Lục Diễm chân trước mới vừa bước vào Cần Vụ Viện, sau lưng đã bị người do Ninh Tuy phái đến gọi đi.
Hắn không do dự, dặn Hoa Thanh Nguyệt nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì đứng dậy rời khỏi phòng.
Người vừa đến, trong sảnh, Ninh Tuy đang ngồi ở thượng vị tọa thong thả thưởng trà.
“Mẫu thân.” Lục Diễm chậm rãi tiến đến, thân hình cao lớn đĩnh bạt hơi khom mình hành lễ.
Thấy hắn thần sắc không hề dị thường, Ninh Tuy cũng yên lòng được đôi chút, xem ra không bị chuyện của Như Thư ảnh hưởng bao nhiêu, liền cất giọng nói: “Chuyện Như Thư cùng Tam phòng, con hẳn đã nghe qua.”
Lục Diễm không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ nghe tiếp.
“Mẫu thân hôm nay gọi con đến, một là để trấn an, chuyện của Như Thư ta đã áp chế toàn bộ, tuyệt sẽ không liên luỵ đến con. Định Vương biết mình đuối lý, đã nhờ Thái hậu ra mặt, đem hôn ước này gán cho Lục Lê. Sau này bọn họ phân phủ mà ở, con vốn cũng không có tình cảm gì với nàng, vậy thì thôi đi, xem như dừng tại đây.”
“Nữa là chuyện của con và Bình Chương, ta cũng đã bảo dì con nhắc đến...”
Lục Diễm bỗng ngắt lời: “Mẫu thân, nhi tử muốn cưới Hoa Thanh Nguyệt.”
Ninh Tuy nhất thời đau đầu, nhưng vốn dĩ tình mẫu tử giữa họ cũng không sâu nặng, tuy trong lòng không hài lòng khi hắn vì một nữ tử hèn mọn mà cắt ngang lời mình nói, song ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì.
Chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu là con thích, mẫu thân có thể tuỳ theo, nhưng Bình Chương là đứa nhỏ mà ta cũng rất thích. Đợi cưới Bình Chương về, rồi lại vì nha đầu họ Hoa ấy mà luận một thân phận trắc thất cho nàng cũng không muộn. Bình Chương cũng từng nói với ta, hai người bọn họ quan hệ không tệ.”
“Mẫu thân,” Lục Diễm đón lấy ánh mắt mong chờ của bà, trầm giọng nói: “Nhi tử muốn cưới Hoa Thanh Nguyệt làm chính thê.”
Một câu rơi xuống, thần sắc đang chan chứa hy vọng của Ninh Tuy liền tan biến trong thoáng chốc.
“Nàng có thể làm trắc thất của ngươi, là ta đã nể mặt tổ mẫu ngươi...”
“Nhi tử chỉ muốn cưới một mình nàng, cả đời này không nạp thiếp, cũng không cưới thêm vợ. Xin mẫu thân thành toàn.”
Ninh Tuy sắc mặt tức thì tái nhợt, ngực tích tụ lửa giận không sao kìm nén, nghe đến lời này liền như sấm nổ bên tai.
Bà ôm ngực, mất một hồi lâu mới cố gắng trấn định, phẫn nộ quát: “Kinh thành lắm nữ tử thế gia như vậy, ngươi không cưới! Ngay cả Tam phòng kia cũng chướng mắt con bé đó, ngươi lại muốn cưới về?”
Dứt lời, bà liền đập mạnh chén trà trên bàn: “Ta không đồng ý!”
Lúc nữ nhân kia rời khỏi, bà đã phải vất vả áp dư luận bên ngoài xuống, mới khiến chuyện của Như Thư quận chúa với hắn được dập tắt. Hắn thì sao? Chỉ vì một nữ nhân không lên nổi mặt bàn, mà đến cả thánh chỉ cũng phớt lờ, còn dám rời khỏi kinh thành để tìm người!
Nay bà đã đồng ý để nàng làm trắc thất, chỉ cần cưới Bình Chương là xong. Vậy mà hắn còn đòi cưới nàng làm chính thê?
Lục Diễm thần sắc không đổi, thân hình như tạc đá: “Mẫu thân, tâm ý nhi tử đã quyết. Dù nàng còn sống hay chết, thê tử của Lục Diễm này chỉ có một mình nàng.”
Nghe vậy, Ninh Tuy luôn đoan trang cẩn thận liền mất khống chế, từ trên ghế bật dậy, giận dữ chỉ vào hắn: “Phụ thân ngươi đã chẳng quan tâm tới ta, giờ đến lượt ngươi cũng muốn khiến ta tức chết, có phải không?”
Lục Diễm mím môi, không đáp một lời.
Ninh Tuy càng nghĩ càng giận, dáng vẻ đoan nghiêm ngày thường đã bay biến, thanh âm lộ vẻ cuồng loạn:
“Vì một nữ nhân mà ngươi năm lần bảy lượt chống đối ta, là mẫu thân vì thanh danh của ngươi mà ta còn có thể nhịn. Nhưng ngươi là thế tử An Ninh Hầu phủ, là chủ soái Phi Vũ Quân, ngươi thật sự không suy xét cho tiền đồ của mình, thậm chí cả hậu thế cũng mặc kệ sao?!”
