Hoa Thanh Nguyệt nghe được lời hắn, chợt mở mắt, muốn nghe rõ nam nhân kia còn định nói gì nữa.
Ánh mắt u ám tụ lại một tia sáng, như đang chờ đợi điều gì.
Nhưng chờ hồi lâu, ngoài lực đạo siết chặt nơi thắt lưng thêm vài phần, cũng không còn câu nào khác vang lên.
Nàng liền hiểu, nam nhân này căn bản chưa từng có ý định thả nàng tự do. Trước mặt hắn, hai chữ "tự do" chẳng qua chỉ là vọng tưởng.
Nàng rốt cuộc đang trông mong điều chi? Trông mong một kẻ điên sẽ hồi tâm chuyển ý?
Hoa Thanh Nguyệt tự giễu cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt lệ thanh lặng rơi xuống.
Nhưng khi nàng nhận ra động tác của hắn, ngay sau đó, bên tai liền bị môi mỏng áp sát, hơi thở nóng bỏng cùng thanh âm lạnh như băng luân phiên phủ xuống, một nóng một lạnh khiến toàn thân nàng run rẩy:
“Nhưng cho dù như thế, nàng cũng không thể gả cho kẻ khác. Dù là đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ có thể bồi bên ta.”
Từng chữ lạnh lẽo như đao, xuyên thẳng vào tâm can nàng.
Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy không thở nổi, miễn cưỡng đè nén rung động trong lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngươi đây là, dù sống hay chết, cũng không chịu buông tha ta?”
Sống — bị hắn giam cầm, như món đồ chơi để hắn thao túng.
Chết — bị ép chôn theo, hoặc mãi mãi bị nhốt lại để trông coi linh cữu hắn.
Trong đáy mắt Lục Diễm u tối như vực sâu, thoáng hiện tia do dự. Hắn từ trước tới nay thấu hiểu lòng người, tự nhiên hiểu rõ nàng nói gì.
Nếu là người của hắn, vậy cả đời, cả kiếp, cũng chỉ có thể ở lại bên hắn. Đừng mơ tưởng cùng nam nhân khác kề vai sát cánh.
Nếu trong lòng hắn còn có chút lý trí, thì tuyệt sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng làm sao giải quyết, hắn cũng không có đáp án rõ ràng.
Chỉ có thể thành thực nói: “Ta tạm thời chưa biết.”
Vừa dứt lời, hắn lại ôm nàng chặt hơn, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, hít sâu mấy hơi: “Bất quá nàng cứ yên tâm, thiên hạ này người có thể khiến ta để tâm không nhiều, ta nhất định sẽ sống sót trở về. Nàng chạy không thoát đâu. Những ngày ta không ở đây, nhớ kỹ đừng giở trò, nhiều lúc ta thật lòng muốn yêu thương nàng, nhưng nàng lại cứ không nghe lời, hết lần này tới lần khác tìm đường chạy trốn, chọc giận ta... Ngoài kinh đô rốt cuộc là có ai, khiến nàng cam tâm như vậy?”
Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng tuyệt vọng hoàn toàn. Một kẻ điên như vậy nàng còn trông đợi điều gì? Hy vọng hắn nếu chết trận nơi sa trường sẽ để nàng tự do?
Nàng đúng thật là ngu xuẩn đến đáng thương.
Người phía sau phát giác thân thể nàng thay đổi, lập tức đè sát hơn, không để nàng vùng vẫy. Những nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi xuống, nàng đưa tay chống lại hành động kế tiếp của hắn.
“Ta mệt rồi.” Hoa Thanh Nguyệt lạnh giọng từ chối.
Hắn nhẹ nhàng chế ngự hai tay nàng đè sát bên gối: “Ngày mai ta phải đi rồi, một tháng sau mới trở lại, đêm nay bồi ta thêm một chút.”
“Vừa rồi đã cùng ngươi cả nửa đêm, vẫn chưa đủ sao?”
“Không đủ.”
Đôi tay Hoa Thanh Nguyệt bị giam cầm, vừa rồi thân thể đã bị giày vò không ít. Nếu không phải bất ngờ nghe được hắn nói có thể sẽ để nàng rời đi, e rằng lúc này đã không còn tỉnh táo để chống đỡ.
Nàng không dám tưởng tượng sáng mai tỉnh lại, bản thân sẽ ra sao. Chỉ có thể vặn vẹo thân thể, miễn cưỡng chống đỡ hắn tới gần.
Lục Diễm khẽ rên một tiếng, vùi đầu vào cổ nàng, giọng khàn khàn vang vọng nơi địa lao tối tăm: “Nếu không biết tâm ý nàng, ta còn tưởng nàng đang giả vờ hưởng ứng. Còn lộn xộn, tin không, ta sẽ...”
“Ta tin.”
