Trấn định vốn vẫn luôn giữ vẻ thản nhiên không biểu cảm, thế nhưng hôm nay lại nhiều thêm vài phần trào phúng, nhướng mày hỏi nàng:
“Thanh Nguyệt, nghe giọng điệu này... là đang cầu ta đó à?”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.
Ngay sau đó lại nghe hắn cười khẽ nói: “Hôn ta một chút, lập tức có thể xuất phát.”
Hoa Thanh Nguyệt hít sâu mấy hơi, môi mím chặt, tức giận nói:
“—— Tối hôm qua dùng cái cớ này mấy lần rồi, còn định lấy ra nữa? Ngươi không biết chán à?”
Vừa dứt lời, hắn liền cúi người sát lại, khẽ hôn lên làn môi phấn của nàng một cái, chỉ là chạm nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.
“Không chán, trái lại còn có chút... nghiện.”
Mặt Hoa Thanh Nguyệt đỏ bừng, đang định nói câu “Hôn rồi thì đi đi”, lại đột nhiên cảm thấy cổ tay có thứ lạnh lẽo lướt qua.
Hắn nói:“Thứ này lần trước nàng tháo ra vứt trong phòng, về sau không được tùy tiện tháo xuống nữa.”
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt dừng lại nơi cổ tay, nơi đó hiện lên chiếc vòng ngọc ánh lên sắc tím dịu dàng.
“Đi thôi.”
Một lát sau, Hoa Thanh Nguyệt cùng Lục Diễm cùng nhau rời khỏi địa lao. Bên ngoài ánh nắng chói chang khiến nàng nhất thời không mở mắt nổi.
Ban ngày rực rỡ, thật tốt biết bao.
Lục Diễm kéo tay nàng, nhanh chóng bế nàng lên xe ngựa.
Phi Cửu cùng Phi Thập theo sau.
“Chậc chậc... địa lao của Điện Tiền Tư từ trước đến nay chỉ có người vào chứ chưa từng có ai ra, lần này nếu để vị phó tư kia thấy, e rằng mắt trừng to như muốn rớt ra luôn quá!”
Phi Thập liếc mắt nhìn hắn:
“Ngươi im miệng không ai coi ngươi là người câm.”
“Phi Thập, ngươi không thấy kinh ngạc sao? Chủ tử của chúng ta, khi đối mặt với phu nhân lại giống như một nam tử bình thường...”
Phi Thập nhìn xe ngựa phía trước, trong lòng thầm nghĩ: chỉ cần dính đến phu nhân, chủ tử mới không bình thường ấy! Có điều lời này y không dám nói ra miệng.
Trong xe ngựa, Hoa Thanh Nguyệt vừa ra khỏi địa lao, hôm nay ngoài việc chuẩn bị quà sinh nhật cho Bình Chương, nàng còn định tìm cách gặp một vị lang trung mà không để Lục Diễm sinh nghi.
Lục Diễm đặt chén trà trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh, hỏi: “Nghĩ gì mà thất thần thế?”
Nàng hơi giật mình bởi âm thanh bất chợt ấy, liền khẽ cười: “Nghĩ xem lát nữa nên tặng gì cho Bình Chương.”
Lục Diễm rũ mắt: “Việc này cần gì nghĩ kỹ thế? Lát nữa đến tiệm châu báu, thấy cái nào tốt thì chọn vài món là được.”
“Nói thế sao được, sinh nhật của nữ tử là chuyện quan trọng nhất, làm sao có thể tùy tiện cho qua?”
Nàng nói rất nghiêm túc, hắn nhìn nàng cũng không khỏi nghiêm túc theo.
Lục Diễm trầm ngâm rồi nói: “Nha đầu kia chắc thích vòng tay.”
“Vòng tay?” Nàng khẽ nhướn mày, “Vòng tay gì?”
“Vòng ngọc tử.” Hắn nói, ánh mắt dừng trên cổ tay nàng, “Khi còn nhỏ, nàng hay vòi ta cái này cái kia, ta thấy phiền nên chẳng để ý.”
Hoa Thanh Nguyệt liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Tiểu cô nương kia không phải thích vòng tay, mà là thích người tặng vòng tay ấy chứ!
“Lát nữa chọn đại một cái là được, không cần tốn công phí sức quá nhiều.” Lục Diễm kéo nàng vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, “Hôm nay chủ yếu là đưa nàng ra ngoài giải sầu. Chương Tự nói tâm tình vui vẻ dễ mang thai hơn.”
Hô hấp của Hoa Thanh Nguyệt bỗng chốc căng chặt.
Cũng may hắn không nói ra mấy câu khiến người ta buồn nôn, bằng không nàng còn chưa kịp tìm lang trung xác nhận thì đã bị hắn đoán trúng rồi.
Chẳng bao lâu sau, hai người đến cửa hàng châu báu lớn nhất kinh đô.
Tên tuổi của Lục Diễm, ai chẳng biết? Tuy hắn ít lui tới, nhưng chưởng quầy từ xa đã ra nghênh đón.
Ánh mắt tinh tế khôn khéo lập tức sáng rỡ khi nhìn thấy nữ tử bên cạnh hắn.
Vừa bước vào cửa hàng, chưởng quầy đã lập tức phân phó hạ nhân đem tất cả các món tốt nhất bày ra.
Chưởng quầy nhìn sang nữ tử bên cạnh, cười niềm nở hỏi:
“Điện Soái, hôm nay ngài và vị cô nương này là...”
Câu chưa nói hết, đã bị Lục Diễm cắt ngang: “Là phu nhân của ta.”
