Lục Diễm giương cung nhắm thẳng vào cỗ xe ngựa phía trước, ngón tay thon dài siết chặt dây cung đen tuyền, tựa như mũi kiếm sắc bén sắp xuyên phá không gian. Khóe môi hắn khẽ nhếch, giọng nói lạnh lẽo nồng đậm sát khí vang vọng giữa không trung.
Không ai biết hắn sẽ buông tay vào khoảnh khắc nào.
Máu toàn thân Hoa Thanh Nguyệt như bị đông cứng, run rẩy kịch liệt, không rõ lấy đâu ra khí lực, lại bất chấp tất cả mà chạy tới chắn trước cỗ xe ngựa. Nàng vươn thân mình, lớn tiếng hô:
“Lục Diễm, là ta đắc tội ngươi! Ngươi muốn giết thì giết ta, thả bọn họ đi!”
Lục Diễm ánh mắt tối sầm, chăm chăm nhìn về phía nàng, sát khí không hề giảm.
Nghe những lời kia, người trong xe lập tức không chút do dự nhảy ra.
“A tỷ, không được!”
“Cô nương, để ta chết thay, Đào Hề không sợ đâu!”
“Chuyện này, sao có thể để các người gánh vác, để ta!” Võ sư phó hộ tống chẳng nói lời nào, lập tức nhảy xuống, hô to:
“Uy, ngươi ở trên đó, động thủ đi, để ta xem thử ngươi có bản lĩnh gì!”
Trong khoảnh khắc, Hoa Thanh Nguyệt liều mình chắn trước mặt mọi người, giọng rền vang:
“Lục Diễm! Ngươi đừng động đến bọn họ! Có chuyện gì, cứ nhằm vào ta!”
“Chậc chậc ~~ Quả thật là thâm tình!” Hắn cười nhạt. “Ngươi tưởng ngươi cứu được ai sao? Nếu đã không nghe lời ta, vậy bọn họ cũng không cần thiết phải giữ lại.”
Nói đoạn, dây cung đã kéo căng.
“Đừng mà! Lục Diễm! Ta cầu ngươi! Ta cầu ngươi...” Hoa Thanh Nguyệt bất ngờ quỳ sụp xuống đất, nước mắt ràn rụa, lời nói dồn dập,
“Ta cầu xin ngươi, đừng làm hại bọn họ...”
Tiếng dập đầu nặng nề vang lên trong không trung, hòa vào gió lạnh, vọng xa không dứt:
“Lục Diễm, ngươi muốn ta làm gì cũng được! Ta sẽ không trốn chạy nữa, cầu xin ngươi...”
Lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng cười nhạt, tràn đầy khinh miệt:
“Hoa Thanh Nguyệt, ngươi nghĩ lời ngươi nói còn có chút đáng tin nào ư?”
Giọng điệu ấy, lạnh buốt như hàn băng, khiến người ta không rét mà run.
“Ta nói là thật... là thật đó!” Hoa Thanh Nguyệt lớn tiếng kêu lên, dập đầu vẫn không dừng.
Phía sau, có người muốn bước lên kéo nàng lại, muốn nói cho nàng biết họ không sợ chết, nhưng vừa mới nhúc nhích, đã bị nàng quát một tiếng lạnh lùng làm cho sững sờ tại chỗ:
“Đi vào trong! Đừng có ra ngoài!”
Mọi người chết đứng tại chỗ. Nàng xưa nay chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với bọn họ. Đặc biệt là Hoa Thanh Dương, cậu sợ hãi co cổ lại, không dám nhúc nhích.
Lục Diễm vẫn chưa buông cung, nét mặt đầy sát ý, như ác quỷ đội lốt người.
Giây phút này, nàng mới thật sự hiểu rõ mình đang đối mặt với loại người gì.
Hoa Thanh Nguyệt cụp mắt, hai tay siết chặt, móng tay trắng bệch cắm sâu vào da thịt, máu chảy ra cũng chẳng thấy đau, chỉ còn lại nỗi bi ai tột cùng.
Chết đi... có lẽ cũng tốt.
Rõ ràng đã thoát ra rồi... rõ ràng đã thoát ra!
Cớ sao ông trời cứ mang nàng ra trêu đùa, cho nàng hy vọng, rồi lại tàn nhẫn cướp đi hết thảy? Lần này là cơ hội duy nhất, vậy mà vẫn không thoát được lòng bàn tay hắn.
Nực cười thay!
Nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ khấn thầm:
“Xin lỗi tổ phụ, phụ thân, mẫu thân... Ta không bảo vệ được Thanh Dương... xin đừng trách ta...”
Một mũi tên rít gió rời dây cung, sắc bén như đoạt hồn.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ mỉm cười...
Lưỡi tên lướt qua sát tai nàng, một lọn tóc đen theo đó rơi xuống...
Cả người nàng đổ gục xuống đất, mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng nghĩ — ít nhất không chết trong ngục tù Kinh Thành, cũng xem như tự do.