Không đợi hắn nói xong, Hoa Thanh Nguyệt liền ngắt lời, toàn thân căng cứng, ngay cả hơi thở cũng dè dặt, sợ chạm đến điều không nên chạm.
Lục Diễm cười khẽ, nếu không vì lần này biên quan thật sự có việc quan trọng, hắn nhất định sẽ mang nàng theo, ngày đêm trông giữ, khiến nàng không thể rời khỏi tầm mắt hắn dù chỉ một bước.
Không hiểu vì sao, dù trước nay đã biết nàng muốn chạy trốn, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này — lo được lo mất, giống như chỉ khi siết chặt nàng trong tay mới có thể xác nhận nàng thật sự tồn tại.
Nàng thuộc về hắn.
Tưởng rằng bẻ gãy ngạo cốt nàng là có thể khiến nàng ngoan ngoãn như những tù nhân khác. Nhưng nữ nhân này, rõ ràng yếu đuối, lại còn cứng đầu hơn những kẻ từng phạm đại tội.
Lần đầu tiên, Lục Diễm cảm nhận được thất bại.
Giết nàng — hắn không nỡ.
Thả nàng đi — hắn không dám.
Chỉ nghĩ đến ngày nào đó tìm không thấy nàng, liền cảm thấy thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cho nên, hiện giờ cứ giam nàng bên người, có lẽ là cách duy nhất hắn có thể chấp nhận.
Hoa Thanh Nguyệt biết lần này bản thân không tránh được, dứt khoát nhắm mắt, cắn môi, chờ khổ hình lại một lần tái diễn.
Tóm lại, chịu đựng qua đêm nay, hắn liền rời đi rồi... có thể sống yên ổn vài ngày cũng tốt.
“Nhìn ta.”
Hoa Thanh Nguyệt không đáp, nhắm mắt là giới hạn cuối cùng nàng có thể giữ, nàng không muốn nhìn thấy hình ảnh khiến mình xấu hổ, nhục nhã đến chết.
Ít ra, nhắm mắt lại, nàng còn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.
Trước kia, Lục Diễm chưa từng cưỡng ép điều này. Hắn chỉ nói nàng không được kháng cự hắn, chứ chưa từng buộc nàng mở mắt.
Không rõ hôm nay hắn nổi cơn điên gì, lại nhất quyết yêu cầu điều đó.
Hắn bất ngờ đứng dậy, ôm nàng sang gian khác trong địa lao.
Tay chân nàng lạnh toát, tiếng xích sắt va vào nhau, Hoa Thanh Nguyệt biết chuyện gì sắp xảy ra, nội tâm chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.
“Cứ lặp đi lặp lại thế này, Lục Diễm, ngươi không thấy phiền sao? Ta thì thật sự thấy phiền.”
Hắn thắp hết đèn dầu trong lao.
Ánh sáng chói lọi khiến dù nàng có nhắm mắt cũng không tránh khỏi.
Lục Diễm lại lần nữa đè nàng xuống, cười nói: “Không phiền. Chỉ cần nàng mở mắt nhìn ta, chúng ta sẽ càng thấu hiểu nhau hơn. Nhớ kỹ, mở mắt ra.”
Hoa Thanh Nguyệt vẫn cố chấp nhắm chặt mắt, không muốn thấy hắn, càng không muốn thấy chính mình bị hắn giày vò đến tởm lợm.
“Mở.”
“Không cần.”
Dưới ánh sáng đèn rực rỡ, phải đối diện cùng hắn thế này… chỉ khiến nàng thấy nhục nhã tột độ.
“Không cần? Nàng thật nghĩ có thể trái ý ta? Ăn bao nhiêu đau đớn rồi, vẫn chưa học được ngoan ngoãn sao?”
“Nếu nàng không muốn lúc nào cũng phải nhớ tới ta, vậy thì đi theo ta, ngày ngày sống cùng nhau...”
Lời còn chưa dứt, Hoa Thanh Nguyệt giật mình mở mắt, kinh hoảng nói: “Lục Diễm, ngươi thật sự muốn ép ta vào chỗ chết sao?”
Từng luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, nam nhân này… thật sự đê tiện đến cực điểm.
“Được rồi, ta mở mắt.”
Lục Diễm cười nhẹ, ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Thanh Nguyệt của ta thật đúng là thích rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.”
Vừa nói, lực đạo nơi mắt cá chân nàng chợt tăng thêm, thanh âm từ tính lại vang lên bên tai: “Nhớ kỹ ta, nhớ lấy hết thảy.”
…
Tiếng xích sắt vang vọng bên tai không ngừng.
Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy bản thân sắp chết, trán phủ đầy mồ hôi, thân thể nóng bỏng không thể nào chịu đựng thêm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng không thể chống đỡ, thở d.ốc một tiếng: “Ta thật sự rất khó chịu…” rồi rơi vào hôn mê.