Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 134

Lục Diễm không hề đáp lại.

Tần Hoài từ lâu đã quen với lối giao tiếp như vậy. Chỉ cần đối phương chưa gọi thủ hạ mặt lạnh như tiền ra đuổi mình đi, thì chứng tỏ hắn ta vẫn chưa thật sự chạm đến ranh giới tối kỵ của người kia. Nghĩ thế, Tần Hoài bèn hỏi tiếp:

“Chậc chậc… sao ta nghe nói mẫu thân ngươi cố ý muốn kết thân với Lĩnh Nam Vương…”

Lục Diễm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu cùng luồng lãnh quang sắc bén như đao thẳng tắp phóng tới, lạnh lùng ngắt lời:
“Ngươi lần này tới, chẳng lẽ là muốn ta thành toàn tâm nguyện muốn chết của ngươi?”

Tần Hoài trong lòng run lên, miễn cưỡng cười mấy tiếng, lại hỏi:
“Ai mà chẳng biết tiểu nha đầu nhà họ Bình ái mộ ngươi nhiều năm. Nếu có cô nương nào coi trọng ta như thế, ta nói gì cũng phải cưới nàng về nhà.”

Lục Diễm gấp lại cuốn lịch vạn niên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tần Hoài.

Tần Hoài bị ánh nhìn ấy khiến toàn thân sởn gai ốc, thấp thỏm hồi lâu mới dám nói tiếp:

“Huynh đệ, ta chẳng qua là muốn ngươi về sau sống cho tử tế. Có một người vợ toàn tâm toàn ý với mình, chẳng phải càng tốt sao?”

Lời vừa dứt, cả gian phòng thoáng chốc lặng như tờ.

Lục Diễm nghe xong, cười lạnh: “Ngươi có phải quá rảnh mà lo chuyện bao đồng không?”

Tần Hoài biết rõ, một khi Lục Diễm đã hạ quyết định thì không ai có thể lay chuyển. Nhưng hình ảnh người kia khóc lóc như hoa lê đái vũ lại hiện lên trong đầu hắn ta — rõ ràng cho thấy nàng ấy đã động chân tình với người đàn ông trước mắt.

Vì thế hắn ta nén nỗi sợ, cắn răng nói tiếp: “Ngươi biết ta muốn nói gì, đúng không?”

Lục Diễm không nhúc nhích, ánh mắt u lãnh đáp:

“Không phiền ngươi lo, chỉ cần nàng còn ở đây thì sớm muộn gì lòng cũng thuộc về ta.”

Tần Hoài nhíu mày, buột miệng:

“Vậy Bình Chương…”

Ánh mắt Lục Diễm bỗng tràn đầy sát khí, hắn ta lập tức đứng dậy, cắt lời:

“Được rồi, được rồi! Ta không nói nữa. Dù gì cũng là chuyện hậu viện của ngươi, ta mới lười nhúng tay vào. Đi đây, thật chẳng có gì thú vị!”

Hoa Thanh Nguyệt bị giam tại Cần Vụ Viện suốt một ngày. Thị vệ canh giữ đông gấp đôi thường ngày, đừng nói rời phủ, đến cửa viện cũng khó bước qua.

Nàng còn chưa biết Thanh Dương và những người khác đang bị nhốt nơi nào, tình hình trước mắt chẳng khác nào một màn đêm tăm tối.

Không còn sức để giận dữ, nàng chỉ cuộn mình bên mép giường, lặng lẽ nhìn bóng tối ngoài cửa sổ chuyển dần sang rạng đông.

Thị vệ trong viện qua lại liên tục, Phi Thất đều đặn mang cơm và điểm tâm tới cho nàng, nhưng lần nào cũng chỉ thở dài rồi bỏ đi.
Lúc nàng đang ngẩn người, chẳng biết Lục Diễm tiến vào từ bao giờ, bất ngờ ôm nàng vào lòng:

“Bữa trưa và tối sao lại không ăn?”

“Không ăn nổi.”

Lục Diễm liền gọi ra ngoài: “Phi Thất.”

Bên ngoài gần như không cần chần chừ, lập tức đẩy cửa bước vào, quỳ rạp dưới đất:

“Thuộc hạ hành sự bất lực, xin chủ tử trách phạt!”

Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt biến đổi, cất giọng cao hơn: “Không liên quan đến nàng ấy, là ta tự mình không muốn ăn.”

“Không ăn?” — Lục Diễm sắc mặt bình thản, tay siết chặt eo nàng — “Vậy về sau, chỉ cần phu nhân không chịu ăn uống, thì trên dưới Cần Vụ Viện cùng ba người kia cũng đừng hòng có cơm mà ăn.”

“Nàng tốt, bọn họ ắt cũng sẽ tốt.”.

“Nếu nàng không ổn, vậy bọn họ cũng nên cùng chịu khổ.”

Lông mày Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhíu lại, giọng run run: “Ta thật sự không nuốt nổi, vì sao nhất định phải ép ta?”

Hắn dường như hoàn toàn chẳng để tâm đến cơn giận của nàng, lại ôm nàng chặt hơn, ngữ điệu nhàn nhạt: “Ta ép nàng? Hoa Thanh Nguyệt, trí khôn khi bỏ trốn của nàng đã để đâu rồi? Không ăn uống, vì sao? Ở Cần Vụ Viện khiến nàng không muốn ăn? Là làm nữ nhân của ta khiến nàng không muốn ăn? Hay là... gả cho ta khiến nàng không muốn ăn?”

Giọng điệu ấy không nặng, đầu hắn vùi nơi cổ nàng, chẳng khác gì những lúc trước luôn cận kề âu yếm.

Tựa như tất cả lại quay về điểm khởi đầu.

Nàng chưa từng rời khỏi kinh đô.

