"Hồ đồ, ngươi hô cái gì?"
Ninh Tuy nhíu mày, thật không ngờ nàng ta lại có thể nói ra lời kinh động như vậy, hoàn toàn trái lễ nghịch đạo.
Như Thư cười càng rạng rỡ, đôi mắt to trong veo tràn đầy vô tội: "Mẫu thân, người trước kia chẳng phải đã gật đầu tán thành hôn sự này trước mặt Hoàng tổ mẫu đó sao? Giờ sao lại trách ta gọi loạn lên?"
"Nhưng ngươi đã gả cho lão tam, những chuyện năm xưa không nhắc lại thì thôi, nhưng Cần Vụ Viện là sân của con trai ta, nói thế nào ngươi cũng không thể vào."
Ninh Tuy đã chẳng còn kiên nhẫn nói nhiều cùng nàng ta. Các nàng làm ra chuyện mất mặt như vậy, giờ còn không biết xấu hổ đứng trước mặt bà nhắc tới.
"Phải không?"
Như Thư nhếch môi cười, vỗ vỗ tay.
Mấy chục tên thị vệ từ sau ùa vào.
Lục Diễm không ở đây, Cần Vụ Viện chỉ có vài tên thị vệ giữ cửa, rất nhanh đã bị tử sĩ của Như Thư khống chế.
"Mẫu thân, hiện tại ta có thể vào rồi chứ?"
Ninh Tuy tức đến toàn thân run rẩy, đứng lặng tại chỗ nửa ngày không thốt nên lời.
Như Thư cười lạnh thay bà mở miệng: "Mẫu thân đừng tức giận, chờ Điện Soái trở về, ta tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng với hắn. Đến lúc đó chỉ e hắn còn muốn cảm tạ ta không kịp, sao trách ta được?"
"Cảm tạ ngươi?"
Như Thư bật mí: "Chuyện này nói ra thì dài, chỉ cần người biết ta làm tất cả đều là vì tương lai của ta và hắn là được."
Dứt lời, Như Thư trực tiếp dẫn người tiến vào Cần Vụ Viện.
Mấy chục người lục soát khắp nơi, đến khi quay lại bẩm báo đều lắc đầu.
"Sao có thể không có? Tìm kỹ chưa?"
"Hồi quận chúa, thuộc hạ đã lục tung mọi nơi, không thấy chiếc vòng ngọc lục bảo người nói đến."
"Tìm tiếp!"
Nửa ngày không thu hoạch, sắc mặt Như Thư xanh mét bước ra khỏi Cần Vụ Viện, liền bị Ninh Tuy chất vấn gắt gao.
"Ngươi rốt cuộc đang tìm gì trong đó?"
Vừa nghe xong, ám vệ phía sau liền tiến lên quát lớn: "Vô lễ ——"
"Ngừng tay, lui xuống." Như Thư quát lạnh.
Nàng ta thong thả bước tới, vẫn giữ vẻ khách khí hỏi: "Mẫu thân, ta nghe nói Lục lão Hầu gia từng đưa một chiếc vòng tay cho Điện Soái. Vật ấy vốn thuộc về ta, nay ta đến lấy lại mà thôi. Người có biết nó ở đâu không?"
Ninh Tuy quay đầu đi, tức giận đáp: "Ngươi cũng nói là Lục lão Hầu gia đưa cho con ta, không phải cho ta, sao ta biết được? Đã là thứ quan trọng như vậy, ngươi cảm thấy hắn rời kinh rồi còn để lại trong viện sao? Đừng nói ta không biết, dù biết, thứ ấy cũng không có khả năng đưa ngươi."
Như Thư đối mặt với vẻ mặt lạnh như băng của Ninh Tuy, chỉ nhàn nhạt cười: "Chỉ cần nó còn ở trong sân, ta nhất định sẽ tìm ra."
"Như Thư, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Như Thư đứng trước mặt bà, hơi cúi đầu hành lễ, mỉm cười nói: "Ý nghĩ của ta, chẳng lẽ còn không đủ quang minh chính đại sao? Tự nhiên là muốn làm con dâu ngài rồi."
"Ngươi đã gả cho lão tam, giữa các ngươi tuyệt đối không thể."
Như Thư chẳng để tâm: "Mẫu thân, lời này cũng đừng nói sớm quá, có khi chưa đến bao lâu nữa, các người còn phải cầu ta làm con dâu của ngài đấy."
"Các người...?" Ninh Tuy nhíu mày, sắc mặt biến hóa.
Định Vương mang dã tâm tranh đoạt long ỷ đã rõ ràng như ban ngày. Lần này nhi tử bà đi biên quan, mang theo hai phần ba Phi Vũ Quân, chỉ còn một phần ba ở lại kinh thành trấn thủ hoàng cung. Chẳng lẽ bọn họ muốn nhân thời cơ này làm điều bất chính?
"Nơi này dù gì cũng là địa bàn An Ninh Hầu phủ, không dung ngươi giương oai. Mau dẫn người ra ngoài, việc này ta coi như chưa từng phát sinh. Nếu không, ta sẽ vào cung tìm Thái hậu phân xử!"
Nghe vậy, Như Thư bỗng cười lạnh: "Muốn vào cung sao? Được thôi, có cần ta phái người tiễn mẫu thân một đoạn không?"
Ninh Tuy cũng cười lạnh: "Không cần. Đường vào cung, ta còn nhớ rõ."
"Đã vậy, ta xin cáo từ." Như Thư bước vài bước rồi đột nhiên quay lại, ý vị sâu xa nhắc: "Phải rồi, hiện giờ trong kinh không được yên ổn, mẫu thân nếu không có việc gì thì nên ít ra ngoài thì hơn."
