Ngày rằm, Hoa Thanh Nguyệt quỳ gối trong địa lao, cổ chân đã sớm sưng đỏ một mảng, ánh mắt mờ mịt, thần sắc mê ly, cả người đã sớm bị tra tấn đến gần như tê liệt. Vậy mà nàng vẫn không nói một lời.
Lục Diễm cứng rắn bóp lấy cằm nàng, giọng khàn khàn khẽ rít:
“Không chịu mở miệng, đúng không?”
Tiếng xích sắt va chạm vang vọng trong địa lao, từng âm thanh khô lạnh, kéo dài như cực hình.
Mỗi một khắc trôi qua đều tựa như một thế kỷ. Đôi môi hồng nhạt của nàng đã rớm máu, từng tiếng rên kháng cự yếu ớt vang lên, nhưng đều vô ích.
Khi nàng tưởng như chính mình sẽ chết đi, hắn mới buông tay.
“Lục Diễm,” giọng nàng khàn đục, “ta không yêu ngươi, càng không muốn có con của ngươi.”
Lục Diễm không giận mà cười, tiếng cười lại lạnh buốt đến lạ thường, trầm thấp từ tính, điên loạn xâm lược:
“Phải không?”
Hắn hiểu rất rõ điểm yếu của Hoa Thanh Nguyệt nằm ở đâu. Cũng như hiểu rõ cách nào để kéo nàng từ vực sâu tuyệt vọng trở về.
“Vậy còn Thanh Dương thì sao? Ta nghĩ nó hẳn cũng mong có một tiểu chất nữ, hoặc tiểu chất nhi nhỉ?” Giọng hắn nhẹ bẫng, từng lời sắc như dao, “Nếu không thì… để ta đi hỏi thử nó? Phu nhân thấy thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt vốn còn hồng nhuận chợt tái nhợt.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng không chút dao động, nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo tột cùng:
“Có phải hay không, nếu ta sinh cho ngươi một hài tử, ngươi sẽ cho ta rời đi?”
Ánh mắt đáng thương như kẻ bị ép đến đường cùng, lại cố chấp nhìn chằm chằm hắn, chất vấn ngược lại.
Cơn tức giận tích tụ cả buổi chiều của Lục Diễm như sôi trào, bị một câu nói kia hoàn toàn châm ngòi. Hắn không còn chỗ phát tiết, chỉ có thể cố nén, mãi một lúc sau mới hít sâu một hơi.
Dù cố đè nén, ánh mắt hắn vẫn cuồn cuộn sát khí.
“Ngươi lại muốn chạy?”
“Phải.” Hoa Thanh Nguyệt nói, bước không lui.
“Vậy bọn họ thì sao?”
Lục Diễm bóp lấy sau cổ nàng, dù chưa dùng sức, nhưng trên da thịt trắng ngần lập tức hiện lên một vết đỏ rực.
Đã trải qua nhiều lần đối đầu, Hoa Thanh Nguyệt cũng đoán được vài phần tâm ý hắn, nàng chỉ cười buồn:
“Lục Diễm, ngươi muốn giết thì giết đi. Nếu cả đời nó phải sống trong cảnh bị ngươi dùng ta để uy hiếp, tiền đồ mờ mịt, thì chẳng thà ta chết đi còn hơn.”
“Ta bị giam cầm ở nơi này, từ lâu đã không muốn sống nữa. Ngươi muốn làm gì, cứ việc.”
Dứt lời, nàng nhắm mắt, một bộ dạng buông xuôi sinh tử, sống chết tùy người.
Lục Diễm cúi mắt nhìn nàng, đáy mắt lạnh như băng:
“Bọn họ… không phải là sinh mạng mà ngươi luôn trân quý nhất sao? Giờ đây, ngươi cũng từ bỏ?”
“Phải, ta từ bỏ.” Nàng cười khẽ, thản nhiên vô cùng.
“Ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, không thể giãy khỏi thiên la địa võng do các ngươi năm hầu bảy quý giăng ra. Ta đã trốn không thoát, lại càng không thể cứu người khác.”
Nếu không tận mắt thấy nàng còn mấp máy môi, có lẽ hắn đã cho rằng nàng thực sự muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Lục Diễm chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, tức đến cực điểm.
Hắn cởi áo choàng ném lên người nàng, xoay người mặc y phục, toan bước ra ngoài. Trước khi đi, giọng hắn trầm thấp:
“Nếu ngươi có thể sinh cho ta một hài tử, ta sẽ để ngươi đi.”
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời đi.
“Được, nhớ kỹ lời ngươi nói!” Hoa Thanh Nguyệt dốc hết sức hét lên, “Lần sau ngươi tới, ta muốn thấy chứng từ. Nếu không, ta thà chết tại đây!”
Thân hình nam nhân đang bước đến cửa khựng lại, các đốt ngón tay siết chặt, song không nói một lời, chỉ nhanh chóng rời đi.
Chỉ đến khi thân ảnh ấy khuất hẳn, Hoa Thanh Nguyệt mới cúi đầu, im lặng không nói.