Cũng chưa từng rời khỏi hắn.

Chỉ lặng lẽ ở nhà, chờ hắn trở về.

Nhưng giờ phút này, sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt chỉ càng thêm trầm lặng. Đôi khi, những lời nhẹ nhàng lại khiến người ta rùng mình.

Lục Diễm vuốt nhẹ sống lưng nàng, trầm giọng nói:

“Về sau chúng ta còn rất nhiều ngày tháng cùng nhau. Nếu giờ nàng đã không ăn nổi, vậy sau này phải làm sao đây?”

Hoa Thanh Nguyệt cố giữ hơi thở ổn định, ngẩng đầu đối diện ánh mắt đen lạnh lẽo ấy, bình thản nói: “Ta chỉ không ăn nổi thôi, ngươi nghĩ sao thì mặc ngươi, ta chẳng thể làm gì được.”

Lục Diễm không giận mà cười, bỗng bóp cằm nàng: “Thanh Nguyệt, tốt nhất nàng đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta. Nếu nàng muốn chết, thì những kẻ nàng quan tâm cũng sẽ cùng nàng chịu tội. Không ngại thì cứ nhịn đi.”

Nàng dốc toàn lực nghiêng đầu, muốn thoát khỏi bàn tay đang giam cầm: “Ta nói thật đấy, Lục Diễm. Ngươi nhất định phải bức ta đến bước này sao?”

Ánh mắt Lục Diễm dần dần lạnh lẽo, nhìn chằm chằm nàng không chớp.

Hoa Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng nhượng bộ, quay sang Phi Thất đang quỳ nơi cửa nói:

“Làm phiền Phi Thất mang cho ta một phần bữa tối.”

“Vâng.”

Lục Diễm như rất hài lòng, lại áp mũi vào cổ nàng ngửi mấy hơi, thấp giọng hỏi:

“Nghe nói nàng muốn ra cửa? Muốn đi đâu?”

“Muốn thăm tổ mẫu.”

“Tổ mẫu không ở trong phủ.”

Như không muốn nàng nhắc đến người khác, hắn đột ngột chuyển đề tài: “Sao trên người nàng thơm như vậy?”

Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu, né tránh hơi thở nóng bỏng kia.
Lục Diễm sắc mặt trầm xuống, lại áp sát tới.

Để ngăn nàng né tránh, hắn giữ chặt vòng eo nàng, rồi cúi đầu nhẹ nhàng cắn vài cái.

Hoa Thanh Nguyệt đau đến bật thốt, theo bản năng lại muốn đẩy hắn ra. Hắn liền cắn sâu hơn vào phần da mềm bên cổ, giọng khàn khàn uy hiếp:

“Đừng chống cự ta, nếu không người chịu khổ không chỉ có mình nàng, còn có những kẻ nàng quan tâm.”

Lời nói ấy như lưỡi dao bén lạnh, mang theo sức ép khiến người nghẹt thở.

Hắn trườn dần xuống ngực nàng, khẽ cắn: “Nơi này, cũng không cho ta?”

Hoa Thanh Nguyệt kìm nén cơn ghê tởm, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi không phải muốn cưới ta sao? Chẳng lẽ cả đời định nhốt ta lại thế này, không cho gặp ai?”

Lục Diễm xoay nàng lại, tay vu.ốt ve eo mảnh mai, mắt đen nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm can.

Cả hai đối diện hồi lâu, hắn bỗng bật cười.

“Chờ thành thân rồi, phu nhân muốn đi đâu thì đi. An Ninh Hầu phủ tùy ý ra vào, trong kinh thành này nàng muốn đi đâu cũng được.”

Hắn lại nói tiếp:

“Chỉ có một yêu cầu, nàng hãy thành thật chuẩn bị hôn sự của chúng ta cho tốt. Đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ trốn.”

Hắn chẳng màng gương mặt tái nhợt của nàng, cứ thế nói tiếp:
“Mùng ba và mùng chín tháng sau, còn có ngày cuối tháng đều là ngày lành. Nàng thích ngày nào, ta sẽ chọn ngày ấy.”

Giọng điệu dịu dàng như một đôi tình nhân ân ái, nếu người ngoài nhìn thấy chắc sẽ tưởng đây là cặp phu thê tình thâm.

Hoa Thanh Nguyệt điềm nhiên đáp: “Vậy chọn mùng ba tháng sau đi.”

Mắt Lục Diễm khẽ động, bàn tay từ eo dời lên ngực, vu.ốt ve chậm rãi: “Mùng ba tháng sau, vì sao?”

Hoa Thanh Nguyệt hít sâu, sắc mặt không đổi: “Câu nói kia vẫn còn nguyên: ta có thể từ chối sao?”

“Không thể.” — câu này gần như buột miệng thốt ra, không hề do dự.

“Vậy thì nếu trốn không thoát, sớm muộn gì cũng phải làm Điện Soái phu nhân. Sao ta không sớm một chút có được quyền thế...”

Lời còn chưa dứt, cằm nàng đã bị Lục Diễm siết chặt, ép nàng đối mặt hắn, từng câu từng chữ rõ ràng:

“Trước kia nàng phản kháng như vậy, giờ lại muốn sớm thành thân, là vì muốn rời đi?”

Hơi thở nàng khựng lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Trước kia ta không muốn là vì tổ huấn Hoa gia, nữ tử không thể làm thiếp. Nhưng bây giờ đã khác, ngươi đồng ý cưới ta làm chính thê, mà ta đến kinh đô chẳng phải cũng để tìm một chốn nương thân? Ở nơi này, còn ai có thể sánh được với Tử Nghiên hử?”

“Hắn thì sao?” — Lục Diễm lạnh lùng hỏi. 

Bình Luận (0)
Comment