thuẫn giữa Điện Soái và trưởng bối nữa."

"Chắc chắn không sai, chính là ả đó."

Mọi người đều lộ vẻ mặt bát quái mà suy đoán, duy chỉ có Trưởng công chúa đầy vẻ không vui.

Nhưng người còn không vui hơn lại vừa từ bên ngoài bước vào, Bình Chương tay cầm roi, xoay tròn qua lại, "Các ngươi tận mắt nhìn thấy à? Hay là chỉ thích nói phong thành vũ? Muốn nếm thử roi của ta lợi hại thế nào ư?"

"Đi đi đi..."

Mấy vị quý nữ đang nhỏ giọng nghị luận thấy bóng áo quần đỏ rực kia, lập tức bỏ chạy.

Bình Chương đến gần, gật đầu với Ninh Tuy.

Ngực Ninh Tuy thả lỏng.

Mặc dù Bình Chương đã đến, khiến những người có mặt tĩnh lặng trong chớp mắt, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Không thắng nổi sự tò mò về chuyện bát quái của mọi người, họ lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Sắc mặt Trưởng công chúa dần trở nên âm trầm.

Hôm nay là ngày lành của con trai bà và con dâu tương lai, rốt cuộc là kẻ nào dám hôm nay phá hoại chuyện tốt của Ninh gia. Bà giận dữ quát lớn: "Các ngươi muốn nói thì nói to lên, nếu không thì câm miệng!"

Phu nhân nhóm vừa nãy còn tươi cười rạng rỡ, nghe thấy Trưởng công chúa giận dữ, đều giật mình lập tức ngậm miệng.

Đại sảnh tĩnh lặng, Trưởng công chúa lập tức hạ lệnh: "Người đâu, tìm mấy thị vệ, tự bản công chúa đi xem. Ta thật sự muốn xem có ai không biết liêm sỉ đến vậy, lại dám đến yến hội nhà ta làm càn."
Nói xong liền dẫn theo đoàn thị vệ hùng hậu, đi về phía nơi mà mọi người đã đồn đại.

Một đám phu nhân mặt mày đều lộ rõ vẻ tinh quái muốn hóng chuyện, không nghĩ nhiều cũng vội vàng đuổi theo.

Ước chừng nửa khắc.

Trưởng công chúa đứng trước cửa, bên trong đứt quãng truyền ra những âm thanh dâm loạn. Rất nhiều phu nhân có mặt đều là người từng trải, vừa nghe liền biết bên trong là cảnh tượng kịch liệt đến nhường nào.

Ngô thị trong lòng gào thét: "Mau mở ra đi, mau mở ra đi!"

Trưởng công chúa lạnh mặt, khuôn mặt đen sầm gần như có thể phun ra lửa, hận không thể nghiền xương thành tro kẻ đang tác loạn bên trong: "Người đâu, vây chặt lại cho ta! Dù là một con ruồi cũng đừng để chạy thoát!"

"Dạ."

Bà giơ tay gọi mấy tên gia đình phía trước: "Các ngươi, mở cửa ra!"
Rất nhanh, cửa bị mấy thị vệ mạnh mẽ mở ra. Giờ khắc này, những người bên ngoài ngay cả mắt cũng không nỡ chớp một chút.
Chỉ tiếc, cửa đặt một tấm bình phong.

Che khuất hoàn toàn hai người đang làm chuyện ô uế bên trong.

Tuy nhiên, rất nhanh có người mắt sắc chỉ vào bóng dáng loan phượng điên đảo (tư thế giao hoan) qua tấm bình phong. Hai thân hình vẫn còn quấn quýt chặt chẽ, tiếng nức nở không ngừng.

"Hỗn xược! Là ai ở bên trong? Lăn ra đây cho ta!"

Trưởng công chúa giận đến mức hô lớn, hung hăng chỉ vào trong phòng: "Mấy người các ngươi, vào kéo người bên trong ra cho ta!"
Dứt lời, hai người đang quên mình động tác khựng lại, bắt đầu hoảng loạn tìm quần áo.

Rất nhanh, Lục Lê với quần áo xộc xệch bước ra từ bên trong.

Mọi người trong Lục gia có mặt đều không dám tin nhìn chằm chằm Lục Lê bước ra từ bên trong, trong lúc nhất thời sắc mặt ai nấy đều biến sắc.

Ngô thị đi trước một bước, ra vẻ kinh hoảng: "Lê ca nhi, sao lại là con? Chỗ này là ai..."

Đứng cách đó không xa, Định Vương phi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành...

"Tốt, nếu là chuyện xấu của Lục gia các ngươi, chúng ta ở đây nhiều bất tiện, chi bằng các ngươi tự đóng cửa lại mà xử lý đi." Định Vương phi chế nhạo xong, xoay người liền muốn rời đi.

Các phu nhân bên ngoài đang xem náo nhiệt đến cao hứng, đầy tò mò về nữ tử bên trong là ai, đâu nỡ rời đi. Nhưng Định Vương phi đã lên tiếng, các nàng không thể không đi.

Tuy nhiên, ngay sau đó các nàng liền nghe thấy Lục Lê lập tức quỳ xuống đất:

"Định Vương phi tha tội! Ta và Như Thư tình đầu ý hợp, thật khó tự kiềm chế! Bất quá ngài yên tâm, đợi đại ca trở về, ta sẽ báo cáo sự tình của ta và Tư Thư. Đại ca yêu thương chúng ta nhất, nhất định sẽ thành toàn cho ta. Đều là ta sẽ cưới..."

