Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 164

Liễu Uyển thấy nàng thật sự đạt được tâm nguyện, suýt nữa tức đến cắn nát cả răng hàm.

Tiện nhân, dám mưu tính ta!

Điện Soái đúng là mù mắt, một nữ tử giống như Như Thư kia, gia thế tốt, tướng mạo đoan trang, hắn lại không thích, cứ cố tình mê muội vì một con hồ ly tinh như vậy.

Càng nghĩ càng giận, chiếc khăn tay trong tay nàng ta đã bị vò thành một cục, giận dữ ném thẳng ra ngoài.

“Các ngươi cứ chờ xem...”

Phi Cửu bước tới, sắc mặt không biểu tình, cảnh cáo: “Liễu cô nương muốn ai chờ?”

Liễu Uyển ngẩng đầu, ánh mắt rơi thẳng trên cây đại đao y đang ôm, sợ hãi đến mức phải nhặt lại chiếc khăn tay, cúi đầu nói:
“Không phải ai cả, là ta nói ta, chẳng phải vừa rồi Điện Soái bảo ta chờ đó sao.”


Đêm rằm, Hoa Thanh Nguyệt nằm trên giường, Lục Diễm đứng một bên.

Hắn liếc nhìn, không vạch trần tiểu tâm tư trong lòng nàng, chỉ mở miệng hỏi: “Thanh Nguyệt định xử trí nàng ta thế nào?”

Hoa Thanh Nguyệt đặt tay lên ngực, sắc mặt suýt chút nữa không giữ nổi, gắng gượng trấn định đáp: “Trước tiên nghe lang trung nói thế nào đã.”

Một lát sau, nàng bảo: “Tử Nghiên, hộp tinh đế thoa kia vốn là ta định tặng cho Bình Chương, ngươi giúp ta lấy lại được không?”

Nửa câu sau biến mất trong ánh mắt khẩn cầu.

Những ngày gần đây, gương mặt nàng hiếm hoi mới hiện lên vẻ ngượng ngùng như thế, Lục Diễm tất nhiên không nỡ cự tuyệt, lại biết thân thể nàng không có vấn đề gì lớn, liền lập tức quay người ra ngoài.

Không lâu sau, Phi Cửu liền dẫn Trịnh lang trung đến. Nàng là nữ đại phu có tiếng ở kinh đô.

Nghe nói Trịnh Miên từ nhỏ sống cùng mẫu thân, hoàn toàn kế thừa y bát của bà, các phu nhân trong kinh đều thích tìm nàng ấy khám bệnh.

Vốn đang khám cho bệnh nhân, không ngờ lại bị thị vệ mang theo đao đưa tới đây. Khi thấy ánh mắt trầm lạnh của Lục Diễm, bước chân nàng ấy khẽ khựng lại.

Siết chặt hòm thuốc trong tay, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương.

Khi hắn tới gần, Trịnh Miên lập tức cúi đầu, che giấu mọi tia sáng trong mắt.

Chỉ là, trên khuôn mặt rũ xuống kia, ánh mắt nàng ấy vẫn dừng lại rất lâu ở đôi giày đen nhánh kia, không dám dịch chuyển.

Cũng may, ánh mắt bức người kia chỉ dừng một lát, phía trên truyền đến tiếng nói trầm lãnh: “Tòng y bao nhiêu năm?”

“Năm năm.”

“Không phải tay mơ. Hảo hảo bắt mạch cho phu nhân nhà ta, nếu cần dùng thuốc, đều phải dùng loại tốt nhất.”

“Vâng.”

“Đi đi.”

Phi Cửu đưa nàng vào phòng: “Phu nhân nhà ta hôm nay đau ngực, phiền nữ lang trung xem qua một chút.”

Trịnh Miên gật đầu, đi đến bên cạnh Hoa Thanh Nguyệt.

Hoa Thanh Nguyệt cũng âm thầm đánh giá nàng – tuổi còn trẻ, nghĩ đến chỉ cần có tiền là dễ thu phục.

“Phu nhân gần đây thân thể có gì không khỏe?”

Vừa hỏi vừa trải đệm mềm, đặt tay Hoa Thanh Nguyệt lên trên.
Phòng im lặng một thoáng, nàng liếc nhìn ra cửa, hạ giọng nói: “Trịnh lang trung, nguyệt sự của ta luôn đều rất chuẩn, nhưng tháng này mãi chưa đến, hơn nữa mấy ngày nay ăn uống không được, cứ nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn, cho nên muốn nhờ lang trung xem thử... có phải là có thai hay không.”

Nói xong, nàng ngập ngừng một lát, rồi từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc vỡ, đặt vào tay nữ đại phu, nhỏ giọng nói: “Chuyện này, ta chỉ hy vọng một mình ta biết.”

Trịnh Miên lập tức hiểu rõ.

Nàng ấy không nhận ngọc, chỉ đẩy nhẹ trở lại, giọng thanh thoát: “Phu nhân, tiền khám bệnh không cần nhiều như vậy, nếu phu nhân có dặn dò, Trịnh Miên tất nhiên nghe theo.”

Hoa Thanh Nguyệt ánh mắt không rời nàng, nghe nàng ấy bắt mạch xong nói: “Nguyệt sự đã trễ mấy ngày?”