Lục Diễm mặt đen như sấm bước ra ngoài. Phi Thập thấy vậy lập tức tiến lên, cúi đầu:
“Chủ tử, người đã ở trong xe ngựa.”
“Ừ.”
Hắn nhìn về phía xe ngựa, lạnh giọng:
“Đi, mang nha hoàn bên người phu nhân đến địa lao. Mọi vật dụng bên trong, ngươi và Phi Thất tự mình chọn mua. Tuyệt đối không được chậm trễ.”
“Dạ.”
Phi Thập lĩnh mệnh quay đi được vài bước, lại bị gọi lại.
“Còn nữa, mang đến loại kim sang dược tốt nhất.”
Ném lại một câu, Lục Diễm nhanh chóng lên xe ngựa.
Hoa Thanh Dương thấy người bước vào, cả thân mình co rúm lại rúc vào góc. Song đôi mắt đen láy kia vẫn không rời hắn nửa bước.
Hắn làm như không thấy, ngồi xuống đối diện, lạnh lùng hỏi:
“Muốn giết ta đến vậy sao?”
Sắc mặt Hoa Thanh Dương dao động, giọng chắc nịch:
“Phải. Ngươi bắt tỷ tỷ ta, còn có Võ sư phụ và Đào Hề. Ta nhất định phải giết ngươi!”
Lục Diễm lạnh mắt nhìn thân thể gầy gò kia, cười khẩy:
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội giết ta. Ta sẽ dùng một tay. Nếu ngươi giết được, không ai cản các ngươi nữa. Nhưng nếu thất bại, đời này ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại họ.”
Hoa Thanh Dương siết chặt tay, vô thức nuốt nước bọt, ngây thơ hỏi:
“Thật sao?”
“Tất nhiên.”
Lục Diễm liếc hắn, rồi lạnh nhạt nói:
“Ngươi không thể thắng đâu.”
Hoa Thanh Dương ngồi thẳng lưng, vẻ mặt ông cụ non:
“Cho dù có chết, ta cũng muốn thử một lần.”
Cậu cắn môi, ra sức làm vẻ mặt hung dữ:
“Đánh ở đâu?”
Lục Diễm suýt bị chọc cười. Quả thật là huynh muội ruột, tính tình quật cường chẳng kém nhau.
Khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh, nói:
“Ta nhắc nhở ngươi, ngươi chỉ có một cơ hội.”
“Ta biết.”
Thật giống hệt nữ nhân kia.
Lục Diễm không nói thêm, thản nhiên bảo:
“Nam tử hán, ngoài việc hiểu rõ trách nhiệm bản thân, còn phải biết nhìn thời thế. Nếu là ta, ta sẽ đến học đường tìm sư phụ học võ, chờ đến khi có bản lĩnh rồi mới chính tay đâm kẻ thù, cứu lấy người thân.”
Hoa Thanh Dương xua tay liên tục, không muốn nghe nữa:
“Ý gì?”
“Ta giao ngươi cho Chương Tự. Ngươi tự nói rõ điều ngươi muốn, hắn sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi vẫn muốn thử ra tay với ta, cũng được. Nhưng phải chấp nhận hình phạt ta vừa nói. Ngươi có nửa nén hương để suy nghĩ.”
Nói rồi, Lục Diễm nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi mắt tròn vo của Hoa Thanh Dương vẫn chăm chăm nhìn nam nhân trước mặt. Người nọ vóc dáng cao lớn, thể trạng vạm vỡ, cậu có mười người cộng lại cũng không bằng một mình đối phương.
Chưa kể, bên hông hắn còn mang kiếm.
Hoa Thanh Dương lại nuốt nước bọt. Đánh thì không sợ, nhưng sợ không còn gặp lại tỷ tỷ và những người kia nữa.
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại. Lục Diễm mở mắt, lạnh giọng:
“Tiểu tử, đến giờ rồi.”
Hoa Thanh Dương bật dậy:
“Một năm! Cho ta một năm! Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
Lục Diễm nhướn mày, không nói lời nào, nhấc vạt áo xuống xe.
Hắn giao Hoa Thanh Dương cho Chương Tự, dặn dò vài câu. Dung nương tử từ xa nhìn hài tử gầy yếu kia, đau lòng nói:
“Ngươi yên tâm, vợ chồng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
“Ừ.”
Lục Diễm gật đầu, xoay người về lại xe. Chương Tự tiến lên hỏi:
“Ngươi giao hài tử cho ta, còn nàng thì sao?”
Hắn liếc một cái, giọng lạnh như băng:
“Chuyện của ta, đừng tò mò.”
Chương Tự gượng cười:
“Được rồi, ngài là Điện Soái, ngài quyết định.”
Lục Diễm không đáp, vừa bước lên xe, đã nghe từ phía sau truyền đến giọng người không biết sợ chết:
“Người ta dù sao cũng là một cô nương chưa trải sự đời, ngươi cũng nên tiết chế một chút. Hưng phấn quá độ, về sau chơi không nổi nữa, đừng tới tìm ta phối dược đó nha.”