"Vậy chứ chẳng lẽ ta đang nhàn rỗi vô sự sao?"
Lời hắn lạnh lùng vô tình, chẳng rõ là vì chuyện gì mà giận dỗi, sáng sớm đã trút giận lên đầu nàng. Hoa Thanh Nguyệt không dám phản bác, chỉ đành nén giận, hít sâu một hơi rồi hỏi khẽ:
"Đại ca ca muốn tư thế thế nào, Thanh Nguyệt liền theo như vậy, được không?"
Chỉ mong hắn nguôi giận, nàng đành chủ động xuống nước.
Đáy mắt Lục Diễm loé lên một tia khó dò, giọng khàn trầm thấp: "Vậy thì đứng."
Nàng không nói hai lời, liền đứng dậy, mặc cho hắn tiếp tục vẽ.
Đối diện, mũi nàng cay xè. Nếu phụ mẫu còn tại thế, thấy nàng hôm nay hèn mọn như kẻ bị người bài bố, chẳng rõ có cảm thấy nàng đang làm mất mặt Hoa gia hay không. Chưa kịp nghĩ xa, nước mắt đã lưng tròng, hàng mi cong khẽ run lên không ngừng.
Người đang vẽ bỗng ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Nam nhân cằm siết chặt, tiếp tục đề bút.
Thế nhưng chỉ mới phác vài nét, hắn đã ném bút xuống, lạnh nhạt nói: "Xấu quá, không vẽ nữa."
Hoa Thanh Nguyệt khẽ hừ một tiếng trong lòng. Rõ ràng là hắn không có tài vẽ, lại đổ lỗi cho dung mạo nàng. Từ nhỏ tới giờ, chữ "xấu" chưa từng dính đến nàng.
Nhưng thôi, miễn là không bị hắn hành hạ, xấu thì cũng xấu đi.
Lục Diễm mặt không cảm xúc, đứng dậy vào trong nhà.
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Cái tên chó má này, cuối cùng cũng mệt rồi.
Nàng còn chưa kịp vui được một chớp mắt, đã nghe thấy hắn ra lệnh: "Vào nhà, mài mực."
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi, hắn… thật coi nàng là nô tỳ rồi sao?
Trời đã sáng rõ, nàng vốn còn định đến Xuân Vũ Các lấy đai lưng, mà giờ, người này chẳng biết khi nào mới chịu buông tha nàng.
Chẳng hiểu rốt cuộc mình đắc tội hắn chỗ nào, nàng cũng không dám giận, chỉ đành theo sau.
Phải biết rằng tam công tử Lục phủ đâu thường ở trong phủ, nàng nếu không biết nắm bắt thời cơ, e rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội được Lão phu nhân hậu thuẫn.
Cách đó không xa, Phi Cửu khẽ rùng mình, nhìn nam nữ trong viện, mặt hiện vẻ ngạc nhiên. Y chỉ hận không thể lập tức viết thư về báo cho Phi Thập: chủ tử thật ra là một người bình thường, hơn nữa… hình như sắp có chủ mẫu rồi.
Hoa Thanh Nguyệt bước vào, cẩn thận cầm lấy thỏi mực trên án, chậm rãi mài.
Lục Diễm ngồi trước bàn xử lý công vụ, nàng chỉ chăm chăm vào việc mài mực, hắn không nói gì, nàng cũng không dám tự tiện lên tiếng.
Một canh giờ trôi qua.
Cổ tay nàng đau nhức, ánh mắt lướt qua người phía trên, chỉ thấy hắn vẫn đang phê duyệt công văn, bên tay phải đã là một chồng văn kiện đã xong, bên trái còn hơn phân nửa chưa duyệt, e là còn lâu mới kết thúc.
Không biết vị tam công tử này có định rời phủ hay không, cũng không rõ người này sẽ trút giận lên nàng đến bao giờ.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ thở dài, âm thanh rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng Lục Diễm thính tai vô cùng, vẫn nghe được rõ ràng. Hắn chau mày, lạnh giọng: "Vậy mà đã mệt?"
Nàng gần như lập tức gật đầu. Nàng thật sự mỏi mệt, nếu cứ tiếp tục thế này, hai tay này căn bản chẳng còn sức để luyện chữ hay vẽ tranh.
Chân mày Lục Diễm càng lúc càng chau lại.
Hoa Thanh Nguyệt âm thầm cầu nguyện, mong rằng hắn mau cho nàng lui về, sau này đến chùa nhất định phải dâng thêm mấy nén hương.
Không biết có phải lời cầu nguyện lọt tai thần linh hay chăng, một lát sau, quả nhiên nghe hắn nói:
"Hôm nay tới đây thôi, ngươi lui đi."
Vừa dứt lời, Hoa Thanh Nguyệt mừng rỡ đáp ngay: "Dạ, Thanh Nguyệt xin cáo lui, đại ca ca."