"Bang!"

Định Vương phi nghe hắn ta nói, trực tiếp giơ tay tát một cái.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Ta nói..."

"Câm mồm!" Định Vương phi nổi giận nói: "Lục tam công tử sợ là say rượu, nói năng bậy bạ rồi! Như Thư nhà ta ít ngày nữa sẽ là đại tẩu của ngươi, hơn nữa con bé chưa bao giờ trước mặt ta nói qua là có tâm duyệt ngươi..."

Định Vương phi lời còn chưa dứt, bên trong tấm bình phong đã truyền ra một tiếng nỉ non:

"Lê lang, chàng ở đâu, thiếp còn muốn, thiếp thật khó chịu..."

Mọi người: "..."

"Trời ạ, thật là Như Thư quận chúa!"

"Thật đúng là…! Như Thư quận chúa không phải muốn gả cho Điện Soái sao, giờ lại cùng Lục tam công tử không biết xấu hổ thông đồng với nhau."

"Cái này... Tiểu thúc với tẩu tử tương lai, cái này..."

Sắc mặt Định Vương phi lúc xanh lúc đỏ, bà đột nhiên đẩy người bên cạnh ra, một tay đóng sầm cửa lại. Gân xanh trên trán bà nổi lên, thuận thế đá một cước vào thị nữ bên cạnh:

"Đồ ngu ! Rõ ràng là có kẻ giả giọng Thư Nhi nhà ta, muốn làm bại hoại danh tiếng con bé, các ngươi còn không mau đi khắp nơi tìm kiếm, đợi khi tìm được kẻ đó thì những lời đồn đại này tự nhiên sẽ sụp đổ!"

Đám thị nữ bi thương đứng dậy, không dám chần chừ, lập tức xoay người đi tìm kiếm.

Đứng phía sau đám đông, Lục Diễm khi nghe thấy người trong phòng không phải nàng, sắc mặt lạnh lẽo u ám mới hòa hoãn chút.

Hắn gần như dùng khinh công bay lên núi, muốn tìm nữ tử đó ngay lập tức, nhưng tìm khắp nơi không thấy, đến cả Phi Thất cũng không thấy bóng dáng. Hai tên thị vệ thì một hỏi ba không biết.
Trời biết, trước khi mở cửa, tay hắn còn đang run rẩy. Nếu tiếng nói trong phòng kia là nàng...

E rằng hôm nay Tiểu Nam Lĩnh này sẽ máu chảy thành sông.

May mắn thay, không phải.

Không biết ai mắt sắc, lớn tiếng la lên: "Điện Soái, Điện Soái!"

Ánh mắt mọi người đều có vẻ đặc sắc riêng, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ đồng cảm, nhưng trong lòng lại không ngừng kêu gào mong bão tố đến mãnh liệt hơn đi, loại dưa cực phẩm no đủ như thế này thật sự không phải lúc nào cũng được ăn.

"A Diễm, con đã trở về? Chuyện này..." Ninh Tuy chỉ vào căn nhà, muốn an ủi liệu có cần xác minh nữ tử bên trong hay không, nhưng ngại Định Vương phi, lời đến miệng vẫn không nói ra.

Vốn định lẳng lặng rời đi, Lục Diễm thấy đã có người phát hiện, đành dừng bước, lạnh giọng mở miệng: "Nếu đã như vậy, ta không có dị nghị gì về việc hủy bỏ hôn ước. Định Vương và Định Vương phi vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để giải thích với Hoàng thượng đi. Ta còn có việc, xin cáo từ trước."

Hắn nói xong, không nửa câu nào muốn xác minh, cứ như thể người phụ nữ trong phòng là ai chẳng liên quan gì đến hắn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

"Khoan đã! Con dâu tương lai của ngươi bị người ta chê trách, ngay cả ngươi cũng tin bên trong là Thư Nhi nhà ta sao?" Mặt già của Định Vương phi chợt trở nên khó coi. Nếu Lục Diễm mở miệng, mọi người nhất định sẽ tin, dù không tin, sau này cũng không dám nói nửa lời về con gái bà.

Nhưng hắn thế mà lại nói thẳng hủy bỏ hôn ước, điều này chẳng phải rõ ràng đang chứng minh cho mọi người thấy người trong phòng chính là Thư Nhi sao?

"Có phải hay không, đều không liên quan đến ta." Lục Diễm nhấc chân rời đi, bước chân không dừng, chỉ lạnh lùng thốt ra mấy chữ.
Bên cạnh một vách núi cheo leo, Phi Thất quỳ trên mặt đất.

"Nàng đâu?" Lục Diễm lạnh giọng hỏi.

"Hoa di nương cưỡi ngựa chạy mất rồi, thuộc hạ mới từ dưới chân núi tìm một vòng trở về, nhìn thấy ngựa ngã ở ven đường, người đã chẳng biết đi đâu." Phi Thất nuốt nước miếng, khó khăn nói.

"Ta hỏi ngươi, nàng đâu?" Lục Diễm lại lần nữa hỏi.


Bình Luận (0)
Comment