“Phải phải phải.” Chưởng quầy vội vàng vỗ miệng, “Tiểu nhân lỗ m.ãng quá, hôm nay Điện Soái và phu nhân cứ tùy ý chọn, thứ gì vừa ý xin cứ lấy, coi như là tấm lòng của tiểu nhân dâng lễ gặp mặt.”
Ông đích thân dẫn hai người lên nhã gian ở tầng hai, sắc mặt hớn hở như nở hoa. Hạ nhân bê hết các loại trang sức quý giá lên giá trưng bày, mời phu nhân chọn lựa.
Lục Diễm lạnh lùng cười khẩy liếc hắn một cái: “Ngươi ở tiệm bên cạnh làm nghề buôn vải vóc, lần trước hối lộ, hiện tại còn đang bị giam trong Đại Lý Tự uống trà đấy. Tào lão bản cũng muốn thử cảm giác đó à?”
Tào chưởng quầy suýt chút nữa không cười nổi, vội vàng nhận sai.
“Còn không mau hầu hạ phu nhân cho tốt, nếu nàng vui lòng, còn hữu dụng hơn ngươi tặng gì nhiều!”
“Phải phải phải!” Tào chưởng quầy lập tức hiểu ý, càng thêm ân cần giới thiệu các món quý giá.
Chạm rỗng, khảm ngọc, đồ trang sức bằng đá quý... từ trên xuống dưới, mọi thứ đều có.
Dưới ánh sáng rực rỡ, từng khay ngọc thạch kim hoàn đều lấp lánh chói mắt. Hoa Thanh Nguyệt nhìn kỹ từ đầu đến cuối, cuối cùng chọn một chiếc đai lưng nạm bạc và hai cây trâm tịnh đế bằng vàng.
“Đai lưng này có lớp lót bên trong, có thể giấu roi của Bình Chương. Lần trước ta thấy nàng đeo loại này, chắc sẽ thích. Hai cây trâm tịnh đế kia cũng vừa hay...”
Lục Diễm nhìn nàng nói chuyện vui vẻ, hai lúm đồng tiền mờ nhạt theo nụ cười nhè nhẹ càng thêm ngọt ngào, khóe môi hắn cũng không nhịn được mà cong lên.
Chưởng quầy đứng bên lập tức hiểu ý, vội nịnh nọt: “Phu nhân đúng là có mắt tinh đời. Cặp trâm tịnh đế này là vật độc nhất vô nhị, biết bao quý nữ kinh đô đến xem qua nhưng đều bị giá quá cao dọa lui. Chỉ có phu nhân, vừa nhìn đã nhận ra ngay giá trị của nó, quả là trời sinh hợp với món này.”
Đúng lúc ấy, Phi Thập đứng ngoài cửa kính cẩn lên tiếng: “Chủ tử.”
Lục Diễm gật đầu, trầm giọng phân phó Tào chưởng quầy: “Lấy hết các món quý giá nhất của tiệm các ngươi ra đây, đặc biệt là trang sức dành cho nữ tử thành thân.”
“Dạ dạ dạ!” Tào chưởng quầy vừa nghe liền hiểu rõ, lập tức phân phó hạ nhân làm theo lời Điện Soái.
Lục Diễm nói xong, liền theo Phi Thập rời khỏi, sang bên kia đường, nói chuyện cùng một người mặc quan phục.
Hoa Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn theo bóng hắn, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh hỏi: “Tào chưởng quầy, quanh đây có vị lang trung nào giỏi y thuật không?”
Tào chưởng quầy như được ban ân lớn, vội vàng đáp: “Có chứ! Ra khỏi tiệm rẽ một khúc là tới y quán, trong đó có Trịnh lang trung nổi danh với tay nghề phụ khoa, xưng là thánh thủ một phương.”
“Phu nhân nếu cần, tiểu nhân lập tức phái người đi mời.”
Vừa nói vừa định kêu người.
“Không cần, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi. Sau này nếu cần thì biết đường mà tìm, làm phiền rồi.”
Tào chưởng quầy thấy nàng không cần, cũng không dám nói thêm, lại tiếp tục giới thiệu về cặp trâm tịnh đế...
Nhưng lúc này Hoa Thanh Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt một chữ nào. Nàng đang tính toán làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận mời lang trung tới bắt mạch, lại không để Lục Diễm sinh nghi.
Ngay lúc ấy, một giọng nói sắc sảo vang lên:
“Vật gì được tâng bốc tới vậy mà bổn tiểu thư lại không biết?”
Liễu Uyển vốn được thị nữ của Tường Ngọc Lâu dẫn tới nhã gian bên cạnh, nhưng lúc đi ngang qua lại bị đoạn đối thoại kia thu hút.
Nàng ta vẫn đang bị Như Thư trách phạt vì sai lầm lần trước. Nếu lần này có thể lấy vật này đi chuộc lỗi, biết đâu hai người lại hòa thuận như xưa.
Nghĩ vậy, nàng ta liền sải bước đi vào.
Vừa thấy Hoa Thanh Nguyệt, nàng ta hơi khựng lại một chút, từ sau lần bị nữ nhân này làm bẽ mặt, trong lòng vẫn luôn có bóng ma, vì vậy cũng không định đối đầu trực diện. Nàng ta kiêu ngạo nhìn xuống, mở miệng nói:
“Món trâm quý giá như thế ngươi mua cũng chẳng có tác dụng gì. Thay vì phí tiền vô ích, chẳng bằng chọn một chiếc vòng bạc thực dụng hơn chút, càng hợp với ngươi. Bổn tiểu thư hôm nay tâm trạng tốt, trừ đôi trâm kia ra, còn lại ngươi muốn món nào cứ lấy, ta trả tiền, coi như thưởng cho ngươi.”