Nàng nói xong, cung kính lui ra. Chỉ chớp mắt đã khuất bóng ngoài sân.
Thấy nàng rời đi nhanh như vậy, rõ ràng không muốn ở lại cạnh hắn thêm giây nào, chân mày Lục Diễm khẽ nhíu, trong lòng chẳng rõ vì sao lại sinh ra một nỗi bực bội vô danh.
Vừa ra khỏi viện, Đào Hề ghé tai nàng nói một câu, Hoa Thanh Nguyệt liền tươi cười rạng rỡ: "Đi thôi, trở về Thanh Trúc Viện."
Bên hồ sen.
"Tam ca, hôm nay sao huynh không đi dự thi hội?" – Lục Hành cất tiếng hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lục Lê nhìn về hướng Thanh Trúc Viện, khẽ đáp: "Thi hội sao sánh bằng hồ sen của Lục phủ chúng ta?"
Dứt lời, hắn ta lại nhìn về phía xa xa, ấp úng nói tiếp: "Tổ mẫu đã dặn chúng ta chiếu cố Thanh Nguyệt muội muội, trưởng bối đã lên tiếng, kẻ làm vãn bối nào dám trái lời?"
Lục Hành theo tầm mắt của Lục Lê nhìn sang, vừa liếc qua đã ngây người, lẩm bẩm: "Đó là… cô nương họ Hoa?"
"Cái gì mà họ Hoa? Là Thanh Nguyệt muội muội."
Lục Hành gật đầu lia lịa.
Lục Lê nhanh chân bước tới, đón đầu Hoa Thanh Nguyệt: "Thanh Nguyệt muội muội, vị này là tứ đệ ta – Lục Hành, người của Nhị phòng."
Từ xa nàng đã chú ý người này, quả nhiên danh bất hư truyền, khí độ phi phàm.
Nàng bằng tuổi Lục Tri Ninh, chỉ nhỏ hơn vài tháng, theo lễ nên gọi Lục Lê là huynh trưởng. Nàng khẽ hành lễ: "Thanh Nguyệt ra mắt tứ ca ca."
Lục Hành vẫn dán mắt nhìn nàng, biết mình thất lễ bèn vội ho nhẹ: "Thanh Nguyệt muội muội không cần đa lễ. Đã là người của Lục gia, sau này chính là thân muội muội của chúng ta. Có chuyện gì cần giúp, cứ đến tìm ta."
Lục Hành là người ôn hoà nho nhã, nhưng dẫu sao vẫn là kẻ trẻ tuổi. Dù miệng gọi là ca muội, nhưng thực chất chẳng có quan hệ huyết thống. Hắn khẽ kéo tay áo Lục Lê, thấp giọng: "Tam ca, có phải huynh cũng thấy như vậy không?"
"Phải phải phải, lão tứ nhà ta thích nhất giúp người làm việc tốt. Sau này nếu muội gặp chuyện gì khó xử trong phủ, cứ tìm hắn, ngàn vạn lần đừng khách khí."
Hoa Thanh Nguyệt lại khom mình thi lễ: "Đa tạ tứ ca ca, về sau nếu có chuyện phiền toái, mong tứ ca đừng chê muội phiền."
"Sao lại thế được, Thanh Nguyệt muội muội cứ việc tìm ta." Hắn liếc nhìn Lục Lê, rồi cười nói thêm, "Hoặc là tìm tam ca cũng được."
Lục Lê nhìn hai người nói cười qua lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng: "Thanh Nguyệt muội muội chưa từng đi dạo ngắm đêm kinh thành đúng không?"
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, kỳ thực nàng đã sớm nghe đồn cảnh đêm nơi kinh thành mỹ lệ vô song, cả đêm đèn đuốc sáng trưng, trong lòng cũng đã sớm muốn một lần được chiêm ngưỡng. Chỉ tiếc thuở mới vào Hoa gia, nàng chẳng dám vô cớ mở miệng, càng không muốn thỉnh cầu Lục lão phu nhân một chuyện nhỏ này mà thành kẻ vô lễ, đành ngậm ngùi buông bỏ tâm niệm ấy.
Huống hồ về sau, nàng lại ở chỗ Lục Diễm học quy củ lễ nghi, mỗi ngày ứng phó với hắn thôi đã đủ mệt mỏi, nào còn dư tâm trí để nghĩ đến mấy chuyện này?
Lúc này nghe Lục Lê nhắc đến, trên gương mặt nàng cũng bất giác ánh lên nét khát khao.
“Lục Tứ, không bằng đêm nay, chúng ta dẫn Thanh Nguyệt muội muội đi ngắm cảnh một chuyến?”
“Cũng được a. Thanh Nguyệt muội muội chưa từng đặt chân tới kinh thành, đương nhiên nên đưa nàng ra ngoài mở mang tầm mắt. Chi bằng nhân tiện gọi luôn mấy người trẻ tuổi trong phủ cùng đi dạo một phen, thế nào?”