Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 176

“Tổ mẫu, nếu ta không đến, đổi lại là kẻ khác, chỉ e các ngươi càng thêm khổ sở.”

Hắn ta nói xong, cố ý để họ nghe rõ tiếng kêu thảm thiết bên ngoài: “Nghe đi, thật sự rất thê thảm, những kẻ không chịu nghe lời thì phải được dạy dỗ cẩn thận mới biết điều.”

Tiếng khóc lóc, gào thét vang dội khắp nơi, tê tâm liệt phế, như xé rách lòng người, không dứt bên tai.

“Các ngươi cũng đừng mơ tưởng đại ca sẽ đến cứu, lần này hắn không đến được đâu.”

“Nói đi, ngươi tới đây làm gì? Thay nhạc phụ ngươi làm thuyết khách, hay là muốn ra tay độc sát trưởng bối?”

Lục lão phu nhân dù có nói không buồn cũng là dối lòng. Khi còn trẻ, bà theo Lục lão hầu gia chinh chiến bốn phương, nhưng đối với mấy đứa con cháu thì lại buông lỏng quản giáo, để mặc bọn họ theo trưởng bối trong nhà mà lớn lên. Nay bọn chúng trở thành như vậy, tất cả đều là lỗi của bà.

Là bà tạo nghiệt...

Dù có chết trăm lần cũng khó mà chuộc được tội lỗi này.

“Tổ mẫu, ta vừa từ trong cung trở ra, Hoàng đế sắp băng hà, ngựa không nghỉ vó đã đưa tin về, đại ca không còn nữa. Đến lúc này mà người còn cố chấp sao? Ai làm Hoàng đế cũng không ảnh hưởng gì đến Lục gia chúng ta, chẳng qua chỉ là đổi một người cầm quyền mà thôi, có gì đáng sợ đâu?”

Hắn ta duỗi tay ra: “Đưa vật kia cho ta, ta dám cam đoan, về sau vinh quang của Lục phủ sẽ do ta tiếp tục viết nên, ngài vẫn sẽ là Lục lão phu nhân cao cao tại thượng của Lục gia.”

“Không thể nào.” Ninh Tuy lớn tiếng quát, “Con ta sẽ không như thế!”

Lục Lê đã mất hết kiên nhẫn, lạnh giọng cười: “Quận chúa, việc này có hay không do ngươi định đoạt thì đợi thêm mấy ngày nữa rồi hãy nói, đến khi vận thế xoay chuyển, ngươi nhìn rõ rồi sẽ tự khắc tiếp nhận. Còn hiện tại, nếu các ngươi không đưa vật kia ra, đừng trách ta là cháu mà cũng không nể tình.”

Chỉ cần hắn ta nắm được Phi Vũ Quân trong tay, có được ưu thế này thì ở trước mặt Tân hoàng cũng không cần lo không đứng vững.

“Không có.”

“Vậy sao?” Hắn ta chờ mấy ngày nay vốn là để các nàng nhận rõ hiện thực rồi thuận theo, nào ngờ mấy người này lại cố chấp ngu ngốc, không thể không hạ độc thủ. Hắn ta vung tay lên, gọi vài quân sĩ tiến vào.

“Quận mã gia!”

“Có bản lĩnh thì cứ giết ta đi!” Lục lão phu nhân chắn trước mặt, lạnh giọng quát: “Lục Lê, trước kia quả là ta đã xem thường ngươi.”

“Tổ mẫu, ngài đã từng thực sự nhìn ta sao? Trong lòng ngài lúc nào cũng chỉ có đại ca ta. Nhưng không sao, ta sẽ cho ngài thấy, ta không hề kém hắn.”

“Người đâu.”

“Bắt đầu từ muội muội Thanh Nguyệt đi.”

Hai thị vệ phía sau lập tức tiến lên kéo người.

Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt thản nhiên bình tĩnh, cười mỉa mai: “Lục Lê, ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?”

Ninh Tuy nhào tới, hét lên: “Lục Lê! Việc này liên quan gì đến nàng? Con ta chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng...”

“A ~” Lục Lê ngắt lời nàng, “Cả vòng ngọc cũng đưa cho nàng, lại nói là nhất thời cao hứng? Hơn nữa, nhi tử của ngài mà cũng không kiềm chế nổi sao?”

“Lôi đi!”

Thấy hai người tiến lên, Ninh Tuy lập tức chắn phía trước, quát lớn: “Lục Lê! Ngươi không được động vào nàng!”

Lục lão phu nhân cũng chắn trước người nàng, giọng cương quyết: “Đúng vậy, nàng là do ta gọi tới, có gì thì hướng về tổ mẫu mà đến!”

Trong lòng Hoa Thanh Nguyệt khẽ ấm lên, muốn nói gì đó thì đã bị hai quân sĩ mạnh mẽ khống chế.

“Nếu đã vậy, thì lôi cả ba người đi.”

Trong hoàng cung, Định Vương cầm thánh chỉ, từng câu từng chữ đọc lên đầy vẻ hả hê. Đọc xong, trên mặt ông ta nở nụ cười đắc thắng đến mức biến dạng.