Lục Diễm ngẩng mắt, nhìn Ninh Tuy đang thở dốc, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng: “Mẫu thân, nàng là người nhi tử muốn cưới. Chuyện này còn chưa đến mức vì gia tộc vinh quang mà phải hi sinh. Nếu không còn việc gì khác, nhi tử xin cáo lui."
“Ngươi cứ đi đi! Dù sao bây giờ cánh ngươi đã cứng, ta quản không được ngươi, phụ thân ngươi cũng như vậy! Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn cưới nàng, vậy từ nay đừng gọi ta là mẫu thân nữa! Ta cũng tuyệt đối không nhận nữ nhân đó làm con dâu! Trong lòng ta, con trai đã chết ngoài chiến trường mấy năm trước rồi!”
Lục Diễm dừng bước, quay đầu lại: “Mẫu thân, hôm nay nói thêm gì nữa cũng đã vô nghĩa. Đợi hôm khác tâm tình người tốt hơn, nhi tử lại đến bàn việc hôn sự.”
Dứt lời, hắn xoay người nghênh ngang rời đi.
Phía sau, Ninh Tuy gào lớn, nhưng chẳng hề có chút tác dụng.
Một bên, Quách ma ma vội vàng đến đỡ bà: “Quận chúa, quận chúa, người mau ngồi xuống uống ngụm nước, đừng để tức giận tổn hại thân thể. Có khi Diễm ca nhi ngày mai liền hối hận, không cưới nha đầu kia nữa...”
Ngực Ninh Tuy phập phồng dữ dội, nhờ lực đỡ của ma ma mới từ từ ngồi lại được chỗ cũ.
“Buông bỏ sao? Ngươi chẳng lẽ không biết con ta là dạng người gì? Hắn đã nhận định chuyện gì thì tuyệt đối không thay đổi. Giống y như phụ thân hắn, vì nữ nhân mà cái gì cũng không quan tâm. Trước kia còn có Lục lão thái gia trấn áp, người vừa mất, cả cái Hầu phủ liền không ai quản được hắn! Giờ thì hay rồi, sinh ra đứa con trai cũng là một kẻ si tình...”
...
Hoa Thanh Nguyệt vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài. Nàng biết Lục Diễm bị Ninh Tuy gọi đi, nếu có thể khiến hắn tỉnh ngộ thì càng tốt.
Song niệm tưởng trong lòng còn chưa dứt, đã thấy người kia đẩy cửa bước vào.
Xem bộ dáng hắn thế kia, tám phần là Ninh Tuy cũng bó tay hết cách.
Hắn vào phòng, lập tức ôm lấy Hoa Thanh Nguyệt: “Nghe nói nàng đã dùng xong bữa trưa, vì sao không chờ ta cùng ăn?”
“Ta nào biết ngươi sẽ lưu lại bên quận chúa bao lâu. Mẫu tử lâu ngày mới gặp, ta nghĩ quận chúa sẽ giữ ngươi lại dùng bữa.”
Lục Diễm nghe ra trong lời nàng có oán trách, khẽ cười: “Vậy thì bồi ta ăn thêm một lần nữa.”
“Ta ăn no rồi, ăn không vô nữa.”
Vừa dứt lời, hắn liền bế bổng nàng lên, bước về phía giường: “Cũng được, vậy thì cùng ta làm chuyện khác, đúng lúc ta cũng đang đói bụng.”
“Lục Diễm... Ta bồi ngươi đi... Ưm ~~~”
Hoa Thanh Nguyệt còn chưa kịp nói hết, đã bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn, ép nàng nằm dưới thân.
Từ lúc nàng rời đi, rồi đến khi quay về kinh, nửa tháng qua hắn chưa từng chạm đến nàng.
Trên giường, hắn kéo phăng áo lót của Hoa Thanh Nguyệt, đôi môi mỏng lập tức phủ xuống.
Hoa Thanh Nguyệt toàn thân run rẩy, vội kêu lên: “Lục Diễm, ngươi...”
Hắn không nói lời nào, chỉ ngang ngược che miệng nàng, uyển chuyển nghiền áp: “Giữ chút sức, ít nói lời thừa.”
Hoa Thanh Nguyệt còn tưởng hắn bên kia đang nộ khí, lại thêm thời gian qua không ở trong kinh, lần này trở về hẳn là phải xử lý công vụ trước, có lẽ hôm nay nàng có thể yên ổn tránh được.
Nào ngờ mãi đến tận khi trời đã tối, động tĩnh trong phòng mới dần yên lại. Hắn ôm lấy nàng từ trong chăn, siết vào lòng, cúi đầu khàn giọng nói: “Hoa Thanh Nguyệt, từ nay về sau không cần uống thuốc tránh thai nữa.”