...
Rời khỏi An Ninh Hầu phủ, Như Thư trực tiếp quay về tam phòng.
Không lâu sau, Lục Lê cũng trở lại.
Từ sau khi Như Thư tới Định Vương phủ cáo trạng, Định Vương trách phạt hắn ta một trận, hắn ta liền nhanh trí thuật lại mọi chuyện, giúp hai người hòa giải. Để xoa dịu Định Vương, hắn ta còn hứa sẽ tìm lại chiếc vòng kia.
Không những Định Vương không trách hắn ta nữa, ngược lại còn trách Như Thư một phen.
Lục Lê tuy không nhắc gì đến chuyện trong triều, nhưng Định Vương nghe được cũng nổi hứng, hắn ta lập tức hiểu bọn họ đang tính toán điều gì, mà cũng đúng ý hắn ta mong đợi.
"Ta đến Cần Vụ Viện xem rồi, món đồ đó căn bản không có ở đó."
"Đã tìm khắp mọi nơi chưa?"
Như Thư ngước mắt, hàn quang lóe lên: "Ngươi nói phụ thân ngươi từng bảo chiếc vòng ở Cần Vụ Viện, ta sai người lục soát lâu như vậy vẫn không thấy, tốt nhất ngươi nên có lời giải thích."
Nghe thấy nàng ta đi tìm, Lục Lê nhất thời sợ tới mức tỉnh cả cơn say.
Hắn ta vốn nghĩ chuyện này còn lâu mới bắt đầu, không ngờ nhanh đến thế bọn họ đã ra tay.
"Định ra tay rồi sao?"
Hắn ta toan mở miệng, nhưng rồi im bặt, sắc mặt đổi khác, kéo tay nàng ta ngồi xuống cạnh ghế: "Nương tử, chuyện này ta dám bảo đảm. Lúc đại ca đi, ta đích thân kiểm tra, tuyệt đối không đem theo. Nếu không có ở Cần Vụ Viện thì..."
"Cái gì?" Như Thư liếc hắn, nghi ngờ hỏi.
"Có khi nào đưa cho nữ nhân kia rồi?"
"Không có khả năng."
Lục Lê tiếp tục phân tích: "Nàng có chút thủ đoạn, đại ca ta xưa nay không gần nữ sắc, nàng lại có thể dụ dỗ hắn. Một chiếc vòng tay thì có là gì? Dù gì đại ca ta còn đang muốn cưới nàng."
Như Thư hất tay hắn ta ra, lạnh giọng: "Ả không xứng."
"Phải phải phải, nàng không xứng." Hắn ta vội vàng đi pha trà, thái độ khác hẳn mấy hôm trước. "Nương tử, lần trước phụ thân hạ lệnh, ta đã xử lý thỏa đáng, người đó sẽ không xuất hiện nữa."
Như Thư cười lạnh. Nàng ta chẳng hề để tâm Lục Lê lên giường với ai. Đợi đến khi hắn ta làm xong chuyện, nàng ta sẽ để hắn ta trả giá bằng chính mạng sống.
Lục Lê thấy nàng ta đối xử khác hẳn, ánh mắt hiện lên chút gian xảo, rất nhanh lại trở nên si tình.
"Nương tử, đừng giận nữa. Ta lại đến Cần Vụ Viện tìm một lần, nếu vẫn không thấy, ta sẽ sang biệt viện hỏi thử."
Như Thư nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, lấy khăn lau kỹ từng chỗ hắn vừa chạm qua.
Lại nhịn thêm hắn ta vài ngày vậy.
Lục Lê đích thân phái người, lật tung Cần Vụ Viện, vòng tay thì tìm được không ít, nhưng không chiếc nào giống như mô tả của phụ thân hắn ta.
Bên ngoài thời cuộc biến động, triều đình mỗi ngày đều có nhà bị tra xét, kẻ bị lưu đày. Ngay cả kinh thành cũng tăng cường tuần tra, bá tánh sợ hãi, không việc cần thiết thì không ra đường. Nhưng những điều này chẳng ảnh hưởng đến biệt viện ở Nam Phố.
Hoa Thanh Nguyệt nằm trên giường mấy ngày, thân thể mới hơi chuyển biến tốt hơn.
Nàng ít nói, người trong biệt viện cũng không nói nhiều.
Tuy thân thể đã khá hơn nhưng chỉ có thể nằm nghiêng trên giường. Cảm nhận gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa, nàng vẫn cảm thấy chuyện hắn rời kinh đô như không thật.
Tựa như hắn vẫn còn ở đây, dùng đôi mắt kia dõi theo nàng. Nếu nàng dám bước ra khỏi nơi này, sẽ bị nhốt vào nhà lao không thấy mặt trời, lại tiếp tục bị tra tấn.
Hoặc giống lần trước, nàng vừa bước ra, hắn đã mai phục ngoài thành chờ sẵn.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy, dẫu có bỏ trốn một vòng lớn đến đâu... cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đào Hề mấy ngày nay quanh quẩn trong sân, lặng lẽ tiến vào, thấp giọng nói: "Cô nương, cửa có mười người canh giữ, còn có cả Phi Thất."
Hoa Thanh Nguyệt khẽ động mi mắt: "Ngươi cảm thấy có Lục Diễm ở đó, chúng ta có thể trốn được sao?"
"Vậy cô nương, chúng ta cứ tiếp tục chờ như thế sao?"
"Ta cũng không biết, ta..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên âm thanh đao kiếm chạm nhau sắc bén.