Sau lưng vang lên tiếng gọi dồn dập, nàng muốn quay đầu lại trấn an bọn họ, nhưng thân thể mệt mỏi rã rời, trong khoảnh khắc liền chìm vào bóng tối vô tận.
Kiếp sau, đừng làm người.
Trong đêm tối, Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy bản thân như vừa từ địa ngục quay về, bị tiểu quỷ dùng xích sắt khóa chặt. Nàng muốn hét lên, nhưng không thấy gì, cũng chẳng thốt nổi lời nào.
Cảm giác ngột ngạt đến cực điểm — người ta nói chết là giải thoát, nhưng sao nàng vẫn thấy khó chịu đến vậy?
Nàng chẳng phải đã bị Lục Diễm một mũi tên bắn chết rồi sao?
Vì sao vẫn còn thở, vẫn không thể cử động? Nàng giãy giụa điên cuồng, dùng toàn bộ khí lực toàn thân, nhưng càng vùng vẫy, gông xiềng trên người lại càng siết chặt, như muốn nghiền nát nàng thành mảnh vụn.
Ngay lúc nàng sắp không thở nổi, toàn thân đột nhiên gồng lên, trong chớp mắt, thoát khỏi bóng đen trói buộc.
Thứ đập vào mắt nàng là địa lao đen như mực, đầy đủ đủ loại hình cụ. Vừa nhúc nhích thân mình, cơn đau từ khắp nơi ùa về khiến nàng lập tức hít một hơi lạnh, đặc biệt là trên má — rát như lửa đốt.
Ngay sau đó là tiếng xích sắt loảng xoảng vang dội giữa không gian u ám, ngân dài mãi không tan.
Tay chân nàng đều bị xích sắt khóa lại, dưới thân là đệm mềm, ngoài ra chẳng có gì khác.
Rõ ràng đây là phòng giam.
Nàng mở to mắt, không dám tin — cả đời tuy ngắn ngủi, nhưng nàng tự hỏi chưa từng làm việc gì đại ác. Đã chết rồi, sao còn phải chịu hình trong a tỳ địa ngục này?
“Ngươi tỉnh rồi à? Có thích căn phòng ta chuẩn bị cho không?”
Nàng mờ mịt nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy một thân áo gấm đen vân mây từ trong bóng tối bước ra.
Nàng lập tức nghĩ — ông trời vẫn chưa bỏ nàng! Lục Diễm cuối cùng cũng bị người gi.ết ch.ết rồi!
Người kia thấy nàng nhìn chằm chằm không rời mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, thong thả bước vào. Dung mạo như ngọc, dáng vẻ cử chỉ đúng là công tử thế gia:
“Phu nhân nhìn ta như thế, là không nhận ra sao?”
Câu nói này khiến Hoa Thanh Nguyệt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngơ ngác hỏi lại:
“Nơi này… là do ngươi?”
“Đây là địa lao của Điện Tiền Tư, nhưng duy nhất phòng giam đơn độc này do ta đích thân sai người chế tạo từ mấy năm trước. Vốn định dùng để giam kẻ tử tội ngoan cố không chịu cải tà, nào ngờ mấy năm nay, chẳng có ai chịu nổi quá ba chiêu dưới tay ta. Thật không ngờ, phu nhân lại là người đầu tiên ở căn phòng này.”
“Hửm? Có thích không?”
Hắn nói rồi, đưa tay lạnh như băng nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
“Ta chẳng phải đã chết rồi sao?” Hoa Thanh Nguyệt trực tiếp hỏi, khi mũi tên kia bắn tới, nàng vốn không tránh, chỉ là bản năng lệch người một chút, nhưng như vậy vẫn không thể thoát được mũi tên chí mạng ấy.
Câu nói chưa dứt, cằm nàng liền đau nhói. Hoa Thanh Nguyệt dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự tiếp xúc của hắn, lập tức vang lên tiếng xích sắt leng keng.
“Đau chứ? Đau thì tốt. Để ngươi nhớ lấy — đừng nghịch ý ta.” Hắn kề sát, giọng nói như băng lạnh vang bên tai nàng:
“Muốn dùng cái chết để giải thoát sao?”
Mi mắt Hoa Thanh Nguyệt run lên, toàn thân cứng đờ.
Lục Diễm khẽ cười, đổi giọng đầy mỉa mai:
“Phu nhân cảm thấy thanh âm xích sắt ấy dễ nghe chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt quay mặt đi, lạnh giọng:
“Lục Diễm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả. Huyền thiết kết hợp với làn da tái nhợt của phu nhân... chỉ là thấy âm thanh ấy vô cùng dễ nghe, như một thiên trường ca.”
Hoa Thanh Nguyệt nghẹn lời, ánh mắt tràn đầy căm ghét nhìn thẳng hắn:
“Lục Diễm, ngươi hận ta đến vậy, sao không giết luôn đi? Như thế chẳng phải càng hả giận hơn sao?”