“Hoàng huynh, giang sơn này đã nằm trong tay ta, ngài cứ yên tâm đi thôi.”

Người trên giường ho khan vài tiếng, khoé môi không chút huyết sắc lộ ra vẻ châm chọc: “Lão Nhị, ta nói ngươi ngu thì ngươi lại biết tạo phản, ta nói ngươi khôn thì ngươi lại không biết suy nghĩ cho kỹ rồi mới ra tay? Ngay cả chuyện của Vĩnh Vương mà cũng học không đến tinh túy.”

Tay cầm thánh chỉ khựng lại, ông ta giận dữ quát: “Hoàng huynh hiện giờ bệnh nặng như vậy là vì lao tâm quá độ, kế sách của Vĩnh Vương ta dùng lại lần nữa, binh bất yếm trá, chưa từng nghe qua sao?”

Tấn An Đế nhắm mắt, che đi vẻ ảm đạm trong mắt, không muốn nói thêm một lời.
Định Vương đã đạt được thứ mình muốn, không có lý do để dừng lại. Ông ta khẽ cười: “Hoàng huynh, kiếp sau đừng làm người hoàng tộc, cũng đừng ngáng đường người khác.”

Nói xong, ông ta đi vài bước, khi đến cửa thì lạnh lùng buông một câu:

“Còn nữa, kiếp sau đừng làm huynh đệ với ta. Ngươi còn vài canh giờ nữa, cứ thoải mái ôn chuyện cùng hoàng tẩu đi…”

Nói rồi, Định Vương rảo bước rời đi.

Tấn An Đế nhìn cánh cửa đóng chặt, ho khan vài tiếng, rồi nhẹ giọng căn dặn:
“Phóng tín hiệu đi.”

Sau khi ra khỏi lao ngục, lối đi nhỏ chốn nào cũng vương đầy vết máu.

Nhanh như vậy, Điện Tiền Tư đã đổi chủ.

Ba người bị xô đẩy tiến lên. Ninh Tuy đè giọng thấp giọng dặn: “Cho dù có chết, cũng không được giao vật kia ra, nghe rõ chưa?”

Hoa Thanh Nguyệt không nói lời nào.

Ninh Tuy vẫn lo nàng nông cạn, chịu không nổi chút tra tấn, liền nói thẳng: “Đừng phụ lòng Diễm ca nhi tin tưởng. Nếu ngươi dám giao vật kia ra ngoài…”

Hoa Thanh Nguyệt vẫn không trả lời, chỉ siết chặt tay, bước chân càng lúc càng nhanh, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Lục Lê phía trước:

“Nếu ta đưa ngươi vòng ngọc, ngươi sẽ thả ta sao?”

Bước chân Lục Lê thoáng khựng lại, xoay người đáp: “Tự nhiên là thế.”

Ninh Tuy còn chưa nói hết lời, nghẹn lại nơi cổ họng, trừng mắt nhìn nàng không thể tin nổi — quả nhiên là loại nữ nhân này!

Ai ngờ câu tiếp theo lại khiến bà suýt hộc máu.

“Được, ta sẽ đưa cho ngươi. Nhưng ta không tin ai cả, chỉ tin một mình ngươi. Chỉ cần ngươi đi cùng chúng ta, bằng không ta sẽ không đưa cho ai cả. Hơn nữa, ta còn có một điều kiện.”

Nàng nói xong, ánh mắt như tơ lụa, khoé môi mỉm cười, mắt đẹp long lanh sáng rỡ:
“Cho ta làm thiếp thất của ngươi. Nếu ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ đi ngay.”

Ánh mắt Lục Lê chợt loé sáng.

“Ngươi biết đấy, người ta muốn gả cả đời này chỉ có một mình ngươi. Nếu không phải Lục Diễm bức bách, ta và ngươi sớm đã thành thân. Chỉ cần ngươi chịu đồng ý, cho dù là thiếp cũng được. A không, dù là không danh không phận, ta cũng nguyện lòng, chỉ cần được ở bên Lê ca ca.”

Lục Lê hồ nghi nhìn nàng, suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho mấy thuộc hạ lui xuống.

“Được, lời thỉnh cầu của muội muội Thanh Nguyệt, quả là có mấy phần thú vị.”

Hoa Thanh Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay hắn, tỏ vẻ e thẹn:

“Lê ca ca, trong lòng Thanh Nguyệt trước nay chỉ có một mình ngươi. Nếu không phải hắn lấy tính mạng người thân ta ra uy hiếp, ta tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội ngươi…”

Hoa Thanh Nguyệt không màng ánh mắt nóng rực oán hận phía sau, đem toàn bộ những gì mình phải chịu mấy ngày qua kể lại không thiếu một chữ.

Lục Lê vẻ mặt đau lòng: “Đại ca… hắn thật sự đối xử với ngươi như vậy sao?”

Nàng nghẹn ngào gật đầu, nước mắt đầm đìa:

“Chỉ mong Lê ca ca thương lấy Thanh Nguyệt...”

Ninh Tuy gần như không đứng vững: “Ngươi… các ngươi… con ta…” 

Bình Luận (0)
Comment