Ngực nàng chợt co rút, lúc trước chỉ mơ hồ nghĩ có lẽ là mang thai, giờ nghe hỏi vậy thì tim như ngừng đập.

“Năm ngày.”

Lời vừa ra, cả phòng lặng như tờ.

Nàng không dám nghĩ tiếp, nếu thật sự có thai…

Trong đầu hiện lên đủ loại khả năng, ngực nghẹn lại đến cổ họng, âm thầm cầu khẩn đừng nghe thấy câu khiến tâm thần đều run rẩy kia.

May thay, Trịnh Miên bắt mạch hồi lâu rồi buông tay ra, an ủi: “Phu nhân tuổi còn trẻ, về sau còn rất nhiều cơ hội thụ thai.”

“Ta không có thai?” Cả người Hoa Thanh Nguyệt mềm nhũn, vừa rồi nàng còn suy tính nếu thật sự có thai, có nên nhân lúc chưa ai hay mà dùng thuốc xử lý luôn không.

“Không có, phu nhân.”

Nghe được câu trả lời khẳng định, lực nơi ngực nàng mới chậm rãi thả lỏng.

Trịnh Miên ngẩng đầu nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Phu nhân gần đây có dùng qua thuốc tính hàn không? Như phu nhân mô tả buồn nôn, cùng nguyệt sự chậm trễ đều có thể do nguyên nhân này.”

“Nếu cần, ta có thể kê vài thang thuốc điều dưỡng. Nếu uống thuốc của ta, nửa năm trở lại chắc chắn sẽ như tâm nguyện.”

Hoa Thanh Nguyệt mím môi, khẽ lắc đầu: “Ý lang trung là, cho dù ta không uống thuốc tránh thai, cũng rất khó thụ thai, phải không?”

Trịnh Miên khẽ gật đầu.



Bên ngoài, một bóng đen rời khỏi.

Liễu Uyển nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thân ảnh lạnh lẽo bước vào, cả người như chim cút bị ép vào góc, vừa sợ vừa giận.

Vừa rồi không phải vẫn bình thường sao?

Giờ lại giống như muốn giết người.

Khó trách phụ thân nàng bảo hắn là kẻ tâm tình khó lường, quả nhiên là thật.

Ánh mắt Lục Diễm rơi lên người nàng.

Liễu Uyển trốn không được, đành nhỏ giọng nói: “Ta thật sự không nói dối, cho dù ngươi có đến mách với phụ thân ta, ta vẫn giữ nguyên lời đó – nàng diễn trò, không liên quan đến ta.”

Lời vừa ra, hơi thở trên người Lục Diễm càng thêm lạnh lẽo, hoàn toàn khác với bộ dáng vừa nãy trước mặt Hoa Thanh Nguyệt.

“Vật ta để mắt tới, ngươi cũng dám động vào?”

Liễu Uyển: “…”

Hắn vươn tay ra: “Lấy ra.”

Liễu Uyển gần như theo bản năng đem vật kia đưa qua.

Lục Diễm thu lấy, cẩn thận cất vào lòng, rồi từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ở kinh thành, đừng để ta gặp lại ngươi.”

Liễu Uyển sững tại chỗ, hô hấp cũng nghẹn một nhịp: “Nhưng ta từ nhỏ đã sống ở kinh thành, hơn nữa cũng không phải lỗi của ta, rõ ràng là nàng cũng có lỗi…”

Còn chưa nói xong, Lục Diễm không kiên nhẫn ngắt lời: “Lời này ta chỉ nói một lần – nếu ba ngày sau ngươi còn ở trong thành, phụ thân ngươi sẽ bị buộc cáo lão hồi hương.”

Nghe vậy, nàng ta không thể tin nổi mà nhìn hắn, chỉ vì vài câu tranh chấp của nữ nhi, hơn nữa nàng ta vốn chưa hề động thủ, vậy mà lại muốn nàng ta biến mất khỏi kinh thành, nếu không sẽ liên lụy đến phụ thân nàng.

“Phụ thân ta là Liễu Quốc Công.”

“Vậy thì cứ thử xem.”

Lục Diễm môi mỏng khẽ nhếch, giọng lạnh như băng. Liễu Uyển cuống quít giải thích:

“Hôm nay, món tinh đế thoa đó ta nhường. Nếu Hoa cô nương không vui, ta sẽ đến xin lỗi. Còn nữa, các món trang sức cứ tính vào ta. Điện Soái, chuyện này vốn dĩ là việc nhỏ, phụ thân ta dù sao cũng là lão thần ba triều, nếu xé rách quan hệ cũng không tốt cho ngài. Ta thề về sau không dám khi dễ Hoa cô nương nữa, được không?”

Lục Diễm ánh mắt lạnh như băng, trực tiếp nói: “Chuyện của nàng không phải việc nhỏ. Nhớ kỹ lời ta – ta không có nhiều kiên nhẫn giảng đạo lý với ngươi. Ba ngày sau, nếu ngươi còn ở kinh thành, phụ thân ngươi sẽ hiểu hậu quả là gì.” 

Bình Luận (0)
Comment